Chương 15:
Khanh Khanh (Am Ni)
29/08/2021
Kinh thành rực rỡ trong đêm lễ hội hoa đăng, bình thường đã rất huyên náo, nay lại càng náo nhiệt đông đúc, khắp nơi giăng đèn kết hoa. Mây trời uốn lượn những hoa đăng sáng lấp lánh, càng nhìn càng xa.
Những ngọn đèn mang theo biết bao ước vọng của người thắp, biết bao thỉnh cầu không thể thốt thành lời. Nàng hôm nay vận tố y, lần đầu tiên bước ra ngoài không đeo mạn sa, dung nhan khuynh thành, mang theo dáng vẻ lạnh lùng tựa băng tuyết, làm người khác không dám mạo phạm.
Bên cạnh nàng là nữ nhân vận lam y, phiêu diêu thoát tục, liên dung bị che lấp bởi mạn sa, ánh mắt thoáng dừng lại trên lầu cao dát vàng. Trong mắt phảng phất hoàng bào lay động, chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi, tâm can bỗng tê liệt.
"Đi thôi." Nghiễm Nhân nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Mị La kéo đi, xuyên qua dòng người tấp nập.
"Người không nhìn y một lần sao?" Mị La cố gắng điều chỉnh thanh âm chua xót của mình... Giống như nàng cũng đang nói với chính mình!
Nghiễm Nhân không đáp, thật ra nàng đã nhìn thấy rồi...
Vô số lần nằm mộng mơ thấy dáng vẻ ôn nhu như ngọc ấy, mơ thấy hắn nói sẽ bảo vệ nàng, còn có tiếng gọi "Nhân nhi" quen thuộc...
Nhưng khi thật sự nhìn thấy người ấy lại châm chọc biết bao, hắn cùng nữ nhân khác sánh đôi, nàng không thể phủ nhận đường nét hài hòa của bọn họ, thật sự là châu liên bích hợp!
Hắn có lẽ đã quên mất nàng...
Bằng không, với quyền lực của hắn hoàng đế há có thể tùy ý sắp đặt, hắn không muốn không ai có thể cưỡng ép hắn!
Điều duy nhất nàng có thể làm chính là rời đi, từ nay không bao giờ xuất hiện trước mắt hắn, quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của hắn...
Biển người mênh mông vô tận bọn họ cứ đi thẳng về phía trước, có lúc muốn quay đầu, lại sợ rằng sẽ lưu luyến nên không dám nhìn thêm bất kì lần nào nữa, âm thầm rời đi.
Chỉ là không ngờ đến đụng vào một thân thể cường tráng, trong khoảnh khắc ngẩn đầu Mị La sợ đến mức mặt trắng bệch.
Nam nhân ấy lúc đầu là sững sờ, sau đó thay đổi rất nhiều sắc mặt, cuối cùng như không tin vào mắt mình, kích động thốt lên. "Tuyết nhi, muội vẫn còn sống!!!"
Mị La bất giác lùi về phía sau, trốn vào tấm lưng mảnh mai của Nghiễm Nhân. Thật lâu sau mới phát ra thanh âm, không phải nàng không muốn tức khắc trả lời thế nhưng lời đến đầu môi lại không thốt ra nổi. Lòng nàng lại càng đau đớn dữ dội hơn.
"Ngươi... Nhận nhầm người rồi!"
Trầm Thiên ngày thường rất biết kiềm chế tâm tư, quyết đoán vô cùng, là đại tướng quân chỉ huy ngàn vạn binh mã, nửa đời người của y cầm cương rong ruổi trên sa trường, đánh đuổi ngoại xâm chưa từng dao động, nay chỉ vì nhìn thấy bóng dáng lệnh muội đã mất dường như bỏ hết uy phong của vị tướng, muốn tiến lên bắt lấy Mị La chất vấn!
Nghiễm Nhân liếc mắt nhìn qua vị tướng quân kia, âm thầm đánh giá. Nàng khẽ nâng tay chặn bước tiến của vị tướng quân ấy, lãnh đạm cất giọng. "Tướng quân, có lẽ ngài nhận nhầm người rồi! Bọn ta còn có việc gấp, xin tránh đường!"
Trầm Thiên cũng là người biết cân nhắc nặng nhẹ, với lại y đang nhận mệnh bảo vệ an toàn của thái hậu và hoàng đế, trọng trách đang đè nặng trên vai y, nếu chẳng may xảy ra sai sót hậu quả khó lường. Vậy mà giờ khắc này y lại không thể suy nghĩ nhiều như vậy, nếu thật sự người khó là em gái của y, y có thể trơ mắt nhìn nó rời đi sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cho Tuyết nhi phải rơi về tình cảnh này?
Trầm Thiên nhất quyết không nhường đường, binh lính phía sau y nhất thời vây quanh bọn họ. Người dân hiếu kì cũng tập trung lại xem đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng khó tránh khỏi ánh mắt tinh tường của những người trên lầu cao ngó xuống.
Thái hậu nhíu mày vẻ không hài lòng, lạnh giọng hỏi xảy ra chuyện gì. Binh lính vừa nhận được cấp báo, không dám chậm trễ liền cung kính trả lời Trầm tướng quân gặp phải cố nhân...
Hoàng đế thấy tình cảnh này cũng không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của thái hậu, liền khuyên bảo người hồi cung chuyện này hắn sẽ xử lý ổn thoả.
Cao Mỹ công chúa đứng ở cạnh nhận lấy áo choàng từ cung nữ liền khoát thêm lên người lão phật gia, cùng người hồi cung.
Giờ đây lầu cao chỉ còn lại hoàng đế và thất vương, hoàng đế nói.
"Đệ không xuống gặp nữ nhân của mình à?"
Vị thất vương ôn thuận trả lời, so lời lẽ lạnh băng lại làm người ta thập phần sợ hãi. "Huynh không cần quản việc của bổn vương, sau này đừng để bổn vương nhìn thấy vị công chúa kia nữa, hoặc là bất kì nữ nhân nào, bằng không ta sợ đến xác các người cũng không nhặt được!"
Phía dưới Nghiễm Nhân không kiên nhẫn cùng bọn họ dây dưa, trực tiếp dùng võ công để mang Mị La rời đi.
Đối với nàng bao nhiêu đây binh sĩ căn bản là không đáng để tâm, với tuyệt đại võ công của mình nàng vẫn có thể mang Mị La an toàn thoát thân. Nếu như hắn không xuất hiện!
Nhìn nam nhân hắc bào trước mắt, tâm nàng bỗng trùng xuống...
Những ngọn đèn mang theo biết bao ước vọng của người thắp, biết bao thỉnh cầu không thể thốt thành lời. Nàng hôm nay vận tố y, lần đầu tiên bước ra ngoài không đeo mạn sa, dung nhan khuynh thành, mang theo dáng vẻ lạnh lùng tựa băng tuyết, làm người khác không dám mạo phạm.
Bên cạnh nàng là nữ nhân vận lam y, phiêu diêu thoát tục, liên dung bị che lấp bởi mạn sa, ánh mắt thoáng dừng lại trên lầu cao dát vàng. Trong mắt phảng phất hoàng bào lay động, chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi, tâm can bỗng tê liệt.
"Đi thôi." Nghiễm Nhân nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Mị La kéo đi, xuyên qua dòng người tấp nập.
"Người không nhìn y một lần sao?" Mị La cố gắng điều chỉnh thanh âm chua xót của mình... Giống như nàng cũng đang nói với chính mình!
Nghiễm Nhân không đáp, thật ra nàng đã nhìn thấy rồi...
Vô số lần nằm mộng mơ thấy dáng vẻ ôn nhu như ngọc ấy, mơ thấy hắn nói sẽ bảo vệ nàng, còn có tiếng gọi "Nhân nhi" quen thuộc...
Nhưng khi thật sự nhìn thấy người ấy lại châm chọc biết bao, hắn cùng nữ nhân khác sánh đôi, nàng không thể phủ nhận đường nét hài hòa của bọn họ, thật sự là châu liên bích hợp!
Hắn có lẽ đã quên mất nàng...
Bằng không, với quyền lực của hắn hoàng đế há có thể tùy ý sắp đặt, hắn không muốn không ai có thể cưỡng ép hắn!
Điều duy nhất nàng có thể làm chính là rời đi, từ nay không bao giờ xuất hiện trước mắt hắn, quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của hắn...
Biển người mênh mông vô tận bọn họ cứ đi thẳng về phía trước, có lúc muốn quay đầu, lại sợ rằng sẽ lưu luyến nên không dám nhìn thêm bất kì lần nào nữa, âm thầm rời đi.
Chỉ là không ngờ đến đụng vào một thân thể cường tráng, trong khoảnh khắc ngẩn đầu Mị La sợ đến mức mặt trắng bệch.
Nam nhân ấy lúc đầu là sững sờ, sau đó thay đổi rất nhiều sắc mặt, cuối cùng như không tin vào mắt mình, kích động thốt lên. "Tuyết nhi, muội vẫn còn sống!!!"
Mị La bất giác lùi về phía sau, trốn vào tấm lưng mảnh mai của Nghiễm Nhân. Thật lâu sau mới phát ra thanh âm, không phải nàng không muốn tức khắc trả lời thế nhưng lời đến đầu môi lại không thốt ra nổi. Lòng nàng lại càng đau đớn dữ dội hơn.
"Ngươi... Nhận nhầm người rồi!"
Trầm Thiên ngày thường rất biết kiềm chế tâm tư, quyết đoán vô cùng, là đại tướng quân chỉ huy ngàn vạn binh mã, nửa đời người của y cầm cương rong ruổi trên sa trường, đánh đuổi ngoại xâm chưa từng dao động, nay chỉ vì nhìn thấy bóng dáng lệnh muội đã mất dường như bỏ hết uy phong của vị tướng, muốn tiến lên bắt lấy Mị La chất vấn!
Nghiễm Nhân liếc mắt nhìn qua vị tướng quân kia, âm thầm đánh giá. Nàng khẽ nâng tay chặn bước tiến của vị tướng quân ấy, lãnh đạm cất giọng. "Tướng quân, có lẽ ngài nhận nhầm người rồi! Bọn ta còn có việc gấp, xin tránh đường!"
Trầm Thiên cũng là người biết cân nhắc nặng nhẹ, với lại y đang nhận mệnh bảo vệ an toàn của thái hậu và hoàng đế, trọng trách đang đè nặng trên vai y, nếu chẳng may xảy ra sai sót hậu quả khó lường. Vậy mà giờ khắc này y lại không thể suy nghĩ nhiều như vậy, nếu thật sự người khó là em gái của y, y có thể trơ mắt nhìn nó rời đi sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cho Tuyết nhi phải rơi về tình cảnh này?
Trầm Thiên nhất quyết không nhường đường, binh lính phía sau y nhất thời vây quanh bọn họ. Người dân hiếu kì cũng tập trung lại xem đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng khó tránh khỏi ánh mắt tinh tường của những người trên lầu cao ngó xuống.
Thái hậu nhíu mày vẻ không hài lòng, lạnh giọng hỏi xảy ra chuyện gì. Binh lính vừa nhận được cấp báo, không dám chậm trễ liền cung kính trả lời Trầm tướng quân gặp phải cố nhân...
Hoàng đế thấy tình cảnh này cũng không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của thái hậu, liền khuyên bảo người hồi cung chuyện này hắn sẽ xử lý ổn thoả.
Cao Mỹ công chúa đứng ở cạnh nhận lấy áo choàng từ cung nữ liền khoát thêm lên người lão phật gia, cùng người hồi cung.
Giờ đây lầu cao chỉ còn lại hoàng đế và thất vương, hoàng đế nói.
"Đệ không xuống gặp nữ nhân của mình à?"
Vị thất vương ôn thuận trả lời, so lời lẽ lạnh băng lại làm người ta thập phần sợ hãi. "Huynh không cần quản việc của bổn vương, sau này đừng để bổn vương nhìn thấy vị công chúa kia nữa, hoặc là bất kì nữ nhân nào, bằng không ta sợ đến xác các người cũng không nhặt được!"
Phía dưới Nghiễm Nhân không kiên nhẫn cùng bọn họ dây dưa, trực tiếp dùng võ công để mang Mị La rời đi.
Đối với nàng bao nhiêu đây binh sĩ căn bản là không đáng để tâm, với tuyệt đại võ công của mình nàng vẫn có thể mang Mị La an toàn thoát thân. Nếu như hắn không xuất hiện!
Nhìn nam nhân hắc bào trước mắt, tâm nàng bỗng trùng xuống...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.