Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 210
Ảm Hương
11/05/2014
Tiêu Vân Trác vừa ra đến cửa liền nhìn thấy Thường Hy đang bước vào gian phòng của nàng, đang muốn đuổi theo, Ngũ Hải đã sớm chờ ở một bên vội vã tiến lên, gấp gáp ngăn cản hắn: “Thái tử gia, nô tài có lời!”
“Lát nữa nói, ta còn có việc gấp phải làm!” Tiêu Vân Trác nói xong cũng không kịp nhìn Ngũ Hải, hướng phòng của Thường Hy đuổi tới.
Ngũ Hải há miệng ngơ ngác nhìn bóng lưng Tiêu Vân Trác, kinhg ngạc đến nỗi hắn ngay cả miệng cũng quên phải khép lại. Thái tử gia lại vì một nữ nhân mà ngay cả chính sự cũng không quản! Nữ nhân là hoạ thủy, một chút cũng không sai a!
Tiêu Vân Trác đưa tay đẩy cửa. Cửa không có khóa, đẩy một cái liền mở ra, hắn đi vào rồi trở tay đóng lại. Đây là lần đầu tiên Tiêu Vân Trác vào phòng của Thường Hy, hắn cũng không có thời gian mà đi đánh giá gian phòng, vội vã nhấc chân đi vào phòng trong, quả nhiên nhìn thấy Thường Hy đang vùi mình trên giường gần cửa sổ.
Thấy Tiêu Vân Trác đi vào, Thường Hy quắc mắt trừng mi, cả giận nói: “Anh đến đây làm cái gì? Anh muốn đùa giỡn nữ nhân thì trong Đông cung có sáu bảy đấy!”
Nghe được lời Thường Hy nói, Tiêu Vân Trác một hồi cười khổ, xem ra Thường Hy thật coi hắn là dạng người hạ lưu rồi. Tiêu Vân Trác muốn tiến lên một bước, vốn là định ngồi bên người của Thường Hy, nhưng là đảo mắt lại thấy Thường Hy đang nổi nóng, rất có thể một cước đem hắn đạp xuống đất, tiểu nha đầu này tuyệt đối làm được, hắn rất là có lòng tin.
Vì tôn nghiêm cộng với an toàn của mình, Tiêu Vân Trác vẫn là sờ sờ lỗ mũi rồi ngồi xuống đối diện với Thường Hy, cách một cái bàn tròn sơn đỏ khắc hoa văn xem ra vẫn tương đối an toàn.
Thấy Tiêu Vân Trác tự giác ngồi cách mình tương đối xa, Thường Hy hừ lạnh một tiếng không thèm để ý hắn, hai tay ôm đầu gối, đầu cũng gục ở trên đó. Nàng phải đi nói rõ cùng Ngũ Hải, tránh cho hắn không biết lại đem chuyện này lộ ra, bất kể là cầu khẩn hay uy hiếp lợi dụng, tóm lại là tuyệt đối không để cho truyện này lan truyền ra ngoài, nếu không nàng thật không muốn sống nữa.
Tiêu Vân Trác nào có nghĩ tới tâm tư của Thường Hy đã chuyển đến chỗ khác. Hắn vẫn đang suy nghĩ xem mình nên bày tỏ thế nào với nàng, chuyện này thật là có chút khó khăn, hắn mở miệng không nổi. Hắn đường là Thái tử Đông cung, từ trước tới nay chỉ có nữ nhân thổ lộ với hắn, nào có chuyện hắn phải tự mình đi nói những lời này, mấy lần há miệng ra cuối cùng lại nuốt vào.
Một ở ngoài cửa muốn mau chóng đem chuyện trình lên, một ở trong phòng ba lần bốn lượt muốn lấy hết dũng khí để mở miệng, trong lúc nhất thời thế nhưng không khí yên lặng quỷ dị muốn chết, lại càng khiến cho không người nào dám nói chuyện.
Trong phòng hai người không hề nóng nảy, nhưng là phía bên ngoài Ngũ Hải gấp đến nỗi muốn xoay vòng, thế nào còn không có ra, đây chính là đại sự a! Lại đợi thêm thời gian một chén trà, Tiêu Vân Trác vẫn còn chưa có ra, Ngũ Hải khẽ cắn răng, chà xát lòng bàn tay, máu xông lên não liền tiến vào.
Hai người bên trong nhất thời bị tiếng phanh mở làm cho sợ hết hồn. Sắc mặt Tiêu Vân Trác tối sầm lại, hừ lạnh nói: “Người nào?”
Ngũ Hải thật là già rồi nên lú lẫn, mở cửa cần dùng tay nha, hắn tại sao lại dùng đầu, giờ này chỉ thấy một đám chim nhỏ bay bay trên đầu…
Ngũ Hải vịn tay chống cái bàn để ổn định thân thể, lắc đầu một cái giúp mình tỉnh táo lại, nghe được thanh âm Tiêu Vân Trác, vội vàng bẩm báo: “Thái tử gia, là não nô. Nô tài thật sự có việc gấp cần phải nói, cấp bách a! Núi hoang kia có tin tức!”
Lời vừa thốt ra, Thường Hy cũng không thèm để ý đến đau thương nữa, theo bản năng xuống giường, đi giày vào rồi chạy ra hỏi: “Chu công công, là núi hoang kia sao?” Phải biết rằng mấy vị ca ca của nàng cùng Chương Tứ Thần đều ở nơi đó a, nếu là xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?
Tiêu Vân Trác theo sát Thường Hy đi ra, nhìn Ngũ Hải hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt không tự chủ mà dẫn theo vài tia khẩn trương. Khối đất hoang kia mấy ngày trước hắn đã nhìn thấy có cái gì đó không đúng rồi, chẳng qua là hắn không muốn làm cho Thường Hy lo lắng cho nên mới không nói.
Ngũ Hải lúc này mới định thần lại, nhìn hai người nói: “Ngu đại thiếu gia truyền lời tới nói rằng mời Thái tử tự mình đi một chuyến, nói là có phát hiện trọng đại, nhưng cụ thể là cái gì thì không có nói, sợ là trên đường truyền tin sẽ để lộ tin tức.”
Thường Hy sửng sốt, không khỏi có chút khẩn trương hỏi: “Ca ca của ta không sao chứ?”
Ngũ Hải vội vàng nói: “Không có sao, Ngu Thượng nghi yên tâm đi.” Nói tới chỗ này lại quay sang nhìn Tiêu Vân Trác: “Thái tử gia, ngài vẫn làn nên tranh thủ thời gian qua nhìn một chút đi, nghe nói rằng chuyện rất cấp bách!”
Tiêu Vân Trác chỉ đành phải gác lại chuyện muốn thổ lộ tâm tình với Thường Hy, quay đầu nhìn nàng nói: “Ta đi trước xem một chút, nàng ở nơi này chờ ta, trở lại ta có điều muốn nói cho nàng.”
Tiêu Vân Trác nhấc chân bước đi, trong nội tâm hiểu rõ được chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ, có một số chuyện có thể hoãn lại chậm một chút nhưng là có một số chuyện không thể chờ được.
Thường Hy vừa thấy thì một phát bắt được tay của Tiêu Vân Trác nói: “Tôi cũng muốn đi…” Nàng rất lo lắng cho ca ca của mình, nhìn vẻ mặt hắn rất nghiêm trọng, chẳng lẽ có chuyện gì hay sao?
Tiêu Vân Trác nghe vậy thì chậm rãi nói: “Nàng sao có thể tùy tiện xuất cung? Nàng cứ ngoan ngoãn chờ ở chỗ này, ta rất nhanh sẽ trở về.”
Tiêu Vân Trác nói như thế càng khiến cho Thường Hy cảm thấy lo lắng hơn, cho nên lại càng bướng bỉnh không chịu buông tay, nói: “Anh để cho tôi đi đi, tôi sẽ không gây thêm phiền toái. Tôi muốn đi xem các ca ca của mình, hơn nữa tôi cũng muốn nhìn một chút khối đất hoang kia, trước giờ tôi chưa từng nhìn qua nó. Ca ca của tôi nói đứng trên đỉnh núi nhìn xuống dòng sông thì cảnh sắc rất đẹp!”
Nhìn bộ dáng đáng thương của Thường Hy, nhất là cặp mắt còn phiếm tơ hồng, Tiêu Vân Trác không đành lòng cự tuyệt, bất đắc dĩ phải đối với Ngũ Hải nói: “Mang một bộ y phục tiểu thái giám đến đây!”
Ngũ Hải sửng sốt, chỉ thấy sau lưng cũng đeo thêm một tầng mồ hôi lạnh, nhìn Tiêu Vân Trác khuyên nhủ: “Thái tử gia, chuyện này không tốt lắm đâu! Cái này nếu như để Hoàng thượng biết được thì nhất định sẽ trách phạt ngài!”
Thường Hy ngược lại không nghĩ đến điểm này, trong lúc nhất thời có chút do dự, nhưng là lại nghe được Tiêu Vân Trác nói: “Ngươi không cần nhiều lời, mau đi lấy y phục! Chỉ cần cẩn thận một chút, bên phụ hoàng ta tự sẽ có đối sách!”
Ngũ Hải bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng rồi xoay người rời đi, chỉ trong một hồi công phu liền đem y phục mang đến. Thường Hy vào nội thất nhanh chóng thay đổi y phục, sau khi đi ra ngoài thì nhất thời biến thành bộ dáng một tiểu thái giám vô cùng tuấn tú.
“Lát nữa nói, ta còn có việc gấp phải làm!” Tiêu Vân Trác nói xong cũng không kịp nhìn Ngũ Hải, hướng phòng của Thường Hy đuổi tới.
Ngũ Hải há miệng ngơ ngác nhìn bóng lưng Tiêu Vân Trác, kinhg ngạc đến nỗi hắn ngay cả miệng cũng quên phải khép lại. Thái tử gia lại vì một nữ nhân mà ngay cả chính sự cũng không quản! Nữ nhân là hoạ thủy, một chút cũng không sai a!
Tiêu Vân Trác đưa tay đẩy cửa. Cửa không có khóa, đẩy một cái liền mở ra, hắn đi vào rồi trở tay đóng lại. Đây là lần đầu tiên Tiêu Vân Trác vào phòng của Thường Hy, hắn cũng không có thời gian mà đi đánh giá gian phòng, vội vã nhấc chân đi vào phòng trong, quả nhiên nhìn thấy Thường Hy đang vùi mình trên giường gần cửa sổ.
Thấy Tiêu Vân Trác đi vào, Thường Hy quắc mắt trừng mi, cả giận nói: “Anh đến đây làm cái gì? Anh muốn đùa giỡn nữ nhân thì trong Đông cung có sáu bảy đấy!”
Nghe được lời Thường Hy nói, Tiêu Vân Trác một hồi cười khổ, xem ra Thường Hy thật coi hắn là dạng người hạ lưu rồi. Tiêu Vân Trác muốn tiến lên một bước, vốn là định ngồi bên người của Thường Hy, nhưng là đảo mắt lại thấy Thường Hy đang nổi nóng, rất có thể một cước đem hắn đạp xuống đất, tiểu nha đầu này tuyệt đối làm được, hắn rất là có lòng tin.
Vì tôn nghiêm cộng với an toàn của mình, Tiêu Vân Trác vẫn là sờ sờ lỗ mũi rồi ngồi xuống đối diện với Thường Hy, cách một cái bàn tròn sơn đỏ khắc hoa văn xem ra vẫn tương đối an toàn.
Thấy Tiêu Vân Trác tự giác ngồi cách mình tương đối xa, Thường Hy hừ lạnh một tiếng không thèm để ý hắn, hai tay ôm đầu gối, đầu cũng gục ở trên đó. Nàng phải đi nói rõ cùng Ngũ Hải, tránh cho hắn không biết lại đem chuyện này lộ ra, bất kể là cầu khẩn hay uy hiếp lợi dụng, tóm lại là tuyệt đối không để cho truyện này lan truyền ra ngoài, nếu không nàng thật không muốn sống nữa.
Tiêu Vân Trác nào có nghĩ tới tâm tư của Thường Hy đã chuyển đến chỗ khác. Hắn vẫn đang suy nghĩ xem mình nên bày tỏ thế nào với nàng, chuyện này thật là có chút khó khăn, hắn mở miệng không nổi. Hắn đường là Thái tử Đông cung, từ trước tới nay chỉ có nữ nhân thổ lộ với hắn, nào có chuyện hắn phải tự mình đi nói những lời này, mấy lần há miệng ra cuối cùng lại nuốt vào.
Một ở ngoài cửa muốn mau chóng đem chuyện trình lên, một ở trong phòng ba lần bốn lượt muốn lấy hết dũng khí để mở miệng, trong lúc nhất thời thế nhưng không khí yên lặng quỷ dị muốn chết, lại càng khiến cho không người nào dám nói chuyện.
Trong phòng hai người không hề nóng nảy, nhưng là phía bên ngoài Ngũ Hải gấp đến nỗi muốn xoay vòng, thế nào còn không có ra, đây chính là đại sự a! Lại đợi thêm thời gian một chén trà, Tiêu Vân Trác vẫn còn chưa có ra, Ngũ Hải khẽ cắn răng, chà xát lòng bàn tay, máu xông lên não liền tiến vào.
Hai người bên trong nhất thời bị tiếng phanh mở làm cho sợ hết hồn. Sắc mặt Tiêu Vân Trác tối sầm lại, hừ lạnh nói: “Người nào?”
Ngũ Hải thật là già rồi nên lú lẫn, mở cửa cần dùng tay nha, hắn tại sao lại dùng đầu, giờ này chỉ thấy một đám chim nhỏ bay bay trên đầu…
Ngũ Hải vịn tay chống cái bàn để ổn định thân thể, lắc đầu một cái giúp mình tỉnh táo lại, nghe được thanh âm Tiêu Vân Trác, vội vàng bẩm báo: “Thái tử gia, là não nô. Nô tài thật sự có việc gấp cần phải nói, cấp bách a! Núi hoang kia có tin tức!”
Lời vừa thốt ra, Thường Hy cũng không thèm để ý đến đau thương nữa, theo bản năng xuống giường, đi giày vào rồi chạy ra hỏi: “Chu công công, là núi hoang kia sao?” Phải biết rằng mấy vị ca ca của nàng cùng Chương Tứ Thần đều ở nơi đó a, nếu là xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?
Tiêu Vân Trác theo sát Thường Hy đi ra, nhìn Ngũ Hải hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt không tự chủ mà dẫn theo vài tia khẩn trương. Khối đất hoang kia mấy ngày trước hắn đã nhìn thấy có cái gì đó không đúng rồi, chẳng qua là hắn không muốn làm cho Thường Hy lo lắng cho nên mới không nói.
Ngũ Hải lúc này mới định thần lại, nhìn hai người nói: “Ngu đại thiếu gia truyền lời tới nói rằng mời Thái tử tự mình đi một chuyến, nói là có phát hiện trọng đại, nhưng cụ thể là cái gì thì không có nói, sợ là trên đường truyền tin sẽ để lộ tin tức.”
Thường Hy sửng sốt, không khỏi có chút khẩn trương hỏi: “Ca ca của ta không sao chứ?”
Ngũ Hải vội vàng nói: “Không có sao, Ngu Thượng nghi yên tâm đi.” Nói tới chỗ này lại quay sang nhìn Tiêu Vân Trác: “Thái tử gia, ngài vẫn làn nên tranh thủ thời gian qua nhìn một chút đi, nghe nói rằng chuyện rất cấp bách!”
Tiêu Vân Trác chỉ đành phải gác lại chuyện muốn thổ lộ tâm tình với Thường Hy, quay đầu nhìn nàng nói: “Ta đi trước xem một chút, nàng ở nơi này chờ ta, trở lại ta có điều muốn nói cho nàng.”
Tiêu Vân Trác nhấc chân bước đi, trong nội tâm hiểu rõ được chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ, có một số chuyện có thể hoãn lại chậm một chút nhưng là có một số chuyện không thể chờ được.
Thường Hy vừa thấy thì một phát bắt được tay của Tiêu Vân Trác nói: “Tôi cũng muốn đi…” Nàng rất lo lắng cho ca ca của mình, nhìn vẻ mặt hắn rất nghiêm trọng, chẳng lẽ có chuyện gì hay sao?
Tiêu Vân Trác nghe vậy thì chậm rãi nói: “Nàng sao có thể tùy tiện xuất cung? Nàng cứ ngoan ngoãn chờ ở chỗ này, ta rất nhanh sẽ trở về.”
Tiêu Vân Trác nói như thế càng khiến cho Thường Hy cảm thấy lo lắng hơn, cho nên lại càng bướng bỉnh không chịu buông tay, nói: “Anh để cho tôi đi đi, tôi sẽ không gây thêm phiền toái. Tôi muốn đi xem các ca ca của mình, hơn nữa tôi cũng muốn nhìn một chút khối đất hoang kia, trước giờ tôi chưa từng nhìn qua nó. Ca ca của tôi nói đứng trên đỉnh núi nhìn xuống dòng sông thì cảnh sắc rất đẹp!”
Nhìn bộ dáng đáng thương của Thường Hy, nhất là cặp mắt còn phiếm tơ hồng, Tiêu Vân Trác không đành lòng cự tuyệt, bất đắc dĩ phải đối với Ngũ Hải nói: “Mang một bộ y phục tiểu thái giám đến đây!”
Ngũ Hải sửng sốt, chỉ thấy sau lưng cũng đeo thêm một tầng mồ hôi lạnh, nhìn Tiêu Vân Trác khuyên nhủ: “Thái tử gia, chuyện này không tốt lắm đâu! Cái này nếu như để Hoàng thượng biết được thì nhất định sẽ trách phạt ngài!”
Thường Hy ngược lại không nghĩ đến điểm này, trong lúc nhất thời có chút do dự, nhưng là lại nghe được Tiêu Vân Trác nói: “Ngươi không cần nhiều lời, mau đi lấy y phục! Chỉ cần cẩn thận một chút, bên phụ hoàng ta tự sẽ có đối sách!”
Ngũ Hải bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng rồi xoay người rời đi, chỉ trong một hồi công phu liền đem y phục mang đến. Thường Hy vào nội thất nhanh chóng thay đổi y phục, sau khi đi ra ngoài thì nhất thời biến thành bộ dáng một tiểu thái giám vô cùng tuấn tú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.