Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao
Chương 47: Tử hình tại chỗ
Đào Hỷ Hỷ
11/06/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tả Hàn Thành đè chặt cô lại, lúc An Hảo đau đến trực tiếp muốn động thủ đánh anh, giữ tay cô trên sofa, cô đấm quyền đá cước trong nháy mắt bị đè xuống.
Biết cô đau, mặt sưng đến vậy không đau mới là lạ.
“Đau…” An Hảo giãy giụa, mặt đau đớn khiến cô muốn khóc, cả người bị thân hình cao lớn của anh đè trên sofa, ủy khuất trợn tròn mắt nhìn anh: “Tả Hàn Thành, tôi muốn tố cáo anh có mưu kế muốn giết…”
“Xem ra tắm có hiệu quả giải rượu mấy phần, có thể nhận ra tôi.” Tả Hàn Thành không nóng không lạnh giễu cợt.
Nói nhảm! Đồ lạnh như vậy sát ở trên mặt! Là người chết cũng bị đông cứng có được không! Huống chi còn đau đến thế! Cô nhất định sẽ tỉnh ít nhất hai ba phần rượu!
Biết mình không thể chống nổi người đàn ông này, An Hảo nhức đầu khó chịu, trên mặt đau như kim châm, cuối cùng dứt khoát chỉ có thể tận lực nghiêng đầu, nhưng vẫn không tránh khỏi túi nước đá trên mặt, không thể làm gì khác hơn là cắn môi chịu đựng đau đớn trên mặt.
Thấy cô cắn môi, ánh mắt Tả Hàn Thành tối sầm.
Tiểu nha đầu này thật sự không biết bây giờ dáng vẻ cô mặc áo choàng tắm nửa trần, mắt mông lung dụ hoặc bao nhiêu, đang cố tự trấn định, nhắc nhở dưới người mình cùng lắm chỉ là một bé gái cánh chưa đủ dài, kết quả bị động tác cắn môi của cô chọc yết hầu động.
Cô thậm chí còn cố chấp cắn môi, đang muốn nói cô đừng cắn mình, lại thấy môi dưới của cô đã bị cắn đến trắng bệch.
An Hảo rất đau, đau đến không chịu nổi mới cắn môi, không biết tại sao bỗng nhiên cảm giác được bàn tay Tả Hàn Thành đặt bên hông cô buộc chặt, cô theo bản năng mở mắt ra, ủy khuất muốn nói, nhưng môi chợt bị đè ép, môi ấm áp, lưỡi cường thế xâm phạm.
Trong miệng cô, mùi rượu nồng nặc giống như thúc giục tất cả thuốc, hoàn lẫn hơi thở sạch sẽ mát lạnh trong miệng anh, An Hảo ngẩn ra.
Chung quanh đều là hơi thở của người đàn ông này, nhưng An Hảo vẫn có chút mơ hồ, thậm chí là mờ mịt, mặt cô đầy đau lòng, cô làm gì sai? Ngay cả kêu đau cũng không được sao…
Thấy mê man và ủy khuất trong mắt cô, ánh mắt mờ mịt mà vô tội khiến Tả Hàn Thành cho là mình đang làm chuyện xấu, khi dễ thiếu nữ.
Uống rượu đến mức này! Ở trước mặt anh thật sự không có cách nào khiến anh thấy được cái gì gọi là giới hạn, thậm chí còn chê anh không có thuốc!
Càng nghĩ càng cảm thấy cô thiếu dạy dỗ, tay bên hông cô tăng thêm lực độ.
Ôn nhu hôn lên tai cô, An Hảo không chịu nổi ở dưới người anh nhẹ nhàng giật giật.
Tả Hàn Thành khẽ rủa một tiếng, bỗng nhiên ném túi nước đá trên mặt cô xuống, bày tỏ tiểu nha đầu đã châm lửa thì phải dập lửa ôm vào phòng ngủ, trực tiếp tử hình cô tại chỗ.
Vừa muốn ôm lấy cô, điện thoại trên bàn uống trà nhỏ bỗng nhiên vang lên.
Tả Hàn Thành lạnh lùng nhíu mày, đè tiểu nha đầu vô ý thức trong ngực anh trên sofa, An Hảo mở mắt ra, đôi mắt có chút men say và ngây ngô nhìn anh.
Tả Hàn Thành không nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô kia của cô, xoay người, cánh tay dài duỗi ra cầm lên điện thoại trên bàn trà.
Cúi đầu nhìn, dãy số không có chú thích, nhưng một mực reo, có thể thấy mức độ cố chấp của đối phương.
An Hảo nằm trên sofa, vì cảm thấy trên người hơi lạnh, theo bản năng kéo áo choàng tắm, sau đó dán mặt vào sau lưng anh, vừa mè nheo vừa buồn bực lẩm bẩm: “Là ai gọi tới?”
“Có lẽ là điện thoại quấy rầy.” Tả Hàn Thành dứt lời, ném điện thoại xuống, xoay người lại mò vào ngực cô, nhưng điện thoại bỗng nhiên vang lên báo tin nhắn.
Màn hình điện thoại bị ném trên thảm hiện lên nội dung tin nhắn.
<An Hảo, nghe điện thoại.>
Giọng điệu vô cùng thân mật ra lệnh này làm cho chân mày Tả Hàn Thành khẽ động, là người nào đã quan tâm cô đến mức không bình thường?
Cố gia? Hiển nhiên không thể nào.
An Hảo vẫn còn ở sau lưng anh khó chịu hừ hừ, thấy anh không để ý tới mình, đưa tay lấy túi nước đá trên sofa, đặt lên trán mình.
Tả Hàn Thành lại cầm điện thoại lên, nhìn một lát, tiếp để bên tai.
“An Hảo, em đi đâu vậy?”
Bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói đàn ông.
Ánh mắt u ám của Tả Hàn Thành dần chuyển thành trấn tĩnh.
Giọng nói này anh hơi quen.
Người thừa kế Tập đoàn Dịch thị, Dịch Trạch Dương.
…
Mặc dù Dịch Trạch Dương không đưa An Hảo vào phòng, tôn trọng ý nguyện của cô để cho một mình cô yên tĩnh.
Nhưng dù sao An Hảo uống quá nhiều rượu, vừa rồi chỉ tạm thời bị anh ta đánh thức, không đảm bảo có thể bị gió thôiỉ mà lại say mơ màng hay không.
Huống chi trên mặt cô bị thương không nhẹ, cuối cùng vẫn không yên lòng, sau khi rời đi nửa tiếng, dứt khoát gọi điện thoại cho bạn cùng phòng tên Tô Thần Thần đó của cô.
Vốn muốn nhờ Thần Thần chuẩn bị túi nước đá đắp lên mặt cho cô, tránh cho ngày mai sưng quá mức, nhưng gọi điện thoại tới, Thần Thần lại nói An Hảo căn bản không về phòng ngủ.
Tả Hàn Thành đè chặt cô lại, lúc An Hảo đau đến trực tiếp muốn động thủ đánh anh, giữ tay cô trên sofa, cô đấm quyền đá cước trong nháy mắt bị đè xuống.
Biết cô đau, mặt sưng đến vậy không đau mới là lạ.
“Đau…” An Hảo giãy giụa, mặt đau đớn khiến cô muốn khóc, cả người bị thân hình cao lớn của anh đè trên sofa, ủy khuất trợn tròn mắt nhìn anh: “Tả Hàn Thành, tôi muốn tố cáo anh có mưu kế muốn giết…”
“Xem ra tắm có hiệu quả giải rượu mấy phần, có thể nhận ra tôi.” Tả Hàn Thành không nóng không lạnh giễu cợt.
Nói nhảm! Đồ lạnh như vậy sát ở trên mặt! Là người chết cũng bị đông cứng có được không! Huống chi còn đau đến thế! Cô nhất định sẽ tỉnh ít nhất hai ba phần rượu!
Biết mình không thể chống nổi người đàn ông này, An Hảo nhức đầu khó chịu, trên mặt đau như kim châm, cuối cùng dứt khoát chỉ có thể tận lực nghiêng đầu, nhưng vẫn không tránh khỏi túi nước đá trên mặt, không thể làm gì khác hơn là cắn môi chịu đựng đau đớn trên mặt.
Thấy cô cắn môi, ánh mắt Tả Hàn Thành tối sầm.
Tiểu nha đầu này thật sự không biết bây giờ dáng vẻ cô mặc áo choàng tắm nửa trần, mắt mông lung dụ hoặc bao nhiêu, đang cố tự trấn định, nhắc nhở dưới người mình cùng lắm chỉ là một bé gái cánh chưa đủ dài, kết quả bị động tác cắn môi của cô chọc yết hầu động.
Cô thậm chí còn cố chấp cắn môi, đang muốn nói cô đừng cắn mình, lại thấy môi dưới của cô đã bị cắn đến trắng bệch.
An Hảo rất đau, đau đến không chịu nổi mới cắn môi, không biết tại sao bỗng nhiên cảm giác được bàn tay Tả Hàn Thành đặt bên hông cô buộc chặt, cô theo bản năng mở mắt ra, ủy khuất muốn nói, nhưng môi chợt bị đè ép, môi ấm áp, lưỡi cường thế xâm phạm.
Trong miệng cô, mùi rượu nồng nặc giống như thúc giục tất cả thuốc, hoàn lẫn hơi thở sạch sẽ mát lạnh trong miệng anh, An Hảo ngẩn ra.
Chung quanh đều là hơi thở của người đàn ông này, nhưng An Hảo vẫn có chút mơ hồ, thậm chí là mờ mịt, mặt cô đầy đau lòng, cô làm gì sai? Ngay cả kêu đau cũng không được sao…
Thấy mê man và ủy khuất trong mắt cô, ánh mắt mờ mịt mà vô tội khiến Tả Hàn Thành cho là mình đang làm chuyện xấu, khi dễ thiếu nữ.
Uống rượu đến mức này! Ở trước mặt anh thật sự không có cách nào khiến anh thấy được cái gì gọi là giới hạn, thậm chí còn chê anh không có thuốc!
Càng nghĩ càng cảm thấy cô thiếu dạy dỗ, tay bên hông cô tăng thêm lực độ.
Ôn nhu hôn lên tai cô, An Hảo không chịu nổi ở dưới người anh nhẹ nhàng giật giật.
Tả Hàn Thành khẽ rủa một tiếng, bỗng nhiên ném túi nước đá trên mặt cô xuống, bày tỏ tiểu nha đầu đã châm lửa thì phải dập lửa ôm vào phòng ngủ, trực tiếp tử hình cô tại chỗ.
Vừa muốn ôm lấy cô, điện thoại trên bàn uống trà nhỏ bỗng nhiên vang lên.
Tả Hàn Thành lạnh lùng nhíu mày, đè tiểu nha đầu vô ý thức trong ngực anh trên sofa, An Hảo mở mắt ra, đôi mắt có chút men say và ngây ngô nhìn anh.
Tả Hàn Thành không nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô kia của cô, xoay người, cánh tay dài duỗi ra cầm lên điện thoại trên bàn trà.
Cúi đầu nhìn, dãy số không có chú thích, nhưng một mực reo, có thể thấy mức độ cố chấp của đối phương.
An Hảo nằm trên sofa, vì cảm thấy trên người hơi lạnh, theo bản năng kéo áo choàng tắm, sau đó dán mặt vào sau lưng anh, vừa mè nheo vừa buồn bực lẩm bẩm: “Là ai gọi tới?”
“Có lẽ là điện thoại quấy rầy.” Tả Hàn Thành dứt lời, ném điện thoại xuống, xoay người lại mò vào ngực cô, nhưng điện thoại bỗng nhiên vang lên báo tin nhắn.
Màn hình điện thoại bị ném trên thảm hiện lên nội dung tin nhắn.
<An Hảo, nghe điện thoại.>
Giọng điệu vô cùng thân mật ra lệnh này làm cho chân mày Tả Hàn Thành khẽ động, là người nào đã quan tâm cô đến mức không bình thường?
Cố gia? Hiển nhiên không thể nào.
An Hảo vẫn còn ở sau lưng anh khó chịu hừ hừ, thấy anh không để ý tới mình, đưa tay lấy túi nước đá trên sofa, đặt lên trán mình.
Tả Hàn Thành lại cầm điện thoại lên, nhìn một lát, tiếp để bên tai.
“An Hảo, em đi đâu vậy?”
Bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói đàn ông.
Ánh mắt u ám của Tả Hàn Thành dần chuyển thành trấn tĩnh.
Giọng nói này anh hơi quen.
Người thừa kế Tập đoàn Dịch thị, Dịch Trạch Dương.
…
Mặc dù Dịch Trạch Dương không đưa An Hảo vào phòng, tôn trọng ý nguyện của cô để cho một mình cô yên tĩnh.
Nhưng dù sao An Hảo uống quá nhiều rượu, vừa rồi chỉ tạm thời bị anh ta đánh thức, không đảm bảo có thể bị gió thôiỉ mà lại say mơ màng hay không.
Huống chi trên mặt cô bị thương không nhẹ, cuối cùng vẫn không yên lòng, sau khi rời đi nửa tiếng, dứt khoát gọi điện thoại cho bạn cùng phòng tên Tô Thần Thần đó của cô.
Vốn muốn nhờ Thần Thần chuẩn bị túi nước đá đắp lên mặt cho cô, tránh cho ngày mai sưng quá mức, nhưng gọi điện thoại tới, Thần Thần lại nói An Hảo căn bản không về phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.