Liễm Nghiễm Hoa Mộng

Chương 21: Đại Kết Cục

Khanh Khanh (Am Ni)

17/12/2022

Khuynh Tình Quỷ Cung.

“Tình tỷ, tỷ không sao chứ?”

Hồng y nữ tử vội tiến đến đỡ lấy bạch y nữ tử, sở dĩ nàng ta lo lắng như vậy là vì tỷ tỷ của nàng ta đang nghịch thiên cải mệnh, sẽ bị lão thiên gia trách phạt.

Ngay từ đầu không phải Quỷ Cung làm khó không cứu, mà là không thể cứu, số mạng của nữ nhân kia đã tận.

Bạch y nữ tử thu tay về, nhẹ nhàng đáp: “Không sao. A Thần và A Hồn chăm sóc tốt bọn họ, khi nào tỉnh lại thì đưa bọn họ trở về.”

Nàng lãnh đạm rời đi, hồng y nữ tử cũng đi theo, theo đến Tình Các.

“Tình tỷ, tỷ đang nghĩ đến y sao?”

Hồng y nữ tử nhẹ nhàng đỡ bạch y nữ tử ngồi xuống, thật ra nữ nhân được gọi là Tình tỷ chính là Khuynh Tình Quỷ Chủ, chủ của nơi thế ngoại đào viên này, nơi đây nằm ngoài sự cai quản của tam giới.

Còn hồng y nữ tủ là Phượng Đế - Phượng Hàn Khuynh Ái.

“Ái nhi muội còn nhỏ, không hiểu đâu.” Khuynh Tình cầm lấy tách trà uống một ngụm, nàng nhìn bàn đá trống trải không có điểm tâm, nhìn đến hoa đào rực rỡ giữa trời, lòng có chút chua xót.

“Muội hiểu! Nhiều năm trôi qua tỷ luôn cứu giúp người có tình, tỷ muốn người có tình trong thiên địa này có thể bên nhau đến già, không phải là vì tỷ chấp niệm sao? Tỷ có thể không cứu nữ nhân kia, ngay cả lão thiên gia cũng muốn xoá sổ mệnh tử của nàng ta, bởi vì nàng ta tội nghiệt nặng nề. Thế nhưng tỷ lại chống lại thiên ý đại biểu cho điều gì? Tỷ không muốn bọn họ bị thiên mệnh chia cách giống như tỷ và y!”

“Tỷ làm nhiều điều như vậy, cứu giúp bao người, nhưng không được xem là tích công đức mà là đang làm loạn thiên mệnh, đến cùng người chịu tội sẽ là tỷ!”

Trong lúc Khuynh Ái phẫn nộ Khuynh Tình lại bật cười.

Nàng nói: “Thật ra trường sinh bất lão, thiên địa bất diệt, đổi lấy một mệnh cô độc vĩnh cửu đó là trừng phạt rồi.”

“Thiên đạo hay thiên mệnh ta chưa từng sợ hãi, trừng phạt thì làm được gì ta? Cũng không khiến ta chết đi. Cùng lắm là để ta vĩnh viễn không gặp được y mà thôi!”

Khuynh Ái bất đắc dĩ thở dài, Tình tỷ là chấp niệm quá sâu, tỷ ấy nói đúng người không hiểu tình ái như nàng sao có thể hiểu được nỗi thống khổ trong lòng tỷ ấy.

Thất Phủ.



Nghiễm Nhân tỉnh lại giống như đã trải qua một đời, dạo một vòng quỷ môn lại có thể bình an trở về, xem như lão thiên gia không bạc với nàng! Đều là nhờ vào ơn của các vị tiền bối!

Đáng tiếc là không thể đích thân cảm tạ.

“Nhân nhi bên ngoài lạnh lắm, mau vào phòng nghỉ ngơi đi.” Lệnh Thiên Liễm bế nàng đi vào trong.

“Ấy… Chàng thả thiếp xuống đi, thiếp đã ở trong phòng đến phát chán, lâu lắm rồi mới được ra ngoài ngắm cảnh quan nha!” Nghiễm Nhân không cam lòng kháng nghị. Nam nhân này càng ngày càng cường hãn bá đạo, bảo vệ nàng quá tốt, như thể sợ nàng sẽ lần nữa biến mất vậy.

“Sắp đến nguyên tiêu bổn vương sẽ đưa nàng ra ngoài ngắm cảnh, bây giờ nàng cứ dưỡng tốt thân thể, tránh hàn khí bên ngoài vấn thân có được không?” Hắn dịu dàng dỗ dành nàng, làm nàng không tránh khỏi bị dụ dỗ, ngoan ngoãn vùi mặt vào lòng hắn.

Tết Nguyên Tiêu. Nguyên tiêu chi dạ hoa lộng nguyệt.

Lại một mùa thiên hạ đắm chìm trong ngàn vạn chiếc hoa đăng rực rỡ, lung linh sắc màu.

Đêm nay người dân đổ dồn về khắp kinh thành, người thả đèn, kẻ xem hoa, có nơi diễu hành thị chúng, trình diễn ca kịch.

Mị Nguyệt Lâu như mọi năm treo lên câu đố chữ, thư pháp, thư hoạ, ai giải được sẽ thưởng mười bình đệ nhất hảo tửu của Lâu, ngàn vàng khó mua.

“Phụ Thân, Mẫu thân, lễ hội hôm nay náo nhiệt quá! Hai người nhìn xem kẹo hình nhân kia thật tinh xảo. Bảo bảo muốn a…”

Tiểu hài tử mắt long lanh nhìn hai vị phụ mẫu, tay chỉ chỉ về phía người vừa nặn kẹo hình nhân vừa kể chuyện li kì.

“Được, hôm nay ngoại lệ mua cho con một cái, ăn nhiều sẽ đau răng!” Nam nhân một tay bế tiểu hài, tay còn lại nắm lấy nữ nhân bên cạnh tiến về phía người bán kẹo mua lấy một xâu.

Tiểu hài tử vui vẻ cười híp mắt, cả nhà ba người bọn họ nổi bật giữa đám đông. Không phải vì thân phận tôn quý mà là dân chúng nhận ra y chính là vị Nhị Vương Gia trong truyền thuyết, yêu mỹ nhân không cầu giang sơn, thật đúng là một đôi thiên sinh, châu liên bích hợp!

Thiên hạ phồn hoa thịnh thế là vậy, khắp nơi tràn ngập hân hoan là vậy, nhưng duy chỉ có nam nhân đứng nơi trường thành tịch mịch cô liêu.

“Tuyết nhi đã mấy năm rồi cô không cùng nàng thả hoa đăng, cầu phúc cho bách tính thiên hạ, đã bao lâu rồi không cùng nàng ăn bánh trôi đoàn viên…”

Y thở dài, nơi này quá cao cao đến nỗi không có ai bên cạnh y nữa, cũng quá mức cô độc, lạnh lẽo.

Thậm chí đến Thất Vương cũng không chịu nổi mà từ bỏ. Trước khi hắn rời đi đã sắp xếp ổn thoả, đưa Thái Hậu đến Từ Am Viên từ nay câu kinh tiếng kệ, không được tham dự vào triều chính, cũng sớm đã giao lại binh quyền cho y, hắn muốn cùng nữ nhân kia du sơn ngoạn thuỷ, xa lánh thế sự.



Nếu có thể y cũng muốn, chỉ tiếc trách nhiệm của y quá lớn. Nhưng y cũng đã bù đắp cho Trầm Gia, một đời phong quan vô hạn, thậm chí là ban tước phong hầu, phủ đệ, đất phong, kim bài miễn tử.

Đời này của y không phụ thiên hạ chỉ phụ nữ nhân y yêu!

Tại một nơi khác Mị La thắp lên một ngọn đèn hoa đăng, mang theo dòng chữ “cầu quân bình an”.

Nàng khẽ mỉm cười nhìn nơi tường thành.

“A Uẩn đời này chàng bảo vệ giang sơn thiên hạ, ta thay chàng đi ngắm non sông hùng vĩ, cứu giúp bách tính, có được xem như là cùng nhau tạo phúc cho thế nhân, tích đức cho kiếp sau viên mãn không?”

“A Uẩn thật ra chàng không cô độc, bởi vì ta ở bất cứ nơi đâu chỉ cần ngước lên toà thành này sẽ nhìn thấy chàng! Ở một nơi nào đó cầu phúc cho chàng, cũng như Trầm Gia.”

Tại Minh Nguyệt Hàn Gia. Nghiễm Nhân và Lệnh Thiên Liễm sau khi bái lạy cảm tạ xong thì nắm tay nhau bước ra ngoài.

Không nghĩ đến có một ngày người như nàng sẽ bước vào những nơi linh thiên thế này, đời người quả nhiên khó đoán.

Trước đây nàng không tin vào thần linh, ma quỷ, trải qua một hồi thập tử nhất sinh mới sâu sắc nhận ra, có lúc con người phải cầu vào thần linh.

“Liễm…” Nghiễm Nhân vươn tay chạm vào trán hắn mơ hồ có vết sẹo, nhu tình phát ra thanh âm.

“Hửm?” Lệnh Thiên Liễm ôm lấy eo nàng đáp.

“Thiếp yêu chàng!” Nàng kiễng chân hôn lên môi hắn.

Giữa muôn trùng sắc hoa, pháo nổ đầy trời, trăng tròn vành vạnh. Người có tình sẽ bên nhau đến già…

“Ta cũng yêu nàng, đời đời kiếp kiếp, vĩnh bất phân ly!”

~Hoàn ~

Trước tiên Khanh xin cảm ơn sự ủng hộ của các bạn độc giả thân yêu, đã đồng hành cùng Khanh và nhân vật của Khanh trong suốt cả câu truyện. Nếu tác phẩm không được như các bạn mong đợi, xin các bạn góp ý nhẹ nhàng, đừng ném gạch đá quá mạnh, cũng đừng chửi tam quan tác giả. Chân thành cảm ơn các bạn!

Tiện thể Khanh thông báo đến các bạn Khanh đã đổi tên tác giả Khanh Khanh (Am Ni) thành Phồn Lai Khanh Khanh, là cùng một người nha~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Liễm Nghiễm Hoa Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook