Liên Hoa Bảo Giám

Chương 447: Bầu trời mới là cực hạn

Nghệ Sĩ Chuối

02/04/2013



Margaret tham gia quân ngũ nhiều năm, kinh nghiệm chiến đấu phong phú cỡ nào! Andy cắn nuốt ánh trăng khiến nàng thật sự thoáng kinh ngạc chốc lát, bất quá lập tức hiểu được, một loại dị biến bất lợi với mình sắp xảy ra, lập tức phải tiêu diệt dị biến này khi nó mới manh nha.

Nghĩ tới đây, trường kiếm trong tay phải Margaret buông tha Thanh Vân cùng Đỗ Trần tuyệt đối không cách nào chạy thoát khỏi tù lung, chuyến hướng tấn công Andy.

Tựa hồ giữa không trung xuất hiện một dải sáng rực rỡ, Thương Khung nguyên soái lắc cổ tay dễ dàng đâm trường kiếm vào gáy Andy, nhưng không có chút rung động, không có cảnh tượng kêu rên cùng máu chảy lênh láng, kiếm của Margaret tựa hồ đâm vào cái bóng.

Lúc này thì, một Andy khác đã đứng sau lưng nàng, cúi đầu nhìn hai chân mình sững sờ:

- Ta, ta lúc nào nhanh như vậy?

Đang nói, Andy trước mặt đã trúng kiếm của Margaret biến mất - chẳng ngờ hắn nhanh tới mức lưu lại tàn ảnh.

Margaret lạnh lùng cười, xoay người lại ra tay đâm vào cổ họng Andy! Một chuyện ngoài ý muốn cũng tuyệt đối không cách nào nhiễu loạn Thương Khung nguyên soái với ý chí kiên định sau ngàn vạn lần đại chiến tích lũy lại.

Mà lúc này, Đỗ Trần so với Margaret càng thêm kinh ngạc, đứng trên Thanh Vân mở to hai mắt nhìn Andy, tuyết lang dùng tốc độ còn nhanh hơn Thanh Vân tránh thoát kiếm của Margaret, hình tượng cũng đang phát sinh biến hóa. Vốn tuyết lang đứng trên bốn chân, bộ lông màu tuyết trắng, bốn chân thon dài, thân thể tráng kiện, lang đầu uy vũ cao ngạo, giờ lại thêm sương mù kèm ánh trăng nhàn nhạt...

Hai tròng mắt vàng lợt lóe ra quang mang, đây không phải bộ dáng tổ hợp dị thú Pamir, càng không phải đầu tuyết lang thích ăn ngon.

Thanh Vân dưới chân Đỗ Trần bắt đầu động, dùng đấu hồn hét lớn:

- Andy, đừng sửng sốt nữa.

Andy bằng bản năng lại một lần nữa tránh thoát trường kiếm của Margaret, thân thể run lên, đúng vậy, bây giờ không phải nghiên cứu mình vì sao biến thành bộ dáng này:

- Hiểu rồi, chủ nhân!

Hai tròng mắt nhìn chằm chằm Margaret một lần nữa xuất kiếm đâm vào ngực mình, Andy hơi nghiêng thân về phía phải, mặt trước tránh kiếm phong, nhưng một đôi móng vuốt thật lớn, thon dài như tia chớp đánh ra, bắt dính trường kiếm của Margaret, mặc dù trên móng vuốt đã đầy máu tươi, nhưng Andy vận sức.

- Rắc!!!

Thánh khí kiếm của Margaret bị hắn bóp nát thành linh kiện...

- Ô... ngao!!!

Một tiếng sói tru vang khắp thiên địa, tràn ngập trong Tánh Mạng mê cung.

Andy rất sảng khoái, phi thường sảng khoái, chỉ có một tiếng gầm điên cuồng mới phát tiết được một cỗ khí tức đang bành trướng trong cơ thể.

Đỗ Trần mừng rỡ, nhưng không hồ đồ, Thanh Vân vọt tới bên người Andy:

- Đừng kêu, mau lên đây, phá tan tù lung của lão yêu bà ra ngoài!

Thanh Vân nhanh, Andy cũng không chậm, xoay người nhảy lên Thanh Vân, vọt tới biên tù lung. Nó dùng sức đánh ra một trảo, phá nát tù lung bằng hơi nước, lập tức nhiều điểm lưu vân bắn ra, hai người biến mất không thấy bóng dáng...

Margaret vừa nhìn hướng bọn họ biến mất, lại ngắm nhìn linh kiện thánh khí kiếm trên mặt đất, cũng không tức giận, không ảo não, mà tỉnh táo, cơ hồ tỉnh táo như bình thường.

Các nữ tướng Thấm Thủy thánh nữ binh đoàn đuổi tới, thấy nguyên soái đứng một mình, trường kiếm vỡ nát liền cả kinh, Thủ lĩnh của họ tiến lên thấp giọng nói:

- Nguyên soái...



Margaret khoát tay:

- Một thanh thánh khí tầm thường mà thôi, không có gì, nếu vừa rồi ta dụng Thấm Thủy kiếm, một đôi lang trảo của nó đã phải để lại...

Nàng đột nhiên cười:

- Thú vị! Vốn chỉ có thập tam cấp sơ giai! Nhưng sau khi cắn nuốt ánh trăng của ta, đương nhiên đạt tới ranh giới giữa thập tam cấp và thập tứ cấp, một chút ánh trăng đương nhiên khiến nó tạm thời thăng một bậc... ta đánh giá thấp tuyết lang rồi, các ngươi có tình báo gì về nó không?

Nữ tướng vội nói:

- Nguyên soái, Kiếm Nô tướng quân từng điều tra qua, Đỗ Trần thần giáo có hai thần sủng nổi danh...

- Một con! Sự thật chứng minh, Andy cùng tổ hợp dị thú Pamir kỳ thật là một.

- Nguyên soái minh giám! Nếu bọn chúng là một, vậy Kiếm Nô tướng quân điều tra tin tức có sai lầm! Thuộc hạ phải sửa lại lý lịch của Andy thế nào?

Tuyết lang Andy là thần sủng Francis có được trong vân vụ sâm lâm, mới đầu thích ăn ngon, chỉ có một bản lãnh truy tung coi như có chút tác dụng! Sau này, Andy rời khỏi Francis, nhưng vì cơ duyên xảo hợp được cải tạo thành mãnh thú Pamir, tại Đại Hạp cốc Auerbach triển hiện ra thực lực thập nhất cấp, sau đó Đỗ Trần thần ra mặt thu phục cho tới nay! Mà mãnh thú Pamir từng biểu hiện ra nhiều loại năng lực, kể cả Hoàng Kim Bỉ Mông, thâm uyên giáp trùng, hàn băng cự long...

- Chỉ có vậy sao?

Margaret có chút run lên:

- Thân có sáu đại dị năng, lại kiêm cả bí pháp Nguyệt lượng... hừ, thời đại của tứ ngự thần thú thật sự đã qua đi rồi.

Nữ tướng cả kinh:

- Nguyên soái, vậy mãnh thú đó ngay cả ngài cũng phải kiêng kỵ sao?

- Andy bây giờ tuy mạnh, nhưng ta còn không để hắn trong mắt.

Margaret chậm bước tiến sâu vào Tánh Mạng mê cung:

- Nhưng tương lai... bầu trời mới là cực hạn của hắn.

Thánh nữ binh đoàn hoảng sợ đi theo phía sau nguyên soái, quy củ của Thấm Thủy Hồ khiến các nàng không dám hỏi nhiều, nhưng trong lòng vô cùng kinh hãi cùng khó hiểu. Bầu trời mới là cực hạn, nguyên soái còn chưa bao giờ đánh giá bất luận kẻ nào như thế.

Có lẽ đương kim chỉ có Margaret mới hiểu chính thức tiềm lực của Andy, năm đó Phillip nghiên cứu tổ hợp dị thú, kế hoạch là thập nhất cấp cực hạn, nhưng vì sự tồn tại của Andy, tổ hợp dị thú Pamir đạt tới thập tam cấp sơ giai, nhưng đây đã là giới hạn của tổ hợp dị thú, không có khả năng tăng hơn nữa.

Mà chính thức khiến Margaret đặt trong lòng là ánh trăng giúp Andy tăng cường thực lực. Thương Khung nguyên soái rất muốn biết, nàng bất quá nghĩ tới ánh trăng, Andy có thể tạm thời tăng lên một bậc, vậy một khi Francis có được Nguyệt Thần Tuy Tử, nguyệt lượng do Tồn Tinh Hà Nguyệt Lượng Trạng, phát ra ánh trăng thuần khiết nhất trong thiên hạ, Andy sẽ mạnh tới cỡ nào?

Thương Khung nguyên soái cùng Bowness đều là thập tứ cấp đỉnh phong, liệu có đủ để địch nổi vạn cổ đệ nhất nhân, Thần Hoàng Prince thập ngũ cấp không?

- Dùng thủy trận, tiếp tục tiến về hướng mục tiêu... ngày sau, liệt Đỗ Trần thần giáo vào thứ hai sau Bi Ca tử sĩ, không tiếc hết thảy, trước khi Francis kịp phát triển phải giết chết.

Mênh mông giữa Tánh Mạng mê cung, Đỗ Trần tuy có Thanh Vân bay nhanh, nhưng kiêng kỵ Margaret có thể tùy ý đánh mở vách tường, tại mê cùng dùng hết bản lĩnh, đẩy tốc độ Thanh Vân lên nhanh nhất, thấy đường là đi. Bay hơn mười phút, thàm tính đã rời khỏi Margaret cực kỳ xa, Đỗ Trần lúc này mới chậm lại, ngồi xuống Thanh Vân, thở ra một hơi dài!

