Chương 211: Bất kể ngươi nói gì? Ta sẽ thâu Thú Hoàng Tỷ!
Nghệ Sĩ Chuối
02/04/2013
Bên người tráng hán còn có một người trẻ tuổi đang đứng, cười lạnh nói:
- Tướng quân, nhiệm vụ của các ngươi đã hoàn thành.
Hổ sa cười một tiếng:
- Tốt lắm, chúng ta cáo lui, mặt khác phụng mệnh lệnh vương của ta, tại phụ cận Parr Gold hải tộc có tám ngàn dũng sĩ đang huấn luyện, nếu các ngươi cần gì, có thể tùy thời kêu gọi.
- Đa tạ.
Tráng hán rất lãnh đạm nói lời cảm tạ.
Chờ khi hổ sa dẫn Ngư nhân rời đi, người trẻ tuỗi phẫn nộ nói:
- Hắn bất quá là sơ nhập lục cấp đấu thần, đương nhiên cũng tưởng thành bằng hữu của ta? Hừ, thứ gì vậy!
Tráng hán khoát tay:
- Quên đi, mục tiêu lần này ở trên biển, cần có hải tộc tại địa phương hỗ trợ, bỏ qua đi.
Người trẻ tuổi gật gật đầu, hai tay đập đập vào nhau:
- Thúc thúc, ngài giao cho ta, trên đảo chỉ có một giáo quan miễn cưỡng xem là đối thủ của ta, mình ta có thể giải quyết bọn họ.
Tráng hán trừng mắt liếc người trẻ tuổi, giáo huấn:
- Ta đối với ngươi đã nói nhiêu lần? Chúng ta thú nhân mặc dù dũng mãnh, nhưng không phải là bọn Ngư nhân không có não, ngươi biết tại sao không động thủ trên đấu thần đảo không? Hử?
Hắn lạnh lùng giáo huấn:
- Thứ nhất, đấu thần đảo là tinh thần tín ngưỡng của nhân loại, nghe nói bên người Francis có cửu cấp cao thủ, một khi khai chiến, khó bảo toàn sẽ không kinh động người của đấu thần học viện, đến lúc đó Ziege lão già cổ hủ đó tất có phản ứng.
- Thứ hai, ngươi không thấy sao? Ma nữ Betty của gia tộc lôi kích Tucker ở cách vách với Francis, đại địa chiến tướng Keane cũng ở đó, dựa vào công ước Vẫn Thần ngũ gia tộc của chúng ta, thật không nên chính diện gặp mặt bọn họ.
Người trẻ tuổi cúi đầu, rất không tình nguyện nhận sai.
Tráng hán lai nói:
- Giết lung tung giáo quan của đấu thần học viện, không phù hợp với lợi ích của gia tộc St. Barton chúng ta! Nhưng ngươi cũng không cần nản chí, thúc thúc cho ngươi một cơ hội, đơn độc giết Francis, đoạt lại Thú Hoàng Tỷ.
Người trẻ tuổi gật đầu ghi nhớ, trong lòng cũng nghĩ thầm, ta đã là thất cấp, nhưng lại đi đối phó với một đấu sĩ chỉ có tứ cấp, thật sự là dọa người a.
Trên đảo đá nhỏ, Lily chỉ đạo Đỗ Trần vài câu, đột nhiên chỉ xa xa:
- Charles đã thất bại, Francessca hẳn là chuẩn bị tìm người cực mạnh giao thủ!
Nàng lấy ra hoài biểu liếc mắt:
- Không bao lâu đã đánh bại Charles, Francesca rất khá. Hẳn đã là tứ cấp đỉnh phong rồi.
- Francesca kia không biết có phải bị bệnh, lại cứ tìm ta khiêu chiến. Nàng căn bản là không phải đối thủ của ta.
Đỗ Trần có chút không biết nên nói gì cho tốt.
- Chỉ có kẻ ngốc mới cho rằng đối thủ khiêu chiến mới không bằng mình! Ta không nhận thấy Francessca có bệnh.
Lily nói.
- Ngươi lợi hại hơn, nàng tại sao lại không tìm ngươi?
Đỗ Trần nhỏ giọng nói thầm.
- Ta nghĩ… nếu nàng chiến thắng ngươi, mục tiêu khiêu chiến kế tiếp nhất định là ta.
Lily trả lời chắc chắn.
- Tại sao?
Lúc này đến phiên Đỗ Trần lại cảm thấy khó hiểu.
- Năm đó, ta cũng như thế này, bất quá cuối cùng dừng lại ở tỷ tỷ, ta thủy chung không cách nào chiến thắng được Lucy tỷ tỷ! Đương nhiên, Francesca bây giờ tuyệt đối không thể chiến thắng ngươi! Francis, ngươi chuẩn bị đi. Ngươi chỉ có hai phần mười thời gian chiến đấu! Bởi vì còn có hai phần mười thời gian ta sẽ ra tay - tuyệt sẽ không hạ thủ lưu tình! Được rồi, ta không hi vọng thấy ngươi dụng Liên Hoa thánh khí làm xấu! Mặc dù đó quả thật là thánh khí của ngươi, nhưng công năng của nó thật sự quá cường đại. Thường xuyên sử dụng đối với việc tăng thực lực của ngươi không có chỗ tốt.
Đỗ Trần thấp giọng cười, chân đạp vào núi đá lao ra:
- Cũng tốt, ta xin đợi Lily tiểu thư.
Đột nhiên, hắn trong lòng đau xót, hình như mất đi một cái gì trọng yếu, mất mát vô cùng, chân hạ xuống đất lảo đảo, suýt nữa không có đứng vững... loại cảm giác này là, thánh khí của chính mình bị người khác mạnh mẽ bức nhận chủ - ha ha, Brockman đã trộm đi và bức hộp thánh khí của lão tử nhận chủ, nói cách khác, hắn đã cầm đi Thú Hoàng Tỷ. Ha ha!
Đỗ Trần mừng rỡ, bất quá còn ẩn ẩn một chút lo lắng, hộp thánh khí nọ là tứ cấp, trên lý luận, chỉ có phong hào đấu thần mới có thể bức nó nhận chủ, Brockman sau khi mình rời đi thì trộm lấy, còn có thể bức bách nhận chủ, hắn bên người có cao thủ cấp bậc phong hào đấu thần sao?
Kỳ thật Đỗ Trần đoán sai một chút, hắn không biết Brockman trên người mang Phá Khí huyền, cho nên nghĩ rằng có cao thủ toạ trấn, bất quá, điểm này không ảnh hưởng tới kế hoạch là được, bởi vì, bên trong hộp thánh khí nọ còn một cơ quan nhỏ...
Hắn bước nhanh lên vài bước, gặp ngay phải Francesca đang tìm tới.
- Francis đồng học, ta còn tưởng rằng ngươi đã chạy rồi.
Nàng mũi kiếm chỉ xuống, cười nói:
- Lần trước thua trong tay ngươi, ta thua tâm phục khẩu phục, bất quá ta đã cải biến bí pháp, hy vọng Francis đồng học không từ chối chỉ giáo.
Nha đầu chết tiệt, nếu ngươi muốn bị lão tử cho ăn đau khổ, ta đây cũng không ngại.
Đỗ Trần từ bên hông lấy ra thánh khí cầu, huyễn hóa thành thệ tuyết trường kiếm cười nói:
- Francesca đồng học, không nên nói chỉ giáo, chúng ta chỉ là đồng học luận bàn mà thôi! Mặt khác, nhị ca của ta...
Đỗ Trần nhìn lại, Charles xa xa đang nằm trên mặt hải đảo, vẫn không nhúc nhích, ra vẻ giống như một con chó nhỏ bị dần nhừ...
- Hắn chỉ ngất đi thôi! Không đáng ngại! Ta ra tay rất có phân tấc.
Francesca dứt lời, trường kiếm ở tay đã chia làm hai, trước người kiếm quang xoay tròn, tựa như mặt trời quang mang chói mắt:
- Thử chiêu thức này xem, là ta cải biến từ thái dương thần nộ.
- Cũng tốt, mau phân thắng bại a, thời gian lần này rất ngắn, có lẽ chỉ có một chung thôi.
Đỗ Trần bất đắc dĩ nói.
- Ngươi quá xem nhẹ ta, ngươi nhất định sẽ hối hận.
Rõ ràng là Francesca đã hiểu lầm mà phẫn nộ.
Tình hình hai người giao thủ lần trước lại hiện ra, băng tuyết tung bay trên sa thạch, mặt trời rực lửa, Francesca song kiếm đan vào nhau bay lên trời, đảo mắt đã như một hỏa cầu thật lớn từ trên lao xuống, thật như là mặt trời rơi xuống.
Đỗ Trần nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động, Francesca trong lòng nghĩ thầm, Francis một chiêu “Thệ tuyết” uy lực có ba bước, một là đấu khí tạo thành băng tuyết làm chậm lại tốc độ của đối thủ, dùng huyễn tượng mê hoặc đối thủ, cuối cùng khi đối thủ trúng kế thì bằng bí pháp thủy hệ của ma đấu sĩ, tự nhiên sẽ xuất hiện sau lưng đối thủ nhất kích tất sát... đích xác lợi hại, nhưng Thệ tuyết có một điểm mấu chốt là băng điêu huyễn tượng! Chỉ cần nhìn xuyên thấu huyễn tượng của hắn, tìm đúng chân thân của hắn, bằng vào bí pháp của gia tộc mình trong khoảnh khắc sẽ đánh bại Francis.
Trong lòng ngẫm nghĩ, Francesca không bỏ qua bất kỳ một động tác nhỏ nào của Đỗ Trần, đề phòng Đỗ Trần một lần nữa sử dụng huyễn tượng.
Đỗ Trần xung quanh đã bị băng tuyết bao trùm, Francesca khu động hỏa cầu tiến vào khu vực băng tuyết bao phủ, lập tức rất nhanh xoay tròn. Lửa cháy hừng hực trong nháy mắt cắn nuốt phong đao, tiếp đó, Francesca thấy Đỗ Trần cũng giống như lần trước, huy kiếm gọi về băng tuyết, trong chớp mắt biến mình thành một băng điêu cao lớn.
Huyễn tượng! Francesca trong lòng nhận định, nhưng nàng không tin Đỗ Trần ngu ngốc đến mức trong hai lần chiến đấu đều sử dụng cùng một loại huyễn tượng, bởi vậy, nàng nhìn thẳng vào băng điêu, đấu khí bính phát, cảm giác ba động của tất cả hóa nguyên tố ở chung quanh, để ngừa Đỗ Trần phóng ra huyễn tượng - nhưng cứ như vậy, đấu khí của nàng phân tán rất nhiều...
Nhưng liền đó, hành động của Đỗ Trần vẫn ra dự đoán của Francesca. Hắn chẳng những không có sử dụng huyễn tượng mê hoặc đối thủ, ngược lại rống to một tiếng, hai tay hợp lại giơ lên băng điêu vừa mới ngưng tụ thành, băng điêu đó chuyển thành hình một thanh trường kiếm.
Huyễn tượng? Thứ Dịch Cốt nói làm đẹp mà không có tác dụng thật sự, Đỗ Trần đã sớm cải tạo.
- Francesca đồng học, động tác của ngươi sao có chút do dự? Tiếc nuối a.
Đỗ Trần cười, cao cao giơ lên băng kiếm từ trên đầu chém xuống, không hề hoa mỹ, chân thật như chưa từng có từ trước tới nay. Dùng lực lượng của ngàn quân cùng tốc độ.
“Oanh” một tiếng, hỏa cầu rực lửa cùng băng tuyết cự kiếm va chạm. Đỗ Trần lùi về sau từng bước, mà Francesca bị đánh bay ra sau.
Đỗ Trần sờ sờ mũi:
- Dịch Cốt nói không sai. một chiêu này dùng rất tốt! Dường như còn chưa cần tới một chung thời gian.
Tất cả mọi người đều tiến bộ, chỉ bất quá tiến bộ của Đỗ Trần, tựa hồ so với Francesca nhanh hơn một chút.
Trường kiếm trong tay rung lên “oanh, oanh”, thanh âm không ngừng vang lên bên tai, băng kiếm vỡ thành từng mảnh vụn, lộ ra chân thân Thệ Tuyết kiếm.
Oanh long, oanh long, thanh âm điếc tai càng lúc càng lớn, Đỗ Trần không khỏi sửng sốt, hắn nói khách khí với Francesca vài câu, như là một người tốt bụng, trong lòng nghĩ thầm, thanh âm từ đâu vang ra vậy? Là tiếng ta làm vỡ băng kiếm sao?
Quay đầu nhìn lại, Đỗ Trần cả kinh, nguyên lai ngoài khơi mới rồi an tĩnh đột nhiên nổi lên gợn sóng, nước biển càng ngày càng cuồng bạo, trong phút chốc, biển gầm bài sơn đảo hải mà tới, phong hào lãng vũ, kinh thiên động địa. Đó là ở trên đảo từ xa nhìn lại, Đỗ Trần cũng bị lực lượng của đại tự nhiên chấn động sắc mặt tái nhợt.
- Huấn luyện tạm thời hủy bỏ, mọi người bay lên không.
Thanh âm Lily truyền đến, nàng bay lên bầu trời, nhìn toàn bộ đảo, sau đó nhanh chóng bay về phía Charles đang hôn mê - tốc độ của những người khác đều không chậm, Francis có Liên Hoa thánh khí hộ thân, nên trước tiên cứu Charles.
“Hoa.... oanh!” một loạt sóng biển đánh vào đảo, tựa hồ mặt đất đều rung lên, tiếp đó, con sóng thứ hai đánh vào, con sóng thứ ba, thứ tư...
Uy lực của đại tự nhiên là không thể địch nổi, Đỗ Trần tự nhiên sẽ không ngạnh chống sóng biển, hắn xoay người bay lên, nhanh chóng hướng nơi cao nhất trên tiểu đảo bay tới, lúc này, sóng biển đã bao phủ nơi hắn vừa đứng.
Đỗ Trần vừa mới bay lên, đột nhiên, sóng biển đang phủ xuống như có linh tính bắn lên, như một bàn tay to, nắm lấy Đỗ Trần.
Đáng chết, sóng biển này không phải tự nhiên hình thành, mà là cao cấp đấu thần gây nên?
Cảnh sắc trước mặt đột biến, Đỗ Trần nháy mắt bị kéo ra giữa biển, hắn hai tay thả ra hai đóa Liên Hoa, muốn thả ra Dịch Cốt, nhưng lúc này, hắn nghe được một tiếng quát:
- Francis.
Theo tiếng nhìn lại, Đỗ Trần phát hiện hoàn cảnh của mình đã thay đổi, vừa rồi hắn còn ở trên đảo, chớp mắt, hắn đã ở trong một không gian quỷ dị, trên đầu, dưới chân, bốn phía, toàn bộ đều là nước, không phân biệt được đâu là trời, đâu là đất.
Mà trước mặt hắn đang đứng một thú nhân sư tộc trẻ tuổi, thân hình cao lớn hùng tráng, so với Đỗ Trần cao hơn hai cái đầu, khuôn mặt hắn có trình độ nhân loại hóa đã phi thường cao, ngoại trừ bờm cùng cái mũi sư tử, hắn cơ hồ giống nhân loại, hắn mặc một kiện chiến giáp màu vàng, trong tay cầm thánh khí cổ quái, một đầu là lang nha chùy thật lớn, mà một đầu là đại phủ.
Liên Hoa nội kình quán chú vào Liên Hoa, Đỗ Trần chỉ cần nháy mắt có thể thả ra Dịch Cốt giết chết sư nhân trẻ tuổi trước mặt, nhưng hắn còn không có nóng lòng động thủ, ngược lại nghĩ thầm, thú nhân, hơn nữa là sư tộc của thú nhân hoàng tộc! Chẳng lẽ hắn đền từ....
Nghĩ vậy, Đỗ Trần nở nụ cười:
- Đây là mê huyễn pháp trận của cao cấp đấu thần sao? Vậy các hạ hẳn là người duy nhất tồn tại chân thật trong không gian này?
Người trẻ tuổi cũng không có trả lời, ngược lại chậm rãi giơ lên chùy phủ thánh khí, xa xa tập trung vào Đỗ Trần! Tứ cấp đấu sĩ, cũng dám đưa ra vấn đề với trực hệ tử tôn gia tộc St. Barton sao?
Hình dáng đằng đằng sát khí nhưng Đỗ Trần vẫn hờ hững:
- Các hạ đến từ gia tộc St. Barton sao?
Nói xong, hắn chỉ chỉ dấu hiệu trước ngực người trẻ tuổi - huyết tinh chiến phủ - đại biểu cho diệt thế chiến phủ của bất diệt tử thần Li Qin Ba.
Người trẻ tuổi cao ngạo nở nụ cười:
- Không ngờ ngươi biết gia tộc chúng ta.
Hắn chậm rãi hướng Đỗ Trần đi tới:
- Nếu ngươi biết tên St. Barton, còn dám trộm Thú Hoàng Tỷ! Lá gan của ngươi không nhỏ!
- Ngươi nói cái gì? Ta sao lại trộm Thú Hoàng Tỷ?
Đỗ Trần vô cùng oan uổng kêu to lên:
- Ngươi đang vũ nhục ta, ta muốn cùng ngươi quyết đấu. Trừ phi ngươi xin lỗi ta thì bỏ qua.
Đỗ Trần nói ra lời mà không ai ngờ tới, khiền người trẻ tuổi sửng sốt! Bất quá, hắn lại rất nhanh cười lạnh khinh thường:
- Thiết tặc đương nhiên sẽ không thừa nhận tội hành của mình.
Hắn đột nhiên bước nhanh hơn:
- Quyết đấu phải không! Ta thành toàn cho ngươi! Chờ lát nữa bắt được ngươi, tử tôn St. Barton tự nhiên khiến cho ngươi, nói thật.
Nói xong, thánh khí chùy phủ cổ quái nọ giơ lên cao, hung ác bổ xuống.
Đỗ Trần thầm nghĩ, nếu là người khác lão tử đã trực tiếp thả Dịch Cốt ra giết rồi, nhưng gia tộc St. Barton...
Tuyết Ny a di nói qua, bọn họ đều là cuồng tín đồ, tư tưởng thiên khích, hoặc là nói khó nghe một chút là kẻ tinh thần không bình thường, hơn nữa chỉ trọng cường giả! Vậy, muốn để chọ họ làm theo kế hoạch của mình, vậy phải có phương thức ra tay đặc biệt một chút.
Ngưng thần liếc mắt đánh giá người trẻ tuổi, Đỗ Trần từ dấu hiệu trên chiến giáp nhận ra hắn là thất cấp đấu thần, cũng mạnh hơn một chút so với mình, tin tưởng mình không thể không có lực liều mạng!
Quyết đấu thì quyết đấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.