Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 285
Ảm Hương
12/05/2014
Lúc Thường Hy tỉnh lại chỉ cảm thấy cổ đau nhức muốn đòi mạng, theo bản năng lấy tay đi sờ, lúc này mới phát hiện ra cả tay và chân đều bị trói lại, trong miệng còn ngậm một miếng vải. Hơn nữa thân thể đang run lên từng đợt, ngẩng đầu đánh giá, thì ra nàng đang ở trong một buồng xe ngựa hẹp, chuyện trước khi hôn mê cũng từ từ hồi tưởng.
Thường Hy biết mình là bị người ta bắt cóc nhưng lại không đoán được kẻ đó là ai. Cố gắng nhớ lại, nàng cũng không có đắc tội người nào, dĩ nhiên ngoại trừ những nữ nhân trong hậu cung kia. Nhưng là bọn họ lúc này không có rảnh rỗi tính kế bắt cóc nàng mới đúng.
Xe ngựa lắc lư gay gắt, Thường Hy ở trong buồng xe muốn duy trì trạng thái cân bằng thật là vô cùng khó khăn, càng không ngừng theo buồng xe rung qua lắc lại, choáng váng như thể sắp lên chầu ông bà ông vải, nhưng nàng vẫn kiên trì để cho mình giữ vững thanh tỉnh. Lại qua một lúc lâu xe ngựa từ từ ổn định, Thường Hy bây giờ mới cảm thấy thư thái được một chút. Cả người đều cứng ngắc, dây trói thì xiết chặt đau đớn không thôi.
Thường Hy thử hoạt động thân thể, chẳng qua là trói chặt quá đến một cử động nhỏ cũng không thực hiện được, không khỏi thở dài, thật là hận đến chết não nàng! Đây là kẻ nào cư nhiên đem nàng trói lại, không biết Tiêu Vân Trác sẽ gấp thành cái dạng gì, nghĩ tới đây trong lòng càng thêm rối bời.
Thường Hy không biết hiện tại là ai bắt cóc nàng, cũng không biết bị mang đi đâu, càng không biết kế tiếp mình sẽ gặp phải chuyện gì. Tình cảnh hiện giờ như đứng đống lửa như ngồi đống than, nàng tuyệt đối không thể bó tay chờ chết, nhất định phải nghĩ biện pháp chạy trốn!
Xe ngựa dần dần dừng lại, Thường Hy cảm thấy trong lòng rét lạnh, đây là đã đến nơi sao? Nàng lẳng lặng dán vào buồng xe nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng là chung quanh yên tĩnh một chút âm thanh cũng không có, suy nghĩ một chút có thể là ở ngoại thành vắng vẻ, không phải ở trong thành. Đang lúc này nàng nghe thấy có tiếng bước chân đi đến cho nên vội vàng nhắm mắt lại giả bộ còn chưa tỉnh, lấy bất biến ứng vạn biến là biện pháp duy nhất trong lúc này rồi!
Thường Hy nhắm hai mắt lại nên xúc giác cực kỳ nhạy cảm, nàng có thể cảm nhận được rèm xe vén lên, còn có từng trận gió tiến vào khiến thân thể nàng phát lạnh.
“Thế nào còn chưa có tỉnh? Chẳng lẽ chết rồi?” Thanh âm của một cô gái truyền đến, giọng nói này nghe rất quen, trong lúc bất chợt liền nghĩ tới là đám nữ tử dưới chân núi, thì ra là bọn họ! Thường Hy lập tức cảm thấy lạnh như băng, những người này vừa mới bắt đầu liền nhắm đến mục tiêu duy nhất là nàng, đến tột cùng là người nào?
“Không thể nào, thời điểm ném lên xe rõ ràng còn có hô hấp…” Lời này tuy nói ra nhưng trong thanh âm cũng có chút không xác định, chỉ nghe cô gái này lại nói: “Ngươi đi xem một chút xem thế nào? Nếu như chết thật ta còn nghĩ cách ứng phó, đối phương cũng không phải kẻ hiền lành gì!”
“Cũng được, để ta xem một chút! Thật ghét, vô duyên vô cớ không biết tìm một nữ nhân làm gì? Chỉ là tiểu tử này gương mặt thật đẹp a, khó trách chủ nhân cũng động lòng!”
“Câm miệng của ngươi lại, nếu như để chủ nhân nghe được sẽ rút đầu lưỡi của ngươi!” Nàng kia có chút không vui nói, trong thanh âm cũng có phần lo lắng. Thường Hy còn nghe được nàng ta sai người xem xét chung quanh một lần.
“Không nói thì thôi. Linh Ngọc tỷ tỷ, ngươi nói đến tột cùng tiểu thư là nghĩ như thế nào, giúp chuyện này phí sức lại không được cảm ơn?” Cô gái bị quở mắng hỏi, trong thanh âm cũng mang theo ba phần cẩn thận.
“Ta làm sao biết, ý định của tiểu thư luôn là khó đoán. Chỉ là tiểu thư Mạnh gia kia cũng không phải dễ sống chung, nhớ ngày đó nhiều tỷ muội của chúng ta cũng bị hại dưới tay nàng, lần này nàng có thể mời tiểu thư ra mặt nói vậy là cũng có chút bản lĩnh. Thái Thanh, thận trọng từ lời nói đến việc làm, tính khí của tiểu thư ngươi biết rồi, về sau nói ít đi một chút thì sống lâu.” Linh Ngọc than nhẹ một tiếng, tựa hồ như có cái gì phiền não.
“Ai, nếu như phu nhân còn sống thì tiểu thư cũng không có cực đoan như vậy…” Thái Thanh thở dài một tiếng, trong thanh âm mang theo quyến luyến. Thường Hy lúc này cũng có chút nắm rõ tình hình, thì ra hẳn là Mạnh Điệp Vũ muốn bắt cóc nàng, vị tiểu thư được nhờ này vô cùng lợi hại, vị mẫu thân của tiểu thư này tựa hồ còn lợi hại hơn, nhưng xem ra có vẻ là đã qua đời rồi. Nghĩ tới đây Thường Hy đối với vị tiểu thư này thật cảm thấy hứng thú!
“Nói nhăng gì đó, phu nhân nào có chết, chỉ là giống như chết cũng không khác nhau nhiều lắm!”
Thường Hy chỉ cảm thấy một ngón tay đặt trước chóp mũi mình, ngay sau đó liền nghe được Thái Thanh vui mừng nói: “Ta liền nói không chết đi, còn sống đây này, chỉ là chưa có tỉnh lại. Linh Ngọc tỷ tỷ, chúng ta dừng xe đợi ở chỗ này sao?”
“Ừ, một hồi nữa sẽ có người tới nhận, cẩn thận một chút.” Linh Ngọc vừa nói vừa xuống xe, ngay sau đó vị Thái Thanh kia cũng nhảy xuống xe. Đợi đến một hồi lâu sau Thường Hy mới mở mắt, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, nàng giống như lại bị cuốn vào một xoáy nước lớn. Mạnh Điệp Vũ với vị tiểu thư kia đến tột cùng là có giao dịch gì, mà Mạnh Điệp Vũ bắt nàng là có mục đích gì?
Càng nghĩ càng loạn, càng muốn tìm ra đầu mối lại càng không tìm được, trong lúc nhất thời tâm tư khó yên, Thường Hy chỉ cảm thấy một hơi khó có thể nuốt xuống. Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ chính là nàng nhất định phải chạy đi, tuyệt đối không để cho hai người này giao cho người sắp tới. Liên tưởng đến tình cảnh lúc ở lưng chừng núi, trong đầu Thường Hy giống như có manh mối lướt qua nhưng lại không bắt được, chỉ có thể để cho nó biến mất không thấy gì nữa.
Thường Hy quan sát chung quanh buồng xe xem có cái gì bén nhọn có thể giúp nàng cứa đứt dây trói hay không, tìm một hồi lâu cũng chỉ có thất vọng mà về. Chỉ trách bọn họ quá thông minh, đừng nói có cái gì bén nhọn, ngay cả các góc cạnh chỗ ngồi cũng được mài tròn trịa. Trong lòng nàng hung hăng mắng chửi bọn này hai tiếng, đúng là khốn kiếp, đừng để cho nàng chạy đi, nếu không nàng sẽ khiến cho bọn chúng đẹp mặt!
Thường Hy coi như cắt đứt ý niệm chạy trốn, tay chân đều bị trói chặt, nào còn có cơ hội? Trong lúc tâm tình nàng xuống thấp đến cực độ liền nghe thấy bên ngoài xe truyền tới một giọng nói, trong lòng căng thẳng, chẳng nhẽ người bọn họ nói lúc nãy đã tới? Không biết đến tột cùng là người nào, chẳng nhẽ nàng thật sự phải đi theo bọn chúng?
Ở ngoài thùng xe truyền đến giọng nói trầm thấp, Thường Hy nghe được chính là thanh âm của nam nhân, trong lòng chợt nóng nảy, còn chưa kịp nhắm mắt lại rèm xe đã bị nhấc lên…
Thường Hy biết mình là bị người ta bắt cóc nhưng lại không đoán được kẻ đó là ai. Cố gắng nhớ lại, nàng cũng không có đắc tội người nào, dĩ nhiên ngoại trừ những nữ nhân trong hậu cung kia. Nhưng là bọn họ lúc này không có rảnh rỗi tính kế bắt cóc nàng mới đúng.
Xe ngựa lắc lư gay gắt, Thường Hy ở trong buồng xe muốn duy trì trạng thái cân bằng thật là vô cùng khó khăn, càng không ngừng theo buồng xe rung qua lắc lại, choáng váng như thể sắp lên chầu ông bà ông vải, nhưng nàng vẫn kiên trì để cho mình giữ vững thanh tỉnh. Lại qua một lúc lâu xe ngựa từ từ ổn định, Thường Hy bây giờ mới cảm thấy thư thái được một chút. Cả người đều cứng ngắc, dây trói thì xiết chặt đau đớn không thôi.
Thường Hy thử hoạt động thân thể, chẳng qua là trói chặt quá đến một cử động nhỏ cũng không thực hiện được, không khỏi thở dài, thật là hận đến chết não nàng! Đây là kẻ nào cư nhiên đem nàng trói lại, không biết Tiêu Vân Trác sẽ gấp thành cái dạng gì, nghĩ tới đây trong lòng càng thêm rối bời.
Thường Hy không biết hiện tại là ai bắt cóc nàng, cũng không biết bị mang đi đâu, càng không biết kế tiếp mình sẽ gặp phải chuyện gì. Tình cảnh hiện giờ như đứng đống lửa như ngồi đống than, nàng tuyệt đối không thể bó tay chờ chết, nhất định phải nghĩ biện pháp chạy trốn!
Xe ngựa dần dần dừng lại, Thường Hy cảm thấy trong lòng rét lạnh, đây là đã đến nơi sao? Nàng lẳng lặng dán vào buồng xe nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng là chung quanh yên tĩnh một chút âm thanh cũng không có, suy nghĩ một chút có thể là ở ngoại thành vắng vẻ, không phải ở trong thành. Đang lúc này nàng nghe thấy có tiếng bước chân đi đến cho nên vội vàng nhắm mắt lại giả bộ còn chưa tỉnh, lấy bất biến ứng vạn biến là biện pháp duy nhất trong lúc này rồi!
Thường Hy nhắm hai mắt lại nên xúc giác cực kỳ nhạy cảm, nàng có thể cảm nhận được rèm xe vén lên, còn có từng trận gió tiến vào khiến thân thể nàng phát lạnh.
“Thế nào còn chưa có tỉnh? Chẳng lẽ chết rồi?” Thanh âm của một cô gái truyền đến, giọng nói này nghe rất quen, trong lúc bất chợt liền nghĩ tới là đám nữ tử dưới chân núi, thì ra là bọn họ! Thường Hy lập tức cảm thấy lạnh như băng, những người này vừa mới bắt đầu liền nhắm đến mục tiêu duy nhất là nàng, đến tột cùng là người nào?
“Không thể nào, thời điểm ném lên xe rõ ràng còn có hô hấp…” Lời này tuy nói ra nhưng trong thanh âm cũng có chút không xác định, chỉ nghe cô gái này lại nói: “Ngươi đi xem một chút xem thế nào? Nếu như chết thật ta còn nghĩ cách ứng phó, đối phương cũng không phải kẻ hiền lành gì!”
“Cũng được, để ta xem một chút! Thật ghét, vô duyên vô cớ không biết tìm một nữ nhân làm gì? Chỉ là tiểu tử này gương mặt thật đẹp a, khó trách chủ nhân cũng động lòng!”
“Câm miệng của ngươi lại, nếu như để chủ nhân nghe được sẽ rút đầu lưỡi của ngươi!” Nàng kia có chút không vui nói, trong thanh âm cũng có phần lo lắng. Thường Hy còn nghe được nàng ta sai người xem xét chung quanh một lần.
“Không nói thì thôi. Linh Ngọc tỷ tỷ, ngươi nói đến tột cùng tiểu thư là nghĩ như thế nào, giúp chuyện này phí sức lại không được cảm ơn?” Cô gái bị quở mắng hỏi, trong thanh âm cũng mang theo ba phần cẩn thận.
“Ta làm sao biết, ý định của tiểu thư luôn là khó đoán. Chỉ là tiểu thư Mạnh gia kia cũng không phải dễ sống chung, nhớ ngày đó nhiều tỷ muội của chúng ta cũng bị hại dưới tay nàng, lần này nàng có thể mời tiểu thư ra mặt nói vậy là cũng có chút bản lĩnh. Thái Thanh, thận trọng từ lời nói đến việc làm, tính khí của tiểu thư ngươi biết rồi, về sau nói ít đi một chút thì sống lâu.” Linh Ngọc than nhẹ một tiếng, tựa hồ như có cái gì phiền não.
“Ai, nếu như phu nhân còn sống thì tiểu thư cũng không có cực đoan như vậy…” Thái Thanh thở dài một tiếng, trong thanh âm mang theo quyến luyến. Thường Hy lúc này cũng có chút nắm rõ tình hình, thì ra hẳn là Mạnh Điệp Vũ muốn bắt cóc nàng, vị tiểu thư được nhờ này vô cùng lợi hại, vị mẫu thân của tiểu thư này tựa hồ còn lợi hại hơn, nhưng xem ra có vẻ là đã qua đời rồi. Nghĩ tới đây Thường Hy đối với vị tiểu thư này thật cảm thấy hứng thú!
“Nói nhăng gì đó, phu nhân nào có chết, chỉ là giống như chết cũng không khác nhau nhiều lắm!”
Thường Hy chỉ cảm thấy một ngón tay đặt trước chóp mũi mình, ngay sau đó liền nghe được Thái Thanh vui mừng nói: “Ta liền nói không chết đi, còn sống đây này, chỉ là chưa có tỉnh lại. Linh Ngọc tỷ tỷ, chúng ta dừng xe đợi ở chỗ này sao?”
“Ừ, một hồi nữa sẽ có người tới nhận, cẩn thận một chút.” Linh Ngọc vừa nói vừa xuống xe, ngay sau đó vị Thái Thanh kia cũng nhảy xuống xe. Đợi đến một hồi lâu sau Thường Hy mới mở mắt, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, nàng giống như lại bị cuốn vào một xoáy nước lớn. Mạnh Điệp Vũ với vị tiểu thư kia đến tột cùng là có giao dịch gì, mà Mạnh Điệp Vũ bắt nàng là có mục đích gì?
Càng nghĩ càng loạn, càng muốn tìm ra đầu mối lại càng không tìm được, trong lúc nhất thời tâm tư khó yên, Thường Hy chỉ cảm thấy một hơi khó có thể nuốt xuống. Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ chính là nàng nhất định phải chạy đi, tuyệt đối không để cho hai người này giao cho người sắp tới. Liên tưởng đến tình cảnh lúc ở lưng chừng núi, trong đầu Thường Hy giống như có manh mối lướt qua nhưng lại không bắt được, chỉ có thể để cho nó biến mất không thấy gì nữa.
Thường Hy quan sát chung quanh buồng xe xem có cái gì bén nhọn có thể giúp nàng cứa đứt dây trói hay không, tìm một hồi lâu cũng chỉ có thất vọng mà về. Chỉ trách bọn họ quá thông minh, đừng nói có cái gì bén nhọn, ngay cả các góc cạnh chỗ ngồi cũng được mài tròn trịa. Trong lòng nàng hung hăng mắng chửi bọn này hai tiếng, đúng là khốn kiếp, đừng để cho nàng chạy đi, nếu không nàng sẽ khiến cho bọn chúng đẹp mặt!
Thường Hy coi như cắt đứt ý niệm chạy trốn, tay chân đều bị trói chặt, nào còn có cơ hội? Trong lúc tâm tình nàng xuống thấp đến cực độ liền nghe thấy bên ngoài xe truyền tới một giọng nói, trong lòng căng thẳng, chẳng nhẽ người bọn họ nói lúc nãy đã tới? Không biết đến tột cùng là người nào, chẳng nhẽ nàng thật sự phải đi theo bọn chúng?
Ở ngoài thùng xe truyền đến giọng nói trầm thấp, Thường Hy nghe được chính là thanh âm của nam nhân, trong lòng chợt nóng nảy, còn chưa kịp nhắm mắt lại rèm xe đã bị nhấc lên…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.