Chương 65
Khinh Vân Đạm
11/04/2022
Bản hợp đồng? Lại tự mình cầm về? Chị cô đã làm gì?
Mí mắt Thạch Khải co giật, kéo chị ngồi xuống, thuận tiện lấy con dao phay ra: "Chị ngồi đi. Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Hứa Ninh nhanh chóng đóng cửa lại, rót một ly nước nóng.
Thạch Vĩ cầm ly nước nóng, tay không ngừng run rẩy.
Một lúc sau, cô ta mới nói một câu: "Chị mới biết được, hóa ra mẹ cũng biết sợ."
"Bà cũng là người thường, đương nhiên biết sợ. Mỗi lần em không cho tiền trợ cấp, bà đều sẽ sợ, thay đổi cách chịu thua với em, thỉnh thoảng sẽ nói mấy câu dễ nghe hơn." Thạch Khải thản nhiên nói, sau đó hỏi lại: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao chị lấy hợp đồng được?"
"Chị gác con dao phay lên trên cổ mẹ, kêu bà trả bản hợp đồng lại cho chị. Lúc đầu, bà không chịu. Cho đến khi chị dùng dao rạch một đường máu trên cổ thì bà mới biết sợ. Sau đó lập tức lấy bản hợp đồng ra." Nói đến đây, Thạch Vĩ bắt đầu cười khổ.
"Chị vẫn luôn nghĩ rằng mẹ rất hung dữ, không sợ trời không sợ đất, không có nhược điểm. Chị tuyệt đối không thắng được bà. Mỗi lần đối mặt với bà, chị đều muốn nhượng bộ. Kết quả lui hết bước này đến bước khác, cuối cùng không còn đường lui lại ép mình đến rìa vách đá cheo leo."
"Khi chị cầm con dao phay nói chuyện với bà, chị phát hiện mọi thứ thực ra rất đơn giản. Chị mạnh mẽ, bất cứ giá nào, không có gì quan trọng, thì bà không dám thở mạnh một tiếng, nói gì cũng nghe lời."
Trên mặt Thạch Vĩ lộ ra một tia ảo não và hối hận: "Nếu như chống cự lại sớm hơn thì tốt rồi. Như vậy không cần chọc cho nhà chồng bất mãn, sẽ không làm cho trong ngoài không phải là người. Một chút tình cảm ban đầu ở trong lần lượt thất vọng đều mài mòn gần hết."
Hứa Ninh sờ mũi. Vì vậy, người xưa thường nói: đừng bắt nạt người thành thật. Khi không nhẫn nại được nữa thì người thành sẽ trực tiếp dùng dao.
"Chỉ cần tỉnh ngộ, mãi mãi cũng sẽ không muộn." Thạch Khải an ủi. Chị cô cuối cùng vùng lên chống cự, vươn mình làm chủ.
Sau khi suy nghĩ, cô cảm thấy không đúng lắm: "Dùng dao rạch một đường máu, vết thương sâu như thế nào?"
Thạch Vĩ mờ mịt: "Chị không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ mẹ chảy rất nhiều máu. Nhưng mẹ vẫn tỉnh táo, cũng có thể cử động."
"Biết đâu sau đó bà lại muốn làm ra chuyện xấu gì, để em nghĩ kỹ lại." Thạch Khải trầm ngâm.
Thạch Vĩ thật ra đã hoàn toàn nhìn thấy ra, cắn răng nói: "Mặc kệ nó, cùng lắm thì đến lúc đó chết chung, miễn cho bà lại hại người. Em à, em xem giúp chị với, lấy hợp đồng về thì chị phải làm sao để giữ được diện tích khu tái định cư?"
Thạch Khải nhướng mày, hơi ngạc nhiên. Thật đúng là đã thấy ra nha! Những gì nói ra không giống như trước đây.
Hứa Ninh xen miệng nói: "Nếu có thể lấy bản hợp đồng về thì mọi chuyện sẽ đơn giản. Chỉ cần xé bỏ bản hợp đồng, mọi thứ có thể xem như chưa từng xảy ra." Cậu vừa nói vừa nghĩ, đại khái là sắp đến tết, bản hợp đồng mới chưa kịp nộp lên trên, mọi chuyện mới kịp cứu vãn.
Thạch Vĩ nhớ đến Hứa Ninh xem cho cô ta một quẻ nên vội vàng hỏi: "Đại sư, tôi cầm diện tích khu tái định cư về, có phải là không cần ly hôn không? Những chuyện sau đó cũng có thể thay đổi theo hay không?"
"..." Hứa Ninh - giả đại sư – thầy bói thật tỏ vẻ, cậu cần giúp đỡ.
"Tương lai có thể thay đổi." Thạch Khải đã giúp đỡ rất nhiều người, rất có kinh nghiệm. Cô kiên quyết nói: "Chỉ cần chị chịu thay đổi, cuộc sống sẽ tốt lên. Diện tích khu tái định cư nắm trong tay, sau này không làm việc khác người, anh rể sẽ không ly hôn với chị."
Thạch Vĩ lập tức an tâm rất nhiều, lẩm bẩm nói: "Vậy thì tốt." Cô ta tin tưởng Thạch Khải. Thậm chí còn vượt qua cái gọi là đại sư.
Do dự một hồi, cô ta lộ vẻ kiên quyết nói: "Em à, chị nghĩ lại cảm thấy em nói gì cũng đúng. Chị không nên ôm ảo tưởng với mẹ. Sau khi nhận được diện tích khu tái định cư, chị sẽ đưa thẻ lương cho mẹ chồng. Đến lúc đó chị sẽ bàn bạc với nhà chồng, tốt nhất nên cách thật xa. Chị tuyệt đối sẽ không bị bắt chẹt giống như trước nữa."
Thạch Khải liếc nhìn chị cô rồi thở dài: "Chị còn không hiểu sao? Hiện tại đã không phải không đi không được. Chỉ cần chị có thể lập tức đứng dậy, chịu nổi áp lực từ mẹ, có rời đi hay không thực ra không quan trọng lắm. Mấu chốt của chuyện này vẫn luôn ở trên người chị."
"Vừa rồi chị nói làm mẹ bị thương, em suy nghĩ mấy điều, tình huống tốt hơn là mẹ từ nay về sau biết sợ, không dám trêu chọc chị nữa. Nếu như bà vẫn chưa từ bỏ ý định, sau đó hỏi chị muốn tiền thuốc men, nhiều nhất cho 500. Nếu như bà yêu cầu nhập viện, đồng thời làm kiểm tra hàng loạt, còn muốn ăn uống đồ bổ để lừa tiền chị. Chị nhớ mang con dao phay đi theo nói chuyện với bà. Bà sẽ lập tức khỏi hẳn và chạy về nhà. Cho dù báo công an, tình huống không nghiêm trọng chỉ có thể xem như việc nhà, bình thường công an sẽ ba phải hòa giải."
"Hơn nữa, chị bỏ một con dao nhỏ trong túi xách, luôn mang theo bên người. Mỗi lần bà tìm chị thì lấy con dao ra. Thời gian lâu, bà sẽ không lại quấn lấy chị nữa."
"Về phần trước đây chị lo lắng có thể nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác. Em chỉ muốn nói với chị, thẻ ngân hàng có thể được cấp lại. Nếu như mẹ chồng sau này không đối xử tốt với chị, chị có thể báo cáo việc mất thẻ và làm thẻ lại một lần nữa. Chị thậm chí có thể nói cho bộ phận tài chính của nhà máy, làm một tấm thẻ ngân hàng khác và phát tiền lương vào đó."
Thạch Vĩ há to miệng. Hồi lâu, cô ta cười khổ: "Thì ra chuyện chị lo lắng lại dễ dàng có thể giải quyết như vậy."
Thạch Khải nghiêm túc nói: "Dù sao cách luôn nhiều hơn khó khăn. Nếu lúc đầu chị không biết, em có thể dạy chị làm như thế nào. Nhưng em không có cách nào mỗi lần đứng ra giúp chị làm những việc này."
"Chị biết." Thạch Vĩ gật đầu.
Sau khi ngồi một lúc, cô ta đứng dậy và định về nhà máy đi làm.
Trước khi rời đi, Thạch Vĩ nhìn lại Thạch Khải thật sâu và cảm khái: "Nếu như chị biết cách chống cự khi mẹ để cho chị đi làm công nhân trong nhà máy, thì chị sẽ không như bây giờ."
--- ----
Hứa Ninh khó hiểu.
Ánh mắt Thạch Khải phức tạp, giải thích với anh: "Thành tích của chị ấy trước đây cũng không kém hơn em. Nếu như tiếp tục đi học thì chắn chắn có thể thi đậu đại học. Cả đời này đều bị tính cách của chị ấy hủy hoại."
Để ăn mừng chị cô thức tỉnh và không làm bánh bao nữa, Thạch Khải kéo Hứa Ninh ra ngoài định tìm bác An làm mấy món ngon và cùng ăn một bữa thịnh soạn.
Kết quả khi ra ngoài, Thạch Khải nhìn thấy bác An bị hai đứa trẻ vây quanh, bên cạnh còn có mấy người trung niên.
Hứa Ninh buồn bực: "Mấy người vây quanh bác An là ai vậy? Anh chưa nhìn thấy bọn họ."
Thạch Khải trông phức tạp: "Em đã thấy mấy lần, bọn họ là con trai, con dâu và cháu nội của bác An."
"Không phải em nói chỉ trở về một ngày vào mùng 2 sao?" Lời vừa ra khỏi miệng, Hứa Ninh biết mình hóa ngu: "Bởi vì chuyện di dời phá bỏ nên chạy về sớm à?"
Không chờ câu trả lời, Hứa Ninh đã kéo góc áo của Thạch Khải: "Em xem cho bác An một quẻ đi. Lỡ như tương lai ông bị mấy đứa con trai lừa, chúng ta có thể nói trước cho ông đề phòng."
"Dạ." Thạch Khải bắt đầu tìm kiếm video.
Trong video đầu tiên là một bữa cơm sum họp trong ngày tết, một đống người vây quanh bàn ăn, có già trẻ, gái trai.
Bác An thở dài xúc động một hồi: "Mấy năm, đây là lần đầu tiên mọi người quây quần bên nhau trong bữa cơm sum họp. Trước đây mùng 2, mùng 3 trở về, đứa này đi, đứa kia về, mấy anh em cũng không gặp mặt nhau."
Ngay lập tức, trên mặt mấy người biểu hiện vẻ lúng túng.
Con trai cả ho khan hai tiếng như che lấp xấu hổ: "Ba à, tết nhất mà ba nói gì vậy?"
Con trai thứ mỉm cười, nhân cơ hội thể hiện lòng trung thành của mình: "Ba yên tâm, sau này mỗi năm con sẽ dẫn vợ con về cùng ăn bữa cơm tất niên với ba."
Con trai út gọn gàng dứt khoát bày tỏ: "Ba trực tiếp lên ở với con đi, sau này con sẽ chăm sóc cho ba. Không cần chờ đến tết mới có thể gặp nhau, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nhau."
Không chờ bác An phát biểu ý kiến, hai người khác lập tức xù lông.
Con trai cả vỗ ngực một cái: "Tôi là anh cả, nên do tôi phụ trách chăm sóc ba lúc về già. Tôi sẽ chăm sóc ba."
Con trai thứ bỏ mắt kính xuống, cười như hồ ly: "Thành phố nơi anh cả ở quá xa, nếp sống cũng khác. Ba nhất định không quen với cuộc sống ở đó. Con trai của thằng út mới đi học mẫu giáo, em tập trung vào đứa trẻ, khó tránh khỏi có chỗ chăm sóc không chu đáo. Ba vẫn nên đi theo con đi! Thành phố con ở gần đây nhất, mấy đứa nhỏ ở ký túc xá trong trường, nhất định có thể chăm sóc tốt cho ba."
Con trai út khịt mũi: "Tại sao ở gần như vậy lại giống như bọn em, một năm chỉ trở về thăm ba một lần vào dịp tết? Nếu ở gần, không phải mỗi cuối tuần hay là mỗi tháng đều trở về thăm ba sao?"
Con trai cả nhanh chóng hùa theo: "Đúng vậy, thằng út nói đúng. Em ở gần đều không thường xuyên trở về, giao ba cho em làm sao có thể sống thoải mái được."
Con trai thứ cũng không tức giận, giấu con dao trong nụ cười nói: "Nhưng theo thằng út, trong nhà có hai đứa trẻ, một đứa đi học cấp 1, một đứa vào mẫu giáo. Không nói đến chăm sóc không chu đáo, ba không phải còn phải giúp trông cháu sao? Ba đã lớn tuổi, làm sao có sức khỏe như vậy? Về phần anh cả, trước tiên không nói đến sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi khác với ba, hai bên phải chịu đựng sao? Ba ở với anh phải khó chịu thế nào?"
Con trai cả phản bác: "Hiện tại em đang ở nhà thuê. Chẳng lẽ muốn ba theo em, ba tháng chuyển nhà một lần hả? Người già không chịu nổi dằn vặt như vậy."
Bác An đau đầu vì tiếng ồn, đập mạnh đôi đũa xuống và hét lên: "Yên lặng ăn cơm có được không?"
Ba người vội vàng im lặng.
Nhưng một lát sau, con trai cả không nhịn được: "Hay là ba cho một câu chắc chắn. Ba nói thẳng ba muốn đi theo ai sống. Chúng con đều nghe theo ba."
Con trai thứ và con trai út sôi nổi đồng ý.
Bác An rũ mí mắt xuống, gắp thức ăn nhét vào trong miệng: "Tôi không đi chỗ nào cả, chỉ ở nhà tái định cư trong thị trấn, một mình yên tĩnh."
"Như vậy sao được!" Con trai út cuống lên: "Lỡ như xảy ra chuyện gì, bọn con cũng không giúp được."
Bác An trừng mắt nhìn con trai út: "Trước đây tôi cũng sống một mình, sao lại không được? Là để cho mình bị đói hay là từng xảy ra chuyện gì?"
Con trai út nghẹn họng không nói nên lời.
Con trai cả nhanh chóng sửa lại: "Ba, bọn con không phải có ý này. Đây không phải là ba ngày càng lớn tuổi sao? Trước đây có thể làm được mọi chuyện, nhưng dần dần sức khỏe yếu không làm được. Vẫn phải có người chăm sóc ba, bọn con mới có thể yên tâm."
Bác An vững vàng nói: "Đừng lo lắng. Trước đây mấy anh nói thành phố lớn tốt, muốn mua nhà ở thành phố lớn, chuyển tất cả hộ khẩu ra ngoài. Bây giờ trong nhà chỉ tính một mình tôi. Đội ngũ di dời phá bỏ nói với tôi, suy xét đến tôi lớn tuổi, trong nhà lại không còn ai. Tôi có thể được chia hai phần diện tích khu tái định cư, trực tiếp có thể đổi nhà mới ở."
"Hơn nữa, trong nhà có ao, có vườn cây ăn trái, diện tích đất rất lớn. Số tiền di dời phá bỏ được chia đủ cho tôi sống thoải mái cả quãng đời còn lại. Tôi cực khổ cả đời cũng đến lúc hưởng phúc. Tại sao tôi không sống hạnh phúc ở thị trấn giá rẻ mà phải chạy lên thành phố lớn chịu cực khổ? Không có lý này!"
"Nếu như mấy anh muốn thể hiện lòng hiếu thảo của mình. Sau ngày ngày lễ tết dẫn mấy đứa cháu về nhiều thăm tôi, tôi đã thấy đủ. Không có chuyện khác, đừng nói nhảm, tôi không thích nghe."
Một bàn người nhìn nhau, im lặng.
Bác An vẫy tay với mọi người: "Ăn cơm thôi!" Nói xong tự mình ăn cơm.
Mí mắt Thạch Khải co giật, kéo chị ngồi xuống, thuận tiện lấy con dao phay ra: "Chị ngồi đi. Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Hứa Ninh nhanh chóng đóng cửa lại, rót một ly nước nóng.
Thạch Vĩ cầm ly nước nóng, tay không ngừng run rẩy.
Một lúc sau, cô ta mới nói một câu: "Chị mới biết được, hóa ra mẹ cũng biết sợ."
"Bà cũng là người thường, đương nhiên biết sợ. Mỗi lần em không cho tiền trợ cấp, bà đều sẽ sợ, thay đổi cách chịu thua với em, thỉnh thoảng sẽ nói mấy câu dễ nghe hơn." Thạch Khải thản nhiên nói, sau đó hỏi lại: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao chị lấy hợp đồng được?"
"Chị gác con dao phay lên trên cổ mẹ, kêu bà trả bản hợp đồng lại cho chị. Lúc đầu, bà không chịu. Cho đến khi chị dùng dao rạch một đường máu trên cổ thì bà mới biết sợ. Sau đó lập tức lấy bản hợp đồng ra." Nói đến đây, Thạch Vĩ bắt đầu cười khổ.
"Chị vẫn luôn nghĩ rằng mẹ rất hung dữ, không sợ trời không sợ đất, không có nhược điểm. Chị tuyệt đối không thắng được bà. Mỗi lần đối mặt với bà, chị đều muốn nhượng bộ. Kết quả lui hết bước này đến bước khác, cuối cùng không còn đường lui lại ép mình đến rìa vách đá cheo leo."
"Khi chị cầm con dao phay nói chuyện với bà, chị phát hiện mọi thứ thực ra rất đơn giản. Chị mạnh mẽ, bất cứ giá nào, không có gì quan trọng, thì bà không dám thở mạnh một tiếng, nói gì cũng nghe lời."
Trên mặt Thạch Vĩ lộ ra một tia ảo não và hối hận: "Nếu như chống cự lại sớm hơn thì tốt rồi. Như vậy không cần chọc cho nhà chồng bất mãn, sẽ không làm cho trong ngoài không phải là người. Một chút tình cảm ban đầu ở trong lần lượt thất vọng đều mài mòn gần hết."
Hứa Ninh sờ mũi. Vì vậy, người xưa thường nói: đừng bắt nạt người thành thật. Khi không nhẫn nại được nữa thì người thành sẽ trực tiếp dùng dao.
"Chỉ cần tỉnh ngộ, mãi mãi cũng sẽ không muộn." Thạch Khải an ủi. Chị cô cuối cùng vùng lên chống cự, vươn mình làm chủ.
Sau khi suy nghĩ, cô cảm thấy không đúng lắm: "Dùng dao rạch một đường máu, vết thương sâu như thế nào?"
Thạch Vĩ mờ mịt: "Chị không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ mẹ chảy rất nhiều máu. Nhưng mẹ vẫn tỉnh táo, cũng có thể cử động."
"Biết đâu sau đó bà lại muốn làm ra chuyện xấu gì, để em nghĩ kỹ lại." Thạch Khải trầm ngâm.
Thạch Vĩ thật ra đã hoàn toàn nhìn thấy ra, cắn răng nói: "Mặc kệ nó, cùng lắm thì đến lúc đó chết chung, miễn cho bà lại hại người. Em à, em xem giúp chị với, lấy hợp đồng về thì chị phải làm sao để giữ được diện tích khu tái định cư?"
Thạch Khải nhướng mày, hơi ngạc nhiên. Thật đúng là đã thấy ra nha! Những gì nói ra không giống như trước đây.
Hứa Ninh xen miệng nói: "Nếu có thể lấy bản hợp đồng về thì mọi chuyện sẽ đơn giản. Chỉ cần xé bỏ bản hợp đồng, mọi thứ có thể xem như chưa từng xảy ra." Cậu vừa nói vừa nghĩ, đại khái là sắp đến tết, bản hợp đồng mới chưa kịp nộp lên trên, mọi chuyện mới kịp cứu vãn.
Thạch Vĩ nhớ đến Hứa Ninh xem cho cô ta một quẻ nên vội vàng hỏi: "Đại sư, tôi cầm diện tích khu tái định cư về, có phải là không cần ly hôn không? Những chuyện sau đó cũng có thể thay đổi theo hay không?"
"..." Hứa Ninh - giả đại sư – thầy bói thật tỏ vẻ, cậu cần giúp đỡ.
"Tương lai có thể thay đổi." Thạch Khải đã giúp đỡ rất nhiều người, rất có kinh nghiệm. Cô kiên quyết nói: "Chỉ cần chị chịu thay đổi, cuộc sống sẽ tốt lên. Diện tích khu tái định cư nắm trong tay, sau này không làm việc khác người, anh rể sẽ không ly hôn với chị."
Thạch Vĩ lập tức an tâm rất nhiều, lẩm bẩm nói: "Vậy thì tốt." Cô ta tin tưởng Thạch Khải. Thậm chí còn vượt qua cái gọi là đại sư.
Do dự một hồi, cô ta lộ vẻ kiên quyết nói: "Em à, chị nghĩ lại cảm thấy em nói gì cũng đúng. Chị không nên ôm ảo tưởng với mẹ. Sau khi nhận được diện tích khu tái định cư, chị sẽ đưa thẻ lương cho mẹ chồng. Đến lúc đó chị sẽ bàn bạc với nhà chồng, tốt nhất nên cách thật xa. Chị tuyệt đối sẽ không bị bắt chẹt giống như trước nữa."
Thạch Khải liếc nhìn chị cô rồi thở dài: "Chị còn không hiểu sao? Hiện tại đã không phải không đi không được. Chỉ cần chị có thể lập tức đứng dậy, chịu nổi áp lực từ mẹ, có rời đi hay không thực ra không quan trọng lắm. Mấu chốt của chuyện này vẫn luôn ở trên người chị."
"Vừa rồi chị nói làm mẹ bị thương, em suy nghĩ mấy điều, tình huống tốt hơn là mẹ từ nay về sau biết sợ, không dám trêu chọc chị nữa. Nếu như bà vẫn chưa từ bỏ ý định, sau đó hỏi chị muốn tiền thuốc men, nhiều nhất cho 500. Nếu như bà yêu cầu nhập viện, đồng thời làm kiểm tra hàng loạt, còn muốn ăn uống đồ bổ để lừa tiền chị. Chị nhớ mang con dao phay đi theo nói chuyện với bà. Bà sẽ lập tức khỏi hẳn và chạy về nhà. Cho dù báo công an, tình huống không nghiêm trọng chỉ có thể xem như việc nhà, bình thường công an sẽ ba phải hòa giải."
"Hơn nữa, chị bỏ một con dao nhỏ trong túi xách, luôn mang theo bên người. Mỗi lần bà tìm chị thì lấy con dao ra. Thời gian lâu, bà sẽ không lại quấn lấy chị nữa."
"Về phần trước đây chị lo lắng có thể nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác. Em chỉ muốn nói với chị, thẻ ngân hàng có thể được cấp lại. Nếu như mẹ chồng sau này không đối xử tốt với chị, chị có thể báo cáo việc mất thẻ và làm thẻ lại một lần nữa. Chị thậm chí có thể nói cho bộ phận tài chính của nhà máy, làm một tấm thẻ ngân hàng khác và phát tiền lương vào đó."
Thạch Vĩ há to miệng. Hồi lâu, cô ta cười khổ: "Thì ra chuyện chị lo lắng lại dễ dàng có thể giải quyết như vậy."
Thạch Khải nghiêm túc nói: "Dù sao cách luôn nhiều hơn khó khăn. Nếu lúc đầu chị không biết, em có thể dạy chị làm như thế nào. Nhưng em không có cách nào mỗi lần đứng ra giúp chị làm những việc này."
"Chị biết." Thạch Vĩ gật đầu.
Sau khi ngồi một lúc, cô ta đứng dậy và định về nhà máy đi làm.
Trước khi rời đi, Thạch Vĩ nhìn lại Thạch Khải thật sâu và cảm khái: "Nếu như chị biết cách chống cự khi mẹ để cho chị đi làm công nhân trong nhà máy, thì chị sẽ không như bây giờ."
--- ----
Hứa Ninh khó hiểu.
Ánh mắt Thạch Khải phức tạp, giải thích với anh: "Thành tích của chị ấy trước đây cũng không kém hơn em. Nếu như tiếp tục đi học thì chắn chắn có thể thi đậu đại học. Cả đời này đều bị tính cách của chị ấy hủy hoại."
Để ăn mừng chị cô thức tỉnh và không làm bánh bao nữa, Thạch Khải kéo Hứa Ninh ra ngoài định tìm bác An làm mấy món ngon và cùng ăn một bữa thịnh soạn.
Kết quả khi ra ngoài, Thạch Khải nhìn thấy bác An bị hai đứa trẻ vây quanh, bên cạnh còn có mấy người trung niên.
Hứa Ninh buồn bực: "Mấy người vây quanh bác An là ai vậy? Anh chưa nhìn thấy bọn họ."
Thạch Khải trông phức tạp: "Em đã thấy mấy lần, bọn họ là con trai, con dâu và cháu nội của bác An."
"Không phải em nói chỉ trở về một ngày vào mùng 2 sao?" Lời vừa ra khỏi miệng, Hứa Ninh biết mình hóa ngu: "Bởi vì chuyện di dời phá bỏ nên chạy về sớm à?"
Không chờ câu trả lời, Hứa Ninh đã kéo góc áo của Thạch Khải: "Em xem cho bác An một quẻ đi. Lỡ như tương lai ông bị mấy đứa con trai lừa, chúng ta có thể nói trước cho ông đề phòng."
"Dạ." Thạch Khải bắt đầu tìm kiếm video.
Trong video đầu tiên là một bữa cơm sum họp trong ngày tết, một đống người vây quanh bàn ăn, có già trẻ, gái trai.
Bác An thở dài xúc động một hồi: "Mấy năm, đây là lần đầu tiên mọi người quây quần bên nhau trong bữa cơm sum họp. Trước đây mùng 2, mùng 3 trở về, đứa này đi, đứa kia về, mấy anh em cũng không gặp mặt nhau."
Ngay lập tức, trên mặt mấy người biểu hiện vẻ lúng túng.
Con trai cả ho khan hai tiếng như che lấp xấu hổ: "Ba à, tết nhất mà ba nói gì vậy?"
Con trai thứ mỉm cười, nhân cơ hội thể hiện lòng trung thành của mình: "Ba yên tâm, sau này mỗi năm con sẽ dẫn vợ con về cùng ăn bữa cơm tất niên với ba."
Con trai út gọn gàng dứt khoát bày tỏ: "Ba trực tiếp lên ở với con đi, sau này con sẽ chăm sóc cho ba. Không cần chờ đến tết mới có thể gặp nhau, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nhau."
Không chờ bác An phát biểu ý kiến, hai người khác lập tức xù lông.
Con trai cả vỗ ngực một cái: "Tôi là anh cả, nên do tôi phụ trách chăm sóc ba lúc về già. Tôi sẽ chăm sóc ba."
Con trai thứ bỏ mắt kính xuống, cười như hồ ly: "Thành phố nơi anh cả ở quá xa, nếp sống cũng khác. Ba nhất định không quen với cuộc sống ở đó. Con trai của thằng út mới đi học mẫu giáo, em tập trung vào đứa trẻ, khó tránh khỏi có chỗ chăm sóc không chu đáo. Ba vẫn nên đi theo con đi! Thành phố con ở gần đây nhất, mấy đứa nhỏ ở ký túc xá trong trường, nhất định có thể chăm sóc tốt cho ba."
Con trai út khịt mũi: "Tại sao ở gần như vậy lại giống như bọn em, một năm chỉ trở về thăm ba một lần vào dịp tết? Nếu ở gần, không phải mỗi cuối tuần hay là mỗi tháng đều trở về thăm ba sao?"
Con trai cả nhanh chóng hùa theo: "Đúng vậy, thằng út nói đúng. Em ở gần đều không thường xuyên trở về, giao ba cho em làm sao có thể sống thoải mái được."
Con trai thứ cũng không tức giận, giấu con dao trong nụ cười nói: "Nhưng theo thằng út, trong nhà có hai đứa trẻ, một đứa đi học cấp 1, một đứa vào mẫu giáo. Không nói đến chăm sóc không chu đáo, ba không phải còn phải giúp trông cháu sao? Ba đã lớn tuổi, làm sao có sức khỏe như vậy? Về phần anh cả, trước tiên không nói đến sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi khác với ba, hai bên phải chịu đựng sao? Ba ở với anh phải khó chịu thế nào?"
Con trai cả phản bác: "Hiện tại em đang ở nhà thuê. Chẳng lẽ muốn ba theo em, ba tháng chuyển nhà một lần hả? Người già không chịu nổi dằn vặt như vậy."
Bác An đau đầu vì tiếng ồn, đập mạnh đôi đũa xuống và hét lên: "Yên lặng ăn cơm có được không?"
Ba người vội vàng im lặng.
Nhưng một lát sau, con trai cả không nhịn được: "Hay là ba cho một câu chắc chắn. Ba nói thẳng ba muốn đi theo ai sống. Chúng con đều nghe theo ba."
Con trai thứ và con trai út sôi nổi đồng ý.
Bác An rũ mí mắt xuống, gắp thức ăn nhét vào trong miệng: "Tôi không đi chỗ nào cả, chỉ ở nhà tái định cư trong thị trấn, một mình yên tĩnh."
"Như vậy sao được!" Con trai út cuống lên: "Lỡ như xảy ra chuyện gì, bọn con cũng không giúp được."
Bác An trừng mắt nhìn con trai út: "Trước đây tôi cũng sống một mình, sao lại không được? Là để cho mình bị đói hay là từng xảy ra chuyện gì?"
Con trai út nghẹn họng không nói nên lời.
Con trai cả nhanh chóng sửa lại: "Ba, bọn con không phải có ý này. Đây không phải là ba ngày càng lớn tuổi sao? Trước đây có thể làm được mọi chuyện, nhưng dần dần sức khỏe yếu không làm được. Vẫn phải có người chăm sóc ba, bọn con mới có thể yên tâm."
Bác An vững vàng nói: "Đừng lo lắng. Trước đây mấy anh nói thành phố lớn tốt, muốn mua nhà ở thành phố lớn, chuyển tất cả hộ khẩu ra ngoài. Bây giờ trong nhà chỉ tính một mình tôi. Đội ngũ di dời phá bỏ nói với tôi, suy xét đến tôi lớn tuổi, trong nhà lại không còn ai. Tôi có thể được chia hai phần diện tích khu tái định cư, trực tiếp có thể đổi nhà mới ở."
"Hơn nữa, trong nhà có ao, có vườn cây ăn trái, diện tích đất rất lớn. Số tiền di dời phá bỏ được chia đủ cho tôi sống thoải mái cả quãng đời còn lại. Tôi cực khổ cả đời cũng đến lúc hưởng phúc. Tại sao tôi không sống hạnh phúc ở thị trấn giá rẻ mà phải chạy lên thành phố lớn chịu cực khổ? Không có lý này!"
"Nếu như mấy anh muốn thể hiện lòng hiếu thảo của mình. Sau ngày ngày lễ tết dẫn mấy đứa cháu về nhiều thăm tôi, tôi đã thấy đủ. Không có chuyện khác, đừng nói nhảm, tôi không thích nghe."
Một bàn người nhìn nhau, im lặng.
Bác An vẫy tay với mọi người: "Ăn cơm thôi!" Nói xong tự mình ăn cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.