Chương 70
Khinh Vân Đạm
29/04/2022
Để được an toàn, Thạch Khải đã đặc biệt gọi điện thoại cho chị gái, nói
với chị rằng bạn trai cao nhân xem tinh tượng* vào ban đêm biết được năm nay chị có tai nạn, nhất định phải ra ngoài làm công một năm tránh nạn, không đến tết năm sau không được về nhà.
(*Thời cổ đại, việc quan sát thiên tượng mà biết được biến hóa tương lai, gọi là Tinh tượng học hay Chiêm tinh học.)
Hứa Ninh - cao nhân - xem tinh tượng vào ban đêm tỏ vẻ mờ mịt, cậu cũng không có thắp sáng kỹ năng xem tinh tượng vào ban đêm.
Thạch Khải không quan tâm và tiếp tục trò chuyện với chị gái.
"Ra ngoài làm công một năm phải không? Chị hiểu rồi, ăn tết xong chị sẽ xin nghỉ việc ở nhà máy và cùng chồng ra ngoài tìm việc." Thạch Vĩ dứt khoát đồng ý, tiếp theo nói đến chuyện khác: "Em còn nhớ chị họ nhà cậu không?"
Thạch Khải ngẩn ra: "Tất nhiên làm em nhớ rồi. Sao vậy?"
"Tháng 3 này chị ấy sẽ lấy chồng, hai bên gia đình đã bàn bạc xong. Nếu em có thời gian, trước khi đi đến gặp chị ấy đi. Hồi đó nhờ có cậu cho mượn tiền, em mới có thể vào đại học. Chị vô dụng, không thể bảo vệ em." Trong giọng của Thạch Vĩ mang theo tia hổ thẹn, còn có giọng mũi.
"Chuyện quá khứ cứ để cho nó qua đi, dù sao bây giờ em sống rất tốt." Thạch Khải cười nói: "Cám ơn chị đã nói cho em biết tin chị họ sắp lấy chồng. Em sẽ tìm thời gian đến gặp chị ấy."
Trước khi cúp điện thoại, Thạch Vĩ nhẹ giọng nói: "Chúng ta đều phải sống tốt."
Xem ra lần này niềm tin phản kháng của chị gái rất kiên định! Thạch Khải rất vui mừng.
Hứa Ninh đi tới, tò mò hỏi: "Chị họ nhà cậu? Chính là người có số mạng cực kỳ tốt hả?"
Thạch Khải gật đầu: "Chính là chị ấy. Chị họ từ nhỏ đã gặp may mắn rồi, được công nhận là cô gái hạnh phúc nhất trong thôn. Chị ấy là con gái một trong nhà. Nhưng ba mẹ rất thoáng, chưa từng nghĩ đến việc sinh thêm một đứa con trai, họ rất cưng chiều chị ấy."
"Trước đây trong thôn chia làm hai phe: một phe có quan điểm đi học vô dụng, cho rằng người trẻ tuổi nên đi làm sớm, kiếm tiền nuôi gia đình sớm. Ví dụ như chị em, sau khi biết chữ đã đi làm việc trong nhà máy. Một phe khác có quan niệm đi học để thay đổi vận mệnh, càng nghèo càng phải nghiêm túc đi học, thi lên đại học. Loại người này bị ba mẹ yêu cầu nhất định phải học hành chăm chỉ. Một ngày 24 tiếng, ngoài ăn cơm và ngủ đều phải cầm sách học tập."
"Nhưng chị họ thì khác. Gia cảnh không tệ, ba mẹ chưa bao giờ ép buộc chị ấy. Quan niệm của cậu mợ là chị họ thích đi học thì đi học, thích đi làm sớm thì đi làm sớm, làm sao thấy vui vẻ là được."
Hứa Ninh hơi nhíu mày: "Đây xem như là cô gái hạnh phúc nhất trong thôn sao?"
Thạch Khải cười đến hơi bất lực: "Đối với những đứa trẻ khác bị ép buộc thì đây đã là cuộc sống giống như thiên đường rồi."
Hứa Ninh quyết định sau khi về nhà phải ôm ba mẹ. So ra, cậu cảm thấy mình quá hạnh phúc.
* * *
Khi đến thăm chị họ Hoàng Hưng Lan, chị đang liệt kê danh sách của hồi môn của mình với dáng vẻ mê tiền.
Khi nhìn thấy Thạch Khải, Hoàng Hưng Lan thân thiết kéo tay Thạch Khải: "Em về rồi hả? Chị tưởng em đến 30 mới về chứ. Chị còn nghĩ đến tết thì qua gặp em."
Thạch Khải cười đắc ý: "Mấy năm trước em thường về ngày 30. Nhưng năm nay thì khác, em dẫn bạn trai về ra mắt với mọi người. Anh ấy tên là Hứa Ninh, bọn em dự định ăn tết xong sẽ kết hôn."
Hứa Ninh nhíu mày, hai người có quan hệ tốt nhỉ.
Hoàng Hưng Lan nhìn Hứa Ninh một cách tỉ mỉ, thở dài nói: "Trông thật đẹp trai. Thậm chí còn đẹp hơn ngôi sao trên tivi."
Khi nói xong câu này, chị nháy mắt với Thạch Khải: "Em được đó, tìm được anh chàng đẹp trai làm chồng, mang ra ngoài rất thể diện."
Thạch Khải bật cười: "Mọi người đều biết chị là cô gái may mắn và hạnh phúc nhất trong cả thôn. Người chồng chị tìm được nhất định sẽ không kém hơn em."
Hoàng Hưng Lan cười hơi ngượng ngùng: "Anh ấy tuy chỉ là gương mặt đại chúng, nhưng là người thành thật, trung hậu, an phận. Quan trọng nhất chính là anh ấy đối xử với chị rất tốt. Mỗi tháng kiếm được 3000 đồng, anh ấy chỉ giữ lại 200 đồng, còn lại nộp lên hết. Em biết không? Đây không phải là yêu cầu của chị, mà là anh ấy chủ động giao tiền cho chị quản lý. Chị cảm thấy đời này sẽ không gặp được người đàn ông tốt hơn anh ấy."
"Nghe có vẻ như anh ấy là một người chồng tốt." Thạch Khải vừa nói vừa liếc nhìn Hứa Ninh.
Hứa Ninh: "..."
Cơm chó nguội lạnh tát vào mặt cậu không thương tiếc, nhưng vợ tương lai vẫn đang chờ cậu tỏ thái độ. Hứa Ninh vô tội nhìn lại: "Nếu như em thích quản lý tiền, sau khi kết hôn anh đồng ý giao hết tài sản!"
Ngoan! Thạch Khải vuốt tóc Hứa Ninh, rất thoả mãn. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc quản lý tiền bạc, nhưng cô thích A Ninh tỏ thái độ.
Hoàng Hưng Lan nhìn chằm chằm hai người một lúc, bỗng nhiên mỉm cười: "Biết em cũng tìm được người đàn ông tốt thì chị yên tâm rồi."
"Tại sao chị lại nói như vậy?" Thạch Khải thắc mắc.
"Bởi vì chị xem em là người bạn tốt, vì vậy chị rất hy vọng em có thể có một mái ấm tốt." Giọng điệu của Hoàng Hưng Lan đặc biệt chân thành: "Những cô gái khác trong thôn hoặc là ghen tỵ với chị và xa lánh chị, hoặc là trên mặt giả vờ tốt và nói xấu chị sau lưng. Chỉ có em xem chị như cô gái bình thường và chơi với chị."
Thạch Khải nhìn trời: "Chị là bị người căm ghét, còn em thì nổi tiếng ngỗ ngược, bị người quở trách và danh tiếng không tốt."
"Mặc dù chị không gặp phải, nhưng có lẽ nghe nói qua quan niệm trọng nam khinh nữ khi còn nhỏ rất phổ biến. Cô gái không được phép lên bàn ăn cơm, chỉ có thể ở phòng bếp nấu cơm và giúp phụ bếp. Sau khi các đàn ông con trai ăn uống no đủ và rời khỏi bàn trò chuyện, phụ nữ con gái mới có thể lên bàn ăn chút cơm thừa canh cặn, thuận tiện dọn dẹp rửa chén."
"Nhưng em mặc kệ, mỗi lần các đàn ông con trai ăn cơm thì vẫn cứ dính mông ở trước bàn, ăn uống chung với bọn họ. Em bị mẹ la mắng vô số lần, nhưng em cũng không quan tâm. Dù sao lúc muốn đánh em thì ba em sẽ cản bà lại. Em nhớ khi đó những người khác thường nói sau lưng rằng em quá ngỗ ngược, tương lai lớn lên nhất định không lấy được chồng, không ai muốn."
Hứa Ninh vô cùng đau lòng. Nếu không phải kiêng kỵ Hoàng Hưng Lan ở đây, bằng không cậu đã cho A Khải một cái ôm. Hết cách rồi, chỉ có thể kéo tay nhỏ của bạn gái, tỏ vẻ an ủi.
Hoàng Hưng Lan cảm khái không thôi: "Chị còn bị người ta nói, con gái từ nhỏ được gia đình nuông chiều, lớn lên nhất định sẽ biến thành tiểu thư nũng nịu, tính tình ngang ngược, không lấy được chồng, chỉ có thể biến thành gái lỡ thì."
Hai người liếc mắt nhìn nhau và cùng cười ra tiếng.
Hoàng Hưng Lan cười xấu xa nói: "Chị không chỉ lấy được chồng, còn lấy được người đàn ông tốt, bọn họ nhất định rất thất vọng. Hết cách rồi, ai bảo ánh mắt của chị tốt, chọn được người chồng có nhân phẩm tốt, điều kiện gia đình chồng tốt, nhất định sẽ hạnh phúc thôi!"
Thạch Khải lấy trong túi ra một chiếc phong bì, như thể không có chuyện gì xảy ra nhét vào trong tay Hoàng Hưng Lan: "Tặng cho chị, quà cưới."
Hoàng Hưng Lan nhận lấy, sờ vào phong bì và thấy nó căng phồng lên, hơi nghi ngờ. Chị mở ra xem, phát hiện bên trong là một xấp tiền mặt dày, nhất thời sửng sốt hỏi: "Em làm gì vậy?"
Thạch Khải nghiêm túc nói: "Trước khi đến đây em đã nghe nói qua về chuyện của chị. Ngôi nhà được di dời phá bỏ, diện tích khu tái định cư của cậu mợ đổi thành một căn nhà mới. Chị làm con một, có thể nhận thêm một khu tái định cư, có thể đổi thành nhà. Trước khi lấy chồng, chị có căn nhà riêng của mình. Sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì thì ít nhất chị cũng có một nơi để ở."
"Em đã suy nghĩ rất lâu, nếu chị không thiếu thứ gì, vậy cũng chỉ có thể tặng tiền. Trong phong bì có 30.000 đồng, làm thành tiền riêng của chị là được. Tiền chính là niềm tin của phụ nữ. Nếu có nhiều tiền trong tay thì gặp chuyện gì cũng sẽ bình tĩnh hơn."
"Không được, quà cưới này quá nặng, em lấy về đi!" Hoàng Hưng Lan đẩy phong bì trở về, oán trách nói: "Tình huống gia đình của em thế nào chẳng lẽ chị không biết rõ sao? Số tiền này em giữ lại đi. Hơn nữa, một đứa con gái sống một mình ở bên ngoài như em có việc gì cũng không ai có thể giúp đỡ. Em mới là người giữ nhiều tiền phòng thân."
Hứa Ninh ho nhẹ hai tiếng, trịnh trọng tỏ vẻ: "Sau này em sẽ ở bên cạnh A Khải, chị cứ ngươi yên tâm đi."
Phòng chính là cậu đó! Hoàng Hưng Lan không có nói rõ, nhưng ánh mắt hoàn toàn cho thấy suy nghĩ của chị.
Hứa Ninh sờ mũi, cảm thấy thật oan ức.
"Trong mắt chị, em là người làm chuyện vượt quá khả năng của mình sao?" Thạch Khải cười nói.
Hoàng Hưng Lan do dự một lát rồi lắc đầu một cái. A Khải mà chị biết là người độc lập, tự chủ và rất có năng lực.
"Chị cứ nhận lấy đi!" Thạch Khải ném phong bì cho chị họ một lần nữa, chị theo bản năng bắt lấy nó.
"Mấy năm nay, em ở bên ngoài kiếm được một số tiền. Đối với em, 30.000 đồng không tính là gì. Nhưng chị cầm làm tiền riêng thì cuộc sống ở thị trấn sẽ thuận tiện hơn rất nhiều."
"Đừng nói đến tình bạn của chúng ta, chỉ là phần ân tình năm đó cậu cho em mượn tiền đi học đại học cũng đáng giá em cố gắng báo đáp rồi."
Thạch Khải nói nghiêm túc: "Đừng từ chối nữa. Nếu như chị không nhận, em sẽ đau lòng."
Hoàng Hưng Lan nhỏ giọng thì thào: "Mỗi lần cho chị thứ gì mà chị không chịu nhận thì em lại lấy chuyện mượn tiền đi học đại học mà nói. Ân tình đều trả mấy năm, còn trả không hết nợ à? Em cho rằng vay nặng lãi hả? Lúc trả tiền thì tiền lãi cứ dựa tiền gửi ngân hàng."
"Nếu như không phải có số tiền đó thì em không thể đi học đại học. Nếu như không học đại học thì em đã không gặp được anh ấy." Thạch Khải dịu dàng nhìn về phía Hứa Ninh: "Em quên nói cho chị biết, bạn trai là bạn học thời đại học của em."
Số tiền đó mặc dù cũng không lớn, nhưng quả thực đã thay đổi số phận của cô.
Hoàng Hưng Lan do dự một lúc đưa ra quyết định: "Vậy thì... chị sẽ không khách sáo mà nhận nó. Ba mẹ có cho chị một tấm thẻ ngân hàng đứng tên bọn họ, số tiền này chị sẽ bỏ vào tấm thẻ đó, bình thường sẽ không dùng nó. Nếu như sau này em cần dùng tiền, chị có thể trả tiền lại cho em. Hoặc là chị gặp chuyện khó khăn sẽ sử dụng nó."
"Được rồi, tùy chị xử lý như thế nào." Thạch Khải đồng ý.
Hai người còn nói chuyện một hồi lâu.
Trước khi đi, Thạch Khải nói với Hoàng Hưng Lan: "Chị đừng lo lắng, tương lai chị sẽ sống rất hạnh phúc." Cô đã tận mắt nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của Hoàng Hưng Lan trong tương lai.
Hoàng Hưng Lan mờ mịt không biết, tự tin trả lời: "Chị cũng cảm thấy như vậy. Chị có nhà, có tiền tiết kiệm, chồng có trách nhiệm và công việc ổn định. Tiền lương của hai người đều ở mức trên trung bình trong thị trấn, mỗi tháng tiền ăn uống còn có thể tiết kiệm được một ít. Không có lý nào không sống tốt."
* * *
Sau khi ra khỏi nhà, Hứa Ninh nói chuyện: "Anh muốn cám ơn chị ấy thật tốt vì nhà chị ấy đã cho em mượn tiền học đại học. Nhưng anh nghĩ đến đây là địa phương nhỏ, nhiều tiền quá dễ bị người ghen tỵ, chỉ có thể bỏ suy nghĩ này. Nhưng so với những người khác, chị họ thật sự rất may mắn."
Thạch Khải nhìn về một phía suy nghĩ xuất thần: "Khi còn bé em không hiểu chuyện, thực sự cảm thấy chị họ may mắn. Nhưng bây giờ em trưởng thành rồi, nghĩ lại nhà chị họ có thể sống tốt tại sao không phải là bởi vì cậu mợ hiểu lý lẽ chứ?"
"Bọn họ chỉ sinh một đứa con gái, nên áp lực kinh tế nhỏ, gia đình có chất lượng cuộc sống cao. Cậu mợ thương yêu con gái, nên quan hệ hòa hợp, tình cảm hoà thuận. Chị họ từ nhỏ đã biết mình muốn cái gì, nên tìm người chồng cũng rất tốt."
"Quan trọng hơn chính là bọn họ lấy giúp người làm niềm vui, làm người chính trực. Nếu như bọn họ rơi vào cảnh khốn khó sẽ được người giúp đỡ. Ví dụ như em, nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ."
"Cho nên em nghĩ rằng năm phần hạnh phúc của chị họ là ý trời, năm phần còn lại dựa vào cách người làm."
(*Thời cổ đại, việc quan sát thiên tượng mà biết được biến hóa tương lai, gọi là Tinh tượng học hay Chiêm tinh học.)
Hứa Ninh - cao nhân - xem tinh tượng vào ban đêm tỏ vẻ mờ mịt, cậu cũng không có thắp sáng kỹ năng xem tinh tượng vào ban đêm.
Thạch Khải không quan tâm và tiếp tục trò chuyện với chị gái.
"Ra ngoài làm công một năm phải không? Chị hiểu rồi, ăn tết xong chị sẽ xin nghỉ việc ở nhà máy và cùng chồng ra ngoài tìm việc." Thạch Vĩ dứt khoát đồng ý, tiếp theo nói đến chuyện khác: "Em còn nhớ chị họ nhà cậu không?"
Thạch Khải ngẩn ra: "Tất nhiên làm em nhớ rồi. Sao vậy?"
"Tháng 3 này chị ấy sẽ lấy chồng, hai bên gia đình đã bàn bạc xong. Nếu em có thời gian, trước khi đi đến gặp chị ấy đi. Hồi đó nhờ có cậu cho mượn tiền, em mới có thể vào đại học. Chị vô dụng, không thể bảo vệ em." Trong giọng của Thạch Vĩ mang theo tia hổ thẹn, còn có giọng mũi.
"Chuyện quá khứ cứ để cho nó qua đi, dù sao bây giờ em sống rất tốt." Thạch Khải cười nói: "Cám ơn chị đã nói cho em biết tin chị họ sắp lấy chồng. Em sẽ tìm thời gian đến gặp chị ấy."
Trước khi cúp điện thoại, Thạch Vĩ nhẹ giọng nói: "Chúng ta đều phải sống tốt."
Xem ra lần này niềm tin phản kháng của chị gái rất kiên định! Thạch Khải rất vui mừng.
Hứa Ninh đi tới, tò mò hỏi: "Chị họ nhà cậu? Chính là người có số mạng cực kỳ tốt hả?"
Thạch Khải gật đầu: "Chính là chị ấy. Chị họ từ nhỏ đã gặp may mắn rồi, được công nhận là cô gái hạnh phúc nhất trong thôn. Chị ấy là con gái một trong nhà. Nhưng ba mẹ rất thoáng, chưa từng nghĩ đến việc sinh thêm một đứa con trai, họ rất cưng chiều chị ấy."
"Trước đây trong thôn chia làm hai phe: một phe có quan điểm đi học vô dụng, cho rằng người trẻ tuổi nên đi làm sớm, kiếm tiền nuôi gia đình sớm. Ví dụ như chị em, sau khi biết chữ đã đi làm việc trong nhà máy. Một phe khác có quan niệm đi học để thay đổi vận mệnh, càng nghèo càng phải nghiêm túc đi học, thi lên đại học. Loại người này bị ba mẹ yêu cầu nhất định phải học hành chăm chỉ. Một ngày 24 tiếng, ngoài ăn cơm và ngủ đều phải cầm sách học tập."
"Nhưng chị họ thì khác. Gia cảnh không tệ, ba mẹ chưa bao giờ ép buộc chị ấy. Quan niệm của cậu mợ là chị họ thích đi học thì đi học, thích đi làm sớm thì đi làm sớm, làm sao thấy vui vẻ là được."
Hứa Ninh hơi nhíu mày: "Đây xem như là cô gái hạnh phúc nhất trong thôn sao?"
Thạch Khải cười đến hơi bất lực: "Đối với những đứa trẻ khác bị ép buộc thì đây đã là cuộc sống giống như thiên đường rồi."
Hứa Ninh quyết định sau khi về nhà phải ôm ba mẹ. So ra, cậu cảm thấy mình quá hạnh phúc.
* * *
Khi đến thăm chị họ Hoàng Hưng Lan, chị đang liệt kê danh sách của hồi môn của mình với dáng vẻ mê tiền.
