Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 362
Ảm Hương
12/05/2014
Thường Hy quát to một tiếng, nhưng là vạt chéo quần kia lại nhanh chóng biến mất. Đợi một lúc lâu cũng không thấy có người ra ngoài, trong lòng Thường Hy dự cảm không tốt, nàng khẽ cắn răng vuốt bụng nhẹ nhàng đi tới. Phía tây Lân Chỉ cung chính là hồ Thiên Hà, bên cạnh hồ trồng vô số hoa thơm cỏ lạ, giữa những bụi hoa lộ ra một con đường lót sỏi trắng rộng không quá ba thước.
Giờ phút này gió mát nhẹ thổi, hoa cỏ bay múa che khuất đi phần nào lối mòn. Thường Hy giương mắt nhìn lên, trên đường làm gì có bóng người nào, chẳng lẽ là nàng hoa mắt hay sao? Thường Hy nhẹ nhàng lắc đầu một cái, không phải, ánh mắt nàng rất tốt, rõ ràng thấy được một vạt cung phục ngũ sắc. Trong cung, y phục của cung nữ đều quy định rất nghiêm ngặt, Thường Hy xác định vạt váy ngũ sắc kia tuyệt đối không phải là y phục của cung nữ hầu hạ. Nếu không phải cung nữ hầu hạ thì là ai?
Nghĩ tới đây Thường Hy đột nhiên cảm thấy cả kinh, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, hai quả đấm trong tay áo nhẹ nhàng nắm chặt. Nàng nhanh chóng liếc nhìn chung quanh, bắt ép bản thân phải lập tức tỉnh táo lại. Nàng hít sâu một hơi hóa giải tâm tình khẩn trương, sau đó từ từ đi đến thạch đình tám góc nơi ngày xưa nàng và Lệ Bình vẫn thường ngồi.
Nơi này tầm mắt quan sát bốn bề rất tốt, nếu có người cố ý đến gần nhất định sẽ bị nàng phát hiện. Từ Lân Chỉ cung đến Đông cung phải đi qua một đoạn hành lang thật dài, người không khỏi thưa thớt, cây cối hoa cỏ rậm rạp. Nếu như nàng một mình đi tiếp, có người lại muốn gây bất lợi cho nàng thì nàng căn bản không chống cự được. Nhất là bây giờ thân thể nàng cũng nặng nề, càng không phải là đối thủ của bọn họ.
Thường Hy từ trước đến giờ vốn là người cẩn thận, nàng sẽ không lấy tính mạng chính mình và hài tử trong bụng ra mà đùa giỡn, nhất là vừa rồi nàng phát hiện ra có người theo dõi mình cho nên càng không thể một mình đi qua đoạn hành lang kia.
Mặt trời từ từ lên đến đỉnh đầu, trong đình càng trở nên oi bức. Thường Hy lẳng lặng chờ đợi, qua một lúc nữa Tiêu Vân Trác hẳn là sẽ đi tới. Chỉ cần hắn đi qua nơi này sẽ trông thấy nàng, cùng hắn trở về nàng sẽ không sợ, cho nên điều nàng có thể làm duy nhất lúc này chính là chờ đợi.
Nếu như trước đây, chỉ cần có cung nữ, thái giám đi qua nàng có thể nhờ bọn họ truyền tin cho Triêu Hà, Vãn Thu ra đón mình, nhưng bây giờ… Nhớ tới ánh mắt tránh né của mọi người nhìn mình, Thường Hy bất đắc dĩ thở dài, tảng đá nặng trong lòng càng không thể nào buông xuống. Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra? Tại sao tình hình lúc này lại trở nên như vậy?
Thường Hy không có cách nào biết được, ngay cả khi lúc này trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng cũng phải đè xuống, nhất định phải đè xuống.
Tà tà dựa vào cột trụ, Thường Hy cẩn thận quan sát quang cảnh xung quanh, trừ tiếng gió thổi và tiếng côn trùng kêu vang thì không còn bất cứ âm thanh nào khác. Thế nhưng sự yên tĩnh này, đối với ở trong cung thì không bình thường chút nào. Theo lý mà nói, trong hậu cung chủ tử nhiều, nô tài nhiều, người đến người đi tấp nập mới đúng, nhất là nơi này lại là phụ cận hồ Thiên Hà, theo sát là đến Di Hòa cung của Hoàng quý phi, Loan Minh cung của Mị phi, Xuyết Hà cung của Mẫn phi, còn có Lưu Hoa cung của Kính phi nữa. Cho nên an tĩnh như vậy thật sự là quỷ dị!
