Chương 13
Bán Nhật Nhàn
28/07/2020
Ngạn Liễm thực sự hoài nghi, hoàng đế cao cao tại thượng tự mình dấn thân ra sa trường đánh giặc, kẻ đó hẳn phải là một minh quân uy chấn thiên hạ … cớ sao vẫn cứ là phóng túng rượt theo hắn thú tính động dục.
Rời kinh thành nom đã được nửa tháng, vậy mà mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, đức vua đều phải chạy đến nháo hắn một phen.
Lần nào cũng vậy hắn nếu không hống lên như lừa thì cũng ra vẻ cáu kỉnh nũng nịu may ra hoàng đế mới thôi không bắt hắn thị tẩm, nhưng bù lại cũng bị chiếm chút ít tiện nghi.
Không riêng gì dùng tay ngay đến cả miệng hắn cũng đã từng giúp hoàng đế giải quyết qua.
Cũng may hoàng đế coi như hiểu rõ nhân tình, mỗi lần thấy hắn thực sự khó chịu cũng thôi không ép uổng, bằng lòng thỏa mãn luôn trên tay hay thưởng thức kỹ thuật khẩu giao vụng về mà vợ yêu “phục vụ”.
Nhưng dần về sau, Ngạn Liễm cảm thấy vô cùng phiền muộn, hoàng đế mọi lần tự mình khoái hoạt còn chưa đủ, ngược lại còn cố ý giúp hắn khơi mào dục vọng. Kinh hoàng hơn nữa, chính hắn đối với loại khiêu khích này tựa hồ cũng không kháng cự, ngày càng hư hỏng sa vào.
Phiền a, hảo phiền!
Chỉ sợ sự kiện ngày hôm đó nếu không xảy ra, tình trạng thê thảm này còn phải tiếp diễn dài dài.
Chuyện là như vầy.
Ngày xửa ngày xưa …
A, không đúng, mới đây thôi …
Ít lâu sau khi đoàn quân xuất phát rời khỏi kinh thành.
Mấy ngày qua, Ngạn Liễm cùng hoàng đế cưỡi chung một con ngựa, dù nắng hay gió dù ngày hay đêm, kề bên vô số thuộc hạ, hai người cứ vô tư khanh khanh ta ta, tim hồng phất phới rải miết dọc đường đi. [ Liễm Liễm kháng nghị: Cái gì mà “Khanh khanh ta ta”, đều là tên sắc lang hoàng đế này cả ngày rình cơ hội hướng ta ăn đậu hũ, mỗi lần bực mình có ý kiến y như rằng cái lỗ tai hắn rớt đi đâu mất …]
Vài ngày sau, Ngạn Liễm thề độc sẽ không bao giờ … cùng hoàng đế ngồi chung một con ngựa nữa.
Dịch Lan tuy rằng không muốn ly khai nhưng thật sự là hết cách. Ngay cả ngàn dặm đệ nhất danh câu Tuyết Trung Phi, mỗi ngày đường trường mệt mỏi còn phải vác thêm hai đại nam nhân quả thật có phần ăn không tiêu. Hơn nữa, biên cương chiến sự ngày càng căng thẳng, tin dữ liên tiếp truyền về, đại quân không thể không khẩn trương mà gia tăng tốc độ.
Cho nên, Ngạn Liễm tí tởn chạy đi học cưỡi ngựa.
Cũng may hắn thuộc dạng thông minh linh hoạt, không quá hai ngày liền đem hết thảy học xong, hơn nữa cầm cương vung roi ra điều có chút nhuần nhuyễn tự nhiên.
Vài ngày sau khi hắn tự mình cưỡi được ngựa, sự tình liền phát sinh.
Trước tiên, phải nói đến Ngạn Liễm cùng Dịch Lan, cơ hồ mỗi đêm xuân, tuy rằng vẫn chưa thực sự cùng nhau làm chuyện đó, nhưng là hai người đạt được không ít khoái cảm, tương ứng khí lực cũng bị hao mòn.
Thể lực bị tiêu hao, tựa hồ đối với Dịch Lan không có gì ảnh hưởng, hắn sáng sớm thức dậy chẳng khác gì mọi ngày, tinh thần vô cùng sảng khoái sinh long hoạt hổ.
Nhưng với Ngạn Liễm thì hoàn toàn trái ngược.
Hắn tuy rằng không mệt mỏi đến nỗi biến thành mắt gấu mèo, nhưng khả luôn cảm thấy cơ thể yếu ớt , đứng yên một chỗ liền dễ dàng buồn ngủ. Hắn vốn chính là con ma ngủ nga, lần này chết, lại hận không thể mỗi ngày ngủ đến bảy tám canh giờ, thường thường cưỡi trên lưng ngựa, lảo đào một hồi đắc sẽ ngủ gật.
Đối với tật xấu mới phát sinh gần đây của Ngạn Liễm, thực sự ảnh hưởng đến dây thần kinh của Dịch Lan khá nhiều. Cho dù có vốn kinh nghiệm hành quân, xông pha trận mạc vô cùng phong phú, hoàng đế không ít lần bị cái tên gà gật trên lưng ngựa kia làm cho phân tâm, thấp thỏm không yên.
Hết lòng căng mắt chiếu cố người tình nhỏ bé, chỉ cần một khắc sơ sẩy nhấp nha nhấp nhổm, dám hắn té ngựa gãy cổ chứ chẳng chơi.
Nhưng khổ nỗi thần tiên còn có lúc ngủ gật huống chi hoàng đế đây cũng chỉ là một phàm nhân.
Một ngày nọ, tình hình chiến sự từ biên cương vừa được đưa về, Dịch Lan mới coi sơ qua liền nhíu đôi hàng mi, ra lệnh cho phó soái tiến lại gần thương nghị.
Thuận tiện bất mí thêm, vị phó soái này, thân phận không ai khác, chính là nhị ca của Ngạn Liễm tên gọi Ngạn Lăng.
Vì thế, xuất hiện tình cảnh: Hoàng đế cao cao tại thượng ở chính giữa đoàn quân, mặt tả là Ngạn Liễm, bên hữu có tướng quân Ngạn Lăng cưỡi ngựa đi bên cạnh. Còn lại binh lính cùng nhân mã chu vi không xa không gần luôn đề cao cảnh giác.
Ngạn Liễm cũng hiểu rõ chính mình có tài ngủ thiên bẩm, nên cố chống mi mắt, dỏng tai tập trung lắng nghe hoàng đế cùng nhị ca nhà mình nói chuyện.
Khổ nỗi, hai người kia đang bàn chuyên quân cơ tối quan trọng, thanh âm hạ xuống cực thấp, ong ong truyền vào tai Ngạn Liễm tựa hồ thôi miên.
Hắn chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng, ngày càng nặng, ngày càng trầm …
Dịch Lan cùng Ngạn tướng quân đương bàn tới điểm then chốt của vấn đề, bỗng nghe chung quanh một trận náo nhiệt, ngay lập tức ngẩng đầu tả hữu nhìn xung quanh.
Không xem thì thôi, này vừa trông thấy, trái tim hoàng đế một phen muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.
Chỉ thấy Ngạn Liễm ngồi chệch choạng, cả thân hình nghiêng hẳn sang một bên , đã muốn lăn xuống ngựa. Binh sĩ bốn phía cùng trông thấy, hối hả chạy đi ứng cứu, tiếc rằng vẫn còn cách một khoảng khá xa, rõ ràng là không thể tới kịp.
Hoàng đễ không thèm nghĩ ngợi nhảy ngay khỏi lưng ngựa, nhanh tay tiếp được thân thể đang ngã xuống đằng kia gắt gao khóa lại trong lòng, cả hai cuối cùng cũng chạm nền đất cứng, lăn lộn mấy vòng mới chịu dừng hẳn lại.
Trước sức ép quá lớn, Ngạn Liễm tự nhiên choàng tỉnh. Không những thanh tỉnh, hồn phách cũng bị dọa lên mây, cả thân mình lăn lóc theo Dịch Lan, hai tay ôm chặt cổ hắn không dám lay động, kiểm tra hơi thở, xác định người kia vẫn còn sống liền liên thanh nhắm tên hoàng đế mà lay gọi.
Các tướng sĩ giờ phút này đã muốn xông tới hết, hơn phân nửa tươi sống bị hù cho một trận ngây người, nửa còn lại “thất chủy bát thiệt” ý kiến ý cò, còn có vài người tiến lên định nâng hoàng đế dậy.
Ngạn Liễm tuy sợ hãi nhưng đầu óc vẫn giữ được tỉnh táo, hắn biết rõ nếu vẫn chưa xác định được chỗ nào bị thương tuyệt đối không được di động người bệnh.
Vì thế tự trấn an bản thân, kêu gọi mọi người, lệnh mời thái y, hạ trại hạ trại, lu bù cả lên.
“Trẫm … không có việc gì …” Dịch Lan lắc lắc cái đầu nhìn hắn cười cười, cư nhiên định đứng dậy.
“Không được!” Ngạn Liễm cả kinh, vội vàng đem hắn ôm thật chặt, “Thật sự không được …”
Dịch lan nhìn hắn sợ tới mức thần sắc tái nhợt, mặt cắt không còn hột máu, liền dịu dàng an ủi: “Trẫm thật sự không có việc gì, ngươi xem …”
“Không được nói nữa!” Ngạn Liễm giờ mới có chút hoàn hồn, vừa kinh sợ lại vừa cảm động, nghiêng đầu tựa trên trán hoàng đế, “Thái y mà chưa đến, ta bất luận không cho kẻ khác động đến ngươi!”
Dịch Lan đột nhiên cảm thấy trên mặt có gì đó ẩm ướt, theo hai gò má trượt xuống miệng. Hắn đưa lưỡi liếm thử, có vị mằn mặn.
“Đừng khóc …” Dịch Lan nhẹ nhàng cọ mấy cái vào trán Ngạn Liễm, “Trẫm cam đoan, không có việc gì!”
Lời này còn chưa nói xong, chất lỏng rơi xuống trên mặt hắn ngược lại càng thêm dữ dội không có dấu hiệu suy giảm.
“Khụ khụ …” Thái y đã chầm chậm chạy đến đương đứng ở một bên xem bi kịch khiến Ngạn tướng quân không khỏi xấu hổ đành ra mặt nhắc nhở.
Ngạm Liễm vội vàng ngẩng đầu, lau đi hai hàng lệ hối hả giục thái y khám chữa bệnh.
Đám người bốn phía xúm lại xem náo nhiệt, nhìn thấy gương mặt của hoàng đế cùng Ngạn sung dung đều thấm đẫm nước mắt, bất giác cảm thấy kỳ quái, không biết dòng lệ kia tột cùng là do ai lưu lại.
Thái y tuổi tác không cao nhưng kinh nghiệm lại dày dạn, mới kiểm tra sơ qua liền khẳng định không có gì trở ngại:” Không thương tổn đến xương và nội tạng, cũng may bệ hạ có mặc khôi giáp, thương tích ngoài da thật không đáng kể, bất quá tâm tình cực đoan, lo lắng đại sự nên vừa ngất đi. Da trên bàn tay cùng cánh tay bị thương có phần lợi hại, nhưng thần tùy tiện có đem theo rất nhiều linh dược trị thương nên cũng không đáng ngại. Chỉ là, qua mấy ngày, miệng vết thương tuyệt đối không để thấm nước, cho nên sinh hoạt thường ngày của hoàng thượng, làm phiền Ngạn chủ tử tốn nhiều công sức.”
Ngạn Liễm vừa nghe vừa vội vàng gật đầu đáp ứng.
Sớm đã có vài quân sĩ nâng cáng, đem hòang đế vào trong trướng nghỉ ngơi. Ngạn Liễm lưu lại bên ngoài, hướng thái y ân cần hỏi thăm về chế độ dinh dưỡng dành cho người bệnh, xong xuôi giao lại tất cả cho “hỏa đầu quân” (anh nuôi trong quân đội) còn chính mình miễn cưỡng, lê tứ chi mềm nhũn vô lực từng bước một thẳng tiến ngự trướng đi đến.
Rời kinh thành nom đã được nửa tháng, vậy mà mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, đức vua đều phải chạy đến nháo hắn một phen.
Lần nào cũng vậy hắn nếu không hống lên như lừa thì cũng ra vẻ cáu kỉnh nũng nịu may ra hoàng đế mới thôi không bắt hắn thị tẩm, nhưng bù lại cũng bị chiếm chút ít tiện nghi.
Không riêng gì dùng tay ngay đến cả miệng hắn cũng đã từng giúp hoàng đế giải quyết qua.
Cũng may hoàng đế coi như hiểu rõ nhân tình, mỗi lần thấy hắn thực sự khó chịu cũng thôi không ép uổng, bằng lòng thỏa mãn luôn trên tay hay thưởng thức kỹ thuật khẩu giao vụng về mà vợ yêu “phục vụ”.
Nhưng dần về sau, Ngạn Liễm cảm thấy vô cùng phiền muộn, hoàng đế mọi lần tự mình khoái hoạt còn chưa đủ, ngược lại còn cố ý giúp hắn khơi mào dục vọng. Kinh hoàng hơn nữa, chính hắn đối với loại khiêu khích này tựa hồ cũng không kháng cự, ngày càng hư hỏng sa vào.
Phiền a, hảo phiền!
Chỉ sợ sự kiện ngày hôm đó nếu không xảy ra, tình trạng thê thảm này còn phải tiếp diễn dài dài.
Chuyện là như vầy.
Ngày xửa ngày xưa …
A, không đúng, mới đây thôi …
Ít lâu sau khi đoàn quân xuất phát rời khỏi kinh thành.
Mấy ngày qua, Ngạn Liễm cùng hoàng đế cưỡi chung một con ngựa, dù nắng hay gió dù ngày hay đêm, kề bên vô số thuộc hạ, hai người cứ vô tư khanh khanh ta ta, tim hồng phất phới rải miết dọc đường đi. [ Liễm Liễm kháng nghị: Cái gì mà “Khanh khanh ta ta”, đều là tên sắc lang hoàng đế này cả ngày rình cơ hội hướng ta ăn đậu hũ, mỗi lần bực mình có ý kiến y như rằng cái lỗ tai hắn rớt đi đâu mất …]
Vài ngày sau, Ngạn Liễm thề độc sẽ không bao giờ … cùng hoàng đế ngồi chung một con ngựa nữa.
Dịch Lan tuy rằng không muốn ly khai nhưng thật sự là hết cách. Ngay cả ngàn dặm đệ nhất danh câu Tuyết Trung Phi, mỗi ngày đường trường mệt mỏi còn phải vác thêm hai đại nam nhân quả thật có phần ăn không tiêu. Hơn nữa, biên cương chiến sự ngày càng căng thẳng, tin dữ liên tiếp truyền về, đại quân không thể không khẩn trương mà gia tăng tốc độ.
Cho nên, Ngạn Liễm tí tởn chạy đi học cưỡi ngựa.
Cũng may hắn thuộc dạng thông minh linh hoạt, không quá hai ngày liền đem hết thảy học xong, hơn nữa cầm cương vung roi ra điều có chút nhuần nhuyễn tự nhiên.
Vài ngày sau khi hắn tự mình cưỡi được ngựa, sự tình liền phát sinh.
Trước tiên, phải nói đến Ngạn Liễm cùng Dịch Lan, cơ hồ mỗi đêm xuân, tuy rằng vẫn chưa thực sự cùng nhau làm chuyện đó, nhưng là hai người đạt được không ít khoái cảm, tương ứng khí lực cũng bị hao mòn.
Thể lực bị tiêu hao, tựa hồ đối với Dịch Lan không có gì ảnh hưởng, hắn sáng sớm thức dậy chẳng khác gì mọi ngày, tinh thần vô cùng sảng khoái sinh long hoạt hổ.
Nhưng với Ngạn Liễm thì hoàn toàn trái ngược.
Hắn tuy rằng không mệt mỏi đến nỗi biến thành mắt gấu mèo, nhưng khả luôn cảm thấy cơ thể yếu ớt , đứng yên một chỗ liền dễ dàng buồn ngủ. Hắn vốn chính là con ma ngủ nga, lần này chết, lại hận không thể mỗi ngày ngủ đến bảy tám canh giờ, thường thường cưỡi trên lưng ngựa, lảo đào một hồi đắc sẽ ngủ gật.
Đối với tật xấu mới phát sinh gần đây của Ngạn Liễm, thực sự ảnh hưởng đến dây thần kinh của Dịch Lan khá nhiều. Cho dù có vốn kinh nghiệm hành quân, xông pha trận mạc vô cùng phong phú, hoàng đế không ít lần bị cái tên gà gật trên lưng ngựa kia làm cho phân tâm, thấp thỏm không yên.
Hết lòng căng mắt chiếu cố người tình nhỏ bé, chỉ cần một khắc sơ sẩy nhấp nha nhấp nhổm, dám hắn té ngựa gãy cổ chứ chẳng chơi.
Nhưng khổ nỗi thần tiên còn có lúc ngủ gật huống chi hoàng đế đây cũng chỉ là một phàm nhân.
Một ngày nọ, tình hình chiến sự từ biên cương vừa được đưa về, Dịch Lan mới coi sơ qua liền nhíu đôi hàng mi, ra lệnh cho phó soái tiến lại gần thương nghị.
Thuận tiện bất mí thêm, vị phó soái này, thân phận không ai khác, chính là nhị ca của Ngạn Liễm tên gọi Ngạn Lăng.
Vì thế, xuất hiện tình cảnh: Hoàng đế cao cao tại thượng ở chính giữa đoàn quân, mặt tả là Ngạn Liễm, bên hữu có tướng quân Ngạn Lăng cưỡi ngựa đi bên cạnh. Còn lại binh lính cùng nhân mã chu vi không xa không gần luôn đề cao cảnh giác.
Ngạn Liễm cũng hiểu rõ chính mình có tài ngủ thiên bẩm, nên cố chống mi mắt, dỏng tai tập trung lắng nghe hoàng đế cùng nhị ca nhà mình nói chuyện.
Khổ nỗi, hai người kia đang bàn chuyên quân cơ tối quan trọng, thanh âm hạ xuống cực thấp, ong ong truyền vào tai Ngạn Liễm tựa hồ thôi miên.
Hắn chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng, ngày càng nặng, ngày càng trầm …
Dịch Lan cùng Ngạn tướng quân đương bàn tới điểm then chốt của vấn đề, bỗng nghe chung quanh một trận náo nhiệt, ngay lập tức ngẩng đầu tả hữu nhìn xung quanh.
Không xem thì thôi, này vừa trông thấy, trái tim hoàng đế một phen muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.
Chỉ thấy Ngạn Liễm ngồi chệch choạng, cả thân hình nghiêng hẳn sang một bên , đã muốn lăn xuống ngựa. Binh sĩ bốn phía cùng trông thấy, hối hả chạy đi ứng cứu, tiếc rằng vẫn còn cách một khoảng khá xa, rõ ràng là không thể tới kịp.
Hoàng đễ không thèm nghĩ ngợi nhảy ngay khỏi lưng ngựa, nhanh tay tiếp được thân thể đang ngã xuống đằng kia gắt gao khóa lại trong lòng, cả hai cuối cùng cũng chạm nền đất cứng, lăn lộn mấy vòng mới chịu dừng hẳn lại.
Trước sức ép quá lớn, Ngạn Liễm tự nhiên choàng tỉnh. Không những thanh tỉnh, hồn phách cũng bị dọa lên mây, cả thân mình lăn lóc theo Dịch Lan, hai tay ôm chặt cổ hắn không dám lay động, kiểm tra hơi thở, xác định người kia vẫn còn sống liền liên thanh nhắm tên hoàng đế mà lay gọi.
Các tướng sĩ giờ phút này đã muốn xông tới hết, hơn phân nửa tươi sống bị hù cho một trận ngây người, nửa còn lại “thất chủy bát thiệt” ý kiến ý cò, còn có vài người tiến lên định nâng hoàng đế dậy.
Ngạn Liễm tuy sợ hãi nhưng đầu óc vẫn giữ được tỉnh táo, hắn biết rõ nếu vẫn chưa xác định được chỗ nào bị thương tuyệt đối không được di động người bệnh.
Vì thế tự trấn an bản thân, kêu gọi mọi người, lệnh mời thái y, hạ trại hạ trại, lu bù cả lên.
“Trẫm … không có việc gì …” Dịch Lan lắc lắc cái đầu nhìn hắn cười cười, cư nhiên định đứng dậy.
“Không được!” Ngạn Liễm cả kinh, vội vàng đem hắn ôm thật chặt, “Thật sự không được …”
Dịch lan nhìn hắn sợ tới mức thần sắc tái nhợt, mặt cắt không còn hột máu, liền dịu dàng an ủi: “Trẫm thật sự không có việc gì, ngươi xem …”
“Không được nói nữa!” Ngạn Liễm giờ mới có chút hoàn hồn, vừa kinh sợ lại vừa cảm động, nghiêng đầu tựa trên trán hoàng đế, “Thái y mà chưa đến, ta bất luận không cho kẻ khác động đến ngươi!”
Dịch Lan đột nhiên cảm thấy trên mặt có gì đó ẩm ướt, theo hai gò má trượt xuống miệng. Hắn đưa lưỡi liếm thử, có vị mằn mặn.
“Đừng khóc …” Dịch Lan nhẹ nhàng cọ mấy cái vào trán Ngạn Liễm, “Trẫm cam đoan, không có việc gì!”
Lời này còn chưa nói xong, chất lỏng rơi xuống trên mặt hắn ngược lại càng thêm dữ dội không có dấu hiệu suy giảm.
“Khụ khụ …” Thái y đã chầm chậm chạy đến đương đứng ở một bên xem bi kịch khiến Ngạn tướng quân không khỏi xấu hổ đành ra mặt nhắc nhở.
Ngạm Liễm vội vàng ngẩng đầu, lau đi hai hàng lệ hối hả giục thái y khám chữa bệnh.
Đám người bốn phía xúm lại xem náo nhiệt, nhìn thấy gương mặt của hoàng đế cùng Ngạn sung dung đều thấm đẫm nước mắt, bất giác cảm thấy kỳ quái, không biết dòng lệ kia tột cùng là do ai lưu lại.
Thái y tuổi tác không cao nhưng kinh nghiệm lại dày dạn, mới kiểm tra sơ qua liền khẳng định không có gì trở ngại:” Không thương tổn đến xương và nội tạng, cũng may bệ hạ có mặc khôi giáp, thương tích ngoài da thật không đáng kể, bất quá tâm tình cực đoan, lo lắng đại sự nên vừa ngất đi. Da trên bàn tay cùng cánh tay bị thương có phần lợi hại, nhưng thần tùy tiện có đem theo rất nhiều linh dược trị thương nên cũng không đáng ngại. Chỉ là, qua mấy ngày, miệng vết thương tuyệt đối không để thấm nước, cho nên sinh hoạt thường ngày của hoàng thượng, làm phiền Ngạn chủ tử tốn nhiều công sức.”
Ngạn Liễm vừa nghe vừa vội vàng gật đầu đáp ứng.
Sớm đã có vài quân sĩ nâng cáng, đem hòang đế vào trong trướng nghỉ ngơi. Ngạn Liễm lưu lại bên ngoài, hướng thái y ân cần hỏi thăm về chế độ dinh dưỡng dành cho người bệnh, xong xuôi giao lại tất cả cho “hỏa đầu quân” (anh nuôi trong quân đội) còn chính mình miễn cưỡng, lê tứ chi mềm nhũn vô lực từng bước một thẳng tiến ngự trướng đi đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.