Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 271

Ảm Hương

12/05/2014

“Huynh cùng Mạnh Điệp Vũ đến tột cùng là có quan hệ gì?” Thường Hy cho tới nay chính là không nghĩ ra một điểm này, Mạnh Điệp Vũ tại sao lại biết được phòng ốc của Tấn vương? Nàng ta thế nhưng lại cố tình lừa nàng là tổ trạch của Mạnh gia, bây giờ Chuyên Tôn Nhạc Đan lại cảnh cáo nàng không nên đi tới chỗ đó, chỉ là một tiểu viện nhà dân không mấy ai để ý tới nay lại liên quan đến nhiều nhân vật lớn như vậy, không muốn làm người ta khiếp sợ cũng không được!

Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn Thường Hy, chỉ thấy thần sắc nàng trở nên ngưng trọng, trong đôi mắt mang theo bén nhọn nhè nhẹ, thật giống như nàng ở bữa tiệc trung thu năm ngoái. Lực chiến đấu của Ngu Thường Hy như vậy tuyệt không thể khinh thường, đây rõ ràng chính là có hoài nghi đối với hắn, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến Tiêu Vân Trác. Quả nhiên chỉ cần là chuyện dính dáng đến Tiêu Vân Trác thì Thường Hy sẽ trở nên vô cùng nhạy cảm.

Trong lòng có chút thất vọng, có chút đau lòng, thở khẽ một hơi thật dài, sau đó nói: “Chuyện này có quan hệ cơ mật đến hai quốc gia, ta sẽ không nói, chính nàng nên cẩn thận một chút thôi. Chỉ cần nàng không đến đó thì người của ta cũng sẽ không thương tổn nàng, nàng để ý yên tâm là tốt rồi!”

Sắc mặt Thường Hy khẽ biến, hai nắm tay khẽ thít lại, chuyện kia liên lụy đến việc Tiêu Vân Trác bị thương, nàng không thể không khẩn trương.

Thấy được ánh mắt nghi ngờ của Thường Hy, Chuyên Tôn Nhạc Đan cảm thấy trong lòng vô cùng buồn phiền, thì ra nàng lại hiểu lầm hắn, như vậy thì cuộc sống sau này còn gì niềm vui chứ? Trong lòng đau xót, hắn thản nhiên nói: “Ta không phái người đi ám sát Thái tử điện hạ. Nàng yên tâm, ta không phải là loại người hèn hạ vô sỉ như vậy!”

Khuôn mặt Thường Hy đỏ lên, có chút nóng cay. Đúng vậy, nếu thực sự là hắn làm thì đâu cần đến nhắc nhở nàng không cần đi nơi ấy, đây không phải là tự mình phá hỏng kế sách của chính mình sao? Trong lúc nhất thời nàng có chút áy náy, nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan nói: “Thật xin lỗi, ta không phải cố ý hoài nghi huynh, chỉ vì chuyện Thái tử gia bị ám sát đến nay vẫn chưa có kết luận cho nên mới khiến ta nghĩ sai. Đáng ra ta không nên hoài nghi huynh, nếu thực là huynh làm chuyện này thì tại sao phải nói cho ta những lời kia? Đều tại ta nhất thời nóng lòng, huynh đừng tức giận có được hay không?”

Sắc mặt Chuyên Tôn Nhạc Đan trắng nhợt, cười khổ một tiếng, nhìn Thường Hy nói: “Ta không có tức giận, ta có tư cách gì để mà tức giận đây? Ngay cả khi ta thích nàng thì trong lòng nàng vĩnh viễn chỉ có một người. Ta mạo hiểm đem bí mật quốc gia nói cho nàng chỉ là muốn nàng biết người tới tiếp nhận là lục đệ ta không phải là một kẻ thiện tâm. Ta không hy vọng nàng bỏ mạng trên tay của hắn cho nên lúc này mới lên tiếng nhắc nhở, tự giải quyết cho tốt là được!”

Chuyên Tôn Nhạc Đan cảm thấy trong người một hồi cuồn cuộn, kìm nén khó chịu, ho khan vài tiếng rồi nặng nề bước ra ngoài.

“Nhạc Đan!” Thường Hy chợt gọi lại hắn, bước nhanh đuổi theo, trên mặt mang theo áy náy đứng chắn trước người của hắn, thấp giọng nói ra: “Thật xin lỗi, ta thật sự là không cố ý, chỉ là… Chẳng qua là…”

“Chẳng qua là nàng quá quan tâm hắn, có phải hay không?” Chuyên Tôn Nhạc Đan thấy nàng không nói ra miệng thì thay nàng nói hết, trong thanh âm mang theo nồng đậm bi thương.

Thường Hy không nói gì, lặng lẽ chấp nhận.

Trong lúc nhất thời đại điện có chút yên tĩnh. Chuyên Tôn Nhạc Đan ngước nhìn Thường Hy, nhìn bộ dạng cúi đầu áy náy của nàng mà trong lòng lại mềm ra mấy phần, chậm rãi nói: “Nàng không sai, che chở người mình thích thì có lỗi gì? Nếu người nàng thích là ta, chỉ sợ phần che chở này cũng là ta rồi, có phải hay không?”

Thường Hy kinh ngạc nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan, này… Thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh đi? Trong lúc nhất thời không tiếp nhận nổi Chuyên Tôn Nhạc Đan nghĩ thoáng như vậy, ánh mắt nàng nhìn hắn có chút kinh ngạc quá mức, hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, nói: “Ta có cái gì tốt? Miệng lưỡi bén nhọn, tâm cơ sâu nặng, ra tay cũng hung ác. Cô nương tốt hơn ta có ngàn ngàn vạn vạn, huynh xứng đáng tìm được người tốt hơn!”

Chuyên Tôn Nhạc Đan không nhịn được mà nở nụ cười, chưa từng thấy qua ai tự chê bai mình như vậy, há miệng nói: “Miệng lưỡi bén nhọn chẳng qua là không muốn bị khi dễ, tâm cơ sâu nặng cũng là vì sinh tồn, ra tay hung ác bởi vì những người kia còn ác độc hơn. Nàng dù có không thích ta thì cũng không nên đem mình nói thành như vậy chứ! Ở trong lòng của ta, trong mắt của ta, nàng vĩnh viễn là tốt nhất!”



Thường Hy cảm thấy nhịp tim có chút tăng nhanh, mặt cũng nóng lên. Nàng vẫn cho rằng nàng và Chuyên Tôn Nhạc Đan vốn chỉ là bạn tốt, không nghĩ tới Chuyên Tôn Nhạc Đan trước nay chỉ quen cô độc một mình lại thích nàng, trong lúc nhất thời ngược lại không biết nói thế nào!

“Ta nói tòa nhà kia vốn của Tấn vương, chẳng qua là sau Tấn vương ham mê bài bạc đem tòa nhà ấy bán đi trả nợ bị ta mua được. Người biết được chuyện này vô cùng ít, ngay cả người dân trong ngõ hẻm kia vẫn cho là tòa nhà ấy là của Tấn vương, thật ra thì sớm đã thuộc về ta. Tòa nhà ấy để ta liên lạc với cố quốc, canh phòng rất cẩn mật, nàng không nên tùy tiện bước vào, chỉ sợ tính mạng sẽ gặp nguy hiểm.” Chuyên Tôn Nhạc Đan không muốn nói ra, nhưng là cuối cùng vẫn đem lời bộc bạch cùng Thường Hy: “Chỗ kia sau khi ta đi thì người của ta cũng sẽ đi theo, nhưng là rất nhanh sau đó người của lục đệ sẽ đến tiếp nhận. Tóm lại một câu là, nàng không nên đến chỗ đó, lại càng không nên tin tưởng lời của Mạnh Điệp Vũ, nàng ta chỉ muốn giết chết nàng mà không có lòng muốn giúp nàng đâu!”

Vừa nghe nhắc đến Mạnh Điệp Vũ, Thường Hy cảm thấy mình sắp phát điên mất, biểu tiểu thư này đến tột cùng là có lai lịch gì?

“Vậy huynh có biết được người phía sau lưng Mạnh Điệp Vũ là ai không? Nàng học võ nghệ của ai?” Thường Hy đúng là vẫn hỏi ra miệng, vấn đề này đã muốn mau bức tử nàng.

Chuyên Tôn Nhạc Đan có chút do dự, chuyện này vốn không thể nói trong chốc lát là xong.

Thường Hy vừa thấy liền biết Chuyên Tôn Nhạc Đan biết được rất nhiều cơ mật của nàng ta rồi, nàng cũng không nên bức bách người ta, vì vậy ngay lập tức nói: “Huynh không thể nói thì cũng đừng nói nói, không cần miễn cưỡng, dù sao một ngày nào đó ta cũng sẽ biết!”

“Mười tám cây trâm hoa nàng biết không?” Chuyên Tôn Nhạc Đan không đáp mà hỏi ngược lại.

“Biết.” Thường Hy trả lời, thật sẽ là người của mười tám cây trâm hoa? Không thể nào!

“Sau khi Tấn vương mất tích, mười tám cây trâm hoa chia ra làm hai nàng biết chứ?”

“Biết.”

“Người trong tay Vân Thanh tạo thành một phe cánh, một nhóm khác lại theo Trâm mẫu đơn đi. Mạnh Điệp Vũ chính là đệ tử của Trâm mẫu đơn, về phần nàng ta có thuộc về mười tám cây trâm hoa hay không thì ta không biết!” Chuyên Tôn Nhạc Đan khẽ cắn răng vẫn là đem bí mật này nói ra.

Thường Hy ngây dại, đệ tử của Trâm mẫu đơn? Mẹ ơi, Mạnh Điệp Vũ… Nàng ta sao có thể lại có quan hệ với Trâm mẫu đơn? Bọn họ quen biết nhau như thế nào?

Nhưng Mạnh Điệp Vũ là cháu gái của tiên Hoàng hậu, là biểu muội của Thái tử gia, làm sao có thể quen biết Trâm mẫu đơn, là thủ hạ của Tấn vương đây? Này thật không thể tưởng tượng nổi, Thường Hy nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan hỏi: “Tấn vương còn sống không? Năm đó chỉ nói là ông ấy bị mất tích, cho nên vẫn còn sống chứ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook