Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 183: Giống như đã từng quen biết.
Ảm Hương
11/05/2014
Hai người nhìn lẫn nhau trong chốc lát, cho đến khi nam tử kia không nhịn được mà ho khan mới phục hồi lại tinh thần. Thường Hy thận trọng hỏi: “Có muốn mời thái y đến xem một chút hay không? Trông anh ho rất lợi hại!”
“Không cần, bệnh cũ tái phát, một lát nữa là được rồi!” Tức giận của nam tử tựa hồ biến mất trong nháy mắt, không có cảm giác đối địch nữa, không khí giữa hai người cũng biến thành hòa hoãn.
Thường Hy đi lâu như vậy cũng cảm thấy mệt mỏi, đến thẳng lan can đằng kia ngồi xuống. Cả vườn cảnh hoa xinh đẹp này lại không bằng một phần tư thái của nam tử đây, ánh mắt của Thường Hy không tự chủ được mà rơi vào trên người nam tử đối diện, đây thật là cảm giác chưa từng có qua!
Gió nhẹ từ từ lay động, đem từng trận hương hoa thổi qua mặt. Mặc dù đã là mùa thu nhưng ánh nắng mặt trời buổi trưa vẫn như cũ nóng hừng hực. Nam tử ho khan từ từ ngừng lại, trong không gian tĩnh lặng không có người nào nói chuyện, thật là có cảm giác quỷ dị.
“Cô nương là lạc đường sao?” Nam tử đột nhiên mở miệng hỏi, thanh âm vẫn mềm mại như cũ tựa hồ chưa từng xuất hiện bén nhọn.
Thường Hy có chút ngượng ngùng gật đầu, cười nhàn nhạt mà nói: “Đúng vậy a, bất tri bất giác đi tới thế nhưng làm cách nào cũng không ra được. Sau đó nghe được tiếng ho khan của công tử mới tìm đến đây, hy vọng có thể chỉ cho tôi đường trở về.”
“Đông cung ở phía đông của hoàng cung, cô nương tại sao lại đến nơi này? Nơi này chính là góc phía tây, là nơi vắng vẻ nhất của hoàng cung.” Sắc mặt nam tử dẫn theo vài tia đỏ ửng, tựa hồ là còn lại sau trận ho khan kịch liệt khiến cho khuôn mặt tái nhợt có thêm vài phần sức sống.
Thường Hy dĩ nhiên không muốn nói thật, nghĩ rồi nói ra: “Tới đây bái phỏng một người, lúc ra cửa liền nhìn thấy khu vườn này, thuận chân bước vào, nào có biết được tiến vào thế nhưng không ra được, thật xấu hổ!”
Ánh mắt nam tử chợt lóe, đương nhiên biết Thường Hy không nói sự thật, nhưng không có vạch trần, chẳng qua là trong mắt dẫn theo một vài tia đau thương, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh biếc, mây trắng nhẹ trôi, không biết là có phải gợi lên chuyện cũ trong lòng hắn hay không, hồi lâu không nói chuyện.
Thường Hy cứ ngồi như vậy, không muốn đi quấy rầy hắn, nhìn nam tử kia đang ngẩng đầu nhìn trời. Đau thương trong nhãn tình kia rơi thẳng vào ánh mắt của nàng, để cho lòng nàng hơi đau đớn. Chắc hẳn là hắn nghĩ về chuyện cũ nào đó, trong mắt mới có thể có biểu tình khiến lòng người sầu bi như vậy. Thường Hy thế nhưng không dám đi hỏi, lần đầu tiên trong đời nàng sợ làm một chuyện tình.
Tĩnh mịch như vậy làm người ta hít thở không thông. Thường Hy đứng dậy nói: “Tôi phải trở về rồi, không quấy rầy công tử nữa. Kính xin công tử có thể chỉ đường cho tôi ra ngoài!”
Chậm rãi thu hồi ánh mắt, khóe miệng giống như hơi cong lên, đau thương trong mắt chớp một cái đã không thấy tăm hơi, thay vào đó là biểu tình ấm áp dịu dàng, chỉ nghe hắn nói: “Ta họ Chuyên Tôn, tên Nhạc Đan. Gọi ta Nhạc Đan là được rồi!”
Chuyên Tôn Nhạc Đan? Thật là một cái tên kỳ quái! Thường Hy vẫn chưa có nghe nói qua có một dòng họ kỳ lạ như vậy. Nghe được đối phương giới thiệu, Thường Hy cũng chỉ đành phải nói: “Tôi tên là Ngu Thường Hy, là nô tỳ ở Đông cung.”
“Ngu Thường Hy?” Chuyên Tôn Nhạc Đan nhẹ nhàng nhắc lại, ngay sau đó khuôn mặt thoáng qua một tia khổ sở, nhẹ nhàng cười nói: “Nguyên lai là đại danh đỉnh đỉnh Ngu Thượng nghi, thật là thất lễ!”
Thường Hy sửng sốt, không nghĩ tới đối phương lại biết được danh hiệu của mình, trong lúc nhất thời ngược lại có chút vui vẻ không nói ra được, sắc mặt trở nên hồng, nói: “Cái gì đại danh đỉnh đỉnh, chỉ là một nô tỳ thôi!”
Hai mắt tĩnh mịch của Chuyên Tôn Nhạc Đan kia dùng sức nhìn chằm chằm Thường Hy, ước chừng nhìn một hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Ngu Thượng nghi quá mức khiêm tốn rồi, ở trong hậu cung này không ai không biết cô là người được thánh thượng xem trọng, được Thái tử gia vô cùng trọng dụng, nào giống như ta bị quên lãng ở góc này!”
Thường Hy nhìn hắn tò mò hỏi: “Anh ở trong cung làm cái gì? Chẳng lẽ là thái y sao?”
Chuyên Tôn Nhạc Đan nhẹ nhàng lắc đầu một cái, cười khổ nói: “Chỉ là một hơi tàn đang cố kéo dài thôi. Ngu Thượng nghi cần phải trở về chứ? Theo đường này đi về hướng nam, không rẽ vào khúc quanh, đi thẳng, cuối đường ngoặt về hướng đông là có thể thấy hồ Thiên Hà rồi, đến đó cũng sẽ không lạc đường nữa!”
Thường Hy có thể cảm nhận được hắn tựa hồ không muốn nhắc đến thân phận của mình, nàng cũng không tiện hỏi tới, chẳng qua là thấy cái tên này có chút quen tai nhưng lại không nhớ được đã từng nghe qua ở nơi nào. Nhưng là nam tử kia mở miệng ngậm miệng đều gọi nàng là Ngu Thượng nghi khiến nàng không được tự nhiên, giống như giữa bọn họ vạch ra một độ sâu không thấy đáy khoảng cách. Thường Hy không thích cảm giác này, bật thốt lên nói: “Gọi tôi là Thường Hy nhé!”
Lời vừa ra khỏi miệng chợt cảm thấy không ổn, nào có một cô gái lại không tự trọng như vậy, hôm nay nàng có chút không được bình thường. Khuôn mặt Thường Hy đỏ lên, cảm thấy lúng túng, nam tử này sẽ không coi thường nàng chứ?
“Thường Hy?” Chuyên Tôn Nhạc Đan khẽ nói, nhìn Thường Hy chăm chú hỏi: “Người khác cũng xưng hô như vậy với cô sao?”
Thường Hy rất nỗ lực suy nghĩ một chút, cha nàng thường trực tiếp gọi nàng là nữ nhi bảo bối, mẹ nàng thì gọi thân thiết là Hy nhi, các ca ca cũng gọi theo mẹ, Tứ thần ca kêu nàng là Hy muội muội. Về phần Thái tử gia bình thường đều kêu nàng là Ngu cung nữ, suy nghĩ một vòng cư nhiên không có người gọi nàng là Thường Hy. Nghĩ tới đây trong lòng Thường Hy dấy lên hưng phấn mơ hồ, nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan lắc đầu nói: “Không có!”
“Vậy sau này chỉ có mình ta xưng hô với cô như vậy, có thể hay không?” Thanh âm Chuyên Tôn Nhạc Đan hơi mang theo kích động, ánh mắt nhìn Thường Hy cũng có chút hiền hòa.
“Tại sao?” Thường Hy bật thốt lên hỏi, thật sự là một nam nhân kỳ quái, thế nhưng loại yêu cầu vô lễ này lại không làm cho người ta chán ghét.
Thần sắc nam tử buồn bã, nhìn Thường Hy thất vọng cười một tiếng, nói: “Nếu không thì không gọi cũng được, không vì cái gì.”
Có thể là vì vẻ mặt thất vọng của nam tử kia khiến Thường Hy cảm thấy rất không thoải mái, hoặc là không đành lòng để cho một tuyệt mỹ nam tử phải chau mày, Thường Hy thế nhưng mở miệng nói: “Tôi đáp ứng anh là được rồi!”
Vẻ mặt Chuyên Tôn Nhạc Đan vui mừng, ngay cả trong đôi mắt cũng dẫn theo nụ cười nồng đậm, nói: “Thật sao?”
“Thật!” Thường Hy rực rỡ cười nói, thì ra nhìn đến bộ dáng vui vẻ của hắn lại khiến lòng người ấm áp như vậy.
“Vậy sau này bất kể xảy ra chuyện gì, bất kể người ta nói thế nào, đều không cho cô thu hồi những lời này, được không?” Chuyên Tôn Nhạc Đan có chút khẩn trương nói, chỉ sợ Thường Hy không đáp ứng nên nhìn chằm chằm nàng.
“Không cần, bệnh cũ tái phát, một lát nữa là được rồi!” Tức giận của nam tử tựa hồ biến mất trong nháy mắt, không có cảm giác đối địch nữa, không khí giữa hai người cũng biến thành hòa hoãn.
Thường Hy đi lâu như vậy cũng cảm thấy mệt mỏi, đến thẳng lan can đằng kia ngồi xuống. Cả vườn cảnh hoa xinh đẹp này lại không bằng một phần tư thái của nam tử đây, ánh mắt của Thường Hy không tự chủ được mà rơi vào trên người nam tử đối diện, đây thật là cảm giác chưa từng có qua!
Gió nhẹ từ từ lay động, đem từng trận hương hoa thổi qua mặt. Mặc dù đã là mùa thu nhưng ánh nắng mặt trời buổi trưa vẫn như cũ nóng hừng hực. Nam tử ho khan từ từ ngừng lại, trong không gian tĩnh lặng không có người nào nói chuyện, thật là có cảm giác quỷ dị.
“Cô nương là lạc đường sao?” Nam tử đột nhiên mở miệng hỏi, thanh âm vẫn mềm mại như cũ tựa hồ chưa từng xuất hiện bén nhọn.
Thường Hy có chút ngượng ngùng gật đầu, cười nhàn nhạt mà nói: “Đúng vậy a, bất tri bất giác đi tới thế nhưng làm cách nào cũng không ra được. Sau đó nghe được tiếng ho khan của công tử mới tìm đến đây, hy vọng có thể chỉ cho tôi đường trở về.”
“Đông cung ở phía đông của hoàng cung, cô nương tại sao lại đến nơi này? Nơi này chính là góc phía tây, là nơi vắng vẻ nhất của hoàng cung.” Sắc mặt nam tử dẫn theo vài tia đỏ ửng, tựa hồ là còn lại sau trận ho khan kịch liệt khiến cho khuôn mặt tái nhợt có thêm vài phần sức sống.
Thường Hy dĩ nhiên không muốn nói thật, nghĩ rồi nói ra: “Tới đây bái phỏng một người, lúc ra cửa liền nhìn thấy khu vườn này, thuận chân bước vào, nào có biết được tiến vào thế nhưng không ra được, thật xấu hổ!”
Ánh mắt nam tử chợt lóe, đương nhiên biết Thường Hy không nói sự thật, nhưng không có vạch trần, chẳng qua là trong mắt dẫn theo một vài tia đau thương, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh biếc, mây trắng nhẹ trôi, không biết là có phải gợi lên chuyện cũ trong lòng hắn hay không, hồi lâu không nói chuyện.
Thường Hy cứ ngồi như vậy, không muốn đi quấy rầy hắn, nhìn nam tử kia đang ngẩng đầu nhìn trời. Đau thương trong nhãn tình kia rơi thẳng vào ánh mắt của nàng, để cho lòng nàng hơi đau đớn. Chắc hẳn là hắn nghĩ về chuyện cũ nào đó, trong mắt mới có thể có biểu tình khiến lòng người sầu bi như vậy. Thường Hy thế nhưng không dám đi hỏi, lần đầu tiên trong đời nàng sợ làm một chuyện tình.
Tĩnh mịch như vậy làm người ta hít thở không thông. Thường Hy đứng dậy nói: “Tôi phải trở về rồi, không quấy rầy công tử nữa. Kính xin công tử có thể chỉ đường cho tôi ra ngoài!”
Chậm rãi thu hồi ánh mắt, khóe miệng giống như hơi cong lên, đau thương trong mắt chớp một cái đã không thấy tăm hơi, thay vào đó là biểu tình ấm áp dịu dàng, chỉ nghe hắn nói: “Ta họ Chuyên Tôn, tên Nhạc Đan. Gọi ta Nhạc Đan là được rồi!”
Chuyên Tôn Nhạc Đan? Thật là một cái tên kỳ quái! Thường Hy vẫn chưa có nghe nói qua có một dòng họ kỳ lạ như vậy. Nghe được đối phương giới thiệu, Thường Hy cũng chỉ đành phải nói: “Tôi tên là Ngu Thường Hy, là nô tỳ ở Đông cung.”
“Ngu Thường Hy?” Chuyên Tôn Nhạc Đan nhẹ nhàng nhắc lại, ngay sau đó khuôn mặt thoáng qua một tia khổ sở, nhẹ nhàng cười nói: “Nguyên lai là đại danh đỉnh đỉnh Ngu Thượng nghi, thật là thất lễ!”
Thường Hy sửng sốt, không nghĩ tới đối phương lại biết được danh hiệu của mình, trong lúc nhất thời ngược lại có chút vui vẻ không nói ra được, sắc mặt trở nên hồng, nói: “Cái gì đại danh đỉnh đỉnh, chỉ là một nô tỳ thôi!”
Hai mắt tĩnh mịch của Chuyên Tôn Nhạc Đan kia dùng sức nhìn chằm chằm Thường Hy, ước chừng nhìn một hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Ngu Thượng nghi quá mức khiêm tốn rồi, ở trong hậu cung này không ai không biết cô là người được thánh thượng xem trọng, được Thái tử gia vô cùng trọng dụng, nào giống như ta bị quên lãng ở góc này!”
Thường Hy nhìn hắn tò mò hỏi: “Anh ở trong cung làm cái gì? Chẳng lẽ là thái y sao?”
Chuyên Tôn Nhạc Đan nhẹ nhàng lắc đầu một cái, cười khổ nói: “Chỉ là một hơi tàn đang cố kéo dài thôi. Ngu Thượng nghi cần phải trở về chứ? Theo đường này đi về hướng nam, không rẽ vào khúc quanh, đi thẳng, cuối đường ngoặt về hướng đông là có thể thấy hồ Thiên Hà rồi, đến đó cũng sẽ không lạc đường nữa!”
Thường Hy có thể cảm nhận được hắn tựa hồ không muốn nhắc đến thân phận của mình, nàng cũng không tiện hỏi tới, chẳng qua là thấy cái tên này có chút quen tai nhưng lại không nhớ được đã từng nghe qua ở nơi nào. Nhưng là nam tử kia mở miệng ngậm miệng đều gọi nàng là Ngu Thượng nghi khiến nàng không được tự nhiên, giống như giữa bọn họ vạch ra một độ sâu không thấy đáy khoảng cách. Thường Hy không thích cảm giác này, bật thốt lên nói: “Gọi tôi là Thường Hy nhé!”
Lời vừa ra khỏi miệng chợt cảm thấy không ổn, nào có một cô gái lại không tự trọng như vậy, hôm nay nàng có chút không được bình thường. Khuôn mặt Thường Hy đỏ lên, cảm thấy lúng túng, nam tử này sẽ không coi thường nàng chứ?
“Thường Hy?” Chuyên Tôn Nhạc Đan khẽ nói, nhìn Thường Hy chăm chú hỏi: “Người khác cũng xưng hô như vậy với cô sao?”
Thường Hy rất nỗ lực suy nghĩ một chút, cha nàng thường trực tiếp gọi nàng là nữ nhi bảo bối, mẹ nàng thì gọi thân thiết là Hy nhi, các ca ca cũng gọi theo mẹ, Tứ thần ca kêu nàng là Hy muội muội. Về phần Thái tử gia bình thường đều kêu nàng là Ngu cung nữ, suy nghĩ một vòng cư nhiên không có người gọi nàng là Thường Hy. Nghĩ tới đây trong lòng Thường Hy dấy lên hưng phấn mơ hồ, nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan lắc đầu nói: “Không có!”
“Vậy sau này chỉ có mình ta xưng hô với cô như vậy, có thể hay không?” Thanh âm Chuyên Tôn Nhạc Đan hơi mang theo kích động, ánh mắt nhìn Thường Hy cũng có chút hiền hòa.
“Tại sao?” Thường Hy bật thốt lên hỏi, thật sự là một nam nhân kỳ quái, thế nhưng loại yêu cầu vô lễ này lại không làm cho người ta chán ghét.
Thần sắc nam tử buồn bã, nhìn Thường Hy thất vọng cười một tiếng, nói: “Nếu không thì không gọi cũng được, không vì cái gì.”
Có thể là vì vẻ mặt thất vọng của nam tử kia khiến Thường Hy cảm thấy rất không thoải mái, hoặc là không đành lòng để cho một tuyệt mỹ nam tử phải chau mày, Thường Hy thế nhưng mở miệng nói: “Tôi đáp ứng anh là được rồi!”
Vẻ mặt Chuyên Tôn Nhạc Đan vui mừng, ngay cả trong đôi mắt cũng dẫn theo nụ cười nồng đậm, nói: “Thật sao?”
“Thật!” Thường Hy rực rỡ cười nói, thì ra nhìn đến bộ dáng vui vẻ của hắn lại khiến lòng người ấm áp như vậy.
“Vậy sau này bất kể xảy ra chuyện gì, bất kể người ta nói thế nào, đều không cho cô thu hồi những lời này, được không?” Chuyên Tôn Nhạc Đan có chút khẩn trương nói, chỉ sợ Thường Hy không đáp ứng nên nhìn chằm chằm nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.