Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao
Chương 25: Muốn tìm một lỗ để chui vào.
Đào Hỷ Hỷ
11/06/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ngay lúc này, trên bục có giáo viên chủ nhiệm và mấy lãnh đạo cao cấp đang nói chuyện, cả hội trường yên tĩnh lại, cô cũng ngậm miệng lại, nhưng cũng không chú ý bọn họ đang nói gì.
Cho đến khi tất cả mọi người bắt đầu vỗ tay, cô mới ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua thấy rõ Dịch Trạch Dương ở trên bục.
Anh mặc âu phục tự chế, bởi vì tới trường tọa đàm cho sinh viên cho nên rất ăn mặc nghiêm túc, nhưng phong độ nhẹ nhàng, nụ cười nhẹ nhàng trên gương mặt tuấn nhã đó, dù năm năm trôi qua cũng không làm mất đi được sự dịu dàng và thân thiết.
Một người đàn ông như vậy đã từng là ngọn đèn sáng trong cuộc đời của An Hảo.
Học sinh trường trung học A có mấy ngàn người, các dãy bàn đầy học sinh, An Hảo chọn ngồi phía bên trái ở đằng sau không gây chú ý, cho nên cô không lo sẽ bị anh nhìn thấy.
Huồng hồ 5 năm, cô từ mái tóc dài đổi thành tóc ngắn, từng là cô công chúa nhỏ kiêu ngạo của anh biến thành một tiểu du côn, coi như nhìn thấy có lẽ anh cũng không nhận ra.
“Dịch Trạch Dương từng học kinh doanh tài chính ở đại học Boston Massachusetts của Mỹ, nửa năm trước vừa trở về kế thừa công ty của gia đình, hiện tại là phó tổng tập đoàn Dịch thị, là người phụ trách cao nhất bộ phận đầu tư tài chính và cơ cấu nội bộ của Dịch thị, chúng ta dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt để hoan nghênh Dịch Trạch Dương tiên sinh nào.”
Tiếng vỗ tay rào rào vang lên, trong tai cô ông ông không nghe lọt cái gì.
Dịch Trạch Dương đã từng ở trường trung học và đại học trong nước cạnh tranh cao thấp, trở thành thần thoại trong trường, hôm nay anh đi Mỹ học tập trở về càng anh tuấn mê người cũng càng chững chạc ổn định hơn.
“Chào các bạn học, tôi là Dịch Trạch Dương, hôm nay được trung học A mời tới đây…”
Lời chào đầu đầy khách khí, tác phong nhẹ nhàng như cũ, nhưng vô số ánh mắt nữ sinh lấp lánh nhìn giáo sư trên bục, chỉ thiếu mỗi chuyện hoan hô gọi anh đẹp trai.
An Hảo vỗ trán, cúi đầu nhìn máy tính xách tay trống không, một chữ cũng không nghe lọt, một lời tâm đắc viết không ra.
Mấy tên ngu ngốc này chỉ biết anh đẹp trai phong độ nhưng ai có thể nghĩ một tháng trước anh đã đính hôn.
Hơn nữa đối tượng đính hôn của anh là cháu gái lão tướng quân thuộc quân khu nào đó, xem như môn đăng hộ đối, có quyền có thế, không phải đám nữ sinh ở đây có thể so sánh.
Cho nên anh tốt thế nào đi chăng nữa, đối với An Hảo mà nói cũng chỉ là giấc mộng 5 năm trước mà thôi.
Từ lúc cô rời khỏi Dịch gia, bắt đầu vào sống ở Cố gia, một người đàn ông ưu tú như thế, so với cô thì hai người ở hai thế giới, anh sạch sẽ rực rỡ mà cô hện tại đã sa đọa rơi vào bụi rậm.
“An Hảo, anh ta thật đẹp trai.” Thần Thần ở bên tai cô nói thầm, hưng phấn không ngừng chọt chọt tay An Hảo: “Giọng nói cũng dễ nghe như vậy.”
Dĩ nhiên là đẹp trai, ánh mắt Cố An Hảo cô từ khi nào thì kém như vậy, nam thần cô thích từ bé sao có thể không đẹp trai được.
An Hảo nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Sao cứ chọt tay mình, đau muốn chết.”
Thần Thần hưng phấn bỗng chốc xịt xuống, thấy An Hảo lấy tay đỡ trán, căn bản không nhìn người đàn ông ở trên bục, càng kinh ngạc nhỏ giọng nói: “An Hảo, không phải cậu thích nhất là ngắm trai đẹp sao? Hôm nay làm sao vậy?”
Khóe miệng An Hảo rụt rụt: “Dì cả của mình tới, không có tâm trạng xem có được không? Đừng có chọt tay mình, thật là đau.”
Thấy cô nóng nảy, Thần Thần nhìn cô: “Dì cả thì động kinh sao? ngay cả đẹp trai cũng không nhìn, không nhìn thì cậu thiệt thôi.”
Hoàng A Mao nháy mắt với Thần Thần để cô ấy đừng chọc An Hảo nữa, ý bảo: nhất định mấy ngày nay An Hảo có tâm sự, cậu đừng chọc cậu ấy.
Thần Thần nhìn thấy, không nói nữa nhưng vẫn không nhịn được đẩy tay An Hảo: “đẹp trai thật…..”
Âm thanh người đàn ông kia ôn hòa tưới vào tai, ngược lại An Hảo không phải tức giận vì Thần Thần nhưng không chịu nổi không khí này, trong đầu đều nhớ tới những chuyện đã qua, lúc Thần Thần chọc cô, cô như bị chạm đến điểm giới hạn, bỗng nhiên buồn bực kéo đồng phục che đầu dứt khoát ngủ một giấc rồi nói sau.
Thấy An Hảo không có kiên nhẫn với mình, trong lòng Thần Thần cảm thấy tổn thương: “Cố An Hảo, cậu có ý gì đây?”
Nhất thời sốt ruột, Thần Thần quên nhỏ giọng, nhất thời học sinh trong phòng đều nghe thấy âm thanh của cô ấy, ánh mắt tập trung nhìn qua, nhìn Thần Thần như nhìn người ngoài hành tinh vậy, An Hảo và Hoàng A Mao đột nhiên bị chú ý.
Cố An Hảo…
Người đàn ông ở trên bục đang nói liền dừng lại, khi nghe thấy ba chữ này liền nhẹ nhàng khép lại sách trong tay, ngước mắt lên nhìn về phía âm thanh kia phát ra.
An Hảo bị Thần Thần đột nhiên hét to tên mình liền biết hỏng rồi, ngẩng đầu nhìn xung quanh một lượt, thấy ánh mắt của bạn học khác cuối cùng hốt hoảng nhìn lên bục.
Nháy mắt chạm vào ánh mắt của Dịch Trạch Dương, An Hảo suýt chút nữa muốn tìm cái lỗ để chui vào rồi.
Cô hung hăng bấm đù Thần Thần, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Thần Thần chết tiệt, cậu hại chết mình rồi.”
Thần Thần không hiểu gì nhưng vì hôm nay nhìn An Hảo có vấn đề, lúc này còn bày ra bộ dạng này nữa, thật sự sốt ruột mới không kìm được âm thanh.
Đúng lúc này bị mọi người nhìn qua, mà Dịch Trạch Dương ở trên bục lại đang bỏ sách xuống, cứ thế nhìn Cố An Hảo.
Gương mặt nhẹ như mây bay lộ ra nụ cười dịu dàng.
An Hảo vội vàng giơ tay che trán.
“Trời a, anh ta đang cười, thật là mê người mà, mau mau nhìn kìa.” Thần Thần túm lấy tay áo An Hảo không ngừng nói thầm.
Cho tới giờ An Hảo chưa từng thấy qua cô gái bộc lộ quá mức như Thần Thần, lúc này tức giận quay đầu trừng cô ấy: “Không háo sắc thì chết hả?”
Thần Thần không hiểu gì trừng lại, đồng thời giơ tay chỉ lên bục: “Nhưng mà giáo sư Dịch đang nhìn cậu.”
An Hảo đành buông tay đang che trán, ngước mắt nhìn Dịch Trạch Dương, nhìn thấy anh đã nhận ra cô, ánh mắt ấm áp khiến cô cảm thấy quen thuộc, cô nhếch môi, nụ cười cứng ngắc.
“Cố An Hảo, Tô Thần Thần, Hoàng Mậu, lại là ba người các em.” Bên cạnh, giáo viên chủ nhiệm cất giọng.
Nhìn qua thấy giáo viên chủ nhiệm phát hiện tình huống đang đi lên cầu thang đi tới bên này, sau đó dừng lại trừng mắt nhìn các cô.
“Có thể để tôi bớt lo được không? Bình thường ở trong lớp quấy rối thì thôi, đến giờ giáo sư Dịch mới tới tọa đàm cho học sinh cấp ba bọn em là chuyện khó như lên trời rồi, có thể để cho trường học một ít mặt mũi được không hả? Đừng có quấy rối không phân biệt trường hợp như vậy.”
Bị giáo viên chủ nhiệm dạy dỗ, An Hảo lườm Thần Thần và Hoàng A Mao ở bên cạnh, thấy hai người các cô hoàn toàn mặc kệ lời giáo viên chủ nhiệm, cũng không để ý đến lúc này giáo viên chủ nhiệm dựng râu trừng mắt.
Ngay lúc này, trên bục có giáo viên chủ nhiệm và mấy lãnh đạo cao cấp đang nói chuyện, cả hội trường yên tĩnh lại, cô cũng ngậm miệng lại, nhưng cũng không chú ý bọn họ đang nói gì.
Cho đến khi tất cả mọi người bắt đầu vỗ tay, cô mới ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua thấy rõ Dịch Trạch Dương ở trên bục.
Anh mặc âu phục tự chế, bởi vì tới trường tọa đàm cho sinh viên cho nên rất ăn mặc nghiêm túc, nhưng phong độ nhẹ nhàng, nụ cười nhẹ nhàng trên gương mặt tuấn nhã đó, dù năm năm trôi qua cũng không làm mất đi được sự dịu dàng và thân thiết.
Một người đàn ông như vậy đã từng là ngọn đèn sáng trong cuộc đời của An Hảo.
Học sinh trường trung học A có mấy ngàn người, các dãy bàn đầy học sinh, An Hảo chọn ngồi phía bên trái ở đằng sau không gây chú ý, cho nên cô không lo sẽ bị anh nhìn thấy.
Huồng hồ 5 năm, cô từ mái tóc dài đổi thành tóc ngắn, từng là cô công chúa nhỏ kiêu ngạo của anh biến thành một tiểu du côn, coi như nhìn thấy có lẽ anh cũng không nhận ra.
“Dịch Trạch Dương từng học kinh doanh tài chính ở đại học Boston Massachusetts của Mỹ, nửa năm trước vừa trở về kế thừa công ty của gia đình, hiện tại là phó tổng tập đoàn Dịch thị, là người phụ trách cao nhất bộ phận đầu tư tài chính và cơ cấu nội bộ của Dịch thị, chúng ta dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt để hoan nghênh Dịch Trạch Dương tiên sinh nào.”
Tiếng vỗ tay rào rào vang lên, trong tai cô ông ông không nghe lọt cái gì.
Dịch Trạch Dương đã từng ở trường trung học và đại học trong nước cạnh tranh cao thấp, trở thành thần thoại trong trường, hôm nay anh đi Mỹ học tập trở về càng anh tuấn mê người cũng càng chững chạc ổn định hơn.
“Chào các bạn học, tôi là Dịch Trạch Dương, hôm nay được trung học A mời tới đây…”
Lời chào đầu đầy khách khí, tác phong nhẹ nhàng như cũ, nhưng vô số ánh mắt nữ sinh lấp lánh nhìn giáo sư trên bục, chỉ thiếu mỗi chuyện hoan hô gọi anh đẹp trai.
An Hảo vỗ trán, cúi đầu nhìn máy tính xách tay trống không, một chữ cũng không nghe lọt, một lời tâm đắc viết không ra.
Mấy tên ngu ngốc này chỉ biết anh đẹp trai phong độ nhưng ai có thể nghĩ một tháng trước anh đã đính hôn.
Hơn nữa đối tượng đính hôn của anh là cháu gái lão tướng quân thuộc quân khu nào đó, xem như môn đăng hộ đối, có quyền có thế, không phải đám nữ sinh ở đây có thể so sánh.
Cho nên anh tốt thế nào đi chăng nữa, đối với An Hảo mà nói cũng chỉ là giấc mộng 5 năm trước mà thôi.
Từ lúc cô rời khỏi Dịch gia, bắt đầu vào sống ở Cố gia, một người đàn ông ưu tú như thế, so với cô thì hai người ở hai thế giới, anh sạch sẽ rực rỡ mà cô hện tại đã sa đọa rơi vào bụi rậm.
“An Hảo, anh ta thật đẹp trai.” Thần Thần ở bên tai cô nói thầm, hưng phấn không ngừng chọt chọt tay An Hảo: “Giọng nói cũng dễ nghe như vậy.”
Dĩ nhiên là đẹp trai, ánh mắt Cố An Hảo cô từ khi nào thì kém như vậy, nam thần cô thích từ bé sao có thể không đẹp trai được.
An Hảo nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Sao cứ chọt tay mình, đau muốn chết.”
Thần Thần hưng phấn bỗng chốc xịt xuống, thấy An Hảo lấy tay đỡ trán, căn bản không nhìn người đàn ông ở trên bục, càng kinh ngạc nhỏ giọng nói: “An Hảo, không phải cậu thích nhất là ngắm trai đẹp sao? Hôm nay làm sao vậy?”
Khóe miệng An Hảo rụt rụt: “Dì cả của mình tới, không có tâm trạng xem có được không? Đừng có chọt tay mình, thật là đau.”
Thấy cô nóng nảy, Thần Thần nhìn cô: “Dì cả thì động kinh sao? ngay cả đẹp trai cũng không nhìn, không nhìn thì cậu thiệt thôi.”
Hoàng A Mao nháy mắt với Thần Thần để cô ấy đừng chọc An Hảo nữa, ý bảo: nhất định mấy ngày nay An Hảo có tâm sự, cậu đừng chọc cậu ấy.
Thần Thần nhìn thấy, không nói nữa nhưng vẫn không nhịn được đẩy tay An Hảo: “đẹp trai thật…..”
Âm thanh người đàn ông kia ôn hòa tưới vào tai, ngược lại An Hảo không phải tức giận vì Thần Thần nhưng không chịu nổi không khí này, trong đầu đều nhớ tới những chuyện đã qua, lúc Thần Thần chọc cô, cô như bị chạm đến điểm giới hạn, bỗng nhiên buồn bực kéo đồng phục che đầu dứt khoát ngủ một giấc rồi nói sau.
Thấy An Hảo không có kiên nhẫn với mình, trong lòng Thần Thần cảm thấy tổn thương: “Cố An Hảo, cậu có ý gì đây?”
Nhất thời sốt ruột, Thần Thần quên nhỏ giọng, nhất thời học sinh trong phòng đều nghe thấy âm thanh của cô ấy, ánh mắt tập trung nhìn qua, nhìn Thần Thần như nhìn người ngoài hành tinh vậy, An Hảo và Hoàng A Mao đột nhiên bị chú ý.
Cố An Hảo…
Người đàn ông ở trên bục đang nói liền dừng lại, khi nghe thấy ba chữ này liền nhẹ nhàng khép lại sách trong tay, ngước mắt lên nhìn về phía âm thanh kia phát ra.
An Hảo bị Thần Thần đột nhiên hét to tên mình liền biết hỏng rồi, ngẩng đầu nhìn xung quanh một lượt, thấy ánh mắt của bạn học khác cuối cùng hốt hoảng nhìn lên bục.
Nháy mắt chạm vào ánh mắt của Dịch Trạch Dương, An Hảo suýt chút nữa muốn tìm cái lỗ để chui vào rồi.
Cô hung hăng bấm đù Thần Thần, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Thần Thần chết tiệt, cậu hại chết mình rồi.”
Thần Thần không hiểu gì nhưng vì hôm nay nhìn An Hảo có vấn đề, lúc này còn bày ra bộ dạng này nữa, thật sự sốt ruột mới không kìm được âm thanh.
Đúng lúc này bị mọi người nhìn qua, mà Dịch Trạch Dương ở trên bục lại đang bỏ sách xuống, cứ thế nhìn Cố An Hảo.
Gương mặt nhẹ như mây bay lộ ra nụ cười dịu dàng.
An Hảo vội vàng giơ tay che trán.
“Trời a, anh ta đang cười, thật là mê người mà, mau mau nhìn kìa.” Thần Thần túm lấy tay áo An Hảo không ngừng nói thầm.
Cho tới giờ An Hảo chưa từng thấy qua cô gái bộc lộ quá mức như Thần Thần, lúc này tức giận quay đầu trừng cô ấy: “Không háo sắc thì chết hả?”
Thần Thần không hiểu gì trừng lại, đồng thời giơ tay chỉ lên bục: “Nhưng mà giáo sư Dịch đang nhìn cậu.”
An Hảo đành buông tay đang che trán, ngước mắt nhìn Dịch Trạch Dương, nhìn thấy anh đã nhận ra cô, ánh mắt ấm áp khiến cô cảm thấy quen thuộc, cô nhếch môi, nụ cười cứng ngắc.
“Cố An Hảo, Tô Thần Thần, Hoàng Mậu, lại là ba người các em.” Bên cạnh, giáo viên chủ nhiệm cất giọng.
Nhìn qua thấy giáo viên chủ nhiệm phát hiện tình huống đang đi lên cầu thang đi tới bên này, sau đó dừng lại trừng mắt nhìn các cô.
“Có thể để tôi bớt lo được không? Bình thường ở trong lớp quấy rối thì thôi, đến giờ giáo sư Dịch mới tới tọa đàm cho học sinh cấp ba bọn em là chuyện khó như lên trời rồi, có thể để cho trường học một ít mặt mũi được không hả? Đừng có quấy rối không phân biệt trường hợp như vậy.”
Bị giáo viên chủ nhiệm dạy dỗ, An Hảo lườm Thần Thần và Hoàng A Mao ở bên cạnh, thấy hai người các cô hoàn toàn mặc kệ lời giáo viên chủ nhiệm, cũng không để ý đến lúc này giáo viên chủ nhiệm dựng râu trừng mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.