Khi nhìn thấy Thạch Khải, Hoàng Hưng Lan thân thiết kéo tay Thạch Khải: "Em về rồi hả? Chị tưởng em đến 30 mới về chứ. Chị còn nghĩ đến tết thì qua gặp em."
Thạch Khải cười đắc ý: "Mấy năm trước em thường về ngày 30. Nhưng năm nay thì khác, em dẫn bạn trai về ra mắt với mọi người. Anh ấy tên là Hứa Ninh, bọn em dự định ăn tết xong sẽ kết hôn."
Hứa Ninh nhíu mày, hai người có quan hệ tốt nhỉ.
Hoàng Hưng Lan nhìn Hứa Ninh một cách tỉ mỉ, thở dài nói: "Trông thật đẹp trai. Thậm chí còn đẹp hơn ngôi sao trên tivi."
Khi nói xong câu này, chị nháy mắt với Thạch Khải: "Em được đó, tìm được anh chàng đẹp trai làm chồng, mang ra ngoài rất thể diện."
Thạch Khải bật cười: "Mọi người đều biết chị là cô gái may mắn và hạnh phúc nhất trong cả thôn. Người chồng chị tìm được nhất định sẽ không kém hơn em."
Hoàng Hưng Lan cười hơi ngượng ngùng: "Anh ấy tuy chỉ là gương mặt đại chúng, nhưng là người thành thật, trung hậu, an phận. Quan trọng nhất chính là anh ấy đối xử với chị rất tốt. Mỗi tháng kiếm được 3000 đồng, anh ấy chỉ giữ lại 200 đồng, còn lại nộp lên hết. Em biết không? Đây không phải là yêu cầu của chị, mà là anh ấy chủ động giao tiền cho chị quản lý. Chị cảm thấy đời này sẽ không gặp được người đàn ông tốt hơn anh ấy."
"Nghe có vẻ như anh ấy là một người chồng tốt." Thạch Khải vừa nói vừa liếc nhìn Hứa Ninh.
Hứa Ninh: "..."
Cơm chó nguội lạnh tát vào mặt cậu không thương tiếc, nhưng vợ tương lai vẫn đang chờ cậu tỏ thái độ. Hứa Ninh vô tội nhìn lại: "Nếu như em thích quản lý tiền, sau khi kết hôn anh đồng ý giao hết tài sản!"
Ngoan! Thạch Khải vuốt tóc Hứa Ninh, rất thoả mãn. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc quản lý tiền bạc, nhưng cô thích A Ninh tỏ thái độ.
Hoàng Hưng Lan nhìn chằm chằm hai người một lúc, bỗng nhiên mỉm cười: "Biết em cũng tìm được người đàn ông tốt thì chị yên tâm rồi."
"Tại sao chị lại nói như vậy?" Thạch Khải thắc mắc.
"Bởi vì chị xem em là người bạn tốt, vì vậy chị rất hy vọng em có thể có một mái ấm tốt." Giọng điệu của Hoàng Hưng Lan đặc biệt chân thành: "Những cô gái khác trong thôn hoặc là ghen tỵ với chị và xa lánh chị, hoặc là trên mặt giả vờ tốt và nói xấu chị sau lưng. Chỉ có em xem chị như cô gái bình thường và chơi với chị."
Thạch Khải nhìn trời: "Chị là bị người căm ghét, còn em thì nổi tiếng ngỗ ngược, bị người quở trách và danh tiếng không tốt."
"Mặc dù chị không gặp phải, nhưng có lẽ nghe nói qua quan niệm trọng nam khinh nữ khi còn nhỏ rất phổ biến. Cô gái không được phép lên bàn ăn cơm, chỉ có thể ở phòng bếp nấu cơm và giúp phụ bếp. Sau khi các đàn ông con trai ăn uống no đủ và rời khỏi bàn trò chuyện, phụ nữ con gái mới có thể lên bàn ăn chút cơm thừa canh cặn, thuận tiện dọn dẹp rửa chén."
