Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí
Chương 84: Chương 84
Đạt Oa
06/09/2015
Sáng hôm sau, Liễu Y
hai mắt thâm quầng chui ra từ trong chăn, nhìn mặt trời, trời vừa sáng,
nhớ tới mình không có công việc gì, khó có ngày được được ngủ nướng,
trực tiếp nằm xuống, vùi đầu ngủ.
Cho đến buổi trưa, mới lần nữa bò dậy, ngáp đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau khi thay quần áo xong, theo thói quen tự nhiên xoay người đi tới sân sau, lật người bò đến trên hàng rào lưới sắt, nhất thời nhớ tới cái gì, ngừng lại động tác, bịch một tiếng, từ trên hàng rào lưới sắt xuống.
Liễu Y phủi mông, lại phủi phủi bụi bậm trên quần áo, nhìn nhà bên cạnh một cái, sau khi rối rắm một lát, xoay người đi vào nhà, vừa đi vừa than thở.
Dựa vào người không bằng dựa vào mình, mình động thủ, cơm no áo ấm, Liễu Y vuốt cái bụng rỗng tuếch, đi vào phòng bếp, bắt đầu nấu cơm, nhớ tới một màn thấy tối hôm qua, nhớ tới một đêm mất ngủ, hiện tại Liễu Y không có dũng khí đi nhà bên cạnh ăn cơm ké giống như thường ngày.
Chỉ chốc lát, Liễu Y làm xong thức ăn, bưng đến bàn ăn trong phòng ăn, vùi đầu ăn xong, dọn dẹp xong, mới đi tới ngồi lên ghế sa lon trong phòng khách, không có việc gì mở ti vi xem.
Hiện tại nghỉ ngơi, ngược lại Liễu Y có chút không thích ứng, cầm kịch bản lên, lật xem, Liễu Y chờ lúc tiêu hóa không sai biệt lắm, liền đi phòng luyện công rèn luyện, mà trong lúc, không tự chủ được liếc động tĩnh nhà bên cạnh, thấy Tuần Tu còn ngủ trên giường, Hải Phong chưa trở lại, nháy mắt hai cái, liền ném sau ót.
Mồ hôi đầm đìa từ luyện công phòng ra, Liễu Y rửa mặt, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đã là sắp tối, trực tiếp đi tới sân sau, xoay người lên tường, lúc rơi xuống trong sân nhà bên cạnh, Liễu Y sửng sốt, dừng bước lại, chợt vỗ ót của mình, thói quen cũng không phải là chuyện gì tốt, than thở một tiếng, theo đường cũ trở về.
Ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, Liễu Y đưa tay xoa tóc của mình, Liễu Y công nhận da mặt mình dày, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Liễu Y có chút lúng túng, dựa người về sau, không tự chủ liếc nhìn nhà bên cạnh.
Vừa nhìn, trong lòng Liễu Y có nghi ngờ, buổi trưa tên kia vẫn nằm ở trên giường, sao bây giờ còn đang trên giường, hơn nữa trong nhà không có ai, thấy thế nào cũng không đúng.
Liễu Y ngồi yên hồi lâu, lập tức không để ý tới việc tối hôm qua, từ từ đi tới sân sau, trên tay dùng một chút lực, cả người vượt qua đến trong sân nhà bên cạnh,nhanh như mèo nhẹ nhàng đi tới cửa phòng bếp, từ từ đẩy cánh cửa chỉ khép hờ ra, thấp giọng ho khan một tiếng.
Trong dự liệu không ai trả lời, Liễu Y trực tiếp đi vào trong nhà, đi tới cửa phòng ngủ của Tuần Tu, cúi đầu cọ cọ chân, hạ quyết tâm, trực tiếp đẩy một cái, không cản trở, đẩy liền mở.
Liễu Y nhìn quanh phòng ngủ, dừng lại ở trên giường, ho khan một tiếng, "Tuần Tu."
Nói xong một tiếng, cũng không có động tĩnh, Liễu Y lại ho khan một tiếng, "Tôi vào đó."
Vẫn không có động tĩnh, tâm Liễu Y trầm xuống, không nghĩ gì khác, bước từng bước dài, chạy như bay đến mép giường, đưa tay mở chăn liền thấy Tuần Tu trong chăn, trong lòng dừng lại, nhìn Tuần Tu lộ ra nửa gương mặt hoa đào tuấn tú, đôi môi khô ráo, mang theo run rẩy, hai mắt nhắm nghiền, tâm Liễu Y trầm xuống, thử đưa tay dò xét trên trán Tuần Tu, nhiệt độ kia bằng với sao hỏa luôn.
Mà Tuần Tu trong mộng, thống khổ bị đốt cháy, trán tự nhiên thấy mát mẻ, để cho anh ta không tự chủ được cọ cọ, đưa tay giữ lấy tay Liễu Y.
Liễu Y run một cái, thử dò xét rút ra, nhưng người nào đó cầm bị vô tri giác quá chặt, Liễu Y cao giọng ho khan một tiếng, "Tuần Tu."
Hiện tại đầu óc Tuần Tu rất mơ hồ, đêm qua sau khi bị Liễu Y ném lên giường, liền phát hiện nhiệt độ cơ thể mình có chút không bình thường, biết Liễu Y nghỉ ngơi ở nhà, nên gọi cho Hải Phong một cú điện thoại, dặn dò Hải Phong và đầu bếp mấy ngày sau hẳn tới đây, sau đó liền ngủ thẳng tới bây giờ, bởi vì tín nhiệm giác quan thứ sáu nhạy bén của Liễu Y, cho nên luôn chờ đợi.
Liễu Y nhìn người nào đó ngủ không yên, nhớ tới tình huống ngày hôm qua, trong lòng có chút hiểu rõ, ánh mắt rối rắm nhìn mỹ nam ngủ không biết gì, thở dài một tiếng nói, "Quả nhiên yếu ớt."
Liễu Y phát hiện nhiệt độ trong lòng bàn tay càng ngày càng nóng, phản ứng đầu tiên, chính là khom lưng ôm lấy người đưa đi bệnh viện, dùng sức rút cánh tay ra bị Tuần Tu nắm chặt, vén chăn lên, mà những gì nhìn thấy sau khi vén chăn, để cho Liễu Y đứng ngốc ngay tại chỗ, lỗ mũi hạ ươn ướt lại bắt đầu chảy ra, ngay sau đó vội vàng quay đầu, đưa tay vừa sờ, quả nhiên nội tiết mất cân bằng rồi .
Nhớ tới người sau lưng, Liễu Y nháy mắt hai cái, thầm than, dù sao đã nhìn rồi, nhiều hơn mấy lần cũng không sao, nhanh chóng vọt tới phòng vệ sinh ngày hôm qua vào, đem máu mũi của mình lau sạch, quay người đi tới tủ treo quần áo trong phòng ngủ, tiện tay lấy ra mấy bộ đồ, xoay người đi tới mép giường, ánh mắt chính trực, cánh tay cứng ngắc.
Không mau không chậm, phí sức giúp Tuần Tu mặc quần áo vào, sau khi đấu tranh một phen xong, trên đầu Liễu Y cũng chảy mồ hôi, mặt đỏ tới mang tai, so với Tuần Tu nhắm mắt nằm đó, càng giống người bệnh.
Nhìn sắc mặt Tuần Tu trắng bạch, cả người run rẩy, Liễu Y vội vàng ôm lấy người nào đó, muốn xông ngoài, đến cửa, Liễu Y dừng lại, ném người trong ngực lên ghế sa lon trong phòng khách, lại về nhà mình cải trang tốt, mang theo ví tiền, mới mang Tuần Tu đang hôn mê đi bệnh viện.
Xuống taxi, Liễu Y trả tiền xong, liền mở cửa, xoay người ôm Tuần Tu đi vào trong bệnh viện, tốc độ và lực lượng đơn giản có thể tham chạy maratong thế giới.
Tài xế xe taxi liếc Liễu Y như một làn khói không thấy bóng, trợn to hai mắt, giống như nhìn thấy siêu nhân bên ngoài mặc quần lót, sau khi mất hồn vía khởi động xe, không chú ý, đụng vào hàng rào bên cạnh.
Liễu Y căn bản không nhìn ánh mắt người kinh ngạc dọc đường đi, trực tiếp đi tới phòng làm việc Chu Phi, nhìn cửa đóng, một cước đá văng, giật mình nhìn hai bóng dáng đang dây dưa bên trong.
Thật vất vả Hà Dương mới có ngày rảnh, tìm Chu Phi đi uống rượu, mà Chu Phi đã có hẹn với mỹ nữ, làm sao có thể thấy bạn quên sắc, nói mấy câu, mỹ nữ điện thoại tới, Hà Dương hăng hái tới, liền ra tay đoạt lấy điện thoại di động của Chu Phi, cho nên Hà Dương bị đè ở dưới, Chu Phi ở trên.
Liễu Y đi vào, nhàn nhạt nhìn, hừ nhẹ một tiếng, đưa chân đóng cửa lại, mắt nhìn Tuần Tu đang run rẩy trong ngực, nói với hai người đang cứng ngắc đối diện, "Hai người các anh rốt cuộc là người nào trên người nào dưới, sau này trường hợp công chúng, chú ý hình tượng một chút."
Chu Phi đang trong sững sờ, mặc dù đã thấy cảnh này một lần, nhưng vẫn tương đối khiếp sợ.
Mà Hà Dương phía dưới đã sớm thành thói quen, nhưng nghe Liễu Y nói, vội vàng đẩy Chu Phi trên người ra, đứng thẳng thân thể, sửa sang lại quần áo một chút, ho khan một tiếng, "Liễu Y, tôi và Chu Phi trong sạch ."
"Đúng, là trong sạch , " Sau khi Chu Phi hồi hồn, lúng túng đẩy mắt kiếng một cái, cố làm trầm tĩnh ngẩng đầu nhìn.
Ánh mắt Liễu Y liếc nhìn hai người thật sâu, "Mặc kệ thiệt hay giả, trước khám cho Tuần Tu một chút, nhiệt độ anh ta không bình thường."
Hai người lúc này mới chú ý tới người trong ngực Liễu Y, nhanh chóng đi tới trước mặt Liễu Y, vừa nhìn một cái, sắc mặt trầm xuống.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, " Hà Dương cũng không còn cợt nhả, vội vàng hỏi.
Liễu Y trực tiếp ôm Tuần Tu đã hôn mê tới phòng kiểm tra, nhẹ nhàng đặt lên giường bệnh, nhìn Chu Phi tiến lên kiểm tra, đi tới cửa, buông lỏng cả người.
Hà Dương nhìn quần áo Tuần Tu mặc, mặt nghiêm túc, nhất thời cứng đờ, quần áo này mặc cũng quá cá tính đi, quần là quần vận động, áo là tây trang, nghiêng đầu ho khan một tiếng, nhớ tới không khí nghiêm túc hiện tại, nhịn cười, đi tới cạnh Liễu Y, thấp giọng hỏi, " Xảy ra chuyện gì, Hải Phong đâu."
Hiện tại Liễu Y thấy mình là một kẻ ngu, điện thoại di động là dùng để làm gì , đương nhiên là gọi điện, sao lúc đó không nhớ tới gọi cho Hải Phong, mặc dù không có số điện thoại của Hải Phong, nhưng mình có số điện thoại của Hải Thành, nếu không cũng có thể gọi cho Chu Phi, tội gì mình phải ôm người này từ nhà tới bệnh viện, làm không công.
Ánh mắt Liễu Y rối rắm, cúi đầu xòe tay ra đếm, tiền thuê xe cũng phải đòi lại, còn giúp đưa bệnh viện, còn giúp mặc quần áo, Liễu Y căn bản đã quên Tuần Tu sinh tử không rõ bên kia, đã bắt đầu tính toán thu phí.
"Liễu Y, " Hà Dương nhìn ánh mắt Liễu Y sáng lên, cũng biết người này đang nghĩ gì, bất quá bây giờ cũng không phải là lúc tính tiền.
Liễu Y hồi hồn, nhìn gương mặt vội vàng của Hà Dương, khoát tay một cái, "Tôi cũng không biết, bất quá chắc là tối hôm qua bị lạnh ."
"Hải Phong đâu, " Sắc mặt Hà Dương trầm xuống.
"Tối hôm qua không ở đó " Liễu Y báo chi tiết.
"Sao lại bị lạnh , " Hà Dương không ôm hy vọng hỏi.
"Tối hôm qua khi tắm bị lạnh, lúc ngủ không đồ, chắc là như vậy, " Liễu Y thuận miệng nói tiếp.
Hà Dương nghẹn lời, nghiêng đầu thật sâu quan sát gương mặt bình tĩnh của Liễu Y, khi tắm bị lạnh ? Lúc ngủ không mặc quần áo?, chẳng lẽ, " Quần áo trên người cậu ấy không phải là cô mặc giúp chứ."
Liễu Y chuyện đương nhiên gật đầu, nhớ tới da thịt trắng nõn kia, nhất thời ngẩng đầu nhìn trần nhà, đưa tay che lỗ mũi, cũng may một lúc sau, lỗ mũi rất tốt, Liễu Y mới thở phào nhẹ nhõm.
Hà Dương nghe Liễu Y trả lời, miệng há to không thể tin, chợt nói một câu, "Hai người ở chung."
Liễu Y nghiêng đầu liếc mắt, "Làm sao có thể, chúng tôi chẳng qua là hàng xóm."
Hà Dương hoài nghi nhìn Liễu Y, rất muốn từ trong mắt Liễu Y nhìn ra chút gì, bất quá thấy ánh mắt Liễu Y trong suốt, trong lòng Hà Dương xoay vòng.
Chu Phi bên kia cau mày bắt đầu kiểm tra, biết chẳng qua là bị lạnh, mới thở ra một hơi, sau đó giúp Tuần Tu truyền nước biển, sau khi hết bận, bên tai nghe được một câu cuối cùng hai người nói, tâm dừng lại, không thể nào, ở chung, ánh mắt nhìn chằm chằm Liễu Y.
Liễu Y nhạy bén nhận được tầm mắt Chu Phi, trực tiếp hỏi, "Tình huống sao rồi."
Chu Phi muốn nói lại thôi, đẩy mắt kiếng một cái, đi tới cạnh Liễu Y, "Không có vấn đề gì lớn, may là đưa tới kịp thời."
"Vậy thì tốt, tôi về trước, bên này có hai người chắc cũng không có chuyện của tôi, " Liễu Y gật đầu, tính sổ, lúc nào cũng được, dù sao cũng ở gần.
Hà Dương nhìn Liễu Y hất tay liền đi, có chút không hiểu, mới vừa rồi là người nào vội vàng chạy tới "Đợi lát nữa đi, chờ Tuần thiếu tỉnh cô hãy đi."
Bây giờ để cho Liễu Y đi, chờ Tuần Tu tỉnh lại, Hà Dương cũng không muốn bị chỉnh, đương nhiên phải giữ Liễu Y lại.
Chu Phi cũng có lời muốn nói với Liễu Y, cũng lập tức gật đầu, "Đợi anh đưa em đi, đợi lát đi."
Liễu Y lập tức không hiểu, vừa định nói chuyện, trên giường truyền đến một tiếng ho khan hơi yếu, lập tức ba người cũng không cố nói chuyện khác, trực tiếp đi tới.
Cho đến buổi trưa, mới lần nữa bò dậy, ngáp đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau khi thay quần áo xong, theo thói quen tự nhiên xoay người đi tới sân sau, lật người bò đến trên hàng rào lưới sắt, nhất thời nhớ tới cái gì, ngừng lại động tác, bịch một tiếng, từ trên hàng rào lưới sắt xuống.
Liễu Y phủi mông, lại phủi phủi bụi bậm trên quần áo, nhìn nhà bên cạnh một cái, sau khi rối rắm một lát, xoay người đi vào nhà, vừa đi vừa than thở.
Dựa vào người không bằng dựa vào mình, mình động thủ, cơm no áo ấm, Liễu Y vuốt cái bụng rỗng tuếch, đi vào phòng bếp, bắt đầu nấu cơm, nhớ tới một màn thấy tối hôm qua, nhớ tới một đêm mất ngủ, hiện tại Liễu Y không có dũng khí đi nhà bên cạnh ăn cơm ké giống như thường ngày.
Chỉ chốc lát, Liễu Y làm xong thức ăn, bưng đến bàn ăn trong phòng ăn, vùi đầu ăn xong, dọn dẹp xong, mới đi tới ngồi lên ghế sa lon trong phòng khách, không có việc gì mở ti vi xem.
Hiện tại nghỉ ngơi, ngược lại Liễu Y có chút không thích ứng, cầm kịch bản lên, lật xem, Liễu Y chờ lúc tiêu hóa không sai biệt lắm, liền đi phòng luyện công rèn luyện, mà trong lúc, không tự chủ được liếc động tĩnh nhà bên cạnh, thấy Tuần Tu còn ngủ trên giường, Hải Phong chưa trở lại, nháy mắt hai cái, liền ném sau ót.
Mồ hôi đầm đìa từ luyện công phòng ra, Liễu Y rửa mặt, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đã là sắp tối, trực tiếp đi tới sân sau, xoay người lên tường, lúc rơi xuống trong sân nhà bên cạnh, Liễu Y sửng sốt, dừng bước lại, chợt vỗ ót của mình, thói quen cũng không phải là chuyện gì tốt, than thở một tiếng, theo đường cũ trở về.
Ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, Liễu Y đưa tay xoa tóc của mình, Liễu Y công nhận da mặt mình dày, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Liễu Y có chút lúng túng, dựa người về sau, không tự chủ liếc nhìn nhà bên cạnh.
Vừa nhìn, trong lòng Liễu Y có nghi ngờ, buổi trưa tên kia vẫn nằm ở trên giường, sao bây giờ còn đang trên giường, hơn nữa trong nhà không có ai, thấy thế nào cũng không đúng.
Liễu Y ngồi yên hồi lâu, lập tức không để ý tới việc tối hôm qua, từ từ đi tới sân sau, trên tay dùng một chút lực, cả người vượt qua đến trong sân nhà bên cạnh,nhanh như mèo nhẹ nhàng đi tới cửa phòng bếp, từ từ đẩy cánh cửa chỉ khép hờ ra, thấp giọng ho khan một tiếng.
Trong dự liệu không ai trả lời, Liễu Y trực tiếp đi vào trong nhà, đi tới cửa phòng ngủ của Tuần Tu, cúi đầu cọ cọ chân, hạ quyết tâm, trực tiếp đẩy một cái, không cản trở, đẩy liền mở.
Liễu Y nhìn quanh phòng ngủ, dừng lại ở trên giường, ho khan một tiếng, "Tuần Tu."
Nói xong một tiếng, cũng không có động tĩnh, Liễu Y lại ho khan một tiếng, "Tôi vào đó."
Vẫn không có động tĩnh, tâm Liễu Y trầm xuống, không nghĩ gì khác, bước từng bước dài, chạy như bay đến mép giường, đưa tay mở chăn liền thấy Tuần Tu trong chăn, trong lòng dừng lại, nhìn Tuần Tu lộ ra nửa gương mặt hoa đào tuấn tú, đôi môi khô ráo, mang theo run rẩy, hai mắt nhắm nghiền, tâm Liễu Y trầm xuống, thử đưa tay dò xét trên trán Tuần Tu, nhiệt độ kia bằng với sao hỏa luôn.
Mà Tuần Tu trong mộng, thống khổ bị đốt cháy, trán tự nhiên thấy mát mẻ, để cho anh ta không tự chủ được cọ cọ, đưa tay giữ lấy tay Liễu Y.
Liễu Y run một cái, thử dò xét rút ra, nhưng người nào đó cầm bị vô tri giác quá chặt, Liễu Y cao giọng ho khan một tiếng, "Tuần Tu."
Hiện tại đầu óc Tuần Tu rất mơ hồ, đêm qua sau khi bị Liễu Y ném lên giường, liền phát hiện nhiệt độ cơ thể mình có chút không bình thường, biết Liễu Y nghỉ ngơi ở nhà, nên gọi cho Hải Phong một cú điện thoại, dặn dò Hải Phong và đầu bếp mấy ngày sau hẳn tới đây, sau đó liền ngủ thẳng tới bây giờ, bởi vì tín nhiệm giác quan thứ sáu nhạy bén của Liễu Y, cho nên luôn chờ đợi.
Liễu Y nhìn người nào đó ngủ không yên, nhớ tới tình huống ngày hôm qua, trong lòng có chút hiểu rõ, ánh mắt rối rắm nhìn mỹ nam ngủ không biết gì, thở dài một tiếng nói, "Quả nhiên yếu ớt."
Liễu Y phát hiện nhiệt độ trong lòng bàn tay càng ngày càng nóng, phản ứng đầu tiên, chính là khom lưng ôm lấy người đưa đi bệnh viện, dùng sức rút cánh tay ra bị Tuần Tu nắm chặt, vén chăn lên, mà những gì nhìn thấy sau khi vén chăn, để cho Liễu Y đứng ngốc ngay tại chỗ, lỗ mũi hạ ươn ướt lại bắt đầu chảy ra, ngay sau đó vội vàng quay đầu, đưa tay vừa sờ, quả nhiên nội tiết mất cân bằng rồi .
Nhớ tới người sau lưng, Liễu Y nháy mắt hai cái, thầm than, dù sao đã nhìn rồi, nhiều hơn mấy lần cũng không sao, nhanh chóng vọt tới phòng vệ sinh ngày hôm qua vào, đem máu mũi của mình lau sạch, quay người đi tới tủ treo quần áo trong phòng ngủ, tiện tay lấy ra mấy bộ đồ, xoay người đi tới mép giường, ánh mắt chính trực, cánh tay cứng ngắc.
Không mau không chậm, phí sức giúp Tuần Tu mặc quần áo vào, sau khi đấu tranh một phen xong, trên đầu Liễu Y cũng chảy mồ hôi, mặt đỏ tới mang tai, so với Tuần Tu nhắm mắt nằm đó, càng giống người bệnh.
Nhìn sắc mặt Tuần Tu trắng bạch, cả người run rẩy, Liễu Y vội vàng ôm lấy người nào đó, muốn xông ngoài, đến cửa, Liễu Y dừng lại, ném người trong ngực lên ghế sa lon trong phòng khách, lại về nhà mình cải trang tốt, mang theo ví tiền, mới mang Tuần Tu đang hôn mê đi bệnh viện.
Xuống taxi, Liễu Y trả tiền xong, liền mở cửa, xoay người ôm Tuần Tu đi vào trong bệnh viện, tốc độ và lực lượng đơn giản có thể tham chạy maratong thế giới.
Tài xế xe taxi liếc Liễu Y như một làn khói không thấy bóng, trợn to hai mắt, giống như nhìn thấy siêu nhân bên ngoài mặc quần lót, sau khi mất hồn vía khởi động xe, không chú ý, đụng vào hàng rào bên cạnh.
Liễu Y căn bản không nhìn ánh mắt người kinh ngạc dọc đường đi, trực tiếp đi tới phòng làm việc Chu Phi, nhìn cửa đóng, một cước đá văng, giật mình nhìn hai bóng dáng đang dây dưa bên trong.
Thật vất vả Hà Dương mới có ngày rảnh, tìm Chu Phi đi uống rượu, mà Chu Phi đã có hẹn với mỹ nữ, làm sao có thể thấy bạn quên sắc, nói mấy câu, mỹ nữ điện thoại tới, Hà Dương hăng hái tới, liền ra tay đoạt lấy điện thoại di động của Chu Phi, cho nên Hà Dương bị đè ở dưới, Chu Phi ở trên.
Liễu Y đi vào, nhàn nhạt nhìn, hừ nhẹ một tiếng, đưa chân đóng cửa lại, mắt nhìn Tuần Tu đang run rẩy trong ngực, nói với hai người đang cứng ngắc đối diện, "Hai người các anh rốt cuộc là người nào trên người nào dưới, sau này trường hợp công chúng, chú ý hình tượng một chút."
Chu Phi đang trong sững sờ, mặc dù đã thấy cảnh này một lần, nhưng vẫn tương đối khiếp sợ.
Mà Hà Dương phía dưới đã sớm thành thói quen, nhưng nghe Liễu Y nói, vội vàng đẩy Chu Phi trên người ra, đứng thẳng thân thể, sửa sang lại quần áo một chút, ho khan một tiếng, "Liễu Y, tôi và Chu Phi trong sạch ."
"Đúng, là trong sạch , " Sau khi Chu Phi hồi hồn, lúng túng đẩy mắt kiếng một cái, cố làm trầm tĩnh ngẩng đầu nhìn.
Ánh mắt Liễu Y liếc nhìn hai người thật sâu, "Mặc kệ thiệt hay giả, trước khám cho Tuần Tu một chút, nhiệt độ anh ta không bình thường."
Hai người lúc này mới chú ý tới người trong ngực Liễu Y, nhanh chóng đi tới trước mặt Liễu Y, vừa nhìn một cái, sắc mặt trầm xuống.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, " Hà Dương cũng không còn cợt nhả, vội vàng hỏi.
Liễu Y trực tiếp ôm Tuần Tu đã hôn mê tới phòng kiểm tra, nhẹ nhàng đặt lên giường bệnh, nhìn Chu Phi tiến lên kiểm tra, đi tới cửa, buông lỏng cả người.
Hà Dương nhìn quần áo Tuần Tu mặc, mặt nghiêm túc, nhất thời cứng đờ, quần áo này mặc cũng quá cá tính đi, quần là quần vận động, áo là tây trang, nghiêng đầu ho khan một tiếng, nhớ tới không khí nghiêm túc hiện tại, nhịn cười, đi tới cạnh Liễu Y, thấp giọng hỏi, " Xảy ra chuyện gì, Hải Phong đâu."
Hiện tại Liễu Y thấy mình là một kẻ ngu, điện thoại di động là dùng để làm gì , đương nhiên là gọi điện, sao lúc đó không nhớ tới gọi cho Hải Phong, mặc dù không có số điện thoại của Hải Phong, nhưng mình có số điện thoại của Hải Thành, nếu không cũng có thể gọi cho Chu Phi, tội gì mình phải ôm người này từ nhà tới bệnh viện, làm không công.
Ánh mắt Liễu Y rối rắm, cúi đầu xòe tay ra đếm, tiền thuê xe cũng phải đòi lại, còn giúp đưa bệnh viện, còn giúp mặc quần áo, Liễu Y căn bản đã quên Tuần Tu sinh tử không rõ bên kia, đã bắt đầu tính toán thu phí.
"Liễu Y, " Hà Dương nhìn ánh mắt Liễu Y sáng lên, cũng biết người này đang nghĩ gì, bất quá bây giờ cũng không phải là lúc tính tiền.
Liễu Y hồi hồn, nhìn gương mặt vội vàng của Hà Dương, khoát tay một cái, "Tôi cũng không biết, bất quá chắc là tối hôm qua bị lạnh ."
"Hải Phong đâu, " Sắc mặt Hà Dương trầm xuống.
"Tối hôm qua không ở đó " Liễu Y báo chi tiết.
"Sao lại bị lạnh , " Hà Dương không ôm hy vọng hỏi.
"Tối hôm qua khi tắm bị lạnh, lúc ngủ không đồ, chắc là như vậy, " Liễu Y thuận miệng nói tiếp.
Hà Dương nghẹn lời, nghiêng đầu thật sâu quan sát gương mặt bình tĩnh của Liễu Y, khi tắm bị lạnh ? Lúc ngủ không mặc quần áo?, chẳng lẽ, " Quần áo trên người cậu ấy không phải là cô mặc giúp chứ."
Liễu Y chuyện đương nhiên gật đầu, nhớ tới da thịt trắng nõn kia, nhất thời ngẩng đầu nhìn trần nhà, đưa tay che lỗ mũi, cũng may một lúc sau, lỗ mũi rất tốt, Liễu Y mới thở phào nhẹ nhõm.
Hà Dương nghe Liễu Y trả lời, miệng há to không thể tin, chợt nói một câu, "Hai người ở chung."
Liễu Y nghiêng đầu liếc mắt, "Làm sao có thể, chúng tôi chẳng qua là hàng xóm."
Hà Dương hoài nghi nhìn Liễu Y, rất muốn từ trong mắt Liễu Y nhìn ra chút gì, bất quá thấy ánh mắt Liễu Y trong suốt, trong lòng Hà Dương xoay vòng.
Chu Phi bên kia cau mày bắt đầu kiểm tra, biết chẳng qua là bị lạnh, mới thở ra một hơi, sau đó giúp Tuần Tu truyền nước biển, sau khi hết bận, bên tai nghe được một câu cuối cùng hai người nói, tâm dừng lại, không thể nào, ở chung, ánh mắt nhìn chằm chằm Liễu Y.
Liễu Y nhạy bén nhận được tầm mắt Chu Phi, trực tiếp hỏi, "Tình huống sao rồi."
Chu Phi muốn nói lại thôi, đẩy mắt kiếng một cái, đi tới cạnh Liễu Y, "Không có vấn đề gì lớn, may là đưa tới kịp thời."
"Vậy thì tốt, tôi về trước, bên này có hai người chắc cũng không có chuyện của tôi, " Liễu Y gật đầu, tính sổ, lúc nào cũng được, dù sao cũng ở gần.
Hà Dương nhìn Liễu Y hất tay liền đi, có chút không hiểu, mới vừa rồi là người nào vội vàng chạy tới "Đợi lát nữa đi, chờ Tuần thiếu tỉnh cô hãy đi."
Bây giờ để cho Liễu Y đi, chờ Tuần Tu tỉnh lại, Hà Dương cũng không muốn bị chỉnh, đương nhiên phải giữ Liễu Y lại.
Chu Phi cũng có lời muốn nói với Liễu Y, cũng lập tức gật đầu, "Đợi anh đưa em đi, đợi lát đi."
Liễu Y lập tức không hiểu, vừa định nói chuyện, trên giường truyền đến một tiếng ho khan hơi yếu, lập tức ba người cũng không cố nói chuyện khác, trực tiếp đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.