- Andy, lần này nhờ có ngươi...

Andy trong trạng thái lang hình không đáp lời, mà tựa như một quả cầu khí, thoáng chốc biến thành tuyết lang bốn chân, mệt mỏi nằm bên người Đỗ Trần, hữu khí vô lực.

Đỗ Trần vội la lên:

- Ngươi sao rồi?



Andy chép miệng:

- Andy, Andy đói không chịu nổi nữa, có thể hay không... hắc hắc.

Đỗ Trần phì cười, từ trong Liên Hoa lấy ra ít lương khô, phất tay đưa cho Andy. Tuyết lang cắn nuốt một hồi, lúc này mới nói:

- Chủ nhân, vừa rồi Andy đang ảo não như một tử quỷ đói, nhưng lão yêu bà đột nhiên xuất ra ánh trăng đánh lên ta. Andy chẳng những không có bị thương ngược lại như được ăn no, toàn thân đều tốt, suýt chút nữa biến thành lang nhân.

Nó lè lưỡi:

- Nhưng bây giờ ánh trăng tiêu hao sạch rồi, Andy cũng biến về nguyên hình.

- Vậy ngươi còn có thể biến thành tổ hợp dị thú không?

- Không vấn đề, bất quá còn muốn biến thành bộ dáng lang nhân vừa rồi,... phải có ánh trăng!

Đỗ Trần liên tục hỏi mấy vấn đề, rất nhanh hiểu rõ tình trạng của tuyết lang. Hoàng Kim Bỉ Mông đã bị Andy hoàn toàn ăn sạch, tuyết lang tùy thời có thể biến thân thành tổ hợp dị thú sáu hình thái, trở thành dị thú thập tam cấp! Mặc dù thập tam cấp sơ giai, nhưng nhìn khắp tam đại lục, có thể có mấy người mạnh hơn Andy?

Mà nguyên nhân đột nhiên biến thân thành lang nhân, Andy cũng nói không rõ, bất quá Đỗ Trần ghi nhớ một việc - thực lực tổ hợp dị thú chỉ là thập tam cấp sơ giai, nhưng không phải cực hạn của Andy, tuyết lang vẫn có thể gia tăng thực lực, về phần gia tăng bao nhiêu... vậy xem Đỗ Trần tìm về cho hắn bao nhiêu ánh trăng.

Hiểu được điểm này, Đỗ Trần nằm trên Thanh Vân cười to ha ha.

Lúc này Andy khiếp sợ hỏi:

- Chủ nhân, Andy thập tam cấp, vậy thức ăn sau này...

Đỗ Trần cười híp mắt vỗ vỗ tuyết lang:

- Còn phải nói điều này sao?

Andy hạnh phúc cười hồn nhiên:

- Bất quá chủ nhân, Đỗ Tư phân thân toái cốt...

- Không cần lo cho hắn, sự tồn tại của tiểu tử kia là bất diệt, quá vài ngày hắn có thể tỉnh lại.

- Nhưng, nhưng không có cảm giác định vị của Đỗ Tư, Andy cho dù có thể đào thông vách tường tính mạng, nhưng cũng không biết đào hướng nào mới đúng... Chủ nhân, Andy có thể nói, chúng ta đã lạc trong Tánh Mạng mê cung?

Đỗ Trần sửng sốt, đích xác, bọn họ sau khi tiến vào dựa vào cảm giác của Đỗ Tư mà đi tới, đồng thời dụng Chỉ Gian Sa làm ký hiệu đường lui, nhưng vừa rồi loạn chiến một hồi, chẳng những Đỗ Tư banh xác pháo, ngay cả ký hiệu Chỉ Gian Sa cũng không thấy bóng dáng...

Đỗ Trần cười cười:

- Không ngại! Đỗ Tư mất vài ngày là hồi phục như cũ, chúng ta cùng lắm chờ vài ngày! Thật sự không sao. Bên ngoài có Liya, huynh đệ của ta nếu thấy ta mãi không về, nhất định sẽ đi thành Duerkesi kêu tiểu Đỗ Đinh tới tìm ta. Dù sao chúng ta cũng không có việc gì.

Ngón tay hắn chỉ một hướng tùy ý:

- Bất quá chúng ta cũng không thể chờ tại chỗ, đi về phía này, ngươi cẩn thận chút, chậm rãi đi trước...

Đang nói, Andy đột nhiên nhíu mày, mũi lại ngửi ngửi.

- Hắn sao lại ở trong Tánh Mạng mê cung? Chủ nhân, Andy ngửi tới mùi của lão bằng hữu của ngài, ngay cách đây không xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook