Chương 76: Ngoại truyện 3 – cuộc sống sau khi kết hôn
Khinh Vân Đạm
29/04/2022
Biết được Hứa Ninh đã âm thầm đăng ký kết hôn với Thạch Khải, Chu Tử
Uyên thở dài một hơi: "Cậu cứ vội vàng lấy cô ấy như vậy à?"
Hứa Ninh không hề tức giận, đắc thắng phản kích: "Cậu muốn tìm người kết hôn, tìm được người chưa? Chó độc thân, ha ha ha ha..."
Chu Tử Uyên nghĩ thầm, tên này không cứu được rồi. Nhưng giây tiếp theo, hắn mặt dày nói: "Nếu đều là người một nhà nên để cô ấy xem cho tớ một quẻ chứ?"
Hứa Ninh khịt mũi con thường: "Ai là người một nhà với cậu? Cậu họ Chu, còn tớ họ Hứa đấy. Hay là sau này cậu định theo họ của tớ?"
Chu Tử Uyên vỗ ngực nói ngay thẳng: "Mặc dù chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm của chúng ta như anh em ruột!"
"Cũng không có." Hứa Ninh yên lặng phản bác.
Nhưng đùa giỡn thì đùa giỡn, cậu vẫn gọi Thạch Khải đến: "Vợ ơi, Tử Uyên tìm em xem bói."
Thạch Khải nhìn chằm chằm Chu Tử Uyên một hồi, nhìn đến khi người nổi da gà lên. Sau đó xòe tay ra: "Tiền tư vấn 1000 đồng."
Chu Tử Uyên ngạc nhiên nhìn lại. Không phải hắn tiếc tiền, chỉ là trước đây hắn muốn trả tiền thì người nào đó không chịu lấy. Bây giờ sửa lại tác phong làm cho người ta rất không quen.
"Không phải trước đây em nói xem bói giúp anh không đủ trả ân tình sao?" Chu Tử Uyên nghi ngờ.
"Trước khác, nay khác." Thạch Khải nói một câu nho nhã. Sau đó sờ mũi nói: "Kết hôn rồi dìu già dắt trẻ, không nắm chặt cơ hội kiếm tiền thì làm sao em nuôi anh ấy nổi?"
Vừa nói, Thạch Khải vừa vuốt ve đầu Hứa Ninh. Cậu thuận thế cọ cọ đầu vào tay cô, vẻ mặt thích ý.
"..." Hình như có gì đó không ổn. Chu Tử Uyên cảm giác mình tốt nhất nên ngồi xuống bình tĩnh một lúc.
Nhưng trước khi bình tĩnh lại, hắn lấy ví tiền ra và đếm mười tờ 100 đưa cho cô: "Nếu không có vấn đề gì thì bắt đầu xem đi."
"Công ty lại có chuyện gì à?" Thạch Khải tò mò.
"Không phải công ty. Hừ, chỉ cần anh nghiêm túc, có chuyện gì có thể làm khó được anh chứ? Việc rất nhỏ." Chu Tử Uyên kiêu ngạo ưỡn ngực.
"Ồ? Vậy tại sao bác trai lại giúp anh dọn dẹp đống lộn xộn hai lần?" Thạch Khải đột nhiên đâm một dao.
Chu Tử Uyên ngẩn ra, lập tức bật khóc: suýt chút nữa đã quên, cô gái này cái gì cũng xem ra. Hắn giải thích: "Đó là chuyện của một tháng trước. Hiện tại đã hoàn toàn bắt đầu."
"Không xem công việc, vậy anh muốn xem gì?" Thạch Khải càng thêm kỳ quái.
Chu Tử Uyên ngẩng đầu nhìn trời, nhỏ giọng nói: "Hôn nhân. Em xem giúp anh thử nửa kia tương lai của anh đang ở đâu."
Hứa Ninh ở bên cạnh che miệng cười trộm, người nào đó xuân tâm nhộn nhạo à.
"..." Thạch Khải trả lại tiền, nói mà không có biểu cảm gì: "Điều này em không xem, em không làm mai giúp anh."
"Hả?" Chu Tử Uyên ngẩn ra: "Thế nào, không thể xem sao?"
"Anh định để em mai mối cho anh với phụ nữ trên đời này sao?" Thạch Khải rất muốn trợn mắt: "Nếu như anh thích ai thì dẫn người đó đến, em sẽ giúp anh xem tương lai."
Chu Tử Uyên nhụt chí một hồi. Sau khi suy nghĩ, hắn hỏi: "Nếu sau này công ty gặp rắc rối, anh có thể tìm em giúp đỡ không?"
"Việc lớn thì có thể, việc nhỏ mặc kệ." Thạch Khải nghiêm túc nói: "Cuộc sống vẫn phải dựa vào bản thân." Không ai biết một ngày nào đó dị năng lại sẽ bỏ nhà trốn đi.
"Vậy cũng được." Chu Tử Uyên cười thỏa mãn: "Ở ngã rẽ quan trọng của cuộc đời. Nếu như có thể tìm được một người đáng tin cậy để tư vấn, anh sẽ cảm thấy rất tốt."
--- ---
Tiễn bạn thân đi, Thạch Khải lầm bầm nói: "Em còn tưởng rằng Chu Tử Uyên rất thích Lữ Tĩnh chứ."
Hứa Ninh buồn bực: "Lữ Tĩnh là ai?"
"Chính là nữ cảnh sát giao thông kia. Chu Tử Uyên không phải thường xuyên đậu xe lung tung để cho người ta viết hóa đơn phạt cho anh ta sao?" Thạch Khải nhắc nhở.
Hứa Ninh nhìn trời: "Tử Uyên không phải là người xấu. Nhưng thỉnh thoảng rất thích trò đùa dai, nhàm chán sẽ đi chọc mèo chó. Theo những gì anh hiểu biết về cậu ta, có lẽ là thấy nữ cảnh sát chính trực nên cố ý trêu chọc người ta, tốt nhất chọc cho đối phương tức giận đến dậm chân. Dù sao viết hóa đơn phạt thì cậu ta sẽ chủ động đi nộp tiền phạt."
Thạch Khải không có gì để nói. Người nào đó thật đủ nhàm chán.
"Trên đời này không có nhiều người đàn ông tốt như anh." Hứa Ninh vừa nói vừa ôm Thạch Khải từ sau lưng, vẻ mặt vô cùng đáng thương: "A Khải, anh không tìm thấy đồng hồ. Em nhanh bói cho anh một quẻ xem nó đang ở đâu."
Thạch Khải đỡ trán: "Hai ngày trước không phải anh mới ném dây thắt lưng lung tung hả?"
Hứa Ninh liếm môi, để mặt sát vào, đầu chôn vào giữa cổ vợ mình: "Đúng vậy, đúng vậy, nhờ có em xem ra nó ở đâu. Em xem giúp anh một lần đi mà!"
Thạch Khải bất lực mỉm cười, nói cho cậu kết luận: "Đồng hồ bị anh tiện tay đặt bên cạnh máy giặt, một lát nữa nhớ đi lấy."
"Được, anh biết rồi." Hứa Ninh tỏ vẻ thỏa mãn, giống như con mèo câu trộm cá.
Cậu không quan tâm đến đồng hồ, dù sao làm mất có thể mua lại chiếc khác. Nhưng cậu cực yêu vẻ mặt bất lực của A Khải. A Khải rõ ràng lập trường kiên định, chỉ muốn gặp phải việc lớn mới xem bói. Nhưng nhiều lần phá lệ vì cậu, xem bói vì mấy chuyện vặt vãnh.
Cảm giác được nuông chiều quá tốt, làm cho người ta khó có thể kiềm chế. Hứa Ninh nghĩ thầm: cậu cứ tiếp tục giả vờ đãng trí là được.
"Đúng rồi, mẹ nói muốn gặp em, kêu chúng ta về nhà ăn bữa cơm vào thứ sáu tuần này." Hứa Ninh rất vui mừng: "Mẹ là người rất tốt đúng không? Anh cảm thấy, dường như bà rất thích em."
Thạch Khải nhìn trời: "Tháng này em đã giúp bà tìm quần áo một lần, nhẫn hai lần, dây chuyền ba lần, mỹ phẩm dưỡng da bốn lần. Em cho rằng bà nhất định rất thích em. À, bệnh hay quên của anh dường như rất giống với mẹ."
Dừng một chút, cô hỏi: "Thật sự không nói cho gia đình anh chuyện em biết xem bói sao?"
Hứa Ninh kiên quyết lắc đầu: "Đừng nói, nói rồi ngược lại làm cho bọn họ lo lắng. Dù sao xảy ra chuyện gì có giúp là được. Cách đây không lâu, cổ phiếu của công ty bị người mua lại một cách ác ý. Nếu không phải là em phát hiện không ổn, còn mơ hồi nhắc nhở ba và anh trai à? May là phát hiện đúng lúc, công ty không bị ảnh hưởng lớn. Kể từ đó, ngay cả anh trai ế trong nhà đều khen ngợi em hết lời."
Thạch Khải không nói lời nào. Bởi vì cô biết A Ninh đang nói sự thật chứ không phải những lời khách sáo. Cô cũng vô tình nhận được loại video clip này, nhìn thấy ba mẹ và anh chồng trong video thay nhau khen ngợi cô, hai má của cô không khỏi nóng lên.
"Thật tuyệt khi người nhà của anh đồng ý chấp nhận em." Thạch Khải rầu rĩ nói.
Hứa Ninh ôm vợ càng chặt hơn, trịnh trọng nói: "Đương nhiên sẽ không có vấn đề, bọn họ đều là người tốt."
Thạch Khải cười, hơi vùng vẫy: "Anh ôm đủ chưa?"
Hứa Ninh cợt nhả trả lời: "Không đủ. Vợ của anh vừa xinh đẹp vừa đảm đang, còn rất dịu dàng, vĩnh viễn ôm không đủ."
Thạch Khải bất lực: "Anh buông ra đi, lát nữa em phải đi gặp bà Diệp Văn."
"Bà ta bị sao vậy?" Hứa Ninh nghe lời buông tay, nhưng giây tiếp theo đã kéo Thạch Khải lên ghế, vòng tay ôm eo nhỏ của vợ rồi tiếp tục hỏi.
Thạch Khải nhìn trời: "Bà nói gần đây đang bị người theo dõi, rất sợ hãi."
"Nói ra thật là kỳ quái, bà ta vẫn luôn làm việc tốt. Tại sao luôn gặp chuyện xui xẻo thế?" Hứa Ninh hỏi: "Kết quả xem bói thế nào?"
Thạch Khải duy trì tư thế nhìn trời, cố gắng kìm lại nụ cười trên môi: "Bà được người chất phác quý mến, nhỏ hơn bà Diệp ba tuổi. Ông ta muốn kết bạn với bà Diệp, nhưng không biết nói thế nào. Vì vậy cứ đi theo sau bà Diệp, hy vọng tìm cơ hội nói chuyện trực tiếp. Nhưng người này quá ngu ngốc, đi theo mấy ngày cũng không tìm được cơ hội, còn bị bà Diệp phát hiện."
"Mặc dù hành động cực kỳ giống tên si tình, nhưng thực ra là người tốt. Ông ta có công việc ổn định, nhân phẩm tốt, hơn nữa rất thích bà Diệp. Đây là lần đầu tiên trong đời ông ta theo dõi người khác, nên nghiệp vụ rất không chuyên nghiệp."
Hứa Ninh thở dài: "Quả nhiên cánh rừng lớn hơn chim gì cũng có. Đáng tiếc bà Diệp bị chồng cũ tổn thương rất sâu, có lẽ sẽ không đồng ý."
"Người quý mến này quá ngu ngốc. Mặc kệ bị từ chối ra sao đều sẽ lén lút quan tâm bà Diệp. Cho nên ba năm sau, ông ta sẽ thành công ôm người đẹp về." Thạch Khải cười khẽ: "Em vẫn cảm thấy người đàn ông ngu ngốc khá đáng yêu."
Tiếp theo, cô vỗ vai Hứa Ninh, cười bổ sung: "Anh cũng rất đáng yêu." Không đợi Hứa Ninh trả lời thì cô đã xoay người đi ra ngoài.
Hứa Ninh được vợ khen vui vẻ hồi lâu. Một lát sau mới tỉnh táo lại, vợ yêu dường như đang quanh co lòng vòng nói cậu ngu ngốc thì phải.
Hứa Ninh không hề tức giận, đắc thắng phản kích: "Cậu muốn tìm người kết hôn, tìm được người chưa? Chó độc thân, ha ha ha ha..."
Chu Tử Uyên nghĩ thầm, tên này không cứu được rồi. Nhưng giây tiếp theo, hắn mặt dày nói: "Nếu đều là người một nhà nên để cô ấy xem cho tớ một quẻ chứ?"
Hứa Ninh khịt mũi con thường: "Ai là người một nhà với cậu? Cậu họ Chu, còn tớ họ Hứa đấy. Hay là sau này cậu định theo họ của tớ?"
Chu Tử Uyên vỗ ngực nói ngay thẳng: "Mặc dù chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm của chúng ta như anh em ruột!"
"Cũng không có." Hứa Ninh yên lặng phản bác.
Nhưng đùa giỡn thì đùa giỡn, cậu vẫn gọi Thạch Khải đến: "Vợ ơi, Tử Uyên tìm em xem bói."
Thạch Khải nhìn chằm chằm Chu Tử Uyên một hồi, nhìn đến khi người nổi da gà lên. Sau đó xòe tay ra: "Tiền tư vấn 1000 đồng."
Chu Tử Uyên ngạc nhiên nhìn lại. Không phải hắn tiếc tiền, chỉ là trước đây hắn muốn trả tiền thì người nào đó không chịu lấy. Bây giờ sửa lại tác phong làm cho người ta rất không quen.
"Không phải trước đây em nói xem bói giúp anh không đủ trả ân tình sao?" Chu Tử Uyên nghi ngờ.
"Trước khác, nay khác." Thạch Khải nói một câu nho nhã. Sau đó sờ mũi nói: "Kết hôn rồi dìu già dắt trẻ, không nắm chặt cơ hội kiếm tiền thì làm sao em nuôi anh ấy nổi?"
Vừa nói, Thạch Khải vừa vuốt ve đầu Hứa Ninh. Cậu thuận thế cọ cọ đầu vào tay cô, vẻ mặt thích ý.
"..." Hình như có gì đó không ổn. Chu Tử Uyên cảm giác mình tốt nhất nên ngồi xuống bình tĩnh một lúc.
Nhưng trước khi bình tĩnh lại, hắn lấy ví tiền ra và đếm mười tờ 100 đưa cho cô: "Nếu không có vấn đề gì thì bắt đầu xem đi."
"Công ty lại có chuyện gì à?" Thạch Khải tò mò.
"Không phải công ty. Hừ, chỉ cần anh nghiêm túc, có chuyện gì có thể làm khó được anh chứ? Việc rất nhỏ." Chu Tử Uyên kiêu ngạo ưỡn ngực.
"Ồ? Vậy tại sao bác trai lại giúp anh dọn dẹp đống lộn xộn hai lần?" Thạch Khải đột nhiên đâm một dao.
Chu Tử Uyên ngẩn ra, lập tức bật khóc: suýt chút nữa đã quên, cô gái này cái gì cũng xem ra. Hắn giải thích: "Đó là chuyện của một tháng trước. Hiện tại đã hoàn toàn bắt đầu."
"Không xem công việc, vậy anh muốn xem gì?" Thạch Khải càng thêm kỳ quái.
Chu Tử Uyên ngẩng đầu nhìn trời, nhỏ giọng nói: "Hôn nhân. Em xem giúp anh thử nửa kia tương lai của anh đang ở đâu."
Hứa Ninh ở bên cạnh che miệng cười trộm, người nào đó xuân tâm nhộn nhạo à.
"..." Thạch Khải trả lại tiền, nói mà không có biểu cảm gì: "Điều này em không xem, em không làm mai giúp anh."
"Hả?" Chu Tử Uyên ngẩn ra: "Thế nào, không thể xem sao?"
"Anh định để em mai mối cho anh với phụ nữ trên đời này sao?" Thạch Khải rất muốn trợn mắt: "Nếu như anh thích ai thì dẫn người đó đến, em sẽ giúp anh xem tương lai."
Chu Tử Uyên nhụt chí một hồi. Sau khi suy nghĩ, hắn hỏi: "Nếu sau này công ty gặp rắc rối, anh có thể tìm em giúp đỡ không?"
"Việc lớn thì có thể, việc nhỏ mặc kệ." Thạch Khải nghiêm túc nói: "Cuộc sống vẫn phải dựa vào bản thân." Không ai biết một ngày nào đó dị năng lại sẽ bỏ nhà trốn đi.
"Vậy cũng được." Chu Tử Uyên cười thỏa mãn: "Ở ngã rẽ quan trọng của cuộc đời. Nếu như có thể tìm được một người đáng tin cậy để tư vấn, anh sẽ cảm thấy rất tốt."
--- ---
Tiễn bạn thân đi, Thạch Khải lầm bầm nói: "Em còn tưởng rằng Chu Tử Uyên rất thích Lữ Tĩnh chứ."
Hứa Ninh buồn bực: "Lữ Tĩnh là ai?"
"Chính là nữ cảnh sát giao thông kia. Chu Tử Uyên không phải thường xuyên đậu xe lung tung để cho người ta viết hóa đơn phạt cho anh ta sao?" Thạch Khải nhắc nhở.
Hứa Ninh nhìn trời: "Tử Uyên không phải là người xấu. Nhưng thỉnh thoảng rất thích trò đùa dai, nhàm chán sẽ đi chọc mèo chó. Theo những gì anh hiểu biết về cậu ta, có lẽ là thấy nữ cảnh sát chính trực nên cố ý trêu chọc người ta, tốt nhất chọc cho đối phương tức giận đến dậm chân. Dù sao viết hóa đơn phạt thì cậu ta sẽ chủ động đi nộp tiền phạt."
Thạch Khải không có gì để nói. Người nào đó thật đủ nhàm chán.
"Trên đời này không có nhiều người đàn ông tốt như anh." Hứa Ninh vừa nói vừa ôm Thạch Khải từ sau lưng, vẻ mặt vô cùng đáng thương: "A Khải, anh không tìm thấy đồng hồ. Em nhanh bói cho anh một quẻ xem nó đang ở đâu."
Thạch Khải đỡ trán: "Hai ngày trước không phải anh mới ném dây thắt lưng lung tung hả?"
Hứa Ninh liếm môi, để mặt sát vào, đầu chôn vào giữa cổ vợ mình: "Đúng vậy, đúng vậy, nhờ có em xem ra nó ở đâu. Em xem giúp anh một lần đi mà!"
Thạch Khải bất lực mỉm cười, nói cho cậu kết luận: "Đồng hồ bị anh tiện tay đặt bên cạnh máy giặt, một lát nữa nhớ đi lấy."
"Được, anh biết rồi." Hứa Ninh tỏ vẻ thỏa mãn, giống như con mèo câu trộm cá.
Cậu không quan tâm đến đồng hồ, dù sao làm mất có thể mua lại chiếc khác. Nhưng cậu cực yêu vẻ mặt bất lực của A Khải. A Khải rõ ràng lập trường kiên định, chỉ muốn gặp phải việc lớn mới xem bói. Nhưng nhiều lần phá lệ vì cậu, xem bói vì mấy chuyện vặt vãnh.
Cảm giác được nuông chiều quá tốt, làm cho người ta khó có thể kiềm chế. Hứa Ninh nghĩ thầm: cậu cứ tiếp tục giả vờ đãng trí là được.
"Đúng rồi, mẹ nói muốn gặp em, kêu chúng ta về nhà ăn bữa cơm vào thứ sáu tuần này." Hứa Ninh rất vui mừng: "Mẹ là người rất tốt đúng không? Anh cảm thấy, dường như bà rất thích em."
Thạch Khải nhìn trời: "Tháng này em đã giúp bà tìm quần áo một lần, nhẫn hai lần, dây chuyền ba lần, mỹ phẩm dưỡng da bốn lần. Em cho rằng bà nhất định rất thích em. À, bệnh hay quên của anh dường như rất giống với mẹ."
Dừng một chút, cô hỏi: "Thật sự không nói cho gia đình anh chuyện em biết xem bói sao?"
Hứa Ninh kiên quyết lắc đầu: "Đừng nói, nói rồi ngược lại làm cho bọn họ lo lắng. Dù sao xảy ra chuyện gì có giúp là được. Cách đây không lâu, cổ phiếu của công ty bị người mua lại một cách ác ý. Nếu không phải là em phát hiện không ổn, còn mơ hồi nhắc nhở ba và anh trai à? May là phát hiện đúng lúc, công ty không bị ảnh hưởng lớn. Kể từ đó, ngay cả anh trai ế trong nhà đều khen ngợi em hết lời."
Thạch Khải không nói lời nào. Bởi vì cô biết A Ninh đang nói sự thật chứ không phải những lời khách sáo. Cô cũng vô tình nhận được loại video clip này, nhìn thấy ba mẹ và anh chồng trong video thay nhau khen ngợi cô, hai má của cô không khỏi nóng lên.
"Thật tuyệt khi người nhà của anh đồng ý chấp nhận em." Thạch Khải rầu rĩ nói.
Hứa Ninh ôm vợ càng chặt hơn, trịnh trọng nói: "Đương nhiên sẽ không có vấn đề, bọn họ đều là người tốt."
Thạch Khải cười, hơi vùng vẫy: "Anh ôm đủ chưa?"
Hứa Ninh cợt nhả trả lời: "Không đủ. Vợ của anh vừa xinh đẹp vừa đảm đang, còn rất dịu dàng, vĩnh viễn ôm không đủ."
Thạch Khải bất lực: "Anh buông ra đi, lát nữa em phải đi gặp bà Diệp Văn."
"Bà ta bị sao vậy?" Hứa Ninh nghe lời buông tay, nhưng giây tiếp theo đã kéo Thạch Khải lên ghế, vòng tay ôm eo nhỏ của vợ rồi tiếp tục hỏi.
Thạch Khải nhìn trời: "Bà nói gần đây đang bị người theo dõi, rất sợ hãi."
"Nói ra thật là kỳ quái, bà ta vẫn luôn làm việc tốt. Tại sao luôn gặp chuyện xui xẻo thế?" Hứa Ninh hỏi: "Kết quả xem bói thế nào?"
Thạch Khải duy trì tư thế nhìn trời, cố gắng kìm lại nụ cười trên môi: "Bà được người chất phác quý mến, nhỏ hơn bà Diệp ba tuổi. Ông ta muốn kết bạn với bà Diệp, nhưng không biết nói thế nào. Vì vậy cứ đi theo sau bà Diệp, hy vọng tìm cơ hội nói chuyện trực tiếp. Nhưng người này quá ngu ngốc, đi theo mấy ngày cũng không tìm được cơ hội, còn bị bà Diệp phát hiện."
"Mặc dù hành động cực kỳ giống tên si tình, nhưng thực ra là người tốt. Ông ta có công việc ổn định, nhân phẩm tốt, hơn nữa rất thích bà Diệp. Đây là lần đầu tiên trong đời ông ta theo dõi người khác, nên nghiệp vụ rất không chuyên nghiệp."
Hứa Ninh thở dài: "Quả nhiên cánh rừng lớn hơn chim gì cũng có. Đáng tiếc bà Diệp bị chồng cũ tổn thương rất sâu, có lẽ sẽ không đồng ý."
"Người quý mến này quá ngu ngốc. Mặc kệ bị từ chối ra sao đều sẽ lén lút quan tâm bà Diệp. Cho nên ba năm sau, ông ta sẽ thành công ôm người đẹp về." Thạch Khải cười khẽ: "Em vẫn cảm thấy người đàn ông ngu ngốc khá đáng yêu."
Tiếp theo, cô vỗ vai Hứa Ninh, cười bổ sung: "Anh cũng rất đáng yêu." Không đợi Hứa Ninh trả lời thì cô đã xoay người đi ra ngoài.
Hứa Ninh được vợ khen vui vẻ hồi lâu. Một lát sau mới tỉnh táo lại, vợ yêu dường như đang quanh co lòng vòng nói cậu ngu ngốc thì phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.