Chương 312: Ân nhân
Nghệ Sĩ Chuối
02/04/2013
Nhẹ nhàng cắt một khối da nhỏ trên người Steven, Đỗ Trần dùng thánh quang khép lại miệng vết thương:
- Đỗ Tư, ngươi tạm thời ở lại thân thể đại ca, một khi đại ca gặp nạn, ngươi dùng Liên Hoa cứu hắn đi! Nếu ta cuối cùng không thể thành công giúp đại ca thoát tội, đại ca bị đưa lên hỏa hình... ngươi hiểu nên làm gì rồi chứ!
- Hiểu, ta là con bài cuối cùng của ngươi, cam đoan khi Steven phải chết sẽ lộ ra vương bài.
Đỗ Trần hít một hơi, mùi vị hôi thối của tử lao cùng bộ dáng thất hồn lạc phách của đại ca khiến hắn có chút đau xót, cắn răng, xoay người rời khỏi tử lao.
Xe ngựa đợi trước cửa lễ pháp bộ, sau khi xử lý sự vụ Ilan lên xe:
- Đại nhân, hết thảy đều an bị tốt, Lanning không ai biết hôm nay ngài tới gặp Steven.
Tâm tình chịu áp lực nặng nề, Đỗ Trần điều chỉnh một chút, nụ cười lại hiện trên mặt, vỗ vỗ đầu vai Ilan:
- Tốt lắm, Ilan người làm phi thường tốt, chuyện hôm nay ta sẽ nhớ kỹ.
- Đây là việc Ilan phải làm, đại nhân quá khen rồi.
- Ta nói lời nói thật! Ngắn ngủi một năm mà có thể từ thư ký quan thành hình ngục quan, năng lực của ngươi khiến cho người ta không thể không sợ hãi mà than thở.
Đỗ Trần lấy ra mấy ngân phiếu, nhét vào tay Ilan.
- Đại nhân, ngài làm gì vậy? Có thể vì đại nhân ra sức là vinh hạnh của Ilan...
Thấy rõ trong tay là hồng sa kim phiếu, còn có số trên mặt là bao nhiêu, Ilan nuốt nước bọt, không từ chối nữa.
Đỗ Trần cười nói:
- Khư khư mấy kim tệ thôi, quan trường Lanning ta hiểu rõ, thánh giáo dù tài bồi ngươi, nhưng ngươi trên mình cũng cần chút tiền, trên dưới tạo nhân tình không phải tốt sao? Đừng cự tuyệt, đại ca ta sợ rằng phải phải ở nơi của ngươi lâu dài, ngươi giúp ta chiếu cố hắn cho tốt.
Nói xong, Đỗ Trần phủ lên hắc bào, xuống xe.
Ilan nhìn cư phiếu trong tay, không thể tư nghị cười nhạo:
- Mấy “Kim tệ”? Đổi “Mấy kim tệ” này thành kim chuyên có thể đè chết người... danh hào “thủ phú” của Francis tại Lanning quả không hư a.
- Ô! Không đúng a.
Ilan bừng tỉnh:
- Francis sớm vì lãnh địa của mình tán gia bại sản, tiền của hắn... không phải đều lấy từ thánh giáo sao?
Dụng tiền của giáo hoàng thu phục mật thám của thánh giáo, điều này khiến cho tâm tình của Đỗ Trần tốt hơn rất nhiều! Có thể tưởng tượng hình dáng vừa rồi của Steven, hắn vô luận thế nào cũng không cười nổi.
Đại ca không có bị người hại, hơn nữa trong trạng thái coi như thanh tỉnh cũng thừa nhận tội trạng, dưới tình huống này khiến cho khả năng lật lại án khó bằng lên trời a.
Bất quá điều này có ý nghĩa sao? Cho dù thật sự đại ca giết Sharon, vậy không có biện pháp sao? Điên đảo hắc bạch, hỗn hào thị phi, chẳng phải là chuyện Đỗ Trần thần luôn dạy người hướng thiện am hiểu nhất sao?
Đỗ Trần vuốt mũi, khóe môi nhếch lên nụ cười được Chesini xưng là “Tượng trưng cho ác ma”, rời khỏi khu hành chính, kéo hắc bào trên người xuống, một mặt về tới quảng trường Bowen khu trung tâm, trên đường được bình dân mỉm cười tiếp đón.
- Không phải là đại ca Russo sao, bệnh cha ngươi đã khá chưa?
- Ai nha, là Francis đại nhân, ngài đã về thành rồi sao? Là vì đại ca ngài... hắc hắc, toàn nhờ vào từ thiện cơ kim của ngài, cha ta bây giờ thân thể đã khỏe mạnh.
Bình dân được Đỗ Trần trợ giúp vội vã chạy về phía tây, vừa thấy Đỗ Trần, lập tức dừng lại nhiệt tình hành lễ, tựa như gặp thân nhân.
- A, tốt rồi! Chuyện đại ca ta ngươi cũng nghe chứ? Điều này không có gì kiêng kỵ. Đại ca ta phạm tội, tin tưởng bệ hạ nhất định xử công bằng, ta mặc dù đau lòng, nhưng cũng không thể phạm vào pháp luật quốc gia, ta tới đế đô nhận chức.
Lời nói này nếu nói trong miệng quý tộc khác, sợ rằng sẽ nhận được những câu chửi thâm “dối trá”, nhưng trong miệng Đỗ Trần, bình dân hoàn toàn tin tưởng.
Không có biện pháp a, ai kêu Đỗ Trần dùng vô số sự thật, “Francis là người tốt nhất trên thế giới này” công thức đã ghi khắc vào cốt tủy của bình dân?
Đỗ Trần đột nhiên phát hiện, chẳng những Russo chạy về phía tây, hơn nữa rất nhiều người, bất luận bình dân, quý tộc, hay là quan viên đều chạy về phía tây, phía tây, khu quý tộc thành St. John.
- Điều này, đây là làm gì?
Đỗ Trần kéo một người lại hỏi.
- Ngài không biết sao? Ngay trên quảng trường tổ tiên ngài Shigeru, Angius đại nhân hắn... ách, ta cũng không nói rõ được, ngài mau đi xem, hiện tại đó là địa phuơng náo nhiệt nhất đế đô.
Angius làm gì? Trong khi hắn phải tính toán bán đứng Steven, sau đó nhận lại lợi ích mới hợp lý! Đỗ Trần nghi hoặc chạy tới quảng trường Shigeru.
Thần tượng, thật nhiều thần tượng, thần tượng rậm rạp bày đầy quảng trường Shigeru, chừng hơn trăm.
Quảng trường lấy tên thần, lại là trước cửa trang viên St. Kain, quảng trường Shigeru rộng lớn có thể dung nạp ngàn người không vấn đề. Nhưng giờ phút này, nơi nào cũng người ra vào tấp nập, thật không thể len vào, có vẻ quảng trường phải trọng kiến mới được.
Đỗ Trần khi đi tới đầu đường đã bị chặn lại, không thể đi vào, không thể làm gì khác hơn là đứng ngoài xa xa nhìn vào thần tượng cao lớn, cũng may không lâu sau đó có mấy giáo sĩ tới tiếp đón hắn lên một tầng lầu cao gần đó, từ cao nhìn xuống thấy hết tình hình.
Ferdinan, Porter, Dịch Cốt, đều ở trên lầu, vừa thấy Đỗ Trần đi lên, Porter nói:
- Chuyện Steven thế nào rồi?
Đỗ Trần lắc lắc đầu:
- Rất khó! Trở về rồi nói, các ngươi sao lại đều tới đây?
Ngón tay Porter chỉ hướng thần tượng, nói:
- Vừa rồi chúng ta tại đại giáo đường nghe được tin, là Angius muốn công khai tế tổ, xin các vị tổ tiên anh linh tha thứ cho tội của Steven, cho phép Steven sau khi bị xử quyết có thể nhập tổ phần! Ặc, mang tượng các vị tổ tiên gia tộc tới, bày trước Shigeru, phụ mẫu hắn, ngay cả mẫu thân người, pho tượng của Mayfair cũng được mang tới.
“Angius hồ đồ rồi sao? Có đúng là sợ trong nhà thiếu tượng, nên mang tất cả ra đây?” những lời này chỉ là trong lòng Đỗ Trần, nhưng cũng không có nói ra, dù sao những lời này là bất kính với tổ tiên trên danh nghĩa của hắn.
