Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói

Chương 51

Khinh Vân Đạm

09/02/2022

Thạch Khải nghĩ thầm: chẳng lẽ con này không phải Đa Đa? Không thể nào! Samoyed cũng không thường thấy. Huống chi chưa kể là hình thể của nó hay là màu lông đều rất giống với con chó nhìn thấy trong video.

Chưa kể gọi nó là 'Đa Đa', nó sẽ nhiệt tình chạy đến. Con chó này đang làm gì vậy?

Thạch Khải đi theo phía sau muốn xem chuyện gì đang xảy ra. Sau đó, cô nhìn thấy Samoyed ngâm túi ni lông chạy điên cuồng, dừng lại trước một con mèo đen trắng và đặt túi ni lông xuống.

Mèo đen trắng đang nằm ngủ trên bậc thang.

Samoyrd dùng đầu cọ lên mèo đen trắng: "Gâu, gâu gâu."

Mèo đen trắng chưa mở mắt, đối với nhóc quấy rầy nó ngủ trực tiếp cho một móng vuốt: "Meo."

Samoyed giơ chi trước che đầu, tủi thân mà phát ra tiếng 'ô ô', giống như đang giải thích.

Thật lâu sau, mèo đen trắng mới nể mặt mở mắt ra, đứng dậy thong thả ung dung đi đến trước túi ni lông. Nó không ăn mà trước tiên ngửi mùi hương. Nó ngửi hồi lâu, dường như cảm thấy không có chuyện gì, mèo đen trắng thử cắn hạt thức ăn cho chó.

Nó giòn, hương vị cũng không tệ lắm.

Mèo đen trắng lúc này mới cúi đầu, tận tình ăn một bữa no nê.

Samoyed ở bên cạnh lắc đuôi, dường như rất vui vẻ.

Thạch Khải đứng bên cạnh ngây người. Cô không phải hiểu lắm, một con 'gâu gâu gâu', một con 'meo meo meo'. Hai con trao đổi như thế nào?

Rõ ràng ngôn ngữ không thông. Kỳ quái hơn chính là, Samoyed muốn bao nuôi cũng nên bao nuôi con chó xinh đẹp, ngậm đồ ăn lấy lòng mèo thông minh là chuyện gì thế?

Cho đến khi xem xong video mới, cô mới bỗng nhiên tỉnh ngộ. Con Samoyed này quả thực chính là Đa Đa cô muốn tìm.

Sau khi đi lạc, Đa Đa bị đói bụng hai ngày, nằm trên mặt đất không còn sức lực.

Một ngày nọ, nó gặp được một con mèo đen trắng đang thưởng thức chân giò hun khói một cách đẹp mắt.

Đại khái là quá đói nên Đa Đa mặt dày, cứng rắn tiến đến gần con mèo đen trắng và ngấu nghiến ăn hết nửa chân giò hun khói.

Bất ngờ không kịp đề phòng, mèo đen trắng nhìn thấy một con chó ngốc to con nhào đến ăn hết nửa phần thức ăn, cả con mèo đều bị sốc đến ngây người.

Sau khi hoàn hồn, mèo đen trắng lập tức giận dữ, vươn ra móng vuốt và trực tiếp chào hỏi với Đa Đa. Đa Đa vươn hai chi trước ôm đầu, nằm trên đất giả chết, không phản kháng chút nào.

Khi mèo đen trắng hết giận, nó còn vui vẻ và chủ động chạy đến liếm người ta một cái, một lòng quyết định đi theo mèo đen trắng.

Mèo đen trắng mất cảnh giác bị liếm: "...”

Từ đó về sau, mặc kệ mèo đen trắng đi đâu, Đa Đa đều sẽ đi theo phía sau.

Mèo đen trắng quả thực cũng tranh đua. Thỉnh thoảng bới được đồ ăn trong xó xỉnh, hoặc là có người qua đường cho ăn thì nó luôn có thể trấn áp được những con mèo hoang khác và chia cho đàn em ăn lửng dạ.

Mà Đa Đa sau khi có được một túi ni lông thức ăn cho chó, phản ứng đầu tiên là muốn dâng lương thực cho lão đại của mình!

Thạch Khải không còn gì để nói, con chó này thành tinh phải không? Lại biết tìm lão đại bảo kê mình. Con chó thông minh như vậy sao lại quên đường về nhà chứ?

Bên cạnh, mèo đen trắng vừa ăn vừa phát ra tiếng 'khò khè', hiển nhiên rất vui vẻ. Sau khi nó ăn đến bụng tròn vo, đôi mắt nửa híp, thoải mái nằm giang tay giang chân. Lúc này Đa Đa mới bắt đầu ăn.

Sau khi ăn no nê, Đa Đa tiến đến bên tai mèo trắng đen, 'gâu gâu ô ô' một hồi.

Mèo đen trắng liếc mắt nhìn đèn em, dùng hết sức nhảy lên trên lưng đàn em, để cho đàn em cõng nó.



Tiếp theo, Đa Đa ngoắt ngoắt cái đuôi, vui vẻ mà chạy đến trước mặt Thạch Khải, le lưỡi giả vờ đáng yêu.

Dường như nó đang nói: "Đã xong, chúng ta có thể đi rồi!"

Thạch Khải: "..."

Đã không có vẻ ngoài xinh đẹp làm tự hào, bản thân nhóc không nhất định có thể về được, còn muốn mang theo người nhà sao?

Thạch Khải sờ mũi, không nói nhiều, dẫn theo một mèo và một chó quay lại tìm Tạ Minh Nhã.

--- ---

Trước khi gặp mặt, Thạch Khải đã chuẩn bị tâm lý. Một số trẻ vị thành niên nuôi Samoyed, chỉ đơn thuần là thích vẻ ngoài xinh đẹp của Samoyed. Người như vậy, thỉnh thoảng chọn cách bỏ rơi thú cưng của mình khi Samoyed còn nhỏ phá hư đồ đạc hoặc là giai đoạn trưởng thành biến thành mặt khỉ.

Bây giờ Đa Đa đã dơ bẩn không giống như là Samoyed, càng khỏi nói đến vẻ ngoài xinh đẹp.

Nếu như Tạ Minh Nhã nói không muốn con chó này nữa, Thạch Khải sẽ tìm một ngôi nhà khác cho Samoyed và mèo đen trắng.

Nhưng điều bất ngờ là, Tạ Minh Nhã mới vừa nhìn thấy Đa Đa đã khóc và chạy đến ôm lấy cổ con chó, không ghét bỏ nó dơ bẩn chút nào.

Mèo đen trắng nhìn thấy có người nhào đến đã nhanh nhẹn nhảy khỏi lưng con chó và ngồi đàng hoàng bên cạnh.

"Đa Đa! Ô, sau này chị sẽ không bao giờ rời khỏi em nữa!" Tạ Minh Nhã đau lòng vuốt ve thú cưng của mình.

Đa Đa thấy người thân rất tủi thân kêu 'ô ô ô'.

Tạ Minh Nhã lau khô nước mắt, cảm kích nhìn về phía Thạch Khải: "Cám ơn, thật cám ơn chị! 1000 đồng đúng không? Chờ chút, em lập tức đưa tiền cho chị!"

Thạch Khải xua tay: "Không vội. Trước tiên chị hỏi em mấy câu, điều kiện gia đình em khá giả đúng không?"

Tạ Minh Nhã gật đầu: "Cũng tạm được. Đa Đa sống ở nhà em rất tốt, chưa bao giờ chịu ngược đãi. Đồ ăn và quần áo đều đạt tiêu chuẩn hạng nhất."

Cô không có ý đó. Thạch Khải cũng lười giải thích, tiếp tục hỏi: "Em đồng ý nuôi thêm con mèo này không?"

"Mèo?" Tạ Minh Nhã ngạc nhiên.

Theo tầm mắt của Thạch Khải, lúc này cô bé mới nhìn thấy con mèo đen trắng đang liếm móng vuốt bên cạnh. Vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng, coi thường muôn dân.

"Đa Đa có thể chống đỡ được đến bây giờ hoàn toàn là nhờ con mèo này bao bọc và dẫn nó đi tìm thức ăn. Tình cảm giữa hai đứa nó rất tốt. Lúc rời đi, Đa Đa không nỡ bỏ lại con mèo, nhất quyết phải dẫn con mèo theo, nó mới bằng lòng đi theo tôi đến đây." Thạch Khải nghiêm túc nói: "Nếu như có thể, tôi hy vọng em có thể nhận nuôi con mèo này."

Đa Đa dường như nghe hiểu những lời Thạch Khải nói, ở bên cạnh kêu 'ô ô' giống như đang cầu xin.

Chỉ có con mèo ngồi bình tĩnh và không quan tâm.

Tạ Minh Nhã bật cười, cô bé nói với bản thân: "Đây có lẽ là ý trời."

"Hả?" Thạch Khải nghi ngờ.

Tạ Minh Nhã cười nói: "Em thích động vật, vẫn luôn muốn nuôi chó và mèo. Em đã từng ôm con mèo con về nhà từ một người bạn, nhưng đáng tiếc Đa Đa rất tức giận và không thích mèo con. Em đành phải trả về. Em vẫn luôn cho rằng nguyện vọng này vĩnh viễn không có cách nào thực hiện. Nhưng ở lúc em sắp từ bỏ, không ngờ Đa Đa tự mình tìm con mèo hợp nhau dẫn về nhà."

Không chỉ hợp nhau, còn nói gì nghe nấy nữa! Thạch Khải thầm nghĩ.

"Tôi không thu tiền. Nhưng tôi có một yêu cầu, sau này mỗi tháng chúng ta phải gặp nhau một lần. Tôi nhất định phải đảm bảo hai nhóc an toàn." Thạch Khải nghiêm túc nói: "Mèo nuôi trong nhà cố gắng đừng cho ra ngoài. Lúc chó ra ngoài phải buộc chặt dây dắt và trông coi mọi lúc nào. Tôi không hy vọng lại xảy ra chuyện như vậy."

Tạ Minh Nhã liều mạng gật đầu, kiên định nói: "Em đồng ý. Sau khi không gặp Đa Đa, em mới hiểu được nó rất quan trọng với em, giống như người nhà. Em sẽ không mắc phải sai lầm tương tự nữa, không bao giờ."



Thạch Khải rất hài lòng.

Khi Thạch Khải và Tạ Minh Nhã chào tạm biệt, Đa Đa dường như đã biết điều gì, đặc biệt chạy đến trước mặt Thạch Khải cọ mặt vào ống quần của cô để bày tỏ lòng biết ơn.

Mèo lão đại nhướng mắt lên, mặt không cảm xúc, lạnh nhạt như trước.

Mặc dù bị cọ một lớp bụi nhưng trong lòng Thạch Khải rất vui vẻ, phất tay tạm biệt với hai nhóc và chúc phúc: "Sau khi về nhà phải sống thật tốt nha!"

Vừa dứt lời, cô nhận được video mới.

Thạch Khải nhìn thấy Tạ Minh Nhã lấy ra dây dắt từ trong túi và buộc chặt vào Đa Đa. Sau đó, cô bé ôm con mèo vào trong ngực và dẫn hai con về nhà.

Sau khi về đến nhà, cô bé tắm rửa sạch sẽ cho hai con trước, lại dùng máy sấy tóc sấy khô.

Mèo đen trắng được tắm sạch sẽ rất xinh đẹp, trông rất khí phách.

Mà Đa Đa chịu dằn vặt mấy ngày, rốt cuộc cũng xinh đẹp trở lại. Vì thế, nó đặc biệt đứng trước gương và chiêm ngưỡng bản thân một lúc.

Không thể không nói chính là, sau khi tắm xong, mèo đen trắng nhìn Đa Đa với ánh mắt dò xét, cũng đi vòng quanh nó ba vòng. Lúc này mới xác nhận nhóc xấu xí trước đó chính là đàn em của nó.

Tạ Minh Nhã giúp hai con tắm rửa, quần áo của mình đã dơ bẩn và ướt đẫm, nên định đi tắm.

Trước khi vào phòng tắm, cô bé đặc biệt nhắc nhở Đa Đa: "Con mèo này là em mang về. Em không được bắt nạt nó đó."

Sự thực chứng minh, Tạ Minh Nhã đã suy nghĩ nhiều. Cô bé mới vừa vào phòng tắm, Đa Đa đã hồng hộc chạy đến kho đồ chơi của nó và lôi ra mấy món đồ chơi đến trước mặt lão đại của mình, kiểu như 'tùy ý chọn, đừng khách sáo'.

Mèo đen trắng giận vỗ lên đầu chó của đàn em ngốc nghếch, nó chỉ cần có thể mài được móng vuốt. Nhiều đồ chơi như vậy mà không có cái nào mài được móng vuốt, rác rưởi!

Đa Đa sững sờ, tủi thân. Tại sao dâng lên đồ chơi còn bị đánh? Không vui!

Mèo đen trắng nhìn phải nhìn trái, cuối cùng phát hiện ổ chó của đàn em ngốc nghếch miễn cưỡng có thể lọt vào mắt, không chút khách sáo đặt mông ngồi vào trong ổ chó, thoải mái mà trực tiếp ngáy ngủ.

Khi Tạ Minh Nhã ra khỏi phòng tắm, cô bé bị sốc khi phát hiện một đống đồ chơi cho chó trên sàn nhà. Con mèo mới đến đang nằm ngủ trong ổ chó, còn chó ngốc nhà mình đang nằm bên cạnh chuồng chó giống như bảo vệ mà canh giữ bên cạnh mèo.

Tạ Minh Nhã: "..."

Tâm trạng của cô bé lúc này hơi phức tạp. Tạ Minh Nhã đã chuẩn bị kỹ thức ăn cho mèo, chén cho mèo, nhà cây cho mèo và những vật phẩm khác. Cô bé còn đặc biệt mua mấy con cá chiên nhỏ, lọc bỏ xương và nội tạng của cá, trực tiếp nấu chín với nước lã.

Đến lúc ăn cơm, cô bé vừa nhìn thì lập tức bị tức đến mỉm cười.

Đa Đa tung tăng đẩy tất cả chén và thức ăn đóng hộp cho chó của mình cho mèo lão đại, vẻ mặt ân cần lấy lòng.

Mèo đen trắng ngửi thức ăn trong chén mèo và trong chén chó. Cuối cùng vẻ mặt ghét bỏ ăn đồ ăn trong chén mình, không quan tâm đến đàn em.

Mèo đen trắng: Rõ ràng là trong chén tôi ăn ngon! Chó ngốc, đừng hòng gạt cá của tôi!

Tạ Minh Nhã tức giận nói với Đa Đa: "Ăn cơm của em đi, mỗi đứa đều có phần."

Cô bé xem như hiểu rõ. Đa Đa không chỉ sẽ không bắt nạt mèo, ngược lại liều mạng muốn lấy lòng vật mới đến.

--- ---

Sau khi xem xong video, Thạch Khải rốt cuộc cũng yên tâm.

Mèo đen trắng sống ở nhà mới rất tốt. Hai con thoạt nhìn đều rất hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook