Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 18: Phòng ngừa chu đáo (1)
Ảm Hương
08/05/2014
Thường Hy một thân ướt nước trở về Vĩnh Hạng cung, xui xẻo thế nào lại gặp phải Vương mama. Vương mama chỉ nhìn bộ dạng Thường Hy một lượt rồi nói: “Thay xong quần áo đi phòng tạm giam quỳ một canh giờ!”
Thường Hy ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, Vương mama liền vội vã bước thẳng mà đi, xem bộ dáng là có chuyện gấp. Vương mama đi nhưng là Thường Hy cũng không dám không quỳ. Vương mama này hình như có mắt thần, nhìn liếc một cái cũng biết được ngươi có hay không thi hành mệnh lệnh của bà, cặp mắt so với rắn còn độc hơn vạn lần đấy.
Đợi đến khi Thường Hy ra khỏi phòng tạm giam cũng là lúc trăng lên tới đỉnh đầu rồi, cơm tối còn chưa có ăn, bụng đói kêu gào ầm ỹ. Chẳng qua là lúc này phòng bếp cũng đã đóng cửa, đành phải nhịn đói. Nhớ lúc nàng còn ở nhà, đêm hôm khuya khoắt dù có thích ăn món gì cũng có thể tùy thời sai gọi. Đều nói vào cung là tốt, vào cung làm chủ tử mới tốt, chứ nếu chỉ làm cái nô tì nho nhỏ thì chỉ phải suốt ngày nhìn ánh mắt người khác, mệt chết a!
Ôm bụng trở về, thật sự đói đến mức bước chân cũng không nổi. Phòng của Thường Hy là gian ở cuối dãy, dọc theo hành lang trở về phòng, các gian khác phần lớn đã tắt đèn nghỉ ngơi, chỉ có mầy phòng còn hắt ra chút ánh sáng yếu ớt, thỉnh thoảng còn nghe thấy được âm thanh thấp giọng mà nói, trừ cái đó ra thì xung quanh thực im lặng như tờ.
Thường Hy đứng trước phòng mình thấy bên trong vẫn còn sáng đèn, đẩy cửa bước vào, không nghĩ tới Lệ Bình còn chưa có ngủ, thấy nàng vào lập tức lên đón, quan tâm hỏi: “Ngươi còn tốt đó chứ?”
Thường Hy lúc này thấy rất cảm động, ở trong hậu cung này có được mấy người chân chính quan tâm đến ngươi, mọi người đều là vì lợi ích của mình mà cạnh tranh, ngươi đạp ta, ta tẩn ngươi chính là chuyện thường ngày như cơm bữa. Ở Vĩnh Hạng cung này Thường Hy cũng đã chứng kiến rất nhiều chuyện như vậy xảy ra rồi.
Thật may là nơi này phòng nhỏ, lại không có gió lùa thoáng mát vì vậy người khác không muốn tới ở, chỉ có hai người bọn họ nên nói chuyện cũng không có mấy kiêng kỵ. Thường Hy trở tay đóng lại cửa, sải bước đến bên giường của mình nằm vật xuống rồi mới lên tiếng: “Đầu gối của ta đau muốn chết, đoán chừng đều đã bầm tím cả lại rồi! Ta cũng chết đói nữa, buổi tối chưa ăn cơm, rơi xuống nước, phạt quỳ, thật là đủ xui xẻo!”
Lệ Bình cười hì hì một tiếng, giống như ảo thuật lôi ra từ sau lưng một chén sứ nhỏ, trong chén lại là cơm cùng thức ăn. Thường Hy giật mình bật dậy từ trên giường nói: “Cái này ngươi kiếm được từ nơi nào?”
“Sớm biết ngươi không đáng tin cậy cho nên thời điểm ăn cơm ta đã lén mang về một phần. ngươi ăn nhanh đi, chỉ là có chút lạnh!” Lệ Bình cười nói, đưa thức ăn trong tay tới.
Thường Hy nơi nào còn cảm thấy khác biệt lạnh hay không lạnh nữa, nhận lấy chén cơm lền há miệng ăn không ngừng. Lệ Bình nhìn Thường Hy thần thần bí bí nói: “Nghe nói ngày kia đã phải tuyển chọn rồi, năm nay so với mọi năm đều sớm hơn rất nhiều! Trời ơi!”
Thường Hy sửng sốt, động tác trên tay không khỏi chậm lại. Ngày kia? Nàng kia… Nàng kia phải làm sao a? Mị phi nói muốn nhận nàng, nàng lại không muốn đi theo hai mẹ con Mị phi, nhưng là lão thiên gia ít nhất cũng phải cho nàng thời gian để nàng tính mưu một phen a! Ngày kia, đây không phải là muốn mạng của nàng sao?
Nghĩ tới đây, ngay cả hơi sức ăn cơm Thường Hy cũng không có, như thế nào mới tốt đây? Không được, nàng tuyệt đối không được ngồi chờ chết!
Thường Hy ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, Vương mama liền vội vã bước thẳng mà đi, xem bộ dáng là có chuyện gấp. Vương mama đi nhưng là Thường Hy cũng không dám không quỳ. Vương mama này hình như có mắt thần, nhìn liếc một cái cũng biết được ngươi có hay không thi hành mệnh lệnh của bà, cặp mắt so với rắn còn độc hơn vạn lần đấy.
Đợi đến khi Thường Hy ra khỏi phòng tạm giam cũng là lúc trăng lên tới đỉnh đầu rồi, cơm tối còn chưa có ăn, bụng đói kêu gào ầm ỹ. Chẳng qua là lúc này phòng bếp cũng đã đóng cửa, đành phải nhịn đói. Nhớ lúc nàng còn ở nhà, đêm hôm khuya khoắt dù có thích ăn món gì cũng có thể tùy thời sai gọi. Đều nói vào cung là tốt, vào cung làm chủ tử mới tốt, chứ nếu chỉ làm cái nô tì nho nhỏ thì chỉ phải suốt ngày nhìn ánh mắt người khác, mệt chết a!
Ôm bụng trở về, thật sự đói đến mức bước chân cũng không nổi. Phòng của Thường Hy là gian ở cuối dãy, dọc theo hành lang trở về phòng, các gian khác phần lớn đã tắt đèn nghỉ ngơi, chỉ có mầy phòng còn hắt ra chút ánh sáng yếu ớt, thỉnh thoảng còn nghe thấy được âm thanh thấp giọng mà nói, trừ cái đó ra thì xung quanh thực im lặng như tờ.
Thường Hy đứng trước phòng mình thấy bên trong vẫn còn sáng đèn, đẩy cửa bước vào, không nghĩ tới Lệ Bình còn chưa có ngủ, thấy nàng vào lập tức lên đón, quan tâm hỏi: “Ngươi còn tốt đó chứ?”
Thường Hy lúc này thấy rất cảm động, ở trong hậu cung này có được mấy người chân chính quan tâm đến ngươi, mọi người đều là vì lợi ích của mình mà cạnh tranh, ngươi đạp ta, ta tẩn ngươi chính là chuyện thường ngày như cơm bữa. Ở Vĩnh Hạng cung này Thường Hy cũng đã chứng kiến rất nhiều chuyện như vậy xảy ra rồi.
Thật may là nơi này phòng nhỏ, lại không có gió lùa thoáng mát vì vậy người khác không muốn tới ở, chỉ có hai người bọn họ nên nói chuyện cũng không có mấy kiêng kỵ. Thường Hy trở tay đóng lại cửa, sải bước đến bên giường của mình nằm vật xuống rồi mới lên tiếng: “Đầu gối của ta đau muốn chết, đoán chừng đều đã bầm tím cả lại rồi! Ta cũng chết đói nữa, buổi tối chưa ăn cơm, rơi xuống nước, phạt quỳ, thật là đủ xui xẻo!”
Lệ Bình cười hì hì một tiếng, giống như ảo thuật lôi ra từ sau lưng một chén sứ nhỏ, trong chén lại là cơm cùng thức ăn. Thường Hy giật mình bật dậy từ trên giường nói: “Cái này ngươi kiếm được từ nơi nào?”
“Sớm biết ngươi không đáng tin cậy cho nên thời điểm ăn cơm ta đã lén mang về một phần. ngươi ăn nhanh đi, chỉ là có chút lạnh!” Lệ Bình cười nói, đưa thức ăn trong tay tới.
Thường Hy nơi nào còn cảm thấy khác biệt lạnh hay không lạnh nữa, nhận lấy chén cơm lền há miệng ăn không ngừng. Lệ Bình nhìn Thường Hy thần thần bí bí nói: “Nghe nói ngày kia đã phải tuyển chọn rồi, năm nay so với mọi năm đều sớm hơn rất nhiều! Trời ơi!”
Thường Hy sửng sốt, động tác trên tay không khỏi chậm lại. Ngày kia? Nàng kia… Nàng kia phải làm sao a? Mị phi nói muốn nhận nàng, nàng lại không muốn đi theo hai mẹ con Mị phi, nhưng là lão thiên gia ít nhất cũng phải cho nàng thời gian để nàng tính mưu một phen a! Ngày kia, đây không phải là muốn mạng của nàng sao?
Nghĩ tới đây, ngay cả hơi sức ăn cơm Thường Hy cũng không có, như thế nào mới tốt đây? Không được, nàng tuyệt đối không được ngồi chờ chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.