Trong lòng thầm mắng Angius vài câu, Đỗ Trần linh quang chợt lóe, ý thức được Angius này đã cự tuyệt.
A!
Ferdinand cười nói:
- Lão đệ, hiểu được ý của Angius chưa? A a, thật sự là thú vị, chiêu số tinh minh nhưng mặt dày này không ngờ Angius cũng nghĩ ra! Ta xem ra là lão quỷ Antoine lập mưu, hắn thích nhất là làm thế này.
Cũng quả nhiên là vậy.
Đỗ Trần phì cười:
- Ta hiểu rồi! Phương án này đích xác không phải Angius là loại võ tướng có thể nghĩ ra.
Hắn nhìn chằm chằm pho tượng:
- Ta đã trở lại, mượn bình dân cùng thánh giáo tạo áp lực cho Baergena, Angius này chỉ dùng quý tộc cùng quân đội tạo áp lực cho Baergena! Nói như vậy... Angius muốn bảo vệ đại ca sao? Quái, chẳng lẽ hắn chuyển đổi tính tình? Hắn sao lại làm như một người trọng thân tình vậy.
Harry nghe được như lọt vào sương mù, hắn nghĩ thầm… muốn được chủ nhân coi trọng, phải học tập nhiều a, kéo Porter đứng bên, hắn cầu khẩn Porter giải thích.
Porter thấp giọng cười, giải thích:
- Angius nói là tế tổ, nhưng thực tế là cầu nhân! Ngươi chú ý tới các quý tộc trên xe ngựa...
Porter tùy tiện chỉ một quý tộc:
- Vừa rồi giáo phụ Ferdinand nói cho ta biết, vị lão bá kia là thượng tướng trong quân đội, nhất đắng hầu tước! Trước đây cha của Angius trên chiến trường đã cứu hắn một mạng! Ngươi nói hắn bây giờ thấy Angius quỳ gối trước tượng cha, khốn khổ cầu khẩn cho Steven được khoan thứ, vậy lão bá này sẽ nghĩ thế nào?
- Vậy dám chắc là trong lòng phải suy nghĩ, nếu có năng lực, phải giúp đỡ a.
Harry nói chắc chắn.
- Lại nhìn lão phụ trên xe ngựa kia, nói về bối phận bà ta là cô mẫu của Angius, hiện tại nhi tử của bà là quân đoàn trưởng quân đoàn thứ sáu của Lanning, giáo phụ Ferdinand nói, lần này Steven gây ra phiền toái quá lớn, nhi tử bà ta vốn không muốn nhúng tay vào, nhưng bây giờ, ngươi nói vị phu nhân này thấy linh vị của thân đại ca, nghĩ đến trưởng tôn của đại ca mình sẽ bị xử tử, nàng có thể không khuyên nhi tử nàng ra tay giúp không?
- Cùng loại tình huống thật sự rất nhiều...
Porter cười nói với Harry:
- Angius làm thế này, đầu tiên là gây áp lực cho Baergena, cũng là cho Baergena một thái độ rõ ràng - ngàn năm St. Kain đại nghiệp, môn sinh trải rộng thiên hạ, muốn giết Steven, trừ phi nhổ tận gốc gia tộc St. Kain.
- Thứ hai, hắn muốn cho quý tộc đang xem tạo áp lực, nếu không có hành động hôm nay, quý tộc này có thể tìm cái cớ từ chối, việc ngoài thân, nhưng hôm nay hắn tế tổ, chính là sáng tỏ phát tín hiệu cầu cứu cho toàn Lanning! quý tộc muốn từ chối sẽ không thể giả vờ không biết, nhưng kẻ có quan hệ với gia tộc sẽ phải hỗ trợ.
Harry lấy cớ nói:
- Nhưng quý tộc đều nghĩ tới thể diện, ta thấy, sợ rằng bọn họ sẽ không chịu tận lực, bề ngoài là giúp đôi chút! Hắc hắc, Harry hiểu rồi, mặt khác Angius còn muốn nói cho bình dân phẫn hận Steven - các ngươi có thể hận nhi tử của ta, nhưng đừng quên, tổ tiên chúng ta là thần... đây là tạo áp lực với nhiều phương. A, Porter tổng quản, xin cho phép Harry ca ngợi trí tuệ của ngài.
