Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 6: Không biết khách quý tới
Ảm Hương
08/05/2014
“Buông tay!” Tiêu Vân Trác mặt lạnh sung huyết đỏ bừng, trong mắt phát ra lạnh lẽo như băng thẳng tắp bắn về phía Thường Hy.
Không thấy thì thôi, càng nhìn Thường Hy càng phát tức giận, nhìn hắn quát: “Trừng cái gì mà trừng? Muốn người khác nghe lời ngươi, cúi mình trước ngươi sao? Nghe mấy lời ngươi nói vừa rồi, phàm là tiểu cô nương cũng đã phải lấy cái chết mà minh chí rồi!”
“Vậy ngươi trực tiếp đi tìm chết đi!” Tiêu Vân Trác đời này chưa từng thấy qua nữ nhân nào thô lỗ như vậy. Hôm nay ngay trước mặt các huynh đệ, mặt mũi của hắn bay sạch rồi, về sau cũng không còn ở hoàng cung lăn lộn được nữa. Đáng chết! Hắn nên trực tiếp một cước đá chết nữ nhân điên này!
Tiêu Vân Trác dùng sức vung lên, đánh rớt tay Thường Hy, thân thể chuyển một cái lui về phía sau hai bước, hung hăng nhìn Thường Hy, hận không thể đem nàng lột da hủy cốt ăn vào bụng mới có thể nguôi ngoai. Tiêu Vân Trác thậm chí có thể nghe thấy mấy tiếng châm biếm của các huynh đệ xung quanh, trong lúc nhất thời sắc mặt càng phát ra âm trầm muốn chết!
Thường Hy đã sớm nghe người ta nói người trong hoàng cung này đều không giống bình thường, quả nhiên tuyệt đối đúng như vậy. Nghe một chút xem hắn vừa nói cái gì, cư nhiên muốn nàng đi chết? Thường Hy rõ ràng cảm giác được hàm răng của mình đang nghiến ken két, thấy Tiêu Vân Trác giơ chân, chẳng nhẽ tên thối cầm thú này lại muốn đánh mình?
Thường Hy vội lui về phía sau mấy bước, tránh ra khỏi phạm vi nguy hiểm, lúc này mới vươn cái cổ dài trắng nõn ưu mỹ như thiên nga, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Chưa từng gặp qua người nào như ngươi, lòng dạ hẹp hòi giống như lỗ kim, nói chuyện thì khắc bạc y hệt quả phụ, lại còn muốn đánh nữ nhân, ngươi biểu cảm gì thế kia? Thật sự là chưa từng gặp qua người như vậy, lớn lên dáng dấp dạng chó hình người, lại còn cố tình làm mấy chuyện tình không giống người!”
Mấy vị vương tử đều là lớn lên từ trong thâm cung, chưa từng gặp qua nữ nhân láo xược như thế. Nữ nhân hậu cung đều là mang tấm mặt nạ giốn nhau như đúc, cơ hồ đều là từ cùng một mô hình mà khắc ra ngoài, nói chuyện quy củ, làm việc đâu ra đấy, không dám nói lỗi một câu, không dám đi nhiều một bước chứ đừng nói chi là nghe được nhưng lời xấc láo kia!
Phen này Thường Hy thật giống như hiện thân của một nữ nhân chanh chua chửi đổng, thật là để bọn họ mở rộng tầm mắt. Khó trách phụ hoàng bọn hắn mỗi lần vừa nghe đến phi tử gây gổ cũng lập tức đi đến, lại không chịu vào khuyên giải. Nữ nhân nếu giở trò ngang ngược, quả thực mà nói đối với nam nhân có tính hủy diệt đả kích, thật làm cho người ta hết ý kiến…
Trán Tiêu Vân Trác nổi đầy gân xanh, nàng nói hắn cái gì? Lòng dạ hẹp hòi giống lỗ kim? Lòng dạ hẹp hòi có thể quản lý Đông Cung sao? Nói chuyện khắc bạc giống hệt quả phụ, nữ nhân đáng chết này cư nhiên đem so sánh hắn với quả phụ! Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
Tiêu Vân Thanh thực sự không nhịn được rồi, miệng cười cũng muốn rách. Cô gái này nói chuyện rất thú vị, nàng thế nhưng lại đem Thái tử điện hạ vô cùng tôn quý so sánh với quả phụ. Quá buồn cười, thật sự là quá buồn cười rồi! Nhất là thấy khuôn mặt đưa đám vạn năm không đổi của Thái tử lại có chút vặn vẹo, chuyến ra ngoài hôm nay thật sự là quá thỏa đáng rồi!
Khóe miệng Tiêu Vân Bác nhếch lên, tiến lên một bước nhìn Thường Hy, trong chớp mắt xẹt qua một tia tối tăm: “Cô có biết hắn là ai không?”
Không thấy thì thôi, càng nhìn Thường Hy càng phát tức giận, nhìn hắn quát: “Trừng cái gì mà trừng? Muốn người khác nghe lời ngươi, cúi mình trước ngươi sao? Nghe mấy lời ngươi nói vừa rồi, phàm là tiểu cô nương cũng đã phải lấy cái chết mà minh chí rồi!”
“Vậy ngươi trực tiếp đi tìm chết đi!” Tiêu Vân Trác đời này chưa từng thấy qua nữ nhân nào thô lỗ như vậy. Hôm nay ngay trước mặt các huynh đệ, mặt mũi của hắn bay sạch rồi, về sau cũng không còn ở hoàng cung lăn lộn được nữa. Đáng chết! Hắn nên trực tiếp một cước đá chết nữ nhân điên này!
Tiêu Vân Trác dùng sức vung lên, đánh rớt tay Thường Hy, thân thể chuyển một cái lui về phía sau hai bước, hung hăng nhìn Thường Hy, hận không thể đem nàng lột da hủy cốt ăn vào bụng mới có thể nguôi ngoai. Tiêu Vân Trác thậm chí có thể nghe thấy mấy tiếng châm biếm của các huynh đệ xung quanh, trong lúc nhất thời sắc mặt càng phát ra âm trầm muốn chết!
Thường Hy đã sớm nghe người ta nói người trong hoàng cung này đều không giống bình thường, quả nhiên tuyệt đối đúng như vậy. Nghe một chút xem hắn vừa nói cái gì, cư nhiên muốn nàng đi chết? Thường Hy rõ ràng cảm giác được hàm răng của mình đang nghiến ken két, thấy Tiêu Vân Trác giơ chân, chẳng nhẽ tên thối cầm thú này lại muốn đánh mình?
Thường Hy vội lui về phía sau mấy bước, tránh ra khỏi phạm vi nguy hiểm, lúc này mới vươn cái cổ dài trắng nõn ưu mỹ như thiên nga, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Chưa từng gặp qua người nào như ngươi, lòng dạ hẹp hòi giống như lỗ kim, nói chuyện thì khắc bạc y hệt quả phụ, lại còn muốn đánh nữ nhân, ngươi biểu cảm gì thế kia? Thật sự là chưa từng gặp qua người như vậy, lớn lên dáng dấp dạng chó hình người, lại còn cố tình làm mấy chuyện tình không giống người!”
Mấy vị vương tử đều là lớn lên từ trong thâm cung, chưa từng gặp qua nữ nhân láo xược như thế. Nữ nhân hậu cung đều là mang tấm mặt nạ giốn nhau như đúc, cơ hồ đều là từ cùng một mô hình mà khắc ra ngoài, nói chuyện quy củ, làm việc đâu ra đấy, không dám nói lỗi một câu, không dám đi nhiều một bước chứ đừng nói chi là nghe được nhưng lời xấc láo kia!
Phen này Thường Hy thật giống như hiện thân của một nữ nhân chanh chua chửi đổng, thật là để bọn họ mở rộng tầm mắt. Khó trách phụ hoàng bọn hắn mỗi lần vừa nghe đến phi tử gây gổ cũng lập tức đi đến, lại không chịu vào khuyên giải. Nữ nhân nếu giở trò ngang ngược, quả thực mà nói đối với nam nhân có tính hủy diệt đả kích, thật làm cho người ta hết ý kiến…
Trán Tiêu Vân Trác nổi đầy gân xanh, nàng nói hắn cái gì? Lòng dạ hẹp hòi giống lỗ kim? Lòng dạ hẹp hòi có thể quản lý Đông Cung sao? Nói chuyện khắc bạc giống hệt quả phụ, nữ nhân đáng chết này cư nhiên đem so sánh hắn với quả phụ! Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
Tiêu Vân Thanh thực sự không nhịn được rồi, miệng cười cũng muốn rách. Cô gái này nói chuyện rất thú vị, nàng thế nhưng lại đem Thái tử điện hạ vô cùng tôn quý so sánh với quả phụ. Quá buồn cười, thật sự là quá buồn cười rồi! Nhất là thấy khuôn mặt đưa đám vạn năm không đổi của Thái tử lại có chút vặn vẹo, chuyến ra ngoài hôm nay thật sự là quá thỏa đáng rồi!
Khóe miệng Tiêu Vân Bác nhếch lên, tiến lên một bước nhìn Thường Hy, trong chớp mắt xẹt qua một tia tối tăm: “Cô có biết hắn là ai không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.