Chương 62
Khinh Vân Đạm
05/04/2022
Hứa Ninh không có nghe rõ, thấy Thạch Khải dường như đã biết điều gì đó thì cúi người lại gần: "Chuyện gì vậy?"
Thạch Khải kể lại toàn bộ câu chuyện, cuối cùng bĩu môi: "Thật là ý kiến tồi tệ. Đừng nói là em sẽ không uống rượu với bọn họ. Cho dù uống thì ba người cùng nhau lên cũng không nhất định có thể chuốc say em."
Hứa Ninh hơi chần chờ, nhìn trời: "Bọn họ tự tin như vậy, có thể đã thành công một lần với chị em rồi không?"
Thạch Khải giật mình: "Đợi lát nữa, em xem lại thử." Cô nhanh chóng mở ra video.
Trong video thứ hai, một người không quen biết trao đổi với mẹ cô về chuyện phí di dời phá bỏ, phí chuyển nhà và phí tái định cư cho người già cao tuổi gì đó. Nếu đồng ý chuyển nhà trước khi di dời phá bỏ còn có thể trả thêm 10.000 hoặc 20.000, tổng cộng 70.000 đồng.
Mẹ cô quát tháo, tranh cãi gay gắt nói về những gia đình khác làm sao có thể lấy được bao nhiêu tiền. Đối phương tỏ vẻ bất lực, liên tục nhấn mạnh nhà bà nhận được ít tiền bởi vì diện tích đất đai của nhà bà nhỏ. Trên hàng trăm gia đình giàu có có hàng ngàn mẫu đất, tất nhiên sẽ khác nhau.
Thạch Khải chợt nhớ đến chị gái đã đi làm mấy năm qua. Cô cũng bắt đầu đi làm, mỗi tháng đúng hạn cho trợ cấp, trong nhà không chi tiêu nhiều, cuộc sống cũng dễ dàng. Vì vậy cô đã từng đề nghị với mẹ cô có dư tiền thì mua thêm đất. Sau đó cho người khác thuê, mỗi tháng có thể có thu nhập ổn định. Hoặc là tự trồng một số loại rau và trái cây, bình thường có thể cải thiện thức ăn.
Mẹ cô nghe xong cảm thấy rất có lý, cho rằng đây là bé hai hiếm khi nói được tiếng người. Người nông dân không có thứ gì làm người cảm thấy kiên định khi bản thân có đất đai.
Chẳng qua đã hơn một năm trôi qua, nhà cô vẫn chỉ có hai mẫu đất như cũ, cũng không biết được mẹ cô làm gì. Bà nghe xong lời nói này cho rằng có lý, nhưng vẫn không dựa theo mà làm.
Thạch Khải bỗng nhiên muốn cười, trong thôn rất nhiều người ra ngoài làm công, có mấy người càng trực tiếp đi ra ngoài rồi không muốn trở về, đều định bán tháo đất đai mình đứng tên. Nếu lúc đó mẹ cô nghe lời cô mua đất, bây giờ di dời phá bỏ ít nhất có thể kiếm được gấp đôi số tiền, cũng không cần cứng rắn rình rập bày kế người khác.
--- ---
Trong video thứ ba, Thạch Vĩ và Phương Quyên xuất hiện trong hình ảnh mở đầu. Thạch Khải lên tinh thần, tập trung xem.
Thạch Vĩ vừa khóc nức nở vừa nói: "Mẹ, con thật sự không có tiền! Tiền trợ cấp con đã đưa từ đầu tháng rồi."
"Nói bậy!" Phương Quyên nói với vẻ mặt đắc ý kiểu 'cô đừng hòng gạt tôi', giọng điệu rất tệ: "Tuần trước cô không phải tăng ca trong nhà máy à? Lấy tiền tăng ca ra."
"Không có, không có, không có!" Thạch Vĩ không dám nhìn vào ánh mắt Phương Quyên, đau đớn hét lên.
"Được rồi, đồ con bé chết tiệt! Bây giờ lấy chồng rồi, cảm thấy mình cánh cứng rồi đúng không? Hồi đó tao tay phân tay nước tiểu nuôi lớn mày, tao dễ dàng lắm sao? Bây giờ thiếu tiền, hỏi mày chút tiền tiêu vặt mày cũng không chịu cho, cực khổ cả đời. Tao đây là nuôi kẻ vong ơn bội nghĩa rồi!" Tiếp theo, Phương Quyên bắt đầu thay đổi cách mắng chửi người, rất nhiều câu vô cùng khó nghe.
"Đủ rồi." Thạch Vĩ nghe không nổi nữa, lấy ví ra, ném tất cả tiền giấy bên trong cho Phương Quyên: "Cho mẹ hết, cho mẹ hết được chưa? Đừng nói nữa!"
Phương Quyên vui vẻ đếm tiền mặt, đếm xong khinh thường trừng mắt: "Đồ khốn kiếp, mắng mày cũng không sai mà! Mày lấy ra sớm không phải được rồi sao?" Bà nói xong phóng khoáng rời đi.
Thạch Vĩ ngồi xổm dưới đất, cuối cùng không nhịn được khóc thành tiếng, cực kỳ tuyệt vọng.
Thạch Khải nhìn thấy mà tức. Cô vừa đau lòng cho hoàn cảnh khó khăn của chị cô, vừa cực kỳ hận chị cô không biết cố gắng. Chẳng lẽ chị cho rằng mình đang tiêu tiền để trừ tai họa, bỏ tiền ra thì không cần bị mắng nữa sao? Dung túng Phương Quyên như thế chỉ có thể từng bước làm tăng khẩu vị của Phương Quyên.
Thạch Khải nhớ đến cách bản thân xử lý, mắng một câu trừ 100, từ từ Phương Quyên cũng không dám mắng chửi cô nữa. Bởi vì mắng xong tiền sẽ ít đi.
Mà cách làm của Thạch Vĩ, đầu tiên là mọi cách không chịu lấy ra tiền. Đến khi bị mắng quá nặng mới móc hết tiền ra, cho Phương Quyên cảm giác còn không phải là mắng càng nặng mới cho càng nhiều tiền sao? Phương Quyên còn không mắng đến chết à?
Rõ ràng là muốn trốn tránh những lời trách mắng. Kết quả ngược lại dung túng càng mắng càng nặng, trách ai?
--- ----
Thạch Khải xem lướt qua phần còn lại của video, phát hiện tất cả đều là cuộc trò chuyện giữa chị và mẹ cô. Chị cô thua cả trận, chưa bao giờ thắng qua, xem mà phiền lòng.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Thạch Khải đổi từ khóa thành 'di dời phá bỏ', 'Thạch Vĩ', 'khu vực tái định cư'. Sau khi xem lại quả nhiên trong video mới có nội dung cô cần.
Sau khi xem một hồi, đầu Thạch Khải lập tức hiện vạch đen. Vốn dĩ nghĩ rằng thủ đoạn chuốc say người đã quá lỗi thời, Thạch Vĩ có lẽ sẽ không bị lừa. Nhưng không ngờ rằng, đối phó với Thạch Vĩ còn dễ dàng hơn bà tưởng tượng rất nhiều.
Phương Quyên ném bảng hợp đồng và cây bút trước mặt Thạch Vĩ một cái, không nhịn được nói: "Mọi người trong gia đình cần phải ký vào đơn đồng ý cho việc di dời phá bỏ. Đây là phần của cô, ký tên đi!"
"Con xem lại đã." Thạch Vĩ cầm hợp đồng lên và muốn xem kỹ hơn.
"Xem cái gì mà xem, phiền phức lắm, ký trước đi rồi nói! " Phương Quyên thúc giục: "Đây là chuyện tốt bánh có nhân từ trên trời rớt xuống. Lỡ như quá trễ, người ta không cho di dời phá bỏ thì sao?"
Thạch Vĩ bắt đầu chóng mặt sau khi nhìn thấy hai hàng hợp tác đầu tiên. Vì vậy ngoan ngoãn ký xuống họ tên: "Được rồi!"
Mới vừa ký tên xong, Phương Quyên đã giật lấy bản hợp đồng, nhíu mày không giấu được vẻ vui mừng: "Được rồi, không thành vấn đề. Mẹ sẽ giữ bảng đồng ý, đến lúc đó cả nhà cùng nộp lên chung."
Cho đến khi mọi chuyện kết thúc, Thạch Vĩ cũng không phát hiện ra điều gì không ổn, trong lòng tràn đầy vui mừng chờ đợi ăn tết. Trong thôn bắt đầu náo nhiệt chuyện di dời phá bỏ. Chị hoàn toàn không biết được rằng việc di dời phá bỏ đã không còn liên quan gì đến mình. Đó không phải là bảng đồng ý di dời phá bỏ, mà là bảng đồng ý chuyển nhượng diện tích khu tái định cư đứng tên mình.
Thạch Khải đỡ trán, cô nên nói gì đây? Ngốc đến bước này cũng không dễ dàng.
Sau khi Hứa Ninh nghe xong Thạch Khải kể lại, sợ hãi đến mức không ngừng tặc lưỡi: "Chao ôi, lừa con gái thật trôi chảy. Chị em thật sự là một cái bánh bao, bị lừa một lần cũng không phản kháng."
Cậu sờ cằm rồi hỏi: "Không phải nói, bác gái muốn nói mấy lời ngọt ngào với em sao? Thái độ vừa nãy cũng không tệ, nhưng lời nói ngọt ngào vẫn chưa thấy nói."
Thạch Khải nhìn trời: "Em dữ dằn, một chút cũng không có cảm động, có lẽ bà kéo mặt cúi xuống được, không mở miệng nói mấy lời đó được."
Hứa Ninh nghiêm nghị phản bác: "A Khải không có dữ dằn chút nào. Em trông xinh đẹp, lại rất dịu dàng. Bà làm chuyện trái với lương tâm mới sẽ bị A Khải dạy dỗ thôi."
Thạch Khải thở dài. Trên thế giới này, đại khái chỉ có A Ninh sẽ dùng từ dịu dàng để miêu tả cô. Những người khác quen biết luôn cho rằng cô đanh đá và không chịu thiệt thòi.
"Đi thôi!" Thạch Khải đứng lên, không muốn tiếp tục ở lại nữa.
Hứa Ninh đứng dậy đi theo.
Phương Quyên bưng hai đĩa đồ ăn mới nấu ra bắt chuyện với hai người: "Đừng đi! Đồ ăn nóng hổi nè, cùng ăn hai miếng rồi đi."
Thạch Khải thản nhiên liếc mắt nhìn thức ăn trong đĩa: gà kho, cá hấp. Trong mắt loé lên một tia mỉa mai. Vì chiếm được diện tích cô đứng tên đến tay, ngược lại rất chịu bỏ tiền đầu tư: "Không cần. Đến đêm giao thừa bọn con lại trở về thăm mẹ."
"Nè ---" Phương Quyên thật sốt ruột. Không ăn cơm chung thì làm sao bà có cơ hội chuốc rượu cho bé hai chứ?
Bà vốn dĩ nghĩ rằng bé hai sẽ trở về ngày 30, nên bà chưa chuẩn bị gì cả. Bây giờ con trai không ở nhà, bé cả đi làm ở nhà máy. Lỡ như để cho nó chạy đi, bé hai nghe thấy tin tức gì đó ở bên ngoài thì làm sao đây?
Phương Quyên muốn giữ chặt ống tay áo của Thạch Khải, cứng rắn giữ người ở lại.
Thạch Khải nhanh chóng xoay người rời đi, mỉa mai nhìn mẹ cô: "Mẹ đừng mơ chuyện bảng đồng ý, con sẽ không ký đâu."
Phương Quyên choáng váng ngay tại chỗ. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ: bé hai đã biết rồi?
Đi được hai bước, Thạch Khải dừng lại và quay người lại nói: "Con quên không nó, sau này mẹ đừng cười với con. Dáng vẻ của mẹ cười càng làm con căng thẳng hơn khi mắng người."
Phương Quyên tức giận đến run người, trong lòng nghẹn không chịu nổi. Liếm mặt và đến gần bé hai, cố gắng nịnh nọt bé hai. Kết quả đối phương thẳng tay cho một cái tát, không nghĩ đến tình cảm cũ chút nào, thực sự là...
"Tôi đây là tạo nghiệt gì thế này?" Phương Quyên ngồi phịch xuống ghế thở dốc, thật muốn đập hai đĩa thức ăn vào mặt bé hai.
* * *
Bước ra khỏi cửa, Hứa Ninh cẩn thận nhìn sắc mặt Thạch Khải và hỏi: "Vừa rồi em lại không vui, làm sao vậy? Không phải không bị bác gái tính kế sao?"
Thạch Khải bật cười, nhẹ nhàng nói: "Khi lên đại học, em đã chuyển hộ khẩu đến trường học. Hộ khẩu không ở trong thôn, chuyện di dời phá bỏ không có liên quan gì đến em. Em sẽ không được chia diện tích khu tái định cư, không tính đầu người."
Hứa Ninh hơi xấu hổ: "Vậy tại sao bọn họ lại yêu cầu em ký tên vào bảng đồng ý?" Cậu còn tưởng rằng nhờ có sự thông minh của A Khải mới có thể tránh thoát một kiếp, làm một hồi căn bản là chuyện không thấy bóng.
"Có lẽ là không hiểu. Nếu như không biết là tính theo hộ khẩu thì rất dễ cho rằng mỗi người trong thôn đều có phần. Bọn họ tất nhiên sẽ cho rằng em cũng có diện tích khu tái định cư. Vì vậy nghĩ mọi cách để lừa em. Thực ra chỉ do rãnh rỗi nên gây chuyện." Thạch Khải nhún vai.
"Vậy... tại sao em không vui?" Hứa Ninh nghiêng đầu nghi ngờ. Rõ ràng là nhân cơ hội chơi bác gái một ván mà thở phì phò.
"Em đang nghĩ đến chị của em. Vừa rồi, em xem cho chị em một quẻ. Kết quả thật không tốt." Thạch Khải tiết chế nụ cười, xoa trán, trong giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi khó tả.
"Em mới vừa biết chị em đưa phần lớn tiền lương hàng tháng cho mẹ em. Chị ấy ăn và ở nhà chồng, tiền lương đi làm lại đưa về nhà mẹ. Chẳng trách gia đình chồng vô cùng oán hận. Vốn dĩ trong thôn muốn di dời phá bỏ, tiền là đừng mong muốn đến. Nhưng có thể chia được 40 mét vuông diện tích cũng rất tốt. Vì thế, sắc mặt gia đình chồng hiếm khi khá hơn một chút, mâu thuẫn cũng dịu lại."
"Chị của em thực ra rất cần một căn nhà. Chị và con gái, anh rể vẫn luôn sống chung với ba mẹ chồng, rất không tiện, đã sớm muốn tách ra ở. Nhưng mà anh rể quanh năm suốt tháng đi ra ngoài làm công, không có bảo hiểm xã hội, rất khó mua nhà cho vay, trả hết tiền mua nhà thì lại không đủ. Bây giờ có di dời phá bỏ chia được 40 mét vuông, nhà chồng lại góp thêm một số tiền có được một căn nhà 70-80 mét vuông. Gia đình có thể sống thoải mái. Mặc dù nhà là hộ khẩu tập thể, dù 40 năm sau có quyền sở hữu tài sản nhỏ cũng không làm được giấy chứng nhận bất động sản. Nhưng dù sao là cả nhà ở, không bán được cũng không sao. Đối với quyền sở hữu tài sản nhà nhỏ, bù đắp giá chênh lệch còn có thể tiêu ít tiền hơn."
"Kết quả là phần của chị bị lừa đi rồi. Bây giờ thì tốt rồi, không còn thứ gì, mộng đẹp cũng tan thành mây khói. Chị vẫn mờ mịt không biết, còn giấu nguyện vọng tốt đẹp trong lòng, hy vọng sau khi di dời phá bỏ vào ở trong nhà của mình."
Thạch Khải giật nhẹ khóe miệng, không biết nên khóc hay cười: "Đây là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà. Sau khi không còn diện tích khu tái định cư 40 mét vuông, anh rể quyết tâm ly hôn với chị, hy vọng con gái đi theo ba. Chị không nỡ xa con gái, định tranh quyền nuôi con gái với chồng."
"Trong tình huống bình thường, sau khi ly hôn, con gái vị thành niên đều sống chung với mẹ. Nhưng cháu gái đi theo chị em, cuộc sống chẳng tốt đẹp gì cả. Trong quan niệm lạc hậu, phụ nữ chỉ phạm vào sai lầm lớn mới bị nhà chồng ly hôn, phụ nữ đã từng ly hôn quả thực là sỉ nhục của gia tộc. Chị em sau khi ly hôn dẫn theo con gái không chỗ để đi, chỉ có thể về nhà mẹ em. Chẳng khác gì thả dê vào miệng cọp."
"Trước đây một mình chị em hiến dâng cho mẹ và em trai em. Sau này biến thành hai mẹ con cùng nhau hiến dâng. Cháu gái ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, không ngủ ngon, phải làm vô số việc. Sau khi tốt nghiệp cấp 2, đại khái cũng sẽ bị ép đi nhà máy làm công nhân."
"Qua một năm nữa, em trai kết hôn. Mẹ em sẽ gả chị cho một người góa vợ trong thôn. Vừa có thể lấy thêm một lần tiền sính lễ, vừa không cần giữ chị tiếp tục ở nhà chướng mắt, thật tốt. Người đàn ông góa vợ kia có tính bạo hành gia đình, vừa uống rượu say sẽ đánh người. Người vợ đầu tiên chính là bị anh ta đánh chết. Kết hôn chưa được nửa năm, người góa vợ đó sẽ đánh chết chị em."
"Một đời thật đáng thương. Chị không chỉ hại mình mà còn hại cả con gái của mình trong suốt quãng đời còn lại, hoàn toàn thất bại."
Hứa Ninh: "..." Trong phim truyền hình cũng chưa có cẩu huyết như vậy đâu!
Thạch Khải kể lại toàn bộ câu chuyện, cuối cùng bĩu môi: "Thật là ý kiến tồi tệ. Đừng nói là em sẽ không uống rượu với bọn họ. Cho dù uống thì ba người cùng nhau lên cũng không nhất định có thể chuốc say em."
Hứa Ninh hơi chần chờ, nhìn trời: "Bọn họ tự tin như vậy, có thể đã thành công một lần với chị em rồi không?"
Thạch Khải giật mình: "Đợi lát nữa, em xem lại thử." Cô nhanh chóng mở ra video.
Trong video thứ hai, một người không quen biết trao đổi với mẹ cô về chuyện phí di dời phá bỏ, phí chuyển nhà và phí tái định cư cho người già cao tuổi gì đó. Nếu đồng ý chuyển nhà trước khi di dời phá bỏ còn có thể trả thêm 10.000 hoặc 20.000, tổng cộng 70.000 đồng.
Mẹ cô quát tháo, tranh cãi gay gắt nói về những gia đình khác làm sao có thể lấy được bao nhiêu tiền. Đối phương tỏ vẻ bất lực, liên tục nhấn mạnh nhà bà nhận được ít tiền bởi vì diện tích đất đai của nhà bà nhỏ. Trên hàng trăm gia đình giàu có có hàng ngàn mẫu đất, tất nhiên sẽ khác nhau.
Thạch Khải chợt nhớ đến chị gái đã đi làm mấy năm qua. Cô cũng bắt đầu đi làm, mỗi tháng đúng hạn cho trợ cấp, trong nhà không chi tiêu nhiều, cuộc sống cũng dễ dàng. Vì vậy cô đã từng đề nghị với mẹ cô có dư tiền thì mua thêm đất. Sau đó cho người khác thuê, mỗi tháng có thể có thu nhập ổn định. Hoặc là tự trồng một số loại rau và trái cây, bình thường có thể cải thiện thức ăn.
Mẹ cô nghe xong cảm thấy rất có lý, cho rằng đây là bé hai hiếm khi nói được tiếng người. Người nông dân không có thứ gì làm người cảm thấy kiên định khi bản thân có đất đai.
Chẳng qua đã hơn một năm trôi qua, nhà cô vẫn chỉ có hai mẫu đất như cũ, cũng không biết được mẹ cô làm gì. Bà nghe xong lời nói này cho rằng có lý, nhưng vẫn không dựa theo mà làm.
Thạch Khải bỗng nhiên muốn cười, trong thôn rất nhiều người ra ngoài làm công, có mấy người càng trực tiếp đi ra ngoài rồi không muốn trở về, đều định bán tháo đất đai mình đứng tên. Nếu lúc đó mẹ cô nghe lời cô mua đất, bây giờ di dời phá bỏ ít nhất có thể kiếm được gấp đôi số tiền, cũng không cần cứng rắn rình rập bày kế người khác.
--- ---
Trong video thứ ba, Thạch Vĩ và Phương Quyên xuất hiện trong hình ảnh mở đầu. Thạch Khải lên tinh thần, tập trung xem.
Thạch Vĩ vừa khóc nức nở vừa nói: "Mẹ, con thật sự không có tiền! Tiền trợ cấp con đã đưa từ đầu tháng rồi."
"Nói bậy!" Phương Quyên nói với vẻ mặt đắc ý kiểu 'cô đừng hòng gạt tôi', giọng điệu rất tệ: "Tuần trước cô không phải tăng ca trong nhà máy à? Lấy tiền tăng ca ra."
"Không có, không có, không có!" Thạch Vĩ không dám nhìn vào ánh mắt Phương Quyên, đau đớn hét lên.
"Được rồi, đồ con bé chết tiệt! Bây giờ lấy chồng rồi, cảm thấy mình cánh cứng rồi đúng không? Hồi đó tao tay phân tay nước tiểu nuôi lớn mày, tao dễ dàng lắm sao? Bây giờ thiếu tiền, hỏi mày chút tiền tiêu vặt mày cũng không chịu cho, cực khổ cả đời. Tao đây là nuôi kẻ vong ơn bội nghĩa rồi!" Tiếp theo, Phương Quyên bắt đầu thay đổi cách mắng chửi người, rất nhiều câu vô cùng khó nghe.
"Đủ rồi." Thạch Vĩ nghe không nổi nữa, lấy ví ra, ném tất cả tiền giấy bên trong cho Phương Quyên: "Cho mẹ hết, cho mẹ hết được chưa? Đừng nói nữa!"
