Chương 8: Hoàng Cung
Khanh Khanh (Am Ni)
04/07/2021
Hoàng cung.
Nàng khẽ nâng mi ngước nhìn, khắp nơi bao phủ bởi tường đỏ ngói vàng, thể hiện sự phú lệ của hoàng triều, lại toát lên vẻ thiên thượng quyền uy của bậc đế vương.
Cũng làm nàng liên tưởng đến màu vàng của vinh hoa phú quý, máu đỏ của huyết sắc... Tắm bao nhiêu máu tươi, đạp lên bao xương cốt mới có thể an hưởng vinh hoa, quyền uy thiên hạ?
Chung quy, một khi đã tiến cung thì không còn sự lựa chọn. Từ nay vận mệnh của biết bao nữ nhân bị ngăn cách bởi bức tường thành này, giam cầm bọn họ vào cái lồng bằng vàng, bức bọn họ trở nên lãnh tâm, thờ ơ trước ân sủng, thứ có thể bảo vệ bọn họ không phải tình yêu của quân vương mà là quyền lực tối thượng! Cũng vì vậy kẻ lương thiện vì bảo vệ bản thân cũng trở nên tàn nhẫn!
Lòng nàng tự nhiên cũng lạnh đi vài phần. Theo bước chân của Lệnh Thiên Liễm tiến vào Trường Ninh Cung, khắp nơi đèn giăng kết hoa. Có thái giám thông tri bọn họ đến. Đại điển rộng lớn, thái hậu, hoàng thượng đều đã an vị. Phía dưới là hoàng thất, quần thần cũng đang dâng tặng lễ vật, trăm câu ngàn ý chúc tụng, ca ngợi.
"Mẫu hậu, hoàng nhi đến muội. Chúc người tùng hạt trường xuân."
Lệnh Thiên Liễm nắm lấy tay nàng cùng hướng về phía thái hậu thỉnh an. Thái hậu ngồi trên cao, khí chất uy nghi còn áp bức hơn cả hoàng đế, đoán rằng bà cũng từng là nữ nhân đứng đầu trong thiên hạ, phượng chủ trong muôn loài. Từng cử chỉ giơ tay nhấc chân liền toát lên vẻ cao quý, đoan trang của hoàng tộc, thậm chí cái liếc mắt, cong môi cũng sắc sảo vô cùng, khiến người ta không dám ngẩn nhìn, sợ sẽ mạo phạm.
Thái Hậu nghe xong liền vui mừng ra mặt. Hiếm khi thấy lão nhân gia được dịp vui vẻ như vậy. Mọi người cũng góp sức hùa theo.
"Thất nhi, đây có phải là thất vương phi mọi người đồn đãi hơn nửa năm qua? Hôm nay ai gia mới có dịp gặp mặt. Khí chất thật hiếm thấy!"
Một câu tán thưởng, mang theo nhiều hàm ý. Nghe ra có chút quở trách nàng không đến thỉnh an trưởng bối.
Dưới lớp mạn sa khẽ cười đạm mạc, đôi mắt xinh đẹp nhìn nữ nhân đang thị uy kia. Nhưng lời chưa thốt ra Lệnh Thiên Liễm đã giúp nàng giải vây, cùng ý tứ cự tuyệt rõ ràng.
"Nàng ấy thân thể không tốt phải điều dưỡng trong phủ, sợ mùi thuốc nồng đậm không may ảnh hưởng đến mẫu hậu. Trong cung có nhiều phi tử như vậy, sẵn lòng bồi cùng người, vẫn hợp ý mẫu hậu hơn!"
Thái hậu thoáng ngưng mi, rất nhanh đã lấy lại vẻ khoan dung độ lượng, cùng hắn nói thêm vào câu, dâng tặng lễ vật xong hắn nhanh chóng đưa nàng đến chỗ ngồi.
Đại điển lại một hồi náo nhiệt, các vũ công đang khiêu vũ đều là tuyệt sắc giai nhân nổi danh thiên hạ, một điệu múa có thể khuynh thành, xem ra Thục Quý Phi tốn không ít công sức để lấy lòng thái hậu.
"Ta muốn ra ngoài đi dạo một lát." Nàng khẽ kéo vạt áo của hắn, nhỏ giọng nói.
"Để Phong Du và Phong Di đi cùng nàng."
Nàng bước ra khỏi yến tiệc liền hít sâu một hơi, cảm giác không khí ngoài đây tốt hơn nhiều. Nàng đi được mấy bước thì nói với Phong Du.
"Thật lạnh, ngươi quay về lấy áo choàng giúp ta."
Một lúc sau đến ngự hoa viên nàng loay hoay tìm kiếm, Phong Di không nhịn được hỏi nàng có chuyện gì sao, nàng liền bảo đánh rơi ngọc bội Lệnh Thiên Liễm ban tặng, vì vậy khi Phong Du mang áo choàng đến nơi cũng phụ giúp nàng. Nhưng ngự hoa viên lớn như vậy bọn họ buộc phải chia nhau ra... Trong một khắc sơ ý, nàng biến mất trong đêm đen vô tận...
May là có bản đồ của Mị Nguyệt Lâu đưa, nàng dễ dàng tìm đến Phượng Nghi Cung. Đứng nhìn mái nhà lợp ngói hoàng lưu ly, có điểm trào phúng. Cung điện của hoàng hậu, nhưng thái giám và cung nữ lại ít ỏi hơn so với ẩn vệ, đây chẳng khác gì là giam cầm?
Bên ngoài pháo nổ yên hoa, trong cung lại tột cùng trống trải, tịch mịch, thê lương.
Nàng bước đến nhìn vị hoàng hậu, đáng lẽ ra đầu đội mũ phượng, phục trang thêu vạn hoa chi vương, nhưng nàng ta lại giản lược đơn sơ. Phong thái tao nhã như hoa lan, lại cô độc như phù dung. Trầm Tư Tuyết tựa đầu vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, như phượng hoàng bị bẻ gãy đôi cánh khát cầu về bầu trời.
"Ta có thể giúp cô thoát khỏi cái lồng vàng này, cô có muốn đi không?"
Thanh âm lãnh đạm vang lên, trong cung rộng lớn dần phân tán. Trầm Tư Tuyết giờ mới phát giác ra nàng, nhất thời hoảng hốt.
Trong cung lan toả mùi hương vô cùng đặt biệt, như muôn hoa đua nở, như mùi hương của vạn vật hội tụ, làm người ta say mê đắm mình, quyến luyến hương thơm này...
Trầm Tư Tuyết âm thầm nhìn nàng đánh giá. Hôm nay nàng vận tử y khoác thêm áo choàng da hồ đẹp tựa thiên tiên, ba ngàn sợi tóc cố định bằng một thanh trăm càng tôn lên vẻ thoát tục, dung nhan bị che lấp bởi mạn sa lộ ra đôi mắt có thần, chỉ một cái liếc nhìn tiếu ngạo hồng trần. Nàng khiến ánh nguyệt đêm nay cũng phải xấu hổ ẩn mình.
"Người là?" Trầm Tư Tuyết chưa từng thất thố như vậy, nữ nhân xa lạ kia làm nàng không thoát khỏi mị lực, vô thức bị hấp dẫn.
"Ngươi không cần biết ta là ai. Nếu ngươi muốn sống thì đừng hỏi nhiều. Dù sao ở lại đây chỉ có con đường chết, ta chính là hi vọng duy nhất của ngươi."
Nàng không hề xuất khẩu cuồng ngôn nhưng đây là sự thật đến kẻ ngốc cũng biết.
Trầm Tư Tuyết không giấu nổi bi thương, đến cùng vẫn không chờ được người hồi tâm chuyển ý, có lẽ duyên phận của chúng ta chỉ đến đây thôi...
Đứng trước hoàng quyền, tình yêu của chúng ta hèn mọn biết bao nhiêu... Quân vương vô tình vậy mà ta lại mộng tưởng giành lấy trái tim người... Đến cùng thân bại danh liệt, thương tích đầy mình...
Nếu có lần nữa lựa chọn ta sẽ không vứt bỏ gia tộc, ta sẽ không chọn yêu chàng nữa.
Thiếu niên anh tuấn năm nào, từng quỳ giữa trời đất suốt ba ngày ba đêm nói muốn thú nàng. Đã không còn nữa rồi...
"Được, ta đi cùng cô."
Đêm đó Phượng Nghi Cung chìm trong biển lửa, mấy ai ngờ được hoàng đế vừa hay tin lại lao mình vào lửa lớn, nếu không có thái giám và thị vệ giữ chặt y, sợ rằng y cũng hoả táng theo Phương Nghi Cung.
"Hoàng hậu đâu?? Nàng ấy đâu rồi!!??"
Hoàng đế như biến thành người khác, không còn dáng vẻ nghiêm nghị ngày thường, hắn giống như loài thú dữ bị trọng thương, gầm lên trong tuyệt vọng, thương tâm đến độ phun ra ngụm máu tươi...
"Các ngươi buông trẫm ra!!! Nàng còn trong đó, trẫm phải cứu nàng!!!"
Hai nữ nhân đứng trên mái ngói lưu li thu một màn này vào trong mắt.
Nàng chết đi không phải đúng ý hắn sao? Vì sao lại đau xót khôn cùng, vì sao lại xả thân lao vào biển lửa? Người đóng kịch cho ai xem...
"Đi thôi..." Trầm Tư Tuyết thúc giục Nghiễm Nhân, từ nay không phải chôn mình trong mấy bức tường lạnh lẽo này nữa, nàng được giải thoát rồi.
Một đoạn tình yêu sai lệch, mai táng theo tẩm điện hoa lệ...
Người vẫn là hoàng đế nhưng ta không phải hoàng hậu, cũng không là thê tử của người. Từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, cách một tường thành, cách cả một đời tang thương.
Phượng Nghi Cung chớp mắt đã thành đống tro tàn, đến thân xác nàng cũng không để lại cho hắn, nàng hận hắn đến vậy sao... Hận đến độ không để lại chút tàn dư nào cho hắn... Nàng đi cũng mang theo những thứ có liên quan đến nàng đi cùng....
Vì sao không tin tưởng trẫm...
Sinh thần của thái hậu đáng lẽ nên là niềm vui của vương triều, con dân thiên hạ, nhưng giờ đây khắp nơi tràn ngập tang tóc, thương xót cho vị hoàng hậu đoản mệnh...
Nàng khẽ nâng mi ngước nhìn, khắp nơi bao phủ bởi tường đỏ ngói vàng, thể hiện sự phú lệ của hoàng triều, lại toát lên vẻ thiên thượng quyền uy của bậc đế vương.
Cũng làm nàng liên tưởng đến màu vàng của vinh hoa phú quý, máu đỏ của huyết sắc... Tắm bao nhiêu máu tươi, đạp lên bao xương cốt mới có thể an hưởng vinh hoa, quyền uy thiên hạ?
Chung quy, một khi đã tiến cung thì không còn sự lựa chọn. Từ nay vận mệnh của biết bao nữ nhân bị ngăn cách bởi bức tường thành này, giam cầm bọn họ vào cái lồng bằng vàng, bức bọn họ trở nên lãnh tâm, thờ ơ trước ân sủng, thứ có thể bảo vệ bọn họ không phải tình yêu của quân vương mà là quyền lực tối thượng! Cũng vì vậy kẻ lương thiện vì bảo vệ bản thân cũng trở nên tàn nhẫn!
Lòng nàng tự nhiên cũng lạnh đi vài phần. Theo bước chân của Lệnh Thiên Liễm tiến vào Trường Ninh Cung, khắp nơi đèn giăng kết hoa. Có thái giám thông tri bọn họ đến. Đại điển rộng lớn, thái hậu, hoàng thượng đều đã an vị. Phía dưới là hoàng thất, quần thần cũng đang dâng tặng lễ vật, trăm câu ngàn ý chúc tụng, ca ngợi.
"Mẫu hậu, hoàng nhi đến muội. Chúc người tùng hạt trường xuân."
Lệnh Thiên Liễm nắm lấy tay nàng cùng hướng về phía thái hậu thỉnh an. Thái hậu ngồi trên cao, khí chất uy nghi còn áp bức hơn cả hoàng đế, đoán rằng bà cũng từng là nữ nhân đứng đầu trong thiên hạ, phượng chủ trong muôn loài. Từng cử chỉ giơ tay nhấc chân liền toát lên vẻ cao quý, đoan trang của hoàng tộc, thậm chí cái liếc mắt, cong môi cũng sắc sảo vô cùng, khiến người ta không dám ngẩn nhìn, sợ sẽ mạo phạm.
Thái Hậu nghe xong liền vui mừng ra mặt. Hiếm khi thấy lão nhân gia được dịp vui vẻ như vậy. Mọi người cũng góp sức hùa theo.
"Thất nhi, đây có phải là thất vương phi mọi người đồn đãi hơn nửa năm qua? Hôm nay ai gia mới có dịp gặp mặt. Khí chất thật hiếm thấy!"
Một câu tán thưởng, mang theo nhiều hàm ý. Nghe ra có chút quở trách nàng không đến thỉnh an trưởng bối.
Dưới lớp mạn sa khẽ cười đạm mạc, đôi mắt xinh đẹp nhìn nữ nhân đang thị uy kia. Nhưng lời chưa thốt ra Lệnh Thiên Liễm đã giúp nàng giải vây, cùng ý tứ cự tuyệt rõ ràng.
"Nàng ấy thân thể không tốt phải điều dưỡng trong phủ, sợ mùi thuốc nồng đậm không may ảnh hưởng đến mẫu hậu. Trong cung có nhiều phi tử như vậy, sẵn lòng bồi cùng người, vẫn hợp ý mẫu hậu hơn!"
Thái hậu thoáng ngưng mi, rất nhanh đã lấy lại vẻ khoan dung độ lượng, cùng hắn nói thêm vào câu, dâng tặng lễ vật xong hắn nhanh chóng đưa nàng đến chỗ ngồi.
Đại điển lại một hồi náo nhiệt, các vũ công đang khiêu vũ đều là tuyệt sắc giai nhân nổi danh thiên hạ, một điệu múa có thể khuynh thành, xem ra Thục Quý Phi tốn không ít công sức để lấy lòng thái hậu.
"Ta muốn ra ngoài đi dạo một lát." Nàng khẽ kéo vạt áo của hắn, nhỏ giọng nói.
"Để Phong Du và Phong Di đi cùng nàng."
Nàng bước ra khỏi yến tiệc liền hít sâu một hơi, cảm giác không khí ngoài đây tốt hơn nhiều. Nàng đi được mấy bước thì nói với Phong Du.
"Thật lạnh, ngươi quay về lấy áo choàng giúp ta."
Một lúc sau đến ngự hoa viên nàng loay hoay tìm kiếm, Phong Di không nhịn được hỏi nàng có chuyện gì sao, nàng liền bảo đánh rơi ngọc bội Lệnh Thiên Liễm ban tặng, vì vậy khi Phong Du mang áo choàng đến nơi cũng phụ giúp nàng. Nhưng ngự hoa viên lớn như vậy bọn họ buộc phải chia nhau ra... Trong một khắc sơ ý, nàng biến mất trong đêm đen vô tận...
May là có bản đồ của Mị Nguyệt Lâu đưa, nàng dễ dàng tìm đến Phượng Nghi Cung. Đứng nhìn mái nhà lợp ngói hoàng lưu ly, có điểm trào phúng. Cung điện của hoàng hậu, nhưng thái giám và cung nữ lại ít ỏi hơn so với ẩn vệ, đây chẳng khác gì là giam cầm?
Bên ngoài pháo nổ yên hoa, trong cung lại tột cùng trống trải, tịch mịch, thê lương.
Nàng bước đến nhìn vị hoàng hậu, đáng lẽ ra đầu đội mũ phượng, phục trang thêu vạn hoa chi vương, nhưng nàng ta lại giản lược đơn sơ. Phong thái tao nhã như hoa lan, lại cô độc như phù dung. Trầm Tư Tuyết tựa đầu vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, như phượng hoàng bị bẻ gãy đôi cánh khát cầu về bầu trời.
"Ta có thể giúp cô thoát khỏi cái lồng vàng này, cô có muốn đi không?"
Thanh âm lãnh đạm vang lên, trong cung rộng lớn dần phân tán. Trầm Tư Tuyết giờ mới phát giác ra nàng, nhất thời hoảng hốt.
Trong cung lan toả mùi hương vô cùng đặt biệt, như muôn hoa đua nở, như mùi hương của vạn vật hội tụ, làm người ta say mê đắm mình, quyến luyến hương thơm này...
Trầm Tư Tuyết âm thầm nhìn nàng đánh giá. Hôm nay nàng vận tử y khoác thêm áo choàng da hồ đẹp tựa thiên tiên, ba ngàn sợi tóc cố định bằng một thanh trăm càng tôn lên vẻ thoát tục, dung nhan bị che lấp bởi mạn sa lộ ra đôi mắt có thần, chỉ một cái liếc nhìn tiếu ngạo hồng trần. Nàng khiến ánh nguyệt đêm nay cũng phải xấu hổ ẩn mình.
"Người là?" Trầm Tư Tuyết chưa từng thất thố như vậy, nữ nhân xa lạ kia làm nàng không thoát khỏi mị lực, vô thức bị hấp dẫn.
"Ngươi không cần biết ta là ai. Nếu ngươi muốn sống thì đừng hỏi nhiều. Dù sao ở lại đây chỉ có con đường chết, ta chính là hi vọng duy nhất của ngươi."
Nàng không hề xuất khẩu cuồng ngôn nhưng đây là sự thật đến kẻ ngốc cũng biết.
Trầm Tư Tuyết không giấu nổi bi thương, đến cùng vẫn không chờ được người hồi tâm chuyển ý, có lẽ duyên phận của chúng ta chỉ đến đây thôi...
Đứng trước hoàng quyền, tình yêu của chúng ta hèn mọn biết bao nhiêu... Quân vương vô tình vậy mà ta lại mộng tưởng giành lấy trái tim người... Đến cùng thân bại danh liệt, thương tích đầy mình...
Nếu có lần nữa lựa chọn ta sẽ không vứt bỏ gia tộc, ta sẽ không chọn yêu chàng nữa.
Thiếu niên anh tuấn năm nào, từng quỳ giữa trời đất suốt ba ngày ba đêm nói muốn thú nàng. Đã không còn nữa rồi...
"Được, ta đi cùng cô."
Đêm đó Phượng Nghi Cung chìm trong biển lửa, mấy ai ngờ được hoàng đế vừa hay tin lại lao mình vào lửa lớn, nếu không có thái giám và thị vệ giữ chặt y, sợ rằng y cũng hoả táng theo Phương Nghi Cung.
"Hoàng hậu đâu?? Nàng ấy đâu rồi!!??"
Hoàng đế như biến thành người khác, không còn dáng vẻ nghiêm nghị ngày thường, hắn giống như loài thú dữ bị trọng thương, gầm lên trong tuyệt vọng, thương tâm đến độ phun ra ngụm máu tươi...
"Các ngươi buông trẫm ra!!! Nàng còn trong đó, trẫm phải cứu nàng!!!"
Hai nữ nhân đứng trên mái ngói lưu li thu một màn này vào trong mắt.
Nàng chết đi không phải đúng ý hắn sao? Vì sao lại đau xót khôn cùng, vì sao lại xả thân lao vào biển lửa? Người đóng kịch cho ai xem...
"Đi thôi..." Trầm Tư Tuyết thúc giục Nghiễm Nhân, từ nay không phải chôn mình trong mấy bức tường lạnh lẽo này nữa, nàng được giải thoát rồi.
Một đoạn tình yêu sai lệch, mai táng theo tẩm điện hoa lệ...
Người vẫn là hoàng đế nhưng ta không phải hoàng hậu, cũng không là thê tử của người. Từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, cách một tường thành, cách cả một đời tang thương.
Phượng Nghi Cung chớp mắt đã thành đống tro tàn, đến thân xác nàng cũng không để lại cho hắn, nàng hận hắn đến vậy sao... Hận đến độ không để lại chút tàn dư nào cho hắn... Nàng đi cũng mang theo những thứ có liên quan đến nàng đi cùng....
Vì sao không tin tưởng trẫm...
Sinh thần của thái hậu đáng lẽ nên là niềm vui của vương triều, con dân thiên hạ, nhưng giờ đây khắp nơi tràn ngập tang tóc, thương xót cho vị hoàng hậu đoản mệnh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.