Liên Hoa Bảo Giám

Chương 89: Bác Bì (1)

Nghệ Sĩ Chuối

02/04/2013



Đỗ Trần bay trở về phòng hồi tưởng lại có chút cảm giác tiếc nuối, làm cao thủ thật sướng, cư cao lâm hạ, tuy ý sai sử! (cao nhân xuất hiện, tùy ý sai bảo)

Đáng tiếc hắn lại mạo nhận cao nhân, bất quá lại không có kẻ nào có thể cảm nhận được lực lượng ba động của liên hoa nội kính, hơn nữa hắn còn có năng lực ẩn thân phi hành đặc thù. Mang theo chút tiếc nuối, Đỗ Trần lưu ý Tuyết Bỉ Nhân đang ở trong phòng không dám ra ngoài, hắn nằm lên giường tiến vào mộng đẹp ngọt ngào.

Ngày thứ hai, Đỗ Trần cũng không có vội vã đi tìm người của thánh giáo bàn luận cụ thể sự tình mà ra vẻ thần bí đi lên mã đầu chuyên môn tìm ít nhân vật cổ quái kỳ dị nói chuyện phiếm, tỷ như đảo qua lão khất cái xin cơm bên đường, ở đồ thư quán, gặp lão đầu ở cửa của thực đường. Những người này đều có chung một đặc điểm: Rất có vẻ của “lánh thế cao thủ”, ít nhất thoạt nhìn thoáng thì đúng là như vậy.

Cái hình dáng này là Đỗ Trần cố ý cấp cho người của thánh giáo làm nhiễu loạn tầm mắt của họ. Thẳng đến giờ ngọ, Đỗ Trần mới chính thức đi tới địa điểm liên lạc cùng thánh giáo – Mâm Côi tửu quán.

Đêm tĩnh lặng, trăng rằm trên đỉnh đầu nhìn đẹp như thiết câu của Dịch Cốt, Đỗ Trần cũng không biết chính mình tại sao đột nhiên lại có loại ý nghĩ buồn cười đó, chẳng lẽ là gần đây suy nghĩ nhiều về chuyện của Dịch Cốt, Bác Bì?

Khi đi ngang qua một ngõ tắt nhỏ, Đỗ Trần lại ngẩng đầu nhìn trăng, buồn cười thật, tại sao lại nhìn trăng rằm đều như là thiết câu của Dịch Cốt?

“Ai, gần đây thật phải suy nghĩ nhiều mà.”

Đỗ Trần cười mỉa rồi thở dài. Trong lúc này, Liên Hoa ở mông đít hắn lại đột nhiên phát ngứa.

Có việc thiện để làm!

Trong lòng Đỗ Trần vui vẻ hẳn lên, thời gian ước định cùng Bairu còn một ngày, hắn cũng không nóng nảy đi mật hội với người của thánh giáo mà mở to con mắt màu lam bắt đầu tìm kiếm bên trái.

Trong chốc lát, hắn ngửi được một làn tửu khí khó ngửi, theo tửu khí, một hán tử say xỉn đang ung dung xiêu vẹo từ phía trước đi tới.

Đáng chết, thật sự là oan gia đường hẹp, Đỗ Trần nhíu mày, sao lại gặp phải tên Louise tiểu hỗn đản này.

Tính toán một chút, Đỗ Trần và Louise không gặp nhau đã một tháng, trong thời gian một tháng ngắn ngủi đó Louise thân bại danh liệt, ngày dài như năm, mỗi ngày mượn rượu tiêu sầu, càng không muốn hôm nay bị Đỗ Trần gặp được.

Bảo giám không kêu mình giúp hắn chứ? Trong lòng Đỗ Trần có vài phần không tình nguyện.

Trong lúc này, Louise cũng thấy được Đỗ Trần, con mắt say xỉn mở lớn, hắn nghiến răng vọt tới:

“Francis! Ngươi là tên vương bát đản đáng chết, đừng có chạy! Lần trước có đúng là ngươi làm không? Nói thật đi!”

“Louise, ngươi có chứng cớ sao? Hừ! Ta có làm hay không có làm, bằng vào một tên tửu quy thì không có tư cách bình luận!”

Đỗ Trần liếc mắt nhìn giám sát bộ trưởng ngày trước, hôm nay là một hán tử say lạc mất hồn phách, hắn khinh thường quay đầu bỏ đi.

“Ngươi đứng lại cho ta!”

Louise tiến lên nắm lấy bả vai Đỗ Trần, mùi rượu xông vào mũi Đỗ Trần khiến hắn nhíu mày.

“Buông ta ra Louise, ngươi biết ngươi bây giờ đang công nhiên tập ích giám sát tổ trưởng của Đệ Tử Hội chứ?”



Nói xong, Đỗ Trần còn khiêu khích nhìn thẳng vào Louise, thầm nói:

“Tiểu tử, động thủ đi, ngươi động thủ thì lão tử là giám sát tổ trưởng có thể danh chính ngôn thuận cho ngươi trực tiếp cút khỏi học viện.”

Mặc dù ngươi là đệ tử năm năm cấp nhưng nơi này là mã đầu, thủy thủ đi dạo giờ ngọ cũng có rất nhiều, lão tử chỉ cần quát to một tiếng là có thể tụ lại hơn mười nhân chứng.

Ngươi dám vũ nhục đại ca lão tử sao? Hừ, tiếp tục chỉnh ngươi, lão tử hôm nay cho ngươi hộc máu! Đỗ Trần nghĩ tà ác, đã có thể chiếu cố hắn trong khi muốn tìm một ít nhân chứng lại đột nhiên phát hiện có chuyện không hay.

Người đâu?

Vừa rồi còn có mấy tên khất cái với mấy hán tử say trên đường, tại sao bây giờ một bóng người đều không thấy? Còn nữa, kiến trúc xung quanh tại sao lại xa lạ như thế?

Pháp trận….

Trong lòng Đỗ Trần chợt lóe qua, cảm giác ngứa ngáy trên mông đít hắn tựa hồ trong nháy mắt lớn hơn vô số lần, hắn xuất động theo bản năng, nhảy mạnh đến ôm Louise lăn vào góc tường.

Sưu!

Tiếng gió sắc bén, một mảnh hàn quang mạnh mẽ bay tới vị trí Louise vừa đứng.

Ánh trăng lúc này đúng là nửa đêm.

Việc này dọa cho Louise đổ mồ hôi lạnh, hắn quay đầu lại nhìn Đỗ Trần đang cùng tựa vào tường, rung giọng nói:

“Ngươi…”

“Câm miệng!”

Đỗ Trần khẽ quát rồi vội vàng dò xét tứ phía.

Mẹ nó, Liên Hoa Bảo Giám thật chính xác, chính mình trong lúc vô tình tự nhiên cứu Louise một mạng.

Đêm tĩnh lặng như nước, mảnh hàn quang biến mất không lưu lại một chút dấu vết, tựa hồ hết thảy đều không có gì phát sinh, nhưng một người xung quanh cũng không có, kiến trúc thì xa lạ.

“Ngươi gần đây có đắc tội với ai không?”

Đỗ Trần muốn mở đường cho Louise chạy trốn một mình, mặc dù hắn biết, trong pháp trận có một năm cấp đấu sĩ bên người thì càng thêm an toàn.

Louise cũng khẩn trương nhìn tứ phía, hai người dựa lưng vào vách tường, cùng hợp tác phòng ngự.

“Ta làm sao biết là ai? Đáng chết, trước kia ta đắc tội với quá nhiều người, ai lại thù dai như vậy? Con mẹ nó, ai biết là người nào…”

Hắn liên tục kêu than, hai người không ai phát hiện trên tường sau lưng bọn họ hiện ra một bóng đen.



Bóng đen so với đêm trăng rằm còn muốn đen hơn.

Tĩnh lặng, một đạo hàn quang của trăng rằm đặt lên cổ Louise. Đó là một cây thiết câu có nhiều vết máu loang lổ, không biết đã cướp đi sinh mạng bao nhiêu người, nhưng vết máu trên mặt trước không thể nào che dấu hàn ý băng lạnh thấu cốt.

Đỗ Trần nhìn Louise đang mờ mịt, ánh mắt chuyển động, hắn kéo Louise di động về một bên, lúc này Louise cũng đã cảm thấy trên cổ có gì đó. Sắc mặt hắn trắng bệch từng chút di động theo Đỗ Trần, ý đồ thoát khỏi thiết câu trên cổ.

Đột nhiên “a” một tiếng, đầu Louise văng sang một bên tường, ngẩn ra, sau đó là thanh âm vang lên bên tai Đỗ Trần.

“Francis, đây là lần thứ hai ngươi cắt đứt nghi thức của ta. Lạt mễ mật đế tố! Ngươi đáng chết!”

Thanh âm lạnh như băng không giống của loài người, hơn nữa còn không chút che dấu sự phẫn nộ của chủ nhân.

“Lạt mễ mật đế tố? Ngươi là Da Tát thánh đồ?”

Đỗ Trần kinh hãi nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, thấp giọng nói:

“Ngươi là Dịch Cốt? Trừu Cân? Hay là Hóa Thi?”

“Dát, ngươi biết không ít nhỉ! Bác Bì liên lạc với ngươi rồi sao?”

“Còn không có, ngài…”

Đỗ Trần đột nhiên phát giác thiết câu nọ đi tới cổ mình, hắn vội nói:

“Không nên hiểu lầm, ta là nhi tử của Mayfair - Francis, là người được Bác Bì bảo vệ.”

“Đúng thế thì sao? Người nào cắt đứt Hắc Ám hánh hình đều phải chết! Huống chi ngươi đã hai lần cản ta.”

Thiết câu từng chút ấn vào da thịt Đỗ Trần, hàn ý thấu vào tay chân hắn.

“Không được giết hắn!”

Một thanh âm càng thêm âm lãnh vang lên, theo ánh trăng một cái bóng đi vào ngõ nhỏ.

Đỗ Trần chuyển ánh mắt theo tiếng nhìn lại. Lão thiên! Chính là Francis!

Không, Francis tuyệt không thể sống lại. Vậy hắn là…

Francis kia chậm rãi đi tới trước Đỗ Trần, hắn vươn tay, ngón út làm một động tác cổ xưa.

“Francis do ta bảo vệ, cút hoặc là ta lột da ngươi!”

oOo

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook