Chương 29: Kết Hôn
Diệp Lạc Vô Tâm
18/08/2017
Lúc này đã là nửa đêm, phần lớn các căn hộ trong khu chung cư Lam Trù Danh Tọa đã tắt đèn đi ngủ. Giản Nhu rảo bước, đến gõ cửa nhà Trịnh Vĩ. Một lúc lâu sau, cánh cửa mới hé mở, Trịnh Vĩ đứng chắn ở giữa, không nhường lối cho cô bước vào.
“Em tìm anh có việc gì?” Anh cất giọng lạnh nhạt.
“Em mang laptop đến cho anh.”
“Cám ơn em.” Trịnh Vĩ nhận lấy chiếc máy tính, lại hỏi: “Chỉ có laptop thôi à? Đồ đạc khác của anh thì sao?”
Giản Nhu chớp chớp mắt. “Lần sau em sẽ mang cho anh.”
Khóe miệng Trịnh Vĩ động đậy, gương mặt vẫn hết sức thờ ơ. “Không cần đâu. Cũng chẳng có đồ quan trọng, em hãy vứt hết đi.”
“Còn em thì sao? Anh cũng không cần nữa à?”
Trịnh Vĩ im lặng. Giản Nhu liền đến rồi ôm anh. Cảm thấy anh đẩy vai mình, cô càng ôm chặt. Thật ra cô biết mình không thể đọ sức với người đàn ông này, anh muốn thoát khỏi vòng tay của cô thì dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên anh lại đứng yên bất động. Thế là cô “được voi đòi tiên”, kiễng chân hôn lên môi anh. Trịnh Vĩ ngoảnh mặt đi chỗ khác, né tránh đôi môi toàn mùi rượu của cô.
“Em uống say rồi.” Anh nói.
“Em không say.” Giản Nhu định cởi cúc áo của anh.
Trịnh Vĩ lập tức túm tay cô. “Đừng giỡn chơi nữa! Anh đã nói rõ trong điện thoại rồi còn gì.”
Cô ngẩng đầu, mắt ngấn lệ. “Năm năm trước rời xa anh, em coi như mình đã chết. Mỗi ngày, em diễn những vai khác nhau. Em gần như quên mất mình là ai... Nhưng anh lại bước vào cuộc sống của em, khiến cảm giác của em hồi sinh. Em yêu anh, còn yêu hơn năm năm trước. Anh có biết điều đó hay không? Em đã không thể rời xa anh...”
“Chúng ta...”
Giản Nhu lập tức ngắt lời: “Vậy chỉ một đêm thôi. Hãy cho em ngủ với anh đêm cuối cùng.”
Trịnh Vĩ nới lỏng bàn tay. Cô lập tức đặt môi mình lên môi anh. Hành lang không một bóng người, ngọn đèn cảm ứng chiếu sáng giọt lệ trên gò má và nỗi đau trong mắt cô. Lý trí nhất thời chệch quỹ đạo, Trịnh Vĩ ôm chặt người Giản Nhu, cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn của cô.
Giản Nhu vui mừng nhắm mắt. Cô tưởng dục vọng của anh thức tỉnh, chiến thắng lý trí, tưởng phương thức níu kéo đầy thành ý của mình sẽ khiến anh dao động. Tuy nhiên Trịnh Vĩ nhanh chóng rời khỏi đôi môi cô. Tuy cô có thể cảm nhận rõ ràng toàn thân anh nóng lên một cách lạ thường, cảm nhận được sự quyến luyến của anh nhưng anh vẫn đẩy cô ra.
Sau khi bình ổn hơi thở, Trịnh Vĩ lên tiếng: “Cám ơn ý tốt của em nhưng anh không cần phụ nữ ngủ cùng.”
Thái độ dứt khoát của anh khiến Giản Nhu trở nên tuyệt vọng. Cô ngước nhìn người đàn ông, cảm nhận một cách rõ ràng câu nói “gần trong gang tấc mà cách xa biển trời”. “Anh không muốn em nữa sao? Đã chờ đợi những mười lăm năm, tại sao anh không thể kiên trì thêm một ngày?”
“Những lời muốn nói, anh đều nói cả rồi. Em còn không rõ nguyên nhân à?”
“Em không hiểu. Anh thật sự cho rằng em không muốn ở bên anh ư? Anh thật sự cho rằng, em không có cảm giác khi chứng kiến màn nóng bỏng của anh và Nghiêm Vũ ở trong xe hay sao? Anh tưởng em không thất vọng, không oán hận anh khi nhìn thấy Lạc Tình hôn anh hay sao?” Nước mắt chảy dài xuống gò má, cô túm cánh tay anh mới có thể đứng vững. “Nhưng em có tư cách gì để trách móc anh? Tất cả những điều này đều xuất phát từ sự lựa chọn của em, đều do em tự làm tự chịu... Hôm nay, nhìn thấy anh đưa vị hôn thê đi thử váy cưới, biết rõ anh không muốn cưới cô ấy, nhưng em cũng chẳng có tư cách ngăn cản.”
Trịnh Vĩ thở dài “Sao em biết anh không muốn cưới cô ấy?”
“Bộ váy cưới cô ấy mặc quá lộng lẫy, không thích hợp ra bờ biển ngắm mặt trời mọc.”
Trịnh Vĩ lại quay mặt đi chỗ khác, không nhìn cô nữa.
“Trịnh Vĩ! Hãy nói một câu thật lòng, anh còn yêu em không?
“Muộn rồi, để anh đưa em về nhà, không mẹ và em gái sẽ lo lắng cho em.” Trịnh Vĩ quay người, đặt chiếc máy tính lên tủ giày rồi lấy chìa khóa xe.
Anh tỏ thái độ cương quyết, không cho cô bất cứ cơ hội nào. Nếu níu kéo qua điện thoại không được coi là có thành ý, vậy thì việc cô dâng mình đến tận cửa, thậm chí thốt ra những lời khẩn cầu một cách hèn mọn vẫn chưa đủ hay sao? Rốt cuộc anh còn muốn cô thế nào nữa?
Giản Nhu cảm thấy mình bị ép vào đường cùng. Cô như đứng ở bờ vực thẳm, chỉ cần sẩy chân là rơi xuống vực sâu vạn trượng. Cô túm chặt tay anh, tựa như bám lấy tia hy vọng cuối cùng. “Trịnh Vĩ! Chúng ta kết hôn đi!”
Anh ngẩn người. “Em nói gì cơ?”
“Chúng ta kết hôn đi! Nếu anh còn yêu em thì ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
Trịnh Vĩ có chút dao động, ánh mắt không còn lãnh đạm như trước đó. “Em không sợ người nhà phản đối sao?”
“Bây giờ em không lo được nhiều như thế. Dù tức giận và oán trách đến mấy thì mẹ vẫn mãi mãi là mẹ của em. Anh mà giận thì sẽ trở thành chồng người khác.” Cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh. “Anh từng nói, chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào cũng không muộn màng...”
Trịnh Vĩ lập tức ôm Giản Nhu vào lòng, cất giọng khàn khàn vì xúc động bên tai cô: “Đúng thế. Không muộn, anh đợi câu nói này của em lâu rồi.”
Giản Nhu mệt mỏi tựa vào vai anh. “Em đợi ngày này cũng mười lăm năm rồi.”
Trên hành lang yên tĩnh, đèn cảm ứng đã tắt. Anh hôn lên vành tai và mặt cô trong bóng tối. Nỗi đau và niềm vui thay đổi quá đột ngột, biết bao tâm tình kìm nén trong lòng dường như tìm được lối thoát, cô hôn anh cuồng nhiệt, chỉ có nhịp đập con tim càng lúc càng hỗn loạn của anh mới khiến cô cảm thấy chân thực.
Trịnh Vĩ lập tức bế Giản Nhu vào nhà rồi lại ngấu nghiến môi cô. Cô liếc thấy chiếc gạt tàn trên bệ cửa sổ chất đầy tàn thuốc, trong phòng vẫn nồng nặc mùi thuốc lá. Anh đặt cô xuống chiếc bàn gỗ lim. Hai chân cô quặp chặt thắt lưng anh. Trong người như bùng cháy một ngọn lửa, khiến cô chỉ hận không thể hòa tan vào người anh, mãi mãi không xa rời.
Trịnh Vĩ nhanh chóng cởi quần áo của cả hai, để không còn bất cứ khoảng cách nào. Khi bốn mắt chạm nhau, họ đều thấy rõ đam mê hừng hực trong mắt đối phương. Không ngôn từ nào có thể diễn tả sự thỏa mãn ở giây phút này.
Sau khi giải phóng hết tình cảm đè nén trong lòng bằng phương thức nguyên thủy nhất, Giản Nhu mệt mỏi thiếp đi trong vòng tay của Trịnh Vĩ. Sáng hôm sau, khi cô thức dậy, anh vẫn đang ngủ say. Nằm ngắm anh một lúc, cô giơ ngón tay vẽ lên khóe miệng hơi cong lên của anh. Tiếng chuông điện thoại điếc tai phá vỡ bầu không khí thanh tĩnh hiếm có. Giản Nhu nhướn người lấy di động của Trịnh Vĩ. Cô giật mình khi nhìn thấy ba chữ “Kiều Hân Vận” trên màn hình. Không biết hôm qua lúc nhận điện thoại của cô, có phải Kiều Hân Vận cũng đang ở tình huống như cô bây giờ? Có câu nói mười năm “phong thủy luân lưu chuyển”, đây mới chỉ qua một đêm thôi.
Phong thủy luân lưu chuyên: chỉ đời người luôn vận động biến hóa, không có gì là không thay đổi.
Giản Nhu đang không biết nên bắt máy hay từ chối cuộc gọi thì Trịnh Vĩ đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô đưa di động cho anh. “Em mặc kệ hai người từng xảy ra chuyện gì. Em chỉ hy vọng anh hãy giải quyết ổn thỏa mối quan hệ với cô ấy trước khi chúng ta kết hôn.”
Trịnh Vĩ khẽ gật đầu, bắt máy ngay trước mặt cô. Tiếng cười vui vẻ của Kiều Hân Vận vang lên rõ mồn một. “Vừa rồi cửa hàng áo cưới chuyển chiếc váy hôm qua đến nhà em. Anh mua tặng em thật sao?”
Trịnh Vĩ tựa vào đầu giường. “Em nói thích chiếc váy đó còn gì!”
“Nếu em nói thích anh thì giải quyết thế nào?”
Trịnh Vĩ bình thản trả lời: “Kiều đại tiểu thư kén như vậy, làm sao có chuyện nhìn trúng tôi?”
“Ý em là... giả dụ...”
“Giả thiết này khó thực hiện... vì vợ tôi sẽ không đồng ý.”
Kiều Hân Vận cười giòn tan. “May mà em không thích anh.”
Trịnh Vĩ cười cười, không nói câu gì. Giản Nhu kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt. Nhìn nụ cười đắc ý của anh, cô liền tường tỏ ngọn nguồn. Cô nên sớm nghĩ ra mới phải. Bao năm qua, cô tỏ thái độ tuyệt tình, thà chết cũng không gặp mặt, anh còn chẳng chịu bỏ cuộc thì làm gì có chuyện chỉ vì cô từ chối anh trước mặt mẹ mà buông tay? Có lẽ anh sẽ buồn, sẽ thất vọng, nhưng với khả năng chịu đựng hơn người, làm gì có chuyện anh dễ dàng từ bỏ? Dù quyết định buông tay, chắc anh cũng không đến nỗi lập tức đưa Kiều Hân Vận đi thử váy cưới.
Hóa ra tất cả đều là kế hoạch của anh. Anh đoán được mẹ cô sẽ cực lực phản đối, mười lăm phút nói chuyện không thể xóa bỏ hận thù tồn tại mười năm trong lòng bà. Anh cũng đoán được cô sẽ phân vân, khó xử giữa tình yêu và tình thân, sẽ từ chối chiếc nhẫn của anh. Vì vậy anh cố tình đưa Kiều Hân Vận đi thử váy cưới rồi bảo Tiêu Thường thông báo với cô. Anh cố tình dùng phương thức đoạn tuyệt để ép cô đưa ra quyết định cuối cùng.
Nghĩ tới chuyện ngày hôm qua mình bị đả kích và đau lòng ra sao, Giản Nhu chỉ muốn băm vằm người đàn ông trước mặt. Đáng tiếc, trong tay không có dao mà chỉ có gối. Thế là cô ném mạnh chiếc gối vào người anh. “Trịnh Vĩ! Anh có thể bỉ ổi hơn không?”
Trịnh Vĩ giơ tay bắt chiếc gối, thản nhiên đáp: “Anh mới gạt em có một ngày, trong khi em gạt anh những năm năm trời.”
Nghe câu này, cô liền xì hơi như quả bóng, mọi nỗi oán trách lập tức tan biến. Đúng thế, cô từng dùng tin đồn tình cảm với Nhạc Khải Phi để lừa dối anh. Điều khác biệt là, anh cho cô cơ hội cứu vãn tình cảm, còn cô không cho anh bất cứ cơ hội nào.
Giản Nhu thắc mắc: “Anh đã bày trò, tại sao không kiên nhẫn đến cùng, đợi chúng ta đăng ký kết hôn rồi mới cho em biết sự thật? Anh không sợ em tức giận, không chịu lấy anh nữa à?”
“Bây giờ em có đi hay không?” Trịnh Vĩ hỏi.
“Đi chứ!” Một khi đã quyết định ở bên anh cả đời, cô sẽ không nuốt lời. Bây giờ “gạo đã nấu thành cơm”, sau này chẳng may gặp khó khăn, thử thách, cô cũng là Trịnh phu nhân được pháp luật bảo vệ.
“Chúng ta chuẩn bị đi thôi!”
“Đợi một lát. Em đã nhờ người làm thủ tục di dân giúp ern đi lấy hồ sơ về. Hộ khẩu của em ở trong đó.”
“Vậy anh đi mua đồ ăn sáng đã.”
Khi Giản Nhu và Trịnh Vĩ đến Cục Dân chính, trong đại sảnh chật ních người. Có người thậm chí ngủ gật trong lúc chờ đến lượt làm thủ tục. Cảnh tượng náo nhiệt hơn xếp hàng chờ mua vé ở nhà ga. Nhân viên tiếp tân nói với họ: “Hôm nay đông quá nên chắc sẽ không đến lượt anh chị. Ngày mai anh chị đến sớm một chút.”
“Vâng!” Giản Nhu rút di động chụp ảnh rồi đăng lên Weibo để nhắc nhở mọi người, chuyện đăng ký kết hôn không thể nhất thời nổi hứng mà nên hẹn trước.
Status vừa đăng, lập tức có fan hỏi: “Nhục Nhục, chị đến Cục Dân chính làm gì thế? Có phải đăng ký kết hôn không?”
Cô đang cân nhắc xem phải trả lời thế nào thì nghe thấy Trịnh Vĩ gọi điện cho người bạn làm việc ở Cục Dân chính, hỏi xem liệu có thể giải quyết thủ tục giúp anh không.
Người bạn hỏi lại: “Kết hôn ư? Não ai bị úng nước thế? Anh có biết thời buổi này đăng ký kết hôn còn khó hơn mua vé tàu không?”
Trịnh Vĩ trả lời ngắn gọn: “Là tôi.”
“Em không nghe nhầm đấy chứ? Anh định kết hôn ư? Ai mà ngốc nghếch nhảy vào hố lửa vậy?”
Trịnh Vĩ cất giọng nhàn nhạt: “Chủ nhiệm Phác, gần đây có rất đông người xếp hàng làm thủ tục mà các cậu cũng chẳng chịu nghĩ cách giải quyết. Kết hôn là chuyện chung thân đại sự, các cậu tùy tiện nói một câu “ngày mai lại đến” để đuổi người ta về. Tôi nghĩ, chắc mấy hôm nữa tôi phải đến đây xem các cậu bận rộn công việc gì.”
Đối phương lập tức đổi giọng: “Trưởng phòng Trịnh! Em sai rồi. Em sẽ giải quyết cho anh ngay!”
Chưa đầy nửa tiếng sau, hai quyển sổ chứng nhận kết hôn màu đỏ đã ra đời. Bởi vì thời gian có hạn nên khâu tuyên thệ bị giản lược. Giản Nhu xem đi xem lại tên mình và Trịnh Vĩ trong quyển sổ. Trước kia, cô chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện kết hôn với anh, không ngờ chỉ cần ký tên là xong, đúng là dễ hơn mua vé tàu nhiều.
Trên đời có rất nhiều chuyện là vậy. Bạn tưởng khó hơn lên trời nhưng thực tế rất dễ giải quyết. Điều quan trọng là bạn có quyết tâm hay không.
Trịnh Vĩ bỏ quyển sổ vào túi áo, quay sang Phác Nghị Minh: “Chủ nhiệm Phác! Tôi thấy cậu cũng khá nhàn rỗi, hay là làm việc luôn ở đây đi, để nếm trải mùi vị làm “đầy tớ của nhân dân”.”
Phác Nghị Minh nghiến răng, sau đó cười híp mắt với Giản Nhu. “Trịnh phu nhân, khi nào ly hôn nhớ tìm tôi, đảm bảo không cần xếp hàng.”
Giản Nhu vừa định nói cám ơn, Trịnh Vĩ đã ôm cô. “Cậu yên tâm đi! Chúng tôi sẽ không bao giờ đến nơi này lần thứ hai.”
Phác Nghị Minh cười ngoác miệng, bắt tay Trịnh Vĩ. “Trưởng phòng Trịnh! Em đang đợi câu này của anh. Chúc mừng anh!”
Hai người ra khỏi Cục Dân chính, Giản Nhu không kìm được lại ngắm giấy chứng nhận kết hôn. Nhớ lại tâm trạng lên lên xuống xuống trong hai ngày qua, cô ôm vai Trịnh Vĩ, cất giọng cảm khái: “Hôm qua anh khiến em đau lòng như vậy, không sợ em tuyệt vọng, di dân sang Canada sao?”
“Sợ chứ! Anh rất sợ... bởi vì điều đó chứng tỏ em nói câu “Em yêu anh” bao nhiêu lần nhưng chẳng lần nào thật lòng.”
Nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của người đàn ông trước mặt, cuối cùng Giản Nhu mới hiểu tại sao anh luôn dễ dàng khiến phụ nữ rung động, tất nhiên cô cũng không phải ngoại lệ.
“Em yêu anh, mỗi câu đều là thật lòng.” Giản Nhu hôn lên má anh một cái, bất chấp đang ở trên đường phố đông người qua lại.
“Anh biết.”
Thời khắc đó, cô hoàn toàn chìm đắm trong tâm trạng ngọt ngào khó tả, không cần biết ngày mai phải đối mặt với khó khăn gì, cũng chẳng cần để ý đến ánh mắt của người khác. Trong đầu cô chỉ toàn hình bóng của người đàn ông bên cạnh.
Giản Nhu khoác tay Trịnh Vĩ, đi ra xe. Đúng lúc này điện thoại của anh đổ chuông. Là Diệp Chính Thần gọi.
Tưởng Phác Nghị Minh đã thông báo tin nóng hổi cho Diệp Chính Thần nên không đợi đối phương lên tiếng, Trịnh Vĩ đã cất giọng đắc ý: “Chú nhận được tin nhanh thật đấy!”
“Tin gì?” Giọng của Diệp Chính Thần không hề tỏ ra hưng phấn.
“Ơ, thế chú chưa biết à? Anh vừa đến Cục Dân chính.”
“Cục Dân chính ư?” Diệp Chính Thần hỏi lại.
“Cuối cùng anh cũng lấy vợ rồi. Chú đã hứa mừng món quà lớn, đừng quên đấy nhé!”
Có lẽ do quá bất ngờ nên Diệp Chính Thần im lặng.
Trịnh Vĩ cười. “Lát nữa mời chú ăn cơm. Cho chú chọn bất cứ nhà hàng nào ở Bắc Kinh.”
Đầu bên kia điện thoại vẫn không có phản ứng. Cuối cùng Trịnh Vĩ cũng nhận ra thái độ bất thường của đối phương. Anh thu lại nụ cười. “Có chuyện gì sao?”
“Xảy ra một việc...”
“Việc gì? Chú nói đi!”
“Em đang ở bệnh viện của trại giam số Hai, Lâm Cận bị thương...”
Nghe thấy tên Lâm Cận, Giản Nhu ngẩng đẩu nhìn Trịnh Vĩ. Anh dừng bước, ngồi xuống bồn hoa bên đường rồi mới hỏi: “Ông ấy bị thương có nặng không?”
“Tình hình không mấy khả quan. Em vừa mời chuyên gia của bệnh viện Tích Thủy Đàm đến khám cho ông ấy.”
Trịnh Vĩ cúi thấp đầu nên Giản Nhu không nhìn rõ vẻ mặt của anh.
“Ông ấy muốn gặp anh.” Diệp Chính Thần nói tiếp.
“Liệu ông ấy... có bị nguy hiểm đến tính mạng không?” Trịnh Vĩ cuộn chặt bàn tay thành nắm đấm.
“Hiện tại vẫn chưa rõ. Theo em... anh nên nhanh chóng quyết định.”
Giản Nhu lặng lẽ ngồi xuống cạnh Trịnh Vĩ, nắm tay anh. Tới hôm nay cô vẫn không thể tha thứ cho Lâm Cận, nhưng ông là bố đẻ của Trịnh Vĩ, trong người họ chảy cùng một dòng máu. Đây là sự thật không thể thay đổi.
“Anh đến bệnh viện đi! Em cũng phải về phim trường bây giờ.”
Trịnh Vĩ ngẩng đầu nhìn cô rồi nói vào điện thoại: “Chú bảo với ông ấy, anh sẽ đến ngay.”
Hai người đi về phía bãi đỗ xe. Đột nhiên có một phóng viên không biết từ đâu chui ra giơ máy chụp ảnh. Chụp xong, anh ta đưa máy ghi âm đến trước mặt họ, không ngừng truy yấn: “Giản tiểu thư! Vị này là bạn trai mà mấy hôm trước cô khoe trên Weibo đúng không? Hai vị đến Cục Dân chính để đăng ký kết hôn à? Đã làm thủ tục xong chưa?”
Giản Nhu chẳng bận tâm chuyện bị tiết lộ đã kết hôn, chỉ là anh chàng phóng viên này xuất hiện không đúng lúc. Trịnh Vĩ đi vòng qua anh ta để lên xe nhưng đối phương bám riết, đề nghị anh giới thiệu về mình, còn hỏi liệu có thể chụp một kiểu ảnh của hai người hay không.
Thấy sắc mặt Trịnh Vĩ ngày càng tệ, Giản Nhu vội đẩy anh. “Anh đi trước đi, việc ở đây giao cho xem xử lý.”
“Em có xử lý được không đấy?”
Cô cười, nói: “Anh yên tâm đi! Đây là sở trường của em mà, em biết cách đối phó với họ.”
“Được thôi. Có chuyện gì nhớ gọi cho anh.”
“Vâng!”
Trịnh Vĩ liếc nhìn tay phóng viên, ánh mắt lộ vẻ chán ghét rồi lái xe rời đi.
Trịnh Vĩ phóng xe như bay đến bệnh viện, chỉ sợ chậm một chút là không còn cơ hội gặp Lâm Cận. Cảnh vật trôi qua vùn vụt ở bên ngoài xe giống như hồi ức lần lượt xuất hiện trong đầu anh. Anh nhớ lại nhiều chuyện, nhớ tới lần đầu tiên gặp Lâm Cận bảy năm trước. Hôm đó, ông lái xe đi ngang qua ngôi biệt thự của anh. Nhìn thấy anh đứng ngoài cổng, ông liền dừng lại, hạ cửa kính xe, mỉm cười chào hỏi: “Chào cậu! Tôi mới dọn đến đây, sống tại ngôi biệt thự ở phía trước.” Khi ấy, từ người Lâm Cận toát ra vẻ ung dung, nho nhã đáng tin cậy.
Trịnh Vĩ nhớ tới cảnh sau khi Lâm Cận bị tuyên án năm năm trước. Lúc ông bị giải lên xe cảnh sát, anh đứng ngay gần đó. Lâm Cận không rời mắt khỏi anh. Kể cả khi xe cảnh sát đã đi xa, ông vẫn quay người, dán mặt vào tấm kính dõi theo anh. Ánh mắt ông không còn vẻ ung dung mà chỉ còn lại nét bi thương trong giờ phút biệt ly và nỗi nhớ của người cha đối với con trai mình. Ánh mắt ấy đã xóa nhòa nỗi oán hận trong lòng Trịnh Vĩ.
Trịnh Vĩ quyết định kháng án nhưng luật sư của Lâm Cận nói với anh: “Lâm tiên sinh không muốn kháng án nữa. Kết cục này tốt ọi người. Ông ấy chết rồi, sẽ có người mừng rỡ, có người yên tâm, có người an lòng...”
Anh nói: “Phiền anh chuyển lời đến ông ấy. Nếu ông ấy chết, cũng sẽ có người đau buồn.”
Ngày hôm sau, luật sư gọi điện thông báo Lâm Cận đã đồng ý kháng án. Luật sư mang đến cho anh toàn bộ hồ sơ của phiên sơ thẩm, trong đó có trần thuật chi tiết toàn bộ quá trình nạn nhân qua đời.
Thì ra hôm ấy Lâm Cận cùng hai người đàn ông bình thường hay giúp ông giải quyết những chuyện phiền phức đến nhà phóng viên Giản Mặc. Thực tế, ông không hề có ý định hại chết đối phương nên mới đích thân đến đó. Ông chỉ muốn biết tại sao Giản Mặc theo dõi mình, rốt cuộc tay phóng viên này đã biết được những bí mật gì?
Nghe Giản Mặc nói theo dõi mình theo chỉ thị của tổng biên tập nhằm mục đích moi tin nội bộ, gây tiếng vang cho tạp chí, Lâm Cận liền đề nghị cho đối phương một khoản tiền lớn, đổi lấy tập ảnh. Ông cũng yêu cầu Giản Mặc giữ bí mật chuyện này, không nói với bất kỳ người nào, đặc biệt là giới truyền thông.
Sau khi cân nhắc, Giản Mặc đã giao máy ảnh và USB cho ông. Là một thương nhân cáo già trên thương trường, Lâm Cận không tin Giản Mặc đưa toàn bộ tài liệu. Vì vậy ông cố ý nói những câu uy hiếp, còn cầm ảnh chụp gia đình đối phương xem một lúc lâu. Ông hy vọng Giản Mặc lo lắng cho người nhà mà không làm chuyện dại dột.
Trước những lời uy hiếp của Lâm Cận, Giản Mặc thật sự sợ hãi. Ông liên tục nhìn đồng hồ treo tường, lo con gái đi học về sẽ gặp bất trắc. Sắp đến giờ tan học, ông càng tỏ ra bất an. Khi kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, ông ra sức vùng vẫy, thoát khỏi bàn tay kìm kẹp của đối phương, lao ra ban công gọi tên con gái.
Người đi cùng Lâm Cận sợ kinh động đến hàng xóm ở tầng dưới nên lôi ông vào nhà. Ai ngờ Giản Mặc không biết lấy đâu ra sức mạnh kinh hồn, khiến họ không giữ nổi. Thế là chẳng may ông rơi từ ban công xuống. Họ muốn cứu nhưng không còn kịp nữa, bi kịch đã xảy ra.
Sau đó Lâm Cận cho hai người đàn ông kia một khoản tiền lớn để họ nhận hết tội về mình, che giấu nguyên nhân thật sự về cái chết của Giản Mặc.
Còn về vụ tai nạn giao thông, đúng là Lâm Cận có một chiếc ô tô giống với chiếc đã đâm mẹ con Giản Tiệp. Tuy nhiên luật sư của ông đã tìm ra bằng chứng, hôm xảy ra vụ tai nạn, ông có buổi tụ họp với lãnh đạo cấp cao của công ty. Nói cách khác, Lâm Cận có chứng cứ ngoại phạm.
Như vậy luật sư hoàn toàn có thể giúp ông thoát khỏi tội danh ở phiên tòa sơ thẩm. Hơn nữa, với địa vị và khả năng kinh tế của Lâm Cận, ông không thiếu cách thoát khỏi chốn lao tù. Nhưng ông lại nói với luật sư, không cần giúp ông biện hộ, ông sẽ chủ động nhận tội. Ông hy vọng vụ án nhanh chóng kết thúc để khỏi quấy nhiễu cuộc sống yên bình của người khác.
Năm năm trôi qua, Trịnh Vĩ không nhớ mình ở ngoài trại giam số Hai bao nhiêu lần. Anh biết Lâm Cận muốn gặp mình, nhưng anh chưa một lần đặt chân vào bên trong. Cũng chẳng phải anh không muốn gặp ông, nói đúng hơn là anh không dám gặp.
Đi vào bệnh viện của trại giam số Hai, Trịnh Vĩ nhanh chóng nhìn thấy Lâm Cận ở ngoài phòng phẫu thuật. Ông gầy hơn trong ảnh nhiều, mái tóc bạc trắng đẫm mồ hôi, bết vào trán. Nỗi đau đớn khiến gương mặt ông méo mó, biến dạng, ánh mắt không chút sinh khí, trên khóe miệng vẫn còn vệt máu. Trịnh Vĩ gần như không tin bệnh nhân trước mặt là Lâm Cận, người đàn ông phong độ ngày nào.
Diệp Chính Thần lên tiếng: “Đáng lẽ phải vào phòng mổ từ mười phút trước nhưng ông ấy kiên quyết đợi anh. Ông ấy có lời muốn nói với anh.”
Trịnh Vĩ gật đầu, bước đến bên Lâm Cận một cách khó nhọc. Ông giơ bàn tay dính máu về phía anh. Nỗi bi thương như bão lũ trào dâng trong lồng ngực, khiến anh nghẹt thở. Anh liền nắm lấy bàn tay già nua, yếu ớt, ngồi xuống, nói nhỏ: “Ông vào đi... Tôi ở đây đợi ông.”
“Bố...”
“Có chuyện gì đợi ông ra ngoài rồi nói sau.”
“Không...” Lâm Cận nắm chặt tay anh, thở dốc. “Nếu bố chết, con nhất định phải chăm sóc ẹ con... và cả con nữa.”
Cảm giác ngạt thở ngày càng dữ dội, Trịnh Vĩ dùng toàn bộ sức lực nắm lấy bàn tay giá lạnh của ông. “Vâng.”
Lâm Cận từ từ buông tay. Cô y tá đẩy ông vào phòng phẫu thuật. Trước khi cánh cửa khép lại, ông còn cố gắng nhổm đầu nhìn anh.
Trịnh Vĩ ngước nhìn bầu trời, đầu óc trống rỗng. Lâm Cận đã lựa chọn nhà tù để sống nốt quãng đời còn lại nhưng anh chưa một lần đến thăm ông. Ban đầu, khi biết sự thật từ mẹ, anh rất hận ông, hận ông vì vinh hoa phú quý mà bỏ rơi mẹ con anh, hận ông ích kỷ muốn giành lại thứ đã không thuộc về mình, hại chết người vô tội, còn làm liên lụy đến mẹ anh, khiến anh từ “con trai của Trịnh Diệu Khang” biến thành con hoang. Lúc bấy giờ, anh căm hận đến mức chỉ mong ông chết đi, mong mọi tội lỗi của ông bị vạch trần, để người đời nhìn thấy bộ mặt giả dối của ông. Tuy nhiên mẹ anh đã khóc, cầu xin anh: “Con đừng làm thế! Dù gây ra tội lỗi, ông ấy vẫn là bố ruột của con. Con sẽ hối hận, con nhất định sẽ hối hận...”
Nhưng kể từ khi Lâm Cận nhận tội ở phiên tòa, anh không có cách nào tiếp tục hận ông bởi anh biết vì muốn bảo vệ anh nên ông mới rơi vào kết cục thân bại danh liệt, mục xương trong tù. Tuy nhiên anh vẫn không chịu đi gặp Lâm Cận, không nói với ông một lời. Anh cảm thấy gặp gỡ cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận Lâm Cận là bố đẻ của mình. Anh không muốn có người bố như vậy. Trong lòng Trịnh Vĩ, Trịnh Diệu Khang mới là người bố thật sự của anh. Đối với một người có tính chiếm hữu mạnh mẽ như Trịnh Diệu Khang, làm sao ông có thể chịu nổi cảnh bị con trai quay lưng sau khi đã bị vợ phản bội? Vì vậy anh chỉ có thể xây một bức tường cao hơn bức tường của nhà tù trong lòng mình, ngăn cách với Lâm Cận. Trịnh Vĩ luôn tâm niệm một điều, anh là con trai của Trịnh Diệu Khang. Đây là sự thật không thể thay đổi.
Cho tới hôm nay anh mới hiểu, huyết thống là thứ chẳng có cách nào xóa bỏ. Diệp Chính Thần tiến lại gần, vỗ vai an ủi Trịnh Vĩ. Anh ngoảnh đầu, hỏi: “Chuyện này là thế nào vậy?”
“Hôm nay, trong tù xảy ra vụ xung đột bạo lực. Có kẻ nổi điên, cầm một mẩu gạch vỡ khua lung tung. Lâm Cận không may đứng ở gần đó nên bị đâm trúng gan.”
“Vết thương có nghiêm trọng không?”
“Khá nghiêm trọng.”
“Xác suất thành công của ca mổ là bao nhiêu?”
“Chủ nhiệm Lưu của bệnh viện Tích Thủy Đàm là bác sĩ mổ chính cho ông ấy.”
Nhận ra Diệp Chính Thần né tránh câu hỏi của mình, Trịnh Vĩ cố gắng giữ bình tĩnh. “Không sao. Chú cứ nói thật cho anh biết đi!”
“Em chỉ có thể nói ông ấy có khả năng qua đời, nhưng vẫn có tia hy vọng sống sót.”
Là bạn bè nhiều năm, Trịnh Vĩ đương nhiên hiểu ý Diệp Chính Thần. Chỉ là hy vọng mà thôi, nhưng có tia hy vọng cũng tốt rồi.
Anh dõi mắt về phía cửa phòng phẫu thuật đang khép chặt. Ngày trước, anh luôn cho rằng, trên đời này chẳng có chuyện gì mình không làm được. Bây giờ, cách cánh cửa sinh tử, anh mới cảm nhận một cách sâu sắc sự bất lực của mình.
“Ông ấy nhóm máu gì? Có cần tiếp máu không?” Trịnh Vĩ hỏi.
“Nhóm máu O. Anh yên tâm, bọn em đã điều máu từ kho dự trữ rồi.”
“Anh cũng nhóm máu O. Anh truyền cho ông ấy có được không?”
“Anh làm vậy chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Đây có lẽ là việc cuối cùng anh có thể làm cho ông ấy.” Trịnh Vĩ rất muốn làm điều gì đó cho Lâm Cận, dù chỉ là việc cỏn con.
“Được thôi, để em đi nói chuyện với phía bệnh viện.” Diệp Chính Thần gật đầu.
Không bao lâu sau một cô y tá đưa Trịnh Vĩ đi xét nghiệm máu. Máu từ từ dâng đầy ống thủy tinh nhưng nỗi đau trong lồng ngực anh vẫn không hề dịu bớt.
Anh hỏi cô y tá: “Lát nữa truyền máu cho người bệnh, cô có thể nói với ông ấy đây là máu của tôi không?”
Cô y tá tỏ ra khó xử: “Tôi sẽ chuyển lời giúp anh. Tuy nhiên bây giờ ông ấy đã rơi vào tình trạng hôn mê, dù nói cũng chưa chắc ông ấy đã nghe thấy.”
“Không, cô nhất định phải nói với Lâm Cận. Điều này rất quan trọng với ông ấy.”
“... Được thôi!”
Sau năm tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, chủ nhiệm Lưu cuối cùng cũng từ phòng phẫu thuật đi ra.
“Ca mổ tương đối thành công.” Khi thốt ra câu này, vẻ mặt ông không hề nhẹ nhõm. Ông nói với Trịnh Vĩ và Diệp Chính Thần, trong quá trình phẫu thuật, tim nạn nhân đã ngừng đập ba mươi mấy giây. May mà các bác sĩ không từ bỏ việc cấp cứu, ý thức sinh tồn của người bệnh cũng rất mạnh mẽ nên mới có thể vượt qua. Hiện tại, tuy ca mổ thành công nhưng bệnh nhân vẫn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, vẫn phải ở trong phòng ICU để theo dõi.
“Liệu ông ấy có thể thoát khỏi tình trạng nguy hiểm không?” Trịnh Vĩ hỏi.
“Cần tiếp tục theo dõi mới có câu trả lời. Tôi đề nghị cậu hãy chuẩn bị tâm lý. Người bệnh mắc bệnh tim, không loại trừ khả năng bị suy tim.”
Lâm Cận ở trong phòng ICU ba ngày ba đêm, Trịnh Vĩ không hề rời đi. Ngoài những lần vào thăm ngắn ngủi, phần lớn thời gian anh ở ngoài phòng bệnh, dõi theo điện tâm đồ qua tấm kính. Trịnh Vĩ cảm thấy nhịp tim của mình dường như ngày càng chậm lại, ngày càng bất lực, có thể ngừng đập bất cứ lúc nào. Trong ba ngày đó, Diệp Chính Thần luôn ở bên cạnh, theo dõi sát sao tình hình của Lâm Cận. Trịnh Vĩ cho rằng, cuộc đời anh cũng tương đối bất hạnh, có một người cha không muốn nhận, yêu một người phụ nữ không nên yêu, may mà anh chọn đúng người bạn này.
Trong đêm tối tình mịch, Trịnh Vĩ bỗng cảm thấy muốn nói chuyện. Thế là anh quay sang Diệp Chính Thần. “Chú chưa từng hỏi anh về quan hệ giữa anh và ông ấy…”
“Em chẳng muốn biết.”
“Nhưng đột nhiên anh muốn nói.”
Diệp Chính Thần cười gượng gạo. “Thật ra anh không tiết lộ, em cũng đoán được. Em đã xem hồ sơ vụ án, ông ấy giết bố Giản Nhu, lái xe đâm mẹ và em gái cô ấy. Vậy mà anh giúp ông ấy kháng án, từ tử hình giảm xuống tù chung thân. Năm năm qua, lần nào em về nước, anh cũng nhờ em chăm sóc ông ấy. Trừ khi là người thân, nếu không, anh chẳng có lý do làm vậy.”
“Ông ấy là bố ruột của anh.”
“Vâng...”
“Những năm qua, anh không muốn gặp ông ấy, không muốn thừa nhận mối quan hệ này. Anh tưởng chỉ cần tránh xa là sẽ không có bất cứ quan hệ gì, bất cứ tình cảm gì với ông ấy. Bây giờ anh mới biết mình đã nhầm. Đây là sự thật không thể chối bỏ.”
“Cũng không hẳn là không thế chối bỏ.” Diệp Chính Thần nói. “Mà do tính cách của anh. Anh quá coi trọng tình cảm, bất kể là tình thân, tình bạn hay tình yêu. Dù người khác phụ anh thế nào, anh cũng tuyệt đối không phụ họ.”
“Thế mà anh lại tuyệt tình với ông ấy. Với thân phận và địa vị của mình, ông ấy hoàn toàn có thể mời luật sư giỏi nhất giúp thoát tội, nhưng ông ấy đã chủ động nhận tội để bảo vệ anh, tình nguyện sống nốt quãng đời còn lại ở nơi không thấy ánh mặt trời, trong khi anh không một lần đi thăm ông ấy...”
“Điều ông ấy mong mỏi nhất không phải là được gặp anh mà là biết anh sống tốt.” Diệp Chính Thần lên tiếng an ủi.
Trịnh Vĩ thở dài, tựa người vào tường.
“Trước khi tiến hành phẫu thuật, em nói với ông ấy, anh đã kết hôn với Giản Nhu. Ông ấy rất vui, nhờ em chuyển lời tới anh, mong anh sớm có con.”
Đúng lúc này di động của Trịnh Vĩ rung rung. Là tin nhắn của Giản Nhu: “Ông xã, có lẽ em không nên quấy rầy anh vào thời điểm này. Tuy nhiên em nghĩ mình nên nói với anh, bất kể xảy ra chuyện gì, anh còn có em và con của chúng ta.
Đọc tin nhắn, Trịnh Vĩ cảm thấy trái tim như sắp ngừng đập trong lồng ngực đột nhiên được tiếp thêm sức mạnh to lớn, viền mắt khô rát của anh ươn ướt.
Ở đầu bên kia điện thoại, Giản Nhu đứng trong nhà tắm, nhìn mấy que thử thai các nhãn hiệu khác nhau trên bệ cửa sổ, que nào cũng có hai vạch đỏ rõ ràng. Cô nhẹ nhàng xoa bụng, nở nụ cười hạnh phúc.
Có nằm mơ Giản Nhu cũng không ngờ mình mang thai. Vì vậy trong ba ngày qua, cô cảm nhận một cách rõ ràng sự khác thường của cơ thể. Mỗi khi nhắm mắt, cô đều có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, bất kể ngồi trong phòng nghỉ của đoàn làm phim hay ở sofa xem ti vi. Thói quen ăn uống cũng có sự thay đổi lớn, hễ nhìn thấy món thịt là cô thèm không chịu nổi. Cơm hộp của đoàn làm phim chỉ có thịt kho tàu, vậy mà cô vẫn đánh chén ngon lành. Tuy nhiên Giản Nhu không bao giờ nghĩ mình có thai.
Tối nay, từ phim trường về nhà, cô vừa gặm táo vừa lướt Weibo. Sau khi phóng viên tờ Chia sẻ tin tức giải trí tung hình ảnh cô và Trịnh Vĩ ở ngoài cổng Cục Dân chính, Trưởng phòng Trịnh vốn mai danh ẩn tích nhiều năm đã bị nhận ra, bị tiết lộ thân phận. Nhờ phúc của anh, cô lại lên trang nhất báo giải trí, trở thành mục tiêu “ném đá” của dân mạng, Weibo lập kỷ lục truy cập mới. Thế mới biết chuyện tình của ngôi sao và cán bộ cấp cao thu hút sự chú ý đến mức nào.
Trong lúc lướt qua mấy chủ đề hot, Giản Nhu vô tình đọc được một status: “Bạn tôi có thai mà không biết. Bởi vì ra ít máu ở thời kỳ phôi thai được cấy vào tử cung, cô ngốc đó lại tưởng là kinh nguyệt.” Miếng táo suýt nữa mắc nghẹn trong cổ họng Giản Nhu. Cô chợt nhớ tới chuyện mình từng đóng vai phụ nữ có bầu nên đã vào diễn đàn bà mẹ và bé để tìm hiểu cảm nhận của thai phụ. Cô còn nhớ có thai phụ cho biết, thời kỳ đầu không hề buồn nôn, còn ăn đồ cay, có người nói lúc nào cũng buồn ngủ... Không phải đấy chứ? Giản Nhu lập tức thay đồ, đeo kính và khẩu trang, ra hiệu thuốc mua que thử thai. Quả nhiên cô đã “trúng thưởng”, còn là “phần thưởng lớn”.
Trong lòng vô cùng hoan hỷ, Giản Nhu hồi tưởng quá trình “trúng thưởng”. Hình như là đêm đó, nhân lúc cô nói chuyện điện thoại, Trịnh Vĩ đã bỏ qua khâu quan trọng. Cô rất nghi ngờ người đàn ông thâm hiểm kia cố ý làm vậy.
Đi đi lại lại trong nhà tắm một lúc, cuối cùng cô quyết định nhắn tin cho bố đứa trẻ. Tin nhắn vừa gửi đi, Trịnh Vĩ lập tức gọi điện.
“Thật không em?” Giọng anh run run.
“Thật! Em vừa mua rất nhiều que thử thai, đều có kết quả như nhau.”
“Em không đến bệnh viện kiểm tra à?”
“Em cũng muốn đi nhưng bệnh viện người đông phức tạp, em sợ bị phát hiện. Hiện tại, quan hệ của chúng ta gây không ít tranh cãi trên mạng. Em mà đến khoa Phụ sản, đám phóng viên báo lá cải chắc chắn sẽ đổ thêm dầu vào lửa, viết bậy viết bạ. Em thì chẳng sao, chỉ sợ ảnh hưởng không tốt đến anh. Hơn nữa, em nghe nói mang thai ba tháng đầu tốt nhất nên giữ bí mật, không thì dễ bị sảy.”
Mấy câu trước đều là những lời thừa thãi, chuyện sảy thai mới là trọng tâm. Cho dù khả năng chỉ là một phần vạn, Trịnh Vĩ cũng sẽ tin. Quả nhiên anh nói: “Vậy đi, anh sẽ nhờ Diệp Chính Thần hẹn bác sĩ khoa Phụ sản bên quân đội. Anh sẽ đưa em đi khám. Chúng ta xác định em có thai hay không đã, những chuyện khác tính sau.”
“Vâng...”
Anh lại hỏi: “Công việc đóng phim có vấn đề gì không? Có cần anh thương lượng với họ?...”
Mặc dù thấy không cần thiết nhưng Giản Nhu vẫn rất hạnh phúc trước sự quan tâm của anh: “Anh hiểu rõ kịch bản Leo cao còn gì. Từ đầu đến cuối toàn là cảnh tình cảm nhẹ nhàng, chỉ có mấy cảnh “hành động” trên giường thôi, em có thể ứng phó.”
“Bất kể là cảnh hành động gì cũng phải dùng người đóng thế.”
“Vâng, em sẽ thương lượng với đạo diễn.”
“Không cần! Anh sẽ giúp em điều đình.”
“Được thôi!”
Ngoài cửa phòng ngủ vang lên tiếng bà Giản: “Nhu Nhu, mau ra ăn cơm đi con!”
Cô vội cất cao giọng: “Vâng, con ra ngay đây!”
“Em đi ăn đi, nhớ ăn nhiều một chút.” Anh nói.
“Ừm….” Có một vấn đề cô rất muốn hỏi nhưng chẳng biết có nên hỏi không. Đắn đo vài giây, cô lên tiếng: “Bệnh tình của ông ấy có nghiêm trọng không anh?”
Nhắc đến chuyện này, ngữ khí của Trịnh Vĩ trở nên nặng nề: “Tình trạng suy tim của ông ấy đã bắt đầu nghiêm trọng. Bác sĩ nói, chỉ e không gắng gượng được lâu.”
“Anh có sao không?”
“Em yên tâm, anh vẫn ổn. Anh đã làm tất cả những việc có thể cho ông ấy, anh không nợ ông ấy điều gì cả.”
Tuy Trịnh Vĩ nói vậy nhưng dẫu sao Lâm Cận vẫn là bố ruột của anh, chắc anh sẽ rất buồn. Chỉ có điều, ông ta là người Giản Nhu không muốn dính dáng nhất. Cô nói: “Em đang mang thai, không tiện đến bệnh viện với anh.”
“Bây giờ em cần nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng, đừng nghĩ đến những chuyện khác. Anh sẽ xử lý ổn thỏa.”
“Vâng...”
“Mẹ em thế nào? Có gây khó dễ cho em không?” Trịnh Vĩ hỏi.
“Không! Bà là mẹ ruột của em, làm sao có thể gây khó dễ cho em cơ chứ? Mẹ đã mua vé máy bay về Canada nhưng cuối cùng không đi nữa. Mẹ nói, em sống một mình bao năm, ăn uống và nghỉ ngơi thất thường, lại hay uống rượu say, mẹ không yên tâm nên ở lại một thời gian để chăm sóc em. Em định thông báo với mẹ chuyện chúng ta đã đăng ký kết hôn nhưng hễ nhắc đến tên anh là mẹ không muốn nghe.”
“Mẹ em đã quyết định ở lại chứng tỏ bà muốn biết em sống có tốt không. Thế nào cũng có ngày bà sẽ chấp nhận anh.”
“Em hiểu.”
Trịnh Vĩ không nói thêm câu gì. Hai người im lặng hồi lâu nhưng không nỡ cúp máy.
Bà Giản lại gõ cửa. “Nhu Nhu, mau ra ăn cơm đi! Thức ăn để nguội không tốt cho dạ dày đâu.”
“Em đi ăn cơm đây. Anh còn chuyện gì không?”
“Có...” Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng thở của Trịnh Vĩ. “Anh nhớ em nhiều!”
“Em cũng thế!” Giản Nhu lưu luyến gác máy, thu dọn đống que thử thai trên bệ cửa sổ mới rời khỏi nhà tắm.
Trên bàn ăn bày các món cô thích nhất. Trong ngôi nhà của cô, ngoài bữa cơm nóng hổi và thơm phức do mẹ nấu, tất cảChương 18. Kết hôn
Lúc này đã là nửa đêm, phần lớn các căn hộ trong khu chung cư Lam Trù Danh Tọa đã tắt đèn đi ngủ. Giản Nhu rảo bước, đến gõ cửa nhà Trịnh Vĩ. Một lúc lâu sau, cánh cửa mới hé mở, Trịnh Vĩ đứng chắn ở giữa, không nhường lối cho cô bước vào.
“Em tìm anh có việc gì?” Anh cất giọng lạnh nhạt.
“Em mang laptop đến cho anh.”
“Cám ơn em.” Trịnh Vĩ nhận lấy chiếc máy tính, lại hỏi: “Chỉ có laptop thôi à? Đồ đạc khác của anh thì sao?”
Giản Nhu chớp chớp mắt. “Lần sau em sẽ mang cho anh.”
Khóe miệng Trịnh Vĩ động đậy, gương mặt vẫn hết sức thờ ơ. “Không cần đâu. Cũng chẳng có đồ quan trọng, em hãy vứt hết đi.”
“Còn em thì sao? Anh cũng không cần nữa à?”
Trịnh Vĩ im lặng. Giản Nhu liền đến rồi ôm anh. Cảm thấy anh đẩy vai mình, cô càng ôm chặt. Thật ra cô biết mình không thể đọ sức với người đàn ông này, anh muốn thoát khỏi vòng tay của cô thì dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên anh lại đứng yên bất động. Thế là cô “được voi đòi tiên”, kiễng chân hôn lên môi anh. Trịnh Vĩ ngoảnh mặt đi chỗ khác, né tránh đôi môi toàn mùi rượu của cô.
“Em uống say rồi.” Anh nói.
“Em không say.” Giản Nhu định cởi cúc áo của anh.
Trịnh Vĩ lập tức túm tay cô. “Đừng giỡn chơi nữa! Anh đã nói rõ trong điện thoại rồi còn gì.”
Cô ngẩng đầu, mắt ngấn lệ. “Năm năm trước rời xa anh, em coi như mình đã chết. Mỗi ngày, em diễn những vai khác nhau. Em gần như quên mất mình là ai... Nhưng anh lại bước vào cuộc sống của em, khiến cảm giác của em hồi sinh. Em yêu anh, còn yêu hơn năm năm trước. Anh có biết điều đó hay không? Em đã không thể rời xa anh...”
“Chúng ta...”
Giản Nhu lập tức ngắt lời: “Vậy chỉ một đêm thôi. Hãy cho em ngủ với anh đêm cuối cùng.”
Trịnh Vĩ nới lỏng bàn tay. Cô lập tức đặt môi mình lên môi anh. Hành lang không một bóng người, ngọn đèn cảm ứng chiếu sáng giọt lệ trên gò má và nỗi đau trong mắt cô. Lý trí nhất thời chệch quỹ đạo, Trịnh Vĩ ôm chặt người Giản Nhu, cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn của cô.
Giản Nhu vui mừng nhắm mắt. Cô tưởng dục vọng của anh thức tỉnh, chiến thắng lý trí, tưởng phương thức níu kéo đầy thành ý của mình sẽ khiến anh dao động. Tuy nhiên Trịnh Vĩ nhanh chóng rời khỏi đôi môi cô. Tuy cô có thể cảm nhận rõ ràng toàn thân anh nóng lên một cách lạ thường, cảm nhận được sự quyến luyến của anh nhưng anh vẫn đẩy cô ra.
Sau khi bình ổn hơi thở, Trịnh Vĩ lên tiếng: “Cám ơn ý tốt của em nhưng anh không cần phụ nữ ngủ cùng.”
Thái độ dứt khoát của anh khiến Giản Nhu trở nên tuyệt vọng. Cô ngước nhìn người đàn ông, cảm nhận một cách rõ ràng câu nói “gần trong gang tấc mà cách xa biển trời”. “Anh không muốn em nữa sao? Đã chờ đợi những mười lăm năm, tại sao anh không thể kiên trì thêm một ngày?”
“Những lời muốn nói, anh đều nói cả rồi. Em còn không rõ nguyên nhân à?”
“Em không hiểu. Anh thật sự cho rằng em không muốn ở bên anh ư? Anh thật sự cho rằng, em không có cảm giác khi chứng kiến màn nóng bỏng của anh và Nghiêm Vũ ở trong xe hay sao? Anh tưởng em không thất vọng, không oán hận anh khi nhìn thấy Lạc Tình hôn anh hay sao?” Nước mắt chảy dài xuống gò má, cô túm cánh tay anh mới có thể đứng vững. “Nhưng em có tư cách gì để trách móc anh? Tất cả những điều này đều xuất phát từ sự lựa chọn của em, đều do em tự làm tự chịu... Hôm nay, nhìn thấy anh đưa vị hôn thê đi thử váy cưới, biết rõ anh không muốn cưới cô ấy, nhưng em cũng chẳng có tư cách ngăn cản.”
Trịnh Vĩ thở dài “Sao em biết anh không muốn cưới cô ấy?”
“Bộ váy cưới cô ấy mặc quá lộng lẫy, không thích hợp ra bờ biển ngắm mặt trời mọc.”
Trịnh Vĩ lại quay mặt đi chỗ khác, không nhìn cô nữa.
“Trịnh Vĩ! Hãy nói một câu thật lòng, anh còn yêu em không?
“Muộn rồi, để anh đưa em về nhà, không mẹ và em gái sẽ lo lắng cho em.” Trịnh Vĩ quay người, đặt chiếc máy tính lên tủ giày rồi lấy chìa khóa xe.
Anh tỏ thái độ cương quyết, không cho cô bất cứ cơ hội nào. Nếu níu kéo qua điện thoại không được coi là có thành ý, vậy thì việc cô dâng mình đến tận cửa, thậm chí thốt ra những lời khẩn cầu một cách hèn mọn vẫn chưa đủ hay sao? Rốt cuộc anh còn muốn cô thế nào nữa?
Giản Nhu cảm thấy mình bị ép vào đường cùng. Cô như đứng ở bờ vực thẳm, chỉ cần sẩy chân là rơi xuống vực sâu vạn trượng. Cô túm chặt tay anh, tựa như bám lấy tia hy vọng cuối cùng. “Trịnh Vĩ! Chúng ta kết hôn đi!”
Anh ngẩn người. “Em nói gì cơ?”
“Chúng ta kết hôn đi! Nếu anh còn yêu em thì ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
Trịnh Vĩ có chút dao động, ánh mắt không còn lãnh đạm như trước đó. “Em không sợ người nhà phản đối sao?”
“Bây giờ em không lo được nhiều như thế. Dù tức giận và oán trách đến mấy thì mẹ vẫn mãi mãi là mẹ của em. Anh mà giận thì sẽ trở thành chồng người khác.” Cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh. “Anh từng nói, chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào cũng không muộn màng...”
Trịnh Vĩ lập tức ôm Giản Nhu vào lòng, cất giọng khàn khàn vì xúc động bên tai cô: “Đúng thế. Không muộn, anh đợi câu nói này của em lâu rồi.”
Giản Nhu mệt mỏi tựa vào vai anh. “Em đợi ngày này cũng mười lăm năm rồi.”
Trên hành lang yên tĩnh, đèn cảm ứng đã tắt. Anh hôn lên vành tai và mặt cô trong bóng tối. Nỗi đau và niềm vui thay đổi quá đột ngột, biết bao tâm tình kìm nén trong lòng dường như tìm được lối thoát, cô hôn anh cuồng nhiệt, chỉ có nhịp đập con tim càng lúc càng hỗn loạn của anh mới khiến cô cảm thấy chân thực.
Trịnh Vĩ lập tức bế Giản Nhu vào nhà rồi lại ngấu nghiến môi cô. Cô liếc thấy chiếc gạt tàn trên bệ cửa sổ chất đầy tàn thuốc, trong phòng vẫn nồng nặc mùi thuốc lá. Anh đặt cô xuống chiếc bàn gỗ lim. Hai chân cô quặp chặt thắt lưng anh. Trong người như bùng cháy một ngọn lửa, khiến cô chỉ hận không thể hòa tan vào người anh, mãi mãi không xa rời.
Trịnh Vĩ nhanh chóng cởi quần áo của cả hai, để không còn bất cứ khoảng cách nào. Khi bốn mắt chạm nhau, họ đều thấy rõ đam mê hừng hực trong mắt đối phương. Không ngôn từ nào có thể diễn tả sự thỏa mãn ở giây phút này.
Sau khi giải phóng hết tình cảm đè nén trong lòng bằng phương thức nguyên thủy nhất, Giản Nhu mệt mỏi thiếp đi trong vòng tay của Trịnh Vĩ. Sáng hôm sau, khi cô thức dậy, anh vẫn đang ngủ say. Nằm ngắm anh một lúc, cô giơ ngón tay vẽ lên khóe miệng hơi cong lên của anh. Tiếng chuông điện thoại điếc tai phá vỡ bầu không khí thanh tĩnh hiếm có. Giản Nhu nhướn người lấy di động của Trịnh Vĩ. Cô giật mình khi nhìn thấy ba chữ “Kiều Hân Vận” trên màn hình. Không biết hôm qua lúc nhận điện thoại của cô, có phải Kiều Hân Vận cũng đang ở tình huống như cô bây giờ? Có câu nói mười năm “phong thủy luân lưu chuyển”, đây mới chỉ qua một đêm thôi.
Phong thủy luân lưu chuyên: chỉ đời người luôn vận động biến hóa, không có gì là không thay đổi.
Giản Nhu đang không biết nên bắt máy hay từ chối cuộc gọi thì Trịnh Vĩ đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô đưa di động cho anh. “Em mặc kệ hai người từng xảy ra chuyện gì. Em chỉ hy vọng anh hãy giải quyết ổn thỏa mối quan hệ với cô ấy trước khi chúng ta kết hôn.”
Trịnh Vĩ khẽ gật đầu, bắt máy ngay trước mặt cô. Tiếng cười vui vẻ của Kiều Hân Vận vang lên rõ mồn một. “Vừa rồi cửa hàng áo cưới chuyển chiếc váy hôm qua đến nhà em. Anh mua tặng em thật sao?”
Trịnh Vĩ tựa vào đầu giường. “Em nói thích chiếc váy đó còn gì!”
“Nếu em nói thích anh thì giải quyết thế nào?”
Trịnh Vĩ bình thản trả lời: “Kiều đại tiểu thư kén như vậy, làm sao có chuyện nhìn trúng tôi?”
“Ý em là... giả dụ...”
“Giả thiết này khó thực hiện... vì vợ tôi sẽ không đồng ý.”
Kiều Hân Vận cười giòn tan. “May mà em không thích anh.”
Trịnh Vĩ cười cười, không nói câu gì. Giản Nhu kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt. Nhìn nụ cười đắc ý của anh, cô liền tường tỏ ngọn nguồn. Cô nên sớm nghĩ ra mới phải. Bao năm qua, cô tỏ thái độ tuyệt tình, thà chết cũng không gặp mặt, anh còn chẳng chịu bỏ cuộc thì làm gì có chuyện chỉ vì cô từ chối anh trước mặt mẹ mà buông tay? Có lẽ anh sẽ buồn, sẽ thất vọng, nhưng với khả năng chịu đựng hơn người, làm gì có chuyện anh dễ dàng từ bỏ? Dù quyết định buông tay, chắc anh cũng không đến nỗi lập tức đưa Kiều Hân Vận đi thử váy cưới.
Hóa ra tất cả đều là kế hoạch của anh. Anh đoán được mẹ cô sẽ cực lực phản đối, mười lăm phút nói chuyện không thể xóa bỏ hận thù tồn tại mười năm trong lòng bà. Anh cũng đoán được cô sẽ phân vân, khó xử giữa tình yêu và tình thân, sẽ từ chối chiếc nhẫn của anh. Vì vậy anh cố tình đưa Kiều Hân Vận đi thử váy cưới rồi bảo Tiêu Thường thông báo với cô. Anh cố tình dùng phương thức đoạn tuyệt để ép cô đưa ra quyết định cuối cùng.
Nghĩ tới chuyện ngày hôm qua mình bị đả kích và đau lòng ra sao, Giản Nhu chỉ muốn băm vằm người đàn ông trước mặt. Đáng tiếc, trong tay không có dao mà chỉ có gối. Thế là cô ném mạnh chiếc gối vào người anh. “Trịnh Vĩ! Anh có thể bỉ ổi hơn không?”
Trịnh Vĩ giơ tay bắt chiếc gối, thản nhiên đáp: “Anh mới gạt em có một ngày, trong khi em gạt anh những năm năm trời.”
Nghe câu này, cô liền xì hơi như quả bóng, mọi nỗi oán trách lập tức tan biến. Đúng thế, cô từng dùng tin đồn tình cảm với Nhạc Khải Phi để lừa dối anh. Điều khác biệt là, anh cho cô cơ hội cứu vãn tình cảm, còn cô không cho anh bất cứ cơ hội nào.
Giản Nhu thắc mắc: “Anh đã bày trò, tại sao không kiên nhẫn đến cùng, đợi chúng ta đăng ký kết hôn rồi mới cho em biết sự thật? Anh không sợ em tức giận, không chịu lấy anh nữa à?”
“Bây giờ em có đi hay không?” Trịnh Vĩ hỏi.
“Đi chứ!” Một khi đã quyết định ở bên anh cả đời, cô sẽ không nuốt lời. Bây giờ “gạo đã nấu thành cơm”, sau này chẳng may gặp khó khăn, thử thách, cô cũng là Trịnh phu nhân được pháp luật bảo vệ.
“Chúng ta chuẩn bị đi thôi!”
“Đợi một lát. Em đã nhờ người làm thủ tục di dân giúp ern đi lấy hồ sơ về. Hộ khẩu của em ở trong đó.”
“Vậy anh đi mua đồ ăn sáng đã.”
Khi Giản Nhu và Trịnh Vĩ đến Cục Dân chính, trong đại sảnh chật ních người. Có người thậm chí ngủ gật trong lúc chờ đến lượt làm thủ tục. Cảnh tượng náo nhiệt hơn xếp hàng chờ mua vé ở nhà ga. Nhân viên tiếp tân nói với họ: “Hôm nay đông quá nên chắc sẽ không đến lượt anh chị. Ngày mai anh chị đến sớm một chút.”
“Vâng!” Giản Nhu rút di động chụp ảnh rồi đăng lên Weibo để nhắc nhở mọi người, chuyện đăng ký kết hôn không thể nhất thời nổi hứng mà nên hẹn trước.
Status vừa đăng, lập tức có fan hỏi: “Nhục Nhục, chị đến Cục Dân chính làm gì thế? Có phải đăng ký kết hôn không?”
Cô đang cân nhắc xem phải trả lời thế nào thì nghe thấy Trịnh Vĩ gọi điện cho người bạn làm việc ở Cục Dân chính, hỏi xem liệu có thể giải quyết thủ tục giúp anh không.
Người bạn hỏi lại: “Kết hôn ư? Não ai bị úng nước thế? Anh có biết thời buổi này đăng ký kết hôn còn khó hơn mua vé tàu không?”
Trịnh Vĩ trả lời ngắn gọn: “Là tôi.”
“Em không nghe nhầm đấy chứ? Anh định kết hôn ư? Ai mà ngốc nghếch nhảy vào hố lửa vậy?”
Trịnh Vĩ cất giọng nhàn nhạt: “Chủ nhiệm Phác, gần đây có rất đông người xếp hàng làm thủ tục mà các cậu cũng chẳng chịu nghĩ cách giải quyết. Kết hôn là chuyện chung thân đại sự, các cậu tùy tiện nói một câu “ngày mai lại đến” để đuổi người ta về. Tôi nghĩ, chắc mấy hôm nữa tôi phải đến đây xem các cậu bận rộn công việc gì.”
Đối phương lập tức đổi giọng: “Trưởng phòng Trịnh! Em sai rồi. Em sẽ giải quyết cho anh ngay!”
Chưa đầy nửa tiếng sau, hai quyển sổ chứng nhận kết hôn màu đỏ đã ra đời. Bởi vì thời gian có hạn nên khâu tuyên thệ bị giản lược. Giản Nhu xem đi xem lại tên mình và Trịnh Vĩ trong quyển sổ. Trước kia, cô chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện kết hôn với anh, không ngờ chỉ cần ký tên là xong, đúng là dễ hơn mua vé tàu nhiều.
Trên đời có rất nhiều chuyện là vậy. Bạn tưởng khó hơn lên trời nhưng thực tế rất dễ giải quyết. Điều quan trọng là bạn có quyết tâm hay không.
Trịnh Vĩ bỏ quyển sổ vào túi áo, quay sang Phác Nghị Minh: “Chủ nhiệm Phác! Tôi thấy cậu cũng khá nhàn rỗi, hay là làm việc luôn ở đây đi, để nếm trải mùi vị làm “đầy tớ của nhân dân”.”
Phác Nghị Minh nghiến răng, sau đó cười híp mắt với Giản Nhu. “Trịnh phu nhân, khi nào ly hôn nhớ tìm tôi, đảm bảo không cần xếp hàng.”
Giản Nhu vừa định nói cám ơn, Trịnh Vĩ đã ôm cô. “Cậu yên tâm đi! Chúng tôi sẽ không bao giờ đến nơi này lần thứ hai.”
Phác Nghị Minh cười ngoác miệng, bắt tay Trịnh Vĩ. “Trưởng phòng Trịnh! Em đang đợi câu này của anh. Chúc mừng anh!”
Hai người ra khỏi Cục Dân chính, Giản Nhu không kìm được lại ngắm giấy chứng nhận kết hôn. Nhớ lại tâm trạng lên lên xuống xuống trong hai ngày qua, cô ôm vai Trịnh Vĩ, cất giọng cảm khái: “Hôm qua anh khiến em đau lòng như vậy, không sợ em tuyệt vọng, di dân sang Canada sao?”
“Sợ chứ! Anh rất sợ... bởi vì điều đó chứng tỏ em nói câu “Em yêu anh” bao nhiêu lần nhưng chẳng lần nào thật lòng.”
Nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của người đàn ông trước mặt, cuối cùng Giản Nhu mới hiểu tại sao anh luôn dễ dàng khiến phụ nữ rung động, tất nhiên cô cũng không phải ngoại lệ.
“Em yêu anh, mỗi câu đều là thật lòng.” Giản Nhu hôn lên má anh một cái, bất chấp đang ở trên đường phố đông người qua lại.
“Anh biết.”
Thời khắc đó, cô hoàn toàn chìm đắm trong tâm trạng ngọt ngào khó tả, không cần biết ngày mai phải đối mặt với khó khăn gì, cũng chẳng cần để ý đến ánh mắt của người khác. Trong đầu cô chỉ toàn hình bóng của người đàn ông bên cạnh.
Giản Nhu khoác tay Trịnh Vĩ, đi ra xe. Đúng lúc này điện thoại của anh đổ chuông. Là Diệp Chính Thần gọi.
Tưởng Phác Nghị Minh đã thông báo tin nóng hổi cho Diệp Chính Thần nên không đợi đối phương lên tiếng, Trịnh Vĩ đã cất giọng đắc ý: “Chú nhận được tin nhanh thật đấy!”
“Tin gì?” Giọng của Diệp Chính Thần không hề tỏ ra hưng phấn.
“Ơ, thế chú chưa biết à? Anh vừa đến Cục Dân chính.”
“Cục Dân chính ư?” Diệp Chính Thần hỏi lại.
“Cuối cùng anh cũng lấy vợ rồi. Chú đã hứa mừng món quà lớn, đừng quên đấy nhé!”
Có lẽ do quá bất ngờ nên Diệp Chính Thần im lặng.
Trịnh Vĩ cười. “Lát nữa mời chú ăn cơm. Cho chú chọn bất cứ nhà hàng nào ở Bắc Kinh.”
Đầu bên kia điện thoại vẫn không có phản ứng. Cuối cùng Trịnh Vĩ cũng nhận ra thái độ bất thường của đối phương. Anh thu lại nụ cười. “Có chuyện gì sao?”
“Xảy ra một việc...”
“Việc gì? Chú nói đi!”
“Em đang ở bệnh viện của trại giam số Hai, Lâm Cận bị thương...”
Nghe thấy tên Lâm Cận, Giản Nhu ngẩng đẩu nhìn Trịnh Vĩ. Anh dừng bước, ngồi xuống bồn hoa bên đường rồi mới hỏi: “Ông ấy bị thương có nặng không?”
“Tình hình không mấy khả quan. Em vừa mời chuyên gia của bệnh viện Tích Thủy Đàm đến khám cho ông ấy.”
Trịnh Vĩ cúi thấp đầu nên Giản Nhu không nhìn rõ vẻ mặt của anh.
“Ông ấy muốn gặp anh.” Diệp Chính Thần nói tiếp.
“Liệu ông ấy... có bị nguy hiểm đến tính mạng không?” Trịnh Vĩ cuộn chặt bàn tay thành nắm đấm.
“Hiện tại vẫn chưa rõ. Theo em... anh nên nhanh chóng quyết định.”
Giản Nhu lặng lẽ ngồi xuống cạnh Trịnh Vĩ, nắm tay anh. Tới hôm nay cô vẫn không thể tha thứ cho Lâm Cận, nhưng ông là bố đẻ của Trịnh Vĩ, trong người họ chảy cùng một dòng máu. Đây là sự thật không thể thay đổi.
“Anh đến bệnh viện đi! Em cũng phải về phim trường bây giờ.”
Trịnh Vĩ ngẩng đầu nhìn cô rồi nói vào điện thoại: “Chú bảo với ông ấy, anh sẽ đến ngay.”
Hai người đi về phía bãi đỗ xe. Đột nhiên có một phóng viên không biết từ đâu chui ra giơ máy chụp ảnh. Chụp xong, anh ta đưa máy ghi âm đến trước mặt họ, không ngừng truy yấn: “Giản tiểu thư! Vị này là bạn trai mà mấy hôm trước cô khoe trên Weibo đúng không? Hai vị đến Cục Dân chính để đăng ký kết hôn à? Đã làm thủ tục xong chưa?”
Giản Nhu chẳng bận tâm chuyện bị tiết lộ đã kết hôn, chỉ là anh chàng phóng viên này xuất hiện không đúng lúc. Trịnh Vĩ đi vòng qua anh ta để lên xe nhưng đối phương bám riết, đề nghị anh giới thiệu về mình, còn hỏi liệu có thể chụp một kiểu ảnh của hai người hay không.
Thấy sắc mặt Trịnh Vĩ ngày càng tệ, Giản Nhu vội đẩy anh. “Anh đi trước đi, việc ở đây giao cho xem xử lý.”
“Em có xử lý được không đấy?”
Cô cười, nói: “Anh yên tâm đi! Đây là sở trường của em mà, em biết cách đối phó với họ.”
“Được thôi. Có chuyện gì nhớ gọi cho anh.”
“Vâng!”
Trịnh Vĩ liếc nhìn tay phóng viên, ánh mắt lộ vẻ chán ghét rồi lái xe rời đi.
Trịnh Vĩ phóng xe như bay đến bệnh viện, chỉ sợ chậm một chút là không còn cơ hội gặp Lâm Cận. Cảnh vật trôi qua vùn vụt ở bên ngoài xe giống như hồi ức lần lượt xuất hiện trong đầu anh. Anh nhớ lại nhiều chuyện, nhớ tới lần đầu tiên gặp Lâm Cận bảy năm trước. Hôm đó, ông lái xe đi ngang qua ngôi biệt thự của anh. Nhìn thấy anh đứng ngoài cổng, ông liền dừng lại, hạ cửa kính xe, mỉm cười chào hỏi: “Chào cậu! Tôi mới dọn đến đây, sống tại ngôi biệt thự ở phía trước.” Khi ấy, từ người Lâm Cận toát ra vẻ ung dung, nho nhã đáng tin cậy.
Trịnh Vĩ nhớ tới cảnh sau khi Lâm Cận bị tuyên án năm năm trước. Lúc ông bị giải lên xe cảnh sát, anh đứng ngay gần đó. Lâm Cận không rời mắt khỏi anh. Kể cả khi xe cảnh sát đã đi xa, ông vẫn quay người, dán mặt vào tấm kính dõi theo anh. Ánh mắt ông không còn vẻ ung dung mà chỉ còn lại nét bi thương trong giờ phút biệt ly và nỗi nhớ của người cha đối với con trai mình. Ánh mắt ấy đã xóa nhòa nỗi oán hận trong lòng Trịnh Vĩ.
Trịnh Vĩ quyết định kháng án nhưng luật sư của Lâm Cận nói với anh: “Lâm tiên sinh không muốn kháng án nữa. Kết cục này tốt ọi người. Ông ấy chết rồi, sẽ có người mừng rỡ, có người yên tâm, có người an lòng...”
Anh nói: “Phiền anh chuyển lời đến ông ấy. Nếu ông ấy chết, cũng sẽ có người đau buồn.”
Ngày hôm sau, luật sư gọi điện thông báo Lâm Cận đã đồng ý kháng án. Luật sư mang đến cho anh toàn bộ hồ sơ của phiên sơ thẩm, trong đó có trần thuật chi tiết toàn bộ quá trình nạn nhân qua đời.
Thì ra hôm ấy Lâm Cận cùng hai người đàn ông bình thường hay giúp ông giải quyết những chuyện phiền phức đến nhà phóng viên Giản Mặc. Thực tế, ông không hề có ý định hại chết đối phương nên mới đích thân đến đó. Ông chỉ muốn biết tại sao Giản Mặc theo dõi mình, rốt cuộc tay phóng viên này đã biết được những bí mật gì?
Nghe Giản Mặc nói theo dõi mình theo chỉ thị của tổng biên tập nhằm mục đích moi tin nội bộ, gây tiếng vang cho tạp chí, Lâm Cận liền đề nghị cho đối phương một khoản tiền lớn, đổi lấy tập ảnh. Ông cũng yêu cầu Giản Mặc giữ bí mật chuyện này, không nói với bất kỳ người nào, đặc biệt là giới truyền thông.
Sau khi cân nhắc, Giản Mặc đã giao máy ảnh và USB cho ông. Là một thương nhân cáo già trên thương trường, Lâm Cận không tin Giản Mặc đưa toàn bộ tài liệu. Vì vậy ông cố ý nói những câu uy hiếp, còn cầm ảnh chụp gia đình đối phương xem một lúc lâu. Ông hy vọng Giản Mặc lo lắng cho người nhà mà không làm chuyện dại dột.
Trước những lời uy hiếp của Lâm Cận, Giản Mặc thật sự sợ hãi. Ông liên tục nhìn đồng hồ treo tường, lo con gái đi học về sẽ gặp bất trắc. Sắp đến giờ tan học, ông càng tỏ ra bất an. Khi kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, ông ra sức vùng vẫy, thoát khỏi bàn tay kìm kẹp của đối phương, lao ra ban công gọi tên con gái.
Người đi cùng Lâm Cận sợ kinh động đến hàng xóm ở tầng dưới nên lôi ông vào nhà. Ai ngờ Giản Mặc không biết lấy đâu ra sức mạnh kinh hồn, khiến họ không giữ nổi. Thế là chẳng may ông rơi từ ban công xuống. Họ muốn cứu nhưng không còn kịp nữa, bi kịch đã xảy ra.
Sau đó Lâm Cận cho hai người đàn ông kia một khoản tiền lớn để họ nhận hết tội về mình, che giấu nguyên nhân thật sự về cái chết của Giản Mặc.
Còn về vụ tai nạn giao thông, đúng là Lâm Cận có một chiếc ô tô giống với chiếc đã đâm mẹ con Giản Tiệp. Tuy nhiên luật sư của ông đã tìm ra bằng chứng, hôm xảy ra vụ tai nạn, ông có buổi tụ họp với lãnh đạo cấp cao của công ty. Nói cách khác, Lâm Cận có chứng cứ ngoại phạm.
Như vậy luật sư hoàn toàn có thể giúp ông thoát khỏi tội danh ở phiên tòa sơ thẩm. Hơn nữa, với địa vị và khả năng kinh tế của Lâm Cận, ông không thiếu cách thoát khỏi chốn lao tù. Nhưng ông lại nói với luật sư, không cần giúp ông biện hộ, ông sẽ chủ động nhận tội. Ông hy vọng vụ án nhanh chóng kết thúc để khỏi quấy nhiễu cuộc sống yên bình của người khác.
Năm năm trôi qua, Trịnh Vĩ không nhớ mình ở ngoài trại giam số Hai bao nhiêu lần. Anh biết Lâm Cận muốn gặp mình, nhưng anh chưa một lần đặt chân vào bên trong. Cũng chẳng phải anh không muốn gặp ông, nói đúng hơn là anh không dám gặp.
Đi vào bệnh viện của trại giam số Hai, Trịnh Vĩ nhanh chóng nhìn thấy Lâm Cận ở ngoài phòng phẫu thuật. Ông gầy hơn trong ảnh nhiều, mái tóc bạc trắng đẫm mồ hôi, bết vào trán. Nỗi đau đớn khiến gương mặt ông méo mó, biến dạng, ánh mắt không chút sinh khí, trên khóe miệng vẫn còn vệt máu. Trịnh Vĩ gần như không tin bệnh nhân trước mặt là Lâm Cận, người đàn ông phong độ ngày nào.
Diệp Chính Thần lên tiếng: “Đáng lẽ phải vào phòng mổ từ mười phút trước nhưng ông ấy kiên quyết đợi anh. Ông ấy có lời muốn nói với anh.”
Trịnh Vĩ gật đầu, bước đến bên Lâm Cận một cách khó nhọc. Ông giơ bàn tay dính máu về phía anh. Nỗi bi thương như bão lũ trào dâng trong lồng ngực, khiến anh nghẹt thở. Anh liền nắm lấy bàn tay già nua, yếu ớt, ngồi xuống, nói nhỏ: “Ông vào đi... Tôi ở đây đợi ông.”
“Bố...”
“Có chuyện gì đợi ông ra ngoài rồi nói sau.”
“Không...” Lâm Cận nắm chặt tay anh, thở dốc. “Nếu bố chết, con nhất định phải chăm sóc ẹ con... và cả con nữa.”
Cảm giác ngạt thở ngày càng dữ dội, Trịnh Vĩ dùng toàn bộ sức lực nắm lấy bàn tay giá lạnh của ông. “Vâng.”
Lâm Cận từ từ buông tay. Cô y tá đẩy ông vào phòng phẫu thuật. Trước khi cánh cửa khép lại, ông còn cố gắng nhổm đầu nhìn anh.
Trịnh Vĩ ngước nhìn bầu trời, đầu óc trống rỗng. Lâm Cận đã lựa chọn nhà tù để sống nốt quãng đời còn lại nhưng anh chưa một lần đến thăm ông. Ban đầu, khi biết sự thật từ mẹ, anh rất hận ông, hận ông vì vinh hoa phú quý mà bỏ rơi mẹ con anh, hận ông ích kỷ muốn giành lại thứ đã không thuộc về mình, hại chết người vô tội, còn làm liên lụy đến mẹ anh, khiến anh từ “con trai của Trịnh Diệu Khang” biến thành con hoang. Lúc bấy giờ, anh căm hận đến mức chỉ mong ông chết đi, mong mọi tội lỗi của ông bị vạch trần, để người đời nhìn thấy bộ mặt giả dối của ông. Tuy nhiên mẹ anh đã khóc, cầu xin anh: “Con đừng làm thế! Dù gây ra tội lỗi, ông ấy vẫn là bố ruột của con. Con sẽ hối hận, con nhất định sẽ hối hận...”
Nhưng kể từ khi Lâm Cận nhận tội ở phiên tòa, anh không có cách nào tiếp tục hận ông bởi anh biết vì muốn bảo vệ anh nên ông mới rơi vào kết cục thân bại danh liệt, mục xương trong tù. Tuy nhiên anh vẫn không chịu đi gặp Lâm Cận, không nói với ông một lời. Anh cảm thấy gặp gỡ cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận Lâm Cận là bố đẻ của mình. Anh không muốn có người bố như vậy. Trong lòng Trịnh Vĩ, Trịnh Diệu Khang mới là người bố thật sự của anh. Đối với một người có tính chiếm hữu mạnh mẽ như Trịnh Diệu Khang, làm sao ông có thể chịu nổi cảnh bị con trai quay lưng sau khi đã bị vợ phản bội? Vì vậy anh chỉ có thể xây một bức tường cao hơn bức tường của nhà tù trong lòng mình, ngăn cách với Lâm Cận. Trịnh Vĩ luôn tâm niệm một điều, anh là con trai của Trịnh Diệu Khang. Đây là sự thật không thể thay đổi.
Cho tới hôm nay anh mới hiểu, huyết thống là thứ chẳng có cách nào xóa bỏ. Diệp Chính Thần tiến lại gần, vỗ vai an ủi Trịnh Vĩ. Anh ngoảnh đầu, hỏi: “Chuyện này là thế nào vậy?”
“Hôm nay, trong tù xảy ra vụ xung đột bạo lực. Có kẻ nổi điên, cầm một mẩu gạch vỡ khua lung tung. Lâm Cận không may đứng ở gần đó nên bị đâm trúng gan.”
“Vết thương có nghiêm trọng không?”
“Khá nghiêm trọng.”
“Xác suất thành công của ca mổ là bao nhiêu?”
“Chủ nhiệm Lưu của bệnh viện Tích Thủy Đàm là bác sĩ mổ chính cho ông ấy.”
Nhận ra Diệp Chính Thần né tránh câu hỏi của mình, Trịnh Vĩ cố gắng giữ bình tĩnh. “Không sao. Chú cứ nói thật cho anh biết đi!”
“Em chỉ có thể nói ông ấy có khả năng qua đời, nhưng vẫn có tia hy vọng sống sót.”
Là bạn bè nhiều năm, Trịnh Vĩ đương nhiên hiểu ý Diệp Chính Thần. Chỉ là hy vọng mà thôi, nhưng có tia hy vọng cũng tốt rồi.
Anh dõi mắt về phía cửa phòng phẫu thuật đang khép chặt. Ngày trước, anh luôn cho rằng, trên đời này chẳng có chuyện gì mình không làm được. Bây giờ, cách cánh cửa sinh tử, anh mới cảm nhận một cách sâu sắc sự bất lực của mình.
“Ông ấy nhóm máu gì? Có cần tiếp máu không?” Trịnh Vĩ hỏi.
“Nhóm máu O. Anh yên tâm, bọn em đã điều máu từ kho dự trữ rồi.”
“Anh cũng nhóm máu O. Anh truyền cho ông ấy có được không?”
“Anh làm vậy chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Đây có lẽ là việc cuối cùng anh có thể làm cho ông ấy.” Trịnh Vĩ rất muốn làm điều gì đó cho Lâm Cận, dù chỉ là việc cỏn con.
“Được thôi, để em đi nói chuyện với phía bệnh viện.” Diệp Chính Thần gật đầu.
Không bao lâu sau một cô y tá đưa Trịnh Vĩ đi xét nghiệm máu. Máu từ từ dâng đầy ống thủy tinh nhưng nỗi đau trong lồng ngực anh vẫn không hề dịu bớt.
Anh hỏi cô y tá: “Lát nữa truyền máu cho người bệnh, cô có thể nói với ông ấy đây là máu của tôi không?”
Cô y tá tỏ ra khó xử: “Tôi sẽ chuyển lời giúp anh. Tuy nhiên bây giờ ông ấy đã rơi vào tình trạng hôn mê, dù nói cũng chưa chắc ông ấy đã nghe thấy.”
“Không, cô nhất định phải nói với Lâm Cận. Điều này rất quan trọng với ông ấy.”
“... Được thôi!”
Sau năm tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, chủ nhiệm Lưu cuối cùng cũng từ phòng phẫu thuật đi ra.
“Ca mổ tương đối thành công.” Khi thốt ra câu này, vẻ mặt ông không hề nhẹ nhõm. Ông nói với Trịnh Vĩ và Diệp Chính Thần, trong quá trình phẫu thuật, tim nạn nhân đã ngừng đập ba mươi mấy giây. May mà các bác sĩ không từ bỏ việc cấp cứu, ý thức sinh tồn của người bệnh cũng rất mạnh mẽ nên mới có thể vượt qua. Hiện tại, tuy ca mổ thành công nhưng bệnh nhân vẫn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, vẫn phải ở trong phòng ICU để theo dõi.
“Liệu ông ấy có thể thoát khỏi tình trạng nguy hiểm không?” Trịnh Vĩ hỏi.
“Cần tiếp tục theo dõi mới có câu trả lời. Tôi đề nghị cậu hãy chuẩn bị tâm lý. Người bệnh mắc bệnh tim, không loại trừ khả năng bị suy tim.”
Lâm Cận ở trong phòng ICU ba ngày ba đêm, Trịnh Vĩ không hề rời đi. Ngoài những lần vào thăm ngắn ngủi, phần lớn thời gian anh ở ngoài phòng bệnh, dõi theo điện tâm đồ qua tấm kính. Trịnh Vĩ cảm thấy nhịp tim của mình dường như ngày càng chậm lại, ngày càng bất lực, có thể ngừng đập bất cứ lúc nào. Trong ba ngày đó, Diệp Chính Thần luôn ở bên cạnh, theo dõi sát sao tình hình của Lâm Cận. Trịnh Vĩ cho rằng, cuộc đời anh cũng tương đối bất hạnh, có một người cha không muốn nhận, yêu một người phụ nữ không nên yêu, may mà anh chọn đúng người bạn này.
Trong đêm tối tình mịch, Trịnh Vĩ bỗng cảm thấy muốn nói chuyện. Thế là anh quay sang Diệp Chính Thần. “Chú chưa từng hỏi anh về quan hệ giữa anh và ông ấy…”
“Em chẳng muốn biết.”
“Nhưng đột nhiên anh muốn nói.”
Diệp Chính Thần cười gượng gạo. “Thật ra anh không tiết lộ, em cũng đoán được. Em đã xem hồ sơ vụ án, ông ấy giết bố Giản Nhu, lái xe đâm mẹ và em gái cô ấy. Vậy mà anh giúp ông ấy kháng án, từ tử hình giảm xuống tù chung thân. Năm năm qua, lần nào em về nước, anh cũng nhờ em chăm sóc ông ấy. Trừ khi là người thân, nếu không, anh chẳng có lý do làm vậy.”
“Ông ấy là bố ruột của anh.”
“Vâng...”
“Những năm qua, anh không muốn gặp ông ấy, không muốn thừa nhận mối quan hệ này. Anh tưởng chỉ cần tránh xa là sẽ không có bất cứ quan hệ gì, bất cứ tình cảm gì với ông ấy. Bây giờ anh mới biết mình đã nhầm. Đây là sự thật không thể chối bỏ.”
“Cũng không hẳn là không thế chối bỏ.” Diệp Chính Thần nói. “Mà do tính cách của anh. Anh quá coi trọng tình cảm, bất kể là tình thân, tình bạn hay tình yêu. Dù người khác phụ anh thế nào, anh cũng tuyệt đối không phụ họ.”
“Thế mà anh lại tuyệt tình với ông ấy. Với thân phận và địa vị của mình, ông ấy hoàn toàn có thể mời luật sư giỏi nhất giúp thoát tội, nhưng ông ấy đã chủ động nhận tội để bảo vệ anh, tình nguyện sống nốt quãng đời còn lại ở nơi không thấy ánh mặt trời, trong khi anh không một lần đi thăm ông ấy...”
“Điều ông ấy mong mỏi nhất không phải là được gặp anh mà là biết anh sống tốt.” Diệp Chính Thần lên tiếng an ủi.
Trịnh Vĩ thở dài, tựa người vào tường.
“Trước khi tiến hành phẫu thuật, em nói với ông ấy, anh đã kết hôn với Giản Nhu. Ông ấy rất vui, nhờ em chuyển lời tới anh, mong anh sớm có con.”
Đúng lúc này di động của Trịnh Vĩ rung rung. Là tin nhắn của Giản Nhu: “Ông xã, có lẽ em không nên quấy rầy anh vào thời điểm này. Tuy nhiên em nghĩ mình nên nói với anh, bất kể xảy ra chuyện gì, anh còn có em và con của chúng ta.
Đọc tin nhắn, Trịnh Vĩ cảm thấy trái tim như sắp ngừng đập trong lồng ngực đột nhiên được tiếp thêm sức mạnh to lớn, viền mắt khô rát của anh ươn ướt.
Ở đầu bên kia điện thoại, Giản Nhu đứng trong nhà tắm, nhìn mấy que thử thai các nhãn hiệu khác nhau trên bệ cửa sổ, que nào cũng có hai vạch đỏ rõ ràng. Cô nhẹ nhàng xoa bụng, nở nụ cười hạnh phúc.
Có nằm mơ Giản Nhu cũng không ngờ mình mang thai. Vì vậy trong ba ngày qua, cô cảm nhận một cách rõ ràng sự khác thường của cơ thể. Mỗi khi nhắm mắt, cô đều có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, bất kể ngồi trong phòng nghỉ của đoàn làm phim hay ở sofa xem ti vi. Thói quen ăn uống cũng có sự thay đổi lớn, hễ nhìn thấy món thịt là cô thèm không chịu nổi. Cơm hộp của đoàn làm phim chỉ có thịt kho tàu, vậy mà cô vẫn đánh chén ngon lành. Tuy nhiên Giản Nhu không bao giờ nghĩ mình có thai.
Tối nay, từ phim trường về nhà, cô vừa gặm táo vừa lướt Weibo. Sau khi phóng viên tờ Chia sẻ tin tức giải trí tung hình ảnh cô và Trịnh Vĩ ở ngoài cổng Cục Dân chính, Trưởng phòng Trịnh vốn mai danh ẩn tích nhiều năm đã bị nhận ra, bị tiết lộ thân phận. Nhờ phúc của anh, cô lại lên trang nhất báo giải trí, trở thành mục tiêu “ném đá” của dân mạng, Weibo lập kỷ lục truy cập mới. Thế mới biết chuyện tình của ngôi sao và cán bộ cấp cao thu hút sự chú ý đến mức nào.
Trong lúc lướt qua mấy chủ đề hot, Giản Nhu vô tình đọc được một status: “Bạn tôi có thai mà không biết. Bởi vì ra ít máu ở thời kỳ phôi thai được cấy vào tử cung, cô ngốc đó lại tưởng là kinh nguyệt.” Miếng táo suýt nữa mắc nghẹn trong cổ họng Giản Nhu. Cô chợt nhớ tới chuyện mình từng đóng vai phụ nữ có bầu nên đã vào diễn đàn bà mẹ và bé để tìm hiểu cảm nhận của thai phụ. Cô còn nhớ có thai phụ cho biết, thời kỳ đầu không hề buồn nôn, còn ăn đồ cay, có người nói lúc nào cũng buồn ngủ... Không phải đấy chứ? Giản Nhu lập tức thay đồ, đeo kính và khẩu trang, ra hiệu thuốc mua que thử thai. Quả nhiên cô đã “trúng thưởng”, còn là “phần thưởng lớn”.
Trong lòng vô cùng hoan hỷ, Giản Nhu hồi tưởng quá trình “trúng thưởng”. Hình như là đêm đó, nhân lúc cô nói chuyện điện thoại, Trịnh Vĩ đã bỏ qua khâu quan trọng. Cô rất nghi ngờ người đàn ông thâm hiểm kia cố ý làm vậy.
Đi đi lại lại trong nhà tắm một lúc, cuối cùng cô quyết định nhắn tin cho bố đứa trẻ. Tin nhắn vừa gửi đi, Trịnh Vĩ lập tức gọi điện.
“Thật không em?” Giọng anh run run.
“Thật! Em vừa mua rất nhiều que thử thai, đều có kết quả như nhau.”
“Em không đến bệnh viện kiểm tra à?”
“Em cũng muốn đi nhưng bệnh viện người đông phức tạp, em sợ bị phát hiện. Hiện tại, quan hệ của chúng ta gây không ít tranh cãi trên mạng. Em mà đến khoa Phụ sản, đám phóng viên báo lá cải chắc chắn sẽ đổ thêm dầu vào lửa, viết bậy viết bạ. Em thì chẳng sao, chỉ sợ ảnh hưởng không tốt đến anh. Hơn nữa, em nghe nói mang thai ba tháng đầu tốt nhất nên giữ bí mật, không thì dễ bị sảy.”
Mấy câu trước đều là những lời thừa thãi, chuyện sảy thai mới là trọng tâm. Cho dù khả năng chỉ là một phần vạn, Trịnh Vĩ cũng sẽ tin. Quả nhiên anh nói: “Vậy đi, anh sẽ nhờ Diệp Chính Thần hẹn bác sĩ khoa Phụ sản bên quân đội. Anh sẽ đưa em đi khám. Chúng ta xác định em có thai hay không đã, những chuyện khác tính sau.”
“Vâng...”
Anh lại hỏi: “Công việc đóng phim có vấn đề gì không? Có cần anh thương lượng với họ?...”
Mặc dù thấy không cần thiết nhưng Giản Nhu vẫn rất hạnh phúc trước sự quan tâm của anh: “Anh hiểu rõ kịch bản Leo cao còn gì. Từ đầu đến cuối toàn là cảnh tình cảm nhẹ nhàng, chỉ có mấy cảnh “hành động” trên giường thôi, em có thể ứng phó.”
“Bất kể là cảnh hành động gì cũng phải dùng người đóng thế.”
“Vâng, em sẽ thương lượng với đạo diễn.”
“Không cần! Anh sẽ giúp em điều đình.”
“Được thôi!”
Ngoài cửa phòng ngủ vang lên tiếng bà Giản: “Nhu Nhu, mau ra ăn cơm đi con!”
Cô vội cất cao giọng: “Vâng, con ra ngay đây!”
“Em đi ăn đi, nhớ ăn nhiều một chút.” Anh nói.
“Ừm….” Có một vấn đề cô rất muốn hỏi nhưng chẳng biết có nên hỏi không. Đắn đo vài giây, cô lên tiếng: “Bệnh tình của ông ấy có nghiêm trọng không anh?”
Nhắc đến chuyện này, ngữ khí của Trịnh Vĩ trở nên nặng nề: “Tình trạng suy tim của ông ấy đã bắt đầu nghiêm trọng. Bác sĩ nói, chỉ e không gắng gượng được lâu.”
“Anh có sao không?”
“Em yên tâm, anh vẫn ổn. Anh đã làm tất cả những việc có thể cho ông ấy, anh không nợ ông ấy điều gì cả.”
Tuy Trịnh Vĩ nói vậy nhưng dẫu sao Lâm Cận vẫn là bố ruột của anh, chắc anh sẽ rất buồn. Chỉ có điều, ông ta là người Giản Nhu không muốn dính dáng nhất. Cô nói: “Em đang mang thai, không tiện đến bệnh viện với anh.”
“Bây giờ em cần nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng, đừng nghĩ đến những chuyện khác. Anh sẽ xử lý ổn thỏa.”
“Vâng...”
“Mẹ em thế nào? Có gây khó dễ cho em không?” Trịnh Vĩ hỏi.
“Không! Bà là mẹ ruột của em, làm sao có thể gây khó dễ cho em cơ chứ? Mẹ đã mua vé máy bay về Canada nhưng cuối cùng không đi nữa. Mẹ nói, em sống một mình bao năm, ăn uống và nghỉ ngơi thất thường, lại hay uống rượu say, mẹ không yên tâm nên ở lại một thời gian để chăm sóc em. Em định thông báo với mẹ chuyện chúng ta đã đăng ký kết hôn nhưng hễ nhắc đến tên anh là mẹ không muốn nghe.”
“Mẹ em đã quyết định ở lại chứng tỏ bà muốn biết em sống có tốt không. Thế nào cũng có ngày bà sẽ chấp nhận anh.”
“Em hiểu.”
Trịnh Vĩ không nói thêm câu gì. Hai người im lặng hồi lâu nhưng không nỡ cúp máy.
Bà Giản lại gõ cửa. “Nhu Nhu, mau ra ăn cơm đi! Thức ăn để nguội không tốt cho dạ dày đâu.”
“Em đi ăn cơm đây. Anh còn chuyện gì không?”
“Có...” Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng thở của Trịnh Vĩ. “Anh nhớ em nhiều!”
“Em cũng thế!” Giản Nhu lưu luyến gác máy, thu dọn đống que thử thai trên bệ cửa sổ mới rời khỏi nhà tắm.
Trên bàn ăn bày các món cô thích nhất. Trong ngôi nhà của cô, ngoài bữa cơm nóng hổi và thơm phức do mẹ nấu, tất cả vẫn chẳng có gì thay đổi. Đôi dép của Trịnh Vĩ vẫn ở nguyên vị trí, quần áo của anh vẫn treo trên mắc, hai chiếc cốc tình nhân đã được rửa sạch sẽ, úp trên bàn trà... Tuy mẹ chẳng nói cũng không hỏi bất cứ điều gì nhưng Giản Nhu biết trên đời này, người mẹ nào cũng mong con cái mình được hạnh phúc.
“Nhu Nhu, uống canh trước đi!” Bà Giản múc bát canh đưa cho con gái. Cô cúi đầu, uống nước canh thơm nồng, trong lòng rất ấm áp.
Cảm thấy đã đến lúc nên ẹ biết chuyện, Giản Nhu ngồi thẳng người, nhìn bà Giản và em gái. “Con có thai rồi.”
Đang múc canh cho Giản Tiệp, nghe câu này, tay bà Giản run run làm nước canh sóng ra ngoài. Giản Tiệp vội rút tờ giấy ăn lau sạch. Đợi mẹ đặt chiếc bát xuống bàn, Giản Nhu mới nói tiếp: “Đứa bé là của Trịnh Vĩ.”
Bà Giản im lặng ngồi xuống ghế. Bầu không khí trầm mặc tựa như trải qua ngàn năm.
“Mẹ!” Giản Nhu khẽ gọi một tiếng.
Lúc này bà Giản mới ngẩng đầu, mắt lấp lánh ánh lệ. “Con đừng uống nữa. Mẹ bỏ long nhãn vào canh, không thích hợp với phụ nữ mang thai. Con hãy ăn nhiều thịt gà một chút.”
Giản Tiệp lên tiếng: “Chị! Anh Trịnh Vĩ biết chưa? Lần trước chẳng phải chị nói anh ấy sắp lấy vợ sao?”
“Chị...” Thật ra cô muốn thông báo “chị và Trịnh Vĩ đã đăng ký kết hôn rồi” nhưng hình như bây giờ không phải là thời điểm thích hợp. Thế là cô chuyển đề tài: “Chị vừa thông báo với anh ấy. Anh ấy đang ở trong bệnh viện của nhà tù, Lâm Cận bị đâm trọng thương. Bác sĩ nói, ông ấy khó lòng qua khỏi.”
Căn phòng lại một lần nữa rơi vào trạng thái yên tĩnh hồi lâu.
“Mẹ, ông ấy sắp chết rồi, mẹ không thể bỏ qua thù hận hay sao? Cứ tiếp tục như vậy, ngoài giày vò bản thân cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Bà Giản gắp một miếng thịt gà vào bát con gái. “Con ăn đi!” Ngoài câu này, bà không nói bất cứ câu nào khác.
Sáng hôm sau, Giản Nhu ăn bát vằn thắn do mẹ dậy sớm nấu cho cô, uống hai cốc sữa đậu nành rồi mới tới phim trường trong tình trạng tràn đầy năng lượng. Đọc thông báo mới, cô còn tưởng nhà sản xuất đổi nữ chính khác bởi vì nguyên một ngày cô chỉ có ba cảnh quay, còn ít hơn diễn viên quần chúng.
Giản Nhu đang định hỏi nguyên do thì Uy Gia đã đi tới, cười, nói: “Chắc cậu ấy sợ cô vất vả quá ấy mà.”
Cả ngày toàn ăn với ngủ như “nuôi heo”, chớp mắt đã đến bốn giờ chiều, Giản Nhu thuận lợi hoàn thành cảnh quay cuối trong ngày. Đang định thu dọn đồ về nhà ngủ tiếp, cô chợt cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng chiếu về mình. Giản Nhu ngoảnh đầu, bắt gặp Trịnh Vĩ đang đi tới. Anh mặc bộ lê đen thẳng tắp, trông rất nổi bật. Cô mừng rỡ rảo bước đến bên anh, bất chấp ánh mắt của những người xung quanh. “Sao anh lại đến đây? Bệnh tình của ông ấy ổn định chưa?”
“Ông ấy đã qua đời vào ba giờ sáng nay. Ông ấy đi rất bình thản, còn bảo cuộc đời này chẳng có gì tiếc nuối.” Trịnh Vĩ đáp. vẫn chẳng có gì thay đổi. Đôi dép của Trịnh Vĩ vẫn ở nguyên vị trí, quần áo của anh vẫn treo trên mắc, hai chiếc cốc tình nhân đã được rửa sạch sẽ, úp trên bàn trà... Tuy mẹ chẳng nói cũng không hỏi bất cứ điều gì nhưng Giản Nhu biết trên đời này, người mẹ nào cũng mong con cái mình được hạnh phúc.
“Nhu Nhu, uống canh trước đi!” Bà Giản múc bát canh đưa cho con gái. Cô cúi đầu, uống nước canh thơm nồng, trong lòng rất ấm áp.
Cảm thấy đã đến lúc nên ẹ biết chuyện, Giản Nhu ngồi thẳng người, nhìn bà Giản và em gái. “Con có thai rồi.”
Đang múc canh cho Giản Tiệp, nghe câu này, tay bà Giản run run làm nước canh sóng ra ngoài. Giản Tiệp vội rút tờ giấy ăn lau sạch. Đợi mẹ đặt chiếc bát xuống bàn, Giản Nhu mới nói tiếp: “Đứa bé là của Trịnh Vĩ.”
Bà Giản im lặng ngồi xuống ghế. Bầu không khí trầm mặc tựa như trải qua ngàn năm.
“Mẹ!” Giản Nhu khẽ gọi một tiếng.
Lúc này bà Giản mới ngẩng đầu, mắt lấp lánh ánh lệ. “Con đừng uống nữa. Mẹ bỏ long nhãn vào canh, không thích hợp với phụ nữ mang thai. Con hãy ăn nhiều thịt gà một chút.”
Giản Tiệp lên tiếng: “Chị! Anh Trịnh Vĩ biết chưa? Lần trước chẳng phải chị nói anh ấy sắp lấy vợ sao?”
“Chị...” Thật ra cô muốn thông báo “chị và Trịnh Vĩ đã đăng ký kết hôn rồi” nhưng hình như bây giờ không phải là thời điểm thích hợp. Thế là cô chuyển đề tài: “Chị vừa thông báo với anh ấy. Anh ấy đang ở trong bệnh viện của nhà tù, Lâm Cận bị đâm trọng thương. Bác sĩ nói, ông ấy khó lòng qua khỏi.”
Căn phòng lại một lần nữa rơi vào trạng thái yên tĩnh hồi lâu.
“Mẹ, ông ấy sắp chết rồi, mẹ không thể bỏ qua thù hận hay sao? Cứ tiếp tục như vậy, ngoài giày vò bản thân cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Bà Giản gắp một miếng thịt gà vào bát con gái. “Con ăn đi!” Ngoài câu này, bà không nói bất cứ câu nào khác.
Sáng hôm sau, Giản Nhu ăn bát vằn thắn do mẹ dậy sớm nấu cho cô, uống hai cốc sữa đậu nành rồi mới tới phim trường trong tình trạng tràn đầy năng lượng. Đọc thông báo mới, cô còn tưởng nhà sản xuất đổi nữ chính khác bởi vì nguyên một ngày cô chỉ có ba cảnh quay, còn ít hơn diễn viên quần chúng.
Giản Nhu đang định hỏi nguyên do thì Uy Gia đã đi tới, cười, nói: “Chắc cậu ấy sợ cô vất vả quá ấy mà.”
Cả ngày toàn ăn với ngủ như “nuôi heo”, chớp mắt đã đến bốn giờ chiều, Giản Nhu thuận lợi hoàn thành cảnh quay cuối trong ngày. Đang định thu dọn đồ về nhà ngủ tiếp, cô chợt cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng chiếu về mình. Giản Nhu ngoảnh đầu, bắt gặp Trịnh Vĩ đang đi tới. Anh mặc bộ lê đen thẳng tắp, trông rất nổi bật. Cô mừng rỡ rảo bước đến bên anh, bất chấp ánh mắt của những người xung quanh. “Sao anh lại đến đây? Bệnh tình của ông ấy ổn định chưa?”
“Ông ấy đã qua đời vào ba giờ sáng nay. Ông ấy đi rất bình thản, còn bảo cuộc đời này chẳng có gì tiếc nuối.” Trịnh Vĩ đáp.
“Em tìm anh có việc gì?” Anh cất giọng lạnh nhạt.
“Em mang laptop đến cho anh.”
“Cám ơn em.” Trịnh Vĩ nhận lấy chiếc máy tính, lại hỏi: “Chỉ có laptop thôi à? Đồ đạc khác của anh thì sao?”
Giản Nhu chớp chớp mắt. “Lần sau em sẽ mang cho anh.”
Khóe miệng Trịnh Vĩ động đậy, gương mặt vẫn hết sức thờ ơ. “Không cần đâu. Cũng chẳng có đồ quan trọng, em hãy vứt hết đi.”
“Còn em thì sao? Anh cũng không cần nữa à?”
Trịnh Vĩ im lặng. Giản Nhu liền đến rồi ôm anh. Cảm thấy anh đẩy vai mình, cô càng ôm chặt. Thật ra cô biết mình không thể đọ sức với người đàn ông này, anh muốn thoát khỏi vòng tay của cô thì dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên anh lại đứng yên bất động. Thế là cô “được voi đòi tiên”, kiễng chân hôn lên môi anh. Trịnh Vĩ ngoảnh mặt đi chỗ khác, né tránh đôi môi toàn mùi rượu của cô.
“Em uống say rồi.” Anh nói.
“Em không say.” Giản Nhu định cởi cúc áo của anh.
Trịnh Vĩ lập tức túm tay cô. “Đừng giỡn chơi nữa! Anh đã nói rõ trong điện thoại rồi còn gì.”
Cô ngẩng đầu, mắt ngấn lệ. “Năm năm trước rời xa anh, em coi như mình đã chết. Mỗi ngày, em diễn những vai khác nhau. Em gần như quên mất mình là ai... Nhưng anh lại bước vào cuộc sống của em, khiến cảm giác của em hồi sinh. Em yêu anh, còn yêu hơn năm năm trước. Anh có biết điều đó hay không? Em đã không thể rời xa anh...”
“Chúng ta...”
Giản Nhu lập tức ngắt lời: “Vậy chỉ một đêm thôi. Hãy cho em ngủ với anh đêm cuối cùng.”
Trịnh Vĩ nới lỏng bàn tay. Cô lập tức đặt môi mình lên môi anh. Hành lang không một bóng người, ngọn đèn cảm ứng chiếu sáng giọt lệ trên gò má và nỗi đau trong mắt cô. Lý trí nhất thời chệch quỹ đạo, Trịnh Vĩ ôm chặt người Giản Nhu, cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn của cô.
Giản Nhu vui mừng nhắm mắt. Cô tưởng dục vọng của anh thức tỉnh, chiến thắng lý trí, tưởng phương thức níu kéo đầy thành ý của mình sẽ khiến anh dao động. Tuy nhiên Trịnh Vĩ nhanh chóng rời khỏi đôi môi cô. Tuy cô có thể cảm nhận rõ ràng toàn thân anh nóng lên một cách lạ thường, cảm nhận được sự quyến luyến của anh nhưng anh vẫn đẩy cô ra.
Sau khi bình ổn hơi thở, Trịnh Vĩ lên tiếng: “Cám ơn ý tốt của em nhưng anh không cần phụ nữ ngủ cùng.”
Thái độ dứt khoát của anh khiến Giản Nhu trở nên tuyệt vọng. Cô ngước nhìn người đàn ông, cảm nhận một cách rõ ràng câu nói “gần trong gang tấc mà cách xa biển trời”. “Anh không muốn em nữa sao? Đã chờ đợi những mười lăm năm, tại sao anh không thể kiên trì thêm một ngày?”
“Những lời muốn nói, anh đều nói cả rồi. Em còn không rõ nguyên nhân à?”
“Em không hiểu. Anh thật sự cho rằng em không muốn ở bên anh ư? Anh thật sự cho rằng, em không có cảm giác khi chứng kiến màn nóng bỏng của anh và Nghiêm Vũ ở trong xe hay sao? Anh tưởng em không thất vọng, không oán hận anh khi nhìn thấy Lạc Tình hôn anh hay sao?” Nước mắt chảy dài xuống gò má, cô túm cánh tay anh mới có thể đứng vững. “Nhưng em có tư cách gì để trách móc anh? Tất cả những điều này đều xuất phát từ sự lựa chọn của em, đều do em tự làm tự chịu... Hôm nay, nhìn thấy anh đưa vị hôn thê đi thử váy cưới, biết rõ anh không muốn cưới cô ấy, nhưng em cũng chẳng có tư cách ngăn cản.”
Trịnh Vĩ thở dài “Sao em biết anh không muốn cưới cô ấy?”
“Bộ váy cưới cô ấy mặc quá lộng lẫy, không thích hợp ra bờ biển ngắm mặt trời mọc.”
Trịnh Vĩ lại quay mặt đi chỗ khác, không nhìn cô nữa.
“Trịnh Vĩ! Hãy nói một câu thật lòng, anh còn yêu em không?
“Muộn rồi, để anh đưa em về nhà, không mẹ và em gái sẽ lo lắng cho em.” Trịnh Vĩ quay người, đặt chiếc máy tính lên tủ giày rồi lấy chìa khóa xe.
Anh tỏ thái độ cương quyết, không cho cô bất cứ cơ hội nào. Nếu níu kéo qua điện thoại không được coi là có thành ý, vậy thì việc cô dâng mình đến tận cửa, thậm chí thốt ra những lời khẩn cầu một cách hèn mọn vẫn chưa đủ hay sao? Rốt cuộc anh còn muốn cô thế nào nữa?
Giản Nhu cảm thấy mình bị ép vào đường cùng. Cô như đứng ở bờ vực thẳm, chỉ cần sẩy chân là rơi xuống vực sâu vạn trượng. Cô túm chặt tay anh, tựa như bám lấy tia hy vọng cuối cùng. “Trịnh Vĩ! Chúng ta kết hôn đi!”
Anh ngẩn người. “Em nói gì cơ?”
“Chúng ta kết hôn đi! Nếu anh còn yêu em thì ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
Trịnh Vĩ có chút dao động, ánh mắt không còn lãnh đạm như trước đó. “Em không sợ người nhà phản đối sao?”
“Bây giờ em không lo được nhiều như thế. Dù tức giận và oán trách đến mấy thì mẹ vẫn mãi mãi là mẹ của em. Anh mà giận thì sẽ trở thành chồng người khác.” Cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh. “Anh từng nói, chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào cũng không muộn màng...”
Trịnh Vĩ lập tức ôm Giản Nhu vào lòng, cất giọng khàn khàn vì xúc động bên tai cô: “Đúng thế. Không muộn, anh đợi câu nói này của em lâu rồi.”
Giản Nhu mệt mỏi tựa vào vai anh. “Em đợi ngày này cũng mười lăm năm rồi.”
Trên hành lang yên tĩnh, đèn cảm ứng đã tắt. Anh hôn lên vành tai và mặt cô trong bóng tối. Nỗi đau và niềm vui thay đổi quá đột ngột, biết bao tâm tình kìm nén trong lòng dường như tìm được lối thoát, cô hôn anh cuồng nhiệt, chỉ có nhịp đập con tim càng lúc càng hỗn loạn của anh mới khiến cô cảm thấy chân thực.
Trịnh Vĩ lập tức bế Giản Nhu vào nhà rồi lại ngấu nghiến môi cô. Cô liếc thấy chiếc gạt tàn trên bệ cửa sổ chất đầy tàn thuốc, trong phòng vẫn nồng nặc mùi thuốc lá. Anh đặt cô xuống chiếc bàn gỗ lim. Hai chân cô quặp chặt thắt lưng anh. Trong người như bùng cháy một ngọn lửa, khiến cô chỉ hận không thể hòa tan vào người anh, mãi mãi không xa rời.
Trịnh Vĩ nhanh chóng cởi quần áo của cả hai, để không còn bất cứ khoảng cách nào. Khi bốn mắt chạm nhau, họ đều thấy rõ đam mê hừng hực trong mắt đối phương. Không ngôn từ nào có thể diễn tả sự thỏa mãn ở giây phút này.
Sau khi giải phóng hết tình cảm đè nén trong lòng bằng phương thức nguyên thủy nhất, Giản Nhu mệt mỏi thiếp đi trong vòng tay của Trịnh Vĩ. Sáng hôm sau, khi cô thức dậy, anh vẫn đang ngủ say. Nằm ngắm anh một lúc, cô giơ ngón tay vẽ lên khóe miệng hơi cong lên của anh. Tiếng chuông điện thoại điếc tai phá vỡ bầu không khí thanh tĩnh hiếm có. Giản Nhu nhướn người lấy di động của Trịnh Vĩ. Cô giật mình khi nhìn thấy ba chữ “Kiều Hân Vận” trên màn hình. Không biết hôm qua lúc nhận điện thoại của cô, có phải Kiều Hân Vận cũng đang ở tình huống như cô bây giờ? Có câu nói mười năm “phong thủy luân lưu chuyển”, đây mới chỉ qua một đêm thôi.
Phong thủy luân lưu chuyên: chỉ đời người luôn vận động biến hóa, không có gì là không thay đổi.
Giản Nhu đang không biết nên bắt máy hay từ chối cuộc gọi thì Trịnh Vĩ đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô đưa di động cho anh. “Em mặc kệ hai người từng xảy ra chuyện gì. Em chỉ hy vọng anh hãy giải quyết ổn thỏa mối quan hệ với cô ấy trước khi chúng ta kết hôn.”
Trịnh Vĩ khẽ gật đầu, bắt máy ngay trước mặt cô. Tiếng cười vui vẻ của Kiều Hân Vận vang lên rõ mồn một. “Vừa rồi cửa hàng áo cưới chuyển chiếc váy hôm qua đến nhà em. Anh mua tặng em thật sao?”
Trịnh Vĩ tựa vào đầu giường. “Em nói thích chiếc váy đó còn gì!”
“Nếu em nói thích anh thì giải quyết thế nào?”
Trịnh Vĩ bình thản trả lời: “Kiều đại tiểu thư kén như vậy, làm sao có chuyện nhìn trúng tôi?”
“Ý em là... giả dụ...”
“Giả thiết này khó thực hiện... vì vợ tôi sẽ không đồng ý.”
Kiều Hân Vận cười giòn tan. “May mà em không thích anh.”
Trịnh Vĩ cười cười, không nói câu gì. Giản Nhu kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt. Nhìn nụ cười đắc ý của anh, cô liền tường tỏ ngọn nguồn. Cô nên sớm nghĩ ra mới phải. Bao năm qua, cô tỏ thái độ tuyệt tình, thà chết cũng không gặp mặt, anh còn chẳng chịu bỏ cuộc thì làm gì có chuyện chỉ vì cô từ chối anh trước mặt mẹ mà buông tay? Có lẽ anh sẽ buồn, sẽ thất vọng, nhưng với khả năng chịu đựng hơn người, làm gì có chuyện anh dễ dàng từ bỏ? Dù quyết định buông tay, chắc anh cũng không đến nỗi lập tức đưa Kiều Hân Vận đi thử váy cưới.
Hóa ra tất cả đều là kế hoạch của anh. Anh đoán được mẹ cô sẽ cực lực phản đối, mười lăm phút nói chuyện không thể xóa bỏ hận thù tồn tại mười năm trong lòng bà. Anh cũng đoán được cô sẽ phân vân, khó xử giữa tình yêu và tình thân, sẽ từ chối chiếc nhẫn của anh. Vì vậy anh cố tình đưa Kiều Hân Vận đi thử váy cưới rồi bảo Tiêu Thường thông báo với cô. Anh cố tình dùng phương thức đoạn tuyệt để ép cô đưa ra quyết định cuối cùng.
Nghĩ tới chuyện ngày hôm qua mình bị đả kích và đau lòng ra sao, Giản Nhu chỉ muốn băm vằm người đàn ông trước mặt. Đáng tiếc, trong tay không có dao mà chỉ có gối. Thế là cô ném mạnh chiếc gối vào người anh. “Trịnh Vĩ! Anh có thể bỉ ổi hơn không?”
Trịnh Vĩ giơ tay bắt chiếc gối, thản nhiên đáp: “Anh mới gạt em có một ngày, trong khi em gạt anh những năm năm trời.”
Nghe câu này, cô liền xì hơi như quả bóng, mọi nỗi oán trách lập tức tan biến. Đúng thế, cô từng dùng tin đồn tình cảm với Nhạc Khải Phi để lừa dối anh. Điều khác biệt là, anh cho cô cơ hội cứu vãn tình cảm, còn cô không cho anh bất cứ cơ hội nào.
Giản Nhu thắc mắc: “Anh đã bày trò, tại sao không kiên nhẫn đến cùng, đợi chúng ta đăng ký kết hôn rồi mới cho em biết sự thật? Anh không sợ em tức giận, không chịu lấy anh nữa à?”
“Bây giờ em có đi hay không?” Trịnh Vĩ hỏi.
“Đi chứ!” Một khi đã quyết định ở bên anh cả đời, cô sẽ không nuốt lời. Bây giờ “gạo đã nấu thành cơm”, sau này chẳng may gặp khó khăn, thử thách, cô cũng là Trịnh phu nhân được pháp luật bảo vệ.
“Chúng ta chuẩn bị đi thôi!”
“Đợi một lát. Em đã nhờ người làm thủ tục di dân giúp ern đi lấy hồ sơ về. Hộ khẩu của em ở trong đó.”
“Vậy anh đi mua đồ ăn sáng đã.”
Khi Giản Nhu và Trịnh Vĩ đến Cục Dân chính, trong đại sảnh chật ních người. Có người thậm chí ngủ gật trong lúc chờ đến lượt làm thủ tục. Cảnh tượng náo nhiệt hơn xếp hàng chờ mua vé ở nhà ga. Nhân viên tiếp tân nói với họ: “Hôm nay đông quá nên chắc sẽ không đến lượt anh chị. Ngày mai anh chị đến sớm một chút.”
“Vâng!” Giản Nhu rút di động chụp ảnh rồi đăng lên Weibo để nhắc nhở mọi người, chuyện đăng ký kết hôn không thể nhất thời nổi hứng mà nên hẹn trước.
Status vừa đăng, lập tức có fan hỏi: “Nhục Nhục, chị đến Cục Dân chính làm gì thế? Có phải đăng ký kết hôn không?”
Cô đang cân nhắc xem phải trả lời thế nào thì nghe thấy Trịnh Vĩ gọi điện cho người bạn làm việc ở Cục Dân chính, hỏi xem liệu có thể giải quyết thủ tục giúp anh không.
Người bạn hỏi lại: “Kết hôn ư? Não ai bị úng nước thế? Anh có biết thời buổi này đăng ký kết hôn còn khó hơn mua vé tàu không?”
Trịnh Vĩ trả lời ngắn gọn: “Là tôi.”
“Em không nghe nhầm đấy chứ? Anh định kết hôn ư? Ai mà ngốc nghếch nhảy vào hố lửa vậy?”
Trịnh Vĩ cất giọng nhàn nhạt: “Chủ nhiệm Phác, gần đây có rất đông người xếp hàng làm thủ tục mà các cậu cũng chẳng chịu nghĩ cách giải quyết. Kết hôn là chuyện chung thân đại sự, các cậu tùy tiện nói một câu “ngày mai lại đến” để đuổi người ta về. Tôi nghĩ, chắc mấy hôm nữa tôi phải đến đây xem các cậu bận rộn công việc gì.”
Đối phương lập tức đổi giọng: “Trưởng phòng Trịnh! Em sai rồi. Em sẽ giải quyết cho anh ngay!”
Chưa đầy nửa tiếng sau, hai quyển sổ chứng nhận kết hôn màu đỏ đã ra đời. Bởi vì thời gian có hạn nên khâu tuyên thệ bị giản lược. Giản Nhu xem đi xem lại tên mình và Trịnh Vĩ trong quyển sổ. Trước kia, cô chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện kết hôn với anh, không ngờ chỉ cần ký tên là xong, đúng là dễ hơn mua vé tàu nhiều.
Trên đời có rất nhiều chuyện là vậy. Bạn tưởng khó hơn lên trời nhưng thực tế rất dễ giải quyết. Điều quan trọng là bạn có quyết tâm hay không.
Trịnh Vĩ bỏ quyển sổ vào túi áo, quay sang Phác Nghị Minh: “Chủ nhiệm Phác! Tôi thấy cậu cũng khá nhàn rỗi, hay là làm việc luôn ở đây đi, để nếm trải mùi vị làm “đầy tớ của nhân dân”.”
Phác Nghị Minh nghiến răng, sau đó cười híp mắt với Giản Nhu. “Trịnh phu nhân, khi nào ly hôn nhớ tìm tôi, đảm bảo không cần xếp hàng.”
Giản Nhu vừa định nói cám ơn, Trịnh Vĩ đã ôm cô. “Cậu yên tâm đi! Chúng tôi sẽ không bao giờ đến nơi này lần thứ hai.”
Phác Nghị Minh cười ngoác miệng, bắt tay Trịnh Vĩ. “Trưởng phòng Trịnh! Em đang đợi câu này của anh. Chúc mừng anh!”
Hai người ra khỏi Cục Dân chính, Giản Nhu không kìm được lại ngắm giấy chứng nhận kết hôn. Nhớ lại tâm trạng lên lên xuống xuống trong hai ngày qua, cô ôm vai Trịnh Vĩ, cất giọng cảm khái: “Hôm qua anh khiến em đau lòng như vậy, không sợ em tuyệt vọng, di dân sang Canada sao?”
“Sợ chứ! Anh rất sợ... bởi vì điều đó chứng tỏ em nói câu “Em yêu anh” bao nhiêu lần nhưng chẳng lần nào thật lòng.”
Nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của người đàn ông trước mặt, cuối cùng Giản Nhu mới hiểu tại sao anh luôn dễ dàng khiến phụ nữ rung động, tất nhiên cô cũng không phải ngoại lệ.
“Em yêu anh, mỗi câu đều là thật lòng.” Giản Nhu hôn lên má anh một cái, bất chấp đang ở trên đường phố đông người qua lại.
“Anh biết.”
Thời khắc đó, cô hoàn toàn chìm đắm trong tâm trạng ngọt ngào khó tả, không cần biết ngày mai phải đối mặt với khó khăn gì, cũng chẳng cần để ý đến ánh mắt của người khác. Trong đầu cô chỉ toàn hình bóng của người đàn ông bên cạnh.
Giản Nhu khoác tay Trịnh Vĩ, đi ra xe. Đúng lúc này điện thoại của anh đổ chuông. Là Diệp Chính Thần gọi.
Tưởng Phác Nghị Minh đã thông báo tin nóng hổi cho Diệp Chính Thần nên không đợi đối phương lên tiếng, Trịnh Vĩ đã cất giọng đắc ý: “Chú nhận được tin nhanh thật đấy!”
“Tin gì?” Giọng của Diệp Chính Thần không hề tỏ ra hưng phấn.
“Ơ, thế chú chưa biết à? Anh vừa đến Cục Dân chính.”
“Cục Dân chính ư?” Diệp Chính Thần hỏi lại.
“Cuối cùng anh cũng lấy vợ rồi. Chú đã hứa mừng món quà lớn, đừng quên đấy nhé!”
Có lẽ do quá bất ngờ nên Diệp Chính Thần im lặng.
Trịnh Vĩ cười. “Lát nữa mời chú ăn cơm. Cho chú chọn bất cứ nhà hàng nào ở Bắc Kinh.”
Đầu bên kia điện thoại vẫn không có phản ứng. Cuối cùng Trịnh Vĩ cũng nhận ra thái độ bất thường của đối phương. Anh thu lại nụ cười. “Có chuyện gì sao?”
“Xảy ra một việc...”
“Việc gì? Chú nói đi!”
“Em đang ở bệnh viện của trại giam số Hai, Lâm Cận bị thương...”
Nghe thấy tên Lâm Cận, Giản Nhu ngẩng đẩu nhìn Trịnh Vĩ. Anh dừng bước, ngồi xuống bồn hoa bên đường rồi mới hỏi: “Ông ấy bị thương có nặng không?”
“Tình hình không mấy khả quan. Em vừa mời chuyên gia của bệnh viện Tích Thủy Đàm đến khám cho ông ấy.”
Trịnh Vĩ cúi thấp đầu nên Giản Nhu không nhìn rõ vẻ mặt của anh.
“Ông ấy muốn gặp anh.” Diệp Chính Thần nói tiếp.
“Liệu ông ấy... có bị nguy hiểm đến tính mạng không?” Trịnh Vĩ cuộn chặt bàn tay thành nắm đấm.
“Hiện tại vẫn chưa rõ. Theo em... anh nên nhanh chóng quyết định.”
Giản Nhu lặng lẽ ngồi xuống cạnh Trịnh Vĩ, nắm tay anh. Tới hôm nay cô vẫn không thể tha thứ cho Lâm Cận, nhưng ông là bố đẻ của Trịnh Vĩ, trong người họ chảy cùng một dòng máu. Đây là sự thật không thể thay đổi.
“Anh đến bệnh viện đi! Em cũng phải về phim trường bây giờ.”
Trịnh Vĩ ngẩng đầu nhìn cô rồi nói vào điện thoại: “Chú bảo với ông ấy, anh sẽ đến ngay.”
Hai người đi về phía bãi đỗ xe. Đột nhiên có một phóng viên không biết từ đâu chui ra giơ máy chụp ảnh. Chụp xong, anh ta đưa máy ghi âm đến trước mặt họ, không ngừng truy yấn: “Giản tiểu thư! Vị này là bạn trai mà mấy hôm trước cô khoe trên Weibo đúng không? Hai vị đến Cục Dân chính để đăng ký kết hôn à? Đã làm thủ tục xong chưa?”
Giản Nhu chẳng bận tâm chuyện bị tiết lộ đã kết hôn, chỉ là anh chàng phóng viên này xuất hiện không đúng lúc. Trịnh Vĩ đi vòng qua anh ta để lên xe nhưng đối phương bám riết, đề nghị anh giới thiệu về mình, còn hỏi liệu có thể chụp một kiểu ảnh của hai người hay không.
Thấy sắc mặt Trịnh Vĩ ngày càng tệ, Giản Nhu vội đẩy anh. “Anh đi trước đi, việc ở đây giao cho xem xử lý.”
“Em có xử lý được không đấy?”
Cô cười, nói: “Anh yên tâm đi! Đây là sở trường của em mà, em biết cách đối phó với họ.”
“Được thôi. Có chuyện gì nhớ gọi cho anh.”
“Vâng!”
Trịnh Vĩ liếc nhìn tay phóng viên, ánh mắt lộ vẻ chán ghét rồi lái xe rời đi.
Trịnh Vĩ phóng xe như bay đến bệnh viện, chỉ sợ chậm một chút là không còn cơ hội gặp Lâm Cận. Cảnh vật trôi qua vùn vụt ở bên ngoài xe giống như hồi ức lần lượt xuất hiện trong đầu anh. Anh nhớ lại nhiều chuyện, nhớ tới lần đầu tiên gặp Lâm Cận bảy năm trước. Hôm đó, ông lái xe đi ngang qua ngôi biệt thự của anh. Nhìn thấy anh đứng ngoài cổng, ông liền dừng lại, hạ cửa kính xe, mỉm cười chào hỏi: “Chào cậu! Tôi mới dọn đến đây, sống tại ngôi biệt thự ở phía trước.” Khi ấy, từ người Lâm Cận toát ra vẻ ung dung, nho nhã đáng tin cậy.
Trịnh Vĩ nhớ tới cảnh sau khi Lâm Cận bị tuyên án năm năm trước. Lúc ông bị giải lên xe cảnh sát, anh đứng ngay gần đó. Lâm Cận không rời mắt khỏi anh. Kể cả khi xe cảnh sát đã đi xa, ông vẫn quay người, dán mặt vào tấm kính dõi theo anh. Ánh mắt ông không còn vẻ ung dung mà chỉ còn lại nét bi thương trong giờ phút biệt ly và nỗi nhớ của người cha đối với con trai mình. Ánh mắt ấy đã xóa nhòa nỗi oán hận trong lòng Trịnh Vĩ.
Trịnh Vĩ quyết định kháng án nhưng luật sư của Lâm Cận nói với anh: “Lâm tiên sinh không muốn kháng án nữa. Kết cục này tốt ọi người. Ông ấy chết rồi, sẽ có người mừng rỡ, có người yên tâm, có người an lòng...”
Anh nói: “Phiền anh chuyển lời đến ông ấy. Nếu ông ấy chết, cũng sẽ có người đau buồn.”
Ngày hôm sau, luật sư gọi điện thông báo Lâm Cận đã đồng ý kháng án. Luật sư mang đến cho anh toàn bộ hồ sơ của phiên sơ thẩm, trong đó có trần thuật chi tiết toàn bộ quá trình nạn nhân qua đời.
Thì ra hôm ấy Lâm Cận cùng hai người đàn ông bình thường hay giúp ông giải quyết những chuyện phiền phức đến nhà phóng viên Giản Mặc. Thực tế, ông không hề có ý định hại chết đối phương nên mới đích thân đến đó. Ông chỉ muốn biết tại sao Giản Mặc theo dõi mình, rốt cuộc tay phóng viên này đã biết được những bí mật gì?
Nghe Giản Mặc nói theo dõi mình theo chỉ thị của tổng biên tập nhằm mục đích moi tin nội bộ, gây tiếng vang cho tạp chí, Lâm Cận liền đề nghị cho đối phương một khoản tiền lớn, đổi lấy tập ảnh. Ông cũng yêu cầu Giản Mặc giữ bí mật chuyện này, không nói với bất kỳ người nào, đặc biệt là giới truyền thông.
Sau khi cân nhắc, Giản Mặc đã giao máy ảnh và USB cho ông. Là một thương nhân cáo già trên thương trường, Lâm Cận không tin Giản Mặc đưa toàn bộ tài liệu. Vì vậy ông cố ý nói những câu uy hiếp, còn cầm ảnh chụp gia đình đối phương xem một lúc lâu. Ông hy vọng Giản Mặc lo lắng cho người nhà mà không làm chuyện dại dột.
Trước những lời uy hiếp của Lâm Cận, Giản Mặc thật sự sợ hãi. Ông liên tục nhìn đồng hồ treo tường, lo con gái đi học về sẽ gặp bất trắc. Sắp đến giờ tan học, ông càng tỏ ra bất an. Khi kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, ông ra sức vùng vẫy, thoát khỏi bàn tay kìm kẹp của đối phương, lao ra ban công gọi tên con gái.
Người đi cùng Lâm Cận sợ kinh động đến hàng xóm ở tầng dưới nên lôi ông vào nhà. Ai ngờ Giản Mặc không biết lấy đâu ra sức mạnh kinh hồn, khiến họ không giữ nổi. Thế là chẳng may ông rơi từ ban công xuống. Họ muốn cứu nhưng không còn kịp nữa, bi kịch đã xảy ra.
Sau đó Lâm Cận cho hai người đàn ông kia một khoản tiền lớn để họ nhận hết tội về mình, che giấu nguyên nhân thật sự về cái chết của Giản Mặc.
Còn về vụ tai nạn giao thông, đúng là Lâm Cận có một chiếc ô tô giống với chiếc đã đâm mẹ con Giản Tiệp. Tuy nhiên luật sư của ông đã tìm ra bằng chứng, hôm xảy ra vụ tai nạn, ông có buổi tụ họp với lãnh đạo cấp cao của công ty. Nói cách khác, Lâm Cận có chứng cứ ngoại phạm.
Như vậy luật sư hoàn toàn có thể giúp ông thoát khỏi tội danh ở phiên tòa sơ thẩm. Hơn nữa, với địa vị và khả năng kinh tế của Lâm Cận, ông không thiếu cách thoát khỏi chốn lao tù. Nhưng ông lại nói với luật sư, không cần giúp ông biện hộ, ông sẽ chủ động nhận tội. Ông hy vọng vụ án nhanh chóng kết thúc để khỏi quấy nhiễu cuộc sống yên bình của người khác.
Năm năm trôi qua, Trịnh Vĩ không nhớ mình ở ngoài trại giam số Hai bao nhiêu lần. Anh biết Lâm Cận muốn gặp mình, nhưng anh chưa một lần đặt chân vào bên trong. Cũng chẳng phải anh không muốn gặp ông, nói đúng hơn là anh không dám gặp.
Đi vào bệnh viện của trại giam số Hai, Trịnh Vĩ nhanh chóng nhìn thấy Lâm Cận ở ngoài phòng phẫu thuật. Ông gầy hơn trong ảnh nhiều, mái tóc bạc trắng đẫm mồ hôi, bết vào trán. Nỗi đau đớn khiến gương mặt ông méo mó, biến dạng, ánh mắt không chút sinh khí, trên khóe miệng vẫn còn vệt máu. Trịnh Vĩ gần như không tin bệnh nhân trước mặt là Lâm Cận, người đàn ông phong độ ngày nào.
Diệp Chính Thần lên tiếng: “Đáng lẽ phải vào phòng mổ từ mười phút trước nhưng ông ấy kiên quyết đợi anh. Ông ấy có lời muốn nói với anh.”
Trịnh Vĩ gật đầu, bước đến bên Lâm Cận một cách khó nhọc. Ông giơ bàn tay dính máu về phía anh. Nỗi bi thương như bão lũ trào dâng trong lồng ngực, khiến anh nghẹt thở. Anh liền nắm lấy bàn tay già nua, yếu ớt, ngồi xuống, nói nhỏ: “Ông vào đi... Tôi ở đây đợi ông.”
“Bố...”
“Có chuyện gì đợi ông ra ngoài rồi nói sau.”
“Không...” Lâm Cận nắm chặt tay anh, thở dốc. “Nếu bố chết, con nhất định phải chăm sóc ẹ con... và cả con nữa.”
Cảm giác ngạt thở ngày càng dữ dội, Trịnh Vĩ dùng toàn bộ sức lực nắm lấy bàn tay giá lạnh của ông. “Vâng.”
Lâm Cận từ từ buông tay. Cô y tá đẩy ông vào phòng phẫu thuật. Trước khi cánh cửa khép lại, ông còn cố gắng nhổm đầu nhìn anh.
Trịnh Vĩ ngước nhìn bầu trời, đầu óc trống rỗng. Lâm Cận đã lựa chọn nhà tù để sống nốt quãng đời còn lại nhưng anh chưa một lần đến thăm ông. Ban đầu, khi biết sự thật từ mẹ, anh rất hận ông, hận ông vì vinh hoa phú quý mà bỏ rơi mẹ con anh, hận ông ích kỷ muốn giành lại thứ đã không thuộc về mình, hại chết người vô tội, còn làm liên lụy đến mẹ anh, khiến anh từ “con trai của Trịnh Diệu Khang” biến thành con hoang. Lúc bấy giờ, anh căm hận đến mức chỉ mong ông chết đi, mong mọi tội lỗi của ông bị vạch trần, để người đời nhìn thấy bộ mặt giả dối của ông. Tuy nhiên mẹ anh đã khóc, cầu xin anh: “Con đừng làm thế! Dù gây ra tội lỗi, ông ấy vẫn là bố ruột của con. Con sẽ hối hận, con nhất định sẽ hối hận...”
Nhưng kể từ khi Lâm Cận nhận tội ở phiên tòa, anh không có cách nào tiếp tục hận ông bởi anh biết vì muốn bảo vệ anh nên ông mới rơi vào kết cục thân bại danh liệt, mục xương trong tù. Tuy nhiên anh vẫn không chịu đi gặp Lâm Cận, không nói với ông một lời. Anh cảm thấy gặp gỡ cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận Lâm Cận là bố đẻ của mình. Anh không muốn có người bố như vậy. Trong lòng Trịnh Vĩ, Trịnh Diệu Khang mới là người bố thật sự của anh. Đối với một người có tính chiếm hữu mạnh mẽ như Trịnh Diệu Khang, làm sao ông có thể chịu nổi cảnh bị con trai quay lưng sau khi đã bị vợ phản bội? Vì vậy anh chỉ có thể xây một bức tường cao hơn bức tường của nhà tù trong lòng mình, ngăn cách với Lâm Cận. Trịnh Vĩ luôn tâm niệm một điều, anh là con trai của Trịnh Diệu Khang. Đây là sự thật không thể thay đổi.
Cho tới hôm nay anh mới hiểu, huyết thống là thứ chẳng có cách nào xóa bỏ. Diệp Chính Thần tiến lại gần, vỗ vai an ủi Trịnh Vĩ. Anh ngoảnh đầu, hỏi: “Chuyện này là thế nào vậy?”
“Hôm nay, trong tù xảy ra vụ xung đột bạo lực. Có kẻ nổi điên, cầm một mẩu gạch vỡ khua lung tung. Lâm Cận không may đứng ở gần đó nên bị đâm trúng gan.”
“Vết thương có nghiêm trọng không?”
“Khá nghiêm trọng.”
“Xác suất thành công của ca mổ là bao nhiêu?”
“Chủ nhiệm Lưu của bệnh viện Tích Thủy Đàm là bác sĩ mổ chính cho ông ấy.”
Nhận ra Diệp Chính Thần né tránh câu hỏi của mình, Trịnh Vĩ cố gắng giữ bình tĩnh. “Không sao. Chú cứ nói thật cho anh biết đi!”
“Em chỉ có thể nói ông ấy có khả năng qua đời, nhưng vẫn có tia hy vọng sống sót.”
Là bạn bè nhiều năm, Trịnh Vĩ đương nhiên hiểu ý Diệp Chính Thần. Chỉ là hy vọng mà thôi, nhưng có tia hy vọng cũng tốt rồi.
Anh dõi mắt về phía cửa phòng phẫu thuật đang khép chặt. Ngày trước, anh luôn cho rằng, trên đời này chẳng có chuyện gì mình không làm được. Bây giờ, cách cánh cửa sinh tử, anh mới cảm nhận một cách sâu sắc sự bất lực của mình.
“Ông ấy nhóm máu gì? Có cần tiếp máu không?” Trịnh Vĩ hỏi.
“Nhóm máu O. Anh yên tâm, bọn em đã điều máu từ kho dự trữ rồi.”
“Anh cũng nhóm máu O. Anh truyền cho ông ấy có được không?”
“Anh làm vậy chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Đây có lẽ là việc cuối cùng anh có thể làm cho ông ấy.” Trịnh Vĩ rất muốn làm điều gì đó cho Lâm Cận, dù chỉ là việc cỏn con.
“Được thôi, để em đi nói chuyện với phía bệnh viện.” Diệp Chính Thần gật đầu.
Không bao lâu sau một cô y tá đưa Trịnh Vĩ đi xét nghiệm máu. Máu từ từ dâng đầy ống thủy tinh nhưng nỗi đau trong lồng ngực anh vẫn không hề dịu bớt.
Anh hỏi cô y tá: “Lát nữa truyền máu cho người bệnh, cô có thể nói với ông ấy đây là máu của tôi không?”
Cô y tá tỏ ra khó xử: “Tôi sẽ chuyển lời giúp anh. Tuy nhiên bây giờ ông ấy đã rơi vào tình trạng hôn mê, dù nói cũng chưa chắc ông ấy đã nghe thấy.”
“Không, cô nhất định phải nói với Lâm Cận. Điều này rất quan trọng với ông ấy.”
“... Được thôi!”
Sau năm tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, chủ nhiệm Lưu cuối cùng cũng từ phòng phẫu thuật đi ra.
“Ca mổ tương đối thành công.” Khi thốt ra câu này, vẻ mặt ông không hề nhẹ nhõm. Ông nói với Trịnh Vĩ và Diệp Chính Thần, trong quá trình phẫu thuật, tim nạn nhân đã ngừng đập ba mươi mấy giây. May mà các bác sĩ không từ bỏ việc cấp cứu, ý thức sinh tồn của người bệnh cũng rất mạnh mẽ nên mới có thể vượt qua. Hiện tại, tuy ca mổ thành công nhưng bệnh nhân vẫn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, vẫn phải ở trong phòng ICU để theo dõi.
“Liệu ông ấy có thể thoát khỏi tình trạng nguy hiểm không?” Trịnh Vĩ hỏi.
“Cần tiếp tục theo dõi mới có câu trả lời. Tôi đề nghị cậu hãy chuẩn bị tâm lý. Người bệnh mắc bệnh tim, không loại trừ khả năng bị suy tim.”
Lâm Cận ở trong phòng ICU ba ngày ba đêm, Trịnh Vĩ không hề rời đi. Ngoài những lần vào thăm ngắn ngủi, phần lớn thời gian anh ở ngoài phòng bệnh, dõi theo điện tâm đồ qua tấm kính. Trịnh Vĩ cảm thấy nhịp tim của mình dường như ngày càng chậm lại, ngày càng bất lực, có thể ngừng đập bất cứ lúc nào. Trong ba ngày đó, Diệp Chính Thần luôn ở bên cạnh, theo dõi sát sao tình hình của Lâm Cận. Trịnh Vĩ cho rằng, cuộc đời anh cũng tương đối bất hạnh, có một người cha không muốn nhận, yêu một người phụ nữ không nên yêu, may mà anh chọn đúng người bạn này.
Trong đêm tối tình mịch, Trịnh Vĩ bỗng cảm thấy muốn nói chuyện. Thế là anh quay sang Diệp Chính Thần. “Chú chưa từng hỏi anh về quan hệ giữa anh và ông ấy…”
“Em chẳng muốn biết.”
“Nhưng đột nhiên anh muốn nói.”
Diệp Chính Thần cười gượng gạo. “Thật ra anh không tiết lộ, em cũng đoán được. Em đã xem hồ sơ vụ án, ông ấy giết bố Giản Nhu, lái xe đâm mẹ và em gái cô ấy. Vậy mà anh giúp ông ấy kháng án, từ tử hình giảm xuống tù chung thân. Năm năm qua, lần nào em về nước, anh cũng nhờ em chăm sóc ông ấy. Trừ khi là người thân, nếu không, anh chẳng có lý do làm vậy.”
“Ông ấy là bố ruột của anh.”
“Vâng...”
“Những năm qua, anh không muốn gặp ông ấy, không muốn thừa nhận mối quan hệ này. Anh tưởng chỉ cần tránh xa là sẽ không có bất cứ quan hệ gì, bất cứ tình cảm gì với ông ấy. Bây giờ anh mới biết mình đã nhầm. Đây là sự thật không thể chối bỏ.”
“Cũng không hẳn là không thế chối bỏ.” Diệp Chính Thần nói. “Mà do tính cách của anh. Anh quá coi trọng tình cảm, bất kể là tình thân, tình bạn hay tình yêu. Dù người khác phụ anh thế nào, anh cũng tuyệt đối không phụ họ.”
“Thế mà anh lại tuyệt tình với ông ấy. Với thân phận và địa vị của mình, ông ấy hoàn toàn có thể mời luật sư giỏi nhất giúp thoát tội, nhưng ông ấy đã chủ động nhận tội để bảo vệ anh, tình nguyện sống nốt quãng đời còn lại ở nơi không thấy ánh mặt trời, trong khi anh không một lần đi thăm ông ấy...”
“Điều ông ấy mong mỏi nhất không phải là được gặp anh mà là biết anh sống tốt.” Diệp Chính Thần lên tiếng an ủi.
Trịnh Vĩ thở dài, tựa người vào tường.
“Trước khi tiến hành phẫu thuật, em nói với ông ấy, anh đã kết hôn với Giản Nhu. Ông ấy rất vui, nhờ em chuyển lời tới anh, mong anh sớm có con.”
Đúng lúc này di động của Trịnh Vĩ rung rung. Là tin nhắn của Giản Nhu: “Ông xã, có lẽ em không nên quấy rầy anh vào thời điểm này. Tuy nhiên em nghĩ mình nên nói với anh, bất kể xảy ra chuyện gì, anh còn có em và con của chúng ta.
Đọc tin nhắn, Trịnh Vĩ cảm thấy trái tim như sắp ngừng đập trong lồng ngực đột nhiên được tiếp thêm sức mạnh to lớn, viền mắt khô rát của anh ươn ướt.
Ở đầu bên kia điện thoại, Giản Nhu đứng trong nhà tắm, nhìn mấy que thử thai các nhãn hiệu khác nhau trên bệ cửa sổ, que nào cũng có hai vạch đỏ rõ ràng. Cô nhẹ nhàng xoa bụng, nở nụ cười hạnh phúc.
Có nằm mơ Giản Nhu cũng không ngờ mình mang thai. Vì vậy trong ba ngày qua, cô cảm nhận một cách rõ ràng sự khác thường của cơ thể. Mỗi khi nhắm mắt, cô đều có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, bất kể ngồi trong phòng nghỉ của đoàn làm phim hay ở sofa xem ti vi. Thói quen ăn uống cũng có sự thay đổi lớn, hễ nhìn thấy món thịt là cô thèm không chịu nổi. Cơm hộp của đoàn làm phim chỉ có thịt kho tàu, vậy mà cô vẫn đánh chén ngon lành. Tuy nhiên Giản Nhu không bao giờ nghĩ mình có thai.
Tối nay, từ phim trường về nhà, cô vừa gặm táo vừa lướt Weibo. Sau khi phóng viên tờ Chia sẻ tin tức giải trí tung hình ảnh cô và Trịnh Vĩ ở ngoài cổng Cục Dân chính, Trưởng phòng Trịnh vốn mai danh ẩn tích nhiều năm đã bị nhận ra, bị tiết lộ thân phận. Nhờ phúc của anh, cô lại lên trang nhất báo giải trí, trở thành mục tiêu “ném đá” của dân mạng, Weibo lập kỷ lục truy cập mới. Thế mới biết chuyện tình của ngôi sao và cán bộ cấp cao thu hút sự chú ý đến mức nào.
Trong lúc lướt qua mấy chủ đề hot, Giản Nhu vô tình đọc được một status: “Bạn tôi có thai mà không biết. Bởi vì ra ít máu ở thời kỳ phôi thai được cấy vào tử cung, cô ngốc đó lại tưởng là kinh nguyệt.” Miếng táo suýt nữa mắc nghẹn trong cổ họng Giản Nhu. Cô chợt nhớ tới chuyện mình từng đóng vai phụ nữ có bầu nên đã vào diễn đàn bà mẹ và bé để tìm hiểu cảm nhận của thai phụ. Cô còn nhớ có thai phụ cho biết, thời kỳ đầu không hề buồn nôn, còn ăn đồ cay, có người nói lúc nào cũng buồn ngủ... Không phải đấy chứ? Giản Nhu lập tức thay đồ, đeo kính và khẩu trang, ra hiệu thuốc mua que thử thai. Quả nhiên cô đã “trúng thưởng”, còn là “phần thưởng lớn”.
Trong lòng vô cùng hoan hỷ, Giản Nhu hồi tưởng quá trình “trúng thưởng”. Hình như là đêm đó, nhân lúc cô nói chuyện điện thoại, Trịnh Vĩ đã bỏ qua khâu quan trọng. Cô rất nghi ngờ người đàn ông thâm hiểm kia cố ý làm vậy.
Đi đi lại lại trong nhà tắm một lúc, cuối cùng cô quyết định nhắn tin cho bố đứa trẻ. Tin nhắn vừa gửi đi, Trịnh Vĩ lập tức gọi điện.
“Thật không em?” Giọng anh run run.
“Thật! Em vừa mua rất nhiều que thử thai, đều có kết quả như nhau.”
“Em không đến bệnh viện kiểm tra à?”
“Em cũng muốn đi nhưng bệnh viện người đông phức tạp, em sợ bị phát hiện. Hiện tại, quan hệ của chúng ta gây không ít tranh cãi trên mạng. Em mà đến khoa Phụ sản, đám phóng viên báo lá cải chắc chắn sẽ đổ thêm dầu vào lửa, viết bậy viết bạ. Em thì chẳng sao, chỉ sợ ảnh hưởng không tốt đến anh. Hơn nữa, em nghe nói mang thai ba tháng đầu tốt nhất nên giữ bí mật, không thì dễ bị sảy.”
Mấy câu trước đều là những lời thừa thãi, chuyện sảy thai mới là trọng tâm. Cho dù khả năng chỉ là một phần vạn, Trịnh Vĩ cũng sẽ tin. Quả nhiên anh nói: “Vậy đi, anh sẽ nhờ Diệp Chính Thần hẹn bác sĩ khoa Phụ sản bên quân đội. Anh sẽ đưa em đi khám. Chúng ta xác định em có thai hay không đã, những chuyện khác tính sau.”
“Vâng...”
Anh lại hỏi: “Công việc đóng phim có vấn đề gì không? Có cần anh thương lượng với họ?...”
Mặc dù thấy không cần thiết nhưng Giản Nhu vẫn rất hạnh phúc trước sự quan tâm của anh: “Anh hiểu rõ kịch bản Leo cao còn gì. Từ đầu đến cuối toàn là cảnh tình cảm nhẹ nhàng, chỉ có mấy cảnh “hành động” trên giường thôi, em có thể ứng phó.”
“Bất kể là cảnh hành động gì cũng phải dùng người đóng thế.”
“Vâng, em sẽ thương lượng với đạo diễn.”
“Không cần! Anh sẽ giúp em điều đình.”
“Được thôi!”
Ngoài cửa phòng ngủ vang lên tiếng bà Giản: “Nhu Nhu, mau ra ăn cơm đi con!”
Cô vội cất cao giọng: “Vâng, con ra ngay đây!”
“Em đi ăn đi, nhớ ăn nhiều một chút.” Anh nói.
“Ừm….” Có một vấn đề cô rất muốn hỏi nhưng chẳng biết có nên hỏi không. Đắn đo vài giây, cô lên tiếng: “Bệnh tình của ông ấy có nghiêm trọng không anh?”
Nhắc đến chuyện này, ngữ khí của Trịnh Vĩ trở nên nặng nề: “Tình trạng suy tim của ông ấy đã bắt đầu nghiêm trọng. Bác sĩ nói, chỉ e không gắng gượng được lâu.”
“Anh có sao không?”
“Em yên tâm, anh vẫn ổn. Anh đã làm tất cả những việc có thể cho ông ấy, anh không nợ ông ấy điều gì cả.”
Tuy Trịnh Vĩ nói vậy nhưng dẫu sao Lâm Cận vẫn là bố ruột của anh, chắc anh sẽ rất buồn. Chỉ có điều, ông ta là người Giản Nhu không muốn dính dáng nhất. Cô nói: “Em đang mang thai, không tiện đến bệnh viện với anh.”
“Bây giờ em cần nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng, đừng nghĩ đến những chuyện khác. Anh sẽ xử lý ổn thỏa.”
“Vâng...”
“Mẹ em thế nào? Có gây khó dễ cho em không?” Trịnh Vĩ hỏi.
“Không! Bà là mẹ ruột của em, làm sao có thể gây khó dễ cho em cơ chứ? Mẹ đã mua vé máy bay về Canada nhưng cuối cùng không đi nữa. Mẹ nói, em sống một mình bao năm, ăn uống và nghỉ ngơi thất thường, lại hay uống rượu say, mẹ không yên tâm nên ở lại một thời gian để chăm sóc em. Em định thông báo với mẹ chuyện chúng ta đã đăng ký kết hôn nhưng hễ nhắc đến tên anh là mẹ không muốn nghe.”
“Mẹ em đã quyết định ở lại chứng tỏ bà muốn biết em sống có tốt không. Thế nào cũng có ngày bà sẽ chấp nhận anh.”
“Em hiểu.”
Trịnh Vĩ không nói thêm câu gì. Hai người im lặng hồi lâu nhưng không nỡ cúp máy.
Bà Giản lại gõ cửa. “Nhu Nhu, mau ra ăn cơm đi! Thức ăn để nguội không tốt cho dạ dày đâu.”
“Em đi ăn cơm đây. Anh còn chuyện gì không?”
“Có...” Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng thở của Trịnh Vĩ. “Anh nhớ em nhiều!”
“Em cũng thế!” Giản Nhu lưu luyến gác máy, thu dọn đống que thử thai trên bệ cửa sổ mới rời khỏi nhà tắm.
Trên bàn ăn bày các món cô thích nhất. Trong ngôi nhà của cô, ngoài bữa cơm nóng hổi và thơm phức do mẹ nấu, tất cảChương 18. Kết hôn
Lúc này đã là nửa đêm, phần lớn các căn hộ trong khu chung cư Lam Trù Danh Tọa đã tắt đèn đi ngủ. Giản Nhu rảo bước, đến gõ cửa nhà Trịnh Vĩ. Một lúc lâu sau, cánh cửa mới hé mở, Trịnh Vĩ đứng chắn ở giữa, không nhường lối cho cô bước vào.
“Em tìm anh có việc gì?” Anh cất giọng lạnh nhạt.
“Em mang laptop đến cho anh.”
“Cám ơn em.” Trịnh Vĩ nhận lấy chiếc máy tính, lại hỏi: “Chỉ có laptop thôi à? Đồ đạc khác của anh thì sao?”
Giản Nhu chớp chớp mắt. “Lần sau em sẽ mang cho anh.”
Khóe miệng Trịnh Vĩ động đậy, gương mặt vẫn hết sức thờ ơ. “Không cần đâu. Cũng chẳng có đồ quan trọng, em hãy vứt hết đi.”
“Còn em thì sao? Anh cũng không cần nữa à?”
Trịnh Vĩ im lặng. Giản Nhu liền đến rồi ôm anh. Cảm thấy anh đẩy vai mình, cô càng ôm chặt. Thật ra cô biết mình không thể đọ sức với người đàn ông này, anh muốn thoát khỏi vòng tay của cô thì dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên anh lại đứng yên bất động. Thế là cô “được voi đòi tiên”, kiễng chân hôn lên môi anh. Trịnh Vĩ ngoảnh mặt đi chỗ khác, né tránh đôi môi toàn mùi rượu của cô.
“Em uống say rồi.” Anh nói.
“Em không say.” Giản Nhu định cởi cúc áo của anh.
Trịnh Vĩ lập tức túm tay cô. “Đừng giỡn chơi nữa! Anh đã nói rõ trong điện thoại rồi còn gì.”
Cô ngẩng đầu, mắt ngấn lệ. “Năm năm trước rời xa anh, em coi như mình đã chết. Mỗi ngày, em diễn những vai khác nhau. Em gần như quên mất mình là ai... Nhưng anh lại bước vào cuộc sống của em, khiến cảm giác của em hồi sinh. Em yêu anh, còn yêu hơn năm năm trước. Anh có biết điều đó hay không? Em đã không thể rời xa anh...”
“Chúng ta...”
Giản Nhu lập tức ngắt lời: “Vậy chỉ một đêm thôi. Hãy cho em ngủ với anh đêm cuối cùng.”
Trịnh Vĩ nới lỏng bàn tay. Cô lập tức đặt môi mình lên môi anh. Hành lang không một bóng người, ngọn đèn cảm ứng chiếu sáng giọt lệ trên gò má và nỗi đau trong mắt cô. Lý trí nhất thời chệch quỹ đạo, Trịnh Vĩ ôm chặt người Giản Nhu, cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn của cô.
Giản Nhu vui mừng nhắm mắt. Cô tưởng dục vọng của anh thức tỉnh, chiến thắng lý trí, tưởng phương thức níu kéo đầy thành ý của mình sẽ khiến anh dao động. Tuy nhiên Trịnh Vĩ nhanh chóng rời khỏi đôi môi cô. Tuy cô có thể cảm nhận rõ ràng toàn thân anh nóng lên một cách lạ thường, cảm nhận được sự quyến luyến của anh nhưng anh vẫn đẩy cô ra.
Sau khi bình ổn hơi thở, Trịnh Vĩ lên tiếng: “Cám ơn ý tốt của em nhưng anh không cần phụ nữ ngủ cùng.”
Thái độ dứt khoát của anh khiến Giản Nhu trở nên tuyệt vọng. Cô ngước nhìn người đàn ông, cảm nhận một cách rõ ràng câu nói “gần trong gang tấc mà cách xa biển trời”. “Anh không muốn em nữa sao? Đã chờ đợi những mười lăm năm, tại sao anh không thể kiên trì thêm một ngày?”
“Những lời muốn nói, anh đều nói cả rồi. Em còn không rõ nguyên nhân à?”
“Em không hiểu. Anh thật sự cho rằng em không muốn ở bên anh ư? Anh thật sự cho rằng, em không có cảm giác khi chứng kiến màn nóng bỏng của anh và Nghiêm Vũ ở trong xe hay sao? Anh tưởng em không thất vọng, không oán hận anh khi nhìn thấy Lạc Tình hôn anh hay sao?” Nước mắt chảy dài xuống gò má, cô túm cánh tay anh mới có thể đứng vững. “Nhưng em có tư cách gì để trách móc anh? Tất cả những điều này đều xuất phát từ sự lựa chọn của em, đều do em tự làm tự chịu... Hôm nay, nhìn thấy anh đưa vị hôn thê đi thử váy cưới, biết rõ anh không muốn cưới cô ấy, nhưng em cũng chẳng có tư cách ngăn cản.”
Trịnh Vĩ thở dài “Sao em biết anh không muốn cưới cô ấy?”
“Bộ váy cưới cô ấy mặc quá lộng lẫy, không thích hợp ra bờ biển ngắm mặt trời mọc.”
Trịnh Vĩ lại quay mặt đi chỗ khác, không nhìn cô nữa.
“Trịnh Vĩ! Hãy nói một câu thật lòng, anh còn yêu em không?
“Muộn rồi, để anh đưa em về nhà, không mẹ và em gái sẽ lo lắng cho em.” Trịnh Vĩ quay người, đặt chiếc máy tính lên tủ giày rồi lấy chìa khóa xe.
Anh tỏ thái độ cương quyết, không cho cô bất cứ cơ hội nào. Nếu níu kéo qua điện thoại không được coi là có thành ý, vậy thì việc cô dâng mình đến tận cửa, thậm chí thốt ra những lời khẩn cầu một cách hèn mọn vẫn chưa đủ hay sao? Rốt cuộc anh còn muốn cô thế nào nữa?
Giản Nhu cảm thấy mình bị ép vào đường cùng. Cô như đứng ở bờ vực thẳm, chỉ cần sẩy chân là rơi xuống vực sâu vạn trượng. Cô túm chặt tay anh, tựa như bám lấy tia hy vọng cuối cùng. “Trịnh Vĩ! Chúng ta kết hôn đi!”
Anh ngẩn người. “Em nói gì cơ?”
“Chúng ta kết hôn đi! Nếu anh còn yêu em thì ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
Trịnh Vĩ có chút dao động, ánh mắt không còn lãnh đạm như trước đó. “Em không sợ người nhà phản đối sao?”
“Bây giờ em không lo được nhiều như thế. Dù tức giận và oán trách đến mấy thì mẹ vẫn mãi mãi là mẹ của em. Anh mà giận thì sẽ trở thành chồng người khác.” Cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh. “Anh từng nói, chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào cũng không muộn màng...”
Trịnh Vĩ lập tức ôm Giản Nhu vào lòng, cất giọng khàn khàn vì xúc động bên tai cô: “Đúng thế. Không muộn, anh đợi câu nói này của em lâu rồi.”
Giản Nhu mệt mỏi tựa vào vai anh. “Em đợi ngày này cũng mười lăm năm rồi.”
Trên hành lang yên tĩnh, đèn cảm ứng đã tắt. Anh hôn lên vành tai và mặt cô trong bóng tối. Nỗi đau và niềm vui thay đổi quá đột ngột, biết bao tâm tình kìm nén trong lòng dường như tìm được lối thoát, cô hôn anh cuồng nhiệt, chỉ có nhịp đập con tim càng lúc càng hỗn loạn của anh mới khiến cô cảm thấy chân thực.
Trịnh Vĩ lập tức bế Giản Nhu vào nhà rồi lại ngấu nghiến môi cô. Cô liếc thấy chiếc gạt tàn trên bệ cửa sổ chất đầy tàn thuốc, trong phòng vẫn nồng nặc mùi thuốc lá. Anh đặt cô xuống chiếc bàn gỗ lim. Hai chân cô quặp chặt thắt lưng anh. Trong người như bùng cháy một ngọn lửa, khiến cô chỉ hận không thể hòa tan vào người anh, mãi mãi không xa rời.
Trịnh Vĩ nhanh chóng cởi quần áo của cả hai, để không còn bất cứ khoảng cách nào. Khi bốn mắt chạm nhau, họ đều thấy rõ đam mê hừng hực trong mắt đối phương. Không ngôn từ nào có thể diễn tả sự thỏa mãn ở giây phút này.
Sau khi giải phóng hết tình cảm đè nén trong lòng bằng phương thức nguyên thủy nhất, Giản Nhu mệt mỏi thiếp đi trong vòng tay của Trịnh Vĩ. Sáng hôm sau, khi cô thức dậy, anh vẫn đang ngủ say. Nằm ngắm anh một lúc, cô giơ ngón tay vẽ lên khóe miệng hơi cong lên của anh. Tiếng chuông điện thoại điếc tai phá vỡ bầu không khí thanh tĩnh hiếm có. Giản Nhu nhướn người lấy di động của Trịnh Vĩ. Cô giật mình khi nhìn thấy ba chữ “Kiều Hân Vận” trên màn hình. Không biết hôm qua lúc nhận điện thoại của cô, có phải Kiều Hân Vận cũng đang ở tình huống như cô bây giờ? Có câu nói mười năm “phong thủy luân lưu chuyển”, đây mới chỉ qua một đêm thôi.
Phong thủy luân lưu chuyên: chỉ đời người luôn vận động biến hóa, không có gì là không thay đổi.
Giản Nhu đang không biết nên bắt máy hay từ chối cuộc gọi thì Trịnh Vĩ đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô đưa di động cho anh. “Em mặc kệ hai người từng xảy ra chuyện gì. Em chỉ hy vọng anh hãy giải quyết ổn thỏa mối quan hệ với cô ấy trước khi chúng ta kết hôn.”
Trịnh Vĩ khẽ gật đầu, bắt máy ngay trước mặt cô. Tiếng cười vui vẻ của Kiều Hân Vận vang lên rõ mồn một. “Vừa rồi cửa hàng áo cưới chuyển chiếc váy hôm qua đến nhà em. Anh mua tặng em thật sao?”
Trịnh Vĩ tựa vào đầu giường. “Em nói thích chiếc váy đó còn gì!”
“Nếu em nói thích anh thì giải quyết thế nào?”
Trịnh Vĩ bình thản trả lời: “Kiều đại tiểu thư kén như vậy, làm sao có chuyện nhìn trúng tôi?”
“Ý em là... giả dụ...”
“Giả thiết này khó thực hiện... vì vợ tôi sẽ không đồng ý.”
Kiều Hân Vận cười giòn tan. “May mà em không thích anh.”
Trịnh Vĩ cười cười, không nói câu gì. Giản Nhu kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt. Nhìn nụ cười đắc ý của anh, cô liền tường tỏ ngọn nguồn. Cô nên sớm nghĩ ra mới phải. Bao năm qua, cô tỏ thái độ tuyệt tình, thà chết cũng không gặp mặt, anh còn chẳng chịu bỏ cuộc thì làm gì có chuyện chỉ vì cô từ chối anh trước mặt mẹ mà buông tay? Có lẽ anh sẽ buồn, sẽ thất vọng, nhưng với khả năng chịu đựng hơn người, làm gì có chuyện anh dễ dàng từ bỏ? Dù quyết định buông tay, chắc anh cũng không đến nỗi lập tức đưa Kiều Hân Vận đi thử váy cưới.
Hóa ra tất cả đều là kế hoạch của anh. Anh đoán được mẹ cô sẽ cực lực phản đối, mười lăm phút nói chuyện không thể xóa bỏ hận thù tồn tại mười năm trong lòng bà. Anh cũng đoán được cô sẽ phân vân, khó xử giữa tình yêu và tình thân, sẽ từ chối chiếc nhẫn của anh. Vì vậy anh cố tình đưa Kiều Hân Vận đi thử váy cưới rồi bảo Tiêu Thường thông báo với cô. Anh cố tình dùng phương thức đoạn tuyệt để ép cô đưa ra quyết định cuối cùng.
Nghĩ tới chuyện ngày hôm qua mình bị đả kích và đau lòng ra sao, Giản Nhu chỉ muốn băm vằm người đàn ông trước mặt. Đáng tiếc, trong tay không có dao mà chỉ có gối. Thế là cô ném mạnh chiếc gối vào người anh. “Trịnh Vĩ! Anh có thể bỉ ổi hơn không?”
Trịnh Vĩ giơ tay bắt chiếc gối, thản nhiên đáp: “Anh mới gạt em có một ngày, trong khi em gạt anh những năm năm trời.”
Nghe câu này, cô liền xì hơi như quả bóng, mọi nỗi oán trách lập tức tan biến. Đúng thế, cô từng dùng tin đồn tình cảm với Nhạc Khải Phi để lừa dối anh. Điều khác biệt là, anh cho cô cơ hội cứu vãn tình cảm, còn cô không cho anh bất cứ cơ hội nào.
Giản Nhu thắc mắc: “Anh đã bày trò, tại sao không kiên nhẫn đến cùng, đợi chúng ta đăng ký kết hôn rồi mới cho em biết sự thật? Anh không sợ em tức giận, không chịu lấy anh nữa à?”
“Bây giờ em có đi hay không?” Trịnh Vĩ hỏi.
“Đi chứ!” Một khi đã quyết định ở bên anh cả đời, cô sẽ không nuốt lời. Bây giờ “gạo đã nấu thành cơm”, sau này chẳng may gặp khó khăn, thử thách, cô cũng là Trịnh phu nhân được pháp luật bảo vệ.
“Chúng ta chuẩn bị đi thôi!”
“Đợi một lát. Em đã nhờ người làm thủ tục di dân giúp ern đi lấy hồ sơ về. Hộ khẩu của em ở trong đó.”
“Vậy anh đi mua đồ ăn sáng đã.”
Khi Giản Nhu và Trịnh Vĩ đến Cục Dân chính, trong đại sảnh chật ních người. Có người thậm chí ngủ gật trong lúc chờ đến lượt làm thủ tục. Cảnh tượng náo nhiệt hơn xếp hàng chờ mua vé ở nhà ga. Nhân viên tiếp tân nói với họ: “Hôm nay đông quá nên chắc sẽ không đến lượt anh chị. Ngày mai anh chị đến sớm một chút.”
“Vâng!” Giản Nhu rút di động chụp ảnh rồi đăng lên Weibo để nhắc nhở mọi người, chuyện đăng ký kết hôn không thể nhất thời nổi hứng mà nên hẹn trước.
Status vừa đăng, lập tức có fan hỏi: “Nhục Nhục, chị đến Cục Dân chính làm gì thế? Có phải đăng ký kết hôn không?”
Cô đang cân nhắc xem phải trả lời thế nào thì nghe thấy Trịnh Vĩ gọi điện cho người bạn làm việc ở Cục Dân chính, hỏi xem liệu có thể giải quyết thủ tục giúp anh không.
Người bạn hỏi lại: “Kết hôn ư? Não ai bị úng nước thế? Anh có biết thời buổi này đăng ký kết hôn còn khó hơn mua vé tàu không?”
Trịnh Vĩ trả lời ngắn gọn: “Là tôi.”
“Em không nghe nhầm đấy chứ? Anh định kết hôn ư? Ai mà ngốc nghếch nhảy vào hố lửa vậy?”
Trịnh Vĩ cất giọng nhàn nhạt: “Chủ nhiệm Phác, gần đây có rất đông người xếp hàng làm thủ tục mà các cậu cũng chẳng chịu nghĩ cách giải quyết. Kết hôn là chuyện chung thân đại sự, các cậu tùy tiện nói một câu “ngày mai lại đến” để đuổi người ta về. Tôi nghĩ, chắc mấy hôm nữa tôi phải đến đây xem các cậu bận rộn công việc gì.”
Đối phương lập tức đổi giọng: “Trưởng phòng Trịnh! Em sai rồi. Em sẽ giải quyết cho anh ngay!”
Chưa đầy nửa tiếng sau, hai quyển sổ chứng nhận kết hôn màu đỏ đã ra đời. Bởi vì thời gian có hạn nên khâu tuyên thệ bị giản lược. Giản Nhu xem đi xem lại tên mình và Trịnh Vĩ trong quyển sổ. Trước kia, cô chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện kết hôn với anh, không ngờ chỉ cần ký tên là xong, đúng là dễ hơn mua vé tàu nhiều.
Trên đời có rất nhiều chuyện là vậy. Bạn tưởng khó hơn lên trời nhưng thực tế rất dễ giải quyết. Điều quan trọng là bạn có quyết tâm hay không.
Trịnh Vĩ bỏ quyển sổ vào túi áo, quay sang Phác Nghị Minh: “Chủ nhiệm Phác! Tôi thấy cậu cũng khá nhàn rỗi, hay là làm việc luôn ở đây đi, để nếm trải mùi vị làm “đầy tớ của nhân dân”.”
Phác Nghị Minh nghiến răng, sau đó cười híp mắt với Giản Nhu. “Trịnh phu nhân, khi nào ly hôn nhớ tìm tôi, đảm bảo không cần xếp hàng.”
Giản Nhu vừa định nói cám ơn, Trịnh Vĩ đã ôm cô. “Cậu yên tâm đi! Chúng tôi sẽ không bao giờ đến nơi này lần thứ hai.”
Phác Nghị Minh cười ngoác miệng, bắt tay Trịnh Vĩ. “Trưởng phòng Trịnh! Em đang đợi câu này của anh. Chúc mừng anh!”
Hai người ra khỏi Cục Dân chính, Giản Nhu không kìm được lại ngắm giấy chứng nhận kết hôn. Nhớ lại tâm trạng lên lên xuống xuống trong hai ngày qua, cô ôm vai Trịnh Vĩ, cất giọng cảm khái: “Hôm qua anh khiến em đau lòng như vậy, không sợ em tuyệt vọng, di dân sang Canada sao?”
“Sợ chứ! Anh rất sợ... bởi vì điều đó chứng tỏ em nói câu “Em yêu anh” bao nhiêu lần nhưng chẳng lần nào thật lòng.”
Nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của người đàn ông trước mặt, cuối cùng Giản Nhu mới hiểu tại sao anh luôn dễ dàng khiến phụ nữ rung động, tất nhiên cô cũng không phải ngoại lệ.
“Em yêu anh, mỗi câu đều là thật lòng.” Giản Nhu hôn lên má anh một cái, bất chấp đang ở trên đường phố đông người qua lại.
“Anh biết.”
Thời khắc đó, cô hoàn toàn chìm đắm trong tâm trạng ngọt ngào khó tả, không cần biết ngày mai phải đối mặt với khó khăn gì, cũng chẳng cần để ý đến ánh mắt của người khác. Trong đầu cô chỉ toàn hình bóng của người đàn ông bên cạnh.
Giản Nhu khoác tay Trịnh Vĩ, đi ra xe. Đúng lúc này điện thoại của anh đổ chuông. Là Diệp Chính Thần gọi.
Tưởng Phác Nghị Minh đã thông báo tin nóng hổi cho Diệp Chính Thần nên không đợi đối phương lên tiếng, Trịnh Vĩ đã cất giọng đắc ý: “Chú nhận được tin nhanh thật đấy!”
“Tin gì?” Giọng của Diệp Chính Thần không hề tỏ ra hưng phấn.
“Ơ, thế chú chưa biết à? Anh vừa đến Cục Dân chính.”
“Cục Dân chính ư?” Diệp Chính Thần hỏi lại.
“Cuối cùng anh cũng lấy vợ rồi. Chú đã hứa mừng món quà lớn, đừng quên đấy nhé!”
Có lẽ do quá bất ngờ nên Diệp Chính Thần im lặng.
Trịnh Vĩ cười. “Lát nữa mời chú ăn cơm. Cho chú chọn bất cứ nhà hàng nào ở Bắc Kinh.”
Đầu bên kia điện thoại vẫn không có phản ứng. Cuối cùng Trịnh Vĩ cũng nhận ra thái độ bất thường của đối phương. Anh thu lại nụ cười. “Có chuyện gì sao?”
“Xảy ra một việc...”
“Việc gì? Chú nói đi!”
“Em đang ở bệnh viện của trại giam số Hai, Lâm Cận bị thương...”
Nghe thấy tên Lâm Cận, Giản Nhu ngẩng đẩu nhìn Trịnh Vĩ. Anh dừng bước, ngồi xuống bồn hoa bên đường rồi mới hỏi: “Ông ấy bị thương có nặng không?”
“Tình hình không mấy khả quan. Em vừa mời chuyên gia của bệnh viện Tích Thủy Đàm đến khám cho ông ấy.”
Trịnh Vĩ cúi thấp đầu nên Giản Nhu không nhìn rõ vẻ mặt của anh.
“Ông ấy muốn gặp anh.” Diệp Chính Thần nói tiếp.
“Liệu ông ấy... có bị nguy hiểm đến tính mạng không?” Trịnh Vĩ cuộn chặt bàn tay thành nắm đấm.
“Hiện tại vẫn chưa rõ. Theo em... anh nên nhanh chóng quyết định.”
Giản Nhu lặng lẽ ngồi xuống cạnh Trịnh Vĩ, nắm tay anh. Tới hôm nay cô vẫn không thể tha thứ cho Lâm Cận, nhưng ông là bố đẻ của Trịnh Vĩ, trong người họ chảy cùng một dòng máu. Đây là sự thật không thể thay đổi.
“Anh đến bệnh viện đi! Em cũng phải về phim trường bây giờ.”
Trịnh Vĩ ngẩng đầu nhìn cô rồi nói vào điện thoại: “Chú bảo với ông ấy, anh sẽ đến ngay.”
Hai người đi về phía bãi đỗ xe. Đột nhiên có một phóng viên không biết từ đâu chui ra giơ máy chụp ảnh. Chụp xong, anh ta đưa máy ghi âm đến trước mặt họ, không ngừng truy yấn: “Giản tiểu thư! Vị này là bạn trai mà mấy hôm trước cô khoe trên Weibo đúng không? Hai vị đến Cục Dân chính để đăng ký kết hôn à? Đã làm thủ tục xong chưa?”
Giản Nhu chẳng bận tâm chuyện bị tiết lộ đã kết hôn, chỉ là anh chàng phóng viên này xuất hiện không đúng lúc. Trịnh Vĩ đi vòng qua anh ta để lên xe nhưng đối phương bám riết, đề nghị anh giới thiệu về mình, còn hỏi liệu có thể chụp một kiểu ảnh của hai người hay không.
Thấy sắc mặt Trịnh Vĩ ngày càng tệ, Giản Nhu vội đẩy anh. “Anh đi trước đi, việc ở đây giao cho xem xử lý.”
“Em có xử lý được không đấy?”
Cô cười, nói: “Anh yên tâm đi! Đây là sở trường của em mà, em biết cách đối phó với họ.”
“Được thôi. Có chuyện gì nhớ gọi cho anh.”
“Vâng!”
Trịnh Vĩ liếc nhìn tay phóng viên, ánh mắt lộ vẻ chán ghét rồi lái xe rời đi.
Trịnh Vĩ phóng xe như bay đến bệnh viện, chỉ sợ chậm một chút là không còn cơ hội gặp Lâm Cận. Cảnh vật trôi qua vùn vụt ở bên ngoài xe giống như hồi ức lần lượt xuất hiện trong đầu anh. Anh nhớ lại nhiều chuyện, nhớ tới lần đầu tiên gặp Lâm Cận bảy năm trước. Hôm đó, ông lái xe đi ngang qua ngôi biệt thự của anh. Nhìn thấy anh đứng ngoài cổng, ông liền dừng lại, hạ cửa kính xe, mỉm cười chào hỏi: “Chào cậu! Tôi mới dọn đến đây, sống tại ngôi biệt thự ở phía trước.” Khi ấy, từ người Lâm Cận toát ra vẻ ung dung, nho nhã đáng tin cậy.
Trịnh Vĩ nhớ tới cảnh sau khi Lâm Cận bị tuyên án năm năm trước. Lúc ông bị giải lên xe cảnh sát, anh đứng ngay gần đó. Lâm Cận không rời mắt khỏi anh. Kể cả khi xe cảnh sát đã đi xa, ông vẫn quay người, dán mặt vào tấm kính dõi theo anh. Ánh mắt ông không còn vẻ ung dung mà chỉ còn lại nét bi thương trong giờ phút biệt ly và nỗi nhớ của người cha đối với con trai mình. Ánh mắt ấy đã xóa nhòa nỗi oán hận trong lòng Trịnh Vĩ.
Trịnh Vĩ quyết định kháng án nhưng luật sư của Lâm Cận nói với anh: “Lâm tiên sinh không muốn kháng án nữa. Kết cục này tốt ọi người. Ông ấy chết rồi, sẽ có người mừng rỡ, có người yên tâm, có người an lòng...”
Anh nói: “Phiền anh chuyển lời đến ông ấy. Nếu ông ấy chết, cũng sẽ có người đau buồn.”
Ngày hôm sau, luật sư gọi điện thông báo Lâm Cận đã đồng ý kháng án. Luật sư mang đến cho anh toàn bộ hồ sơ của phiên sơ thẩm, trong đó có trần thuật chi tiết toàn bộ quá trình nạn nhân qua đời.
Thì ra hôm ấy Lâm Cận cùng hai người đàn ông bình thường hay giúp ông giải quyết những chuyện phiền phức đến nhà phóng viên Giản Mặc. Thực tế, ông không hề có ý định hại chết đối phương nên mới đích thân đến đó. Ông chỉ muốn biết tại sao Giản Mặc theo dõi mình, rốt cuộc tay phóng viên này đã biết được những bí mật gì?
Nghe Giản Mặc nói theo dõi mình theo chỉ thị của tổng biên tập nhằm mục đích moi tin nội bộ, gây tiếng vang cho tạp chí, Lâm Cận liền đề nghị cho đối phương một khoản tiền lớn, đổi lấy tập ảnh. Ông cũng yêu cầu Giản Mặc giữ bí mật chuyện này, không nói với bất kỳ người nào, đặc biệt là giới truyền thông.
Sau khi cân nhắc, Giản Mặc đã giao máy ảnh và USB cho ông. Là một thương nhân cáo già trên thương trường, Lâm Cận không tin Giản Mặc đưa toàn bộ tài liệu. Vì vậy ông cố ý nói những câu uy hiếp, còn cầm ảnh chụp gia đình đối phương xem một lúc lâu. Ông hy vọng Giản Mặc lo lắng cho người nhà mà không làm chuyện dại dột.
Trước những lời uy hiếp của Lâm Cận, Giản Mặc thật sự sợ hãi. Ông liên tục nhìn đồng hồ treo tường, lo con gái đi học về sẽ gặp bất trắc. Sắp đến giờ tan học, ông càng tỏ ra bất an. Khi kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, ông ra sức vùng vẫy, thoát khỏi bàn tay kìm kẹp của đối phương, lao ra ban công gọi tên con gái.
Người đi cùng Lâm Cận sợ kinh động đến hàng xóm ở tầng dưới nên lôi ông vào nhà. Ai ngờ Giản Mặc không biết lấy đâu ra sức mạnh kinh hồn, khiến họ không giữ nổi. Thế là chẳng may ông rơi từ ban công xuống. Họ muốn cứu nhưng không còn kịp nữa, bi kịch đã xảy ra.
Sau đó Lâm Cận cho hai người đàn ông kia một khoản tiền lớn để họ nhận hết tội về mình, che giấu nguyên nhân thật sự về cái chết của Giản Mặc.
Còn về vụ tai nạn giao thông, đúng là Lâm Cận có một chiếc ô tô giống với chiếc đã đâm mẹ con Giản Tiệp. Tuy nhiên luật sư của ông đã tìm ra bằng chứng, hôm xảy ra vụ tai nạn, ông có buổi tụ họp với lãnh đạo cấp cao của công ty. Nói cách khác, Lâm Cận có chứng cứ ngoại phạm.
Như vậy luật sư hoàn toàn có thể giúp ông thoát khỏi tội danh ở phiên tòa sơ thẩm. Hơn nữa, với địa vị và khả năng kinh tế của Lâm Cận, ông không thiếu cách thoát khỏi chốn lao tù. Nhưng ông lại nói với luật sư, không cần giúp ông biện hộ, ông sẽ chủ động nhận tội. Ông hy vọng vụ án nhanh chóng kết thúc để khỏi quấy nhiễu cuộc sống yên bình của người khác.
Năm năm trôi qua, Trịnh Vĩ không nhớ mình ở ngoài trại giam số Hai bao nhiêu lần. Anh biết Lâm Cận muốn gặp mình, nhưng anh chưa một lần đặt chân vào bên trong. Cũng chẳng phải anh không muốn gặp ông, nói đúng hơn là anh không dám gặp.
Đi vào bệnh viện của trại giam số Hai, Trịnh Vĩ nhanh chóng nhìn thấy Lâm Cận ở ngoài phòng phẫu thuật. Ông gầy hơn trong ảnh nhiều, mái tóc bạc trắng đẫm mồ hôi, bết vào trán. Nỗi đau đớn khiến gương mặt ông méo mó, biến dạng, ánh mắt không chút sinh khí, trên khóe miệng vẫn còn vệt máu. Trịnh Vĩ gần như không tin bệnh nhân trước mặt là Lâm Cận, người đàn ông phong độ ngày nào.
Diệp Chính Thần lên tiếng: “Đáng lẽ phải vào phòng mổ từ mười phút trước nhưng ông ấy kiên quyết đợi anh. Ông ấy có lời muốn nói với anh.”
Trịnh Vĩ gật đầu, bước đến bên Lâm Cận một cách khó nhọc. Ông giơ bàn tay dính máu về phía anh. Nỗi bi thương như bão lũ trào dâng trong lồng ngực, khiến anh nghẹt thở. Anh liền nắm lấy bàn tay già nua, yếu ớt, ngồi xuống, nói nhỏ: “Ông vào đi... Tôi ở đây đợi ông.”
“Bố...”
“Có chuyện gì đợi ông ra ngoài rồi nói sau.”
“Không...” Lâm Cận nắm chặt tay anh, thở dốc. “Nếu bố chết, con nhất định phải chăm sóc ẹ con... và cả con nữa.”
Cảm giác ngạt thở ngày càng dữ dội, Trịnh Vĩ dùng toàn bộ sức lực nắm lấy bàn tay giá lạnh của ông. “Vâng.”
Lâm Cận từ từ buông tay. Cô y tá đẩy ông vào phòng phẫu thuật. Trước khi cánh cửa khép lại, ông còn cố gắng nhổm đầu nhìn anh.
Trịnh Vĩ ngước nhìn bầu trời, đầu óc trống rỗng. Lâm Cận đã lựa chọn nhà tù để sống nốt quãng đời còn lại nhưng anh chưa một lần đến thăm ông. Ban đầu, khi biết sự thật từ mẹ, anh rất hận ông, hận ông vì vinh hoa phú quý mà bỏ rơi mẹ con anh, hận ông ích kỷ muốn giành lại thứ đã không thuộc về mình, hại chết người vô tội, còn làm liên lụy đến mẹ anh, khiến anh từ “con trai của Trịnh Diệu Khang” biến thành con hoang. Lúc bấy giờ, anh căm hận đến mức chỉ mong ông chết đi, mong mọi tội lỗi của ông bị vạch trần, để người đời nhìn thấy bộ mặt giả dối của ông. Tuy nhiên mẹ anh đã khóc, cầu xin anh: “Con đừng làm thế! Dù gây ra tội lỗi, ông ấy vẫn là bố ruột của con. Con sẽ hối hận, con nhất định sẽ hối hận...”
Nhưng kể từ khi Lâm Cận nhận tội ở phiên tòa, anh không có cách nào tiếp tục hận ông bởi anh biết vì muốn bảo vệ anh nên ông mới rơi vào kết cục thân bại danh liệt, mục xương trong tù. Tuy nhiên anh vẫn không chịu đi gặp Lâm Cận, không nói với ông một lời. Anh cảm thấy gặp gỡ cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận Lâm Cận là bố đẻ của mình. Anh không muốn có người bố như vậy. Trong lòng Trịnh Vĩ, Trịnh Diệu Khang mới là người bố thật sự của anh. Đối với một người có tính chiếm hữu mạnh mẽ như Trịnh Diệu Khang, làm sao ông có thể chịu nổi cảnh bị con trai quay lưng sau khi đã bị vợ phản bội? Vì vậy anh chỉ có thể xây một bức tường cao hơn bức tường của nhà tù trong lòng mình, ngăn cách với Lâm Cận. Trịnh Vĩ luôn tâm niệm một điều, anh là con trai của Trịnh Diệu Khang. Đây là sự thật không thể thay đổi.
Cho tới hôm nay anh mới hiểu, huyết thống là thứ chẳng có cách nào xóa bỏ. Diệp Chính Thần tiến lại gần, vỗ vai an ủi Trịnh Vĩ. Anh ngoảnh đầu, hỏi: “Chuyện này là thế nào vậy?”
“Hôm nay, trong tù xảy ra vụ xung đột bạo lực. Có kẻ nổi điên, cầm một mẩu gạch vỡ khua lung tung. Lâm Cận không may đứng ở gần đó nên bị đâm trúng gan.”
“Vết thương có nghiêm trọng không?”
“Khá nghiêm trọng.”
“Xác suất thành công của ca mổ là bao nhiêu?”
“Chủ nhiệm Lưu của bệnh viện Tích Thủy Đàm là bác sĩ mổ chính cho ông ấy.”
Nhận ra Diệp Chính Thần né tránh câu hỏi của mình, Trịnh Vĩ cố gắng giữ bình tĩnh. “Không sao. Chú cứ nói thật cho anh biết đi!”
“Em chỉ có thể nói ông ấy có khả năng qua đời, nhưng vẫn có tia hy vọng sống sót.”
Là bạn bè nhiều năm, Trịnh Vĩ đương nhiên hiểu ý Diệp Chính Thần. Chỉ là hy vọng mà thôi, nhưng có tia hy vọng cũng tốt rồi.
Anh dõi mắt về phía cửa phòng phẫu thuật đang khép chặt. Ngày trước, anh luôn cho rằng, trên đời này chẳng có chuyện gì mình không làm được. Bây giờ, cách cánh cửa sinh tử, anh mới cảm nhận một cách sâu sắc sự bất lực của mình.
“Ông ấy nhóm máu gì? Có cần tiếp máu không?” Trịnh Vĩ hỏi.
“Nhóm máu O. Anh yên tâm, bọn em đã điều máu từ kho dự trữ rồi.”
“Anh cũng nhóm máu O. Anh truyền cho ông ấy có được không?”
“Anh làm vậy chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Đây có lẽ là việc cuối cùng anh có thể làm cho ông ấy.” Trịnh Vĩ rất muốn làm điều gì đó cho Lâm Cận, dù chỉ là việc cỏn con.
“Được thôi, để em đi nói chuyện với phía bệnh viện.” Diệp Chính Thần gật đầu.
Không bao lâu sau một cô y tá đưa Trịnh Vĩ đi xét nghiệm máu. Máu từ từ dâng đầy ống thủy tinh nhưng nỗi đau trong lồng ngực anh vẫn không hề dịu bớt.
Anh hỏi cô y tá: “Lát nữa truyền máu cho người bệnh, cô có thể nói với ông ấy đây là máu của tôi không?”
Cô y tá tỏ ra khó xử: “Tôi sẽ chuyển lời giúp anh. Tuy nhiên bây giờ ông ấy đã rơi vào tình trạng hôn mê, dù nói cũng chưa chắc ông ấy đã nghe thấy.”
“Không, cô nhất định phải nói với Lâm Cận. Điều này rất quan trọng với ông ấy.”
“... Được thôi!”
Sau năm tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, chủ nhiệm Lưu cuối cùng cũng từ phòng phẫu thuật đi ra.
“Ca mổ tương đối thành công.” Khi thốt ra câu này, vẻ mặt ông không hề nhẹ nhõm. Ông nói với Trịnh Vĩ và Diệp Chính Thần, trong quá trình phẫu thuật, tim nạn nhân đã ngừng đập ba mươi mấy giây. May mà các bác sĩ không từ bỏ việc cấp cứu, ý thức sinh tồn của người bệnh cũng rất mạnh mẽ nên mới có thể vượt qua. Hiện tại, tuy ca mổ thành công nhưng bệnh nhân vẫn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, vẫn phải ở trong phòng ICU để theo dõi.
“Liệu ông ấy có thể thoát khỏi tình trạng nguy hiểm không?” Trịnh Vĩ hỏi.
“Cần tiếp tục theo dõi mới có câu trả lời. Tôi đề nghị cậu hãy chuẩn bị tâm lý. Người bệnh mắc bệnh tim, không loại trừ khả năng bị suy tim.”
Lâm Cận ở trong phòng ICU ba ngày ba đêm, Trịnh Vĩ không hề rời đi. Ngoài những lần vào thăm ngắn ngủi, phần lớn thời gian anh ở ngoài phòng bệnh, dõi theo điện tâm đồ qua tấm kính. Trịnh Vĩ cảm thấy nhịp tim của mình dường như ngày càng chậm lại, ngày càng bất lực, có thể ngừng đập bất cứ lúc nào. Trong ba ngày đó, Diệp Chính Thần luôn ở bên cạnh, theo dõi sát sao tình hình của Lâm Cận. Trịnh Vĩ cho rằng, cuộc đời anh cũng tương đối bất hạnh, có một người cha không muốn nhận, yêu một người phụ nữ không nên yêu, may mà anh chọn đúng người bạn này.
Trong đêm tối tình mịch, Trịnh Vĩ bỗng cảm thấy muốn nói chuyện. Thế là anh quay sang Diệp Chính Thần. “Chú chưa từng hỏi anh về quan hệ giữa anh và ông ấy…”
“Em chẳng muốn biết.”
“Nhưng đột nhiên anh muốn nói.”
Diệp Chính Thần cười gượng gạo. “Thật ra anh không tiết lộ, em cũng đoán được. Em đã xem hồ sơ vụ án, ông ấy giết bố Giản Nhu, lái xe đâm mẹ và em gái cô ấy. Vậy mà anh giúp ông ấy kháng án, từ tử hình giảm xuống tù chung thân. Năm năm qua, lần nào em về nước, anh cũng nhờ em chăm sóc ông ấy. Trừ khi là người thân, nếu không, anh chẳng có lý do làm vậy.”
“Ông ấy là bố ruột của anh.”
“Vâng...”
“Những năm qua, anh không muốn gặp ông ấy, không muốn thừa nhận mối quan hệ này. Anh tưởng chỉ cần tránh xa là sẽ không có bất cứ quan hệ gì, bất cứ tình cảm gì với ông ấy. Bây giờ anh mới biết mình đã nhầm. Đây là sự thật không thể chối bỏ.”
“Cũng không hẳn là không thế chối bỏ.” Diệp Chính Thần nói. “Mà do tính cách của anh. Anh quá coi trọng tình cảm, bất kể là tình thân, tình bạn hay tình yêu. Dù người khác phụ anh thế nào, anh cũng tuyệt đối không phụ họ.”
“Thế mà anh lại tuyệt tình với ông ấy. Với thân phận và địa vị của mình, ông ấy hoàn toàn có thể mời luật sư giỏi nhất giúp thoát tội, nhưng ông ấy đã chủ động nhận tội để bảo vệ anh, tình nguyện sống nốt quãng đời còn lại ở nơi không thấy ánh mặt trời, trong khi anh không một lần đi thăm ông ấy...”
“Điều ông ấy mong mỏi nhất không phải là được gặp anh mà là biết anh sống tốt.” Diệp Chính Thần lên tiếng an ủi.
Trịnh Vĩ thở dài, tựa người vào tường.
“Trước khi tiến hành phẫu thuật, em nói với ông ấy, anh đã kết hôn với Giản Nhu. Ông ấy rất vui, nhờ em chuyển lời tới anh, mong anh sớm có con.”
Đúng lúc này di động của Trịnh Vĩ rung rung. Là tin nhắn của Giản Nhu: “Ông xã, có lẽ em không nên quấy rầy anh vào thời điểm này. Tuy nhiên em nghĩ mình nên nói với anh, bất kể xảy ra chuyện gì, anh còn có em và con của chúng ta.
Đọc tin nhắn, Trịnh Vĩ cảm thấy trái tim như sắp ngừng đập trong lồng ngực đột nhiên được tiếp thêm sức mạnh to lớn, viền mắt khô rát của anh ươn ướt.
Ở đầu bên kia điện thoại, Giản Nhu đứng trong nhà tắm, nhìn mấy que thử thai các nhãn hiệu khác nhau trên bệ cửa sổ, que nào cũng có hai vạch đỏ rõ ràng. Cô nhẹ nhàng xoa bụng, nở nụ cười hạnh phúc.
Có nằm mơ Giản Nhu cũng không ngờ mình mang thai. Vì vậy trong ba ngày qua, cô cảm nhận một cách rõ ràng sự khác thường của cơ thể. Mỗi khi nhắm mắt, cô đều có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, bất kể ngồi trong phòng nghỉ của đoàn làm phim hay ở sofa xem ti vi. Thói quen ăn uống cũng có sự thay đổi lớn, hễ nhìn thấy món thịt là cô thèm không chịu nổi. Cơm hộp của đoàn làm phim chỉ có thịt kho tàu, vậy mà cô vẫn đánh chén ngon lành. Tuy nhiên Giản Nhu không bao giờ nghĩ mình có thai.
Tối nay, từ phim trường về nhà, cô vừa gặm táo vừa lướt Weibo. Sau khi phóng viên tờ Chia sẻ tin tức giải trí tung hình ảnh cô và Trịnh Vĩ ở ngoài cổng Cục Dân chính, Trưởng phòng Trịnh vốn mai danh ẩn tích nhiều năm đã bị nhận ra, bị tiết lộ thân phận. Nhờ phúc của anh, cô lại lên trang nhất báo giải trí, trở thành mục tiêu “ném đá” của dân mạng, Weibo lập kỷ lục truy cập mới. Thế mới biết chuyện tình của ngôi sao và cán bộ cấp cao thu hút sự chú ý đến mức nào.
Trong lúc lướt qua mấy chủ đề hot, Giản Nhu vô tình đọc được một status: “Bạn tôi có thai mà không biết. Bởi vì ra ít máu ở thời kỳ phôi thai được cấy vào tử cung, cô ngốc đó lại tưởng là kinh nguyệt.” Miếng táo suýt nữa mắc nghẹn trong cổ họng Giản Nhu. Cô chợt nhớ tới chuyện mình từng đóng vai phụ nữ có bầu nên đã vào diễn đàn bà mẹ và bé để tìm hiểu cảm nhận của thai phụ. Cô còn nhớ có thai phụ cho biết, thời kỳ đầu không hề buồn nôn, còn ăn đồ cay, có người nói lúc nào cũng buồn ngủ... Không phải đấy chứ? Giản Nhu lập tức thay đồ, đeo kính và khẩu trang, ra hiệu thuốc mua que thử thai. Quả nhiên cô đã “trúng thưởng”, còn là “phần thưởng lớn”.
Trong lòng vô cùng hoan hỷ, Giản Nhu hồi tưởng quá trình “trúng thưởng”. Hình như là đêm đó, nhân lúc cô nói chuyện điện thoại, Trịnh Vĩ đã bỏ qua khâu quan trọng. Cô rất nghi ngờ người đàn ông thâm hiểm kia cố ý làm vậy.
Đi đi lại lại trong nhà tắm một lúc, cuối cùng cô quyết định nhắn tin cho bố đứa trẻ. Tin nhắn vừa gửi đi, Trịnh Vĩ lập tức gọi điện.
“Thật không em?” Giọng anh run run.
“Thật! Em vừa mua rất nhiều que thử thai, đều có kết quả như nhau.”
“Em không đến bệnh viện kiểm tra à?”
“Em cũng muốn đi nhưng bệnh viện người đông phức tạp, em sợ bị phát hiện. Hiện tại, quan hệ của chúng ta gây không ít tranh cãi trên mạng. Em mà đến khoa Phụ sản, đám phóng viên báo lá cải chắc chắn sẽ đổ thêm dầu vào lửa, viết bậy viết bạ. Em thì chẳng sao, chỉ sợ ảnh hưởng không tốt đến anh. Hơn nữa, em nghe nói mang thai ba tháng đầu tốt nhất nên giữ bí mật, không thì dễ bị sảy.”
Mấy câu trước đều là những lời thừa thãi, chuyện sảy thai mới là trọng tâm. Cho dù khả năng chỉ là một phần vạn, Trịnh Vĩ cũng sẽ tin. Quả nhiên anh nói: “Vậy đi, anh sẽ nhờ Diệp Chính Thần hẹn bác sĩ khoa Phụ sản bên quân đội. Anh sẽ đưa em đi khám. Chúng ta xác định em có thai hay không đã, những chuyện khác tính sau.”
“Vâng...”
Anh lại hỏi: “Công việc đóng phim có vấn đề gì không? Có cần anh thương lượng với họ?...”
Mặc dù thấy không cần thiết nhưng Giản Nhu vẫn rất hạnh phúc trước sự quan tâm của anh: “Anh hiểu rõ kịch bản Leo cao còn gì. Từ đầu đến cuối toàn là cảnh tình cảm nhẹ nhàng, chỉ có mấy cảnh “hành động” trên giường thôi, em có thể ứng phó.”
“Bất kể là cảnh hành động gì cũng phải dùng người đóng thế.”
“Vâng, em sẽ thương lượng với đạo diễn.”
“Không cần! Anh sẽ giúp em điều đình.”
“Được thôi!”
Ngoài cửa phòng ngủ vang lên tiếng bà Giản: “Nhu Nhu, mau ra ăn cơm đi con!”
Cô vội cất cao giọng: “Vâng, con ra ngay đây!”
“Em đi ăn đi, nhớ ăn nhiều một chút.” Anh nói.
“Ừm….” Có một vấn đề cô rất muốn hỏi nhưng chẳng biết có nên hỏi không. Đắn đo vài giây, cô lên tiếng: “Bệnh tình của ông ấy có nghiêm trọng không anh?”
Nhắc đến chuyện này, ngữ khí của Trịnh Vĩ trở nên nặng nề: “Tình trạng suy tim của ông ấy đã bắt đầu nghiêm trọng. Bác sĩ nói, chỉ e không gắng gượng được lâu.”
“Anh có sao không?”
“Em yên tâm, anh vẫn ổn. Anh đã làm tất cả những việc có thể cho ông ấy, anh không nợ ông ấy điều gì cả.”
Tuy Trịnh Vĩ nói vậy nhưng dẫu sao Lâm Cận vẫn là bố ruột của anh, chắc anh sẽ rất buồn. Chỉ có điều, ông ta là người Giản Nhu không muốn dính dáng nhất. Cô nói: “Em đang mang thai, không tiện đến bệnh viện với anh.”
“Bây giờ em cần nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng, đừng nghĩ đến những chuyện khác. Anh sẽ xử lý ổn thỏa.”
“Vâng...”
“Mẹ em thế nào? Có gây khó dễ cho em không?” Trịnh Vĩ hỏi.
“Không! Bà là mẹ ruột của em, làm sao có thể gây khó dễ cho em cơ chứ? Mẹ đã mua vé máy bay về Canada nhưng cuối cùng không đi nữa. Mẹ nói, em sống một mình bao năm, ăn uống và nghỉ ngơi thất thường, lại hay uống rượu say, mẹ không yên tâm nên ở lại một thời gian để chăm sóc em. Em định thông báo với mẹ chuyện chúng ta đã đăng ký kết hôn nhưng hễ nhắc đến tên anh là mẹ không muốn nghe.”
“Mẹ em đã quyết định ở lại chứng tỏ bà muốn biết em sống có tốt không. Thế nào cũng có ngày bà sẽ chấp nhận anh.”
“Em hiểu.”
Trịnh Vĩ không nói thêm câu gì. Hai người im lặng hồi lâu nhưng không nỡ cúp máy.
Bà Giản lại gõ cửa. “Nhu Nhu, mau ra ăn cơm đi! Thức ăn để nguội không tốt cho dạ dày đâu.”
“Em đi ăn cơm đây. Anh còn chuyện gì không?”
“Có...” Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng thở của Trịnh Vĩ. “Anh nhớ em nhiều!”
“Em cũng thế!” Giản Nhu lưu luyến gác máy, thu dọn đống que thử thai trên bệ cửa sổ mới rời khỏi nhà tắm.
Trên bàn ăn bày các món cô thích nhất. Trong ngôi nhà của cô, ngoài bữa cơm nóng hổi và thơm phức do mẹ nấu, tất cả vẫn chẳng có gì thay đổi. Đôi dép của Trịnh Vĩ vẫn ở nguyên vị trí, quần áo của anh vẫn treo trên mắc, hai chiếc cốc tình nhân đã được rửa sạch sẽ, úp trên bàn trà... Tuy mẹ chẳng nói cũng không hỏi bất cứ điều gì nhưng Giản Nhu biết trên đời này, người mẹ nào cũng mong con cái mình được hạnh phúc.
“Nhu Nhu, uống canh trước đi!” Bà Giản múc bát canh đưa cho con gái. Cô cúi đầu, uống nước canh thơm nồng, trong lòng rất ấm áp.
Cảm thấy đã đến lúc nên ẹ biết chuyện, Giản Nhu ngồi thẳng người, nhìn bà Giản và em gái. “Con có thai rồi.”
Đang múc canh cho Giản Tiệp, nghe câu này, tay bà Giản run run làm nước canh sóng ra ngoài. Giản Tiệp vội rút tờ giấy ăn lau sạch. Đợi mẹ đặt chiếc bát xuống bàn, Giản Nhu mới nói tiếp: “Đứa bé là của Trịnh Vĩ.”
Bà Giản im lặng ngồi xuống ghế. Bầu không khí trầm mặc tựa như trải qua ngàn năm.
“Mẹ!” Giản Nhu khẽ gọi một tiếng.
Lúc này bà Giản mới ngẩng đầu, mắt lấp lánh ánh lệ. “Con đừng uống nữa. Mẹ bỏ long nhãn vào canh, không thích hợp với phụ nữ mang thai. Con hãy ăn nhiều thịt gà một chút.”
Giản Tiệp lên tiếng: “Chị! Anh Trịnh Vĩ biết chưa? Lần trước chẳng phải chị nói anh ấy sắp lấy vợ sao?”
“Chị...” Thật ra cô muốn thông báo “chị và Trịnh Vĩ đã đăng ký kết hôn rồi” nhưng hình như bây giờ không phải là thời điểm thích hợp. Thế là cô chuyển đề tài: “Chị vừa thông báo với anh ấy. Anh ấy đang ở trong bệnh viện của nhà tù, Lâm Cận bị đâm trọng thương. Bác sĩ nói, ông ấy khó lòng qua khỏi.”
Căn phòng lại một lần nữa rơi vào trạng thái yên tĩnh hồi lâu.
“Mẹ, ông ấy sắp chết rồi, mẹ không thể bỏ qua thù hận hay sao? Cứ tiếp tục như vậy, ngoài giày vò bản thân cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Bà Giản gắp một miếng thịt gà vào bát con gái. “Con ăn đi!” Ngoài câu này, bà không nói bất cứ câu nào khác.
Sáng hôm sau, Giản Nhu ăn bát vằn thắn do mẹ dậy sớm nấu cho cô, uống hai cốc sữa đậu nành rồi mới tới phim trường trong tình trạng tràn đầy năng lượng. Đọc thông báo mới, cô còn tưởng nhà sản xuất đổi nữ chính khác bởi vì nguyên một ngày cô chỉ có ba cảnh quay, còn ít hơn diễn viên quần chúng.
Giản Nhu đang định hỏi nguyên do thì Uy Gia đã đi tới, cười, nói: “Chắc cậu ấy sợ cô vất vả quá ấy mà.”
Cả ngày toàn ăn với ngủ như “nuôi heo”, chớp mắt đã đến bốn giờ chiều, Giản Nhu thuận lợi hoàn thành cảnh quay cuối trong ngày. Đang định thu dọn đồ về nhà ngủ tiếp, cô chợt cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng chiếu về mình. Giản Nhu ngoảnh đầu, bắt gặp Trịnh Vĩ đang đi tới. Anh mặc bộ lê đen thẳng tắp, trông rất nổi bật. Cô mừng rỡ rảo bước đến bên anh, bất chấp ánh mắt của những người xung quanh. “Sao anh lại đến đây? Bệnh tình của ông ấy ổn định chưa?”
“Ông ấy đã qua đời vào ba giờ sáng nay. Ông ấy đi rất bình thản, còn bảo cuộc đời này chẳng có gì tiếc nuối.” Trịnh Vĩ đáp. vẫn chẳng có gì thay đổi. Đôi dép của Trịnh Vĩ vẫn ở nguyên vị trí, quần áo của anh vẫn treo trên mắc, hai chiếc cốc tình nhân đã được rửa sạch sẽ, úp trên bàn trà... Tuy mẹ chẳng nói cũng không hỏi bất cứ điều gì nhưng Giản Nhu biết trên đời này, người mẹ nào cũng mong con cái mình được hạnh phúc.
“Nhu Nhu, uống canh trước đi!” Bà Giản múc bát canh đưa cho con gái. Cô cúi đầu, uống nước canh thơm nồng, trong lòng rất ấm áp.
Cảm thấy đã đến lúc nên ẹ biết chuyện, Giản Nhu ngồi thẳng người, nhìn bà Giản và em gái. “Con có thai rồi.”
Đang múc canh cho Giản Tiệp, nghe câu này, tay bà Giản run run làm nước canh sóng ra ngoài. Giản Tiệp vội rút tờ giấy ăn lau sạch. Đợi mẹ đặt chiếc bát xuống bàn, Giản Nhu mới nói tiếp: “Đứa bé là của Trịnh Vĩ.”
Bà Giản im lặng ngồi xuống ghế. Bầu không khí trầm mặc tựa như trải qua ngàn năm.
“Mẹ!” Giản Nhu khẽ gọi một tiếng.
Lúc này bà Giản mới ngẩng đầu, mắt lấp lánh ánh lệ. “Con đừng uống nữa. Mẹ bỏ long nhãn vào canh, không thích hợp với phụ nữ mang thai. Con hãy ăn nhiều thịt gà một chút.”
Giản Tiệp lên tiếng: “Chị! Anh Trịnh Vĩ biết chưa? Lần trước chẳng phải chị nói anh ấy sắp lấy vợ sao?”
“Chị...” Thật ra cô muốn thông báo “chị và Trịnh Vĩ đã đăng ký kết hôn rồi” nhưng hình như bây giờ không phải là thời điểm thích hợp. Thế là cô chuyển đề tài: “Chị vừa thông báo với anh ấy. Anh ấy đang ở trong bệnh viện của nhà tù, Lâm Cận bị đâm trọng thương. Bác sĩ nói, ông ấy khó lòng qua khỏi.”
Căn phòng lại một lần nữa rơi vào trạng thái yên tĩnh hồi lâu.
“Mẹ, ông ấy sắp chết rồi, mẹ không thể bỏ qua thù hận hay sao? Cứ tiếp tục như vậy, ngoài giày vò bản thân cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Bà Giản gắp một miếng thịt gà vào bát con gái. “Con ăn đi!” Ngoài câu này, bà không nói bất cứ câu nào khác.
Sáng hôm sau, Giản Nhu ăn bát vằn thắn do mẹ dậy sớm nấu cho cô, uống hai cốc sữa đậu nành rồi mới tới phim trường trong tình trạng tràn đầy năng lượng. Đọc thông báo mới, cô còn tưởng nhà sản xuất đổi nữ chính khác bởi vì nguyên một ngày cô chỉ có ba cảnh quay, còn ít hơn diễn viên quần chúng.
Giản Nhu đang định hỏi nguyên do thì Uy Gia đã đi tới, cười, nói: “Chắc cậu ấy sợ cô vất vả quá ấy mà.”
Cả ngày toàn ăn với ngủ như “nuôi heo”, chớp mắt đã đến bốn giờ chiều, Giản Nhu thuận lợi hoàn thành cảnh quay cuối trong ngày. Đang định thu dọn đồ về nhà ngủ tiếp, cô chợt cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng chiếu về mình. Giản Nhu ngoảnh đầu, bắt gặp Trịnh Vĩ đang đi tới. Anh mặc bộ lê đen thẳng tắp, trông rất nổi bật. Cô mừng rỡ rảo bước đến bên anh, bất chấp ánh mắt của những người xung quanh. “Sao anh lại đến đây? Bệnh tình của ông ấy ổn định chưa?”
“Ông ấy đã qua đời vào ba giờ sáng nay. Ông ấy đi rất bình thản, còn bảo cuộc đời này chẳng có gì tiếc nuối.” Trịnh Vĩ đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.