Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 253
Ảm Hương
12/05/2014
Đối với người như Mạnh Điệp Vũ, trong lòng Thường Hy đã thầm hiểu vài phần, nàng ta không phải chỉ đơn thuần là đại tiểu thư ác độc, rất có thể nàng ta còn có một thân phận bí mật khác mà nàng không biết. Điểm này Tiêu Vân Trác cũng nghĩ như nàng, chẳng qua là hắn cùng nàng đến tột cùng vẫn chưa biết Mạnh Điệp Vũ là loại người gì cho nên vẫn chưa thể xác định được Mạnh Điệp Vũ có ý đồ gì, ai là người đứng sau nàng ta?
Vì phòng ngừa thế cục trong cung một lần nữa xảy ra ngoài ý muốn, Tiêu Vân Trác quyết định mang theo thương thế mà hồi cung. Nếu như không có chuyện Mạnh Điệp Vũ thiết kế hãm hại Thường Hy thì hắn vẫn định như kế hoạch cũ, đợi dưỡng thương xong mới hồi cung. Nhưng bây giờ hắn không thể như vậy, hắn không muốn để cho Thường Hy một mình đối mặt với mọi nguy hiểm.
Bởi vì đã sớm truyền ra ngoài lời đồn rằng Tiêu Vân Trác đã hồi cung, cho nên thời điểm Tiêu Vân Trác mặc cẩm y xuất hiện ở cửa cung mọi người cũng không cảm thấy có bất kỳ kỳ quái gì. Thường Hy đổi về nữ trang đi theo bên người Tiêu Vân Trác, trên người hắn có vết thương cho nên Thường Hy không dám để hắn đi một mình.
Khi Thường Hy trở về Đông cung thấy Mạnh Điệp Vũ không rời đi cũng không thấy có gì kỳ lạ. Ngược lại Mạnh Điệp Vũ thấy Thường Hy quay lại thì trong tròng mắt có chút mê mang…
Cùng với việc Tiêu Vân Trác lộ diện trở lại, bất kể trong cung hay ngoài cung đều cực kỳ an tĩnh. Thời tiết xuất hiện một trận tuyết lớn, rơi một ngày một đêm. Nếu như theo thông lệ năm trước, Hoàng thượng sẽ nhất định mang theo cung tần hậu phi ôm lò sưởi ra ngự hoa viên thưởng tuyết, nhưng năm nay rất khác thường không có làm như vậy. Kỳ lạ hơn là dạo gần đây Hoàng thượng một mình sống tại Trường Nhạc cung, không có cho bất cứ phi tần nào triệu hạnh, người cũng ngày càng trở nên nghiêm nghị, đốc thúc Thái tử ngày một nghiêm khắc.
Trong suốt mùa đông, hoàng cung bị bao trùm bởi một bầu không khí âm ai khó có thể diễn tả thành lời. Ngay cả mấy tiểu thái giám quét lá ngoài sân cũng cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ không may rước họa vào thân.
Trong khoảng thời gian này Thường Hy cũng có hai lần đến thăm Chuyên Tôn Nhạc Đan. Có thể là vì mùa đông nên bệnh của hắn càng phát ra lợi hại, mỗi ngày chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi. Thường Hy mang đến cho hắn rất nhiều dược liệu trị ho khan, còn có mấy bài thuốc mà ca ca của nàng tìm được trong dân gian nữa, điều này khiến cho ánh mắt của Dịch Dương nhìn nàng cũng không còn lạnh như băng như trước.
Tiêu Vân Trác một tháng sẽ có hai ngày được nghỉ ngơi, thời điểm trước kia hắn sẽ ở trong thư phòng ngồi đọc sách. Thế nhưng bây giờ đến ngày nghỉ là hắn lại dẫn Thường Hy xuất cung dạo chơi.
Lần đầu tiên xuất cung chính là vào thời điểm hạ tuyết. Tiêu Vân Trác mang theo Thường Hy đến con sông đằng sau núi hoang. Cả mặt sông rộng lớn đều kết một tầng băng thật dày, dõi mắt nhìn sang là một khoảng trắng sáng mịt mời khuất tầm mắt. Núi cao đất rộng, cành cây ngọn cỏ, tất cả đều bị bao phủ bởi một màu trắng của tuyết đầu mùa. Tiêu Vân Trác lại còn sai người làm một chiếc xe trượt tuyết đơn giản… Khung cảnh một màu trắng xóa, hai thân ảnh một đen một đỏ trùm mũ lông cáo trượt qua trượt lại, đâu đó lại vang lên tiếng cười lớn sảng lãng, thanh khoái, thỉnh thoảng phiêu đãng ở trên mặt sông. Ngày đó chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của Thường Hy.
Rồi sau đó có rất nhiều dịp khác nữa Tiêu Vân Trác sẽ mang nàng đến những nơi mà nàng chưa bao giờ đặt chân tới, ăn cao lương mỹ vị ở những hẻm nhỏ vắng vẻ bóng người. Sau này nàng mới biết, không ngờ ở Vân Đô vẫn còn có nhiều chỗ chơi vui như vậy!
Đông đi xuân tới, cả vùng đất thay tấm áo choàng màu trắng bằng khung cảnh non xanh mê người. Áo bông dày cộm được cất vào trong hòm, khóa lại. Áo xuân trơn mềm được lấy ra, mặc vào khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Thường Hy vén rèm lên bước vào Doanh Nguyệt điện. Tiêu Vân Trác đã sớm vào triều, mấy ngày nữa chính là thời điểm mở khoa thi hội. Nói Thường Hy không khẩn trương chính là giả, dù sao thì kết quả của Ngu Thụy Lân lần này có quan hệ rất lớn đến tương lai của Ngu gia. Hiện tại Thường Hy hiểu được, chỉ cần làm cho thanh danh của nhà mình nhanh chóng cường đại lên thì thời điểm Tiêu Vân Trác kế vị mới có thể trợ lực. Cho nên bất kể là vì Tiêu Vân Trác hay là vì ca ca thì Thường Hy cũng hy vọng Ngu Thụy Lân đề tên bảng vàng, nhất cử thành danh cả thiên hạ này đều biết.
Triêu Hà cầm thiệp đi vào, nhìn Thường Hy đang may áo, hé miệng mà cười nói: “Ngu tỷ tỷ, áo của Thái tử gia cũng nhiều rồi, tỷ vẫn là đi nghỉ ngơi đi!”
Thường Hy ngẩng đầu lên nhìn Triêu Hà, buông đồ may vá trong tay xuống rồi mới lên tiếng: “Rảnh rỗi liền không có việc gì làm. Trong nội cung làm mấy loại áo kia tuy có phần hoa lệ đẹp mắt nhưng áo lót mặc trong vẫn cần phải may thêm, cái này dùng vải bông làm, vừa thấm mồ hôi lại thoáng mát!”
Triêu Hà hé miệng cười cười không nói, dù sao Thường Hy vẫn luôn có rất nhiều lý do để làm áo cho Thái tử gia. Tiến lên một bước đưa thiệp mời trong tay, nói: “Mấy ngày nữa các vị vương gia sẽ mang theo vương phi trở lại hoàng cung thưởng hoa. Hoàng quý phi đưa thiệp mời này đến, hy vọng Thái tử gia có thể đến đó cùng nhau ngắm cảnh làm thơ!”
Thường Hy gật đầu một cái nói: “Biết rồi, ta sẽ đưa cái này cho Thái tử gia, về phần chàng có đi hay không thì ta cũng không dám quyết định. Muội đến nói cho người đưa thiệp, bảo rằng thiệp mời nhất định sẽ được giao đến tay Thái tử gia là được.”
Triêu Hà gật đầu một cái xoay người rời đi nhưng chỉ trong chốc lát sau lại quay trở về, nhìn Thường Hy nói: “Ngu tỷ tỷ, muội có chuyện muốn nói.”
Thường Hy khẽ gật đầu, nhìn bộ dạng Triêu Hà muốn nói lại thôi, cau mày nói: “Thế nào?”
Triêu Hà ngồi xuống đối diện Thường Hy rồi mới lên tiếng: “Tối qua xảy ra một chuyện vô cùng kỳ quái, có một tiểu nha đầu bên người Dương quý nhân bị đánh chết. Nhưng thời điểm nha đầu này chết, cả người đều bầm đen, mặt mũi tím tái, hiển nhiên là bị trúng độc!”
Tay Thường Hy run lên không cẩn thận đâm phải chiếc kim, một hồi đau nhói truyền tới. Thường Hy theo bản năng đưa ngón tay lên miệng ngậm một hồi rồi mới lên tiếng: “Chuyện xảy ra tối qua?”
“Vâng.” Triêu Hà cầm lấy cao thuốc xoa một chút lên tay Thường Hy, tiếp lời lên tiếng.
Thường Hy yên lặng ngẩn người, trong cung này đã an tĩnh một mùa đông như vậy, lại có người không chịu nổi rồi nữa sao?
“Ngày hôm qua có những ai đến Linh Đinh các?” Thường Hy hỏi.
“Linh Đinh các ngày hôm qua thật là náo nhiệt, nghe nói là sinh thần của Dương quý nhân, cũng có rất nhiều người đến hỏi thăm.” Triêu Hà thản nhiên nói.
Thường Hy có chút nghi ngờ trong lòng, thời gian từ giờ đến khi Dương Lạc Thanh hạ sinh không còn mấy tháng nữa, lúc này bụng đã lớn nên cẩn thận nhẹ nhàng một chút, thế nào còn có thế thết tiệc yến khách? Huống chi Dương Lạc Thanh là người cẩn thận như vậy sao có thể làm ra những chuyện hồ đồ như thế?
Tối qua mí mắt Thường Hy vẫn nhảy không thôi, trong lòng luôn có dự cảm bất thường, lúc này chợt đứng bật dậy nói: “Muội theo ta đến Linh Đinh các một chuyến, bảo Vãn Thu trông chừng Doanh Nguyệt điện.”
Vì phòng ngừa thế cục trong cung một lần nữa xảy ra ngoài ý muốn, Tiêu Vân Trác quyết định mang theo thương thế mà hồi cung. Nếu như không có chuyện Mạnh Điệp Vũ thiết kế hãm hại Thường Hy thì hắn vẫn định như kế hoạch cũ, đợi dưỡng thương xong mới hồi cung. Nhưng bây giờ hắn không thể như vậy, hắn không muốn để cho Thường Hy một mình đối mặt với mọi nguy hiểm.
Bởi vì đã sớm truyền ra ngoài lời đồn rằng Tiêu Vân Trác đã hồi cung, cho nên thời điểm Tiêu Vân Trác mặc cẩm y xuất hiện ở cửa cung mọi người cũng không cảm thấy có bất kỳ kỳ quái gì. Thường Hy đổi về nữ trang đi theo bên người Tiêu Vân Trác, trên người hắn có vết thương cho nên Thường Hy không dám để hắn đi một mình.
Khi Thường Hy trở về Đông cung thấy Mạnh Điệp Vũ không rời đi cũng không thấy có gì kỳ lạ. Ngược lại Mạnh Điệp Vũ thấy Thường Hy quay lại thì trong tròng mắt có chút mê mang…
Cùng với việc Tiêu Vân Trác lộ diện trở lại, bất kể trong cung hay ngoài cung đều cực kỳ an tĩnh. Thời tiết xuất hiện một trận tuyết lớn, rơi một ngày một đêm. Nếu như theo thông lệ năm trước, Hoàng thượng sẽ nhất định mang theo cung tần hậu phi ôm lò sưởi ra ngự hoa viên thưởng tuyết, nhưng năm nay rất khác thường không có làm như vậy. Kỳ lạ hơn là dạo gần đây Hoàng thượng một mình sống tại Trường Nhạc cung, không có cho bất cứ phi tần nào triệu hạnh, người cũng ngày càng trở nên nghiêm nghị, đốc thúc Thái tử ngày một nghiêm khắc.
Trong suốt mùa đông, hoàng cung bị bao trùm bởi một bầu không khí âm ai khó có thể diễn tả thành lời. Ngay cả mấy tiểu thái giám quét lá ngoài sân cũng cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ không may rước họa vào thân.
Trong khoảng thời gian này Thường Hy cũng có hai lần đến thăm Chuyên Tôn Nhạc Đan. Có thể là vì mùa đông nên bệnh của hắn càng phát ra lợi hại, mỗi ngày chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi. Thường Hy mang đến cho hắn rất nhiều dược liệu trị ho khan, còn có mấy bài thuốc mà ca ca của nàng tìm được trong dân gian nữa, điều này khiến cho ánh mắt của Dịch Dương nhìn nàng cũng không còn lạnh như băng như trước.
Tiêu Vân Trác một tháng sẽ có hai ngày được nghỉ ngơi, thời điểm trước kia hắn sẽ ở trong thư phòng ngồi đọc sách. Thế nhưng bây giờ đến ngày nghỉ là hắn lại dẫn Thường Hy xuất cung dạo chơi.
Lần đầu tiên xuất cung chính là vào thời điểm hạ tuyết. Tiêu Vân Trác mang theo Thường Hy đến con sông đằng sau núi hoang. Cả mặt sông rộng lớn đều kết một tầng băng thật dày, dõi mắt nhìn sang là một khoảng trắng sáng mịt mời khuất tầm mắt. Núi cao đất rộng, cành cây ngọn cỏ, tất cả đều bị bao phủ bởi một màu trắng của tuyết đầu mùa. Tiêu Vân Trác lại còn sai người làm một chiếc xe trượt tuyết đơn giản… Khung cảnh một màu trắng xóa, hai thân ảnh một đen một đỏ trùm mũ lông cáo trượt qua trượt lại, đâu đó lại vang lên tiếng cười lớn sảng lãng, thanh khoái, thỉnh thoảng phiêu đãng ở trên mặt sông. Ngày đó chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của Thường Hy.
Rồi sau đó có rất nhiều dịp khác nữa Tiêu Vân Trác sẽ mang nàng đến những nơi mà nàng chưa bao giờ đặt chân tới, ăn cao lương mỹ vị ở những hẻm nhỏ vắng vẻ bóng người. Sau này nàng mới biết, không ngờ ở Vân Đô vẫn còn có nhiều chỗ chơi vui như vậy!
Đông đi xuân tới, cả vùng đất thay tấm áo choàng màu trắng bằng khung cảnh non xanh mê người. Áo bông dày cộm được cất vào trong hòm, khóa lại. Áo xuân trơn mềm được lấy ra, mặc vào khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Thường Hy vén rèm lên bước vào Doanh Nguyệt điện. Tiêu Vân Trác đã sớm vào triều, mấy ngày nữa chính là thời điểm mở khoa thi hội. Nói Thường Hy không khẩn trương chính là giả, dù sao thì kết quả của Ngu Thụy Lân lần này có quan hệ rất lớn đến tương lai của Ngu gia. Hiện tại Thường Hy hiểu được, chỉ cần làm cho thanh danh của nhà mình nhanh chóng cường đại lên thì thời điểm Tiêu Vân Trác kế vị mới có thể trợ lực. Cho nên bất kể là vì Tiêu Vân Trác hay là vì ca ca thì Thường Hy cũng hy vọng Ngu Thụy Lân đề tên bảng vàng, nhất cử thành danh cả thiên hạ này đều biết.