Lúc này đối với chuyện tình xảy ra trong cung nàng mà còn không đoán ra được nữa thì đúng là quá ngu độn. Ánh nắng từ từ dời về phía tây nhưng Tiêu Vân Trác mãi vẫn chưa thấy tới. Thường Hy càng cảm thấy bất an trong lòng, nếu như đến tối Tiêu Vân Trác còn chưa đến… Đêm xuống, nàng ở bên cạnh hồ Thiên Hà này so với trực tiếp trở về Đông cung thì còn nguy hiểm hơn.
Thường Hy từ trước đến giờ đều rất tỉnh táo, nhất là sau khi trải qua những chuyện ở Minh Khải quốc lại càng trở nên lý trí, không bao giờ có chuyện nàng chỉ suy nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tốt nữa rồi. Vạt cung trang ngũ sắc biến mất chỗ góc khuất kia đã rung lên hồi chuông báo động trong lòng nàng, bây giờ một người ngồi yên tĩnh trong thạch đình, suy nghĩ càng trở nên thấu triệt.
Việc đã đến, muốn tránh cũng không thể tránh khỏi, cho nên chỉ có thể đương đầu đối mặt. Thường Hy cố gắng đem mọi chuyện suy nghĩ lại một lần. Tin tức nàng và Tiêu Vân Trác hồi cung chắc hẳn đã được thông báo từ sớm cho toàn bộ hậu cung, nếu không Tiêu Vân Triệt và Tiêu Vân Bác thế nào lại ra đón? Nếu như mọi người đều biết được tin này thì tại sao người của Đông cung không ra đón nàng? Người khác không đến còn có thể hiểu, nhưng Triêu Hà và Vãn Thu thấy nàng không trở về Đông cung, lại nhận được tin tức Hoàng thượng không có triệu kiến nàng, theo lý mà nói thì phải sớm tìm đến rồi chứ? Nhưng đến bây giờ còn chưa thấy có người, Thường Hy trong lòng từ từ trầm xuống, điều này có lẽ xuất phát từ hai nguyên nhân.
Thứ nhất, Đông cung đã bị phong tỏa, người bên trong không có cách nào biết được tin tức trong cung. Lần trước Ngũ Hải đưa tin cho Tiêu Vân Trác cũng nói hắn không thể thăm dò được động tĩnh trong cung. Thứ hai, đó chính là bọn họ đã xảy ra chuyện cho nên không thể tới đón nàng.
Thường Hy nghĩ đến hậu quả của hai nguyên nhân này mà sau lưng thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, khiến cho nàng băng lãnh đến đáy lòng.
Tại sao Tiêu Vân Trác vẫn chưa xuất hiện? Hoàng thượng cũng không thể giữ hắn đến tận cuối ngày.
Nhất thời Thường Hy còn chưa có nghĩ ra, vì thế lại đem mọi chuyện cẩn thận cắt tỉa lại một lần, trong lúc bất chợt ánh mắt bừng tỉnh hiểu ra! Kẻ mới âm thầm theo dõi nàng vừa rồi nhất định là muốn hãm hại nàng, chẳng qua người nọ không nghĩ tới nàng đi đến trước Lân Chỉ cung sẽ dừng lại, càng không nghĩ tới nàng đột nhiên quay đầu mà phát hiện ra tung tích của người đó.
Chẳng qua người này đến tột cùng là người nào lại có thể giữa ban ngày ban mặt theo dõi nàng trắng trợn như vậy, lại muốn hạ độc thủ đối với nàng… Nếu như giả thiết này là thật thì việc Tiêu Vân Trác chậm chạp mãi chưa xuất hiện cũng chỉ có một nguyên nhân, đó chính là kẻ đứng sau màn muốn hại nàng đã tìm cách hoãn chân Tiêu Vân Trác. Nếu tất cả mọi chuyện nàng đều đoán đúng thì thời điểm trời vừa tối cũng là lúc nàng bỏ mạng rồi.
Thường Hy quay đầu nhìn mặt nước hồ xanh biếc, bên trong là ngàn vạn lá sen xanh như ngọc bích, ẩn hiện thấp thoáng những cánh sen hồng đong đưa trong gió. Nàng âm thầm quyết định, mạng của nàng ai cũng không thể lấy đi, nàng phải bảo vệ hài tử của nàng, phu quân của nàng, còn có cả giang sơn của phu quân nàng nữa. Nàng là thần nữ hộ quốc, bất luận kẻ nào cũng không thể khiến nàng lùi về phía sau, bắt nàng tan biến trên thế gian này!
Trời chiều dần dần rơi xuống sau hòn giả sơn, Tiêu Vân Trác quả nhiên không có tới. Xem ra chính nàng đã đoán đúng, Tiêu Vân Trác bị người khác cản chân. Nhưng như thế thì nàng cũng sẽ không ngồi đây chờ chết. Đêm tối là thời cơ tốt nhất để giết người nhưng cũng là tấm lá chắn hoàn hảo để nàng thoát thân. Để chứng minh suy đoán của mình là thật, muốn lôi ra kẻ hạ độc thủ sau màn, Thường Hy chậm rãi đứng dậy. Nàng phải hành động, bất kể là ai, muốn cùng nàng đối nghịch thì phải có bản lãnh làm cho nàng cam tâm tình nguyện nhận thua, nếu không… Ai chết vào tay ai còn chưa biết được!
Giờ phút này gió mát nhẹ thổi, hoa cỏ bay múa che khuất đi phần nào lối mòn. Thường Hy giương mắt nhìn lên, trên đường làm gì có bóng người nào, chẳng lẽ là nàng hoa mắt hay sao? Thường Hy nhẹ nhàng lắc đầu một cái, không phải, ánh mắt nàng rất tốt, rõ ràng thấy được một vạt cung phục ngũ sắc. Trong cung, y phục của cung nữ đều quy định rất nghiêm ngặt, Thường Hy xác định vạt váy ngũ sắc kia tuyệt đối không phải là y phục của cung nữ hầu hạ. Nếu không phải cung nữ hầu hạ thì là ai?
Nghĩ tới đây Thường Hy đột nhiên cảm thấy cả kinh, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, hai quả đấm trong tay áo nhẹ nhàng nắm chặt. Nàng nhanh chóng liếc nhìn chung quanh, bắt ép bản thân phải lập tức tỉnh táo lại. Nàng hít sâu một hơi hóa giải tâm tình khẩn trương, sau đó từ từ đi đến thạch đình tám góc nơi ngày xưa nàng và Lệ Bình vẫn thường ngồi.
Nơi này tầm mắt quan sát bốn bề rất tốt, nếu có người cố ý đến gần nhất định sẽ bị nàng phát hiện. Từ Lân Chỉ cung đến Đông cung phải đi qua một đoạn hành lang thật dài, người không khỏi thưa thớt, cây cối hoa cỏ rậm rạp. Nếu như nàng một mình đi tiếp, có người lại muốn gây bất lợi cho nàng thì nàng căn bản không chống cự được. Nhất là bây giờ thân thể nàng cũng nặng nề, càng không phải là đối thủ của bọn họ.
Thường Hy từ trước đến giờ vốn là người cẩn thận, nàng sẽ không lấy tính mạng chính mình và hài tử trong bụng ra mà đùa giỡn, nhất là vừa rồi nàng phát hiện ra có người theo dõi mình cho nên càng không thể một mình đi qua đoạn hành lang kia.
Mặt trời từ từ lên đến đỉnh đầu, trong đình càng trở nên oi bức. Thường Hy lẳng lặng chờ đợi, qua một lúc nữa Tiêu Vân Trác hẳn là sẽ đi tới. Chỉ cần hắn đi qua nơi này sẽ trông thấy nàng, cùng hắn trở về nàng sẽ không sợ, cho nên điều nàng có thể làm duy nhất lúc này chính là chờ đợi.
Nếu như trước đây, chỉ cần có cung nữ, thái giám đi qua nàng có thể nhờ bọn họ truyền tin cho Triêu Hà, Vãn Thu ra đón mình, nhưng bây giờ… Nhớ tới ánh mắt tránh né của mọi người nhìn mình, Thường Hy bất đắc dĩ thở dài, tảng đá nặng trong lòng càng không thể nào buông xuống. Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra? Tại sao tình hình lúc này lại trở nên như vậy?
Thường Hy không có cách nào biết được, ngay cả khi lúc này trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng cũng phải đè xuống, nhất định phải đè xuống.
Tà tà dựa vào cột trụ, Thường Hy cẩn thận quan sát quang cảnh xung quanh, trừ tiếng gió thổi và tiếng côn trùng kêu vang thì không còn bất cứ âm thanh nào khác. Thế nhưng sự yên tĩnh này, đối với ở trong cung thì không bình thường chút nào. Theo lý mà nói, trong hậu cung chủ tử nhiều, nô tài nhiều, người đến người đi tấp nập mới đúng, nhất là nơi này lại là phụ cận hồ Thiên Hà, theo sát là đến Di Hòa cung của Hoàng quý phi, Loan Minh cung của Mị phi, Xuyết Hà cung của Mẫn phi, còn có Lưu Hoa cung của Kính phi nữa. Cho nên an tĩnh như vậy thật sự là quỷ dị!
Lúc này đối với chuyện tình xảy ra trong cung nàng mà còn không đoán ra được nữa thì đúng là quá ngu độn. Ánh nắng từ từ dời về phía tây nhưng Tiêu Vân Trác mãi vẫn chưa thấy tới. Thường Hy càng cảm thấy bất an trong lòng, nếu như đến tối Tiêu Vân Trác còn chưa đến… Đêm xuống, nàng ở bên cạnh hồ Thiên Hà này so với trực tiếp trở về Đông cung thì còn nguy hiểm hơn.
Thường Hy từ trước đến giờ đều rất tỉnh táo, nhất là sau khi trải qua những chuyện ở Minh Khải quốc lại càng trở nên lý trí, không bao giờ có chuyện nàng chỉ suy nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tốt nữa rồi. Vạt cung trang ngũ sắc biến mất chỗ góc khuất kia đã rung lên hồi chuông báo động trong lòng nàng, bây giờ một người ngồi yên tĩnh trong thạch đình, suy nghĩ càng trở nên thấu triệt.
Việc đã đến, muốn tránh cũng không thể tránh khỏi, cho nên chỉ có thể đương đầu đối mặt. Thường Hy cố gắng đem mọi chuyện suy nghĩ lại một lần. Tin tức nàng và Tiêu Vân Trác hồi cung chắc hẳn đã được thông báo từ sớm cho toàn bộ hậu cung, nếu không Tiêu Vân Triệt và Tiêu Vân Bác thế nào lại ra đón? Nếu như mọi người đều biết được tin này thì tại sao người của Đông cung không ra đón nàng? Người khác không đến còn có thể hiểu, nhưng Triêu Hà và Vãn Thu thấy nàng không trở về Đông cung, lại nhận được tin tức Hoàng thượng không có triệu kiến nàng, theo lý mà nói thì phải sớm tìm đến rồi chứ? Nhưng đến bây giờ còn chưa thấy có người, Thường Hy trong lòng từ từ trầm xuống, điều này có lẽ xuất phát từ hai nguyên nhân.
Thứ nhất, Đông cung đã bị phong tỏa, người bên trong không có cách nào biết được tin tức trong cung. Lần trước Ngũ Hải đưa tin cho Tiêu Vân Trác cũng nói hắn không thể thăm dò được động tĩnh trong cung. Thứ hai, đó chính là bọn họ đã xảy ra chuyện cho nên không thể tới đón nàng.
Thường Hy nghĩ đến hậu quả của hai nguyên nhân này mà sau lưng thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, khiến cho nàng băng lãnh đến đáy lòng.
Tại sao Tiêu Vân Trác vẫn chưa xuất hiện? Hoàng thượng cũng không thể giữ hắn đến tận cuối ngày.
Nhất thời Thường Hy còn chưa có nghĩ ra, vì thế lại đem mọi chuyện cẩn thận cắt tỉa lại một lần, trong lúc bất chợt ánh mắt bừng tỉnh hiểu ra! Kẻ mới âm thầm theo dõi nàng vừa rồi nhất định là muốn hãm hại nàng, chẳng qua người nọ không nghĩ tới nàng đi đến trước Lân Chỉ cung sẽ dừng lại, càng không nghĩ tới nàng đột nhiên quay đầu mà phát hiện ra tung tích của người đó.
Chẳng qua người này đến tột cùng là người nào lại có thể giữa ban ngày ban mặt theo dõi nàng trắng trợn như vậy, lại muốn hạ độc thủ đối với nàng… Nếu như giả thiết này là thật thì việc Tiêu Vân Trác chậm chạp mãi chưa xuất hiện cũng chỉ có một nguyên nhân, đó chính là kẻ đứng sau màn muốn hại nàng đã tìm cách hoãn chân Tiêu Vân Trác. Nếu tất cả mọi chuyện nàng đều đoán đúng thì thời điểm trời vừa tối cũng là lúc nàng bỏ mạng rồi.
Thường Hy quay đầu nhìn mặt nước hồ xanh biếc, bên trong là ngàn vạn lá sen xanh như ngọc bích, ẩn hiện thấp thoáng những cánh sen hồng đong đưa trong gió. Nàng âm thầm quyết định, mạng của nàng ai cũng không thể lấy đi, nàng phải bảo vệ hài tử của nàng, phu quân của nàng, còn có cả giang sơn của phu quân nàng nữa. Nàng là thần nữ hộ quốc, bất luận kẻ nào cũng không thể khiến nàng lùi về phía sau, bắt nàng tan biến trên thế gian này!
Trời chiều dần dần rơi xuống sau hòn giả sơn, Tiêu Vân Trác quả nhiên không có tới. Xem ra chính nàng đã đoán đúng, Tiêu Vân Trác bị người khác cản chân. Nhưng như thế thì nàng cũng sẽ không ngồi đây chờ chết. Đêm tối là thời cơ tốt nhất để giết người nhưng cũng là tấm lá chắn hoàn hảo để nàng thoát thân. Để chứng minh suy đoán của mình là thật, muốn lôi ra kẻ hạ độc thủ sau màn, Thường Hy chậm rãi đứng dậy. Nàng phải hành động, bất kể là ai, muốn cùng nàng đối nghịch thì phải có bản lãnh làm cho nàng cam tâm tình nguyện nhận thua, nếu không… Ai chết vào tay ai còn chưa biết được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.