Chương 42
Khinh Vân Đạm
18/12/2021
Sắc mặt Vương Khiết nghiêm nghị không nói nên lời, ngồi đối diện với Thạch Khải không nói gì.
Thạch Khải thầm nghĩ: Quả nhiên là một khách hàng rất khó giải quyết.
Vừa định hỏi Diệp Văn chuyện gì đang xảy ra, quay đầu lại phát hiện không biết lúc nào Diệp Văn đã rời đi.
Thạch Khải đỡ trán, nhắm mắt hỏi: "Cô Vương đến đây lần thứ hai là gặp phải phiền phức mới sao?"
Vương Khiết nhìn Thạch Khải một hồi lâu, nhìn chằm chằm làm cho người dợn tóc gáy. Cô ta mới buồn bã nói: "Tôi mới vào công ty gia đình thực tập được nửa tháng. Ba giới thiệu cho tôi một người đàn ông xa lạ, kêu tôi tìm hiểu người đó nhiều hơn, nói rằng sẽ cho chúng tôi kết hôn trong tương lai. Mọi chuyện giống như lần trước đại sư nới với tôi, không khác chút nào."
Chuyện đơn giản như vậy không cần dị năng cô cũng có thể đoán được kết cục. Thạch Khải yên lặng nghĩ.
"Tôi vừa nghĩ đến sau này phải sống chung với một người xa lạ thì không khỏi hoảng sợ. Tôi phải làm sao đây?" Trong mắt Vương Khiết lộ ra vẻ mờ mịt, còn hơi sợ hãi.
"Lần trước tôi đã cho cô ý kiến rồi." Sắc mặt Thạch Khải bình tĩnh, lặp lại những gì cô đã nói lần trước một lần nữa: "Bắt đầu từ bây giờ, mỗi ngày trước khi tốt nghiệp hãy vẽ một bức tranh, vẽ xong mới có thể ngủ. Giảm chi tiêu, tiết kiệm phần lớn tiền tiêu vặt..."
Vương Khiết trực tiếp ngắt lời Thạch Khải, lo lắng không thôi, gằn giọng nói: "Tôi đã nghe những lời này lần trước rồi! Hôm nay đặc biệt đến tìm cô không phải để nghe cô nói những lời vô nghĩa này!"
"Không phải vô nghĩa, nói cho cô chính là ý kiến có thể thực hành." Thạch Khải bình tĩnh phản bác: "Ngoài ra, cô không có con đường thứ hai để đi."
Vương Khiết đan ngón tay vào nhau, lo lắng hỏi: "Ba tôi... ông ấy nói gả tôi cho người xa lạ là thật lòng sao?"
Thạch Khải vừa định trả lời đột nhiên sửng sốt. Cô phát hiện hôm nay sau khi đi vào phòng riêng vẫn chưa nhận được video clip. Ngay cả lúc này Vương Khiết đặt câu hỏi, cô cũng không có nhận được bất kỳ video nào.
Tại sao lại như thế? Nếu nói trước đây không kích hoạt từ khóa then chốt. Nhưng dựa theo nội dung cuộc trò chuyện hiện tại với Vương Khiết có lẽ nên nhận được một đoạn video từ lâu.
Lúc này trong lòng Thạch Khải hoảng loạn và bối rối cũng không kém gì Vương Khiết.
Mặc dù dị năng đến không thể giải thích được. Thạch Khải đã chuẩn bị tâm lý xong từ rất lâu, rất có thể một ngày nào đó khi cô tỉnh lại sau giấc ngủ thì dị năng sẽ biến mất không dấu vết.
Nhưng khi phỏng đoán trở thành sự thật, trong lúc nhất thời cô vẫn không thể nào chấp nhận được. Làm sao bây giờ? Nếu không còn dị năng, sau này cô làm sao xem bói cho người ta được?
Tin tốt duy nhất có lẽ là cô không còn phải lo lắng về việc thứ tự trước sau của khách hàng khi đóng cửa.
Thạch Khải cố gắng duy trì sự bình tĩnh. May mắn Vương Khiết là khách quen cũ. Lần trước tư vấn, cô đã xem qua nhiều video, có thể đối phó được.
"Đúng vậy." Thạch Khải lấy lại bình tĩnh, ít nhất trên mặt xem ra là như vậy: "Nếu như cô không làm theo những gì ông ấy nói, ông ấy sẽ cắt nguồn tài chính của cô như trước kia, ép buộc cô phải thỏa hiệp."
"Tại sao lại như thế? Ba sẽ không đối xử với tôi như thế, nhất định là cô bói sai rồi!" Vương Khiết tự lẩm bẩm, mờ mịt và mất mát.
Thạch Khải thở dài. Cùng với nói Vương Khiết không tin kết quả cô xem bói, chẳng bằng nói Vương Khiết không muốn tin thì đúng hơn. Nhưng cho dù Vương Khiết lại không muốn thừa nhận thì những gì cô nói đều là sự thật.
"Cô bói lại một lần nữa đi, có lẽ kết quả của lần một và lần hai sẽ khác nhau." Vương Khiết kỳ vọng nhìn Thạch Khải.
Thạch Khải nhìn trời. Đừng nói bây giờ dị năng đã bỏ nhà trốn đi bói không được. Cho dù bói lại mấy lần, căn cứ theo kinh nghiệm của cô, chỉ cần cô không can thiệp và khách hàng không thay đổi quyết định thì nội dung trong video sẽ không thay đổi, sẽ thuận lợi trở thành chuyện hiện thực trong tương lai.
Đột nhiên, đôi mắt Vương Khiết sáng lên: "Tôi nghe nói một số đại sư tài giỏi có thể nghịch thiên sửa mệnh. Hay là cô giúp tôi sửa mệnh đi! Giá cả không thành vấn đề, bao nhiêu tôi cũng nguyện ý trả. Chỉ cần cô có thể thay đổi suy nghĩ của ba tôi, để ông ấy cho tôi tự do, đồng thời không cắt đứt kinh tế. Sau khi mọi chuyện thành công tôi sẽ cảm ơn cô gấp bội!"
"..." Mặt Thạch Khải không cảm xúc, giật nhẹ khóe miệng: "Loại kỹ năng nghịch thiên sửa mệnh này tôi không biết. Cô tìm người khác giúp đỡ đi."
Nếu thật sự có thể nghịch thiên sửa mệnh, việc đầu tiên cô làm chính là sửa lại mệnh của mình. Nhất định phải sửa rất giàu có! Như vậy cô không cần phải đối mặt với đám người năng lượng tiêu cực mỗi ngày, mà là chạy đi chơi vui vẻ với A Ninh.
"Không thử thì làm sao cô biết mình không làm được?" Vương Khiết chưa từ bỏ ý định, cố gắng thuyết phục.
"Tôi chưa học kỹ năng này tất nhiên không biết." Thạch Khải tự nói với mình phải kiềm chế, không thể trợn mắt trước mặt khách hàng. Mặc dù rất khó, nhưng cô đã sắp không thể kiềm chế được sức lực mạnh trong cơ thể.
Sau một lúc dừng lại, giọng điệu của Thạch Khải không được tốt lắm. Nguyên văn hỏi ngược lại Vương Khiết: "Nếu không học, tại sao cô biết không kiếm sống bằng cách vẽ tranh. Nếu không thử thì làm sao cô biết mình không làm được?"
Vương Khiết bị hỏi không nói nên lời, sững sờ nhìn về một phía thất thần.
Khách hàng không nói Thạch Khải cũng không muốn nói điều gì. Cô vòng tay ôm ngực, càng nghĩ càng khó chịu. Mỗi người khó tránh khỏi gặp khó khăn, cô có thể hiểu được.
Nhưng cô đã hướng dẫn cách thoát khỏi tình trạng khó khăn, nói cho họ cách giải quyết. Nhưng người tìm kiếm sự giúp đỡ lại phớt lờ, không muốn nghe theo. Ngược lại liều mạng ép hỏi cô có cách khác đơn giản hay không, không cần cách giải quyết phí sức. Điều này hơi quá đáng.
Thạch Khải càng nghĩ lại càng là cảm thấy mình trông rất ngu khi đưa ra lời khuyên một cách nghiêm túc. Cô nghĩ lại, không còn dị năng, sau này cũng sẽ không bao giờ xem bói cho ai nữa. Vương Khiết có thể là người khách hàng cuối cùng. Thạch Khải không muốn ôm lời nói trong lòng nữa, nên đơn giản mở rộng nói cho sảng khoái.
"Theo tôi, cô không phải tìm tôi xem bói cầu lối thoát, mà là hy vọng tìm người an ủi cô. Tốt nhất có người dịu dàng thuyết phục, nói với cô cuộc sống bây giờ không đến nỗi tệ như vậy."
"Có thể ba cô làm chủ cho cô, tìm một người đàn ông tốt có năng lực mạnh mẽ, ngoại hình đẹp trai, tính cách đáng tin cậy. Có thể cô rời khỏi ba và sống một mình thì hoàn cảnh sẽ càng khó khăn hơn, cuộc sống còn không bằng bây giờ. Hoặc là nói, gia cảnh cô tốt, không cần làm gì còn tốt hơn bao cô gái vất vả cả đời. Cô nên thấy đủ. Tôi biết nói sao để an ủi người khác."
"Nhưng tôi xem bói cho người ta cần có trách nhiệm với mỗi khách hàng. Sự thật trong tương lai sẽ không bởi vì tôi an ủi cô sẽ không thay đổi. Nếu như bây giờ tôi an ủi cô nói ra điều gì không phù hợp với sự thật trong tương lai. Một ngày nào đó trong tương lai, cô có thể sẽ nổi giận tìm đến trách tôi bói sai lầm, hại cô đưa ra quyết định sai. Kết quả phá huỷ cả đời cô."
"Tu luyện nghề nghiệp của tôi nói với tôi rằng sau khi thu tiền, tôi có nghĩa vụ nói cho khách hàng không thể đi lên con đường sai trái, đồng thời cung cấp cách thiết thực khả thi giúp khách hàng sống tốt hơn. Nhưng, nếu như cô chỉ hy vọng tôi thật ngoan ngoãn thuyết phục cô thật sự vui vẻ, có thể, cô trực tiếp nói với tôi, tôi có thể làm được."
"Dù sao đó là cuộc đời của chính cô. Tương lai có gì khó khăn cũng đều là cuộc sống của cô, đừng hối hận là được."
Thạch Khải nói một hơi lời thoại chỉ cảm thấy cả người thoải mái và rất sảng khoái! Sau khi suy nghĩ một hồi, cô lại bổ sung: "Lần này tôi sẽ không thu tiền của cô. Nếu cô tiêu sài tiết kiệm, 1000 đồng này cô có thể sống ở bên ngoài thêm một tháng."
Trên thực tế, Thạch Khải nghĩ thầm: không thu tiền thì không tính là khách hàng. Vương Khiết bị cô nói cho tức giận cũng không có cách nào với cô. Dù sao cô không thu tiền mà!
Vương Khiết không thể tin mà nhìn Thạch Khải, cả người ngạc nhiên đến ngây người: "Cô..."
Cô ta dù sao cũng là khách hang. Tại sao người này nói chuyện như thế?
"Tất cả là sự thật, phát ra từ tận đáy lòng của tôi." Thạch Khải nhún vai, giọng điệu hơi ngữ bất mãn: "Cô hỏi ý kiến của người khác, cho ý kiến cô lại không chấp nhận, không phải chơi người sao?"
"Cô cho ý kiến không phù hợp với tôi. Tôi muốn xem có cách nào tốt hơn không." Vương Khiết kiên trì giải thích.
"Không có cách nào khác. Nếu không dựa theo đó mà làm, cô cũng chỉ có thể chờ chết tại chỗ." Thạch Khải tò mò: "Ngay cả như vậy, cô cũng không muốn nghe sao?"
Vương Khiết lộ vẻ do dự: "Tôi sẽ suy nghĩ lại."
Thạch Khải rất muốn vỗ bàn. Hỏi ý kiến của người khác, chỉ là đơn thuần hỏi một chút, hoàn toàn không có ý định thay đổi hiện trạng. Vậy cô hỏi để làm gì? Người như vậy căn bản không đáng giúp.
Vừa nghĩ đến mình tốn nước bọt, Thạch Khải đã rất đau lòng. Cô đứng dậy trực tiếp đi ra khỏi phòng riêng: "Quên đi, tùy cô vậy. Nhớ kỹ một câu, tương lai cuộc sống của cô bất hạnh chảy nước mắt đều là bây giờ đầu óc vào nước."
Mặt Vương Khiết lúc xanh lúc đỏ, nhưng cũng chưa nói gì. Một mình ngồi tại chỗ im lặng suy nghĩ, nội tâm tiến hành đấu tranh dữ dội.
--- ---
Ra phòng riêng, Thạch Khải tìm đến Diệp Văn và thông báo cho bà: "Tất cả khách hẹn trước đều hủy bỏ, tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian."
Diệp Văn ngạc nhiên: "Sao vậy? Vừa rồi không phải nói một ngày tiếp một khách sao?"
Dưới sự do dự, bà hỏi: "Đại sư không phải là bởi vì chuyện của Vương Khiết chứ? Tôi thấy cô ấy là một cô bé, đang đứng ở ngã tư đường quan trọng nhất trong cuộc đời. Quyết định hiện tại rất khả năng ảnh hưởng đến cả đời con bé, nên mới ngoại lệ sắp xếp làm cho con bé gặp đại sư một lần nữa. Nếu như đại sư để ý, sau này tôi sẽ không lại..."
Thạch Khải lắc đầu, cắt ngang lời Diệp Văn nói, tùy tiện tìm lý do: "Có thể là tiếp quá nhiều khách hàng, vừa rồi mới xem bói tôi phát hiện mình đã xem không ra." Sau khi trò chuyện với Vương Khiết một hồi những cô không nhận được một video nào.
Sắc mặt Diệp Văn nặng nề, lo lắng sốt ruột hỏi: "Không phải là bởi vì đại sư tiết lộ quá nhiều thiên cơ chứ?"
Thạch Khải cười khổ: "Ai biết được."
Dị năng đến không thể giải thích được, đi lặng yên không một tiếng động. Ngược lại rất phù hợp với phong cách thường ngày.
Suy nghĩ một hồi lâu, Diệp Văn gật đầu đáp lại và an ủi: "Bên khách hàng để tôi nói cho, đại sư nghỉ ngơi cho tốt. Chờ thêm mấy ngày tôi lại đi chùa miếu cầu phúc giúp cô. Đại sư đừng quá sốt ruột, có khả năng chỉ là mấy ngày nay bói không ra, qua một thời gian ngắn lại khôi phục. Cô đã giúp nhiều người như vậy, tích lũy rất nhiều công đức, là người tốt. Ông trời sẽ không làm khó dễ cô."
Thạch Khải không nói tiếp, cười và nói tạm biệt với Diệp Văn.
Đi ra nhà hàng, đứng ở trên đường cái, Thạch Khải ngẩng mặt nhìn lên bầu trời. Trời xanh mây trắng, nắng vừa phải.
Thạch Khải nghĩ thầm: Mình có gì có thể oán giận chứ? Dị năng đã giúp cô rất nhiều. Ít nhiều có dị năng, lúc xem mắt cô mới không bị người lừa gạt. Ít nhiều có dị năng, cô mới có thể quen Hứa Ninh, tìm được người bạn đời. Ít nhiều có dị năng, cô mới có thể kiếm được một căn nhà, còn kiếm được rất nhiều tiền. Suy nghĩ kỹ lại, những thứ này đều là tự nhiên nhặt được, nên thấy đủ. Chỉ là sâu trong lòng vẫn sẽ hơi luyến tiếc.
Thạch Khải lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Ninh: "Anh đang ở đâu? Bây giờ có rảnh không?"
Lúc buồn bã cô đều rất muốn gặp anh.
Thạch Khải thầm nghĩ: Quả nhiên là một khách hàng rất khó giải quyết.
Vừa định hỏi Diệp Văn chuyện gì đang xảy ra, quay đầu lại phát hiện không biết lúc nào Diệp Văn đã rời đi.
Thạch Khải đỡ trán, nhắm mắt hỏi: "Cô Vương đến đây lần thứ hai là gặp phải phiền phức mới sao?"
Vương Khiết nhìn Thạch Khải một hồi lâu, nhìn chằm chằm làm cho người dợn tóc gáy. Cô ta mới buồn bã nói: "Tôi mới vào công ty gia đình thực tập được nửa tháng. Ba giới thiệu cho tôi một người đàn ông xa lạ, kêu tôi tìm hiểu người đó nhiều hơn, nói rằng sẽ cho chúng tôi kết hôn trong tương lai. Mọi chuyện giống như lần trước đại sư nới với tôi, không khác chút nào."
Chuyện đơn giản như vậy không cần dị năng cô cũng có thể đoán được kết cục. Thạch Khải yên lặng nghĩ.
"Tôi vừa nghĩ đến sau này phải sống chung với một người xa lạ thì không khỏi hoảng sợ. Tôi phải làm sao đây?" Trong mắt Vương Khiết lộ ra vẻ mờ mịt, còn hơi sợ hãi.
"Lần trước tôi đã cho cô ý kiến rồi." Sắc mặt Thạch Khải bình tĩnh, lặp lại những gì cô đã nói lần trước một lần nữa: "Bắt đầu từ bây giờ, mỗi ngày trước khi tốt nghiệp hãy vẽ một bức tranh, vẽ xong mới có thể ngủ. Giảm chi tiêu, tiết kiệm phần lớn tiền tiêu vặt..."
Vương Khiết trực tiếp ngắt lời Thạch Khải, lo lắng không thôi, gằn giọng nói: "Tôi đã nghe những lời này lần trước rồi! Hôm nay đặc biệt đến tìm cô không phải để nghe cô nói những lời vô nghĩa này!"
"Không phải vô nghĩa, nói cho cô chính là ý kiến có thể thực hành." Thạch Khải bình tĩnh phản bác: "Ngoài ra, cô không có con đường thứ hai để đi."
Vương Khiết đan ngón tay vào nhau, lo lắng hỏi: "Ba tôi... ông ấy nói gả tôi cho người xa lạ là thật lòng sao?"
Thạch Khải vừa định trả lời đột nhiên sửng sốt. Cô phát hiện hôm nay sau khi đi vào phòng riêng vẫn chưa nhận được video clip. Ngay cả lúc này Vương Khiết đặt câu hỏi, cô cũng không có nhận được bất kỳ video nào.
Tại sao lại như thế? Nếu nói trước đây không kích hoạt từ khóa then chốt. Nhưng dựa theo nội dung cuộc trò chuyện hiện tại với Vương Khiết có lẽ nên nhận được một đoạn video từ lâu.
Lúc này trong lòng Thạch Khải hoảng loạn và bối rối cũng không kém gì Vương Khiết.
Mặc dù dị năng đến không thể giải thích được. Thạch Khải đã chuẩn bị tâm lý xong từ rất lâu, rất có thể một ngày nào đó khi cô tỉnh lại sau giấc ngủ thì dị năng sẽ biến mất không dấu vết.
Nhưng khi phỏng đoán trở thành sự thật, trong lúc nhất thời cô vẫn không thể nào chấp nhận được. Làm sao bây giờ? Nếu không còn dị năng, sau này cô làm sao xem bói cho người ta được?
Tin tốt duy nhất có lẽ là cô không còn phải lo lắng về việc thứ tự trước sau của khách hàng khi đóng cửa.
Thạch Khải cố gắng duy trì sự bình tĩnh. May mắn Vương Khiết là khách quen cũ. Lần trước tư vấn, cô đã xem qua nhiều video, có thể đối phó được.
