Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 88: Tú nữ ngày xưa gặp lại.
Ảm Hương
08/05/2014
Đông cung chiếm toàn bộ góc đông nam của Hoàng cung, thật ra thì đứng song song cùng Hồng Thái điện, nhưng nếu muốn đến Hồng Thái điện bên cạnh Trường Nhạc điện thì phải đi vòng qua một đoạn đường rất dài. Cũng không biết Hoàng đế nghĩ thế nào, từ trước tới giờ, Đông cung cùng Hồng Thái điện chỉ cách một bức tường ngăn cách mà không mở được một cái cửa, mỗi lần đều muốn lượn rất xa mới đến nơi.
Sau này Thường Hy mới từ từ hiểu, mỗi vị Hoàng đế đều lo sợ quyền thế của Thái tử quá lớn sẽ đe doạ ngôi vị của mình, cho nên mới không khai thông cái thông đạo kia. Thật ra thì chính là sợ một ngày nào đó sẽ có một vị Thái tử chạy đến bức vua thoái vị, cho nên mỗi một thời đại Hoàng đế đều không giao quyền lợi quá lớn vào tay Thái tử, để cho hắn ngồi cao. Cho đến nay ngay cả Hoàng tử cũng đều mắt nhìn chằm chằm vào đế vị, đương kim Hoàng thượng tựa hồ cũng hoàn toàn không có gì phản đối, có lẽ ngài ta sẽ càng cao hứng khi các con trai tranh đấu, sẽ không có người nào có thể kiêu ngạo uy hiếp được địa vị của ngài.
Ra khỏi Đông cung, một đường đi về phía nam, trước bước qua kiền môn đến hậu cung, một đường lát đá xanh đi tới Lân Chỉ cung của Hoàng hậu quá cố, qua Lân Chỉ cung, quẹo trái một đoạn ngắn là tới Trường Nhạc điện.
Trường Nhạc điện là tẩm điện của các đời Hoàng đế Đỉnh Nguyệt quốc, theo sát Trường Nhạc điện là Minh Tín điện, cũng chính là ngự thư phòng của Hoàng thượng. Xa hơn nữa chính là Hồng Thái điện dùng để thiết triều. Thường Hy nhìn cung điện nguy nga, khí thế không lồ, lầu son gác tía, thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt. Uy nghiêm cùng xa hoa của hoàng gia cũng không cách nào khiến người ta miệt thị. Đứng ở nơi này trước cửa đại điện, Thường Hy chỉ cảm thấy hô hấp cũng có chút dồn dập, dưới gầm trời này không biết có bao nhiêu người hy vọng có thể đứng ở đây, Thường Hy hôm nay coi như cũng được thỏa ý nguyện.
Tiêu Vân Trác dừng lại, Thường Hy cùng Trịnh Thuận cũng theo đó mà ngừng bước chân. Thường Hy chỉ thấy Trịnh Thuận chạy chậm đến cửa đại điện, không khỏi ngẩng đầu nhìn chăm chú, liền thấy Trịnh Thuận cùng một vị tiểu thái giám giữ cửa nói vài câu, rất nhanh lại quay trở về, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Thái tử gia, nô tài đã hỏi Hoàng thượng còn chưa có dậy, ngài trước có cần đi nghỉ ngơi một lát không ạ?”
Tiêu Vân Trác lắc đầu một cái nói: “Không cần, đứng tại đây chờ cũng được.”
Trịnh Thuận cũng không nói gì thêm nữa, chậm rãi thối lui đến sau lưng Tiêu Vân Trác, khom người đứng. Thường Hy không dám nói câu nào, hôm nay là lần đầu tiên nàng đến loại địa phương này, tự nhiên muốn nói ít nhìn nhiều, thận trọng từ lới nói đến việc làm, không muốn gây ra thêm phiền toái cho Tiêu Vân Trác.
Đang suy nghĩ liền nghe được từ sau lưng truyền tới tiếng bước chân, còn chưa có quay đầu nhìn lại đã nghe được thanh âm cao ngạo vang lên: “Tứ đệ mỗi ngày đều đến sớm như vậy, thật đúng là làm người ta bội phục!”
Thanh âm này thật quen tai… Thường Hy cố nghĩ lại xem đã từng nghe qua tại nơi nào. Còn đang nghĩ thì Tiêu Vân Trác đã xoay người lại nói: “Đại ca nói quá rồi, đây là bổn phận của con cái, làm sao có thể qua lao tắc trách đây!”
Đại ca? Đó không phải là đại hoàng tử Tiêu Vân Dật sao? Trong lúc bất chợt Thường Hy nhớ lại ngày nàng vừa mới vào cung, trong lúc vô tình đụng phải năm người kia, trừ Tiêu Vân Trác cùng Tiêu Vân Triệt nàng đã gặp mặt, còn lại ba người thật đúng là chưa có thấy qua. Căn cứ vào thanh âm có thể thấy được Tiêu Vân Dật là một người liều lĩnh, Thường Hy lặng lẽ nghĩ trong lòng. Nếu là người liều lĩnh, chỉ sợ đối với ngôi vị Hoàng đế là mưu cầu danh lợi vô cùng, nàng liền đối với Tiêu Vân Dật có mấy phần phòng bị.
Dường như Đỗ Đình Phương ác độc kia là gả cho Đại hoàng tử Tiêu Vân Dật rồi, nàng lại một lần nữa thở dài, thật sự là nồi nào úp vung nấy, một tổ hợp chẳng hay ho gì.
“Tứ ca nói chuyện thật khiến người ta không muốn bội phục cũng không được, cho tới bây giờ đều là một giọt nước cũng không lọt!”
Nghe lới ấy, Thường Hy lại cắn răng, vị này hẳn là Ngũ hoàng tử, con trai của Mị phi rồi. Thường Hy cúi đầu nên mặc dù không trông thấy bộ dáng của hắn, nhưng căn cứ vào thanh âm mà nghĩ đến dung mạo ngày trước đã gặp. Thường Hy còn nhớ rất rõ ràng, hắn là một nhân vật âm trầm, nhìn không ra suy nghĩ, lại cao ngạo tự đại vô cùng. Mị phi chọn Hoàng tử phi cho hắn chính là cái vị đức hạnh La Thúy Yên. Người ta thường nói, không phải người một nhà không vào cửa, quả nhiên vô cùng chính xác.
“Cận thân tham kiến Thái tử điện hạ!” Đỗ Đình Phương cùng La Thúy Yên tiến lên hành lễ, theo quy củ các nàng là phải hành lễ với Tiêu Vân Trác.
“Đứng lên đi! Đại tẩu cùng Ngũ đệ muội không cần khách khí!” Tiêu Vân Trác thản nhiên nói. Thường Hy đứng ở một bên nghe cảm thấy thật không được tự nhiên, trong nháy mắt các nàng ta đã trở thành đại tẩu cùng ngũ đệ muội rồi, đáng thương nàng vẫn đứng ở hàng ngũ nô tỳ. Mặc dù bây giờ có chút thành tựu nhưng đứng trước mặt các nàng ta vẫn là thấp hơn một bậc, trong lòng không phục, nhớ lại ngày đó ở Vĩnh Hạng cung các nàng ta vẫn là kiếm cớ gây chuyện với nàng.
Ngay sau đó, Tiêu Vân Triệt cùng Hoàng tử phi của hắn là Thẩm Phi Hà, Tiêu Vân Thanh còn có cả Lệ Bình cũng đến, gặp lẫn nhau rồi hành lễ. Ngoài mặt thì là vui vẻ hòa thuận, cười nói liên tiếp, nhưng ẩn núp dưới khuôn mặt tươi cười đó là cái gì, thật không thể biết được.
“Thường Hy?” Lệ Bình trong lúc bất chợt trông thấy Thường Hy, mừng rỡ không thôi, quên ngay cái gọi là lễ nghi quy củ, sải bước đi tới, kéo tay của nàng hỏi: “Làm sao ngươi cũng tới đây? Ta nhớ ngươi muốn chết rồi, nhiều lần muốn đi thăm, nhưng là ngươi ở trong Đông cung ta cũng không dễ đến!”
Thanh âm Lệ Bình ép tới thật thấp. Thường Hy cười một tiếng nói: “Ta cũng như vậy muốn đi xem ngươi, nhưng là ta cũng không dám tùy tiện rời khỏi Đông cung, mọi người đều giống nhau cả thôi!”
Lệ Bình còn đang muốn nói nữa, Đỗ Đình Phương cùng La Thúy Yên đã đi tới, quan sát Thường Hy. Thường Hy đề cao cảnh giác trong lòng, vẫn như cũ hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến Đại hoàng tử phi, Ngũ hoàng tử phi!”
“Không nghĩ tới ngươi leo lên nhanh như vậy, thoáng chốc đã lên nữ quan Phượng nghi rồi, không biết là dùng qua cái thủ đoạn gì!” Đỗ Đình Phương khắc bạc nói, nàng vốn nhìn Thường Hy không vừa mắt, vất vả lắm hôm nay mới cao hơn Thường Hy một cái đầu, nào có thể dễ dàng cho qua.
“Này thật đúng là kỳ lạ, nghe nói Đông cung chưa có một vị nữ quan Phượng nghi nào. Ngu Thường Hy, ngươi thật ra rất có bản lĩnh a!” La Thúy Yên hung hăng trợn mắt nhìn Thường Hy một cái. Nàng cũng không thích gì Ngu Thường Hy, thời điểm rất sớm đã xác định điều đó.
“Các ngươi nói cái gì đó?” Lệ Bình giận dữ nhìn hai người, từ từ nói: “Phải biết nữ quan Phượng nghi của Đông cung cũng cao hơn một bậc so với nữ quan của Hoàng tử, không nhìn thầy chùa cũng phải xem mặt phật, chớ có sinh sự ở đây, không có gì tốt đẹp cả đâu!”
“Ngươi cũng đừng quên mất thân phận của mình, dầu gì cũng là Hoàng tử phi, sao có thể ở chung một chỗ với loại người đê tiện này, cũng không ngại mình dính xúi quẩy!” La Thúy Yên châm chọc nhìn Lệ Bình nói.
Thường Hy vốn là đang chịu đựng, nhưng lại nghe nàng ta nhục mạ Lệ Bình cho nên không nhịn được nữa!
Sau này Thường Hy mới từ từ hiểu, mỗi vị Hoàng đế đều lo sợ quyền thế của Thái tử quá lớn sẽ đe doạ ngôi vị của mình, cho nên mới không khai thông cái thông đạo kia. Thật ra thì chính là sợ một ngày nào đó sẽ có một vị Thái tử chạy đến bức vua thoái vị, cho nên mỗi một thời đại Hoàng đế đều không giao quyền lợi quá lớn vào tay Thái tử, để cho hắn ngồi cao. Cho đến nay ngay cả Hoàng tử cũng đều mắt nhìn chằm chằm vào đế vị, đương kim Hoàng thượng tựa hồ cũng hoàn toàn không có gì phản đối, có lẽ ngài ta sẽ càng cao hứng khi các con trai tranh đấu, sẽ không có người nào có thể kiêu ngạo uy hiếp được địa vị của ngài.
Ra khỏi Đông cung, một đường đi về phía nam, trước bước qua kiền môn đến hậu cung, một đường lát đá xanh đi tới Lân Chỉ cung của Hoàng hậu quá cố, qua Lân Chỉ cung, quẹo trái một đoạn ngắn là tới Trường Nhạc điện.
Trường Nhạc điện là tẩm điện của các đời Hoàng đế Đỉnh Nguyệt quốc, theo sát Trường Nhạc điện là Minh Tín điện, cũng chính là ngự thư phòng của Hoàng thượng. Xa hơn nữa chính là Hồng Thái điện dùng để thiết triều. Thường Hy nhìn cung điện nguy nga, khí thế không lồ, lầu son gác tía, thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt. Uy nghiêm cùng xa hoa của hoàng gia cũng không cách nào khiến người ta miệt thị. Đứng ở nơi này trước cửa đại điện, Thường Hy chỉ cảm thấy hô hấp cũng có chút dồn dập, dưới gầm trời này không biết có bao nhiêu người hy vọng có thể đứng ở đây, Thường Hy hôm nay coi như cũng được thỏa ý nguyện.
Tiêu Vân Trác dừng lại, Thường Hy cùng Trịnh Thuận cũng theo đó mà ngừng bước chân. Thường Hy chỉ thấy Trịnh Thuận chạy chậm đến cửa đại điện, không khỏi ngẩng đầu nhìn chăm chú, liền thấy Trịnh Thuận cùng một vị tiểu thái giám giữ cửa nói vài câu, rất nhanh lại quay trở về, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Thái tử gia, nô tài đã hỏi Hoàng thượng còn chưa có dậy, ngài trước có cần đi nghỉ ngơi một lát không ạ?”
Tiêu Vân Trác lắc đầu một cái nói: “Không cần, đứng tại đây chờ cũng được.”
Trịnh Thuận cũng không nói gì thêm nữa, chậm rãi thối lui đến sau lưng Tiêu Vân Trác, khom người đứng. Thường Hy không dám nói câu nào, hôm nay là lần đầu tiên nàng đến loại địa phương này, tự nhiên muốn nói ít nhìn nhiều, thận trọng từ lới nói đến việc làm, không muốn gây ra thêm phiền toái cho Tiêu Vân Trác.
Đang suy nghĩ liền nghe được từ sau lưng truyền tới tiếng bước chân, còn chưa có quay đầu nhìn lại đã nghe được thanh âm cao ngạo vang lên: “Tứ đệ mỗi ngày đều đến sớm như vậy, thật đúng là làm người ta bội phục!”
Thanh âm này thật quen tai… Thường Hy cố nghĩ lại xem đã từng nghe qua tại nơi nào. Còn đang nghĩ thì Tiêu Vân Trác đã xoay người lại nói: “Đại ca nói quá rồi, đây là bổn phận của con cái, làm sao có thể qua lao tắc trách đây!”
Đại ca? Đó không phải là đại hoàng tử Tiêu Vân Dật sao? Trong lúc bất chợt Thường Hy nhớ lại ngày nàng vừa mới vào cung, trong lúc vô tình đụng phải năm người kia, trừ Tiêu Vân Trác cùng Tiêu Vân Triệt nàng đã gặp mặt, còn lại ba người thật đúng là chưa có thấy qua. Căn cứ vào thanh âm có thể thấy được Tiêu Vân Dật là một người liều lĩnh, Thường Hy lặng lẽ nghĩ trong lòng. Nếu là người liều lĩnh, chỉ sợ đối với ngôi vị Hoàng đế là mưu cầu danh lợi vô cùng, nàng liền đối với Tiêu Vân Dật có mấy phần phòng bị.
Dường như Đỗ Đình Phương ác độc kia là gả cho Đại hoàng tử Tiêu Vân Dật rồi, nàng lại một lần nữa thở dài, thật sự là nồi nào úp vung nấy, một tổ hợp chẳng hay ho gì.
“Tứ ca nói chuyện thật khiến người ta không muốn bội phục cũng không được, cho tới bây giờ đều là một giọt nước cũng không lọt!”
Nghe lới ấy, Thường Hy lại cắn răng, vị này hẳn là Ngũ hoàng tử, con trai của Mị phi rồi. Thường Hy cúi đầu nên mặc dù không trông thấy bộ dáng của hắn, nhưng căn cứ vào thanh âm mà nghĩ đến dung mạo ngày trước đã gặp. Thường Hy còn nhớ rất rõ ràng, hắn là một nhân vật âm trầm, nhìn không ra suy nghĩ, lại cao ngạo tự đại vô cùng. Mị phi chọn Hoàng tử phi cho hắn chính là cái vị đức hạnh La Thúy Yên. Người ta thường nói, không phải người một nhà không vào cửa, quả nhiên vô cùng chính xác.
“Cận thân tham kiến Thái tử điện hạ!” Đỗ Đình Phương cùng La Thúy Yên tiến lên hành lễ, theo quy củ các nàng là phải hành lễ với Tiêu Vân Trác.
“Đứng lên đi! Đại tẩu cùng Ngũ đệ muội không cần khách khí!” Tiêu Vân Trác thản nhiên nói. Thường Hy đứng ở một bên nghe cảm thấy thật không được tự nhiên, trong nháy mắt các nàng ta đã trở thành đại tẩu cùng ngũ đệ muội rồi, đáng thương nàng vẫn đứng ở hàng ngũ nô tỳ. Mặc dù bây giờ có chút thành tựu nhưng đứng trước mặt các nàng ta vẫn là thấp hơn một bậc, trong lòng không phục, nhớ lại ngày đó ở Vĩnh Hạng cung các nàng ta vẫn là kiếm cớ gây chuyện với nàng.
Ngay sau đó, Tiêu Vân Triệt cùng Hoàng tử phi của hắn là Thẩm Phi Hà, Tiêu Vân Thanh còn có cả Lệ Bình cũng đến, gặp lẫn nhau rồi hành lễ. Ngoài mặt thì là vui vẻ hòa thuận, cười nói liên tiếp, nhưng ẩn núp dưới khuôn mặt tươi cười đó là cái gì, thật không thể biết được.
“Thường Hy?” Lệ Bình trong lúc bất chợt trông thấy Thường Hy, mừng rỡ không thôi, quên ngay cái gọi là lễ nghi quy củ, sải bước đi tới, kéo tay của nàng hỏi: “Làm sao ngươi cũng tới đây? Ta nhớ ngươi muốn chết rồi, nhiều lần muốn đi thăm, nhưng là ngươi ở trong Đông cung ta cũng không dễ đến!”
Thanh âm Lệ Bình ép tới thật thấp. Thường Hy cười một tiếng nói: “Ta cũng như vậy muốn đi xem ngươi, nhưng là ta cũng không dám tùy tiện rời khỏi Đông cung, mọi người đều giống nhau cả thôi!”
Lệ Bình còn đang muốn nói nữa, Đỗ Đình Phương cùng La Thúy Yên đã đi tới, quan sát Thường Hy. Thường Hy đề cao cảnh giác trong lòng, vẫn như cũ hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến Đại hoàng tử phi, Ngũ hoàng tử phi!”
“Không nghĩ tới ngươi leo lên nhanh như vậy, thoáng chốc đã lên nữ quan Phượng nghi rồi, không biết là dùng qua cái thủ đoạn gì!” Đỗ Đình Phương khắc bạc nói, nàng vốn nhìn Thường Hy không vừa mắt, vất vả lắm hôm nay mới cao hơn Thường Hy một cái đầu, nào có thể dễ dàng cho qua.
“Này thật đúng là kỳ lạ, nghe nói Đông cung chưa có một vị nữ quan Phượng nghi nào. Ngu Thường Hy, ngươi thật ra rất có bản lĩnh a!” La Thúy Yên hung hăng trợn mắt nhìn Thường Hy một cái. Nàng cũng không thích gì Ngu Thường Hy, thời điểm rất sớm đã xác định điều đó.
“Các ngươi nói cái gì đó?” Lệ Bình giận dữ nhìn hai người, từ từ nói: “Phải biết nữ quan Phượng nghi của Đông cung cũng cao hơn một bậc so với nữ quan của Hoàng tử, không nhìn thầy chùa cũng phải xem mặt phật, chớ có sinh sự ở đây, không có gì tốt đẹp cả đâu!”
“Ngươi cũng đừng quên mất thân phận của mình, dầu gì cũng là Hoàng tử phi, sao có thể ở chung một chỗ với loại người đê tiện này, cũng không ngại mình dính xúi quẩy!” La Thúy Yên châm chọc nhìn Lệ Bình nói.
Thường Hy vốn là đang chịu đựng, nhưng lại nghe nàng ta nhục mạ Lệ Bình cho nên không nhịn được nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.