Chương 6: Chương 6
Khốn Ỷ Ngôn Lâu
16/03/2017
Rạng sáng ngày thứ hai, Từ Tình liền đẩy cửa bước vào.
Trong tay y bưng một chén thuốc, vốn là nghĩ đút Lâm Dược uống, nào biết vừa đi đến bên giường nhìn, liền bị hoảng sợ.
Từ xa nhìn đến, chỉ thấy Lâm Dược vẫn yên lặng nằm ở trên giường, hai tay bị xích sắt khóa chặt, không thể động đậy. Nhưng gương mặt thanh tú kia lại trắng bệch như tờ giấy, con ngươi đen vô thần trừng lớn, khóe miệng thậm chí còn chảy xuống tơ máu.
Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, cậu dường như đã biến thành một người khác, mặt không chút thay đổi, không khí trầm lặng.
Tay Từ Tình run lên, thiếu chút nữa đánh rơi chén thuốc.
Trong một thoáng nháy mắt, y quả thực nghĩ rằng Lâm Dược đã chết rồi.
Thật vất vả mới áp chế được bối rối trong lòng, run rẩy vươn tay, khe khẽ, chạm nhẹ vào gò má tái nhợt của Lâm Dược.
… Vẫn còn ấm.
Y thả lỏng một hơi, nhưng lập tức lại nghiêm mặt, thần sắc khắt khe, động tác cứng ngắc mà đem chén đưa tới bên miệng Lâm Dược, lạnh lùng nói: “Uống thuốc.”
Biểu cảm của Lâm Dược thoáng chốc hoảng hốt, cuối cùng cũng chậm rãi hồi phục tinh thần, con ngươi vốn đen huyền thế nhưng lúc này lại mênh mang sương mù, thanh âm khàn khàn thốt ra một câu.
Từ Tình nghe không rõ liền cúi đầu để sát vào một chút, mới nghe thấy lời cậu nói: “Rốt cuộc là ngươi có thích ta không?”
Dường như đã hỏi rất nhiều lần.
Nhưng lần này giọng điệu đặc biệt vững vàng, mơ hồ, rồi lại tựa như mang theo nỗi thống khổ thê lương nào đó.
Ngực Từ Tình thắt lại, cảm giác đau đớn quen thuộc lập tức ập vào trong lòng, đánh cho khuôn mặt y vặn vẹo, hô hấp dồn dập. Một chữ “thích” này vẫn luôn một mực lượn lờ trên khóe môi, cơ hồ muốn buột miệng thốt ra, nhưng rất nhanh lại bị y cứng rắn đè ép xuống, bắt buộc chính mình nhớ lại buổi tối kia.
Lửa cháy không ngừng.
Y một mình một người đứng cạnh bờ hàn đàm, lẳng lặng chờ đợi.
Biết rõ Lâm Dược sẽ không tới.
Y đã sớm biết thân phận thật của thanh niên kia, cũng hạ quyết tâm biến hắn trở thành quân cờ, thừa cơ hội này đem đám nhân sĩ chính đạo một lưới bắt hết. Hư tình giả ý, lại thiếu chút nữa động chân tình. Trong khoảng thời gian mê muội đó, y chỉ hận không thể thật sự chỉ là một nam sủng, cứ như vậy bỏ trốn theo Lâm Dược, sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Đáng tiếc, Lâm Dược cuối cùng vẫn không tới.
Giữa liệt hỏa hừng hực, y vẫn luôn luôn chờ đợi cho đến một khắc sau cùng, suýt nữa táng thân biển lửa.
Nghĩ đến đó, Từ Tình dần dần khôi phục biểu tình lạnh nhạt như nước, vươn tay nắm cằm Lâm Dược, cười lạnh nói: “Ngươi và ta chẳng qua chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, có cái gì thích hay không thích?”
Nghe vậy, Lâm Dược chấn động toàn thân, sương mù trong mắt nhất thời tiêu tán, con ngươi đen như mực sâu không thấy đáy.
Còn gì để hỏi?
Còn gì để giải thích?
Còn gì để… Yêu?
Chỉ một câu như vậy, liền đủ để đánh nát trái tim của cậu.
Có chút muốn khóc, nhưng lệ đã không còn rơi được nữa.
Có thoáng muốn cười, nhưng khóe miệng đã vạn phần tê cứng.
Cuối cùng chỉ đành phải duy trì vẻ mặt như vậy, không nói một lời, vô thanh vô tức.
Từ Tình nhìn thấy đau lòng, không kiên nhẫn nhăn mặt cau mày, kêu: “Lâm Dược.”
Không chút phản ứng nào.
Y quơ quơ cái bát trong tay, lại nói: “Uống thuốc.”
Vẫn như trước không có động tĩnh gì.
Hiện tại rốt cuộc là sao đây? Biết có giải thích thế nào cũng không hữu dụng, cho nên muốn giả ngây giả dại sao?
Từ Tình hít sâu mấy lần, bất giác nổi giận.
Y rõ ràng có trăm ngàn loại phương pháp tra tấn Lâm Dược, lại hết lần này tới lần khác ngay cả tổn thương hắn một chút cũng không đành lòng, ngược lại còn dưỡng người ở trong phòng cho ăn cho uống, còn hao hết tâm tư thay hắn chữa thương.
Hiện giờ bản thân chưa phát tác thì thôi, tên tù nhân này lại giận dỗi trước, đúng là đáng giận.
Càng nghĩ càng tức, liền dứt khoát há miệng uống một ngụm thuốc, sau đó cúi người xuống, hung hăng hôn lên môi Lâm Dược.
Gắn bó quấn quýt.
Nước thuốc đen sì thuận thế chảy vào miệng Lâm Dược, cậu không hề giãy dụa, mặc cho Từ Tình hết hôn lại hôn, miễn cưỡng mới nuốt được một ít thuốc, còn lại đều men theo khóe miệng chảy xuống.
Từ đầu chí cuối, đều là chỉ duy nhất một nét mặt không hề tức giận.
Từ Tình rốt cục cảm thấy được không bình thường, y đưa tay quơ quơ trước mặt Lâm Dược, phát hiện ánh mắt kia trống rỗng, căn bản không phản chiếu ra bóng dáng của chính mình.
… Quả thực tựa như mất hồn.
Từ Tình lại có chút hoảng hốt, so ra, y càng ưa thích một Lâm Dược thường hay lắp ba lắp bắp giải thích với mình kia hơn. Cho dù biết rõ là nói dối, y cũng thích nghe.
Nhưng y không thể biểu lộ tâm tư của mình trước mặt Lâm Dược, Lâm Dược không lên tiếng, y cũng liền hờ hững, tùy tiện đặt chén thuốc xuống, hổn hển xoay người rời đi.
Cách vách chính là phòng của Trình Song Ngân.
Từ Tình đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái liền trông thấy Trình Song Ngân ngồi ngay ngắn cạnh bàn, một tay nắm cờ đen, một tay cầm cờ trắng, tự mình đánh cờ với chính mình.
“Giáo chủ,” Từ Tình còn chưa nói chuyện, Trình Song Ngân đã ngẩng đầu lên mỉm cười, “Hầu hạ tiểu tử đó uống thuốc rồi ư?”
Từ Tình hừ nhẹ một tiếng thay cho câu trả lời.
Trình Song Ngân cười cười, quân cờ trong tay nhẹ nhàng rơi xuống bàn cờ, hỏi: “Quyết định xử trí hắn như thế nào?”
Từ Tình im lặng không nói.
“Dám can đảm phản bội giáo chủ ngài, cho tới bây giờ chỉ có một kết cục, làm sao bây giờ lại dây dưa dông dài?” Trình Song Ngân trầm ngâm một lát, vừa chơi cờ vừa nói: “Trừ phi… Ngài đối với hắn động chân tình.”
Sắc mặt Từ Tình đại biến, lập tức quát: “Nói hưu nói vượn!”
“Một khi đã như vậy, thế thì nhanh chóng xử lý hắn đi.” Dừng một chút, môi mỏng khẽ nhếch tựa tiếu phi tiếu, thanh âm dịu dàng như nước, “Nếu giáo chủ không thể hạ thủ được, ta bất cứ lúc nào cũng sẵn lòng giúp một tay.”
Vừa dứt lời, Từ Tình liền vỗ một chưởng lên bàn, nghiến răng nói: “Ngươi dám?!”
Sắc mặt tái nhợt như quỷ kia, diễn cảm dữ tợn khủng bố kia, thật sự làm cho người ta sợ hãi.
Nhưng mà Trình Song Ngân cái gì cũng không nhìn thấy.
Hắn vẫn duy trì duy nhất một nét cười nhạt, ôn nhu nói: “Ngài nếu thật tâm thích tiểu tử đó, nên thử tin tưởng lời hắn nói.”
Một hồi lặng im.
Từ Tình rốt cục tỉnh táo lại, sắc mặt càng thêm khó coi, cười ha ha: “Lòng đã sớm chết, như thế nào còn có thật tình? Muốn ta tin hắn, lại càng không có khả năng! Quá khứ đã qua, ta làm sao có thể quên được?”
Miệng thì nói như vậy, người lại xoay đi rời khỏi căn phòng.
Y vẫn một lòng nhớ đến bộ dáng quái dị của Lâm Dược, nhịn không được lại muốn đi xem cậu.
Trong phòng một lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Trình Song Ngân mỉm cười, tùy tay cầm vài quân cờ lên, tiếp tục chơi cờ. Được một chốc, lại nâng tay sờ sờ mảnh vải đen che trên đôi mắt, than nhẹ ra tiếng.
Làm sao có thể quên được?
Cho dù miệng vết thương đã sớm khép lại, nhưng đớn đau này vẫn còn lưu giữ.
Xem ra, con đường hai người kia phải đi, vẫn còn dài đằng đẵng như trước.
Từ Tình sau khi rời khỏi phòng của Trình Song Ngân, hiển nhiên lại chạy tới chăm nom Lâm Dược. Lúc thì đút cậu ăn cơm, khi lại mớm cho cậu uống thuốc, chuyện chính sự bỏ thí mặc kệ, ngược lại tìm hết cớ này đến cớ nọ dính ở bên cậu.
Nhưng mà, Lâm Dược thủy chung vẫn giữ một bộ dáng không chút thay đổi.
Đôi mắt nguyên bản vẫn luôn sáng ngời giờ vừa sâu vừa tối, khóe miệng vốn hay cười hiện tại cứng đờ không sao diễn tả, cả người mơ màng mờ mịt, không hề có sức sống. Vô luận Từ Tình có nói gì với cậu, cậu cũng đều không có phản ứng.
Từ Tình nhìn chằm chằm Lâm Dược trong chốc lát, ngực lại thấy muộn phiền, vô cùng đau đớn. Bản thân bất quá đánh hắn có một chưởng mà thôi, còn chưa kịp chơi trò gì khác, vậy mà làm sao lại bày ra cái bộ dáng nản lòng thoái chí này đây?
Hay… đây lại là chiêu trò mới của hắn?
Không được tin hắn!
Không thể mềm lòng!
Từ Tình hít sâu mấy hơi, thật vất vả mới duy trì được vẻ mặt lãnh khốc, lại hướng về phía Lâm Dược châm chọc.
“Chuyện cho tới bây giờ, cho dù ngươi giả ngây giả dại cũng vô dụng, người dám can đảm phản bội ta, tất cả đều chỉ có một kết cục. Người ta từng thích trước kia, kỹ xảo diễn trò so ra thậm chí còn kém hơn ngươi, kết qua ta vẫn tin gã. Đừng cho là ta sẽ ngu ngốc lần thứ hai.”
Dông dông dài dài nói một tràng, Lâm Dược lại tựa hồ có tai như điếc, thậm chí còn không nâng mí mắt nhìn y.
Từ Tình suýt nữa bị tức chết rồi.
Thật không hiểu nổi bản thân nhốt người này lại làm cái gì?
Giết cũng luyến tiếc giết, đánh cũng luyến tiếc đánh, chẳng lẽ cứ hầu hạ mãi như vậy sao?
Càng nghĩ càng giận, cuối cùng chỉ đành làm mặt lạnh phẩy tay áo bỏ đi. Nhưng sáng sớm hôm sau lại tới nữa, tiếp tục nghĩ tất cả biện pháp dụ Lâm Dược nói chuyện.
Ngôn ngữ lời nói ác độc gì cũng đều nói ra miệng, cuối cùng còn rút kiếm ra để lên ấn đường của Lâm Dược, nhưng Lâm Dược thủy chung vẫn là bộ dáng thờ ơ kia, ánh mắt trống rỗng đến cực điểm.
Từ Tình rốt cục bại trận.
Y thất bại phát hiện, mình đã thay đổi chủ ý tra tấn Lâm Dược, chỉ một lòng hy vọng cậu mau chóng khôi phục như thường. Nhưng, rõ ràng đã sử dụng hết mọi thủ đoạn, Lâm Dược vẫn không có chút phản ứng nào.
Thời gian càng dài, tâm tình của Từ Tình càng trở nên nóng nảy khó chịu, trong lúc rối bời, cuối cùng nghĩ ra một phương pháp. Y nâng kiếm chặt đứt thiết liên trên cổ tay Lâm Dược, sau đó lại đưa tay túm tóc cậu, lôi cậu từ trên giường xuống dưới.
Lâm Dược nặng nề ngã trên mặt đất, thân thể rõ ràng có chút co rúm nhưng vẫn không kêu đau, chỉ khẽ chớp chớp con ngươi đen như mực, trên mặt vô bi vô hỉ.
Từ Tình thấy bộ dáng này của cậu, bản thân trước hết là đau lòng, sức lực trên tay cũng buông lỏng một ít, miễn miễn cưỡng cưỡng mà kéo người tới cạnh cửa. Sau đó cúi người xuống, bắt buộc Lâm Dược ngẩng đầu lên nhìn y, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi cho là làm cái bộ dạng sống dở chết dở này thì có thể tránh được một kiếp sao? Đừng quên, bọn người cha ngươi còn ở trong tay ta.”
Lâm Dược chấn động toàn thân, trên gương mặt mê mang dần dần lộ ra vẻ hoảng sợ. Cậu đã lâu lắm rồi không mở miệng nói chuyện, thanh âm khàn khàn gay gắt, run giọng hỏi: “Ngươi muốn gì? Không được tổn thương bọn họ!”
Từ Tình thấy cậu nói chuyện, tất nhiên là nhẹ nhàng thở ra, nhưng lập tức lại bừng bừng phẫn nộ.
Chính mình mất nhiều công phu như vậy, hắn thế nhưng lại thủy chung hờ hững, vậy mà chỉ cần lấy đám nhân sĩ võ lâm kia ra uy hiếp, hắn liền lập tức có phản ứng… Bên khinh bên trọng, cao thấp đã rõ ràng.
“Sao hả? Cuối cùng cũng chịu để ý ta?” Từ Tình cười nhạt một chút, hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Dược, âm giọng cứng đờ, “Đáng tiếc, đã muộn.”
Dứt lời, vụt đứng dậy, đẩy cửa phòng ra, há mồm kêu: “Triệu Du.”
“Có thuộc hạ.” Một hắc y nam tử từ trên nóc nhà nhẹ nhàng đáp xuống, trực tiếp quỳ gối bên chân Từ Tình. Đầu cúi thấp, nhìn không rõ khuôn mặt.
Từ Tình lại liếc về phía Lâm Dược một cái, khóe miệng cong cong hướng lên trên, tươi cười diễm lệ đến cực điểm, nhẹ nhàng đọc rõ từng chữ từng chữ: “Ngươi, ngay bây giờ, đi đốt địa lao.”
“A? Giáo chủ…” Hắc y nam tử chấn động, ngay cả thanh âm cũng thay đổi, duy chỉ có đầu vẫn cúi xuống.
“Còn không mau đi!” Dừng một chút, khuôn mặt hơi hơi vặn vẹo, đặc biệt chêm thêm một câu: “Nhớ kỹ, người nhốt ở bên trong, một kẻ cũng không cho phép trốn ra.”
“Dạ.” Hắc y nam tử lĩnh mệnh, xoay người muốn đi. Khinh công của y cao đến kinh người, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng.
Lâm Dược mềm nhũn, tê liệt nằm trên mặt đất, toàn thân phát run.
Đoạn đối thoại vừa rồi kia, cậu nghe được rành mạch.
Thì ra Từ Tình chỉ tra tấn cậu không còn chưa đủ, ngay cả người nhà, bằng hữu của cậu, toàn bộ đều bị thiêu chết.
Cậu vốn nghĩ thời khắc đau đớn nhất đã qua.
Cậu vốn cho rằng không nhìn không nghe, liền có thể trốn tránh hết thảy thống khổ.
Kết quả Từ Tình căn bản không chịu buông tha cậu.
Người mình từng ái mộ, yêu say đắm kia, lại không bức cậu đến cùng đường, thì không cam tâm.
Thân thể Lâm Dược run rẩy không ngừng, trong con ngươi đen kịt rốt cuộc cũng nhuốm lên chút cảm xúc, nhưng trừ bỏ tuyệt vọng, vẫn là tuyệt vọng. Cậu bị giam cầm ở trên giường đã lâu rồi, tay chân đều không chịu nghe lời nữa, chỉ có thể giãy dụa bò đến bên chân Từ Tình, đứt quãng nói: “Đều là lỗi của ta, trước đây ta không nên dối gạt ngươi, sau lại càng không nên phản bội ngươi. Ngươi tra tấn ta như thế nào cũng được, thả bọn họ đi…”
Vừa mở miệng, khóe mắt cũng vừa chảy xuống một dòng lệ.
Sợ hãi đến như vậy.
Từ Tình khẽ hừ một tiếng, dường như vô cùng hài lòng với phản ứng này của cậu. Y chán ghét bộ dạng lúc trước của Lâm Dược, vô luận là hư tình hoặc là giả ý, trong ánh mắt của người trước mặt này chỉ có thể phản chiếu hình bóng của một mình y.
Nghĩ nghĩ, lại lấy một tay đẩy Lâm Dược ngã xuống đất, hung hăng đè lên.
Lâm Dược không chút phản kháng.
Cậu chỉ mở to hai mắt, xuyên thấu qua cánh cửa chính rộng mở, nhìn về phía địa lao.
“Van cầu ngươi, thả bọn họ đi…” Lâm Dược không ngừng lặp lại những lời này, nhưng không một ai thấu hiểu.
Từ Tình dễ dàng xé mở xiêm y của cậu.
Nơi địa lao kia, sương khói mù mịt bay lên.
Từ Tình mạnh mẽ tách hai chân của cậu ra.
Nơi địa lao kia, thấp thoáng đốm đốm ánh lửa.
Từ Tình đẩy eo một cái, không hề báo trước tiến vào thân thể của cậu.
… Ánh lửa tận trời.
Nước mắt của Lâm Dược đã muốn ngưng rồi, cậu há mồm kêu lớn “Không –” lại bị đôi môi của Từ Tình vững vàng che lại. Cậu vùng vẫy muốn dịch chuyển về phía trước, lại bị Từ Tình ghì chặt eo, không thể động đậy.
Lưỡi đao sắc bén nóng như lửa xỏ xuyên qua thân thể cậu.
Ngọn lửa nơi xa xa càng cháy càng hừng hực.
Bên tai Lâm Dược ong ong vang lên, tầm mắt mơ hồ, toàn thân chết lặng, mà ngay cả một chút đau đớn cũng không cảm giác được.
Trong ngọn lửa có người cậu yêu thương tha thiết.
Tại cậu tự cho là đúng, hại chết bọn họ.
Ha!
Cậu đột nhiên cười ha hả, trong miệng tràn đầy mùi máu tươi nồng nặc.
Cha…
Cậu thật sự là một đứa con bất hiếu, rõ ràng là đến Tây Vực cứu người, kết quả lại chạy đi yêu đương với kẻ thù.
Đại ca…
Vị đại ca cậu thích nhất từ nhỏ đến lớn này, tâm nguyện lớn nhất một thời, chính là luyện thành một thân tuyệt thế võ công, cẩn thận mà bảo vệ y thật tốt.
Còn có Lý Phượng Lai…
Cậu tuy rằng luôn mắng hắn vô lại vô lại, kỳ thật cũng không phải chán ghét hắn như vậy.
“A —— ”
Cười cười, Lâm Dược bỗng nhiên hét thảm một tiếng.
Bóng người trước mắt chớp nháy, tất cả hóa thành biển lửa.
… Đau đớn tận xương.
Lâm Dược hốt hoảng mở to hai mắt, cảm giác linh hồn tựa hồ bị kéo ra khỏi thân thể, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.
Nhưng cậu vậy mà lại còn sống.
Người mình yêu thương đều đã chết, chỉ một mình cậu còn sống.
Giờ này khắc này, mới chân chính hiểu được thống khổ ngày xưa của Từ Tình.
Buồn cười biết bao nhiêu.
Cậu rõ ràng là muốn Từ Tình cứu ra, kết quả chính mình ngược lại, lại ngã vào cùng cơn ác mộng.
Nếu như chưa từng thương, thì tốt rồi.
Nếu như không từng trao đi chân tâm, thì tốt rồi.
Nếu như…
Từ Tình vẫn như cũ giày vò trên thân thể cậu.
Chẳng qua địa điểm đã đổi từ cửa lên giường, Lâm Dược cuối cùng cũng không còn nhìn thấy biển lửa kia nữa, tầm mắt có thể chạm đến, chỉ có gương mặt tuấn mỹ của Từ Tình —— sắc mặt tái nhợt trước sau như một, mày vĩnh viễn nhíu chặt, miệng không ngừng phun ra những lời tổn thương người nhất.
“Chưa từng thích ngươi.”
“Bất quá chỉ lợi dụng ngươi mà thôi.”
“Mọi người chỉ là gặp dịp thì chơi.”
Từng thương như vậy.
Hiện giờ… Vừa yêu vừa hận.
Hận ý bùng phát mãnh liệt, Lâm Dược nhắm hai mắt lại, vùng vẫy thay đổi vị trí tay phải, cuối cùng một phát bắt được chén thuốc đặt ở đầu giường, hung hăng đập nát.
“Xoảng!” Một tiếng vang giòn tan.
Từ Tình đương đắm chìm trong dục vọng nhất thời tỉnh táo lại, có chút kinh ngạc nhìn cậu, hỏi: “Ngươi làm cái gì…”
Lâm Dược không đáp, chỉ là nắm chặt mảnh vỡ chén thuốc trong tay, dùng sức đâm về phía Từ Tình.
Từ Tình thoáng sững sờ, tuy rằng tránh thoát trong gang tấc, nhưng bên má vẫn bị vạch trúng một vệt máu. Trong lòng y kinh ngạc không thôi, vội vàng chế trụ hai tay Lâm Dược, còn chưa kịp mở miệng, bên tai liền vang lên giọng nói trầm thấp nghèn nghẹn.
“Ngươi tốt nhất nên giết ta ngay đi.” Trên mặt Lâm Dược tràn đầy nước mắt, ánh mắt lại khô khốc chua xót, không còn đổ lệ được nữa, từng chữ từng chữ nói: “Nếu không, chỉ cần ngày nào ta còn sống, nhất định sẽ lấy mạng của ngươi.”
Hai tròng mắt cậu không giống như trước trống rỗng vô thần, ngược lại sâu thẳm tựa nước, nhuộm đầy hận ý.
Từ Tình nhìn thấy, giật mình trong lòng, cảm giác nơi nào đó trong thân thể đau đớn kỳ dị, không tự chủ được buông lỏng sức lực trên tay.
Lâm Dược vừa mới đạt được tự do, liền mãnh liệt nhào tới. Thân thể của cậu mềm nhũn, trong tay lại không có lưỡi dao sắc bén, đành phải há mồm cắn cổ Từ Tình, liều chết dùng sức.
Một trận đau nhức.
Từ Tình giờ mới hiểu được, Lâm Dược quả nhiên là muốn đưa y vào chỗ chết. Trong lòng y lại giật nảy, vội vàng đè người trở lại giường, cực kỳ nhanh chóng động thủ điểm huyệt Lâm Dược.
Nhưng Lâm Dược tuy rằng không thể động đậy, ánh mắt lại trực tiếp nhìn thẳng vào Từ Tình, khàn giọng kêu: “Vô luận thất bại bao nhiêu lần, ta cũng sẽ giết ngươi!”
Vừa nói, khóe miệng vừa cong lên, cười ha hả.
Đáy mắt kia ẩn chứa vô vàn hận ý, thật sự điên cuồng đến đáng sợ.
Đúng rồi, cậu khóc không được, cho nên chỉ có thể cười.
Từ Tình cuối cùng từ trong cơ thể Lâm Dược lui ra, lẳng lặng cùng cậu nhìn nhau, không nói được một lời.
Người trước mắt này… Căn bản không phải Lâm Dược mà y quen biết.
Cho dù là thời điểm biết được thân phận của mình, cho dù là khoảnh khắc bị mình đánh một chưởng, Lâm Dược cũng chưa từng lộ ra loại vẻ mặt này.
Vừa vặn vẹo lại vừa tuyệt vọng
Quả thực chính là một “bản thân” khác.
Không biết vì sao, ngón tay Từ Tình lại phát run, y thậm chí không dám nhìn vào mắt Lâm Dược. Vì thế vươn tay ra, chậm rãi che lên con ngươi đen tuyền của Lâm Dược. Lâm Dược vẫn cười cười như cũ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải ta chết chính là ngươi chết, ngươi tốt nhất là mau chóng giết ta đi!”
Lúc nói chuyện, khóe miệng dần dần tràn ra tơ máu
Bên tai Từ Tình ông ông vang vọng, ngực rất khó chịu.
Thật sự kỳ quái.
Người đổ máu rõ ràng là Lâm Dược, vì sao ngay cả y cũng theo đó mà cảm thấy đau lòng.
Nghi hoặc, thân thể đã không thể khống chế cúi về phía trước, chậm rãi hôn lên đôi môi đỏ tươi của Lâm Dược.
Miệng đầy mùi máu.
Lâm Dược có chút cứng còng, đoạn lập tức cắn y.
Từ Tình liền lại cảm thấy đau.
Dường như có người lấy một con dao nhỏ từng chút từng chút cắt tim của y, cũng không phải là vô cùng đau đớn, nhưng miệng vết thương cứ ồ ạt chảy máu, vĩnh viễn không có kết thúc.
Chua xót đến cực điểm.
Từ Tình toàn thân chấn động, đột nhiên buông Lâm Dược ra, liếc mắt nhìn nền nhà hỗn độn một cái, quay đầu bước đi.
Sắc mặt y trắng bệch, đi đứng không xong, lúc bước đến cửa còn vấp phải bậc cửa một cái, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất. Nhưng y không quan tâm, chỉ dùng sức một chút đi về phía trước, giống như đi được càng xa, thì càng có thể tránh đi một ít đôi mắt tràn ngập hận ý.
Y dùng phương pháp vô cùng tàn nhẫn tra tấn Lâm Dược, nhưng một chút cũng không thấy vui sướng, ngược lại chỉ thấy toàn thân rét run.
So với một Lâm Dược chỉ tâm tâm niệm niệm giết y này, y càng ưa thích thanh niên hay cười hay đỏ mặt lúc trước nhiều hơn, cho dù biết rõ là lừa dối, y cũng tình nguyện quay về thời khắc ấy.
Từ Tình một mình ở trong sân dạo qua một vòng lại một vòng, cuối cùng vẫn trở lại chỗ cũ. Toàn thân y run rẩy không ngừng, mà ngay cả dũng khí đẩy cửa phòng ra liếc Lâm Dược một cái cũng không có, ngược lại lại đi vào phòng của Trình Song Ngân.
Trình Song Ngân đang ngồi cạnh bàn uống trà, vừa nghe thấy tiếng bước chân, liền ngẩng đầu lên mỉm cười, “Giáo chủ.”
Từ Tình cũng không đáp lời, chỉ lảo đảo lên đi phía trước vài bước, sau đó men theo vách tường mà yếu ớt ngã xuống.
Trình Song Ngân chấn động, vội vàng đứng dậy bước tới, sờ soạng cầm tay y, hỏi: “Giáo chủ làm sao vậy, độc lại phát tác?”
Từ Tình lắc lắc đầu, cảm giác trong cơ thể hơi thở rối loạn, hé miệng, lại hết lần này tới lần khác phun ra hai chữ vô cùng quen thuộc: “Lâm Dược…”
“Ôi? Tiểu tử đó lại làm giáo chủ tức giận sao?”
“Hắn muốn giết ta.” Thực kỳ quái, chỉ là nói ra sự thật này, lại giống như dùng hết khí lực toàn thân, đau đớn không thôi.
Trình Song Ngân khẽ cười cười, giọng điệu ôn nhu như nước: “Giáo chủ không phải luôn luôn cho rằng hắn đang lừa ngài sao? Chính tà bất lưỡng lập, hắn nếu không phải thật tâm thích ngài, như vậy, hiện tại muốn giết ngài, cũng là chuyện đương nhiên thôi.”
Từ Tình nghe vậy ngẩn ra, cả khuôn mặt vặn vẹo.
Đúng vậy, lẽ ra phải sớm dự đoán được kết cục này.
Y hẳn là đã chuẩn bị nghênh đón sự phản bội tất yếu, vì sao giờ đây nhìn thấy ánh mắt trần đầy hận ý của Lâm Dược, lại vẫn cảm thấy không thể chịu đựng nổi. Cho dù biết là dối trá, cũng luyến tiếc tổn thương Lâm Dược mảy may, thầm nghĩ muốn nghe hắn tiếp tục biện giải, nghe hắn một lần lại một lần nói: thích ngươi thích ngươi thích ngươi…
Sai rồi!
Người thực sự muốn nói những lời này, kỳ thật là chính bản thân y.
Thì ra, y căn bản…
Căn bản, đã sớm động tình với Lâm Dược.
Trong tay y bưng một chén thuốc, vốn là nghĩ đút Lâm Dược uống, nào biết vừa đi đến bên giường nhìn, liền bị hoảng sợ.
Từ xa nhìn đến, chỉ thấy Lâm Dược vẫn yên lặng nằm ở trên giường, hai tay bị xích sắt khóa chặt, không thể động đậy. Nhưng gương mặt thanh tú kia lại trắng bệch như tờ giấy, con ngươi đen vô thần trừng lớn, khóe miệng thậm chí còn chảy xuống tơ máu.
Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, cậu dường như đã biến thành một người khác, mặt không chút thay đổi, không khí trầm lặng.
Tay Từ Tình run lên, thiếu chút nữa đánh rơi chén thuốc.
Trong một thoáng nháy mắt, y quả thực nghĩ rằng Lâm Dược đã chết rồi.
Thật vất vả mới áp chế được bối rối trong lòng, run rẩy vươn tay, khe khẽ, chạm nhẹ vào gò má tái nhợt của Lâm Dược.
… Vẫn còn ấm.
Y thả lỏng một hơi, nhưng lập tức lại nghiêm mặt, thần sắc khắt khe, động tác cứng ngắc mà đem chén đưa tới bên miệng Lâm Dược, lạnh lùng nói: “Uống thuốc.”
Biểu cảm của Lâm Dược thoáng chốc hoảng hốt, cuối cùng cũng chậm rãi hồi phục tinh thần, con ngươi vốn đen huyền thế nhưng lúc này lại mênh mang sương mù, thanh âm khàn khàn thốt ra một câu.
Từ Tình nghe không rõ liền cúi đầu để sát vào một chút, mới nghe thấy lời cậu nói: “Rốt cuộc là ngươi có thích ta không?”
Dường như đã hỏi rất nhiều lần.
Nhưng lần này giọng điệu đặc biệt vững vàng, mơ hồ, rồi lại tựa như mang theo nỗi thống khổ thê lương nào đó.
Ngực Từ Tình thắt lại, cảm giác đau đớn quen thuộc lập tức ập vào trong lòng, đánh cho khuôn mặt y vặn vẹo, hô hấp dồn dập. Một chữ “thích” này vẫn luôn một mực lượn lờ trên khóe môi, cơ hồ muốn buột miệng thốt ra, nhưng rất nhanh lại bị y cứng rắn đè ép xuống, bắt buộc chính mình nhớ lại buổi tối kia.
Lửa cháy không ngừng.
Y một mình một người đứng cạnh bờ hàn đàm, lẳng lặng chờ đợi.
Biết rõ Lâm Dược sẽ không tới.
Y đã sớm biết thân phận thật của thanh niên kia, cũng hạ quyết tâm biến hắn trở thành quân cờ, thừa cơ hội này đem đám nhân sĩ chính đạo một lưới bắt hết. Hư tình giả ý, lại thiếu chút nữa động chân tình. Trong khoảng thời gian mê muội đó, y chỉ hận không thể thật sự chỉ là một nam sủng, cứ như vậy bỏ trốn theo Lâm Dược, sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Đáng tiếc, Lâm Dược cuối cùng vẫn không tới.
Giữa liệt hỏa hừng hực, y vẫn luôn luôn chờ đợi cho đến một khắc sau cùng, suýt nữa táng thân biển lửa.
Nghĩ đến đó, Từ Tình dần dần khôi phục biểu tình lạnh nhạt như nước, vươn tay nắm cằm Lâm Dược, cười lạnh nói: “Ngươi và ta chẳng qua chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, có cái gì thích hay không thích?”
Nghe vậy, Lâm Dược chấn động toàn thân, sương mù trong mắt nhất thời tiêu tán, con ngươi đen như mực sâu không thấy đáy.
Còn gì để hỏi?
Còn gì để giải thích?
Còn gì để… Yêu?
Chỉ một câu như vậy, liền đủ để đánh nát trái tim của cậu.
Có chút muốn khóc, nhưng lệ đã không còn rơi được nữa.
Có thoáng muốn cười, nhưng khóe miệng đã vạn phần tê cứng.
Cuối cùng chỉ đành phải duy trì vẻ mặt như vậy, không nói một lời, vô thanh vô tức.
Từ Tình nhìn thấy đau lòng, không kiên nhẫn nhăn mặt cau mày, kêu: “Lâm Dược.”
Không chút phản ứng nào.
Y quơ quơ cái bát trong tay, lại nói: “Uống thuốc.”
Vẫn như trước không có động tĩnh gì.
Hiện tại rốt cuộc là sao đây? Biết có giải thích thế nào cũng không hữu dụng, cho nên muốn giả ngây giả dại sao?
Từ Tình hít sâu mấy lần, bất giác nổi giận.
Y rõ ràng có trăm ngàn loại phương pháp tra tấn Lâm Dược, lại hết lần này tới lần khác ngay cả tổn thương hắn một chút cũng không đành lòng, ngược lại còn dưỡng người ở trong phòng cho ăn cho uống, còn hao hết tâm tư thay hắn chữa thương.
Hiện giờ bản thân chưa phát tác thì thôi, tên tù nhân này lại giận dỗi trước, đúng là đáng giận.
Càng nghĩ càng tức, liền dứt khoát há miệng uống một ngụm thuốc, sau đó cúi người xuống, hung hăng hôn lên môi Lâm Dược.
Gắn bó quấn quýt.
Nước thuốc đen sì thuận thế chảy vào miệng Lâm Dược, cậu không hề giãy dụa, mặc cho Từ Tình hết hôn lại hôn, miễn cưỡng mới nuốt được một ít thuốc, còn lại đều men theo khóe miệng chảy xuống.
Từ đầu chí cuối, đều là chỉ duy nhất một nét mặt không hề tức giận.
Từ Tình rốt cục cảm thấy được không bình thường, y đưa tay quơ quơ trước mặt Lâm Dược, phát hiện ánh mắt kia trống rỗng, căn bản không phản chiếu ra bóng dáng của chính mình.
… Quả thực tựa như mất hồn.
Từ Tình lại có chút hoảng hốt, so ra, y càng ưa thích một Lâm Dược thường hay lắp ba lắp bắp giải thích với mình kia hơn. Cho dù biết rõ là nói dối, y cũng thích nghe.
Nhưng y không thể biểu lộ tâm tư của mình trước mặt Lâm Dược, Lâm Dược không lên tiếng, y cũng liền hờ hững, tùy tiện đặt chén thuốc xuống, hổn hển xoay người rời đi.
Cách vách chính là phòng của Trình Song Ngân.
Từ Tình đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái liền trông thấy Trình Song Ngân ngồi ngay ngắn cạnh bàn, một tay nắm cờ đen, một tay cầm cờ trắng, tự mình đánh cờ với chính mình.
“Giáo chủ,” Từ Tình còn chưa nói chuyện, Trình Song Ngân đã ngẩng đầu lên mỉm cười, “Hầu hạ tiểu tử đó uống thuốc rồi ư?”
Từ Tình hừ nhẹ một tiếng thay cho câu trả lời.
Trình Song Ngân cười cười, quân cờ trong tay nhẹ nhàng rơi xuống bàn cờ, hỏi: “Quyết định xử trí hắn như thế nào?”
Từ Tình im lặng không nói.
“Dám can đảm phản bội giáo chủ ngài, cho tới bây giờ chỉ có một kết cục, làm sao bây giờ lại dây dưa dông dài?” Trình Song Ngân trầm ngâm một lát, vừa chơi cờ vừa nói: “Trừ phi… Ngài đối với hắn động chân tình.”
Sắc mặt Từ Tình đại biến, lập tức quát: “Nói hưu nói vượn!”
“Một khi đã như vậy, thế thì nhanh chóng xử lý hắn đi.” Dừng một chút, môi mỏng khẽ nhếch tựa tiếu phi tiếu, thanh âm dịu dàng như nước, “Nếu giáo chủ không thể hạ thủ được, ta bất cứ lúc nào cũng sẵn lòng giúp một tay.”
Vừa dứt lời, Từ Tình liền vỗ một chưởng lên bàn, nghiến răng nói: “Ngươi dám?!”
Sắc mặt tái nhợt như quỷ kia, diễn cảm dữ tợn khủng bố kia, thật sự làm cho người ta sợ hãi.
Nhưng mà Trình Song Ngân cái gì cũng không nhìn thấy.
Hắn vẫn duy trì duy nhất một nét cười nhạt, ôn nhu nói: “Ngài nếu thật tâm thích tiểu tử đó, nên thử tin tưởng lời hắn nói.”
Một hồi lặng im.
Từ Tình rốt cục tỉnh táo lại, sắc mặt càng thêm khó coi, cười ha ha: “Lòng đã sớm chết, như thế nào còn có thật tình? Muốn ta tin hắn, lại càng không có khả năng! Quá khứ đã qua, ta làm sao có thể quên được?”
Miệng thì nói như vậy, người lại xoay đi rời khỏi căn phòng.
Y vẫn một lòng nhớ đến bộ dáng quái dị của Lâm Dược, nhịn không được lại muốn đi xem cậu.
Trong phòng một lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Trình Song Ngân mỉm cười, tùy tay cầm vài quân cờ lên, tiếp tục chơi cờ. Được một chốc, lại nâng tay sờ sờ mảnh vải đen che trên đôi mắt, than nhẹ ra tiếng.
Làm sao có thể quên được?
Cho dù miệng vết thương đã sớm khép lại, nhưng đớn đau này vẫn còn lưu giữ.
Xem ra, con đường hai người kia phải đi, vẫn còn dài đằng đẵng như trước.
Từ Tình sau khi rời khỏi phòng của Trình Song Ngân, hiển nhiên lại chạy tới chăm nom Lâm Dược. Lúc thì đút cậu ăn cơm, khi lại mớm cho cậu uống thuốc, chuyện chính sự bỏ thí mặc kệ, ngược lại tìm hết cớ này đến cớ nọ dính ở bên cậu.
Nhưng mà, Lâm Dược thủy chung vẫn giữ một bộ dáng không chút thay đổi.
Đôi mắt nguyên bản vẫn luôn sáng ngời giờ vừa sâu vừa tối, khóe miệng vốn hay cười hiện tại cứng đờ không sao diễn tả, cả người mơ màng mờ mịt, không hề có sức sống. Vô luận Từ Tình có nói gì với cậu, cậu cũng đều không có phản ứng.
Từ Tình nhìn chằm chằm Lâm Dược trong chốc lát, ngực lại thấy muộn phiền, vô cùng đau đớn. Bản thân bất quá đánh hắn có một chưởng mà thôi, còn chưa kịp chơi trò gì khác, vậy mà làm sao lại bày ra cái bộ dáng nản lòng thoái chí này đây?
Hay… đây lại là chiêu trò mới của hắn?
Không được tin hắn!
Không thể mềm lòng!
Từ Tình hít sâu mấy hơi, thật vất vả mới duy trì được vẻ mặt lãnh khốc, lại hướng về phía Lâm Dược châm chọc.
“Chuyện cho tới bây giờ, cho dù ngươi giả ngây giả dại cũng vô dụng, người dám can đảm phản bội ta, tất cả đều chỉ có một kết cục. Người ta từng thích trước kia, kỹ xảo diễn trò so ra thậm chí còn kém hơn ngươi, kết qua ta vẫn tin gã. Đừng cho là ta sẽ ngu ngốc lần thứ hai.”
Dông dông dài dài nói một tràng, Lâm Dược lại tựa hồ có tai như điếc, thậm chí còn không nâng mí mắt nhìn y.
Từ Tình suýt nữa bị tức chết rồi.
Thật không hiểu nổi bản thân nhốt người này lại làm cái gì?
Giết cũng luyến tiếc giết, đánh cũng luyến tiếc đánh, chẳng lẽ cứ hầu hạ mãi như vậy sao?
Càng nghĩ càng giận, cuối cùng chỉ đành làm mặt lạnh phẩy tay áo bỏ đi. Nhưng sáng sớm hôm sau lại tới nữa, tiếp tục nghĩ tất cả biện pháp dụ Lâm Dược nói chuyện.
Ngôn ngữ lời nói ác độc gì cũng đều nói ra miệng, cuối cùng còn rút kiếm ra để lên ấn đường của Lâm Dược, nhưng Lâm Dược thủy chung vẫn là bộ dáng thờ ơ kia, ánh mắt trống rỗng đến cực điểm.
Từ Tình rốt cục bại trận.
Y thất bại phát hiện, mình đã thay đổi chủ ý tra tấn Lâm Dược, chỉ một lòng hy vọng cậu mau chóng khôi phục như thường. Nhưng, rõ ràng đã sử dụng hết mọi thủ đoạn, Lâm Dược vẫn không có chút phản ứng nào.
Thời gian càng dài, tâm tình của Từ Tình càng trở nên nóng nảy khó chịu, trong lúc rối bời, cuối cùng nghĩ ra một phương pháp. Y nâng kiếm chặt đứt thiết liên trên cổ tay Lâm Dược, sau đó lại đưa tay túm tóc cậu, lôi cậu từ trên giường xuống dưới.
Lâm Dược nặng nề ngã trên mặt đất, thân thể rõ ràng có chút co rúm nhưng vẫn không kêu đau, chỉ khẽ chớp chớp con ngươi đen như mực, trên mặt vô bi vô hỉ.
Từ Tình thấy bộ dáng này của cậu, bản thân trước hết là đau lòng, sức lực trên tay cũng buông lỏng một ít, miễn miễn cưỡng cưỡng mà kéo người tới cạnh cửa. Sau đó cúi người xuống, bắt buộc Lâm Dược ngẩng đầu lên nhìn y, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi cho là làm cái bộ dạng sống dở chết dở này thì có thể tránh được một kiếp sao? Đừng quên, bọn người cha ngươi còn ở trong tay ta.”
Lâm Dược chấn động toàn thân, trên gương mặt mê mang dần dần lộ ra vẻ hoảng sợ. Cậu đã lâu lắm rồi không mở miệng nói chuyện, thanh âm khàn khàn gay gắt, run giọng hỏi: “Ngươi muốn gì? Không được tổn thương bọn họ!”
Từ Tình thấy cậu nói chuyện, tất nhiên là nhẹ nhàng thở ra, nhưng lập tức lại bừng bừng phẫn nộ.
Chính mình mất nhiều công phu như vậy, hắn thế nhưng lại thủy chung hờ hững, vậy mà chỉ cần lấy đám nhân sĩ võ lâm kia ra uy hiếp, hắn liền lập tức có phản ứng… Bên khinh bên trọng, cao thấp đã rõ ràng.
“Sao hả? Cuối cùng cũng chịu để ý ta?” Từ Tình cười nhạt một chút, hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Dược, âm giọng cứng đờ, “Đáng tiếc, đã muộn.”
Dứt lời, vụt đứng dậy, đẩy cửa phòng ra, há mồm kêu: “Triệu Du.”
“Có thuộc hạ.” Một hắc y nam tử từ trên nóc nhà nhẹ nhàng đáp xuống, trực tiếp quỳ gối bên chân Từ Tình. Đầu cúi thấp, nhìn không rõ khuôn mặt.
Từ Tình lại liếc về phía Lâm Dược một cái, khóe miệng cong cong hướng lên trên, tươi cười diễm lệ đến cực điểm, nhẹ nhàng đọc rõ từng chữ từng chữ: “Ngươi, ngay bây giờ, đi đốt địa lao.”
“A? Giáo chủ…” Hắc y nam tử chấn động, ngay cả thanh âm cũng thay đổi, duy chỉ có đầu vẫn cúi xuống.
“Còn không mau đi!” Dừng một chút, khuôn mặt hơi hơi vặn vẹo, đặc biệt chêm thêm một câu: “Nhớ kỹ, người nhốt ở bên trong, một kẻ cũng không cho phép trốn ra.”
“Dạ.” Hắc y nam tử lĩnh mệnh, xoay người muốn đi. Khinh công của y cao đến kinh người, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng.
Lâm Dược mềm nhũn, tê liệt nằm trên mặt đất, toàn thân phát run.
Đoạn đối thoại vừa rồi kia, cậu nghe được rành mạch.
Thì ra Từ Tình chỉ tra tấn cậu không còn chưa đủ, ngay cả người nhà, bằng hữu của cậu, toàn bộ đều bị thiêu chết.
Cậu vốn nghĩ thời khắc đau đớn nhất đã qua.
Cậu vốn cho rằng không nhìn không nghe, liền có thể trốn tránh hết thảy thống khổ.
Kết quả Từ Tình căn bản không chịu buông tha cậu.
Người mình từng ái mộ, yêu say đắm kia, lại không bức cậu đến cùng đường, thì không cam tâm.
Thân thể Lâm Dược run rẩy không ngừng, trong con ngươi đen kịt rốt cuộc cũng nhuốm lên chút cảm xúc, nhưng trừ bỏ tuyệt vọng, vẫn là tuyệt vọng. Cậu bị giam cầm ở trên giường đã lâu rồi, tay chân đều không chịu nghe lời nữa, chỉ có thể giãy dụa bò đến bên chân Từ Tình, đứt quãng nói: “Đều là lỗi của ta, trước đây ta không nên dối gạt ngươi, sau lại càng không nên phản bội ngươi. Ngươi tra tấn ta như thế nào cũng được, thả bọn họ đi…”
Vừa mở miệng, khóe mắt cũng vừa chảy xuống một dòng lệ.
Sợ hãi đến như vậy.
Từ Tình khẽ hừ một tiếng, dường như vô cùng hài lòng với phản ứng này của cậu. Y chán ghét bộ dạng lúc trước của Lâm Dược, vô luận là hư tình hoặc là giả ý, trong ánh mắt của người trước mặt này chỉ có thể phản chiếu hình bóng của một mình y.
Nghĩ nghĩ, lại lấy một tay đẩy Lâm Dược ngã xuống đất, hung hăng đè lên.
Lâm Dược không chút phản kháng.
Cậu chỉ mở to hai mắt, xuyên thấu qua cánh cửa chính rộng mở, nhìn về phía địa lao.
“Van cầu ngươi, thả bọn họ đi…” Lâm Dược không ngừng lặp lại những lời này, nhưng không một ai thấu hiểu.
Từ Tình dễ dàng xé mở xiêm y của cậu.
Nơi địa lao kia, sương khói mù mịt bay lên.
Từ Tình mạnh mẽ tách hai chân của cậu ra.
Nơi địa lao kia, thấp thoáng đốm đốm ánh lửa.
Từ Tình đẩy eo một cái, không hề báo trước tiến vào thân thể của cậu.
… Ánh lửa tận trời.
Nước mắt của Lâm Dược đã muốn ngưng rồi, cậu há mồm kêu lớn “Không –” lại bị đôi môi của Từ Tình vững vàng che lại. Cậu vùng vẫy muốn dịch chuyển về phía trước, lại bị Từ Tình ghì chặt eo, không thể động đậy.
Lưỡi đao sắc bén nóng như lửa xỏ xuyên qua thân thể cậu.
Ngọn lửa nơi xa xa càng cháy càng hừng hực.
Bên tai Lâm Dược ong ong vang lên, tầm mắt mơ hồ, toàn thân chết lặng, mà ngay cả một chút đau đớn cũng không cảm giác được.
Trong ngọn lửa có người cậu yêu thương tha thiết.
Tại cậu tự cho là đúng, hại chết bọn họ.
Ha!
Cậu đột nhiên cười ha hả, trong miệng tràn đầy mùi máu tươi nồng nặc.
Cha…
Cậu thật sự là một đứa con bất hiếu, rõ ràng là đến Tây Vực cứu người, kết quả lại chạy đi yêu đương với kẻ thù.
Đại ca…
Vị đại ca cậu thích nhất từ nhỏ đến lớn này, tâm nguyện lớn nhất một thời, chính là luyện thành một thân tuyệt thế võ công, cẩn thận mà bảo vệ y thật tốt.
Còn có Lý Phượng Lai…
Cậu tuy rằng luôn mắng hắn vô lại vô lại, kỳ thật cũng không phải chán ghét hắn như vậy.
“A —— ”
Cười cười, Lâm Dược bỗng nhiên hét thảm một tiếng.
Bóng người trước mắt chớp nháy, tất cả hóa thành biển lửa.
… Đau đớn tận xương.
Lâm Dược hốt hoảng mở to hai mắt, cảm giác linh hồn tựa hồ bị kéo ra khỏi thân thể, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.
Nhưng cậu vậy mà lại còn sống.
Người mình yêu thương đều đã chết, chỉ một mình cậu còn sống.
Giờ này khắc này, mới chân chính hiểu được thống khổ ngày xưa của Từ Tình.
Buồn cười biết bao nhiêu.
Cậu rõ ràng là muốn Từ Tình cứu ra, kết quả chính mình ngược lại, lại ngã vào cùng cơn ác mộng.
Nếu như chưa từng thương, thì tốt rồi.
Nếu như không từng trao đi chân tâm, thì tốt rồi.
Nếu như…
Từ Tình vẫn như cũ giày vò trên thân thể cậu.
Chẳng qua địa điểm đã đổi từ cửa lên giường, Lâm Dược cuối cùng cũng không còn nhìn thấy biển lửa kia nữa, tầm mắt có thể chạm đến, chỉ có gương mặt tuấn mỹ của Từ Tình —— sắc mặt tái nhợt trước sau như một, mày vĩnh viễn nhíu chặt, miệng không ngừng phun ra những lời tổn thương người nhất.
“Chưa từng thích ngươi.”
“Bất quá chỉ lợi dụng ngươi mà thôi.”
“Mọi người chỉ là gặp dịp thì chơi.”
Từng thương như vậy.
Hiện giờ… Vừa yêu vừa hận.
Hận ý bùng phát mãnh liệt, Lâm Dược nhắm hai mắt lại, vùng vẫy thay đổi vị trí tay phải, cuối cùng một phát bắt được chén thuốc đặt ở đầu giường, hung hăng đập nát.
“Xoảng!” Một tiếng vang giòn tan.
Từ Tình đương đắm chìm trong dục vọng nhất thời tỉnh táo lại, có chút kinh ngạc nhìn cậu, hỏi: “Ngươi làm cái gì…”
Lâm Dược không đáp, chỉ là nắm chặt mảnh vỡ chén thuốc trong tay, dùng sức đâm về phía Từ Tình.
Từ Tình thoáng sững sờ, tuy rằng tránh thoát trong gang tấc, nhưng bên má vẫn bị vạch trúng một vệt máu. Trong lòng y kinh ngạc không thôi, vội vàng chế trụ hai tay Lâm Dược, còn chưa kịp mở miệng, bên tai liền vang lên giọng nói trầm thấp nghèn nghẹn.
“Ngươi tốt nhất nên giết ta ngay đi.” Trên mặt Lâm Dược tràn đầy nước mắt, ánh mắt lại khô khốc chua xót, không còn đổ lệ được nữa, từng chữ từng chữ nói: “Nếu không, chỉ cần ngày nào ta còn sống, nhất định sẽ lấy mạng của ngươi.”
Hai tròng mắt cậu không giống như trước trống rỗng vô thần, ngược lại sâu thẳm tựa nước, nhuộm đầy hận ý.
Từ Tình nhìn thấy, giật mình trong lòng, cảm giác nơi nào đó trong thân thể đau đớn kỳ dị, không tự chủ được buông lỏng sức lực trên tay.
Lâm Dược vừa mới đạt được tự do, liền mãnh liệt nhào tới. Thân thể của cậu mềm nhũn, trong tay lại không có lưỡi dao sắc bén, đành phải há mồm cắn cổ Từ Tình, liều chết dùng sức.
Một trận đau nhức.
Từ Tình giờ mới hiểu được, Lâm Dược quả nhiên là muốn đưa y vào chỗ chết. Trong lòng y lại giật nảy, vội vàng đè người trở lại giường, cực kỳ nhanh chóng động thủ điểm huyệt Lâm Dược.
Nhưng Lâm Dược tuy rằng không thể động đậy, ánh mắt lại trực tiếp nhìn thẳng vào Từ Tình, khàn giọng kêu: “Vô luận thất bại bao nhiêu lần, ta cũng sẽ giết ngươi!”
Vừa nói, khóe miệng vừa cong lên, cười ha hả.
Đáy mắt kia ẩn chứa vô vàn hận ý, thật sự điên cuồng đến đáng sợ.
Đúng rồi, cậu khóc không được, cho nên chỉ có thể cười.
Từ Tình cuối cùng từ trong cơ thể Lâm Dược lui ra, lẳng lặng cùng cậu nhìn nhau, không nói được một lời.
Người trước mắt này… Căn bản không phải Lâm Dược mà y quen biết.
Cho dù là thời điểm biết được thân phận của mình, cho dù là khoảnh khắc bị mình đánh một chưởng, Lâm Dược cũng chưa từng lộ ra loại vẻ mặt này.
Vừa vặn vẹo lại vừa tuyệt vọng
Quả thực chính là một “bản thân” khác.
Không biết vì sao, ngón tay Từ Tình lại phát run, y thậm chí không dám nhìn vào mắt Lâm Dược. Vì thế vươn tay ra, chậm rãi che lên con ngươi đen tuyền của Lâm Dược. Lâm Dược vẫn cười cười như cũ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải ta chết chính là ngươi chết, ngươi tốt nhất là mau chóng giết ta đi!”
Lúc nói chuyện, khóe miệng dần dần tràn ra tơ máu
Bên tai Từ Tình ông ông vang vọng, ngực rất khó chịu.
Thật sự kỳ quái.
Người đổ máu rõ ràng là Lâm Dược, vì sao ngay cả y cũng theo đó mà cảm thấy đau lòng.
Nghi hoặc, thân thể đã không thể khống chế cúi về phía trước, chậm rãi hôn lên đôi môi đỏ tươi của Lâm Dược.
Miệng đầy mùi máu.
Lâm Dược có chút cứng còng, đoạn lập tức cắn y.
Từ Tình liền lại cảm thấy đau.
Dường như có người lấy một con dao nhỏ từng chút từng chút cắt tim của y, cũng không phải là vô cùng đau đớn, nhưng miệng vết thương cứ ồ ạt chảy máu, vĩnh viễn không có kết thúc.
Chua xót đến cực điểm.
Từ Tình toàn thân chấn động, đột nhiên buông Lâm Dược ra, liếc mắt nhìn nền nhà hỗn độn một cái, quay đầu bước đi.
Sắc mặt y trắng bệch, đi đứng không xong, lúc bước đến cửa còn vấp phải bậc cửa một cái, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất. Nhưng y không quan tâm, chỉ dùng sức một chút đi về phía trước, giống như đi được càng xa, thì càng có thể tránh đi một ít đôi mắt tràn ngập hận ý.
Y dùng phương pháp vô cùng tàn nhẫn tra tấn Lâm Dược, nhưng một chút cũng không thấy vui sướng, ngược lại chỉ thấy toàn thân rét run.
So với một Lâm Dược chỉ tâm tâm niệm niệm giết y này, y càng ưa thích thanh niên hay cười hay đỏ mặt lúc trước nhiều hơn, cho dù biết rõ là lừa dối, y cũng tình nguyện quay về thời khắc ấy.
Từ Tình một mình ở trong sân dạo qua một vòng lại một vòng, cuối cùng vẫn trở lại chỗ cũ. Toàn thân y run rẩy không ngừng, mà ngay cả dũng khí đẩy cửa phòng ra liếc Lâm Dược một cái cũng không có, ngược lại lại đi vào phòng của Trình Song Ngân.
Trình Song Ngân đang ngồi cạnh bàn uống trà, vừa nghe thấy tiếng bước chân, liền ngẩng đầu lên mỉm cười, “Giáo chủ.”
Từ Tình cũng không đáp lời, chỉ lảo đảo lên đi phía trước vài bước, sau đó men theo vách tường mà yếu ớt ngã xuống.
Trình Song Ngân chấn động, vội vàng đứng dậy bước tới, sờ soạng cầm tay y, hỏi: “Giáo chủ làm sao vậy, độc lại phát tác?”
Từ Tình lắc lắc đầu, cảm giác trong cơ thể hơi thở rối loạn, hé miệng, lại hết lần này tới lần khác phun ra hai chữ vô cùng quen thuộc: “Lâm Dược…”
“Ôi? Tiểu tử đó lại làm giáo chủ tức giận sao?”
“Hắn muốn giết ta.” Thực kỳ quái, chỉ là nói ra sự thật này, lại giống như dùng hết khí lực toàn thân, đau đớn không thôi.
Trình Song Ngân khẽ cười cười, giọng điệu ôn nhu như nước: “Giáo chủ không phải luôn luôn cho rằng hắn đang lừa ngài sao? Chính tà bất lưỡng lập, hắn nếu không phải thật tâm thích ngài, như vậy, hiện tại muốn giết ngài, cũng là chuyện đương nhiên thôi.”
Từ Tình nghe vậy ngẩn ra, cả khuôn mặt vặn vẹo.
Đúng vậy, lẽ ra phải sớm dự đoán được kết cục này.
Y hẳn là đã chuẩn bị nghênh đón sự phản bội tất yếu, vì sao giờ đây nhìn thấy ánh mắt trần đầy hận ý của Lâm Dược, lại vẫn cảm thấy không thể chịu đựng nổi. Cho dù biết là dối trá, cũng luyến tiếc tổn thương Lâm Dược mảy may, thầm nghĩ muốn nghe hắn tiếp tục biện giải, nghe hắn một lần lại một lần nói: thích ngươi thích ngươi thích ngươi…
Sai rồi!
Người thực sự muốn nói những lời này, kỳ thật là chính bản thân y.
Thì ra, y căn bản…
Căn bản, đã sớm động tình với Lâm Dược.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.