Phương Quyên vui vẻ đếm tiền mặt, đếm xong khinh thường trừng mắt: "Đồ khốn kiếp, mắng mày cũng không sai mà! Mày lấy ra sớm không phải được rồi sao?" Bà nói xong phóng khoáng rời đi.
Thạch Vĩ ngồi xổm dưới đất, cuối cùng không nhịn được khóc thành tiếng, cực kỳ tuyệt vọng.
Thạch Khải nhìn thấy mà tức. Cô vừa đau lòng cho hoàn cảnh khó khăn của chị cô, vừa cực kỳ hận chị cô không biết cố gắng. Chẳng lẽ chị cho rằng mình đang tiêu tiền để trừ tai họa, bỏ tiền ra thì không cần bị mắng nữa sao? Dung túng Phương Quyên như thế chỉ có thể từng bước làm tăng khẩu vị của Phương Quyên.
Thạch Khải nhớ đến cách bản thân xử lý, mắng một câu trừ 100, từ từ Phương Quyên cũng không dám mắng chửi cô nữa. Bởi vì mắng xong tiền sẽ ít đi.
Mà cách làm của Thạch Vĩ, đầu tiên là mọi cách không chịu lấy ra tiền. Đến khi bị mắng quá nặng mới móc hết tiền ra, cho Phương Quyên cảm giác còn không phải là mắng càng nặng mới cho càng nhiều tiền sao? Phương Quyên còn không mắng đến chết à?
Rõ ràng là muốn trốn tránh những lời trách mắng. Kết quả ngược lại dung túng càng mắng càng nặng, trách ai?
--- ----
Thạch Khải xem lướt qua phần còn lại của video, phát hiện tất cả đều là cuộc trò chuyện giữa chị và mẹ cô. Chị cô thua cả trận, chưa bao giờ thắng qua, xem mà phiền lòng.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Thạch Khải đổi từ khóa thành 'di dời phá bỏ', 'Thạch Vĩ', 'khu vực tái định cư'. Sau khi xem lại quả nhiên trong video mới có nội dung cô cần.
Sau khi xem một hồi, đầu Thạch Khải lập tức hiện vạch đen. Vốn dĩ nghĩ rằng thủ đoạn chuốc say người đã quá lỗi thời, Thạch Vĩ có lẽ sẽ không bị lừa. Nhưng không ngờ rằng, đối phó với Thạch Vĩ còn dễ dàng hơn bà tưởng tượng rất nhiều.
Phương Quyên ném bảng hợp đồng và cây bút trước mặt Thạch Vĩ một cái, không nhịn được nói: "Mọi người trong gia đình cần phải ký vào đơn đồng ý cho việc di dời phá bỏ. Đây là phần của cô, ký tên đi!"
"Con xem lại đã." Thạch Vĩ cầm hợp đồng lên và muốn xem kỹ hơn.
"Xem cái gì mà xem, phiền phức lắm, ký trước đi rồi nói! " Phương Quyên thúc giục: "Đây là chuyện tốt bánh có nhân từ trên trời rớt xuống. Lỡ như quá trễ, người ta không cho di dời phá bỏ thì sao?"
Thạch Vĩ bắt đầu chóng mặt sau khi nhìn thấy hai hàng hợp tác đầu tiên. Vì vậy ngoan ngoãn ký xuống họ tên: "Được rồi!"
Mới vừa ký tên xong, Phương Quyên đã giật lấy bản hợp đồng, nhíu mày không giấu được vẻ vui mừng: "Được rồi, không thành vấn đề. Mẹ sẽ giữ bảng đồng ý, đến lúc đó cả nhà cùng nộp lên chung."
Cho đến khi mọi chuyện kết thúc, Thạch Vĩ cũng không phát hiện ra điều gì không ổn, trong lòng tràn đầy vui mừng chờ đợi ăn tết. Trong thôn bắt đầu náo nhiệt chuyện di dời phá bỏ. Chị hoàn toàn không biết được rằng việc di dời phá bỏ đã không còn liên quan gì đến mình. Đó không phải là bảng đồng ý di dời phá bỏ, mà là bảng đồng ý chuyển nhượng diện tích khu tái định cư đứng tên mình.
Thạch Khải đỡ trán, cô nên nói gì đây? Ngốc đến bước này cũng không dễ dàng.
Sau khi Hứa Ninh nghe xong Thạch Khải kể lại, sợ hãi đến mức không ngừng tặc lưỡi: "Chao ôi, lừa con gái thật trôi chảy. Chị em thật sự là một cái bánh bao, bị lừa một lần cũng không phản kháng."
Cậu sờ cằm rồi hỏi: "Không phải nói, bác gái muốn nói mấy lời ngọt ngào với em sao? Thái độ vừa nãy cũng không tệ, nhưng lời nói ngọt ngào vẫn chưa thấy nói."
Thạch Khải nhìn trời: "Em dữ dằn, một chút cũng không có cảm động, có lẽ bà kéo mặt cúi xuống được, không mở miệng nói mấy lời đó được."
Hứa Ninh nghiêm nghị phản bác: "A Khải không có dữ dằn chút nào. Em trông xinh đẹp, lại rất dịu dàng. Bà làm chuyện trái với lương tâm mới sẽ bị A Khải dạy dỗ thôi."
Thạch Khải thở dài. Trên thế giới này, đại khái chỉ có A Ninh sẽ dùng từ dịu dàng để miêu tả cô. Những người khác quen biết luôn cho rằng cô đanh đá và không chịu thiệt thòi.
"Đi thôi!" Thạch Khải đứng lên, không muốn tiếp tục ở lại nữa.
Hứa Ninh đứng dậy đi theo.
Phương Quyên bưng hai đĩa đồ ăn mới nấu ra bắt chuyện với hai người: "Đừng đi! Đồ ăn nóng hổi nè, cùng ăn hai miếng rồi đi."
Thạch Khải thản nhiên liếc mắt nhìn thức ăn trong đĩa: gà kho, cá hấp. Trong mắt loé lên một tia mỉa mai. Vì chiếm được diện tích cô đứng tên đến tay, ngược lại rất chịu bỏ tiền đầu tư: "Không cần. Đến đêm giao thừa bọn con lại trở về thăm mẹ."
"Nè ---" Phương Quyên thật sốt ruột. Không ăn cơm chung thì làm sao bà có cơ hội chuốc rượu cho bé hai chứ?
Bà vốn dĩ nghĩ rằng bé hai sẽ trở về ngày 30, nên bà chưa chuẩn bị gì cả. Bây giờ con trai không ở nhà, bé cả đi làm ở nhà máy. Lỡ như để cho nó chạy đi, bé hai nghe thấy tin tức gì đó ở bên ngoài thì làm sao đây?
Phương Quyên muốn giữ chặt ống tay áo của Thạch Khải, cứng rắn giữ người ở lại.
Thạch Khải nhanh chóng xoay người rời đi, mỉa mai nhìn mẹ cô: "Mẹ đừng mơ chuyện bảng đồng ý, con sẽ không ký đâu."
Phương Quyên choáng váng ngay tại chỗ. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ: bé hai đã biết rồi?
Đi được hai bước, Thạch Khải dừng lại và quay người lại nói: "Con quên không nó, sau này mẹ đừng cười với con. Dáng vẻ của mẹ cười càng làm con căng thẳng hơn khi mắng người."
Phương Quyên tức giận đến run người, trong lòng nghẹn không chịu nổi. Liếm mặt và đến gần bé hai, cố gắng nịnh nọt bé hai. Kết quả đối phương thẳng tay cho một cái tát, không nghĩ đến tình cảm cũ chút nào, thực sự là...
"Tôi đây là tạo nghiệt gì thế này?" Phương Quyên ngồi phịch xuống ghế thở dốc, thật muốn đập hai đĩa thức ăn vào mặt bé hai.
* * *
Bước ra khỏi cửa, Hứa Ninh cẩn thận nhìn sắc mặt Thạch Khải và hỏi: "Vừa rồi em lại không vui, làm sao vậy? Không phải không bị bác gái tính kế sao?"
Thạch Khải bật cười, nhẹ nhàng nói: "Khi lên đại học, em đã chuyển hộ khẩu đến trường học. Hộ khẩu không ở trong thôn, chuyện di dời phá bỏ không có liên quan gì đến em. Em sẽ không được chia diện tích khu tái định cư, không tính đầu người."
Hứa Ninh hơi xấu hổ: "Vậy tại sao bọn họ lại yêu cầu em ký tên vào bảng đồng ý?" Cậu còn tưởng rằng nhờ có sự thông minh của A Khải mới có thể tránh thoát một kiếp, làm một hồi căn bản là chuyện không thấy bóng.
"Có lẽ là không hiểu. Nếu như không biết là tính theo hộ khẩu thì rất dễ cho rằng mỗi người trong thôn đều có phần. Bọn họ tất nhiên sẽ cho rằng em cũng có diện tích khu tái định cư. Vì vậy nghĩ mọi cách để lừa em. Thực ra chỉ do rãnh rỗi nên gây chuyện." Thạch Khải nhún vai.
"Vậy... tại sao em không vui?" Hứa Ninh nghiêng đầu nghi ngờ. Rõ ràng là nhân cơ hội chơi bác gái một ván mà thở phì phò.
"Em đang nghĩ đến chị của em. Vừa rồi, em xem cho chị em một quẻ. Kết quả thật không tốt." Thạch Khải tiết chế nụ cười, xoa trán, trong giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi khó tả.
"Em mới vừa biết chị em đưa phần lớn tiền lương hàng tháng cho mẹ em. Chị ấy ăn và ở nhà chồng, tiền lương đi làm lại đưa về nhà mẹ. Chẳng trách gia đình chồng vô cùng oán hận. Vốn dĩ trong thôn muốn di dời phá bỏ, tiền là đừng mong muốn đến. Nhưng có thể chia được 40 mét vuông diện tích cũng rất tốt. Vì thế, sắc mặt gia đình chồng hiếm khi khá hơn một chút, mâu thuẫn cũng dịu lại."
"Chị của em thực ra rất cần một căn nhà. Chị và con gái, anh rể vẫn luôn sống chung với ba mẹ chồng, rất không tiện, đã sớm muốn tách ra ở. Nhưng mà anh rể quanh năm suốt tháng đi ra ngoài làm công, không có bảo hiểm xã hội, rất khó mua nhà cho vay, trả hết tiền mua nhà thì lại không đủ. Bây giờ có di dời phá bỏ chia được 40 mét vuông, nhà chồng lại góp thêm một số tiền có được một căn nhà 70-80 mét vuông. Gia đình có thể sống thoải mái. Mặc dù nhà là hộ khẩu tập thể, dù 40 năm sau có quyền sở hữu tài sản nhỏ cũng không làm được giấy chứng nhận bất động sản. Nhưng dù sao là cả nhà ở, không bán được cũng không sao. Đối với quyền sở hữu tài sản nhà nhỏ, bù đắp giá chênh lệch còn có thể tiêu ít tiền hơn."
"Kết quả là phần của chị bị lừa đi rồi. Bây giờ thì tốt rồi, không còn thứ gì, mộng đẹp cũng tan thành mây khói. Chị vẫn mờ mịt không biết, còn giấu nguyện vọng tốt đẹp trong lòng, hy vọng sau khi di dời phá bỏ vào ở trong nhà của mình."
Thạch Khải giật nhẹ khóe miệng, không biết nên khóc hay cười: "Đây là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà. Sau khi không còn diện tích khu tái định cư 40 mét vuông, anh rể quyết tâm ly hôn với chị, hy vọng con gái đi theo ba. Chị không nỡ xa con gái, định tranh quyền nuôi con gái với chồng."
"Trong tình huống bình thường, sau khi ly hôn, con gái vị thành niên đều sống chung với mẹ. Nhưng cháu gái đi theo chị em, cuộc sống chẳng tốt đẹp gì cả. Trong quan niệm lạc hậu, phụ nữ chỉ phạm vào sai lầm lớn mới bị nhà chồng ly hôn, phụ nữ đã từng ly hôn quả thực là sỉ nhục của gia tộc. Chị em sau khi ly hôn dẫn theo con gái không chỗ để đi, chỉ có thể về nhà mẹ em. Chẳng khác gì thả dê vào miệng cọp."
"Trước đây một mình chị em hiến dâng cho mẹ và em trai em. Sau này biến thành hai mẹ con cùng nhau hiến dâng. Cháu gái ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, không ngủ ngon, phải làm vô số việc. Sau khi tốt nghiệp cấp 2, đại khái cũng sẽ bị ép đi nhà máy làm công nhân."
"Qua một năm nữa, em trai kết hôn. Mẹ em sẽ gả chị cho một người góa vợ trong thôn. Vừa có thể lấy thêm một lần tiền sính lễ, vừa không cần giữ chị tiếp tục ở nhà chướng mắt, thật tốt. Người đàn ông góa vợ kia có tính bạo hành gia đình, vừa uống rượu say sẽ đánh người. Người vợ đầu tiên chính là bị anh ta đánh chết. Kết hôn chưa được nửa năm, người góa vợ đó sẽ đánh chết chị em."
"Một đời thật đáng thương. Chị không chỉ hại mình mà còn hại cả con gái của mình trong suốt quãng đời còn lại, hoàn toàn thất bại."
Hứa Ninh: "..." Trong phim truyền hình cũng chưa có cẩu huyết như vậy đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.