Chương 9: Kiều Diễm 5
Xán Diêu
24/10/2023
Lúc chạng vạng tối, nàng ở trong mưa chạy hết tốc lực, lại thêm tinh thần mệt mỏi, lúc này chỉ cảm thấy lâng lâng từng cơn, Vệ Trăn thân thể suy nhược, ý thức đã có chút không chịu nổi.
Trước khi Vệ Lăng rời đi, đã giúp nàng gọi mụ mụ.
Nàng tựa trán ở trên cột giường, nhẹ nhàng ho khan, vô thức đưa tay sờ bên tai nóng hổi, tay lại treo ở không trung, tiếp đó cả người chậm rãi cứng đờ.
Trân châu vốn phải treo trên lỗ tai lại biến mất.
Biến mất từ khi nào? Nàng nhớ rõ trước khi cung yến luôn mang theo...
Một loại khả năng nổi lên trong lòng, trên cổ Vệ Trăn rịn ra một tầng mồ hôi lạnh thật mỏng.
Nàng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nơi xa yến khách điện hình dáng um tùm, giống như một con dã thú ngủ say, cúi ghé vào bên trong bóng đêm, lộ ra âm hàn vô tận.
***
Đêm đã qua giờ Tý, một chỗ trong cung điện Chương Hoa Ly cung, ánh đèn chưa từng tắt, bọn thị vệ đang lục soát hiện trường.
Vết máu trên đất đã bị rửa sạch, nhưng mùi máu tanh vẫn nồng nặc đến mức khó bỏ qua.
Một người thị vệ trong đó cúi đầu lục soát giường, một vòng ánh sáng nhỏ xíu lọt vào khóe mắt của hắn.
Hắn ngồi xổm xuống, mò được một vật dưới mép giường.
"Thiếu tướng quân."
Kỳ Yến đang ở bên cạnh lư hương, nghe được động tĩnh xoay người lại.
Thị vệ hai tay trình đồ vật lên. Một hoa tai trân châu đang nằm ở trong lòng bàn tay của hắn, một nửa nhuốm máu đông lại, một nửa đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Hình dạng mượt mà, chất lượng trong suốt, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.
"Hoa tai nữ tử?"
"Vâng, tiểu nhân tìm được ở dưới giường, chẳng biết tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, bên trên nhiễm máu, sợ là... có liên quan đến Cảnh Khác điện hạ."
Kỳ Yến đưa tay cầm lấy hoa tai kia, mi tâm hơi nhíu lại, "Hình như ta đã thấy qua ở đâu rồi."
"Thiếu tướng quân đã thấy qua rồi?"
Đầu ngón tay của Kỳ Yến gõ nhẹ lên châu, không nói.
Tiếng mưa rơi ồn ào náo động, cỏ cây lay động đan xen phát ra thanh âm ào ào.
Thật lâu sau, hắn nói khẽ: "Là nàng."
Thị vệ đang muốn hỏi thăm, Kỳ Yến với khuôn mặt ngọc bạch, đã nắm bàn tay lại, hắn nâng con ngươi trong suốt sáng ngời lên, nhanh chân đi về phía giường, "Lại tìm kiếm, không có khả năng chỉ có chỗ này, nhất định còn có những manh mối khác."
Phương xa chân trời có sấm rền lóe lên, mưa to trút xuống.
***
Sấm mùa xuân nổ lên từng trận từng trận, mưa rơi xuống hồ nước trong đình viện tóe lên một vòng một vòng gợn sóng, một đêm mưa gió ảm đạm, bụi hoa hải đường dưới cửa bị nước xối mà cành cong thành một độ cong mềm mại.
"Tiểu thư, tiểu thư?"
Vệ Trăn tóc mai ẩm ướt mồ hôi, từ trong mộng bừng tỉnh.
Ánh nắng lưa thưa từ màn tơ xuyên vào, chiếu lên gương mặt diễm lệ của thiếu nữ.
Hai gò má và trên cổ nàng tất cả đều là mồ hôi lạnh, trong mắt hoảng sợ mang theo hơi nước, tóc dài ẩm ướt bám lên cần cổ tuyết trắng, cánh môi hiện ra vẻ mỹ lệ của bệnh trạng, lâm li đến độ giống như một đóa hoa trà sắp héo tàn.
Ánh mắt đã tan rã của nàng tụ lại, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc hòa ái, là mụ mụ hầu ở bên người nàng từ nhỏ đến lớn.
"Mẫu..."
Trong mắt Điền A Mẫu tràn đầy thương yêu, cầm lấy khăn thấm nước nhẹ nhàng lau đi mồ hôi rịn trên thái dương của nàng.
"Tiểu thư hôm qua gặp mưa nhiễm phong hàn, phát sốt cả đêm. Lại gặp ác mộng?"
Vệ Trăn thở khẽ. Nàng mơ thấy một màn Cảnh Khác nhào về phía mình tại Noãn Điện hôm qua.
Đêm qua nàng từng bừng tỉnh mấy lần, trong tầm mắt đều là ánh nến lờ mờ, ám sắc kia như là máu tươi, thấm đầy toàn bộ căn phòng.
Yết hầu của nàng tắt nghẽn, nhắm hai mắt lại, ở trong lòng nói với mình đừng có suy nghĩ nhiều, chẳng qua là một giấc mộng, trong mơ tất cả đều là hư ảo.
Điền A Mẫu thấp giọng nói: "Bên ngoài có người đang chờ tiểu thư, tiểu thư muốn đi gặp không?"
"Là ai?" Đầu óc Vệ Trăn như là rỉ sét, không nảy số được, phản ứng đều chậm hơn nửa nhịp.
"Là Kỳ Yến thiếu tướng quân, đã chờ ngay trước phòng từ nửa canh giờ trước rồi, nô tỳ vốn định lấy lý do tiểu thư nhiễm phong hàn không tiện gặp khách để từ chối, nhưng hắn lại nói không sao, khăng khăng muốn gặp ngài một lần."
Vệ Trăn thần trí hỗn độn, như khối sắt nung đỏ ném vào trong nước sôi, thoắt cái tỉnh táo lại.
Ngay trong giấc mộng đêm qua của nàng: Ngày thứ hai sau khi nàng đả thương Cảnh Khác, Kỳ Yến phụ trách điều tra việc này sẽ tự mình đến một chuyến nói muốn gặp nàng, chuyện liên quan đến chứng cứ, càng như muốn bẩm báo quân thượng.
Tất cả những gì xảy ra trong mơ vào thời khắc này lại trùng hợp với hiện thực.
"Tiểu thư, muốn đi gặp hắn một chút không?" Điền A Mẫu hỏi.
Trước khi Vệ Lăng rời đi, đã giúp nàng gọi mụ mụ.
Nàng tựa trán ở trên cột giường, nhẹ nhàng ho khan, vô thức đưa tay sờ bên tai nóng hổi, tay lại treo ở không trung, tiếp đó cả người chậm rãi cứng đờ.
Trân châu vốn phải treo trên lỗ tai lại biến mất.
Biến mất từ khi nào? Nàng nhớ rõ trước khi cung yến luôn mang theo...
Một loại khả năng nổi lên trong lòng, trên cổ Vệ Trăn rịn ra một tầng mồ hôi lạnh thật mỏng.
Nàng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nơi xa yến khách điện hình dáng um tùm, giống như một con dã thú ngủ say, cúi ghé vào bên trong bóng đêm, lộ ra âm hàn vô tận.
***
Đêm đã qua giờ Tý, một chỗ trong cung điện Chương Hoa Ly cung, ánh đèn chưa từng tắt, bọn thị vệ đang lục soát hiện trường.
Vết máu trên đất đã bị rửa sạch, nhưng mùi máu tanh vẫn nồng nặc đến mức khó bỏ qua.
Một người thị vệ trong đó cúi đầu lục soát giường, một vòng ánh sáng nhỏ xíu lọt vào khóe mắt của hắn.
Hắn ngồi xổm xuống, mò được một vật dưới mép giường.
"Thiếu tướng quân."
Kỳ Yến đang ở bên cạnh lư hương, nghe được động tĩnh xoay người lại.
Thị vệ hai tay trình đồ vật lên. Một hoa tai trân châu đang nằm ở trong lòng bàn tay của hắn, một nửa nhuốm máu đông lại, một nửa đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Hình dạng mượt mà, chất lượng trong suốt, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.
"Hoa tai nữ tử?"
"Vâng, tiểu nhân tìm được ở dưới giường, chẳng biết tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, bên trên nhiễm máu, sợ là... có liên quan đến Cảnh Khác điện hạ."
Kỳ Yến đưa tay cầm lấy hoa tai kia, mi tâm hơi nhíu lại, "Hình như ta đã thấy qua ở đâu rồi."
"Thiếu tướng quân đã thấy qua rồi?"
Đầu ngón tay của Kỳ Yến gõ nhẹ lên châu, không nói.
Tiếng mưa rơi ồn ào náo động, cỏ cây lay động đan xen phát ra thanh âm ào ào.
Thật lâu sau, hắn nói khẽ: "Là nàng."
Thị vệ đang muốn hỏi thăm, Kỳ Yến với khuôn mặt ngọc bạch, đã nắm bàn tay lại, hắn nâng con ngươi trong suốt sáng ngời lên, nhanh chân đi về phía giường, "Lại tìm kiếm, không có khả năng chỉ có chỗ này, nhất định còn có những manh mối khác."
Phương xa chân trời có sấm rền lóe lên, mưa to trút xuống.
***
Sấm mùa xuân nổ lên từng trận từng trận, mưa rơi xuống hồ nước trong đình viện tóe lên một vòng một vòng gợn sóng, một đêm mưa gió ảm đạm, bụi hoa hải đường dưới cửa bị nước xối mà cành cong thành một độ cong mềm mại.
"Tiểu thư, tiểu thư?"
Vệ Trăn tóc mai ẩm ướt mồ hôi, từ trong mộng bừng tỉnh.
Ánh nắng lưa thưa từ màn tơ xuyên vào, chiếu lên gương mặt diễm lệ của thiếu nữ.
Hai gò má và trên cổ nàng tất cả đều là mồ hôi lạnh, trong mắt hoảng sợ mang theo hơi nước, tóc dài ẩm ướt bám lên cần cổ tuyết trắng, cánh môi hiện ra vẻ mỹ lệ của bệnh trạng, lâm li đến độ giống như một đóa hoa trà sắp héo tàn.
Ánh mắt đã tan rã của nàng tụ lại, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc hòa ái, là mụ mụ hầu ở bên người nàng từ nhỏ đến lớn.
"Mẫu..."
Trong mắt Điền A Mẫu tràn đầy thương yêu, cầm lấy khăn thấm nước nhẹ nhàng lau đi mồ hôi rịn trên thái dương của nàng.
"Tiểu thư hôm qua gặp mưa nhiễm phong hàn, phát sốt cả đêm. Lại gặp ác mộng?"
Vệ Trăn thở khẽ. Nàng mơ thấy một màn Cảnh Khác nhào về phía mình tại Noãn Điện hôm qua.
Đêm qua nàng từng bừng tỉnh mấy lần, trong tầm mắt đều là ánh nến lờ mờ, ám sắc kia như là máu tươi, thấm đầy toàn bộ căn phòng.
Yết hầu của nàng tắt nghẽn, nhắm hai mắt lại, ở trong lòng nói với mình đừng có suy nghĩ nhiều, chẳng qua là một giấc mộng, trong mơ tất cả đều là hư ảo.
Điền A Mẫu thấp giọng nói: "Bên ngoài có người đang chờ tiểu thư, tiểu thư muốn đi gặp không?"
"Là ai?" Đầu óc Vệ Trăn như là rỉ sét, không nảy số được, phản ứng đều chậm hơn nửa nhịp.
"Là Kỳ Yến thiếu tướng quân, đã chờ ngay trước phòng từ nửa canh giờ trước rồi, nô tỳ vốn định lấy lý do tiểu thư nhiễm phong hàn không tiện gặp khách để từ chối, nhưng hắn lại nói không sao, khăng khăng muốn gặp ngài một lần."
Vệ Trăn thần trí hỗn độn, như khối sắt nung đỏ ném vào trong nước sôi, thoắt cái tỉnh táo lại.
Ngay trong giấc mộng đêm qua của nàng: Ngày thứ hai sau khi nàng đả thương Cảnh Khác, Kỳ Yến phụ trách điều tra việc này sẽ tự mình đến một chuyến nói muốn gặp nàng, chuyện liên quan đến chứng cứ, càng như muốn bẩm báo quân thượng.
Tất cả những gì xảy ra trong mơ vào thời khắc này lại trùng hợp với hiện thực.
"Tiểu thư, muốn đi gặp hắn một chút không?" Điền A Mẫu hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.