Triêu Hà cầm thiệp đi vào, nhìn Thường Hy đang may áo, hé miệng mà cười nói: “Ngu tỷ tỷ, áo của Thái tử gia cũng nhiều rồi, tỷ vẫn là đi nghỉ ngơi đi!”
Thường Hy ngẩng đầu lên nhìn Triêu Hà, buông đồ may vá trong tay xuống rồi mới lên tiếng: “Rảnh rỗi liền không có việc gì làm. Trong nội cung làm mấy loại áo kia tuy có phần hoa lệ đẹp mắt nhưng áo lót mặc trong vẫn cần phải may thêm, cái này dùng vải bông làm, vừa thấm mồ hôi lại thoáng mát!”
Triêu Hà hé miệng cười cười không nói, dù sao Thường Hy vẫn luôn có rất nhiều lý do để làm áo cho Thái tử gia. Tiến lên một bước đưa thiệp mời trong tay, nói: “Mấy ngày nữa các vị vương gia sẽ mang theo vương phi trở lại hoàng cung thưởng hoa. Hoàng quý phi đưa thiệp mời này đến, hy vọng Thái tử gia có thể đến đó cùng nhau ngắm cảnh làm thơ!”
Thường Hy gật đầu một cái nói: “Biết rồi, ta sẽ đưa cái này cho Thái tử gia, về phần chàng có đi hay không thì ta cũng không dám quyết định. Muội đến nói cho người đưa thiệp, bảo rằng thiệp mời nhất định sẽ được giao đến tay Thái tử gia là được.”
Triêu Hà gật đầu một cái xoay người rời đi nhưng chỉ trong chốc lát sau lại quay trở về, nhìn Thường Hy nói: “Ngu tỷ tỷ, muội có chuyện muốn nói.”
Thường Hy khẽ gật đầu, nhìn bộ dạng Triêu Hà muốn nói lại thôi, cau mày nói: “Thế nào?”
Triêu Hà ngồi xuống đối diện Thường Hy rồi mới lên tiếng: “Tối qua xảy ra một chuyện vô cùng kỳ quái, có một tiểu nha đầu bên người Dương quý nhân bị đánh chết. Nhưng thời điểm nha đầu này chết, cả người đều bầm đen, mặt mũi tím tái, hiển nhiên là bị trúng độc!”
Tay Thường Hy run lên không cẩn thận đâm phải chiếc kim, một hồi đau nhói truyền tới. Thường Hy theo bản năng đưa ngón tay lên miệng ngậm một hồi rồi mới lên tiếng: “Chuyện xảy ra tối qua?”
“Vâng.” Triêu Hà cầm lấy cao thuốc xoa một chút lên tay Thường Hy, tiếp lời lên tiếng.
Thường Hy yên lặng ngẩn người, trong cung này đã an tĩnh một mùa đông như vậy, lại có người không chịu nổi rồi nữa sao?
“Ngày hôm qua có những ai đến Linh Đinh các?” Thường Hy hỏi.
“Linh Đinh các ngày hôm qua thật là náo nhiệt, nghe nói là sinh thần của Dương quý nhân, cũng có rất nhiều người đến hỏi thăm.” Triêu Hà thản nhiên nói.
Thường Hy có chút nghi ngờ trong lòng, thời gian từ giờ đến khi Dương Lạc Thanh hạ sinh không còn mấy tháng nữa, lúc này bụng đã lớn nên cẩn thận nhẹ nhàng một chút, thế nào còn có thế thết tiệc yến khách? Huống chi Dương Lạc Thanh là người cẩn thận như vậy sao có thể làm ra những chuyện hồ đồ như thế?
Tối qua mí mắt Thường Hy vẫn nhảy không thôi, trong lòng luôn có dự cảm bất thường, lúc này chợt đứng bật dậy nói: “Muội theo ta đến Linh Đinh các một chuyến, bảo Vãn Thu trông chừng Doanh Nguyệt điện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.