Chương 6: Kiều Diễm 2
Xán Diêu
24/10/2023
Mưa rơi không ngớt, không khí ngột ngạt.
Vệ Trăn khuôn mặt trầm tĩnh, phóng tầm mắt phiếm hồng, vẫn thản nhiên đón vẻ dò xét của hắn như cũ.
Nàng cả người là máu, đã khó biện giải, nếu như không có cách nào lập tức rửa sạch hiềm nghi cho mình thì tội danh giết hại Vương tự rơi xuống, không có khả năng còn có thể sống.
Một chiêu kiếm tẩu thiên phong này gần như cực đoan, cũng là đang đánh cược hắn có thể tạm thời buông xuống lòng nghi ngờ hay không.
Sự trầm mặc dài dằng dặc, lâu đến mức da thịt Vệ Trăn lộ ra bên ngoài hiện lên một lớp da gà, cũng không nghe được người kia mở miệng.
Mi mắt thon dài của nàng không tự chủ được run rẩy, chỉ cảm thấy ánh mắt của người trước mặt rõ ràng bình tĩnh, lại như là một lưỡi dao đang nhẹ nhàng khoét lấy da thịt của nàng.
Ánh nến nổi bật lên mặt mày sắc bén của hắn, giống như lưỡi dao chói lọi, sẵn sàng tuốt ra khỏi vỏ.
Một khắc ngắn ngủi lại dài dằng dặc như một năm.
Hắn sáp đến gần hơn chút, khí tức quá lăng liệt khiến Vệ Trăn cảm thấy rất khó chịu, lập tức phá vỡ giằng co giữa hai người.
Sau một khắc, hơi thở ấm áp của hắn phun ở trên mặt nàng, động tác hơi có vẻ cứng ngắc kéo váy áo của nàng, ôn nhu nói: "Vệ đại tiểu thư, trước tiên mặc y phục lại đã."
Lời này là ý gì không cần nói cũng biết.
Thân thể Vệ Trăn thoáng cứng lại, tựa như người chết chìm, rốt cục cũng có được cơ hội thở dốc.
Nàng xoay người cài lại váy áo, ngón tay dài nhọn buộc lại cạp váy thoăn thoắt, cố gắng không để cho hắn nhìn ra điểm khác thường, ôn nhu nói: "Mới rồi dưới tình thế cấp bách mạo phạm, mới đưa ra hạ sách này, xin thiếu tướng quân tha thứ ta vô lễ. Chỉ là còn có một yêu cầu quá đáng, chuyện tối nay ta cũng không muốn người ngoài biết được, có thể xin thiếu tướng quân giữ bí mật giúp ta hay không?"
Kỳ Yến cũng không nhìn nàng, ánh mắt rơi vào bên trên bình phong ở bên cạnh.
Lúc này, bên ngoài truyền đến một thanh âm phá vỡ cuộc trò chuyện của hai người.
"Thiếu tướng quân, đã tìm được thích khách ám sát quân thượng."
Bàn tay Vệ Trăn đang thắt cạp váy hơi ngừng lại.
Kỳ Yến hỏi: "Tìm được ở nơi nào?"
"Cung điện bên cạnh Hồ Uyển, hai tên thích khách ám sát quân thượng chưa thoả mãn, từ viện hậu điện chạy trốn, một đường nấp vào Hồ Uyển. Lúc chúng ta điều tra được bọn họ, thích khách kia còn bắt lấy huân tước tử đệ, ý muốn dùng cái này áp chế. Thuộc hạ đã bắt được người rồi."
Ngoài điện vang lên một trận ồn ào, mơ hồ nương theo tiếng kêu gào của ai đó, mông lung từ lớp màn cửa bên ngoài xuyên vào.
Vệ Trăn phát giác không đúng, ám sát quân thượng... Tối nay người bị những người bên ngoài kia bắt được đến tột cùng là ai? Trong lúc suy nghĩ, nàng kịp phản ứng, cũng là chưa từng ngờ tới, bên trong yến hội còn xảy ra chuyện lớn như vậy.
Nàng nhìn về phía người bên cạnh: "Thiếu tướng quân?"
Thanh âm yêu kiều, ánh mắt trong suốt, dường như nhắc nhở hắn, thích khách đã bị bắt, việc này căn bản không có liên quan đến nàng.
Kỳ Yến thu hồi trường kiếm lại vỏ kiếm, giọng nói trầm thấp truyền vào bên tai nàng: "Tối nay mạo phạm Vệ đại tiểu thư, ngày khác nhất định sẽ tới cửa tự mình xin lỗi."
Thủy trầm hương quanh quẩn bên người nàng bỗng nhiên đi xa, Vệ Trăn đưa mắt nhìn bóng lưng hắn rời đi, nước mưa từ ngoài cửa đánh vào, nhưng ngay vào giây phút hắn muốn bước ra khỏi cánh cửa, ngoài điện lại có người đến báo.
Thiếu niên ngừng chân lại, đèn sừng dê cung đình lay động, chiếu lên nửa người hắn.
Cách có hơi xa, Vệ Trăn mơ mơ hồ hồ chỉ nghe mấy chữ như "Lục điện hạ" "Gặp chuyện". Mấy giây sau, hắn nghiêng mặt quăng ánh mắt về phía Vệ Trăn.
Cái nhìn kia ánh mắt sâu ngầm, hàng mi dày đặc, mang theo chút cảm xúc nhìn không thấu.
Tiếng thúc giục ngoài điện có vẻ cấp thiết: "Việc liên quan đến Lục điện hạ, thiếu tướng quân, ngài mau chóng quay về."
Thiếu niên môi mỏng nhếch thành một đường, quay đầu xách theo kiếm, sải bước vượt qua cánh cửa.
Thị vệ vây quanh ở bên ngoài điện xá lui ra ngoài, tiếng bước chân nương theo tiếng va chạm của giáp trụ dần dần rời xa, cho đến khi không nghe thấy.
Ánh mắt lúc hắn rời đi vẫn còn đang hiển hiện ở trước mắt nàng, Vệ Trăn biết hắn sẽ không vô duyên vô cớ quay đầu nhìn nàng, nhất định là liên tưởng đến cái gì.
Nhưng bất kể như thế nào, chí ít lúc này đã tránh khỏi.
Vệ Trăn phân phó hộ vệ tìm một kiện y phục sạch sẽ tới.
Huyết y bị ném vào trong chậu than, ánh lửa dấy lên, cắn nuốt vải áo đến gần như không còn.
Vệ Trăn khuôn mặt trầm tĩnh, phóng tầm mắt phiếm hồng, vẫn thản nhiên đón vẻ dò xét của hắn như cũ.
Nàng cả người là máu, đã khó biện giải, nếu như không có cách nào lập tức rửa sạch hiềm nghi cho mình thì tội danh giết hại Vương tự rơi xuống, không có khả năng còn có thể sống.
Một chiêu kiếm tẩu thiên phong này gần như cực đoan, cũng là đang đánh cược hắn có thể tạm thời buông xuống lòng nghi ngờ hay không.
Sự trầm mặc dài dằng dặc, lâu đến mức da thịt Vệ Trăn lộ ra bên ngoài hiện lên một lớp da gà, cũng không nghe được người kia mở miệng.
Mi mắt thon dài của nàng không tự chủ được run rẩy, chỉ cảm thấy ánh mắt của người trước mặt rõ ràng bình tĩnh, lại như là một lưỡi dao đang nhẹ nhàng khoét lấy da thịt của nàng.
Ánh nến nổi bật lên mặt mày sắc bén của hắn, giống như lưỡi dao chói lọi, sẵn sàng tuốt ra khỏi vỏ.
Một khắc ngắn ngủi lại dài dằng dặc như một năm.
Hắn sáp đến gần hơn chút, khí tức quá lăng liệt khiến Vệ Trăn cảm thấy rất khó chịu, lập tức phá vỡ giằng co giữa hai người.
Sau một khắc, hơi thở ấm áp của hắn phun ở trên mặt nàng, động tác hơi có vẻ cứng ngắc kéo váy áo của nàng, ôn nhu nói: "Vệ đại tiểu thư, trước tiên mặc y phục lại đã."
Lời này là ý gì không cần nói cũng biết.
Thân thể Vệ Trăn thoáng cứng lại, tựa như người chết chìm, rốt cục cũng có được cơ hội thở dốc.
Nàng xoay người cài lại váy áo, ngón tay dài nhọn buộc lại cạp váy thoăn thoắt, cố gắng không để cho hắn nhìn ra điểm khác thường, ôn nhu nói: "Mới rồi dưới tình thế cấp bách mạo phạm, mới đưa ra hạ sách này, xin thiếu tướng quân tha thứ ta vô lễ. Chỉ là còn có một yêu cầu quá đáng, chuyện tối nay ta cũng không muốn người ngoài biết được, có thể xin thiếu tướng quân giữ bí mật giúp ta hay không?"
Kỳ Yến cũng không nhìn nàng, ánh mắt rơi vào bên trên bình phong ở bên cạnh.
Lúc này, bên ngoài truyền đến một thanh âm phá vỡ cuộc trò chuyện của hai người.
"Thiếu tướng quân, đã tìm được thích khách ám sát quân thượng."
Bàn tay Vệ Trăn đang thắt cạp váy hơi ngừng lại.
Kỳ Yến hỏi: "Tìm được ở nơi nào?"
"Cung điện bên cạnh Hồ Uyển, hai tên thích khách ám sát quân thượng chưa thoả mãn, từ viện hậu điện chạy trốn, một đường nấp vào Hồ Uyển. Lúc chúng ta điều tra được bọn họ, thích khách kia còn bắt lấy huân tước tử đệ, ý muốn dùng cái này áp chế. Thuộc hạ đã bắt được người rồi."
Ngoài điện vang lên một trận ồn ào, mơ hồ nương theo tiếng kêu gào của ai đó, mông lung từ lớp màn cửa bên ngoài xuyên vào.
Vệ Trăn phát giác không đúng, ám sát quân thượng... Tối nay người bị những người bên ngoài kia bắt được đến tột cùng là ai? Trong lúc suy nghĩ, nàng kịp phản ứng, cũng là chưa từng ngờ tới, bên trong yến hội còn xảy ra chuyện lớn như vậy.
Nàng nhìn về phía người bên cạnh: "Thiếu tướng quân?"
Thanh âm yêu kiều, ánh mắt trong suốt, dường như nhắc nhở hắn, thích khách đã bị bắt, việc này căn bản không có liên quan đến nàng.
Kỳ Yến thu hồi trường kiếm lại vỏ kiếm, giọng nói trầm thấp truyền vào bên tai nàng: "Tối nay mạo phạm Vệ đại tiểu thư, ngày khác nhất định sẽ tới cửa tự mình xin lỗi."
Thủy trầm hương quanh quẩn bên người nàng bỗng nhiên đi xa, Vệ Trăn đưa mắt nhìn bóng lưng hắn rời đi, nước mưa từ ngoài cửa đánh vào, nhưng ngay vào giây phút hắn muốn bước ra khỏi cánh cửa, ngoài điện lại có người đến báo.
Thiếu niên ngừng chân lại, đèn sừng dê cung đình lay động, chiếu lên nửa người hắn.
Cách có hơi xa, Vệ Trăn mơ mơ hồ hồ chỉ nghe mấy chữ như "Lục điện hạ" "Gặp chuyện". Mấy giây sau, hắn nghiêng mặt quăng ánh mắt về phía Vệ Trăn.
Cái nhìn kia ánh mắt sâu ngầm, hàng mi dày đặc, mang theo chút cảm xúc nhìn không thấu.
Tiếng thúc giục ngoài điện có vẻ cấp thiết: "Việc liên quan đến Lục điện hạ, thiếu tướng quân, ngài mau chóng quay về."
Thiếu niên môi mỏng nhếch thành một đường, quay đầu xách theo kiếm, sải bước vượt qua cánh cửa.
Thị vệ vây quanh ở bên ngoài điện xá lui ra ngoài, tiếng bước chân nương theo tiếng va chạm của giáp trụ dần dần rời xa, cho đến khi không nghe thấy.
Ánh mắt lúc hắn rời đi vẫn còn đang hiển hiện ở trước mắt nàng, Vệ Trăn biết hắn sẽ không vô duyên vô cớ quay đầu nhìn nàng, nhất định là liên tưởng đến cái gì.
Nhưng bất kể như thế nào, chí ít lúc này đã tránh khỏi.
Vệ Trăn phân phó hộ vệ tìm một kiện y phục sạch sẽ tới.
Huyết y bị ném vào trong chậu than, ánh lửa dấy lên, cắn nuốt vải áo đến gần như không còn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.