"Nhưng em mặc kệ, mỗi lần các đàn ông con trai ăn cơm thì vẫn cứ dính mông ở trước bàn, ăn uống chung với bọn họ. Em bị mẹ la mắng vô số lần, nhưng em cũng không quan tâm. Dù sao lúc muốn đánh em thì ba em sẽ cản bà lại. Em nhớ khi đó những người khác thường nói sau lưng rằng em quá ngỗ ngược, tương lai lớn lên nhất định không lấy được chồng, không ai muốn."
Hứa Ninh vô cùng đau lòng. Nếu không phải kiêng kỵ Hoàng Hưng Lan ở đây, bằng không cậu đã cho A Khải một cái ôm. Hết cách rồi, chỉ có thể kéo tay nhỏ của bạn gái, tỏ vẻ an ủi.
Hoàng Hưng Lan cảm khái không thôi: "Chị còn bị người ta nói, con gái từ nhỏ được gia đình nuông chiều, lớn lên nhất định sẽ biến thành tiểu thư nũng nịu, tính tình ngang ngược, không lấy được chồng, chỉ có thể biến thành gái lỡ thì."
Hai người liếc mắt nhìn nhau và cùng cười ra tiếng.
Hoàng Hưng Lan cười xấu xa nói: "Chị không chỉ lấy được chồng, còn lấy được người đàn ông tốt, bọn họ nhất định rất thất vọng. Hết cách rồi, ai bảo ánh mắt của chị tốt, chọn được người chồng có nhân phẩm tốt, điều kiện gia đình chồng tốt, nhất định sẽ hạnh phúc thôi!"
Thạch Khải lấy trong túi ra một chiếc phong bì, như thể không có chuyện gì xảy ra nhét vào trong tay Hoàng Hưng Lan: "Tặng cho chị, quà cưới."
Hoàng Hưng Lan nhận lấy, sờ vào phong bì và thấy nó căng phồng lên, hơi nghi ngờ. Chị mở ra xem, phát hiện bên trong là một xấp tiền mặt dày, nhất thời sửng sốt hỏi: "Em làm gì vậy?"
Thạch Khải nghiêm túc nói: "Trước khi đến đây em đã nghe nói qua về chuyện của chị. Ngôi nhà được di dời phá bỏ, diện tích khu tái định cư của cậu mợ đổi thành một căn nhà mới. Chị làm con một, có thể nhận thêm một khu tái định cư, có thể đổi thành nhà. Trước khi lấy chồng, chị có căn nhà riêng của mình. Sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì thì ít nhất chị cũng có một nơi để ở."
"Em đã suy nghĩ rất lâu, nếu chị không thiếu thứ gì, vậy cũng chỉ có thể tặng tiền. Trong phong bì có 30.000 đồng, làm thành tiền riêng của chị là được. Tiền chính là niềm tin của phụ nữ. Nếu có nhiều tiền trong tay thì gặp chuyện gì cũng sẽ bình tĩnh hơn."
"Không được, quà cưới này quá nặng, em lấy về đi!" Hoàng Hưng Lan đẩy phong bì trở về, oán trách nói: "Tình huống gia đình của em thế nào chẳng lẽ chị không biết rõ sao? Số tiền này em giữ lại đi. Hơn nữa, một đứa con gái sống một mình ở bên ngoài như em có việc gì cũng không ai có thể giúp đỡ. Em mới là người giữ nhiều tiền phòng thân."
Hứa Ninh ho nhẹ hai tiếng, trịnh trọng tỏ vẻ: "Sau này em sẽ ở bên cạnh A Khải, chị cứ ngươi yên tâm đi."
Phòng chính là cậu đó! Hoàng Hưng Lan không có nói rõ, nhưng ánh mắt hoàn toàn cho thấy suy nghĩ của chị.
Hứa Ninh sờ mũi, cảm thấy thật oan ức.
"Trong mắt chị, em là người làm chuyện vượt quá khả năng của mình sao?" Thạch Khải cười nói.
Hoàng Hưng Lan do dự một lát rồi lắc đầu một cái. A Khải mà chị biết là người độc lập, tự chủ và rất có năng lực.
"Chị cứ nhận lấy đi!" Thạch Khải ném phong bì cho chị họ một lần nữa, chị theo bản năng bắt lấy nó.
"Mấy năm nay, em ở bên ngoài kiếm được một số tiền. Đối với em, 30.000 đồng không tính là gì. Nhưng chị cầm làm tiền riêng thì cuộc sống ở thị trấn sẽ thuận tiện hơn rất nhiều."
"Đừng nói đến tình bạn của chúng ta, chỉ là phần ân tình năm đó cậu cho em mượn tiền đi học đại học cũng đáng giá em cố gắng báo đáp rồi."
Thạch Khải nói nghiêm túc: "Đừng từ chối nữa. Nếu như chị không nhận, em sẽ đau lòng."
Hoàng Hưng Lan nhỏ giọng thì thào: "Mỗi lần cho chị thứ gì mà chị không chịu nhận thì em lại lấy chuyện mượn tiền đi học đại học mà nói. Ân tình đều trả mấy năm, còn trả không hết nợ à? Em cho rằng vay nặng lãi hả? Lúc trả tiền thì tiền lãi cứ dựa tiền gửi ngân hàng."
"Nếu như không phải có số tiền đó thì em không thể đi học đại học. Nếu như không học đại học thì em đã không gặp được anh ấy." Thạch Khải dịu dàng nhìn về phía Hứa Ninh: "Em quên nói cho chị biết, bạn trai là bạn học thời đại học của em."
Số tiền đó mặc dù cũng không lớn, nhưng quả thực đã thay đổi số phận của cô.
Hoàng Hưng Lan do dự một lúc đưa ra quyết định: "Vậy thì... chị sẽ không khách sáo mà nhận nó. Ba mẹ có cho chị một tấm thẻ ngân hàng đứng tên bọn họ, số tiền này chị sẽ bỏ vào tấm thẻ đó, bình thường sẽ không dùng nó. Nếu như sau này em cần dùng tiền, chị có thể trả tiền lại cho em. Hoặc là chị gặp chuyện khó khăn sẽ sử dụng nó."
"Được rồi, tùy chị xử lý như thế nào." Thạch Khải đồng ý.
Hai người còn nói chuyện một hồi lâu.
Trước khi đi, Thạch Khải nói với Hoàng Hưng Lan: "Chị đừng lo lắng, tương lai chị sẽ sống rất hạnh phúc." Cô đã tận mắt nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của Hoàng Hưng Lan trong tương lai.
Hoàng Hưng Lan mờ mịt không biết, tự tin trả lời: "Chị cũng cảm thấy như vậy. Chị có nhà, có tiền tiết kiệm, chồng có trách nhiệm và công việc ổn định. Tiền lương của hai người đều ở mức trên trung bình trong thị trấn, mỗi tháng tiền ăn uống còn có thể tiết kiệm được một ít. Không có lý nào không sống tốt."
* * *
Sau khi ra khỏi nhà, Hứa Ninh nói chuyện: "Anh muốn cám ơn chị ấy thật tốt vì nhà chị ấy đã cho em mượn tiền học đại học. Nhưng anh nghĩ đến đây là địa phương nhỏ, nhiều tiền quá dễ bị người ghen tỵ, chỉ có thể bỏ suy nghĩ này. Nhưng so với những người khác, chị họ thật sự rất may mắn."
Thạch Khải nhìn về một phía suy nghĩ xuất thần: "Khi còn bé em không hiểu chuyện, thực sự cảm thấy chị họ may mắn. Nhưng bây giờ em trưởng thành rồi, nghĩ lại nhà chị họ có thể sống tốt tại sao không phải là bởi vì cậu mợ hiểu lý lẽ chứ?"
"Bọn họ chỉ sinh một đứa con gái, nên áp lực kinh tế nhỏ, gia đình có chất lượng cuộc sống cao. Cậu mợ thương yêu con gái, nên quan hệ hòa hợp, tình cảm hoà thuận. Chị họ từ nhỏ đã biết mình muốn cái gì, nên tìm người chồng cũng rất tốt."
"Quan trọng hơn chính là bọn họ lấy giúp người làm niềm vui, làm người chính trực. Nếu như bọn họ rơi vào cảnh khốn khó sẽ được người giúp đỡ. Ví dụ như em, nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ."
"Cho nên em nghĩ rằng năm phần hạnh phúc của chị họ là ý trời, năm phần còn lại dựa vào cách người làm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.