Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 350
Ảm Hương
12/05/2014
Chuyên Tôn Nhạc Đan chăm chú nhìn Thường Hy, trong lúc bất chợt giống như đã nhớ ra chuyện gì đó, lập tức liền nở một nụ cười phát ra từ nội tâm: “Còn tưởng rằng nàng đã quên rồi chứ?”
Thường Hy hé miệng cười cười, nói: “Chuyện khác có thể quên nhưng chuyện này không thể. Dù sao ngài ở chỗ này cũng không làm gì, chi bằng đi thực hiện lời hứa của ngài đối với ta đi.”
Tần Nguyệt Như giận dữ, quay đầu nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan nói: “Quốc chủ, nơi này là triều đình, không thể làm loạn!”
Chuyên Tôn Nhạc Đan lãnh đạm nhìn Tần Nguyệt Như, nói: “Mẫu hậu, ta đây làm quốc chủ có chút ý nghĩa gì? Thường Hy chỉ là người ngoài đến cũng nhìn ra được ta là con rối hoàng đế, ta cần gì ngồi ở chỗ này nhận lấy sỉ nhục? Nếu là người khác ta có thể phản kháng, nhưng người là mẫu hậu của ta, ta không muốn gánh trên lưng tội danh bất hiếu. Cho nên ta nhường lại nơi này không được sao?”
Lời này vừa nói ra đã khiến cả đại điện xôn xao. Thường Hy thế nào cũng không nghĩ thế Chuyên Tôn Nhạc Đan lại mượn lời của nàng mà trở mặt với Tần Nguyệt Như. Biến cố tới quá nhanh khiến tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. Tiêu Vân Trác xem xét thời thế, lập tức tiến lên nói: “Quốc chủ nói những lời này là không ổn. Từ xưa đến nay đều là nam nhân quần lâm thiên hạ, nào có chuyện gà mái gáy sáng (người đàn bà lộng quyền)? Thật đúng là danh bất chính. Ngài nếu cứ như vậy bỏ đi thì giang sơn này ai làm chủ? Chẳng lẽ ngài thật sự muốn cho Tần thái hậu mang tiếng xấu trên lưng hay sao?”
Tiêu Vân Trác nói lời nào cũng là khắc bạc, công kích Tần Nguyệt Như so với Thường Hy thì cũng không kém chút nào, lại thêm hắn là Thái tử gia nên phân lượng càng nặng hơn. Trong lúc nhất thời văn võ trên đại điện tranh luận ầm ỹ, một phái ủng hộ Tần Nguyệt Như, một phái lại ủng hộ Chuyên Tôn Nhạc Đan. Hỗn loạn như bầy gà như vậy thật đúng là khiến Tiêu Vân Trác được mở rộng tầm mắt.
Ai nghĩ tới hôm nay vào cung, chỉ bằng tài ăn nói của Thường Hy lại dẫn tới tình trạng này. E là Tần Nguyệt Như tuyệt đối không ngờ được tình thế lại diễn ra như thế này đâu.
Từ xưa đến nay, chuyện thái hậu phụ chính cũng có không ít, phần lớn đều là mẹ cường con nhược. Nhưng giống như Chuyên Tôn Nhạc Đan đã lớn như vậy thì rất ít có, nhất là Chuyên Tôn Nhạc Đan lại không phải hạng ngốc nghếch, hơn nữa đã trải qua mười năm làm khách trên đất Đỉnh Nguyệt, đối với Minh Khải quốc mà nói thì là một vị quân vương có cống hiến lớn lao.
Nội bộ Minh Khải quốc thật ra thì vẫn không yên ổn, chỉ do phe phái của Tần thái hậu quá mức cường thế, những người ủng hộ Chuyên Tôn Nhạc Đan dĩ nhiên sẽ bị chèn ép cho không ngóc đầu lên được. Đoàn người Tiêu Vân Trác là từ thiên triều tới, đám người này tự nhiên hy vọng có thể mượn danh Đỉnh Nguyệt quốc mà lật ngược lại tình thế, cho nên có hơn vài người ngoài sáng trong tối phụ họa với lời nói của Tiêu Vân Trác. Hơn nữa Tiêu Vân Trác đương nhiên là cố ý muốn làm cho nội bộ bọn họ lục đục. Có câu nước đục dễ mò cá. Hắn đứng ở bên này không ngừng châm ngòi thổi lửa. Quan trọng hơn nữa là nếu như Chuyên Tôn Nhạc Đan nắm được thực quyền thì độc của Thường Hy sẽ có hy vọng.
Trong lúc nhất thời trên đại điện ngươi một câu ta một câu, phân tranh vô cùng náo nhiệt. Thường Hy chỉ cảm thấy mí mắt có chút nặng, cơn buồn ngủ không ngừng kéo tới. Tiêu Vân Trác vừa nhìn, vội vàng đỡ lấy nàng hỏi: “Nàng làm sao vậy?”
Thường Hy lắc đầu một cái, nói: “Mắt không mở ra được, muốn ngủ.”
Chuyên Tôn Nhạc Đan ngồi ở phía trên thấy tình hình Thường Hy không tốt, bất chấp lễ nghi mà bước xuống, hỏi: “Thế nào?”
Tiêu Vân Trác nghiến răng nói: “Độc lại phát tác. Nếu còn tiếp tục thì chỉ sợ về sau thời gian thanh tỉnh càng ngày càng ít.”
Khi Chuyên Tôn Nhạc Đan đi xuống, trong đại điện lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bên này. Tần Nguyệt Như vừa trông thấy vậy thì khóe miệng lộ ra một tia cười trào phúng. Cùng ta đấu sao? Còn non lắm!
Thường Hy hé miệng cười cười, nói: “Chuyện khác có thể quên nhưng chuyện này không thể. Dù sao ngài ở chỗ này cũng không làm gì, chi bằng đi thực hiện lời hứa của ngài đối với ta đi.”
Tần Nguyệt Như giận dữ, quay đầu nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan nói: “Quốc chủ, nơi này là triều đình, không thể làm loạn!”
Chuyên Tôn Nhạc Đan lãnh đạm nhìn Tần Nguyệt Như, nói: “Mẫu hậu, ta đây làm quốc chủ có chút ý nghĩa gì? Thường Hy chỉ là người ngoài đến cũng nhìn ra được ta là con rối hoàng đế, ta cần gì ngồi ở chỗ này nhận lấy sỉ nhục? Nếu là người khác ta có thể phản kháng, nhưng người là mẫu hậu của ta, ta không muốn gánh trên lưng tội danh bất hiếu. Cho nên ta nhường lại nơi này không được sao?”
Lời này vừa nói ra đã khiến cả đại điện xôn xao. Thường Hy thế nào cũng không nghĩ thế Chuyên Tôn Nhạc Đan lại mượn lời của nàng mà trở mặt với Tần Nguyệt Như. Biến cố tới quá nhanh khiến tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. Tiêu Vân Trác xem xét thời thế, lập tức tiến lên nói: “Quốc chủ nói những lời này là không ổn. Từ xưa đến nay đều là nam nhân quần lâm thiên hạ, nào có chuyện gà mái gáy sáng (người đàn bà lộng quyền)? Thật đúng là danh bất chính. Ngài nếu cứ như vậy bỏ đi thì giang sơn này ai làm chủ? Chẳng lẽ ngài thật sự muốn cho Tần thái hậu mang tiếng xấu trên lưng hay sao?”
Tiêu Vân Trác nói lời nào cũng là khắc bạc, công kích Tần Nguyệt Như so với Thường Hy thì cũng không kém chút nào, lại thêm hắn là Thái tử gia nên phân lượng càng nặng hơn. Trong lúc nhất thời văn võ trên đại điện tranh luận ầm ỹ, một phái ủng hộ Tần Nguyệt Như, một phái lại ủng hộ Chuyên Tôn Nhạc Đan. Hỗn loạn như bầy gà như vậy thật đúng là khiến Tiêu Vân Trác được mở rộng tầm mắt.
Ai nghĩ tới hôm nay vào cung, chỉ bằng tài ăn nói của Thường Hy lại dẫn tới tình trạng này. E là Tần Nguyệt Như tuyệt đối không ngờ được tình thế lại diễn ra như thế này đâu.
Từ xưa đến nay, chuyện thái hậu phụ chính cũng có không ít, phần lớn đều là mẹ cường con nhược. Nhưng giống như Chuyên Tôn Nhạc Đan đã lớn như vậy thì rất ít có, nhất là Chuyên Tôn Nhạc Đan lại không phải hạng ngốc nghếch, hơn nữa đã trải qua mười năm làm khách trên đất Đỉnh Nguyệt, đối với Minh Khải quốc mà nói thì là một vị quân vương có cống hiến lớn lao.
Nội bộ Minh Khải quốc thật ra thì vẫn không yên ổn, chỉ do phe phái của Tần thái hậu quá mức cường thế, những người ủng hộ Chuyên Tôn Nhạc Đan dĩ nhiên sẽ bị chèn ép cho không ngóc đầu lên được. Đoàn người Tiêu Vân Trác là từ thiên triều tới, đám người này tự nhiên hy vọng có thể mượn danh Đỉnh Nguyệt quốc mà lật ngược lại tình thế, cho nên có hơn vài người ngoài sáng trong tối phụ họa với lời nói của Tiêu Vân Trác. Hơn nữa Tiêu Vân Trác đương nhiên là cố ý muốn làm cho nội bộ bọn họ lục đục. Có câu nước đục dễ mò cá. Hắn đứng ở bên này không ngừng châm ngòi thổi lửa. Quan trọng hơn nữa là nếu như Chuyên Tôn Nhạc Đan nắm được thực quyền thì độc của Thường Hy sẽ có hy vọng.
Trong lúc nhất thời trên đại điện ngươi một câu ta một câu, phân tranh vô cùng náo nhiệt. Thường Hy chỉ cảm thấy mí mắt có chút nặng, cơn buồn ngủ không ngừng kéo tới. Tiêu Vân Trác vừa nhìn, vội vàng đỡ lấy nàng hỏi: “Nàng làm sao vậy?”
Thường Hy lắc đầu một cái, nói: “Mắt không mở ra được, muốn ngủ.”
Chuyên Tôn Nhạc Đan ngồi ở phía trên thấy tình hình Thường Hy không tốt, bất chấp lễ nghi mà bước xuống, hỏi: “Thế nào?”
Tiêu Vân Trác nghiến răng nói: “Độc lại phát tác. Nếu còn tiếp tục thì chỉ sợ về sau thời gian thanh tỉnh càng ngày càng ít.”
Khi Chuyên Tôn Nhạc Đan đi xuống, trong đại điện lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bên này. Tần Nguyệt Như vừa trông thấy vậy thì khóe miệng lộ ra một tia cười trào phúng. Cùng ta đấu sao? Còn non lắm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.