Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 226: Thần bí gấm hoa thập bát sai (18 cây trâm hoa thần bí).
Ảm Hương
11/05/2014
Thường Hy nghe vậy thì quay đầu nhìn Vãn Thu, thần sắc kinh ngạc hỏi: “Muội biết chiếc trâm bạc này sao?”
Vãn Thu thuận miệng nói: “Muội ở chỗ Vân Thanh cô cô đã từng nhìn thấy chiếc trâm bạc này, hình như là một đôi, không nghĩ tới Ngu tỷ tỷ cư nhiên cũng có, cho nên có chút ngạc nhiên.”
Thường Hy chấn động trong lòng, buổi tối hôm đó khiến nàng bại lộ tung tích quả nhiên là Vân Thanh. Nghĩ tới đây Thường Hy nhìn Vãn Thu hỏi: “Trâm bạc này thường ngày Vân Thanh cô cô có hay dùng không?”
Vãn Thu lắc đầu một cái nói: “Vân Thanh cô cô nhìn có vẻ rất lạnh lùng nhưng thực ra là một người tốt, chẳng qua là gần đây không biết tại sao lại qua lại tương đối gần gũi với Mị phi. Muội cùng với Triêu Hà thật ra đã được Vân Thanh cô cô chăm sóc không ít, thấy bộ dạng này của cô cô trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Ngu tỷ tỷ, nếu là một ngày Vân Thanh cô cô thật sự phạm phải một sai lầm lớn, tỷ có thể cho nàng ấy một cơ hổi sửa sai được không? Vân Thanh cô cô thật sự là một người tốt, lòng của nàng rất mềm, thấy một con mèo bị thương cũng mang về đắp thuốc cứu nó.”
Thường Hy than nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: “Chuyện này ta chưa thể đáp ứng được muội. Muội phải biết rằng Đông cung là của Thái tử gia, phải để cho ngài ấy toàn quyền quyết định.” Nói tới chỗ này lại nhìn sang Vãn Thu: “Muội yên tâm, chỉ cần Vân Thanh cô cô không làm ra chuyện gì gây hại đến Thái tử gia thì ta sẽ không coi nàng ấy là kẻ địch, thế có được không?”
Vãn Thu gật đầu một cái, lại nâng chiếc trâm bạc kia lên, nói: “Cô cô cũng có một đôi trâm bạc như thế này, vô cùng yêu quý, chỉ cần khi nào rảnh rỗi thì sẽ lấy ra lau chùi nhưng lại không đeo đến. Trước kia muội đã từng hỏi trâm bạc này là do ai tặng, cô cô nói là đại ca của nàng tặng cho, chỉ tiếc rằng đại ca của nàng đã mất tích, cho nên mỗi lần nhìn thấy trâm bạc này liền cảm thấy rất thương tâm.”
Nghe thấy vậy thì Thường Hy lại càng hoài nghi, nếu như Vân Thanh thật yêu quý trâm bạc này như vậy thì tại sao lại dùng nó để bại lộ tung tích của nàng trong rừng trúc hôm đó? Điều này cũng quá không hợp lý rồi!
“Trước kia có một lần muội nghe cô cô nói, đại ca của nàng có mười tám chiếc trâm bạc khắc hình hoa cỏ, lấy một cái tên rất êm tai gọi là gấm hoa thập bát sai. Cô cô thích hoa mai, cho nên ca ca của nàng tặng cho chiếc trâm hoa mai này.” Vãn Thu nói tới chỗ này liền hé miệng mà cười cười, cảm thấy trên thế gian này sao lại có người như vậy chứ, một đại nam nhân đi thích trâm hoàn của nữ nhân.
“Gấm hoa thập bát sai?” Thường Hy cảm thấy tên này vô cùng quen thuộc, tựa hồ đã nghe qua ở nơi nào đó nhưng trong lúc nhất thời không thể nào nhớ ra được.
“Đúng vậy a, dùng hình dáng của mười tám loại hoa để điêu khắc ra, cô cô nói nó vô cùng xinh đẹp. Tỷ nhìn xem chiếc trâm hoa mai này thật sự là tinh xảo a!” Vãn Thu nhìn chiếc trâm hoa mai trong tay mình, nói.
Thường Hy không có tâm trạng đi xem trâm bạc này rốt cục có tinh xảo hay không, trong lòng cứ miên man say nghĩ cái tên gấm hoa thập bát sai này tại sao lại nghe quen tai như vậy? Tóm lại nàng nhất định đã nghe qua mấy chữ này, chỉ là trong thời gian ngắn thế nào cũng không nhớ ra nổi, làm người ta có chút ảo não.
Lúc này tiếng cửa nhẹ vang lên, Vãn Thu buông chiếc trâm bạc trong tay, bỏ vào hộp trang sức sau đó mới vén rèm đi ra ngoài. Thường Hy nghe được tiếng Vãn Thu nói: “Triêu Hà, sao ngươi lại tới đây? Ngươi không phải là đang ở bên thư phòng sao?”
“Thái tử gia còn chưa có trở lại, ta không có việc gì làm liền quay về đây nhìn một chút xem Ngu tỷ tỷ đã rời giường chưa. Đồ ăn đã chuẩn bị xong, nếu tỷ tỷ còn chưa dậy thì trước bảo phòng bếp cho vào lồng hấp, tránh cho một hồi liền lạnh.” Thanh âm của Triêu Hà tùy thời đều mang theo nụ cười, nghe thấy sẽ khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ.
“Ngu tỷ tỷ đã rời giường, vậy thì dọn cơm thôi…”
Thường Hy nghe thấy tiếng hai người đẩy cửa đi ra ngoài, tâm tình thế nào cũng không thể cao hứng nổi. Hành động của Vân Thanh thật sự làm cho người ta đoán không ra, nàng ta đến tột cùng là người như thế nào đây? Trâm bạc này nghe Vãn Thu nói đối với nàng ta rất quan trọng, nhưng tại sao nàng ta lại dễ dàng đem trâm bạc cùng với một phương thức kỳ quái mà giao vào trong tay của nàng?
Còn có gấm hoa thập bát sai… Vậy mười bảy cây trâm còn lại ở nơi nào? Ca ca của Vân Thanh mất tích, ca ca của nàng ta lại là người như thế nào? Còn có tục danh của Vân Thanh đã phạm phải tên của Tam hoàng tử Tiêu Vân Thanh, đây chính là đại kỵ, nhưng tại sao lại không có người bắt Vân Thanh thay đổi tên? Hoàng quý phi thông minh như vậy, sao có thể cho phép một cung tỳ trùng tên với tên của con trai bà đây?
Nghi vấn trên người Vân Thanh càng ngày càng nhiều, Thường Hy cảm thấy muốn điều tra ra được chân tướng chuyện này thật vô cùng gian nan. Tiêu Vân Trác có biết hay không những thứ này hay không?
Thường Hy càng nghĩ càng phiền lòng, trong lúc nhất thời một điểm manh mối cũng tìm không ra. Có lẽ nàng nên bắt đầu từ gấm hoa thập bát sai kia, đã có danh hiệu này thì muốn tra ra cũng không đến nỗi khó chứ? Thường Hy đột nhiên nhớ đến Liệt Phong, có lẽ nàng có thể nhờ Liệt Phong giúp đỡ một phen, dù sao thì thời gian đi lại bên ngoài của Liệt Phong cũng tương đối nhiều, đối với chuyện này chắc hẳn là dễ dàng hơn.
Nghĩ tới đây Thường Hy thở phào nhẹ nhõm một hơi, biết rằng có những chuyện nhanh chóng là không được, phải tiến hành từng bước một. Dù sao mấy chuyện này cũng chưa đến nỗi quan trọng lắm.
Dùng xong đồ ăn sáng, Thường Hy bày bút, mực ra để vẽ bản đồ vào thạch trận cho Tiêu Vân Trác. Bát quái kim tỏa trận và Đông liên hoàn trận đã bị Thường Hy thay đổi chút ít cho nên muốn vẽ ra cũng có nhiều hạn chế.
Đợi đến khi vẽ xong cũng là buổi trưa rồi. Thường Hy dùng sức đem tờ giấy thổi khô, lúc này mới thận trọng gấp lại cẩn thận rồi cất vào trong túi. Nàng vươn vai một chút bả vai đã cứng ngắc, lư hương bên cạnh tỏa ra nhàn nhạt khói trắng mang theo hương hoa. Đây là hương hoàn Thường Hy đặc biệt hay dùng, không giống với mấy hương liệu nồng đậm khác, chỉ có tỏa ra nhàn nhạt mùi vị.
Nàng bước ra khỏi gian phòng của mình, ngước mắt nhìn toàn bộ cảnh tượng Đông cung yên tĩnh, ngay cả một bóng người cũng không có. Thường Hy cảm thấy rất kỳ quái, lúc này cũng nên bắt đầu chuẩn bị bữa trưa rồi, tại sao lại không có ai vậy?
Thường Hy đóng lại cửa phòng, theo hành lang hướng Triêu Huy điện đi tới. Triêu Hà cùng Vãn Thu cũng không thấy bóng dáng, đây là đã đi đâu? Vừa mới đi qua hành lang liền nghe thấy tiếng cãi vã rất nhỏ truyền đến, Thường Hy sửng sốt lần theo thanh âm mà đến.
Đi về phía trước mấy bước, chỉ thấy hai tiểu cung nữ đang lặng lẽ nói chuyện, ngón tay còn chỉ về phương hướng Cẩm Hoa hiên. Thường Hy giương mắt nhìn theo hướng đó, quả nhiên trông thấy rất nhiều bóng người đang qua lại.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thường Hy bước lên phía trước trầm giọng hỏi.
Hai cung nữ kia không nghĩ tới Thường Hy lại đột nhiên xuất hiện, vội vàng hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến Ngu Thượng nghi. Nô tỳ nghe nói Cẩm Hoa hiên bị người ta đập phá!”
Vãn Thu thuận miệng nói: “Muội ở chỗ Vân Thanh cô cô đã từng nhìn thấy chiếc trâm bạc này, hình như là một đôi, không nghĩ tới Ngu tỷ tỷ cư nhiên cũng có, cho nên có chút ngạc nhiên.”
Thường Hy chấn động trong lòng, buổi tối hôm đó khiến nàng bại lộ tung tích quả nhiên là Vân Thanh. Nghĩ tới đây Thường Hy nhìn Vãn Thu hỏi: “Trâm bạc này thường ngày Vân Thanh cô cô có hay dùng không?”
Vãn Thu lắc đầu một cái nói: “Vân Thanh cô cô nhìn có vẻ rất lạnh lùng nhưng thực ra là một người tốt, chẳng qua là gần đây không biết tại sao lại qua lại tương đối gần gũi với Mị phi. Muội cùng với Triêu Hà thật ra đã được Vân Thanh cô cô chăm sóc không ít, thấy bộ dạng này của cô cô trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Ngu tỷ tỷ, nếu là một ngày Vân Thanh cô cô thật sự phạm phải một sai lầm lớn, tỷ có thể cho nàng ấy một cơ hổi sửa sai được không? Vân Thanh cô cô thật sự là một người tốt, lòng của nàng rất mềm, thấy một con mèo bị thương cũng mang về đắp thuốc cứu nó.”
Thường Hy than nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: “Chuyện này ta chưa thể đáp ứng được muội. Muội phải biết rằng Đông cung là của Thái tử gia, phải để cho ngài ấy toàn quyền quyết định.” Nói tới chỗ này lại nhìn sang Vãn Thu: “Muội yên tâm, chỉ cần Vân Thanh cô cô không làm ra chuyện gì gây hại đến Thái tử gia thì ta sẽ không coi nàng ấy là kẻ địch, thế có được không?”
Vãn Thu gật đầu một cái, lại nâng chiếc trâm bạc kia lên, nói: “Cô cô cũng có một đôi trâm bạc như thế này, vô cùng yêu quý, chỉ cần khi nào rảnh rỗi thì sẽ lấy ra lau chùi nhưng lại không đeo đến. Trước kia muội đã từng hỏi trâm bạc này là do ai tặng, cô cô nói là đại ca của nàng tặng cho, chỉ tiếc rằng đại ca của nàng đã mất tích, cho nên mỗi lần nhìn thấy trâm bạc này liền cảm thấy rất thương tâm.”
Nghe thấy vậy thì Thường Hy lại càng hoài nghi, nếu như Vân Thanh thật yêu quý trâm bạc này như vậy thì tại sao lại dùng nó để bại lộ tung tích của nàng trong rừng trúc hôm đó? Điều này cũng quá không hợp lý rồi!
“Trước kia có một lần muội nghe cô cô nói, đại ca của nàng có mười tám chiếc trâm bạc khắc hình hoa cỏ, lấy một cái tên rất êm tai gọi là gấm hoa thập bát sai. Cô cô thích hoa mai, cho nên ca ca của nàng tặng cho chiếc trâm hoa mai này.” Vãn Thu nói tới chỗ này liền hé miệng mà cười cười, cảm thấy trên thế gian này sao lại có người như vậy chứ, một đại nam nhân đi thích trâm hoàn của nữ nhân.
“Gấm hoa thập bát sai?” Thường Hy cảm thấy tên này vô cùng quen thuộc, tựa hồ đã nghe qua ở nơi nào đó nhưng trong lúc nhất thời không thể nào nhớ ra được.
“Đúng vậy a, dùng hình dáng của mười tám loại hoa để điêu khắc ra, cô cô nói nó vô cùng xinh đẹp. Tỷ nhìn xem chiếc trâm hoa mai này thật sự là tinh xảo a!” Vãn Thu nhìn chiếc trâm hoa mai trong tay mình, nói.
Thường Hy không có tâm trạng đi xem trâm bạc này rốt cục có tinh xảo hay không, trong lòng cứ miên man say nghĩ cái tên gấm hoa thập bát sai này tại sao lại nghe quen tai như vậy? Tóm lại nàng nhất định đã nghe qua mấy chữ này, chỉ là trong thời gian ngắn thế nào cũng không nhớ ra nổi, làm người ta có chút ảo não.
Lúc này tiếng cửa nhẹ vang lên, Vãn Thu buông chiếc trâm bạc trong tay, bỏ vào hộp trang sức sau đó mới vén rèm đi ra ngoài. Thường Hy nghe được tiếng Vãn Thu nói: “Triêu Hà, sao ngươi lại tới đây? Ngươi không phải là đang ở bên thư phòng sao?”
“Thái tử gia còn chưa có trở lại, ta không có việc gì làm liền quay về đây nhìn một chút xem Ngu tỷ tỷ đã rời giường chưa. Đồ ăn đã chuẩn bị xong, nếu tỷ tỷ còn chưa dậy thì trước bảo phòng bếp cho vào lồng hấp, tránh cho một hồi liền lạnh.” Thanh âm của Triêu Hà tùy thời đều mang theo nụ cười, nghe thấy sẽ khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ.
“Ngu tỷ tỷ đã rời giường, vậy thì dọn cơm thôi…”
Thường Hy nghe thấy tiếng hai người đẩy cửa đi ra ngoài, tâm tình thế nào cũng không thể cao hứng nổi. Hành động của Vân Thanh thật sự làm cho người ta đoán không ra, nàng ta đến tột cùng là người như thế nào đây? Trâm bạc này nghe Vãn Thu nói đối với nàng ta rất quan trọng, nhưng tại sao nàng ta lại dễ dàng đem trâm bạc cùng với một phương thức kỳ quái mà giao vào trong tay của nàng?
Còn có gấm hoa thập bát sai… Vậy mười bảy cây trâm còn lại ở nơi nào? Ca ca của Vân Thanh mất tích, ca ca của nàng ta lại là người như thế nào? Còn có tục danh của Vân Thanh đã phạm phải tên của Tam hoàng tử Tiêu Vân Thanh, đây chính là đại kỵ, nhưng tại sao lại không có người bắt Vân Thanh thay đổi tên? Hoàng quý phi thông minh như vậy, sao có thể cho phép một cung tỳ trùng tên với tên của con trai bà đây?
Nghi vấn trên người Vân Thanh càng ngày càng nhiều, Thường Hy cảm thấy muốn điều tra ra được chân tướng chuyện này thật vô cùng gian nan. Tiêu Vân Trác có biết hay không những thứ này hay không?
Thường Hy càng nghĩ càng phiền lòng, trong lúc nhất thời một điểm manh mối cũng tìm không ra. Có lẽ nàng nên bắt đầu từ gấm hoa thập bát sai kia, đã có danh hiệu này thì muốn tra ra cũng không đến nỗi khó chứ? Thường Hy đột nhiên nhớ đến Liệt Phong, có lẽ nàng có thể nhờ Liệt Phong giúp đỡ một phen, dù sao thì thời gian đi lại bên ngoài của Liệt Phong cũng tương đối nhiều, đối với chuyện này chắc hẳn là dễ dàng hơn.
Nghĩ tới đây Thường Hy thở phào nhẹ nhõm một hơi, biết rằng có những chuyện nhanh chóng là không được, phải tiến hành từng bước một. Dù sao mấy chuyện này cũng chưa đến nỗi quan trọng lắm.
Dùng xong đồ ăn sáng, Thường Hy bày bút, mực ra để vẽ bản đồ vào thạch trận cho Tiêu Vân Trác. Bát quái kim tỏa trận và Đông liên hoàn trận đã bị Thường Hy thay đổi chút ít cho nên muốn vẽ ra cũng có nhiều hạn chế.
Đợi đến khi vẽ xong cũng là buổi trưa rồi. Thường Hy dùng sức đem tờ giấy thổi khô, lúc này mới thận trọng gấp lại cẩn thận rồi cất vào trong túi. Nàng vươn vai một chút bả vai đã cứng ngắc, lư hương bên cạnh tỏa ra nhàn nhạt khói trắng mang theo hương hoa. Đây là hương hoàn Thường Hy đặc biệt hay dùng, không giống với mấy hương liệu nồng đậm khác, chỉ có tỏa ra nhàn nhạt mùi vị.
Nàng bước ra khỏi gian phòng của mình, ngước mắt nhìn toàn bộ cảnh tượng Đông cung yên tĩnh, ngay cả một bóng người cũng không có. Thường Hy cảm thấy rất kỳ quái, lúc này cũng nên bắt đầu chuẩn bị bữa trưa rồi, tại sao lại không có ai vậy?
Thường Hy đóng lại cửa phòng, theo hành lang hướng Triêu Huy điện đi tới. Triêu Hà cùng Vãn Thu cũng không thấy bóng dáng, đây là đã đi đâu? Vừa mới đi qua hành lang liền nghe thấy tiếng cãi vã rất nhỏ truyền đến, Thường Hy sửng sốt lần theo thanh âm mà đến.
Đi về phía trước mấy bước, chỉ thấy hai tiểu cung nữ đang lặng lẽ nói chuyện, ngón tay còn chỉ về phương hướng Cẩm Hoa hiên. Thường Hy giương mắt nhìn theo hướng đó, quả nhiên trông thấy rất nhiều bóng người đang qua lại.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thường Hy bước lên phía trước trầm giọng hỏi.
Hai cung nữ kia không nghĩ tới Thường Hy lại đột nhiên xuất hiện, vội vàng hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến Ngu Thượng nghi. Nô tỳ nghe nói Cẩm Hoa hiên bị người ta đập phá!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.