"Đúng vậy." Thạch Khải lấy lại bình tĩnh, ít nhất trên mặt xem ra là như vậy: "Nếu như cô không làm theo những gì ông ấy nói, ông ấy sẽ cắt nguồn tài chính của cô như trước kia, ép buộc cô phải thỏa hiệp."
"Tại sao lại như thế? Ba sẽ không đối xử với tôi như thế, nhất định là cô bói sai rồi!" Vương Khiết tự lẩm bẩm, mờ mịt và mất mát.
Thạch Khải thở dài. Cùng với nói Vương Khiết không tin kết quả cô xem bói, chẳng bằng nói Vương Khiết không muốn tin thì đúng hơn. Nhưng cho dù Vương Khiết lại không muốn thừa nhận thì những gì cô nói đều là sự thật.
"Cô bói lại một lần nữa đi, có lẽ kết quả của lần một và lần hai sẽ khác nhau." Vương Khiết kỳ vọng nhìn Thạch Khải.
Thạch Khải nhìn trời. Đừng nói bây giờ dị năng đã bỏ nhà trốn đi bói không được. Cho dù bói lại mấy lần, căn cứ theo kinh nghiệm của cô, chỉ cần cô không can thiệp và khách hàng không thay đổi quyết định thì nội dung trong video sẽ không thay đổi, sẽ thuận lợi trở thành chuyện hiện thực trong tương lai.
Đột nhiên, đôi mắt Vương Khiết sáng lên: "Tôi nghe nói một số đại sư tài giỏi có thể nghịch thiên sửa mệnh. Hay là cô giúp tôi sửa mệnh đi! Giá cả không thành vấn đề, bao nhiêu tôi cũng nguyện ý trả. Chỉ cần cô có thể thay đổi suy nghĩ của ba tôi, để ông ấy cho tôi tự do, đồng thời không cắt đứt kinh tế. Sau khi mọi chuyện thành công tôi sẽ cảm ơn cô gấp bội!"
"..." Mặt Thạch Khải không cảm xúc, giật nhẹ khóe miệng: "Loại kỹ năng nghịch thiên sửa mệnh này tôi không biết. Cô tìm người khác giúp đỡ đi."
Nếu thật sự có thể nghịch thiên sửa mệnh, việc đầu tiên cô làm chính là sửa lại mệnh của mình. Nhất định phải sửa rất giàu có! Như vậy cô không cần phải đối mặt với đám người năng lượng tiêu cực mỗi ngày, mà là chạy đi chơi vui vẻ với A Ninh.
"Không thử thì làm sao cô biết mình không làm được?" Vương Khiết chưa từ bỏ ý định, cố gắng thuyết phục.
"Tôi chưa học kỹ năng này tất nhiên không biết." Thạch Khải tự nói với mình phải kiềm chế, không thể trợn mắt trước mặt khách hàng. Mặc dù rất khó, nhưng cô đã sắp không thể kiềm chế được sức lực mạnh trong cơ thể.
Sau một lúc dừng lại, giọng điệu của Thạch Khải không được tốt lắm. Nguyên văn hỏi ngược lại Vương Khiết: "Nếu không học, tại sao cô biết không kiếm sống bằng cách vẽ tranh. Nếu không thử thì làm sao cô biết mình không làm được?"
Vương Khiết bị hỏi không nói nên lời, sững sờ nhìn về một phía thất thần.
Khách hàng không nói Thạch Khải cũng không muốn nói điều gì. Cô vòng tay ôm ngực, càng nghĩ càng khó chịu. Mỗi người khó tránh khỏi gặp khó khăn, cô có thể hiểu được.
Nhưng cô đã hướng dẫn cách thoát khỏi tình trạng khó khăn, nói cho họ cách giải quyết. Nhưng người tìm kiếm sự giúp đỡ lại phớt lờ, không muốn nghe theo. Ngược lại liều mạng ép hỏi cô có cách khác đơn giản hay không, không cần cách giải quyết phí sức. Điều này hơi quá đáng.
Thạch Khải càng nghĩ lại càng là cảm thấy mình trông rất ngu khi đưa ra lời khuyên một cách nghiêm túc. Cô nghĩ lại, không còn dị năng, sau này cũng sẽ không bao giờ xem bói cho ai nữa. Vương Khiết có thể là người khách hàng cuối cùng. Thạch Khải không muốn ôm lời nói trong lòng nữa, nên đơn giản mở rộng nói cho sảng khoái.
"Theo tôi, cô không phải tìm tôi xem bói cầu lối thoát, mà là hy vọng tìm người an ủi cô. Tốt nhất có người dịu dàng thuyết phục, nói với cô cuộc sống bây giờ không đến nỗi tệ như vậy."
"Có thể ba cô làm chủ cho cô, tìm một người đàn ông tốt có năng lực mạnh mẽ, ngoại hình đẹp trai, tính cách đáng tin cậy. Có thể cô rời khỏi ba và sống một mình thì hoàn cảnh sẽ càng khó khăn hơn, cuộc sống còn không bằng bây giờ. Hoặc là nói, gia cảnh cô tốt, không cần làm gì còn tốt hơn bao cô gái vất vả cả đời. Cô nên thấy đủ. Tôi biết nói sao để an ủi người khác."
"Nhưng tôi xem bói cho người ta cần có trách nhiệm với mỗi khách hàng. Sự thật trong tương lai sẽ không bởi vì tôi an ủi cô sẽ không thay đổi. Nếu như bây giờ tôi an ủi cô nói ra điều gì không phù hợp với sự thật trong tương lai. Một ngày nào đó trong tương lai, cô có thể sẽ nổi giận tìm đến trách tôi bói sai lầm, hại cô đưa ra quyết định sai. Kết quả phá huỷ cả đời cô."
"Tu luyện nghề nghiệp của tôi nói với tôi rằng sau khi thu tiền, tôi có nghĩa vụ nói cho khách hàng không thể đi lên con đường sai trái, đồng thời cung cấp cách thiết thực khả thi giúp khách hàng sống tốt hơn. Nhưng, nếu như cô chỉ hy vọng tôi thật ngoan ngoãn thuyết phục cô thật sự vui vẻ, có thể, cô trực tiếp nói với tôi, tôi có thể làm được."
"Dù sao đó là cuộc đời của chính cô. Tương lai có gì khó khăn cũng đều là cuộc sống của cô, đừng hối hận là được."
Thạch Khải nói một hơi lời thoại chỉ cảm thấy cả người thoải mái và rất sảng khoái! Sau khi suy nghĩ một hồi, cô lại bổ sung: "Lần này tôi sẽ không thu tiền của cô. Nếu cô tiêu sài tiết kiệm, 1000 đồng này cô có thể sống ở bên ngoài thêm một tháng."
Trên thực tế, Thạch Khải nghĩ thầm: không thu tiền thì không tính là khách hàng. Vương Khiết bị cô nói cho tức giận cũng không có cách nào với cô. Dù sao cô không thu tiền mà!
Vương Khiết không thể tin mà nhìn Thạch Khải, cả người ngạc nhiên đến ngây người: "Cô..."
Cô ta dù sao cũng là khách hang. Tại sao người này nói chuyện như thế?
"Tất cả là sự thật, phát ra từ tận đáy lòng của tôi." Thạch Khải nhún vai, giọng điệu hơi ngữ bất mãn: "Cô hỏi ý kiến của người khác, cho ý kiến cô lại không chấp nhận, không phải chơi người sao?"
"Cô cho ý kiến không phù hợp với tôi. Tôi muốn xem có cách nào tốt hơn không." Vương Khiết kiên trì giải thích.
"Không có cách nào khác. Nếu không dựa theo đó mà làm, cô cũng chỉ có thể chờ chết tại chỗ." Thạch Khải tò mò: "Ngay cả như vậy, cô cũng không muốn nghe sao?"
Vương Khiết lộ vẻ do dự: "Tôi sẽ suy nghĩ lại."
Thạch Khải rất muốn vỗ bàn. Hỏi ý kiến của người khác, chỉ là đơn thuần hỏi một chút, hoàn toàn không có ý định thay đổi hiện trạng. Vậy cô hỏi để làm gì? Người như vậy căn bản không đáng giúp.
Vừa nghĩ đến mình tốn nước bọt, Thạch Khải đã rất đau lòng. Cô đứng dậy trực tiếp đi ra khỏi phòng riêng: "Quên đi, tùy cô vậy. Nhớ kỹ một câu, tương lai cuộc sống của cô bất hạnh chảy nước mắt đều là bây giờ đầu óc vào nước."
Mặt Vương Khiết lúc xanh lúc đỏ, nhưng cũng chưa nói gì. Một mình ngồi tại chỗ im lặng suy nghĩ, nội tâm tiến hành đấu tranh dữ dội.
--- ---
Ra phòng riêng, Thạch Khải tìm đến Diệp Văn và thông báo cho bà: "Tất cả khách hẹn trước đều hủy bỏ, tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian."
Diệp Văn ngạc nhiên: "Sao vậy? Vừa rồi không phải nói một ngày tiếp một khách sao?"
Dưới sự do dự, bà hỏi: "Đại sư không phải là bởi vì chuyện của Vương Khiết chứ? Tôi thấy cô ấy là một cô bé, đang đứng ở ngã tư đường quan trọng nhất trong cuộc đời. Quyết định hiện tại rất khả năng ảnh hưởng đến cả đời con bé, nên mới ngoại lệ sắp xếp làm cho con bé gặp đại sư một lần nữa. Nếu như đại sư để ý, sau này tôi sẽ không lại..."
Thạch Khải lắc đầu, cắt ngang lời Diệp Văn nói, tùy tiện tìm lý do: "Có thể là tiếp quá nhiều khách hàng, vừa rồi mới xem bói tôi phát hiện mình đã xem không ra." Sau khi trò chuyện với Vương Khiết một hồi những cô không nhận được một video nào.
Sắc mặt Diệp Văn nặng nề, lo lắng sốt ruột hỏi: "Không phải là bởi vì đại sư tiết lộ quá nhiều thiên cơ chứ?"
Thạch Khải cười khổ: "Ai biết được."
Dị năng đến không thể giải thích được, đi lặng yên không một tiếng động. Ngược lại rất phù hợp với phong cách thường ngày.
Suy nghĩ một hồi lâu, Diệp Văn gật đầu đáp lại và an ủi: "Bên khách hàng để tôi nói cho, đại sư nghỉ ngơi cho tốt. Chờ thêm mấy ngày tôi lại đi chùa miếu cầu phúc giúp cô. Đại sư đừng quá sốt ruột, có khả năng chỉ là mấy ngày nay bói không ra, qua một thời gian ngắn lại khôi phục. Cô đã giúp nhiều người như vậy, tích lũy rất nhiều công đức, là người tốt. Ông trời sẽ không làm khó dễ cô."
Thạch Khải không nói tiếp, cười và nói tạm biệt với Diệp Văn.
Đi ra nhà hàng, đứng ở trên đường cái, Thạch Khải ngẩng mặt nhìn lên bầu trời. Trời xanh mây trắng, nắng vừa phải.
Thạch Khải nghĩ thầm: Mình có gì có thể oán giận chứ? Dị năng đã giúp cô rất nhiều. Ít nhiều có dị năng, lúc xem mắt cô mới không bị người lừa gạt. Ít nhiều có dị năng, cô mới có thể quen Hứa Ninh, tìm được người bạn đời. Ít nhiều có dị năng, cô mới có thể kiếm được một căn nhà, còn kiếm được rất nhiều tiền. Suy nghĩ kỹ lại, những thứ này đều là tự nhiên nhặt được, nên thấy đủ. Chỉ là sâu trong lòng vẫn sẽ hơi luyến tiếc.
Thạch Khải lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Ninh: "Anh đang ở đâu? Bây giờ có rảnh không?"
Lúc buồn bã cô đều rất muốn gặp anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.