Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 392

Ảm Hương

12/05/2014

Vừa nghe nhắc đến hai chữ này, mặt của Ngu Thụy Lân xoát cái liền đỏ bừng, thấp giọng nói: “Chớ có nói nhảm, hư danh dự của người ta!”

Thường Hy ngạc nhiên, này còn chưa có cưới vào cửa đã vội vàng bảo vệ như vậy rồi, cho nên nàng nhìn Ngu Thụy Lân bất mãn nói: “Có nàng dâu liền quên muội tử…”

“…” Ngu Thụy Lân 囧, lập tức chạy trối chết, thậm chí lúc ra khỏi cửa cũng không dám nói một câu với Minh Sắt đang đứng đợi ở đó. Nhìn thân ảnh chật vật của hắn, Minh Sắt lại liếc mắt nhìn Thường Hy đang ngồi ở trong phòng, trong lòng có chút hiểu, lúc này mới nhấc chân đi vào.

So với Ngu Thụy Lân nhăn nhăn nhó nhó, Minh Sắt trông thản nhiên hơn nhiều, nhìn tròng mắt chớp động của Thường Hy, Minh Sắt không chút khách khí nói: “Không cần nhìn chằm chằm ta như vậy, ta cũng chỉ là nghe theo đề nghị của ngươi. Nhà ngươi ít người, phụ từ tử hiếu, có tiền có quyền, gia phong nghiêm chính, trên không có mẹ chồng áp bức, dưới không có thiếp thất bắt nạt, thỉnh thoảng cho dù ta muốn xuất đầu cũng không có người ngăn cản. Cuộc sống tốt đẹp như vậy chỉ sợ chính ngươi cũng hâm mộ, cho nên… Đại ca nhà ngươi ta nhìn trúng rồi, ta nhất định phải gả. Ngươi cũng không cần cười ta, ta là nữ nhi giang hồ, tính tình hào sảng rộng rãi, còn sợ ngươi giễu cợt ta hay sao?”

Thường Hy nghiến răng, khuôn mặt hối tiếc, đưa tay kéo Minh Sắt ngồi xuống bên mình rồi mới lên tiếng: “Ta làm sao còn không phát hiện ngươi cũng có một mặt ghê gớm như vậy?”

Minh Sắt liếc nhìn Thường Hy một cái, chỉ thấy đao quang trong tay chợt lóe, cười nói: “Ngươi đã quên lúc ta gác đao lên cổ ngươi rồi hả? Ta nhất định là ghê gớm!”

Thường Hy đưa tay đẩy lưỡi đao sắc bén của nàng ra, quăng một cái ánh mắt xem thường, nói: “Chưa thấy người nào ngu như ngươi, uy hiếp con tin lại dùng sống đao kề cổ, rõ là… Làm ta mở rộng tầm mắt!” Chỉ là Thường Hy thật sự hâm mộ. Nhà nàng quả thật quá tốt, nữ nhân gả tiến vào chỉ số hạnh phúc chỉ có tăng vọt. Nhìn một chút cục diện rối rắm bên người nàng xem, lão cha chồng Hoàng đế gian manh cự hoạt, một đoàn mẹ ghẻ tâm tư ác độc, đám đám huynh đệ tâm tư khác nhau. Những ngày này của nàng không dễ sống a…

Thường Hy phát hiện nàng rất thích tính tình thoải mái, sảng lãng của Minh Sắt. Hơn nữa đại ca tựa hồ thật sự động tâm, tình chàng ý thiếp, cho nên nàng đối với Minh Sắt càng tỏ ra thân thiết, gọi người dâng trà bánh rồi mới lên tiếng: “Làm sao đột nhiên ngươi lại muốn vào cung? Ca ca ta nói để ngươi xuất giá từ trong cung, ngươi đồng ý sao?”

“Phi! Đừng nghe hắn, ta mới không cần từ trong cung xuất giá. Liền tính ta không có nhà mẹ đẻ thì thế nào? Ai có thể khi dễ ta?” Trong mắt Minh Sắt lóe lên một mạt đau thương, mặc dù rất nhanh liền biến mất nhưng Thường Hy vẫn trông thấy được. Không có ai dễ dàng bỏ xuống tình thân, nếu như ngày xuất giá, Chuyên Tôn Nhạc Đan có thể tới là tốt nhất. Nghĩ tới đây, trong lòng Thường Hy âm thầm quyết định một chủ ý.

“Cũng đúng, ta nhìn không có người nào dám khi dễ ngươi, động một cái là lấy phi đao ra dọa, hù chết người!” Thường Hy cố ý nghiêm mặt nói.

Minh Sắt vừa nhìn thấy biểu tình của Thường Hy liền không nhịn được mà nở nụ cười, chỉa về phía nàng nói: “Trên đời này tại sao lại có người như ngươi? Thật không hiểu được Tiêu Vân Trác làm sao lại chịu được ngươi?”

“Tương lai ca ca của ta thế nào chịu được ngươi, ngươi liền hiểu.”

Nói đùa một hồi, Minh Sắt lại trở nên nghiêm trọng, nói: “Tấn vương để cho ta đưa tin, hy vọng chuyện này nhận được sự đồng ý của ngươi.”



Thường Hy vừa nghe liền ngồi thẳng lưng trở lại: “Có chuyện gì, ngươi nói đi!”

“Thân thủ của Dương Lạc Thanh cao cường, vì phòng ngừa nàng ta sau khi thất bại liền gây bất lợi với ngươi cho nên an bài ta bảo vệ ngươi. Ta tạm thời sẽ làm một tiểu cung nữ bên cạnh ngươi, Dương Lạc Thanh chưa từng thấy qua ta, điểm này ngươi có thể an tâm.” Minh Sắt nói.

“Sau khi thất bại? Nói vậy bọn họ quyết định động thủ trước cho nên mới để ngươi vào cung?” Thường Hy có chút kinh ngạc.

“Nếu quả thật đợi đến ngày sinh nhật của Dương Lạc Thanh, các mệnh phụ phu nhân bên ngoài cung cũng sẽ vào, lúc đó nếu xảy ra cái gì lại ảnh hưởng tới thể diện của hoàng gia. Cũng là chuẩn bị cho tương lai Thái tử gia lên ngôi. Ai lại hy vọng trước khi kế vị sẽ xảy ra lời đồn đãi thất thiệt, đúng hay không?”

“Đây cũng phải, chuyện này không phải là nhỏ.” Thường Hy gật đầu đồng ý. Thật ra thì hai ngày này nàng vẫn một mực suy tính, nếu như ở yến tiệc sinh nhật của Dương Lạc Thanh thật sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn, muốn kết thúc chỉ sợ không đơn giản.

“Cho nên Tấn vương và Minh tông đã bàn bạc xong, muốn ra tay trước. Quan trọng hơn là Minh tông muốn Tiêu Vân Triệt có thể tỉnh ngộ, cũng coi như cho hắn một cái cơ hội.” Minh Sắt thở dài nói. Đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ, năm đó mẫu thân của nàng muốn nàng tránh xa khỏi thị phi tranh đấu mà mang nàng rời cung, đây cũng chẳng phải là xuất phát từ tấm lòng người mẹ sao?

Nhớ tới Tiêu Vân Triệt, Thường Hy trong nháy mắt cũng có chút thất thần. Ở trong lòng của nàng vẫn cho rằng Tiêu Vân Triệt là một người ấm áp, cho dù sau này hoài nghi hắn cũng sẽ không làm nàng mất đi loại ý niệm này, chẳng qua vạn vạn không nghĩ tới Tiêu Vân Triệt lại đi trên con đường cực đoan này. Nàng không hiểu, chẳng lẽ hắn lại thực sự vì ngôi vị Hoàng đế? Thường Hy cảm giác không phải, con người Tiêu Vân Triệt vẫn khiến nàng nhìn không thấu.

“Vậy tối nay muốn hành động sao? Có cần ta phái người gọi Thái tử gia trở về hay không, tránh cho lại mắc bẫy. Dương Lạc Thanh nữ nhân đó thật chuyện gì cũng có thể làm được.” Thường Hy có chút bất an nói, thay đổi kế hoạch là tốt nhất. Nàng thật sự không mong muốn phu quân của mình đi làm mồi nhử, rất bận tâm đấy!

Minh Sắt nhìn gương mặt lo lắng của Thường Hy, thấp giọng cười nói: “Chỉ sợ không được như mong muốn của ngươi rồi, mồi nhử này, Thái tử gia vẫn phải làm!”

Thường Hy trợn mắt một cái, nhìn Minh Sắt hỏi: “Vậy các ngươi chuẩn bị làm sao? Cũng không thể chuyện gì cũng không nói cho ta biết chứ? Mặc dù ta là phụ nữ có thai hành động bất tiện nhưng vẫn có quyền được xem diễn.”

“Chuyện này đương nhiên phải nói cho ngươi, trò hay như vậy sao có thể không cho ngươi biết? Thẩm Phi Hà không phải là tính kế ngươi sao? Lúc này đây sẽ để cho nàng nâng đá đập chân mình, cho nàng ta nếm thử tư vị bị người ruồng bỏ. Nữ nhân ác độc này, thật hận không thể chém nàng ta thành tám khối!”

Thường Hy nhìn gương mặt Minh Sắt lóe lên tàn nhẫn, chợt nghĩ đến nàng vẫn còn mang thân phận Trâm mẫu đơn, vội vội trấn an nàng bình khí, lúc này mới nói: “Bây giờ có thể nói kế hoạch cho ta được chưa?”

Minh Sắt ở bên tai Thường Hy thấp giọng nói một lúc lâu, chỉ thấy gương mặt Thường Hy âm tình bất định, nghiến răng nói: “Đây cũng quá hung ác đi? Thẩm Phi Hà sẽ bị tức chết! Ai nghĩ ra chủ ý này? Tại sao còn muốn tận tay ta viết thư? Các ngươi ngay cả ta cũng dám tính kế, nếu truyền ra ngoài ta còn có mặt mũi nữa không? Ta kháng nghị!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook