Chương 24
HNgọc
18/04/2022
An Nhiên lẵng lặng đi theo phía sau Tú Anh, trong đầu vô vàng suy nghĩ. Không biết là cô định làm gì, hay là muốn làm khó dễ để trả thù nàng không quan tâm đến
Với lại An Nhiên không có quyền lên tiếng hay phản đối những chuyện Tú Anh đưa ra với nàng. Bởi vì trong công ty này, cô là người có chức vụ lớn nhất
Đến phòng làm việc, cô đẩy cửa bước vào và vẫn cứ thế im lặng ngồi xuống bàn làm việc. An Nhiên trở nên khó hiểu, nàng cũng định sẽ nói gì đó nên thôi
Lặng lẽ nhìn mọi thứ xung quanh căn phòng này một cách tỉ mỉ. Nơi đây rất rộng và mát mẻ, chắc do máy lạnh
Môi trường làm việc như thế này đúng là thích thật đó nha, An Nhiên ước được một lần làm việc giống như vậy
"Chị kêu tôi là có chuyện gì?"- An Nhiên lên tiếng hỏi khi đứng trước bàn làm việc của Tú Anh
"Không có gì, em qua ghế ngồi đi, lát nữa sẽ có việc cho em làm"
Tú Anh dán mắt vào đống hồ sơ trên bàn, tay kia chỉ về phía ghế. Sắc mặt của An Nhiên dần trở nên khó coi, nàng biết cô muốn làm gì
Tự nhiên bắt người ta vào đây ngồi chờ là có ý gì đây, nàng còn rất nhiều việc phải làm nữa kìa. Mọi người ở dưới đó chắc là đang đợi nàng trở về để giao phó công việc
Nhìn cái mặt Tú Anh thấy mà ghét, An Nhiên nắm chặt tay lại muốn đấm vài phát cho hả dạ. Bây giờ nàng không thể nào làm trái ý được, nghe lời vẫn tốt hơn
Phòng kinh doanh
"Hôm nay tôi bao mọi người một bữa. Nào, ai uống cái gì thì nói đi nha"- Anh trưởng phòng đứng dậy, nở nụ cười với tất cả mọi người
"Wow! Trưởng phòng keo kiệt của chúng ta hôm nay thật hào phóng, hiếm thấy đó nha!"
Anh ta được khen này nọ thì chỉ biết cười ngượng ngùng, tại hôm nay có người mới nên muốn thể hiện chút xíu ấy mà
Mọi người bắt đầu nói tên thức uống mà họ muốn, tất cả gần 15 ly nước đủ loại. Jenny tất nhiên phải có rồi, cô uống loại xịn nhất đó nha
"Nè, cô mau lấy tiền rồi đi mua cho mọi người ở đây nhanh"- Nhã Tịnh hướng mắt nhìn về phía Jenny rồi lên tiếng
"Ủa biết bao nhiêu người ở đây sao không kêu tại sao kêu tôi?"- Jenny liếc xéo, vẻ mặt khiêu khích nhìn Nhã Tịnh đáp lại
"Phòng của chúng ta chỉ có cô và An Nhiên là thực tập sinh thôi hà, An Nhiên không có ở đây thì đương nhiên cô phải đi mua rồi. Cô không hiểu hả?"
Cái chuyện ma củ ăn hiếp ma mới là chuyện thường xuyên xảy ra ở chỗ làm. Ai cũng quen với điều này rồi nhưng Jenny thì không
Cô không thấy khó chịu cho lắm nhưng lại ghét cay ghét đắng cái người kế bên này
Từ lúc mới vào là đã cố tình gây sự với cô rồi, bây giờ còn giám sai vặt nữa là sao. Chị ta đúng là đáng ghét, đừng có thấy cô hiền mà lấn tới nha
"Cô ngộ thật, tại sao cứ thích châm chọt vào tôi thôi vậy. Bộ thực tập sinh là phải đi mua hay sao?"
Jenny bực mình đứng lên, đôi mắt cháy lửa nhìn Nhã Tịnh. Càng lúc càng quá đáng rồi đó, là nhân viên thôi mà chứ có phải bà nội người ta đâu mà sai khiến
Phản ứng của Jenny làm mọi người một phen bất ngờ, chưa ai giám lớn tiếng với Nhã Tịnh hết đó. Cô ta là người duy nhất và đầu tiên rồi
Coi bộ lần này có người đấu khẩu với Nhã Tịnh rồi đây, ai sẽ xứng ngôi "Sư tử hà đông". Họ im lặng xem cuộc tranh đấu đầy hấp dẫn này
Nhã Tịnh lập tức đứng dậy, đi thêm vài bước đến trước mặt Jenny. Đó giờ chưa có ai dám lớn tiếng với cô hết, con nhỏ này gan to thật mà
"Ha ha ha! Thực tập sinh bị sai làm việc vặt là chuyện hết sức bình thường mà cô không biết hả? Tầm hiểu biết của cô đúng là quá hạn hẹp rồi đó nha"- Nhã Tịnh ôm bụng cười ha hả lên trước mặt Jenny như thách thức
"Hừ"- Jenny khoanh tay trước ngực nhếch môi cười kinh bỉ-"Tôi mà hạn hẹp thì chắc cô rộng bằng cái lỗ mũi"
"Con nhỏ này giỡn mặt hả? NÈ!!!"- Quá bực tức trước thái độ xem thường, Nhã Tịnh hét lớn vào mặt Jenny
Jenny thì vẫn thản nhiên, cô mở miệng cười nhẹ một cái, sau đó buông tay trước ngực xuống và
"NÈ CÁI GÌ HẢ!!!"
Jenny hét lớn và to hơn vào mặt của Nhã Tịnh khiến chị ta giật mình lùi về sau và ngồi phịch xuống ghế.
Mọi người thấy không ổn rồi đó, mạnh ai nấy đi lại xem như thế nào còn biết được cản
"Cô. . .cô. . .tôi sẽ không để yên cho câu đâu"
Sau đó Nhã Tịnh lao vào nắm lấy tóc của Jenny nhưng Jenny nào chịu thua. Cô nắm chặt lấy tóc của chị ta lại, không ai chịu nhường ai
Mọi người lập tức đến ngăn cản lại nhưng không tài nào họ chịu buông tay ra.
"Nè, cô làm gì vậy hả"- Jenny quát tháo lên
"Tôi sẽ cho cô một vài học"- Nhã Tịnh nói
"Còn không chịu bỏ ra, hôm nay cô chết chắc với tôi"- Jenny đáp trả
"Thực tập sinh mà láo loét với tôi hả!!"- Nhã Tịnh trừng mắt, tay nắm chặt hơn
"Chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ hả!"- Jenny không hề thua kém
"Chị ơi. . .bỏ ra đi"
"Hai người bình tĩnh lại được không vậy"
"Nhã Tịnh mau bỏ tay ra đi"
Vô số lời nói nhưng cả hai đều bỏ ngoài tai, vẫn tiếp tục cuộc chiến tranh giữa hai thế giới. Jenny đâu thể nào buông tha dễ dàng như vậy được, chi ta cố tình gây sự với cô trước
Còn Nhã Tịnh quyết tâm không buông tay, nhân cơ hội này cho cô ta một bài học nhớ đời. Giám lớn tiếng cãi nhau với mình nữa chứ.
Phòng tổng giám đốc
Tú Anh trầm ngâm mặt mày nhìn hai người đang đứng cúi đầu phía trước mặt. Đúng là không ra hệ thống gì cả
Chiến tranh giữa hai người được Tú Anh phát hiện ra và bị triệu hồi lên phòng ngay và luôn
"Hai cô đang làm cái trò gì vậy hả? Ở đây là công ty chứ không phải cái chợ để muốn làm gì thì làm"
Nghĩ làm sao mà họ có thể đánh nhau chỉ vì một chuyện hết sức bình thường. Một người là tiền bối mà lại đi hơn thua với nhân viên thực tập của mình
Người kia là nhân viên thực tập mà đã như vậy rồi thì ai dám nhận. Mới ngày đầu đi làm là đã đánh tiền bối một cách trắng trợn
"Xin lỗi sếp"- Cả hai đồng thanh lên tiếng
Từ trước đến giờ công ty không hề xảy ra mấy chuyện lục đục nội bộ này. Đây chắc hẳn là trường hợp đầu tiên và cũng là cuối cùng
"Cả hai viết bản kiểm điểm hết đi. Đừng bao giờ lập lại tình trạng này một lần nữa, nếu như không muốn nghĩ việc"
Ngày đầu tiên đi làm đối với An Nhiên quả là một khởi đầu gian nan, có lẽ bản thân phải cố gắng hết sức mới được
Hiện tại trong phòng chỉ còn một mình An Nhiên, mọi người đã về hết rồi. Nàng muốn dọn dẹp lại những thứ linh tinh trên bàn và xung quanh
Đồng hồ điểm năm giờ chiều, ngày hôm nay đã kết thúc. Vừa lúc này tiếng chuông điện thoại của An Nhiên reo lên, nàng giật mình rồi lấy ra từ trong túi xách
Nhìn màn hình tự nhiên An Nhiên chợt mỉm cười tủm tỉm, người gọi không ai khác chính là Nhất Nam. Bởi vì hôm qua nàng có nói hôm nay mình đi làm ở công ty
Ừm, có thể là Nhất Nam muốn chúc mừng hay là làm gì đó cho An Nhiên vui đây mà
"Alo! Em nghe"
Nghe giọng nói ngọt ngào của An Nhiên thôi đã làm người ở đầu dây bên kia muốn chết ngất.
"Ngày đầu tiên đi làm như thế nào rồi, nói anh nghe xem"
"Rất tốt, mọi người ở đây rất hòa đồng và ai cũng tốt với em"
An Nhiên rất thích những người quan tâm đến mình, đặc biệt là phải yêu chiều. Vừa dọn dẹp, nàng vừa trò chuyện với anh
Cũng biết công việc của Nhất Nam rất bận rộn, vì anh cũng là một giám đốc giống như Tú Anh. Có điều công ty ấy không lớn bằng của cô
"Tối nay em có rảnh không, chúng ta cùng nhau đi ăn nha"
"Được, vậy hẹn anh tối nay ở trạm xe buýt. Em sẽ ở đó đợi anh"
"Chốt đơn! Anh cúp máy đây"
Đúng là khiến An Nhiên không thể nhịn cười được mà, hôm nay lấy đâu ra câu đó nữa vậy trời. Sau khi mọi thứ đã gọn gàng và ngăn nắp, An Nhiên mới đi tắt đèn và quạt
Tú Anh cũng chuẩn bị ra về, hôm nay cô không có ở lại công ty như mọi khi. Thường thì cô sẽ ở lại cho đến khi giải quyết hết công việc, nhưng hôm nay phải về sớm
Đi tới đại sảnh, Tú Anh chợt thấy An Nhiên đang đi ra từ phòng làm việc. Chẳng phải giờ này tan làm hết rồi sao, vậy nàng làm gì giờ này mới về
Bước chân Tú Anh nhanh hơn một chút, cô muốn mời An Nhiên đi ăn cùng mình tối nay. Xem như ăn mừng ngày đầu tiên đi làm chẳng hạn
"Hứa An Nhiên"
Nghe có người gọi, An Nhiên lập tức dừng chân, xoay người về phía sau nhìn. Thì ra là Tú Anh, nhưng sao giờ này chị ta còn ở đây
"Chị kêu tôi có chuyện gì?"
"Ừm. . .tối nay em có bận gì không?"
"Có chuyện gì sao"- An Nhiên chau mày lại, tỏ vẻ khó hiểu
Đôi môi Tú Anh cắn chặt, mắt cứ đảo vì ngại khi nhìn thẳng vào mắt của An Nhiên. Nhưng rồi cũng giữ được bình tĩnh, khẽ mỉm cười
"Tôi muốn mời em đi ăn, xem như chúc mừng ngày đầu đi làm của em. Em đi chứ?"
Nhìn đôi mắt đầy hi vọng của Tú Anh làm cho An Nhiên thêm phần khó sử. Vừa nãy nàng đã đồng ý đi ăn cùng Nhất Nam rồi, bây giờ phải làm sao đây
Thật tình cũng muốn đi với Tú Anh lắm nhưng có lẽ phải từ chối rồi.
"Tối nay tôi bận rồi, không đi ăn với chị được. Hẹn lần khác nha"- An Nhiên cố mỉm cười cho Tú Anh đừng buồn
"Ờ ừm. . .vậy cũng được"
Sắc mặt liền xuống hẳn, Tú Anh cảm thấy buồn ở trong lòng. Cứ nghĩ đêm nay sẽ vui lắm vì được đi ăn tối cùng với An Nhiên
Vậy mà nàng bận rồi, đúng là xui xẻo quá.
Tự nhiên An Nhiên cảm thấy có lỗi với Tú Anh thật, nàng có thể hiểu được tâm trạng của cô khi bị nàng từ chối. Nhưng có thể làm gì bây giờ
An Nhiên chỉ cầu xin Tú Anh đừng như vậy với mình nữa, hãy quan tâm nàng như một người bạn
Đừng dành quá nhiều thời gian riêng cho nàng, cũng xin cô đừng quan tâm, chăm sóc nàng như một người yêu
Vì như vậy, An Nhiên sẽ yếu lòng và rung động trước Tú Anh. Trái tim này đang dần mềm yếu trước những điều mà Tú Anh đối với nàng
Một năm, hy vọng sẽ trôi qua nhanh nhất có thể và để lại những tháng ngày bình yên như lúc ban đầu.
Với lại An Nhiên không có quyền lên tiếng hay phản đối những chuyện Tú Anh đưa ra với nàng. Bởi vì trong công ty này, cô là người có chức vụ lớn nhất
Đến phòng làm việc, cô đẩy cửa bước vào và vẫn cứ thế im lặng ngồi xuống bàn làm việc. An Nhiên trở nên khó hiểu, nàng cũng định sẽ nói gì đó nên thôi
Lặng lẽ nhìn mọi thứ xung quanh căn phòng này một cách tỉ mỉ. Nơi đây rất rộng và mát mẻ, chắc do máy lạnh
Môi trường làm việc như thế này đúng là thích thật đó nha, An Nhiên ước được một lần làm việc giống như vậy
"Chị kêu tôi là có chuyện gì?"- An Nhiên lên tiếng hỏi khi đứng trước bàn làm việc của Tú Anh
"Không có gì, em qua ghế ngồi đi, lát nữa sẽ có việc cho em làm"
Tú Anh dán mắt vào đống hồ sơ trên bàn, tay kia chỉ về phía ghế. Sắc mặt của An Nhiên dần trở nên khó coi, nàng biết cô muốn làm gì
Tự nhiên bắt người ta vào đây ngồi chờ là có ý gì đây, nàng còn rất nhiều việc phải làm nữa kìa. Mọi người ở dưới đó chắc là đang đợi nàng trở về để giao phó công việc
Nhìn cái mặt Tú Anh thấy mà ghét, An Nhiên nắm chặt tay lại muốn đấm vài phát cho hả dạ. Bây giờ nàng không thể nào làm trái ý được, nghe lời vẫn tốt hơn
Phòng kinh doanh
"Hôm nay tôi bao mọi người một bữa. Nào, ai uống cái gì thì nói đi nha"- Anh trưởng phòng đứng dậy, nở nụ cười với tất cả mọi người
"Wow! Trưởng phòng keo kiệt của chúng ta hôm nay thật hào phóng, hiếm thấy đó nha!"
Anh ta được khen này nọ thì chỉ biết cười ngượng ngùng, tại hôm nay có người mới nên muốn thể hiện chút xíu ấy mà
Mọi người bắt đầu nói tên thức uống mà họ muốn, tất cả gần 15 ly nước đủ loại. Jenny tất nhiên phải có rồi, cô uống loại xịn nhất đó nha
"Nè, cô mau lấy tiền rồi đi mua cho mọi người ở đây nhanh"- Nhã Tịnh hướng mắt nhìn về phía Jenny rồi lên tiếng
"Ủa biết bao nhiêu người ở đây sao không kêu tại sao kêu tôi?"- Jenny liếc xéo, vẻ mặt khiêu khích nhìn Nhã Tịnh đáp lại
"Phòng của chúng ta chỉ có cô và An Nhiên là thực tập sinh thôi hà, An Nhiên không có ở đây thì đương nhiên cô phải đi mua rồi. Cô không hiểu hả?"
Cái chuyện ma củ ăn hiếp ma mới là chuyện thường xuyên xảy ra ở chỗ làm. Ai cũng quen với điều này rồi nhưng Jenny thì không
Cô không thấy khó chịu cho lắm nhưng lại ghét cay ghét đắng cái người kế bên này
Từ lúc mới vào là đã cố tình gây sự với cô rồi, bây giờ còn giám sai vặt nữa là sao. Chị ta đúng là đáng ghét, đừng có thấy cô hiền mà lấn tới nha
"Cô ngộ thật, tại sao cứ thích châm chọt vào tôi thôi vậy. Bộ thực tập sinh là phải đi mua hay sao?"
Jenny bực mình đứng lên, đôi mắt cháy lửa nhìn Nhã Tịnh. Càng lúc càng quá đáng rồi đó, là nhân viên thôi mà chứ có phải bà nội người ta đâu mà sai khiến
Phản ứng của Jenny làm mọi người một phen bất ngờ, chưa ai giám lớn tiếng với Nhã Tịnh hết đó. Cô ta là người duy nhất và đầu tiên rồi
Coi bộ lần này có người đấu khẩu với Nhã Tịnh rồi đây, ai sẽ xứng ngôi "Sư tử hà đông". Họ im lặng xem cuộc tranh đấu đầy hấp dẫn này
Nhã Tịnh lập tức đứng dậy, đi thêm vài bước đến trước mặt Jenny. Đó giờ chưa có ai dám lớn tiếng với cô hết, con nhỏ này gan to thật mà
"Ha ha ha! Thực tập sinh bị sai làm việc vặt là chuyện hết sức bình thường mà cô không biết hả? Tầm hiểu biết của cô đúng là quá hạn hẹp rồi đó nha"- Nhã Tịnh ôm bụng cười ha hả lên trước mặt Jenny như thách thức
"Hừ"- Jenny khoanh tay trước ngực nhếch môi cười kinh bỉ-"Tôi mà hạn hẹp thì chắc cô rộng bằng cái lỗ mũi"
"Con nhỏ này giỡn mặt hả? NÈ!!!"- Quá bực tức trước thái độ xem thường, Nhã Tịnh hét lớn vào mặt Jenny
Jenny thì vẫn thản nhiên, cô mở miệng cười nhẹ một cái, sau đó buông tay trước ngực xuống và
"NÈ CÁI GÌ HẢ!!!"
Jenny hét lớn và to hơn vào mặt của Nhã Tịnh khiến chị ta giật mình lùi về sau và ngồi phịch xuống ghế.
Mọi người thấy không ổn rồi đó, mạnh ai nấy đi lại xem như thế nào còn biết được cản
"Cô. . .cô. . .tôi sẽ không để yên cho câu đâu"
Sau đó Nhã Tịnh lao vào nắm lấy tóc của Jenny nhưng Jenny nào chịu thua. Cô nắm chặt lấy tóc của chị ta lại, không ai chịu nhường ai
Mọi người lập tức đến ngăn cản lại nhưng không tài nào họ chịu buông tay ra.
"Nè, cô làm gì vậy hả"- Jenny quát tháo lên
"Tôi sẽ cho cô một vài học"- Nhã Tịnh nói
"Còn không chịu bỏ ra, hôm nay cô chết chắc với tôi"- Jenny đáp trả
"Thực tập sinh mà láo loét với tôi hả!!"- Nhã Tịnh trừng mắt, tay nắm chặt hơn
"Chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ hả!"- Jenny không hề thua kém
"Chị ơi. . .bỏ ra đi"
"Hai người bình tĩnh lại được không vậy"
"Nhã Tịnh mau bỏ tay ra đi"
Vô số lời nói nhưng cả hai đều bỏ ngoài tai, vẫn tiếp tục cuộc chiến tranh giữa hai thế giới. Jenny đâu thể nào buông tha dễ dàng như vậy được, chi ta cố tình gây sự với cô trước
Còn Nhã Tịnh quyết tâm không buông tay, nhân cơ hội này cho cô ta một bài học nhớ đời. Giám lớn tiếng cãi nhau với mình nữa chứ.
Phòng tổng giám đốc
Tú Anh trầm ngâm mặt mày nhìn hai người đang đứng cúi đầu phía trước mặt. Đúng là không ra hệ thống gì cả
Chiến tranh giữa hai người được Tú Anh phát hiện ra và bị triệu hồi lên phòng ngay và luôn
"Hai cô đang làm cái trò gì vậy hả? Ở đây là công ty chứ không phải cái chợ để muốn làm gì thì làm"
Nghĩ làm sao mà họ có thể đánh nhau chỉ vì một chuyện hết sức bình thường. Một người là tiền bối mà lại đi hơn thua với nhân viên thực tập của mình
Người kia là nhân viên thực tập mà đã như vậy rồi thì ai dám nhận. Mới ngày đầu đi làm là đã đánh tiền bối một cách trắng trợn
"Xin lỗi sếp"- Cả hai đồng thanh lên tiếng
Từ trước đến giờ công ty không hề xảy ra mấy chuyện lục đục nội bộ này. Đây chắc hẳn là trường hợp đầu tiên và cũng là cuối cùng
"Cả hai viết bản kiểm điểm hết đi. Đừng bao giờ lập lại tình trạng này một lần nữa, nếu như không muốn nghĩ việc"
Ngày đầu tiên đi làm đối với An Nhiên quả là một khởi đầu gian nan, có lẽ bản thân phải cố gắng hết sức mới được
Hiện tại trong phòng chỉ còn một mình An Nhiên, mọi người đã về hết rồi. Nàng muốn dọn dẹp lại những thứ linh tinh trên bàn và xung quanh
Đồng hồ điểm năm giờ chiều, ngày hôm nay đã kết thúc. Vừa lúc này tiếng chuông điện thoại của An Nhiên reo lên, nàng giật mình rồi lấy ra từ trong túi xách
Nhìn màn hình tự nhiên An Nhiên chợt mỉm cười tủm tỉm, người gọi không ai khác chính là Nhất Nam. Bởi vì hôm qua nàng có nói hôm nay mình đi làm ở công ty
Ừm, có thể là Nhất Nam muốn chúc mừng hay là làm gì đó cho An Nhiên vui đây mà
"Alo! Em nghe"
Nghe giọng nói ngọt ngào của An Nhiên thôi đã làm người ở đầu dây bên kia muốn chết ngất.
"Ngày đầu tiên đi làm như thế nào rồi, nói anh nghe xem"
"Rất tốt, mọi người ở đây rất hòa đồng và ai cũng tốt với em"
An Nhiên rất thích những người quan tâm đến mình, đặc biệt là phải yêu chiều. Vừa dọn dẹp, nàng vừa trò chuyện với anh
Cũng biết công việc của Nhất Nam rất bận rộn, vì anh cũng là một giám đốc giống như Tú Anh. Có điều công ty ấy không lớn bằng của cô
"Tối nay em có rảnh không, chúng ta cùng nhau đi ăn nha"
"Được, vậy hẹn anh tối nay ở trạm xe buýt. Em sẽ ở đó đợi anh"
"Chốt đơn! Anh cúp máy đây"
Đúng là khiến An Nhiên không thể nhịn cười được mà, hôm nay lấy đâu ra câu đó nữa vậy trời. Sau khi mọi thứ đã gọn gàng và ngăn nắp, An Nhiên mới đi tắt đèn và quạt
Tú Anh cũng chuẩn bị ra về, hôm nay cô không có ở lại công ty như mọi khi. Thường thì cô sẽ ở lại cho đến khi giải quyết hết công việc, nhưng hôm nay phải về sớm
Đi tới đại sảnh, Tú Anh chợt thấy An Nhiên đang đi ra từ phòng làm việc. Chẳng phải giờ này tan làm hết rồi sao, vậy nàng làm gì giờ này mới về
Bước chân Tú Anh nhanh hơn một chút, cô muốn mời An Nhiên đi ăn cùng mình tối nay. Xem như ăn mừng ngày đầu tiên đi làm chẳng hạn
"Hứa An Nhiên"
Nghe có người gọi, An Nhiên lập tức dừng chân, xoay người về phía sau nhìn. Thì ra là Tú Anh, nhưng sao giờ này chị ta còn ở đây
"Chị kêu tôi có chuyện gì?"
"Ừm. . .tối nay em có bận gì không?"
"Có chuyện gì sao"- An Nhiên chau mày lại, tỏ vẻ khó hiểu
Đôi môi Tú Anh cắn chặt, mắt cứ đảo vì ngại khi nhìn thẳng vào mắt của An Nhiên. Nhưng rồi cũng giữ được bình tĩnh, khẽ mỉm cười
"Tôi muốn mời em đi ăn, xem như chúc mừng ngày đầu đi làm của em. Em đi chứ?"
Nhìn đôi mắt đầy hi vọng của Tú Anh làm cho An Nhiên thêm phần khó sử. Vừa nãy nàng đã đồng ý đi ăn cùng Nhất Nam rồi, bây giờ phải làm sao đây
Thật tình cũng muốn đi với Tú Anh lắm nhưng có lẽ phải từ chối rồi.
"Tối nay tôi bận rồi, không đi ăn với chị được. Hẹn lần khác nha"- An Nhiên cố mỉm cười cho Tú Anh đừng buồn
"Ờ ừm. . .vậy cũng được"
Sắc mặt liền xuống hẳn, Tú Anh cảm thấy buồn ở trong lòng. Cứ nghĩ đêm nay sẽ vui lắm vì được đi ăn tối cùng với An Nhiên
Vậy mà nàng bận rồi, đúng là xui xẻo quá.
Tự nhiên An Nhiên cảm thấy có lỗi với Tú Anh thật, nàng có thể hiểu được tâm trạng của cô khi bị nàng từ chối. Nhưng có thể làm gì bây giờ
An Nhiên chỉ cầu xin Tú Anh đừng như vậy với mình nữa, hãy quan tâm nàng như một người bạn
Đừng dành quá nhiều thời gian riêng cho nàng, cũng xin cô đừng quan tâm, chăm sóc nàng như một người yêu
Vì như vậy, An Nhiên sẽ yếu lòng và rung động trước Tú Anh. Trái tim này đang dần mềm yếu trước những điều mà Tú Anh đối với nàng
Một năm, hy vọng sẽ trôi qua nhanh nhất có thể và để lại những tháng ngày bình yên như lúc ban đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.