Chương 18
Khinh Vân Đạm
19/06/2021
A Văn thể hiện tức giận, không giống như đang giả vờ. Lẽ nào hai người đang nói sự thật? Không phải lừa gạt? Hà Gia Hân mờ mịt.
Thạch Khải dù bận vẫn ung dung: "Tôi không chỉ biết được những chuyện này. Tôi còn biết rõ một số chuyện bà cũng không biết."
Biểu cảm của Hà Gia Hân thay đổi liên tục, mặt lộ vẻ chần chờ. Thật lâu sau, bà ta đưa ra quyết định, cố hết sức nói: "Nói thử xem."
Thạch Khải kỳ quái đánh giá Hà Gia Hân: "Bà sẽ không nghĩ rằng cố vấn không cần tiền chứ? Không trả thù lao, tại sao tôi phải nói cho bà biết."
Hà Gia Hân ngẩn người tại chỗ, một hồi cũng không phản ứng kịp. Bà ta cảm thấy mình là cho A Văn thể diện, mới sẵn sàng lắng nghe 'giải thích độc đáo' của đại sư. Nói một hồi, không trả thù lao người ta không chịu nói.
Hà Gia Hân không nhịn được nói: "Làm gì có đạo lý trả thù lao trước cô mới nói chứ? Lỡ như sau khi tôi đưa tiền phát hiện cô nói nhảm nhí thì có trả tiền lại không?"
Thạch Khải liếc nhìn Hà Gia Hân, hỏi ngược lại: "Lỡ như tôi nói ra, bà không phải nói tôi nói bậy, không chịu cho trả tiền thì làm sao đây?"
Hà Gia Hân cười giận dữ, lời nói mang theo uy hiếp: "Xem ra cuộc làm ăn này không thể làm được."
Thạch Khải dửng dưng như không, phất tay một cái: "À, vậy đừng làm, bà đi nhanh đi."
Cuộc làm ăn không thành, người hối hận sẽ chỉ là Hà Gia Hân, cô không sao cả. Vừa rồi cô cẩn thận suy nghĩ, tại sao phải nói chân tướng cho Hà Gia Hân biết? Làm cho bà ta chẳng hay biết gì, mấy năm sau sẽ hối hận đến xanh ruột cũng không tệ.
Hà Gia Hân hơi phát điên. Thời gian bà ta lăn lộn ở trong xã hội không ngắn, chưa từng thấy cao thủ như vậy. Bà ta luôn có loại cảm giác như là bà ta đang cầu xin người gia làm cuộc trao đổi này, mà đối phương căn bản không để ý.
Cái gì khách hàng là Thượng đế. Bà ta hoàn toàn không cảm nhận được. Ngược lại như là bà ta thiếu tiền đối phương, không thể không cẩn thận ra vẻ đáng thương nhận lỗi, thỉnh thoảng còn phải nhận châm chọc mỉa mai của đối phương. Hà Gia Hân tức giận ở trong lòng.
Lúc đầu gây dựng sự nghiệp nhìn thấy người khinh thường đã sớm thành thói quen. Nhưng sau khi sự nghiệp thành công, bà ta cũng không lại trải qua những việc này. Lần cuối cùng xem sắc mặt của người khác, dường như đã là chuyện xảy ra ở đời trước. Nếu không phải nể mặt Diệp Văn, Hà Gia Hân đã sớm đi rồi.
Thạch Khải bình chân như vại, chân thành đề nghị: "Bà chậm rãi suy nghĩ đi. Nhưng, nếu như bà hy vọng tôi nhượng bộ vẫn là trực tiếp rời đi cho dứt khoát."
Vào thời khắc mấu chốt, Diệp Văn chen miệng nói: "Tôi trả tiền. Tiểu khải, hãy nói sự thật cho bà ta biết."
Nói xong, Diệp Văn lấy ra một xấp tiền mặt từ trong túi, đẩy lên trước mặt Thạch Khải: "Đúng lúc trước đó tôi mới rút chút tiền, cho cô."
Hà Gia Hân ngạc nhiên nhìn Diệp Văn, tùy tiện nói mấy câu đã cho người ta 10.000. Bà bị điên rồi sao?
Thạch Khải nhận tiền và đếm một chút, rốt cuộc bằng lòng mở miệng: "Thoạt nhìn gia đình, sự nghiệp và tình yêu của bà tất cả đều suôn sẻ. Nếu như khăng khăng nói có điều gì không hoàn mỹ. Đó chính là con gái của bà nổi loạn không nghe lời, làm cho bà cảm thấy rất đau đầu."
Thạch Khải đột nhiên đổi chủ ý, quyết định nói ra.
Cơ mặt của Hà Gia Hân không khỏi co giật. Chuyện này coi như là chuyện xấu trong nhà, bà ta chưa từng đề cập với người ngoài. Tại sao Thạch Khải lại biết?
"Rõ ràng từ nhỏ sống với bà ngoại, nhưng với ai cũng không thân, cả ngày giống như con bé điên. Năm ngoái còn học người ta bỏ nhà trốn đi, mất tích chừng mấy ngày. Sau đó sài hết tiền, hết cách chỉ có thể chạy về."
Hà Gia Hân càng nghe càng sợ hãi hơn. Vừa định muốn nói gì thì nghe Thạch Khải nói một cách đầy ẩn ý: "Nhìn từ bên ngoài đúng là như vậy."
Hà Gia Hân sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Nhìn từ bên ngoài? Có ý gì?"
"Mỗi tháng bà đều sẽ gửi tiền về nhà, một phần trợ cấp trong nhà, một phần là tiền ăn của con gái. Nhưng số tiền kia trước nay chưa từng dùng cho con gái bà."
"Căn nhà của em trai mới sửa sang, trở nên vừa to vừa đẹp. Em dâu mặc áo khoác lông chồn thật đẹp, có mấy món đồ trang sức. Con gái của em trai như cô công chúa nhỏ, ăn ngon mặc đẹp. Mẹ của bà không lo ăn mặc, rảnh rỗi thì đi ra ngoài đánh mạt chược với người ta, không cần làm nông nữa."
"Chỉ có con gái của bà, nhìn người khác ăn thịt cá nó chỉ có thể ăn màn thầu, hoặc là dưa muối củ cải kèm cháo trắng. Bình thường kiếm quần áo cũ của em họ mặc, ngày mùa đông cũng không có áo bông mới. Giầy rách một lỗ lớn vẫn không có ai quan tâm. Có đôi khi, bà ngoại đi ra ngoài chơi mạt chược đến khuya mới trở về. Nó ngay cả màn thầu và cháo trắng cũng không ăn được, chỉ có thể nhịn đói cả đêm."
"Thỉnh thoảng đứa trẻ đói đến mức không có cách nào nên chạy đến nhà dì xin chút đồ ăn. Đáng tiếc, điều kiện trong nhà chị bà không tốt, chỉ có thể cho được rất ít đồ ăn."
"Không có mỹ phẩm dưỡng da, không có quần áo giữ ấm. Mùa đông thường xuyên bị nứt da, sống còn không bằng chết."
"Không có khả năng!" Hà Gia Hân không khỏi hét lên.
Thạch Khải hoàn toàn không phản ứng bà ta, tự mình nói tiếp: "Đứa trẻ thật đáng thương! Quanh năm suốt tháng, cũng chỉ có tết đến khi bà về nhà thì nó mới có thể ăn thịt được mấy lần, mặc quần áo mới của em họ mấy ngày. Tại sao? Bởi vì đều làm cho bà xem. Vì bà sẽ tiếp tục gửi tiền cho bọn họ mỗi tháng."
"Sau tết, nó phải trả quần áo mới lại, thuận tiện bị em họ mắng. Chẳng lẽ bà không phát hiện quần áo căn bản không vừa người, kích thước quá nhỏ sao?"
"Nó vô cùng ghét bà ngoại, có lần dự định cáo trạng với bà. Kết quả mới vừa nói mấy câu đã bị bà mắng chửi một trận. Bởi vì bà cho rằng nó ngỗ ngược, vô lương tâm, nuôi không thân. Bà ngoại nuôi nó lớn, nó lại không biết cảm ơn. Ngược lại sau lưng oán trách bà không tốt."
"Bà gửi tiền cho mẹ bà, nhưng lại không biết rằng mẹ bà để lại một phần sinh hoạt, phần còn lại đều cho em trai bà. Chỉ có chị bà mới chăm sóc con gái bà một chút. Nhưng bởi vì điều kiện kinh tế kém, tự lo cho mình còn không xong."
"Đứa trẻ hết lần này tới lần khác nghĩ tới tự sát, nhưng trước sau nhát gan không dám ra tay. Sau đó, nó rốt cuộc không chịu nổi ăn trộm tiền trong nhà trốn đi. Nhưng mà trời đất bao la, một đứa trẻ nó có thể đi nơi nào chứ? Căn bản không có chỗ dung thân. Tiền tiêu hết, chỉ có thể về nhà. Sau khi bà biết việc này còn đánh nó một trận."
Cuối cùng, Thạch Khải lắc đầu thở dài: "Gặp được người mẹ như bà, đứa trẻ đã đổ máu mười tám đời vận xui! Thực sự là chết sớm siêu sinh sớm."
"Nói nhảm nhí!" Hà Gia Hân tức giận đến mức cả người run rẩy.
Bà ta không chịu tin tưởng tất cả những điều này là sự thật.
Thạch Khải vẫn không để ý đến như cũ, nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: "Không đúng, phải nói người quen bà đều thảm. Bà chính là chuyên môn lừa người quen. Ai đối xử tốt với bà, ai giúp bà thì bà sẽ lừa họ. Nếu ai ngoài mặt tâng bốc kỳ thực căn bản mặc kệ bà. Bà thật ra sẽ chủ động lấy lòng người ta. Bà làm người đến tình trạng này rất thất bại."
Nói xong, cô đẩy 10.000 đồng tiền mặt mới vừa nhận được đến trước mặt Hà Gia Hân: "Số tiền này làm phiền chuyển cho con gái bà. Lấy danh nghĩa của bà làm một thẻ ngân hàng gửi tiền vào. Sau đó giao thẻ cho đứa trẻ, mật mã cũng chỉ nói cho một mình nó biết. Có 10.000 đồng này nó ít nhất không cần phải thường xuyên đói bụng, không cần nhịn đói mặc rách, có thể ăn thêm hai miếng thịt."
Hoàn cảnh của đứa trẻ thê thảm, cô là người ngoài nhìn thấy đều cảm thấy lòng chua xót. Rõ ràng mẹ mình có rất nhiều tiền, họ hàng đều giúp đỡ. Chỉ có con gái ruột một chút chỗ tốt cũng mò không được, trải qua cuộc sống giống như ba mẹ chết không ai quan tâm.
Hà Gia Hân đã có xúc động muốn đánh người: "Nực cười. Em trai tôi là cậu ruột của nó, mẹ tôi là bà ngoại ruột của nó! Làm sao có khả năng ngược đãi nó chứ?"
Hà Gia Hân thật muốn vả mặt người là đại sư này.
"Bà là mẹ còn mặc kệ đứa trẻ, còn trông cậy vào người khác xem con gái của bà giống như con gái ruột mà nuôi sao? Ngu xuẩn, ngu không ai bằng." Thạch Khải nói rất hung hăng. Bởi vì cô rất chán ghét người mẹ như Hà Gia Hân.
Chỉ sinh mặc kệ nuôi, năm đó tại sao sinh đứa trẻ ra? Chính là vì để cho đứa trẻ khổ thân sao? Nhìn thấy đã tức, quả thực là NGƯỜI CẶN BÃ viết hoa.
Thạch Khải chào hỏi Diệp Văn một tiếng: "Tôi đi đây. Sau này có việc lại liên lạc."
Sau đó, cô không thèm nhìn Hà Gia Hân trực tiếp hất đầu rời đi.
--- ---
Diệp Văn không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, chạy nhanh đuổi theo.
Sau khi đuổi theo Thạch Khải, Diệp Văn áy náy nói: "Xin lỗi, tôi không biết được bà ta thực sự là người như vậy. Bình thường lúc qua lại bà ta là người không tệ. Tôi cho rằng bà ta là chân thành nhờ giúp đỡ, mới sẽ đưa bà ta đến gặp cô."
Khi nghe chuyện về Hà Gia Hân, bà đã quá sốc đến mức nói không ra lời. Trên đời lại có một người mẹ hồ đồ như vậy!
Thạch Khải thở dài: "Biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Sau này đó chính bà cẩn thận một chút."
Có lẽ là Diệp Văn xui xẻo, có lẽ là bà làm việc không để tâm. Ngay cả người nhà và bạn bè tất cả đều là cực phẩm, cũng không biết bà làm sao có thể sống hòa hợp với những người cực phẩm này.
Thạch Khải đoán, đại khái là bởi vì Diệp Văn tin Phật nên có sự nhẫn nại tốt hơn.
Diệp Văn vẫn còn sợ hãi, gật đầu liên tục: "Tôi sẽ chú ý."
Thạch Khải có thể đoán được mấy phần tâm tư của Diệp Văn, lập tức chủ động mở miệng: "Sau này lại có người khác giật dây bà, vẫn là gọi người đến cho tôi gặp mặt một lần. Là tốt hay xấu tôi có thể phân biệt được."
Lúc đầu gây dựng sự nghiệp tương đối khó khăn, ý đồ của khách hàng cũng phải gặp một lần.
"Được rồi." Diệp Văn thấy Thạch Khải không tức giận, không khỏi nhẹ nhàng hơn.
Tương lai rất có thể còn cầu đến Thạch Khải, bà cũng không muốn làm căng thẳng quan hệ của hai người.
"Bà đi về trước đi, hẳn là có rất nhiều lời muốn nói với bạn tốt. Tôi đi trước." Thạch Khải xua tay, phóng khoáng rời đi.
Diệp Văn cười khổ: "Bạn tốt.." sao?
Trong thời gian ngắn ngủi chịu kích thích quá lớn. Bà đã không biết nên làm sao đối mặt với Hà Gia Hân. Giả vờ như không sao, dường như rất có lỗi với bản thân.
Đường ai nấy đi có vẻ hơi muộn.
* * *
Trở lại phòng riêng, sắc mặt của Hà Gia Hân nghiêm nghị, biểu hiện nghiêm túc: "A Văn, cậu nói thật với tớ, thật sự không phải cậu tìm người cố ý gạt tớ, muốn trả đũa lần trước tớ làm với cậu?"
Diêp Văn thở dài, lần thứ n đưa ra câu trả lời tương tự: "Cô Thạch thực sự là cao nhân, không phải kẻ lừa đảo, không phải âm mưu. Trước khi cô ấy nói ra, tớ căn bản không biết được cậu lừa tớ."
"Những câu vừa rồi cô ấy nói..." Hà Gia Hân muốn nói lại thôi.
"Hẳn đều là sự thực." Diệp Văn cảm thấy tinh thần quá mệt mỏi: "Phải nói như thế nào cậu mới bằng lòng tin tưởng? Nếu như không phải cô ấy có bản lĩnh đặc biệt, làm sao tớ sẽ coi trọng cô ấy như vậy?"
"Nếu như mọi chuyện là sự thật, cô ấy mắng tớ là kẻ ngu tự cho là đúng ngược lại không quá phận." Hà Gia Hân cười khổ: "Mặc kệ nói thế nào, tớ thiếu cậu một câu xin lỗi. Bởi vì tớ tự đại suýt chút nữa hại cậu."
Diệp Văn không biết làm sao mới đúng. Bà đang suy nghĩ sau này cắt đứt liên lạc không qua lại với Hà Gia Hân. Vào lúc này lại do dự.
Ai mà không có lỗi chứ? Bà thật sự muốn bởi vì một lần phạm sai lầm mà cắt đứt quan hệ với Gia Hân sao?
Diệp Văn nghĩ lại cảm thấy phiền lòng, bỏ đề tài này sang một bên câu. Trước tiên bàn chuyện khác: "Cậu định làm gì?"
Hà Gia Hân đã đưa ra quyết định từ lâu: "Tớ dự định không nói cho bất kỳ ai biết, lén lút chạy về xem rõ ngọn ngành. Nếu như con gái thật sự bị uất ức, tớ sẽ không bỏ qua người bắt nạt nó!"
Nói đến đây, Hà Gia Hân hơi mờ mịt: "Trước đây, tớ rất thương con gái. Nhưng tớ không có cách nào vừa kinh doanh vừa chăm sóc nó. Vì thế ném nó ở trong nhà, lòng tràn đầy cho rằng mẹ tớ có thể chăm sóc nó tốt."
"Khi công việc kinh doanh của tớ dần khởi sắc, có thời gian đưa con gái về sống chung thì con gái đã nổi loạn đến mức không nhận người thân, vô cùng xa lạ với tớ."
"Tớ chỉ có thể tự nói với bản thân, bình thường tớ rất bận rộn, không rảnh chăm sóc nó. Dù sao nó đã quen ở quê nhà, không bằng tiếp tục ở lại."
"Bây giờ suy nghĩ lại, đại khái là tớ làm lơ nó cầu cứu, làm cho nó sinh lòng tuyệt vọng."
Hà Gia Hân càng nhớ lại càng cảm thấy Thạch Khải nói như thật. Một số chi tiết trước đây xem nhẹ dồn dập nổi lên trong lòng. Khi tết về nhà, trên mặt con gái luôn có vết thương, ngoan cố trốn ở góc phòng, không chịu nói chuyện với bất cứ ai. Trong ánh mắt nhìn người thân luôn mang theo sự thù hận.
Lúc đầu, con gái nhìn thấy bà ta sẽ bắt đầu khóc. Sau này nhìn thấy bà ta thì trong mắt chỉ có chết lặng. Lại sau đó, chỉ còn lại sự thù hận.
Con gái của bà ta không nên chịu khổ như vậy. Biểu cảm của Hà Gia Hân trở nên kiên định hơn.
Thạch Khải dù bận vẫn ung dung: "Tôi không chỉ biết được những chuyện này. Tôi còn biết rõ một số chuyện bà cũng không biết."
Biểu cảm của Hà Gia Hân thay đổi liên tục, mặt lộ vẻ chần chờ. Thật lâu sau, bà ta đưa ra quyết định, cố hết sức nói: "Nói thử xem."
Thạch Khải kỳ quái đánh giá Hà Gia Hân: "Bà sẽ không nghĩ rằng cố vấn không cần tiền chứ? Không trả thù lao, tại sao tôi phải nói cho bà biết."
Hà Gia Hân ngẩn người tại chỗ, một hồi cũng không phản ứng kịp. Bà ta cảm thấy mình là cho A Văn thể diện, mới sẵn sàng lắng nghe 'giải thích độc đáo' của đại sư. Nói một hồi, không trả thù lao người ta không chịu nói.
Hà Gia Hân không nhịn được nói: "Làm gì có đạo lý trả thù lao trước cô mới nói chứ? Lỡ như sau khi tôi đưa tiền phát hiện cô nói nhảm nhí thì có trả tiền lại không?"
Thạch Khải liếc nhìn Hà Gia Hân, hỏi ngược lại: "Lỡ như tôi nói ra, bà không phải nói tôi nói bậy, không chịu cho trả tiền thì làm sao đây?"
Hà Gia Hân cười giận dữ, lời nói mang theo uy hiếp: "Xem ra cuộc làm ăn này không thể làm được."
Thạch Khải dửng dưng như không, phất tay một cái: "À, vậy đừng làm, bà đi nhanh đi."
Cuộc làm ăn không thành, người hối hận sẽ chỉ là Hà Gia Hân, cô không sao cả. Vừa rồi cô cẩn thận suy nghĩ, tại sao phải nói chân tướng cho Hà Gia Hân biết? Làm cho bà ta chẳng hay biết gì, mấy năm sau sẽ hối hận đến xanh ruột cũng không tệ.
Hà Gia Hân hơi phát điên. Thời gian bà ta lăn lộn ở trong xã hội không ngắn, chưa từng thấy cao thủ như vậy. Bà ta luôn có loại cảm giác như là bà ta đang cầu xin người gia làm cuộc trao đổi này, mà đối phương căn bản không để ý.
Cái gì khách hàng là Thượng đế. Bà ta hoàn toàn không cảm nhận được. Ngược lại như là bà ta thiếu tiền đối phương, không thể không cẩn thận ra vẻ đáng thương nhận lỗi, thỉnh thoảng còn phải nhận châm chọc mỉa mai của đối phương. Hà Gia Hân tức giận ở trong lòng.
Lúc đầu gây dựng sự nghiệp nhìn thấy người khinh thường đã sớm thành thói quen. Nhưng sau khi sự nghiệp thành công, bà ta cũng không lại trải qua những việc này. Lần cuối cùng xem sắc mặt của người khác, dường như đã là chuyện xảy ra ở đời trước. Nếu không phải nể mặt Diệp Văn, Hà Gia Hân đã sớm đi rồi.
Thạch Khải bình chân như vại, chân thành đề nghị: "Bà chậm rãi suy nghĩ đi. Nhưng, nếu như bà hy vọng tôi nhượng bộ vẫn là trực tiếp rời đi cho dứt khoát."
Vào thời khắc mấu chốt, Diệp Văn chen miệng nói: "Tôi trả tiền. Tiểu khải, hãy nói sự thật cho bà ta biết."
Nói xong, Diệp Văn lấy ra một xấp tiền mặt từ trong túi, đẩy lên trước mặt Thạch Khải: "Đúng lúc trước đó tôi mới rút chút tiền, cho cô."
Hà Gia Hân ngạc nhiên nhìn Diệp Văn, tùy tiện nói mấy câu đã cho người ta 10.000. Bà bị điên rồi sao?
Thạch Khải nhận tiền và đếm một chút, rốt cuộc bằng lòng mở miệng: "Thoạt nhìn gia đình, sự nghiệp và tình yêu của bà tất cả đều suôn sẻ. Nếu như khăng khăng nói có điều gì không hoàn mỹ. Đó chính là con gái của bà nổi loạn không nghe lời, làm cho bà cảm thấy rất đau đầu."
Thạch Khải đột nhiên đổi chủ ý, quyết định nói ra.
Cơ mặt của Hà Gia Hân không khỏi co giật. Chuyện này coi như là chuyện xấu trong nhà, bà ta chưa từng đề cập với người ngoài. Tại sao Thạch Khải lại biết?
"Rõ ràng từ nhỏ sống với bà ngoại, nhưng với ai cũng không thân, cả ngày giống như con bé điên. Năm ngoái còn học người ta bỏ nhà trốn đi, mất tích chừng mấy ngày. Sau đó sài hết tiền, hết cách chỉ có thể chạy về."
Hà Gia Hân càng nghe càng sợ hãi hơn. Vừa định muốn nói gì thì nghe Thạch Khải nói một cách đầy ẩn ý: "Nhìn từ bên ngoài đúng là như vậy."
Hà Gia Hân sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Nhìn từ bên ngoài? Có ý gì?"
"Mỗi tháng bà đều sẽ gửi tiền về nhà, một phần trợ cấp trong nhà, một phần là tiền ăn của con gái. Nhưng số tiền kia trước nay chưa từng dùng cho con gái bà."
"Căn nhà của em trai mới sửa sang, trở nên vừa to vừa đẹp. Em dâu mặc áo khoác lông chồn thật đẹp, có mấy món đồ trang sức. Con gái của em trai như cô công chúa nhỏ, ăn ngon mặc đẹp. Mẹ của bà không lo ăn mặc, rảnh rỗi thì đi ra ngoài đánh mạt chược với người ta, không cần làm nông nữa."
"Chỉ có con gái của bà, nhìn người khác ăn thịt cá nó chỉ có thể ăn màn thầu, hoặc là dưa muối củ cải kèm cháo trắng. Bình thường kiếm quần áo cũ của em họ mặc, ngày mùa đông cũng không có áo bông mới. Giầy rách một lỗ lớn vẫn không có ai quan tâm. Có đôi khi, bà ngoại đi ra ngoài chơi mạt chược đến khuya mới trở về. Nó ngay cả màn thầu và cháo trắng cũng không ăn được, chỉ có thể nhịn đói cả đêm."
"Thỉnh thoảng đứa trẻ đói đến mức không có cách nào nên chạy đến nhà dì xin chút đồ ăn. Đáng tiếc, điều kiện trong nhà chị bà không tốt, chỉ có thể cho được rất ít đồ ăn."
"Không có mỹ phẩm dưỡng da, không có quần áo giữ ấm. Mùa đông thường xuyên bị nứt da, sống còn không bằng chết."
"Không có khả năng!" Hà Gia Hân không khỏi hét lên.
Thạch Khải hoàn toàn không phản ứng bà ta, tự mình nói tiếp: "Đứa trẻ thật đáng thương! Quanh năm suốt tháng, cũng chỉ có tết đến khi bà về nhà thì nó mới có thể ăn thịt được mấy lần, mặc quần áo mới của em họ mấy ngày. Tại sao? Bởi vì đều làm cho bà xem. Vì bà sẽ tiếp tục gửi tiền cho bọn họ mỗi tháng."
"Sau tết, nó phải trả quần áo mới lại, thuận tiện bị em họ mắng. Chẳng lẽ bà không phát hiện quần áo căn bản không vừa người, kích thước quá nhỏ sao?"
"Nó vô cùng ghét bà ngoại, có lần dự định cáo trạng với bà. Kết quả mới vừa nói mấy câu đã bị bà mắng chửi một trận. Bởi vì bà cho rằng nó ngỗ ngược, vô lương tâm, nuôi không thân. Bà ngoại nuôi nó lớn, nó lại không biết cảm ơn. Ngược lại sau lưng oán trách bà không tốt."
"Bà gửi tiền cho mẹ bà, nhưng lại không biết rằng mẹ bà để lại một phần sinh hoạt, phần còn lại đều cho em trai bà. Chỉ có chị bà mới chăm sóc con gái bà một chút. Nhưng bởi vì điều kiện kinh tế kém, tự lo cho mình còn không xong."
"Đứa trẻ hết lần này tới lần khác nghĩ tới tự sát, nhưng trước sau nhát gan không dám ra tay. Sau đó, nó rốt cuộc không chịu nổi ăn trộm tiền trong nhà trốn đi. Nhưng mà trời đất bao la, một đứa trẻ nó có thể đi nơi nào chứ? Căn bản không có chỗ dung thân. Tiền tiêu hết, chỉ có thể về nhà. Sau khi bà biết việc này còn đánh nó một trận."
Cuối cùng, Thạch Khải lắc đầu thở dài: "Gặp được người mẹ như bà, đứa trẻ đã đổ máu mười tám đời vận xui! Thực sự là chết sớm siêu sinh sớm."
