Lịch Sử Phấn Đấu Của Mẹ Nhân Vật Phản Diện

Chương 18

Da Thanh Oa

03/03/2022

Chương 18

" Cô ơi, bài văn con viết hôm nay thế nào ạ?" Quý Du nhận lại vở bài tập, vẻ mặt mong chờ nhìn về phía Y Lam Nhã

Y Lam Nhã nghiến răng nghiến lợi cười nói : " Viết rất tốt, nhưng mà, tại sao ở cuối lại có câu em yêu mẹ em vậy? Viết như thế là lạc đề, lần sau làm văn không nên viết như thế nhé."

Quý Du vẻ mặt thẳng thắn nói : " Không sao đâu ạ, mẹ con cũng nói với con là không được viết như thế. Nhưng con vẫn viết để cho mẹ vui thôi"

Cái đồ bị liệt chết tiệt!!!

Y Lam Nhã siết chặt hai tay cười hỏi : " Vậy con đọc cho mẹ nghe chưa?"

Quý Du lập tức hứng khởi đáp : " Là mẹ dạy con viết đó cô!"

Y Lam Nhã nháy mắt thăng thiên, TIÊU VŨ !!!

Y Lam Nhã hít thật sâu, làm bộ lo lắng nói : " Tiểu Du, chẳng phải hồi trước con bảo mẹ con không yêu con sao?"

Quý Du sửng sốt nhìn Y Lam Nhã, Y Lam Nhã ra vẻ bối rối: " Hồi trước con nói với cô, mẹ bỏ đi là do không yêu con cùng ba ba. Con cực kì chán ghét cô ấy, bây giờ không ghét nữa sao?" Ngày xưa Quý Du nào có nói vậy, con bé không nói ghét mẹ mà chỉ kêu hận mẹ, nói cả đời không muốn tha thứ cho bà ấy.

Lời nói của trẻ con vừa vô tình lại vừa tàn nhẫn, nhưng đó là bởi vì bọn chúng chưa phân rõ phải trái trắng đen, nói ra nhưng không có ý gì cả.

Hốc mắt Quý Du chậm rãi ửng đỏ, Y Lam Nhã xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô bé, đau lòng cất tiếng : " Ngoan, đừng khóc, cô sẽ luôn ở bên cạnh con. Cô... cô nhắc con như vậy chỉ vì lo con sẽ bị tổn thương thôi."

Quý Du ngẩng đầu oà khóc, bụm mặt chạy thẳng ra xe tài xế chở về nhà.

Tiêu Vũ đã tập phục hồi chức năng đến đoạn có thể cử động tay, chị Vương trông thấy thì hết sức kinh ngạc cảm thán : " Xác suất chữa khỏi chứng liệt toàn thân là vô cùng thấp, đặc biệt là khi hệ thần kinh bị tổn thương. Đây là lần đầu tiên chị thấy có người trong 1 khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể cử động lại tay đấy."

Tiêu Vũ vừa cẩn thận khẽ nâng tay lên vừa nói : " Chắc do tôi bị thương trong khoảng thời gian ngắn! Thần kinh không bị tổn thương nhiều, vả lại tôi cũng bảo Quý Huyền tìm giúp một bác sĩ châm cứu để kích thích hệ thần kinh, mong có thể từ từ hồi phục."

Chị Vương cảm thán : " Cô đúng là tốt số, vừa có trai lại vừa có gái, con trai hiếu thảo, con gái đáng yêu, còn được chồng cũ đón về nhà. Chị thấy con người tiên sinh cũng không tồi, lớn lên đẹp trai, sự nghiệp thành công, trông không phải loại người gian dối thủ đoạn."

Tiêu Vũ cười lớn : " Khiếp chị, chị nhìn tôi như vậy mà bảo tốt được số à?"

Chị Vương thở dài : " Tin tức về vụ tai nạn kia chị cũng biết, cô đúng là chúa xui xẻo mà, tự dưng lại một mình quăng ra khỏi xe, còn bị thương đến xương cổ nữa, chậc! Bây giờ nghĩ lại, đúng là số không được tốt lắm"

Tiêu Vũ lại phá lên cười : " Chị quên mất vụ tai nạn kia còn có người chết rồi à!"

Chị Vương : "...." chị khô khốc quay sang hỏi Tiêu Vũ : " Vậy rốt cuộc cô muốn nói cô tốt số hay không tốt số đây?"

Tiêu Vũ quay đầu nhìn ra ô cửa sổ, bên ngoài có một chiếc xe đang chậm rãi dừng lại : " Tốt? Hay không tốt? Đâu phải là việc mình cứ nói là được, cho dù cố gắng cũng không nhất định sẽ có kết quả tốt. Dĩ nhiên, sự việc có cái nhìn bất đồng thì cảm giác cũng bất đồng."

" Chị xem tôi hiện giờ, một mình bị hất ra khỏi xe, bị trấn thương xương cổ, so với những người chỉ bị trầy da thì đúng là số tôi không tốt. Nhưng nếu so với người lái xe bị chết trên cùng chuyến xe kia thì số tôi may mắn hơn nhiều, cái này gọi là tốt số. Chị hiểu chứ? Mọi việc còn phải phụ thuộc bản thân nghĩ thế nào nữa? Tôi còn sống, còn có con cái, có chồng trước gánh thay chi phí chữa bệnh cùng chi phí sinh hoạt, tôi chỉ cần dồn hết tâm trí để cơ thể hồi phục, cho nên tôi cảm thấy số tôi khá tốt."

Nhưng còn nguyên chủ, mục tiêu cả đời của cô ấy là trở thành nghệ sĩ dương cầm trứ danh. Tuy rằng còn sống, còn có con cái, còn chồng trước làm đường lui, nhưng tất cả đều không phải thứ cô ấy cần, mặc dù cô ấy cũng chẳng chống chọi được đến giây phút cuối cùng.

Cô ấy không phải một người mẹ có đủ tư cách, không phải một người vợ hiền lương, nhưng chí ít, đời này cô ấy là một đứa con hiếu thảo.

Đời trước, dù có ngồi xe lăn nhưng Tiêu Vũ vẫn nhất quyết không tìm về nhà, cho nên cô có thể hiểu được, cô sẽ không trách móc nguyên chủ, mỗi người đều có chí hướng riêng.

Chiếc xe bên ngoài đột nhiên mở cửa, Tiêu Vũ nhìn thấy Quý Du vọt xuống, mái tóc xoăn dài vung vẩy, váy công chúa phiêu dật trong không trung.



Tiêu Vũ cười rạng rỡ : " Chị xem, con gái đáng yêu của tôi về rồi."

Chị Vương nhìn vào cô bé đang chạy tới nói : " Quý tiểu thư thật đáng yêu, nhìn cũng có vẻ rất thích cô."

" Đúng vậy!" Tiêu Vũ nhàn nhàn nói : " Dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, đây cũng là lý do mà Y hồ ly kiêng kị, không biết hôm nay cô ta nói gì ta? Hào hức thế nhể!"

Chị Vương : "...."

" Mẹ!" Quý Du vừa vào phòng khách đã hét lên, hai mắt khóc đến sưng vù, nước mắt nước mũi tùm lum, chưa gọi được Tiêu Vũ đến nhưng đã doạ được Tiêu Nhược Quang đang xem Cừu Vui Vẻ hết hồn.

" Chị ơi, chị sao vậy?"

Quý Du tức giận đẩy cậu, khóc lóc la : " Mẹ không cần chị, mẹ chỉ cần nhóc, Tiểu Du không thích mẹ."

" Í" Tiêu Nhược Quang giật mình nhìn Quý Du : " Làm sao mẹ không cần chị được cơ chứ!"

Quý Du vô cùng tức giận, vốn dĩ khi biết Tiêu Vũ trở về, cô bé khó chịu thì khó chịu. Nhưng vẫn không nhịn được chờ mong, cố gắng dậy thật sớm để kì công mặc bộ máy công chúa mà mình thích nhất, sau đó chạy ù lên xe chờ ba ba cùng Ban thư kí.

Kết quả đi đến bệnh viện, mẹ không hề đau lòng khi nhìn thấy cô bé khóc lóc thảm thiết, cô bé cũng không hiểu tại sao lại không mong mẹ sẽ chán ghét mình.

Hôm nay cô giáo nhắc lại, cô bé mới nhớ ra, mình là đứa con mẹ không cần tới.

Quý Du nghĩ vậy nên càng khóc dữ hơn.

Nước mắt thi nhau rớt xuống, Khổng Ngọc Tình từ phòng bếp chạy tới, vừa đi vừa bảo : " Hôm nay phòng bếp hầm canh xương, tiểu thiếu gia có muốn..... ủa tiểu thư, con về rồi hử? Hôm nay không tìm cô giáo Y hả con? Sao lại khóc rồi?"

Quý Du bụm mặt, nức nở : " Con, con là đứa trẻ mẹ không cần đến!"

Khổng Ngọc Tình sửng sốt : " Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện này?" Quả thật chuyện tiểu thư vẫn đinh ninh Tiêu Vũ không cần con bé có không ít công sức của Khổng Ngọc Tình, nhưng không ngờ tính cách tiểu thư càng lớn lại càng trở nên tồi tệ. Lúc này Khổng Ngọc Tình mới ý thức được bà đã chuyển sự tức giận của người lớn sang người trẻ nhỏ, làm Quý Du từ bé đã chán ghét người mẹ thân sinh ra mình, cũng tự giác cảm thấy mình là đứa trẻ không ai cần đến.

Khổng Ngọc Tình vì điều này mà canh cánh mãi, do đó khi Quý Du mới vào nhà trẻ gặp được Y Lam Nhã, Quý Huyền lẫn Khổng Ngọc Tình đều hết sức vui mừng.

Từ đó Quý Du bắt đầu chậm rãi mở lòng, Quý Huyền cùng Khổng Ngọc Tình vì thế mà càng chấp nhận Y Lam Nhã nhanh hơn. Sau đó khi Quý Du lên tiểu học thì phát hiện cùng trường với Y Lam Nhã, Quý Huyền dùng quan hệ xin cho Quý Du chuyển đến lớp của cô giáo Y học.

Y Lam Nhã dần dần nghênh ngang bước vào nhà, càng tiếp xúc với Y Lãm Nhã, Khổng Ngọc Tình càng không thích cô ả. Tuy không rõ tại sao nhưng giác quan của phụ nữ mách bảo bà mục đích của Y Lam Nhã nhất định không hề đơn giản.

Hành vi của Y Lam Nhã sau này lại càng khiến Khổng Ngọc Tình thêm phần chắc chắn, thứ Bảy học bổ túc nhất định phải bổ đến tận khi Quý Huyền tam tầm. Thỉnh thoảng sẽ nhân ngày Quý Huyền được nghỉ đến thẳng đây để kể cho thiếu gia nghe những vấn đề về tiểu thư, thậm chí còn tự ý lân la hỏi dò tình trạng hôn nhân của thiếu gia.

Đương nhiên, cái cớ luôn là làm vì Quý Du, muốn biết về gia đình học sinh chẳng qua cũng chỉ để có thể hiểu rõ hơn tính cách các em.

Lúc này Quý Du đang khóc bù lu bù loa nói : " Cô giáo Y nhắc lại với con.... trước kia con từng nói với cô Y, cô Y... oa oa oa... cô Y nói sợ mẹ sẽ làm con đau lòng. Oa oa.... có phải con là đứa trẻ mẹ không cần đúng không? Con muốn đi tìm mẹ, con muốn hỏi tại sao hồi trước mẹ lại muốn bỏ con mà đi?"

Nghĩ đến lý do Tiêu Vũ rời đi, Khổng Ngọc Tình đen mặt, miễn cưỡng giải thích : " Phu nhân sao lại không cần tiểu thư được!"

Tiêu Nhược Quang đứng bên nghe được thì khó hiểu hỏi : " Ủa mẹ không cần chị sao?"

Quý Du vừa mới ngưng khóc lại bắt đầu khóc rống lên : " Còn lâu mẹ mới không cần chị, là mẹ không cần nhóc...."

Tiêu Nhược Quang lại càng khó hiểu hơn : " Không phải mẹ không cần em đâu nha! Chị đừng khóc, mẹ làm sao không cần chị được, nhất định là cô giáo Y nói dối."



Quý Du nức nở : " Thật ư?"

Tiêu Nhược Quang gật đầu, chân thành nhìn chị : " Dĩ nhiên là thật rồi! Cô ấy có quen mẹ đâu làm sao biết mẹ không cần chị? Nhất định là cô ấy muốn lừa chị."

" Là chị nói cho cô ấy nghe." Quý Du cao giọng, không muốn nghe Tiêu Nhược Quang nói xấu cô giáo.

Tiêu Nhược Quang liền nhíu mày : " Ầy vậy chứng minh cô ấy chẳng biết gì rồi, người lớn đều thích lừa trẻ con, cô ấy nói mẹ không cần chị tức là mẹ rất cần chị đó."

Quý Du quệt hết nước mắt, hỏi : " Thật hả? Nhưng ngày xưa vú Khổng cũng nói mẹ không cần chị!"

Tiêu Nhược Quang quay đầu kinh ngạc nhìn thím Khổng, Khổng Ngọc Tình chân tay luống cuống nói lắp : " Ý, ý vú Khổng định nói, thật ra, là,...."

Tiêu Nhược Quang bình tĩnh tiếp lời : " Vú Khổng nói mớ đó."

" Đúng đúng đúng, vú lớn tuổi nên nói năng lẩm cẩm. Tiểu thư nhớ lầm rồi, là do lúc ấy vú Khổng ngủ đến mụ mị đầu óc, nói xong đã hối hận ngay, không phải sau này vú không nhắc đến nữa rồi sao?"

Quý Du nghiêng đầu nghĩ ngợi, đúng là cô bé không nhỡ rõ vú Khổng nói lúc nào, cũng lâu rồi không thấy vú nhắc lại thật.

" Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Đúng lúc phòng tuyến trong lòng Quý Du yếu nhất, Tiêu Vũ vừa vặn được chị Vương đẩy ra.

Quý Du quay đầu nhìn mẹ mình, uỷ khuất trong lòng lại bất giác dâng lên, miệng Quý Du méo xệch, cố gắng áp xuống xúc động khóc lớn, hô to : " Mẹ ơi"

Tiêu Vũ cười đáp : " Lại đây với mẹ nào"

Tiêu Nhược Quang nhìn Tiêu Vũ rồi lại nhìn Cừu Vui Vẻ chiếu trên TV, cuối cùng vẫn vứt điều khiển xuống chạy đến bên người Tiêu Vũ.

Quý Du đứng cạnh Tiêu Vũ, kéo kéo ống quần cô hỏi : " Mẹ ơi, vì sao hồi đó mẹ lại bỏ đi? Mẹ không cần Tiểu Du nữa ạ?"

Tiêu Vũ nhìn Quý Du, lảng tránh hỏi : " Con không tin mẹ sao?"

Quý Du hốc mắt đỏ ửng nhìn Tiêu Vũ, Khổng Ngọc Tình cũng đang vắt óc suy nghĩ nên dỗ Quý Du như thế nào, thì bỗng thấy Tiêu Vũ chậm rãi nâng tay đặt lên đầu Quý Du, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve cô bé nói : " Con gái, từ lâu mẹ đã muốn sờ đầu con như vậy rồi, ngoan!" Nói xong liền cười thoả mãn.

Chỉ bằng một câu đã khiến Quý Du bò lên đùi Tiêu Vũ khóc toáng lên : " Oa oa oa......" tiếng khóc vang vọng khắp phòng.

Tiêu Vũ vừa vuốt đầu cô bé vừa nói : " Mẹ có lý do riêng bắt buộc phải rời đi, nhưng lòng mẹ yêu con là sự thật. Quý Du, nhớ kỹ, đôi tay này của mẹ... là vì con nên mới có thể di chuyển. " Tiêu Vũ nói đến đây liền vươn tay lau đi nước mắt trên mặt cô bé, tiếp tục nói : " đây là.... minh chứng rằng mẹ yêu con."

Chị Vương : "...." Phu nhân, tay cô hôm qua đã động được rồi mà.

Quý Du ôm chặt lấy Tiêu Vũ khóc lớn :" Con biết mẹ nhất định yêu con mà, bọn họ đều gạt con."

" Về sau đừng để cô giáo Y nói mẹ không yêu con không cần con nữa, mẹ hôm nay nghe xong rất buồn." Tiêu Vũ bình tĩnh nói

Quý Du gật đầu : " Dạ, ngày mai con nhất định sẽ đi nói với cô giáo Y, mẹ còn lâu mới không cần con, mẹ rất yêu con."

Vì thế Tiêu Vũ hết sức vừa lòng cười sờ đầu cô bé, bảo : " Bảo bối thật ngoan"

Khổng Ngọc Tình : " ...." Mỗi ngày định đào một hố cho Y hồ ly sao?

2020/04/13

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lịch Sử Phấn Đấu Của Mẹ Nhân Vật Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook