Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 276
Ảm Hương
12/05/2014
Rạng sáng ngày thứ hai, Thường Hy đi theo Tiêu Vân Trác ra khỏi cửa Đông cung mới phát hiện đoàn người đưa tiễn không chỉ có mình bọn họ mà còn có Trường Tín vương, Đông Lăng vương, Vi An vương và Hải Hà vương. Thường Hy có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Minh tông lại coi trọng Chuyên Tôn Nhạc Đan như vậy, chuyến đi này phô trương không nhỏ.
Mấy vị hoàng tử cũng mang theo cung nữ phục vụ bên người vì vậy Thường Hy cũng coi như không cô quạnh. Sau khi nàng đến thỉnh an các vị vương gia liền lùi trở về sau lưng Tiêu Vân Trác, không nói một lời. Cùng lúc đó Chuyên Tôn Nhạc Đan cũng đến, đi theo phía sau hắn vẫn như cũ là Dịch Dương. Thường Hy cứ cảm thấy Dịch Dương hôm nay là lạ, ánh mắt hắn nhìn nàng nhiều hơn một tia nóng bỏng, cho nàng cảm thấy cả người không thoải mái, tên này không phải là uống lộn thuốc chứ? Quá khứ hắn nhìn nàng luôn là sắc mặt lạnh như băng mang theo kiêu ngạo, ngày hôm nay ngược lại có chút không giống a!
Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn thấy Thường Hy, nàng cư nhiên cũng ở đây, đi sau lưng Tiêu Vân Trác, trong lúc nhất thời không nói lên cảm thụ trong lòng, chẳng qua chỉ yên lặng gật đầu một cái rồi theo mọi người hướng hành cung đi.
Ngồi trong xe ngựa, Thường Hy nhấc rèm xe lên nhìn mấy vị cưỡi ngựa cao cao đi đầu, trong lòng nhoáng lên từng tia buồn bực không rõ ràng. Hôm nay nàng cứ thấy không thoải mái, cảm giác là lạ, nhất là khi nhớ đến biểu tình của Dịch Dương, trong lòng lại càng phát ra khó chịu.
Trừ Thường Hy ra, Tiêu Vân Trác cũng không mang theo cung nữ khác, vì vậy trong xe ngựa chỉ có một mình nàng. Thường Hy nắm chặt buồng xe ngựa, ra khỏi thành liền chao đảo lắc lư, ngồi trong xe cứ nghiêng trái nghiêng phải vô cùng khó chịu. Thường Hy nhấc lên rèm xe muốn để cho không khí bên ngoài tràn vào một ít, mình cũng chậm rãi ngắm cảnh, không nghĩ tới lại bắt gặp vẻ mặt quỷ dị của Dịch Dương, tựa hồ đang ra hiệu cái gì đó.
Mang theo tâm tình bất an, cuối cùng cũng tới hành cung. Hành cung được thiết kế cực kỳ tinh xảo, xinh đẹp tuyệt trần, không giống với vẻ trang nghiêm đại khí của hoàng cung, ngược lại phần nhiều giống với cảnh trí Giang Nam, mọi người vừa tiến vào cũng thấy tâm tình được thả lỏng.
Thường Hy đi theo sau lưng Tiêu Vân Trác, lẳng lặng nghe mấy vị vương gia cùng Chuyên Tôn Nhạc Đan tùy ý nói đùa. Gió nhẹ từ từ thổi qua, cả vườn lá xanh như phỉ thúy, vạn vạn đóa hoa muôn hồng nghìn tía đong đưa, khiến cho cảm giác buồn bực cũng được hóa giải phần nào. Bất an trong lòng Thường Hy chậm rãi tiêu tán, lên tinh thần quan sát cảnh sắc chung quanh.
“… Minh vương lần này đi không biết bao giờ mới gặp lại, chỉ hy vọng ngài được vạn sự như ý, tâm tưởng sự thành…” Tiêu Vân Trác nghiêm mặt nói, thanh âm nhàn nhạt làm người ta nghe không ra tâm tình của hắn.
“Núi cao sông dài, đường xá xa xôi cách trở, hôm nay từ biệt quả thật là không biết khi nào mới gặp lại nhau. Tiểu vương ở nơi này thừa ơn mấy vị vương gia chăm sóc, quả thật là vô cùng cảm kích!” Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn lên mấy người đằng trước, bình thản cười nói, thần thái vẫn khiêm nhường trước sau như một.
“Minh vương điện hạ nói đùa rồi, người tới nước ta là khách, tự nhiên phải chiêu đãi rồi, nói lời khách khí như vậy làm gì!” Trường Tín vương Tiêu Vân Dật sảng lãng cười nói, trong thanh âm của hắn mang theo một tia khí phách của võ tướng, những lời này nói ra cũng vô cùng hùng hồn, khiến cho lòng người vui vẻ.
Thường Hy không nghĩ tới xuất cung, tính tình Tiêu Vân Dật cũng có chút thay đổi, trong lúc nhất thời liền nhìn thêm hắn một lần, chỉ thấy ánh mắt hắn cực kỳ sáng trong, khóe miệng cũng mang theo nụ cười nồng đậm. Xem ra hôm nay tâm tình hắn rất tốt!
Mấy vị hoàng tử cũng mang theo cung nữ phục vụ bên người vì vậy Thường Hy cũng coi như không cô quạnh. Sau khi nàng đến thỉnh an các vị vương gia liền lùi trở về sau lưng Tiêu Vân Trác, không nói một lời. Cùng lúc đó Chuyên Tôn Nhạc Đan cũng đến, đi theo phía sau hắn vẫn như cũ là Dịch Dương. Thường Hy cứ cảm thấy Dịch Dương hôm nay là lạ, ánh mắt hắn nhìn nàng nhiều hơn một tia nóng bỏng, cho nàng cảm thấy cả người không thoải mái, tên này không phải là uống lộn thuốc chứ? Quá khứ hắn nhìn nàng luôn là sắc mặt lạnh như băng mang theo kiêu ngạo, ngày hôm nay ngược lại có chút không giống a!
Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn thấy Thường Hy, nàng cư nhiên cũng ở đây, đi sau lưng Tiêu Vân Trác, trong lúc nhất thời không nói lên cảm thụ trong lòng, chẳng qua chỉ yên lặng gật đầu một cái rồi theo mọi người hướng hành cung đi.
Ngồi trong xe ngựa, Thường Hy nhấc rèm xe lên nhìn mấy vị cưỡi ngựa cao cao đi đầu, trong lòng nhoáng lên từng tia buồn bực không rõ ràng. Hôm nay nàng cứ thấy không thoải mái, cảm giác là lạ, nhất là khi nhớ đến biểu tình của Dịch Dương, trong lòng lại càng phát ra khó chịu.
Trừ Thường Hy ra, Tiêu Vân Trác cũng không mang theo cung nữ khác, vì vậy trong xe ngựa chỉ có một mình nàng. Thường Hy nắm chặt buồng xe ngựa, ra khỏi thành liền chao đảo lắc lư, ngồi trong xe cứ nghiêng trái nghiêng phải vô cùng khó chịu. Thường Hy nhấc lên rèm xe muốn để cho không khí bên ngoài tràn vào một ít, mình cũng chậm rãi ngắm cảnh, không nghĩ tới lại bắt gặp vẻ mặt quỷ dị của Dịch Dương, tựa hồ đang ra hiệu cái gì đó.
Mang theo tâm tình bất an, cuối cùng cũng tới hành cung. Hành cung được thiết kế cực kỳ tinh xảo, xinh đẹp tuyệt trần, không giống với vẻ trang nghiêm đại khí của hoàng cung, ngược lại phần nhiều giống với cảnh trí Giang Nam, mọi người vừa tiến vào cũng thấy tâm tình được thả lỏng.
Thường Hy đi theo sau lưng Tiêu Vân Trác, lẳng lặng nghe mấy vị vương gia cùng Chuyên Tôn Nhạc Đan tùy ý nói đùa. Gió nhẹ từ từ thổi qua, cả vườn lá xanh như phỉ thúy, vạn vạn đóa hoa muôn hồng nghìn tía đong đưa, khiến cho cảm giác buồn bực cũng được hóa giải phần nào. Bất an trong lòng Thường Hy chậm rãi tiêu tán, lên tinh thần quan sát cảnh sắc chung quanh.
“… Minh vương lần này đi không biết bao giờ mới gặp lại, chỉ hy vọng ngài được vạn sự như ý, tâm tưởng sự thành…” Tiêu Vân Trác nghiêm mặt nói, thanh âm nhàn nhạt làm người ta nghe không ra tâm tình của hắn.
“Núi cao sông dài, đường xá xa xôi cách trở, hôm nay từ biệt quả thật là không biết khi nào mới gặp lại nhau. Tiểu vương ở nơi này thừa ơn mấy vị vương gia chăm sóc, quả thật là vô cùng cảm kích!” Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn lên mấy người đằng trước, bình thản cười nói, thần thái vẫn khiêm nhường trước sau như một.
“Minh vương điện hạ nói đùa rồi, người tới nước ta là khách, tự nhiên phải chiêu đãi rồi, nói lời khách khí như vậy làm gì!” Trường Tín vương Tiêu Vân Dật sảng lãng cười nói, trong thanh âm của hắn mang theo một tia khí phách của võ tướng, những lời này nói ra cũng vô cùng hùng hồn, khiến cho lòng người vui vẻ.
Thường Hy không nghĩ tới xuất cung, tính tình Tiêu Vân Dật cũng có chút thay đổi, trong lúc nhất thời liền nhìn thêm hắn một lần, chỉ thấy ánh mắt hắn cực kỳ sáng trong, khóe miệng cũng mang theo nụ cười nồng đậm. Xem ra hôm nay tâm tình hắn rất tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.