"Nói nhảm nhí!" Hà Gia Hân tức giận đến mức cả người run rẩy.
Bà ta không chịu tin tưởng tất cả những điều này là sự thật.
Thạch Khải vẫn không để ý đến như cũ, nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: "Không đúng, phải nói người quen bà đều thảm. Bà chính là chuyên môn lừa người quen. Ai đối xử tốt với bà, ai giúp bà thì bà sẽ lừa họ. Nếu ai ngoài mặt tâng bốc kỳ thực căn bản mặc kệ bà. Bà thật ra sẽ chủ động lấy lòng người ta. Bà làm người đến tình trạng này rất thất bại."
Nói xong, cô đẩy 10.000 đồng tiền mặt mới vừa nhận được đến trước mặt Hà Gia Hân: "Số tiền này làm phiền chuyển cho con gái bà. Lấy danh nghĩa của bà làm một thẻ ngân hàng gửi tiền vào. Sau đó giao thẻ cho đứa trẻ, mật mã cũng chỉ nói cho một mình nó biết. Có 10.000 đồng này nó ít nhất không cần phải thường xuyên đói bụng, không cần nhịn đói mặc rách, có thể ăn thêm hai miếng thịt."
Hoàn cảnh của đứa trẻ thê thảm, cô là người ngoài nhìn thấy đều cảm thấy lòng chua xót. Rõ ràng mẹ mình có rất nhiều tiền, họ hàng đều giúp đỡ. Chỉ có con gái ruột một chút chỗ tốt cũng mò không được, trải qua cuộc sống giống như ba mẹ chết không ai quan tâm.
Hà Gia Hân đã có xúc động muốn đánh người: "Nực cười. Em trai tôi là cậu ruột của nó, mẹ tôi là bà ngoại ruột của nó! Làm sao có khả năng ngược đãi nó chứ?"
Hà Gia Hân thật muốn vả mặt người là đại sư này.
"Bà là mẹ còn mặc kệ đứa trẻ, còn trông cậy vào người khác xem con gái của bà giống như con gái ruột mà nuôi sao? Ngu xuẩn, ngu không ai bằng." Thạch Khải nói rất hung hăng. Bởi vì cô rất chán ghét người mẹ như Hà Gia Hân.
Chỉ sinh mặc kệ nuôi, năm đó tại sao sinh đứa trẻ ra? Chính là vì để cho đứa trẻ khổ thân sao? Nhìn thấy đã tức, quả thực là NGƯỜI CẶN BÃ viết hoa.
Thạch Khải chào hỏi Diệp Văn một tiếng: "Tôi đi đây. Sau này có việc lại liên lạc."
Sau đó, cô không thèm nhìn Hà Gia Hân trực tiếp hất đầu rời đi.
--- ---
Diệp Văn không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, chạy nhanh đuổi theo.
Sau khi đuổi theo Thạch Khải, Diệp Văn áy náy nói: "Xin lỗi, tôi không biết được bà ta thực sự là người như vậy. Bình thường lúc qua lại bà ta là người không tệ. Tôi cho rằng bà ta là chân thành nhờ giúp đỡ, mới sẽ đưa bà ta đến gặp cô."
Khi nghe chuyện về Hà Gia Hân, bà đã quá sốc đến mức nói không ra lời. Trên đời lại có một người mẹ hồ đồ như vậy!
Thạch Khải thở dài: "Biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Sau này đó chính bà cẩn thận một chút."
Có lẽ là Diệp Văn xui xẻo, có lẽ là bà làm việc không để tâm. Ngay cả người nhà và bạn bè tất cả đều là cực phẩm, cũng không biết bà làm sao có thể sống hòa hợp với những người cực phẩm này.
Thạch Khải đoán, đại khái là bởi vì Diệp Văn tin Phật nên có sự nhẫn nại tốt hơn.
Diệp Văn vẫn còn sợ hãi, gật đầu liên tục: "Tôi sẽ chú ý."
Thạch Khải có thể đoán được mấy phần tâm tư của Diệp Văn, lập tức chủ động mở miệng: "Sau này lại có người khác giật dây bà, vẫn là gọi người đến cho tôi gặp mặt một lần. Là tốt hay xấu tôi có thể phân biệt được."
Lúc đầu gây dựng sự nghiệp tương đối khó khăn, ý đồ của khách hàng cũng phải gặp một lần.
"Được rồi." Diệp Văn thấy Thạch Khải không tức giận, không khỏi nhẹ nhàng hơn.
Tương lai rất có thể còn cầu đến Thạch Khải, bà cũng không muốn làm căng thẳng quan hệ của hai người.
"Bà đi về trước đi, hẳn là có rất nhiều lời muốn nói với bạn tốt. Tôi đi trước." Thạch Khải xua tay, phóng khoáng rời đi.
Diệp Văn cười khổ: "Bạn tốt.." sao?
Trong thời gian ngắn ngủi chịu kích thích quá lớn. Bà đã không biết nên làm sao đối mặt với Hà Gia Hân. Giả vờ như không sao, dường như rất có lỗi với bản thân.
Đường ai nấy đi có vẻ hơi muộn.
* * *
Trở lại phòng riêng, sắc mặt của Hà Gia Hân nghiêm nghị, biểu hiện nghiêm túc: "A Văn, cậu nói thật với tớ, thật sự không phải cậu tìm người cố ý gạt tớ, muốn trả đũa lần trước tớ làm với cậu?"
Diêp Văn thở dài, lần thứ n đưa ra câu trả lời tương tự: "Cô Thạch thực sự là cao nhân, không phải kẻ lừa đảo, không phải âm mưu. Trước khi cô ấy nói ra, tớ căn bản không biết được cậu lừa tớ."
"Những câu vừa rồi cô ấy nói..." Hà Gia Hân muốn nói lại thôi.
"Hẳn đều là sự thực." Diệp Văn cảm thấy tinh thần quá mệt mỏi: "Phải nói như thế nào cậu mới bằng lòng tin tưởng? Nếu như không phải cô ấy có bản lĩnh đặc biệt, làm sao tớ sẽ coi trọng cô ấy như vậy?"
"Nếu như mọi chuyện là sự thật, cô ấy mắng tớ là kẻ ngu tự cho là đúng ngược lại không quá phận." Hà Gia Hân cười khổ: "Mặc kệ nói thế nào, tớ thiếu cậu một câu xin lỗi. Bởi vì tớ tự đại suýt chút nữa hại cậu."
Diệp Văn không biết làm sao mới đúng. Bà đang suy nghĩ sau này cắt đứt liên lạc không qua lại với Hà Gia Hân. Vào lúc này lại do dự.
Ai mà không có lỗi chứ? Bà thật sự muốn bởi vì một lần phạm sai lầm mà cắt đứt quan hệ với Gia Hân sao?
Diệp Văn nghĩ lại cảm thấy phiền lòng, bỏ đề tài này sang một bên câu. Trước tiên bàn chuyện khác: "Cậu định làm gì?"
Hà Gia Hân đã đưa ra quyết định từ lâu: "Tớ dự định không nói cho bất kỳ ai biết, lén lút chạy về xem rõ ngọn ngành. Nếu như con gái thật sự bị uất ức, tớ sẽ không bỏ qua người bắt nạt nó!"
Nói đến đây, Hà Gia Hân hơi mờ mịt: "Trước đây, tớ rất thương con gái. Nhưng tớ không có cách nào vừa kinh doanh vừa chăm sóc nó. Vì thế ném nó ở trong nhà, lòng tràn đầy cho rằng mẹ tớ có thể chăm sóc nó tốt."
"Khi công việc kinh doanh của tớ dần khởi sắc, có thời gian đưa con gái về sống chung thì con gái đã nổi loạn đến mức không nhận người thân, vô cùng xa lạ với tớ."
"Tớ chỉ có thể tự nói với bản thân, bình thường tớ rất bận rộn, không rảnh chăm sóc nó. Dù sao nó đã quen ở quê nhà, không bằng tiếp tục ở lại."
"Bây giờ suy nghĩ lại, đại khái là tớ làm lơ nó cầu cứu, làm cho nó sinh lòng tuyệt vọng."
Hà Gia Hân càng nhớ lại càng cảm thấy Thạch Khải nói như thật. Một số chi tiết trước đây xem nhẹ dồn dập nổi lên trong lòng. Khi tết về nhà, trên mặt con gái luôn có vết thương, ngoan cố trốn ở góc phòng, không chịu nói chuyện với bất cứ ai. Trong ánh mắt nhìn người thân luôn mang theo sự thù hận.
Lúc đầu, con gái nhìn thấy bà ta sẽ bắt đầu khóc. Sau này nhìn thấy bà ta thì trong mắt chỉ có chết lặng. Lại sau đó, chỉ còn lại sự thù hận.
Con gái của bà ta không nên chịu khổ như vậy. Biểu cảm của Hà Gia Hân trở nên kiên định hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.