Porter tức cười:
- Đừng nói giỡn, ta không thể như chủ nhân của ngươi, càng không đỡ nổi hai từ trí tuệ này, lời này nên lưu lại cho chủ nhân của ngươi.
Angius làm rất hợp tâm tư Đỗ Trần, hắn cũng mừng rỡ xem náo nhiệt.
Nhưng, một phía trên quảng trường Shigeru, cách xa Đỗ Trần hơn ngàn thước, lại xuất hiện ba người.
Khoảng cách này, vượt ngoài khứu giác của Harry.
Một nữ tử mười lăm tuổi, một nữ tử mười tám mười chín tuổi, người kia là tráng hán bốn năm mươi tuổi, ba người này ở trong đám đông, hai người trong xe, đều mặc trang phục bình dân, dung mạo tầm thường, không hề khác dân địa phương, trong đám đông, như một vị cha mang theo hai nữ nhi tới xem náo nhiệt.
Nhưng...
Nữ tử mười tám mười chín tuổi lại đi lại rất nhanh trong đám đông, lẩn như trạch, nhưng trước sau không có ai có thể chạm vào người nàng, hơn nữa không ai phát hiện ra nàng có chút dị thường.
Nữ tử đi tới sau lưng nữ tử kia, vỗ vai nàng, thấp giọng nói:
- Susan, ngươi vừa đây sao lại bỏ chạy đi xem náo nhiệt? Đi mau, chúng ta phải lập tức lên đường ra đại hoang.
Susan lè lưỡi, cười rất ngượng ngập, đây là đặc thù chủng tộc của lòai rắn:
- Helen tiểu thư, Susan vừa xem náo nhiệt của nhân loại. Hơn nữa, đây là nhà của Francis.
Helen nhíu mày:
- Nhà của Francis có chuyện gì? Vị thần nhiều lần cứu chúng ta không phải chính thức là Francis, bất quá mượn thân phận tên ngu ngốc kia thôi... đi mau, cha đang chờ sốt ruột.
Susan lại lè lưỡi:
- Chủ nhân Ted cũng tới sao? Chúng ta đi mau.
Nàng cùng Helen xoay người rời khỏi đám đông, đi tới bên người Ted, Helen nói:
- Cha, chúng ta có thể ra đi... ngài, ngài nhìn gì vậy?
- Là nàng! Helen, ngươi xem pho tượng ở cuối góc kia.
Ted có chút thất thần, lặng lẽ chỉ vào một pho tượng.
Helen vừa nhìn cả kinh:
- Hình như! Cha, pho tượng phu nhân kia, giống hệt vị phu nhân đã cứu chúng ta! Nhưng... nàng rõ ràng còn chưa chết a, sao lại có người làm linh vị cho nàng?
Ted có chút lắc đầu, ánh mắt thâm thúy, nhìn chằm chằm pho tượng:
- Việc lạ, nếu nói chỉ là trùng hợp - trang viên St. Kain có một vị phu nhân qua đời có dung mạo giống hệt ân nhân của chúng ta! Nhưng cũng không có khả năng giống tới mức này.
- Đúng vậy.
Susan cuống quít gật đầu:
- Chủ nhân ngươi xem khí chất của pho tượng kia, rõ ràng giống ân nhân của chúng ta! Chủ nhân ngươi chờ chút, ta đi thăm dò phu nhân kia rốt cục là ai.
Ted thở dài:
- Ai, hai năm trước vị phu nhân kia đã cứu một nhà chúng ta, còn đưa chúng ta tới tam đại lục, nhưng không chịu lưu lại tính danh, nếu hôm nay pho tượng kia thật là nàng, có thể biết tính danh của nàng, vậy thật tốt quá.
Helen gật đầu tán đồng.
Không bao lâu, Susan trở về, la lên:
- Chủ nhân, tiểu thư, tra rõ rồi! Kia là phu nhân của Angius, mẫu thân của Francis, Mayfair.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.