Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 115: Thi kế đấu quần hùng (2).

Ảm Hương

08/05/2014

Thường Hy không muốn nói đến chuyện này bây giờ, suy nghĩ một chút, khóe miệng khẽ cong cười hì hì nói: “Thái tử gia, những đêm thất tịch trước các Hoàng tử là mỗi người một nơi hay cùng tụ họp tại một chỗ?”

Tiêu Vân Trác sắc mặt không tốt nhìn Thường Hy, tiểu nha đầu này nghĩ ra cái mưu ma chước quỷ gì nhưng lại không nói với hắn, vốn định hỏi nàng mấy câu lại cảm thấy không thích hợp, chỉ đành phải buồn bực nói ra: “Ai đi đường nấy!”

“Đại gia đình như thế nào lại mỗi người một nơi đây? Năm nay các Hoàng tử cũng đã cưới Hoàng tử phi, nên náo nhiệt một chút! Không bằng Thái tử gia khi vào triều gặp Hoàng thượng thì nói một chút, đêm thất tịch năm nay nên bỏ quy củ cũ, mọi người cùng tập trung một chỗ, cũng để cho bọn nô tỳ kiến thức hạn hẹp như ta đây được mở mang về khí khái hoàng gia. Huống chi Hoàng thượng cũng đã nhiều tuổi, hẳn là muốn con cháu cùng tề tụ đông đủ đi, nhiều người mới đông vui, đây không phải là tốt hơn sao?” Thường Hy mưu tính, tên khốn kiếp kia cư nhiên tìm Thái tử gia gây phiền phức vậy cũng đừng trách nàng không khách khí. Nếu là chuyện khác thì nàng có thể không giúp được gì, duy chỉ có chuyện này, nàng là nắm được cả thiên thời địa lợi nhân hòa, còn có thể chèn ép Mị phi để xả giận, cho nên lại càng nhiệt tình!

Nàng là nhỏ mọn lắm, chuyện ngày đó Mị phi lợi dụng nàng vẫn nhớ rõ không quên, Tiêu Vân Triệt muốn giết nàng diệt khẩu, La Thúy Yên muốn đưa nàng vào tử địa, thù này nàng còn chưa báo đấy!

Tỉ mỉ nghĩ lại, cả nhà bọn họ có mấy người, tất cả đều đụng chạm đến nàng. Có thể thấy được ông trời rất là công bằng nha, khiến cho Sở Tự Nguyên đi làm chuyện ác này, đây chính là đang chờ nàng đi báo thù rồi, nghĩ tới đây Thường Hy có chút hưng phấn vô cùng!

Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy đang ngẩn người, trên khuôn mặt còn treo một loại tư thái hắn vô cùng quen thuộc, đó chính là cái vẻ thỏa mãn của con cáo ăn trộm được gà. Tiểu nữ nhân này nhất định là đang nghĩ ra một cái chủy ý chẳng hay hò gì, nếu không sẽ không hưng phấn như thế. Vấn đề này ngay cả hắn cũng cảm thấy khó khăn, nàng làm sao lại có thể nắm chắc hạ được Sở Tự Nguyên như vậy đây?

Tiêu Vân Trác mặc dù có chút không được minh bạch rõ ràng,nhưng lại chắc chắn một điều rằng tiểu nữ nhân này muốn đem năm Hoàng tử tập trung lại một chỗ, đây rõ ràng là muốn gây chuyện nháo rồi, chẳng qua là… Trong lòng hắn có chút lo lắng, nhỡ đâu đến lúc đó trộm gà không được còn mất nắm gạo, nàng nhất định sẽ chịu thua thiệt! Tiêu Vân Trác tựa hồ một chút cũng không có nghĩ tới, nếu như Thường Hy thua chuyện, người đầu tiên bị dính líu tới chính là hắn!

Tiêu Vân Trác cảm thấy hắn vẫn nên xác định trước, nhìn Thường Hy hỏi: “Cô nắm chắc không?”

Một câu nói đơn giản nhưng lại làm cho Thường Hy cảm thấy ấm áp trong lòng, trịnh trọng nói: “Ta không phải là người đem tính mạng làm trò đùa, tất nhiên sẽ phải tính trước làm sau!”

Tiêu Vân Trác có chút an tâm, nghĩ rồi nói ra: “Chuyện này để ta đi nói, cô ở đây chờ là được!”

“Vậy thì đa tạ Thái tử gia đã cho nô tỳ cơ hội báo thù rửa hận!” Thường Hy cười đến rực rỡ, nàng đã sớm không ưa La Thúy Yên lòng dạ ác độc kia rồi.

Tiêu Vân Trác nói chuyện ngược lại rất giữ lời, ngày thứ hai đã thấy thánh chỉ được ban xuống, trong lúc nhất thời tin tức này đã lan truyền cả hậu cung. Không ít cung nữ, thái giám cảm thấy vô cùng vui mừng, những khi có sự kiện lớn như thế này, làm xong tất có khen thưởng. Dĩ nhiên có người cao hứng thì có người cũng cảm thấy nhức nhối khó chịu.

Thời điểm tin tức này đến Đông cung, Thường Hy nghe được liền cười, tiếng nói của Thái tử đúng là hơn người nha, kế tiếp nàng sẽ an bài mọi thứ thật tốt!



Lại nói đêm thất tịch chính là thời điểm dành cho các đôi tình nhân, trong năm vị Hoàng tử thì bốn vị đã có Hoàng tử phi của mình, tụ chung một chỗ cũng quá hợp với tình hình. Tiêu Vân Trác mặc dù không có Thái tử phi, tuy nhiên có Lương đễ, Nhụ tần nên cũng không cô đơn a. Lão Hoàng đế lại đột nhiên lại tỏ ra hăng hái quá mức, xuống một đạo ý chỉ: mỗi vị Hoàng tử đều cử ra một quản sự để cùng tổ chức, chuẩn bị cho đêm thất tịch sắp tới!

Thánh chỉ hạ xuống, mọi người lại bối rối!

Nếu là tổ chức yến hội đêm thất tịch, mọi người cùng tập trung lại một chỗ, đương nhiên là phải làm trong hậu cung rồi. Nếu là ở hậu cung, dĩ nhiên sẽ do Hoàng quý phi đứng đầu, Mị phi, Kính phi, Mẫn phi trợ thủ lo liệu, làm sao lại để mỗi vị Hoàng tử cử người đến tham gia đây?

Tâm tư của Hoàng thượng quả nhiên không có người nào có thể nhìn thấu a. Sắc mặt Hoàng quý phi có chút khó coi, nguyên bản nhìn Lệ Bình không vừa mắt, giờ phút này nghe được thánh chỉ lại giương mắt lên nhìn Lệ Bình nói: “Ngươi nói Hoàng thượng đây là có ý tứ gì? Từ khi khai quốc đến nay cũng không có chuyện hoang đường như vậy!”

Lệ Bình thầm oán giận vài câu trong lòng nhưng là ngoài mặt vẫn mỉm cười nói: “Mẫu phi, phụ hoàng đây chính là muốn thay đổi cách quan tâm đến người thôi. Lo liệu yến hội là một chuyện vô cùng phiền tâm lao lực a, ánh mắt của mọi người đều tập trung cả vào đây, nếu như tổ chức tốt thì mọi người đều kính ngưỡng, còn nếu như xảy ra chuyện gì tất sẽ bị người khác chỉ trích, còn có kẻ sẽ nói huyên thuyên trước mặt phụ hoàng. Mẫn phi, Kính phi, Mị phi dĩ nhiên sẽ không đem sai lầm nhận trên người mình, nhưng mẫu phi là là Hoàng quý phi, làm sao có thể trút bỏ trách nhiệm đây?”

Hoàng quý phi nhìn Lệ Bình một cái, mặc dù vẫn không thích nữ nhân này đem con trai bà quản gắt gao, đến nay trong phòng cũng không thu thêm một tần thiếp nào khiến bà tức giận không thôi tuy nhiên lại không thể không thừa nhận con bé nói có vài phần đạo lý.

Lệ Bình thấy thần sắc Hoàng quý phi dãn ra, lại thêm chút sức nói: “Theo con thấy a, phụ hoàng là đang muốn thử dò xét năm vị Hoàng tử đấy. Cần biết rằng người mà các Hoàng tử tiến cử ra nhất định là người cực kỳ tin cẩn, điều này cũng đại biểu cho thể diện của mỗi vị Hoàng tử. Mẫu phi, người nói xem lần này phụ hoàng làm vậy có phải hay không là muốn xem năng lực quản lý thuộc hạ của các vị Hoàng tử đây?”

Một lời hay thức tỉnh người trong mộng, Hoàng quý phi tỉ mỉ suy nghĩ, cảm thấy cũng có ý tứ, cho nên nhìn Lệ Bình cũng thuận mắt đi một chút, chỉ là nghĩ đến thằng con trai không có tiền đồ, tiếc rằng rèn sắt không thành thép muốn cấu chết nó!

Đường đường một Hoàng tử, cư nhiên sợ vợ, cái này nếu để truyền đi, mặt mũi bà còn để vào đâu?

“Vậy các ngươi đã suy nghĩ muốn cử người nào chưa?” Hoàng quý phi dùng sức khẽ cắn răng, cũng không có mượn cơ hội lần này mà làm khó dễ Lệ Bình, dạy dỗ con dâu còn có nhiều dịp khác, chớ để lần này dạy không thành lại còn gà bay trứng vỡ!

“Con dâu nghĩ xong rồi, liền để con dâu tự mình ra mặt. Con nghĩ Thái tử gia bên kia nhất định là cử Thường Hy, hai bọn con quen thuộc lại ăn ý, còn không sợ người khác quấy rối, ngài thấy sao?” Lệ Bình có chút không xác định, bởi vì Hoàng đế nói là cử ra hạ nhân, mà nàng lại là Hoàng tử phi, cái này có chút khó khăn.

Quả nhiên, sắc mặt Hoàng quý phi tối sầm lại, con dâu như thế này một ngày không đánh là lại muốn cưỡi ngay lên đầu, chỉ tay vào Lệ Bình nói: “Ngươi đừng mơ tưởng, ngươi muốn làm tức chết bổn cung có phải hay không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook