Liên Hoa Bảo Giám

Chương 7: Ai Đả

Nghệ Sĩ Chuối

02/04/2013



Thức ăn trong mồm Đỗ Trần xém chút thì phụt ra, không có đấu khí mà có thể đánh ngã đấu sĩ cấp hai.

Chẳng lẽ đấu thần ở thế giới này giá rẻ thế?

Lão Fuye cười:

"Thiếu gia, Ariza nói với ta rồi, hôm nay ngài cùng hắn giáo huấn Kaman và Frisbie. Ý ngài là Ariza có thể đánh bại đấu sĩ cấp hai thì nhất định cũng là đấu sĩ phải không?"

Đỗ Trần gật gù.

"Không phải vậy đâu, Ariza đúng là không phải đấu sĩ, càng chưa từng tu luyện qua đấu khí. Năm xưa lão thấy ngài chỉ có một mình nên tới khu buôn bán nô lệ mua một đứa về cho ngài chơi cùng, đúng lúc thấy Ariza và một nhóm thú nhân đang bị bán..."

Lão Fuye nhìn Ariza ngài ngại, tiếp tục nói:

"Lúc đó lão thấy thằng bé này đầu óc không sáng sủa cho lắm, trong lòng nghĩ mua hắn về thiếu gia cũng không lo bị hắn bắt nạt, có khi còn trút giận vào hắn được. Ariza có huyết thống thú nhân, hơn nữa là huyết thống chiến sĩ thú nhân, thiên sinh là chiến sĩ."

Ariza là thú nhân? Chẳng trách hắn mười lăm tuổi đã có thân thể, cốt cách không tầm thường. Lão Fuye cũng quả có tiềm chất thương nhân đầu cơ, một đồng bạc tiêu mấy năm trước đổi lại một người có thể đánh ngã đấu sĩ cấp hai.

Đỗ Trần đấm Ariza một cái cảm thấy ngực hắn cứng như thép, buột miệng hỏi:

"Thú nhân nhất định mạnh lắm nhỉ? Ariza có thể đánh bại đấu sĩ cấp hai rồi, thú nhân dũng sĩ chân chính có thể đánh bại đấu thần cấp mấy?"

"Thú nhân dựa vào thiên phú của bọn họ, so với đấu sĩ cấp thấp thì mạnh hơn nhiều. Nhưng khi một vị đấu sĩ đạt đến cấp sáu, lúc đó từ đấu sĩ trở thành đấu thần chân chính, lợi hại hơn thú nhân dũng sĩ nhiều. Hiện tại cũng có rất nhiều thú nhân thiên phú cực tốt tới Đấu thần học viện học tập đấu khí đó."

Nói tới đây lão Fuye đột nhiên tự vả vào miệng, xin lỗi:

"Ai da, thiếu gia ngài xem, cái miệng của lão chẳng biết làm sao lại nói đến đấu khí trước mặt ngài."

Francis không thể tu luyện đấu khí, vì thế lão Fuye trước giờ chưa hề đề cập đến chuyện đấu thần trước mặt hắn, hiện tại lỡ mồm lão cảm thấy rất xấu hổ.

"Không sao, ta không thể làm đấu thần nhưng vẫn còn nhiều lựa chọn khác." - Đỗ Trần thay lão Fuye bầy biện đồ ăn, cười nói - "Fuye bá bá, mau ăn cơm đi."

Lão Fuye ngồi vào bàn nhưng không cầm dao dĩa mà ngồi im lặng, đột nhiên hai hàng lệ chảy ra. "Một đứa ngốc khiến lão bỏ tâm huyết mười mấy năm chăm nom, bây giờ đã biết tôn kính người già rồi."

Những gì lão bỏ ra đã được đền đáp rồi.

......

Một đêm yên tĩnh trôi qua, sáng sớm hôm sau Đỗ Trần dậy khỏi giường đầu vẫn còn hơi nhức. Tình cảm của Francis để lại còn quá sâu sắc khiến Đỗ Trần suốt đêm không ngủ được với suy nghĩ bất cam, ủy khuất.

Xoa bóp đầu một lúc Đỗ Trần cảm giác toàn thân mềm ra, cứ như tối qua vận động quá sức.

Tắm rửa xong, Đỗ Trần theo lệ nhìn đóa hoa sắp nở trên mông, sau đó bước ra khỏi tháp.

Bên một góc tường, mụ béo hôm trước bị Đỗ Trần giáo huấn đang cùng mấy người hầu khác buôn chuyện:

"Hắc, nghe tin gì chưa? Tối qua Kaman thiếu gia của gia tộc Christian làm mất thánh khí rồi, hiện tại đang dẫn binh sĩ thành vệ đội điên cuồng tìm kiếm."

"Hơn nữa, nghe nói thánh khí đã nhận chủ rồi. Nếu vậy, trong thành St. John chắc chắn đã xuất hiện một vị đấu thần cấp chín, nếu không thì ai mà bức được thánh khí cấp ba nhận chủ?"

Nghe thấy thế Đỗ Trần cười thầm, nhưng cũng hơi chán nản.

Mẹ nó, hắn đã thành công "cưỡng gian" Dương Giác chiến chùy rồi nhưng không dùng được, cảm giác đó giống như tên háo sắc cởi sạch y phục của thiếu nữ, nhưng đột nhiên phát hiện hắn không được...



Lúc này võ sĩ gia tộc bước nhanh tới, Đỗ Trần nhận ra trong đó có một người bị Ariza đánh ngã hôm qua .

Võ sĩ ngần ngại liếc nhìn tháp lâu, dường như sợ Ariza từ đâu đột nhiên xông ra, sau khi thấy chỉ có một mình Đỗ Trần mới yên tâm nói:

"Francis, bên ngoài có một đôi vợ chồng tự xưng là Matthew tìm ngài, bọn họ còn cầm theo tín vật của ngài."

Vợ chồng Matthew thật đáng yêu quá, nhanh chóng cho Đỗ Trần cơ hội làm việc tốt.

"Ta biết rồi." - Đỗ Trần cười cười bước qua võ sĩ, hạ giọng nói - "Hôm qua Ariza tẩm quất cho ngươi có thoải mái không?"

Võ sĩ đơ người.

Đỗ Trần đổi giọng lạnh lùng:

"Hãy nhớ, sau này gọi ta là Francis thiếu gia."

Đỗ Trần bước ra khỏi trang viên, hắn không dẫn Ariza theo bởi vì lần này còn còn phải làm một vụ buôn bán không hay cho lắm, loại chuyện này không nên để Ariza thấy.

Vợ chồng lão già được hắn giúp hôm qua đang quỳ trước cửa cách bức tượng Shigeru không xa.

Đỗ Trần thân thiết bước tới:

"Đây không phải là ông bà Matthew sao? Xem ra hai người chắc chắn là có việc gì cần ta giúp rồi, tuyệt đối đừng nói không, nếu không ta đưa mọi người lên giàn hỏa thiêu đấy."

Lão Matthew đứng dậy, cúi người cười:

"Vâng Francis thiếu gia, chúng tôi đúng là có chuyện nhờ ngài giúp."

"Đúng là tin tức tốt nhất ta nghe thấy ngày hôm nay." - Đỗ Trần cười, không có đấu khí cũng không phải vội, không làm được đấu thần cũng không phải lo. Dù gì hiện tại hắn cũng chẳng rõ đấu thần làm cái gì, nhưng Liên Hoa Bảo Giám thì nhất định phải tu luyện, nếu không hắn làm sao gần gũi nữ sắc được?

"Là thế này, xe rau của nhà chúng tôi bị chiến mã của thành vệ đội đẩy đổ, chúng tôi muốn xin bồi thường... nhưng chúng tôi là bình dân không dám tìm quân quan thành vệ đội."

Đỗ Trần nhẩm tính một lúc, thành vệ đội chẳng qua là đội quân quản lý thành, còn hắn là con của nhân vật số ba đế quốc, hậu duệ của phong hiệu đấu thần, trời sinh quí tộc thái tử đẳng.

Thân phận này tìm thành vệ đội xin bồi thường chắc không có vấn đề gì, việc tốt này làm được.

"Được, hai người dẫn đường, ta nhất định giúp hai người đòi tiền bồi thường."

Đỗ Trần hào hứng đi theo vợ chồng Matthew qua đường qua ngõ, tới trước một tòa giáo đường.

Sao lại là giáo đường? Thành vệ đội đóng quân trong giáo đường à?

Đỗ Trần quan sát tử tế, không sai, đây là một gian giáo đường, so với cơ đốc giáo ở kiếp trước của hắn khá giống, có chỗ bất đồng duy nhất chính là thập tự giá trước cửa được thay bằng một bức tượng.

Bức tượng là hình một người thân mặc trường bào theo kiểu ma đấu thần, hai tay đưa cao, trên người lửa chảy rừng rực, thần sắc thống khổ.

Dường như đang tự thiêu.

Đỗ Trần thầm nghĩ, ảnh hưởng của đấu thần thánh giáo quả là lớn, cả hệ thống trị an của đế quốc cũng làm công trong giáo đường.

Quảng trường trước mặt giáo đường tụ tập rất nhiều người, có người sáng sớm tới cầu nguyện, có sĩ binh thành vệ đội từ bên trong ra luyện tập, lại có cả người tới thuyết pháp cùng những người nghèo, Đỗ Trần muốn đưa vợ chồng lão Matthew tới trước cửa giáo đường thật không dễ dàng. Nhưng lúc đó cửa giáo đường mở ra, bên trong truyền ra tiếng hô:

"Tránh đường, tất cả tránh đường."



Một đội binh sĩ đế quốc giáp trụ xanh thẫm tay cầm trường mâu từ bên trong đi ra.

Nhưng trước cửa có quá nhiều người, tên quan quân dẫn đầu nhíu mày, đưa roi da trong tay lên.

"Bạch bạch"

Hắn đánh vào không khí, hét:

"Nghe rõ hay không, tất cả tránh ra, thành vệ đội chấp hành công vụ, tất cả mọi người tránh đường."

Đám người dạt ra hai bên, Đỗ Trần và vợ chồng lão Matthew cũng bị đẩy sang một bên. Lúc đó bên trong bước ra một người, không ngờ lại là kẻ bị Đỗ Trần giáo huấn hôm qua - Kaman.

Sắc mặt Kaman vô cùng xấu, mái tóc dài màu xanh da trời rối bù, tròng mắt tái đi, rõ ràng là cả đêm qua ngủ không ngon.

Thật ra tối qua Kaman không hề ngủ, hắn liên tục dẫn thành vệ đội đi tìm thánh khí. Sáng nay chẳng qua quay về ăn sáng, xong là lại đi ngay.

Hắn nhìn thấy Đỗ Trần, liền ngây người ra, nhìn quanh bốn phía, không thấy Ariza mới an tâm. Chậm rãi bước đến trước mặt Đỗ Trần, cười lạnh:

"Đây không phải là sự sỉ nhục của gia tộc St. Kain sao? Ừm? Hai lão già các ngươi cũng ở đây à, hôm qua bị đánh chưa đủ sao?"

Hắn nhìn vợ chồng lão Matthew khiến hai lão sợ co rúm người vào một chỗ, bước lùi về phía sau.

Đỗ Trần giữ tay vợ chồng lão Matthew, cười gian xảo:

"Ai da, thành St. John quả là nhỏ, làm sao đi đâu cũng gặp ngươi nhỉ Kaman thiếu gia, ngươi tới thành vệ đội làm gì thế?"

Nói xong, Đỗ Trần cố vờ kinh ngạc, gật gù nói:

"Ồ ta biết rồi, sáng hôm nay ta nghe bọn người hầu nói chuyện, nói là ngươi đánh mất thánh khí rồi. Chậc chậc, thân là đấu sĩ, lại còn là hậu duệ của phong hiệu đấu thần, ngươi đúng là làm mất mặt tổ tiên."

Kaman đại nộ, đưa roi da lên cao:

"Francis, ngươi nói lại xem nào?"

"Ta nói lại thì làm sao? Kaman, ngươi làm tổ tiên mất mặt đó là sự thật." - Đỗ Trần giang hai tay ra, vẻ ngây thơ nhún vai - "Trời ạ Kaman thiếu gia thân ái, ngươi định đánh ta à? Nhưng mà ta nhớ, vô cớ ấu đả hậu duệ của phong hiệu đấu thần là phạm vào thánh giáo pháp điển đấy."

Kaman không động roi da, hắn vẫn chưa dám ra mặt xúc phạm thánh giáo pháp điển.

Vừa quay đi, Kaman nhìn thấy vợ chồng lão Matthew:

"Hừ, ngươi được thánh giáo pháp điển bảo hộ, ta không đánh được ngươi. Nhưng bọn chúng cản đường, ảnh hưởng đến thời gian thành vệ đội đi tìm thánh khí cho ta, đáng đánh."

Lý do tuy có phần khiên cưỡng, nhưng quí tộc có lúc vẫn không giảng lý, hắn hiện tại đánh Matthew trong ánh mắt giới quý tộc cũng là chuyện bình thường.

Kaman không thẹn là chánh y võ đấu sĩ cấp hai, hắn hạ thủ cực kỳ có phân thốn. Tuy lúc này Đỗ Trần và vợ chồng lão Matthew đứng cạnh nhau, nhưng roi của hắn quật trúng vào Matthew một cách cực kỳ chuẩn xác, tuyệt không chạm vào Đỗ Trần.

Nhưng Đỗ Trần làm sao bỏ qua cơ hội này được?

Cứu người là chuyện tốt lớn. Hắn ôm chặt Matthew, đưa lão ra sau người.

Roi da quật vào lưng Đỗ Trần, người thì đau rát nhưng lòng lại sướng rơn.

Một roi đó là do Đỗ Trần cố ý, hắn hoàn toàn có thể đẩy Matthew ra rồi chuồn, nhưng theo quy định của Liên Hoa Bảo Giám, việc tốt càng lớn, tiến bộ càng nhanh. Chịu đòn cứu người càng là việc lớn.

oOo

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook