Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 368

Ảm Hương

12/05/2014

Cả người Dương Lạc Thanh run lên, nhìn ánh sáng sắc bén tản ra trong mắt Thường Hy, chợt đứng dậy muốn lui về phía sau. Thường Hy dùng sức dẫm lên vạt váy của nàng ta. Dương Lạc Thanh có võ công nhưng ở nơi này lại không dám dùng. Dưới con mắt của mọi người, có cho nàng ta mười lá gan nàng ta cũng không dám tiết lộ chuyện mình biết võ công.

Thường Hy chính là lợi dụng điểm này. Thời điểm ở cửa đại điện thấy có bóng người đung đưa liền cố ý dẫm lên vạt váy của Dương Lạc Thanh, theo quán tính nàng ta sẽ đổ về phía sau. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, Dương Lạc Thanh đụng phải một bức tượng bằng gỗ lê phía trên ghế thái sư. Kệ tủ bên cạnh cũng không tránh khỏi xui xẻo bị Dương Lạc Thanh xô vào, lực đạo không nhỏ khiến cả tủ kệ lảo đảo đổ xuống.

Thường Hy nhanh chóng ngồi xổm xuống đất, lấy tay cào loạn mái tóc của mình, kéo kéo quần áo cho xô lệch một chút rồi thuận thế ngồi xuống bên người Dương Lạc Thanh. Sau đó lại cố sức vuốt vuốt khóe mắt của mình, chỉ trong chốc lát hốc mắt liền đỏ bừng, khóe mắt long lanh chỉ chực rớt xuống nước mắt. Nàng ngồi trên mặt đất dựa vào chiếc ghế, trong miệng càng không ngừng rên rỉ.

Xông vào trong phòng không phải ai khác chính là bốn vị vương phi mà Thường Hy đã đưa thiếp mời. Muốn có người làm chứng cho mình, còn ai có thể hoàn hảo hơn bốn vị tiểu hoàng phi? Cho nên lúc này Thường Hy mới an bài một màn này. Thường Hy biết muốn cùng Dương Lạc Thanh giao thủ thì không thể để cho nàng ta một tia may mắn, phải ra đòn chí mạng, để cho nàng ta biết người nào có thể trêu chọc, người nào không thể động vào. Để cho nàng ta sau này muốn động thủ hại người thì cũng phải mở mắt mà nhìn, cách xa nàng trong phạm vi ba mươi dặm ra.

“Thường Hy?” Lệ Bình trông thấy dáng vẻ Thường Hy nhếch nhác thì lên tiếng kinh hô, bước nhanh chạy tới, vội vàng đỡ nàng nằm vào trong lòng minh, gấp gáp nói: “Ngươi làm sao vậy? Người đâu, mau truyền thái y… Truyền thái y!!!”

Trịnh Thuận cũng vừa lúc chạy vào, nhìn thấy tình hình Thường Hy như vậy thì nghiêm mặt hô: “Nhanh đi gọi Thái tử gia! Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!” Hô to gọi nhỏ khiến trong sân nhất thời rối loạn cả lên, ai cũng không hiểu đang có chuyện gì xảy ra. Thế nào chỉ trong chốc lát, trong phòng liền biến thành như vậy rồi hả?

Vãn Thu và Triêu Hà nào còn để ý đến người khác, hai người cùng chạy tới bên người Thường Hy, đưa tay đỡ nàng ngồi xuống ghế bên cạnh. Một người nhanh chóng rót nước, một người ấn huyệt nhân trung cho nàng, kêu tên Thường Hy không dứt. Lệ Bình nhìn Vãn Thu hỏi: “Tại sao lại như thế này, hả? Có chuyện gì xảy ra?”

Lệ Bình vô cùng sốt ruột, nhìn gương mặt trắng bệch của Thường Hy, trên chân mày còn rịn ra một tầng mồ hôi lạnh mà không khỏi tức giận quát lên.



Bên kia Thẩm Phi Hà cũng đưa tay đỡ dậy Dương Lạc Thanh. Chỉ thấy trên trán Dương Lạc Thanh rách một mảng, máu tươi xối ra. Bên má cũng trở nên bầm tím, cùi chỏ tay còn bị xây xát một mảng lớn. Trên mặt đất bừa bãi càng không phải nói, ngọc thạch, đồ sứ, cổ đồng rơi vãi tung tóe, tổn thất rất là thảm trọng.

Thường Hy từ từ tỉnh dậy, nghe được câu hỏi của Lệ Bình mà không nhịn được, nghẹn ngào nói ra: “Ta nào biết có chuyện gì xảy ra. Đang yên ổn cùng Lạc phi nói chuyện, ai biết Lạc phi giống như phát điên đẩy ta xuống đất. Ta hoảng quá dẫm phải chéo quần của mình ngã ngồi xuống đất, nếu không phải các ngươi tới kịp thời thì… Chỉ sợ… Chỉ sợ ngay cả cánh cửa này ta cũng không ra được nữa rồi…”

Thường Hy nói xong liền nhào vào trong ngực Lệ Bình mà khóc nấc lên. Thẩm Phi Hà nhanh chóng nhìn Thường Hy một cái, thấy bộ dáng nàng ta chật vật không giống như nói láo. Huống chi thân thể Thường Hy đang mang thai, không thể đem hài tử của mình ra đùa giỡn, cho nên… Quay đầu nhìn về phía Dương Lạc Thanh, trong lòng khẽ cắn răng nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra, chẳng qua chỉ ôn hòa nói: “Thái tử phi bị hoảng sợ nên cẩn thận bảo trọng, vạn vạn không thể tức giận nữa, nếu không đối với đứa nhỏ cũng không tốt!”

Đỗ Đình Phương sau khi nghe được chuyện ở biên cương, Thường Hy đã cứu phu quân mình một mạng, lúc này thật sự đối với Thường Hy có vài phần cảm kích. Dù sao cũng không có mấy nữ nhân thích làm quả phụ. Huống chi thời điểm trước kia bất kể nàng hay Trường Tín vương đều đã gây không ít bất lợi cho Đông cung, người ta đã lấy đức báo oán thì mình cũng phải biết mà hành xử. Lần này trở về phu quân đã nói rất rõ với nàng, hắn sẽ không tranh giành ngôi vị Hoàng đế. Cho nên lần này khi Thường Hy đưa thiếp mời gặp mặt, nàng vốn mang chút tâm tư mà tới, bây giờ lại gặp tình cảnh như thế này thì đương nhiên đứng về phía Thường Hy rồi.

Tiêu Vân Trác nhất định sẽ đi lên ngôi vị Hoàng đế, đến lúc đó phu quân của nàng cũng sẽ có công hộ giá. Tiêu Vân Trác tuy nhìn thật lãnh đạm nhưng cũng không phải là người bạc tình bạc nghĩa, cho nên vinh hoa cả đời sau này nàng đương nhiên sẽ hưởng không hết. Vì thế, thép tốt thì gắn ở lưỡi dao, lòng trung thành cũng nên đúng lúc mà thể hiện. Đỗ Đình Phương lập tức đứng ra lên tiếng: “Lời này của Đông Lăng phi là không đúng rồi, có ai thích mình bị giật mình hù dọa? Trong bụng còn có thêm đứa nhỏ nữa, mặc dù không từng bước thận trọng nhưng cũng vạn phần để ý. Đang yên đang lành tự nhiên lại trở thành như vậy, nói thế nào cũng phải tra xét rõ ràng. Thái tử phi cũng không phải chỉ một người, Hoàng thượng đã nói rồi, trong bụng Thái tử phi có lẽ còn là tiểu Thái tử kế nhiệm. Khó trách có vài người lòng mang ghen tỵ, ngầm ra tay hạ độc thủ. Chúng ta tiến vào nhưng nhìn thấy rõ ràng, Lạc phi như thế nào cũng phải cho câu trả lời thỏa đáng. Thái tử phi độ lượng có thể không so đo, chỉ sợ chỗ Thái tử gia và Hoàng thượng cũng khó mà ăn nói, có phải không?”

Thường Hy giật mình trong lòng, không nghĩ tới lại gặp được một phen kinh hỉ như thế này. Đỗ Đình Phương uống lộn thuốc hay sao mà lại đứng bên phe nàng? Thật ra thì nàng cũng không trông mong các nàng nói tốt cho mình, chỉ cần bọn họ đem tình huống thật nói ra là tốt rồi. Bây giờ nhìn lại có lẽ là Trường Tín vương thân cận Thái tử gia cho nên Đỗ Đình Phương cũng gió chiều nào theo chiều ấy. Nghĩ tới đây nàng thở phào nhẹ nhõm một cái, có thêm trợ thủ so với thêm kẻ địch thì đương nhiên là tốt hơn.

Chẳng qua biểu hiện của Thẩm Phi Hà có chút khiến nàng ngoài ý muốn. Nàng vốn tưởng rằng nơi này người không có khả năng đối địch với nàng nhất chính là nàng ta, ai ngờ được nàng ta lại là người đầu tiên đến đỡ Dương Lạc Thanh. Bất kể là Đỗ Đình Phương hay La Thúy Yên làm vậy thì nàng đều không có gì bất ngờ, nhưng không ngờ đó lại là Thẩm Phi Hà. Lại nhớ lại những lời nàng ta vừa nói ban nãy, tựa hồ là có ý tứ bao che, tựa hồ lại như ám chỉ nàng thiếu thận trọng nên mới xảy ra sự việc như vậy…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook