Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 22: Tuyển chọn sơ khai (1)
Ảm Hương
08/05/2014
Tâm tình của Thường Hy lúc này quả thực là vén ra mây xám thấy được ánh mặt trời, nhìn mấy nữ nhân trước mắt cũng không còn cảm thấy đáng ghét nữa. Đối với tướng mạo của mình, Thường Hy rất là có lòng tin. Hôm nay được Mị phi đang lúc được sủng ái nhất kéo đến bên cạnh bà ta, mặc dù nàng có là con gái của thương nhân, gia thế thấp hèn nhưng tài lực lại vô cùng hùng hậu, không thể không nói cũng là một sự uy hiếp cho những kẻ khác.
Cần biết rằng cạnh tranh ngôi vị Hoàng đế có đôi lúc cũng thật tốn tiền, khoản chi tiêu cũng không phải nhỏ tí tẹo. Cho nên Chính phi có thể không đến phiên trên đầu nàng, nhưng một Lương đễ không thể chạy thoát được đâu. Dĩ nhiên đây đều là phỏng đoán của người khác, nhưng là người khác đánh chết cũng không nghĩ đến Mị phi hẹp hòi đến mức một cái Lương đễ nho nhỏ cũng không cấp cho Thường Hy. Cho nên nói Thường Hy thật rất uất ức, chết sống cũng không bán mạng cho quỷ hẹp hòi như vậy!
Muốn dựa vào tài lực nhà nàng thì cũng phải có lòng nhân ái, phải để cho nàng cảm thấy toàn tâm mà trợ lực, mọi người cùng có lợi không tốt sao? Vì vậy trước mắt trong một đêm lời đồn truyền khắp cả hậu cung, Thường Hy còn rất cảm kích cái người đã phát tán tin đồn này, gián tiếp cứu cái mạng nhỏ của nàng. Nếu biết người đó là ai, sớm muộn gì nàng cũng đốt cho người đó ba nén hương, tỏ rõ tâm ý.
Nếu như các phi tần khác biết được Mị phi đánh chủ ý lên người nàng, khụ khụ, họ nhất định cũng sẽ không buông tha cho khối thịt béo là nàng. Thịt béo tự hồ có chút không dễ nghe, nhưng mà rất sát nghĩa. Hôm nay tâm tình tương đối tốt, so sánh mình với thịt béo một lần cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần họ đến tranh, nàng tất sẽ có chỗ để lựa chọn, không cần phải đi đến chỗ Mị phi nữa. Suy nghĩ một chút thôi cũng cảm thấy hưng phấn.
La Thúy Yên nhìn Thường Hy đang ngẩn người, sắc mặt nhất thời khó coi. Nàng ta cư nhiên ở trước mặt mình ngẩn người, đây không phải là không coi mình vào mắt sao? La Thúy Yên đang muốn tiếp tục đâm chọc Thường Hy thêm mấy câu, chỉ thấy Thường Hy đột nhiên hồi phục lại tinh thần nhìn mình cười nói: “Vậy là thật vinh hạnh rồi! Chẳng qua ta lại không biết khi nào thì Mị phi nương nương chọn trúng ta làm Ngũ hoàng tử phi đây? Ngày đó Mị phi nương nương quả thật có đến tìm ta nhưng là chỉ nhìn trúng bức tranh thêu của ta thôi, muốn ta chỉ cho nương nương một vài chỗ thêu không đúng, làm sao khi không các ngươi lại nghe được mấy thứ kia? Ngươi chính là trông nom cho tốt chính mình đi, không có chuyện gì lại suy nghĩ người khác, thật là không có ý tứ!”
Thường Hy nói xong kéo theo Lệ Bình lướt qua hai người sải bước đi tới. La Thúy Yên nhìn thân ảnh Thường Hy mà hung hăng dậm chân mấy cái, quay đầu không để ý đến dáng vẻ phun ra một miếng nước bọt, mắng: “Chỉ là một cái thương nhân chi nữ, còn dám ở chỗ này khoe sói dài đuôi, cũng không nhìn một chút địa vị của mình đi!”
Đỗ Đình Phương ngược lại dường như biết được suy nghĩ, quay lại nhìn La Thúy Yên, giống như lơ đãng nói: “Ai kêu người ta tốt số? Chọn trúng bức tranh thêu cái gì, theo ta thấy chỉ là một màn ngụy trang. Vương mama nói ngày mai phải tuyển chọn rồi, ta phải đi xem tranh thêu của mình đây, không nên để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mới phải!”
La Thúy Yên nghe Đỗ Đình Phương nói như có điều gì suy nghĩ. Người xem náo nhiệt nhất thời cũng tản đi, chỉ còn lại La Thúy Yên vẫn đứng như cũ tại chỗ ngẩn người, qua hồi lâu mới từ từ dạo bước trở về.
Ngày mai… Trong lòng La Thúy Yên lặng lẽ nói thầm một tiếng, khóe miệng gợn lên một chút tươi cười cổ quái!
Cần biết rằng cạnh tranh ngôi vị Hoàng đế có đôi lúc cũng thật tốn tiền, khoản chi tiêu cũng không phải nhỏ tí tẹo. Cho nên Chính phi có thể không đến phiên trên đầu nàng, nhưng một Lương đễ không thể chạy thoát được đâu. Dĩ nhiên đây đều là phỏng đoán của người khác, nhưng là người khác đánh chết cũng không nghĩ đến Mị phi hẹp hòi đến mức một cái Lương đễ nho nhỏ cũng không cấp cho Thường Hy. Cho nên nói Thường Hy thật rất uất ức, chết sống cũng không bán mạng cho quỷ hẹp hòi như vậy!
Muốn dựa vào tài lực nhà nàng thì cũng phải có lòng nhân ái, phải để cho nàng cảm thấy toàn tâm mà trợ lực, mọi người cùng có lợi không tốt sao? Vì vậy trước mắt trong một đêm lời đồn truyền khắp cả hậu cung, Thường Hy còn rất cảm kích cái người đã phát tán tin đồn này, gián tiếp cứu cái mạng nhỏ của nàng. Nếu biết người đó là ai, sớm muộn gì nàng cũng đốt cho người đó ba nén hương, tỏ rõ tâm ý.
Nếu như các phi tần khác biết được Mị phi đánh chủ ý lên người nàng, khụ khụ, họ nhất định cũng sẽ không buông tha cho khối thịt béo là nàng. Thịt béo tự hồ có chút không dễ nghe, nhưng mà rất sát nghĩa. Hôm nay tâm tình tương đối tốt, so sánh mình với thịt béo một lần cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần họ đến tranh, nàng tất sẽ có chỗ để lựa chọn, không cần phải đi đến chỗ Mị phi nữa. Suy nghĩ một chút thôi cũng cảm thấy hưng phấn.
La Thúy Yên nhìn Thường Hy đang ngẩn người, sắc mặt nhất thời khó coi. Nàng ta cư nhiên ở trước mặt mình ngẩn người, đây không phải là không coi mình vào mắt sao? La Thúy Yên đang muốn tiếp tục đâm chọc Thường Hy thêm mấy câu, chỉ thấy Thường Hy đột nhiên hồi phục lại tinh thần nhìn mình cười nói: “Vậy là thật vinh hạnh rồi! Chẳng qua ta lại không biết khi nào thì Mị phi nương nương chọn trúng ta làm Ngũ hoàng tử phi đây? Ngày đó Mị phi nương nương quả thật có đến tìm ta nhưng là chỉ nhìn trúng bức tranh thêu của ta thôi, muốn ta chỉ cho nương nương một vài chỗ thêu không đúng, làm sao khi không các ngươi lại nghe được mấy thứ kia? Ngươi chính là trông nom cho tốt chính mình đi, không có chuyện gì lại suy nghĩ người khác, thật là không có ý tứ!”
Thường Hy nói xong kéo theo Lệ Bình lướt qua hai người sải bước đi tới. La Thúy Yên nhìn thân ảnh Thường Hy mà hung hăng dậm chân mấy cái, quay đầu không để ý đến dáng vẻ phun ra một miếng nước bọt, mắng: “Chỉ là một cái thương nhân chi nữ, còn dám ở chỗ này khoe sói dài đuôi, cũng không nhìn một chút địa vị của mình đi!”
Đỗ Đình Phương ngược lại dường như biết được suy nghĩ, quay lại nhìn La Thúy Yên, giống như lơ đãng nói: “Ai kêu người ta tốt số? Chọn trúng bức tranh thêu cái gì, theo ta thấy chỉ là một màn ngụy trang. Vương mama nói ngày mai phải tuyển chọn rồi, ta phải đi xem tranh thêu của mình đây, không nên để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mới phải!”
La Thúy Yên nghe Đỗ Đình Phương nói như có điều gì suy nghĩ. Người xem náo nhiệt nhất thời cũng tản đi, chỉ còn lại La Thúy Yên vẫn đứng như cũ tại chỗ ngẩn người, qua hồi lâu mới từ từ dạo bước trở về.
Ngày mai… Trong lòng La Thúy Yên lặng lẽ nói thầm một tiếng, khóe miệng gợn lên một chút tươi cười cổ quái!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.