Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 289
Ảm Hương
12/05/2014
Thường Hy nhìn nữ nhân trước mắt mà trong lòng chấn động, luôn có một loại cảm giác quen thuộc xông lên đầu. Tỉ mỉ nhìn kỹ lại lần nữa thì nữ nhân này vô cùng lạ mặt, vậy thì cảm giác quen thuộc kia từ đâu tới?
Nữ nhân này mặc áo bằng sợi tơ vàng, tay áo thêu hoa mẫu đơn, váy mỏng in họa tiết hồ điệp chìm. Tóc vấn thành búi cao cài trâm hoa lệ, đuôi trâm rũ xuống mấy dải minh châu lấp lánh, thật là một thân quý khí, cao ngạo khiến người ta không dám nhìn gần. Nữ nhân này quả thật xinh đẹp, mặc dù đã trở thành phụ nhân (phụ nữ có chồng) nhưng phần phương hoa kia thì không chút nào phai nhạt hết!
Thường Hy mặc dù trong lòng âm thầm thưởng thức nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, ngay cả thân thể cũng không có đứng lên, chẳng qua chỉ lướt mắt một cái rồi lại dời đi.
Nữ nhân tiến vào thấy được Thường Hy trầm ổn càng tỏ ra hài lòng nhưng trên mặt vẫn là biểu tình nhàn nhạt như cũ. Thường Hy mặc dù không có chào hỏi nhưng nàng ta vẫn tự nhiên thanh thản ở phía đối diện của Thường Hy ngồi vào chỗ của mình, lúc này mới khẽ hé đôi môi đỏ mọng, chậm rãi nói: “Cô chính là thần nữ hộ quốc?”
Thường Hy giật mình trong lòng một cái, không nghĩ tới câu đầu tiên đối phương hỏi lại là như vậy, vòng vo mấy lần, cuối cùng mắt cũng không thèm giơ lên nói: “Ta lại nguyện ý mình là thần nữ hộ quốc?”
Có ý tứ. Nàng kia sau khi nghe được Thường Hy nói thì khẽ mỉm cười, lại nói: “Gọi ta là Nguyệt phu nhân đi. Ta gọi cô là Thường Hy, được không?”
Thái độ của Nguyệt phu nhân rất ôn hòa, giống như Thường Hy chính là khách quý được mời đến chứ không phải bị bắt cóc. Thường Hy vẫn như cũ thản nhiên nói: “Tên chỉ là một cách gọi, tùy tiện.”
“Càn rỡ! Lại dám nói lời như vậy cùng phu nhân?” Một tỳ nữ đứng sau lưng Nguyệt phu nhân quát lên, hiển nhiên vô cùng tức giận.
Thường Hy lúc này mới nhìn về phía tỳ nữ kia châm chọc nói: “Ngươi muốn ta có thái độ gì? Các ngươi bắt cóc ta, giam lỏng ta, còn muốn ta cảm tạ ân đức sao? Thật nực cười!”
Tỳ nữ kia nhất thời bị chặn không nói lên lời. Ngược lại Nguyệt phu nhân cười khẽ một tiếng, nhìn Thường Hy nói: “Khá miệng lắm, ta nhìn liền thấy thích!”
“Không dám được Nguyệt phu nhân ưu ái. Phu nhân nói thẳng ra mục đích bắt cóc ta đi, các người muốn đạt được cái gì ở ta? Chỉ cần ta có thể cho ta sẽ dốc túi cho, điều kiện là để ta được tự do, như thế nào?” Thường Hy cảm giác nói ra điều kiện như thế sẽ khiến đối phương nghĩ mình có thành ý, cứ như vậy đề phòng đối với mình cũng ít đi.
Một đôi mắt hẹp dài của Nguyệt phu nhân liếc Thường Hy một cái, qua một hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: “Tự do thì có thể, chỉ sợ ngươi bây giờ lại không muốn. Điều ta muốn rất đơn giản, đối với người khác có lẽ là khó khăn nhưng đối với thần nữ hộ quốc lại vô cùng dễ dàng, ngươi hiểu được chứ?”
Thường Hy bị sợ giật mình, thần sắc mặt ngoài tuy vẫn bất động như núi nhưng trong lòng đã hung hăng run rẩy, gắt gao nhìn chằm chằm Nguyệt phu nhân. Thế nào cũng không nghĩ tới một nữ nhân bế nguyệt tu hoa, mềm mại khiếp nhược lại muốn xưng bá thiên hạ? Thần nữ hộ quốc có chỗ nào lợi hại, còn không phải là giúp kẻ khác giành được thiên hạ hay sao?
“Ta đã nói rồi, ta không phải thần nữ hộ quốc. Phu nhân sợ rằng tìm lầm người rồi!” Thường Hy cố hết sức để cho mình trấn định, đôi mắt đẹp chuyển một cái, nói: “Nếu bà muốn thấy thần nữ hộ quốc, ta có thể giúp một tay, lấy cái này làm điều kiện trao đổi tự do cho ta, thế nào?” Việc binh không thể không dối trá, hôm nay không thể làm gì khác hơn là lừa gạt một phen rồi.
Nữ nhân này mặc áo bằng sợi tơ vàng, tay áo thêu hoa mẫu đơn, váy mỏng in họa tiết hồ điệp chìm. Tóc vấn thành búi cao cài trâm hoa lệ, đuôi trâm rũ xuống mấy dải minh châu lấp lánh, thật là một thân quý khí, cao ngạo khiến người ta không dám nhìn gần. Nữ nhân này quả thật xinh đẹp, mặc dù đã trở thành phụ nhân (phụ nữ có chồng) nhưng phần phương hoa kia thì không chút nào phai nhạt hết!
Thường Hy mặc dù trong lòng âm thầm thưởng thức nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, ngay cả thân thể cũng không có đứng lên, chẳng qua chỉ lướt mắt một cái rồi lại dời đi.
Nữ nhân tiến vào thấy được Thường Hy trầm ổn càng tỏ ra hài lòng nhưng trên mặt vẫn là biểu tình nhàn nhạt như cũ. Thường Hy mặc dù không có chào hỏi nhưng nàng ta vẫn tự nhiên thanh thản ở phía đối diện của Thường Hy ngồi vào chỗ của mình, lúc này mới khẽ hé đôi môi đỏ mọng, chậm rãi nói: “Cô chính là thần nữ hộ quốc?”
Thường Hy giật mình trong lòng một cái, không nghĩ tới câu đầu tiên đối phương hỏi lại là như vậy, vòng vo mấy lần, cuối cùng mắt cũng không thèm giơ lên nói: “Ta lại nguyện ý mình là thần nữ hộ quốc?”
Có ý tứ. Nàng kia sau khi nghe được Thường Hy nói thì khẽ mỉm cười, lại nói: “Gọi ta là Nguyệt phu nhân đi. Ta gọi cô là Thường Hy, được không?”
Thái độ của Nguyệt phu nhân rất ôn hòa, giống như Thường Hy chính là khách quý được mời đến chứ không phải bị bắt cóc. Thường Hy vẫn như cũ thản nhiên nói: “Tên chỉ là một cách gọi, tùy tiện.”
“Càn rỡ! Lại dám nói lời như vậy cùng phu nhân?” Một tỳ nữ đứng sau lưng Nguyệt phu nhân quát lên, hiển nhiên vô cùng tức giận.
Thường Hy lúc này mới nhìn về phía tỳ nữ kia châm chọc nói: “Ngươi muốn ta có thái độ gì? Các ngươi bắt cóc ta, giam lỏng ta, còn muốn ta cảm tạ ân đức sao? Thật nực cười!”
Tỳ nữ kia nhất thời bị chặn không nói lên lời. Ngược lại Nguyệt phu nhân cười khẽ một tiếng, nhìn Thường Hy nói: “Khá miệng lắm, ta nhìn liền thấy thích!”
“Không dám được Nguyệt phu nhân ưu ái. Phu nhân nói thẳng ra mục đích bắt cóc ta đi, các người muốn đạt được cái gì ở ta? Chỉ cần ta có thể cho ta sẽ dốc túi cho, điều kiện là để ta được tự do, như thế nào?” Thường Hy cảm giác nói ra điều kiện như thế sẽ khiến đối phương nghĩ mình có thành ý, cứ như vậy đề phòng đối với mình cũng ít đi.
Một đôi mắt hẹp dài của Nguyệt phu nhân liếc Thường Hy một cái, qua một hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: “Tự do thì có thể, chỉ sợ ngươi bây giờ lại không muốn. Điều ta muốn rất đơn giản, đối với người khác có lẽ là khó khăn nhưng đối với thần nữ hộ quốc lại vô cùng dễ dàng, ngươi hiểu được chứ?”
Thường Hy bị sợ giật mình, thần sắc mặt ngoài tuy vẫn bất động như núi nhưng trong lòng đã hung hăng run rẩy, gắt gao nhìn chằm chằm Nguyệt phu nhân. Thế nào cũng không nghĩ tới một nữ nhân bế nguyệt tu hoa, mềm mại khiếp nhược lại muốn xưng bá thiên hạ? Thần nữ hộ quốc có chỗ nào lợi hại, còn không phải là giúp kẻ khác giành được thiên hạ hay sao?
“Ta đã nói rồi, ta không phải thần nữ hộ quốc. Phu nhân sợ rằng tìm lầm người rồi!” Thường Hy cố hết sức để cho mình trấn định, đôi mắt đẹp chuyển một cái, nói: “Nếu bà muốn thấy thần nữ hộ quốc, ta có thể giúp một tay, lấy cái này làm điều kiện trao đổi tự do cho ta, thế nào?” Việc binh không thể không dối trá, hôm nay không thể làm gì khác hơn là lừa gạt một phen rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.