Liên Hoa Bảo Giám

Chương 256: Bọn cướp? Kẻ hầu?

Nghệ Sĩ Chuối

02/04/2013



- Ngươi nói là Andy đã mất tích?

Đỗ Trần nhìn Harry một cách cổ quái.

Tiếu Bối Bối ngồi trong lòng Đỗ Trần, gật đầu cười quái dị nói:

- Ân, ba ba, Andy vừa mất tích.

Harry nhận tội quỳ xuống, nhỏ giọng nói:

- Đúng vậy, Andy lại mất tích, ta biết bây giờ Andy rất trọng yếu, xin ngài trừng phạt ta đi...

Tại sao nói “lại”? Andy không phải là một tiểu lang rất đẹp, hành vi rất giống chó sao? Có chỗ nào trọng yếu? Porter bị làm cho hồ đồ.

Hào khí trong phòng ngủ rất cổ quái, Andy bây giờ danh phó kỳ thật là thần sủng, ít nhất là thần sủng tương lai! Một thần sủng như vậy chạy mất, chủ nhân hẳn là lo lắng hoặc phẫn nộ, nhưng Đỗ Trần hết lần này tới lần khác không có loại cảm giác này ngược lại cảm thấy buồn cười... còn có một tia chờ mong! Kinh nghiệm qua một lần Andy đi mất, trở về thành thần sủng chiến lực thông thần, tiềm lực vô hạn, lần này hắn có thể có kỳ ngộ gì?

Về phần an toàn của Andy... nếu ai thật có gan giết Andy, vậy hắn sẽ thể nghiệm, hoàng kim bỉ mông cùng quý tộc tuyết lang “Có giấc mộng, có khẩu vị” trong lúc sinh tử tồn vong, đạt thành hợp thể hiệp nghị tạm thời kinh khủng đến mức nào.

Phillip cùng Brockman dụng máu để chứng minh, Andy đã mất, xui xẻo nhất định không phải là Đỗ Trần.

Không đợi Đỗ Trần hỏi tới, Harry sợ hãi nói:

- Là ba ngày trước, a, chủ nhân ngài hôn mê đã bốn ngày... ngày đó, ta đang ở trong viện huấn luyện cho Andy một số công phu nhỏ, thì có một người bịt mặt đột nhiên từ trên trời hạ xuống, đoạt đi Andy, khi đó Brook đại nhân ở ngoài hiệp trợ thành phòng, Harry, Harry liều mạng cũng không có ngăn người kia lại được a.

Hắn nghẹn ngào, rơi lệ:

- Harry có tội, Harry không đúng, xin chủ nhân trừng phạt nặng Harry, Harry tuyệt không có gì oán hận...

Hắn nhìn trộm vẻ mặt Đỗ Trần.

- Tốt lắm, đừng nói nữa! Nói như vậy, Andy là bị người cướp đi. Ân, lại một lần nữa bị cướp đi.

Đỗ Trần ôm nữ nhi ngồi trên giường, hỏi:

- Tiểu bảo bối, lúc ấy ngươi ở nơi nào? Thấy người kia không?

Tiểu Bối Bối cầm lấy bím tóc của mình, cuống quít gật đầu:

- Bối Bối thấy, nhưng Bối Bối nhìn không thấu người kia, tinh thần lực của hắn rất kém, nhưng, nhưng trên người hắn có vật gì đó có thể khắc chế tinh thần lực của Bối Bối! Đồ vật rất lợi hại.

Tiểu nha đầu kia thân mật cầm lấy tóc Đỗ Trần:

- Ba ba, tiểu Bối Bối nhanh lớn một chút, như vậy, Bối Bối sẽ lợi hại hơn, có thể giúp ba ba nhìn thấu người kia.

- Bảo bối sẽ rất nhanh lớn lên.

Đỗ Trần thơm khuôn mặt bầu bĩnh của nữ nhi.

- A. vậy ba ba mua cho Bối Bối càng nhiều đồ ăn ngon, như vậy Bối Bối sẽ lớn nhanh hơn.

Tiểu nha đầu cười xấu.

Tiểu nha đầu này, Đỗ Trần cười ha ha:



- Người cướp đi Andy lưu lại đầu mối gì không?

Tất cả mọi người lắc đầu, chỉ có Harry nói:

- Chủ nhân, người nọ hình như có chuẩn bị mà tới, hắn trên người mang Hải Lam thảo, người hầu ti bỉ của ngài cho dù thấy hắn cũng khó nhận.

Chẳng lẽ là thần bí tổ chức kia đã phát hiện ra bí mật của Andy, cho nên xuất động cao thủ cướp hắn đi? Đỗ Trần suy tư một hồi, phân phó:

- Brook, chuyện này giao cho ngươi, gia tăng truy tra! Porter, bây giờ tình hình trong cảng thế nào?

Porter đứng cuối cùng, vẻ mặt bình tĩnh không có chút lo lắng hay khác thường, nói chuyện cũng rất giản lược nhanh chóng:

- Ngư nhân không cần phải đàm luận nữa... ta đang cùng mấy vị lĩnh chủ ở phụ cận thương nghị việc phát triển mậu dịch biển, mặt khác, hải quân đế quốc đồng ý trên nguyên tắc cho chúng ta mười hộ vệ hạm, để xây dựng hải quân New Zealand...

Porter miêu tả lại tình hình trong lãnh địa, mọi cảnh tượng đều hiện lên trong đầu Đỗ Trần, nhưng hắn càng lưu ý vẻ mặt Porter, tên này một mình gánh trách nhiệm quân chính yếu vụ của lãnh địa New Zealand, thiếu niên quản lý tốt ba mươi vạn bình dân và mấy ngàn tân quân, tựa hồ đang có cái tâm sự gì, mí mắt dường như lộ ra vẻ mê mang khó hiểu.

Porter lại giao cho Đỗ Trần một phần quyển tông:

Ngư nhân sau khi tuyệt diệt, ta viết một phần kế hoạch kiến thiết lại, nhưng chi phí rất lớn, phải có người đứng ra nhận...

Đỗ Trần tiếp nhận quyển tông, nhìn qua, ánh mắt càng ngày càng sáng, chờ khi hắn thấy một tờ cuối cùng, cả kinh nói:

- Porter, ngươi nghĩ có thể thực hiện không? Ta phải có một đáp án chắc chắn.

- Nếu ngươi có hứng thú, ta sẽ cho thực hành một phần kế hoạch.

Ngữ khí của Porter vẫn rất bình thản, mí mắt vẫn có chút mờ mịt.

- Tốt, ta làm! Harry, triệu tập bình dân tại quảng trường tại thành chủ phủ, lúc giữa trưa, ta có sự tình trọng yếu muốn làm.

Giao nữ nhi cho Harry, Đỗ Trần đứng dậy vỗ vỗ vai Porter, cười nói:

- Trước tiên, có hay không hứng thú cùng ta đi tới bờ biển một chút? Ta nghĩ, không có họa Ngư nhân làm hại thì hải dương có dáng vẻ gì.

Porter thất thần gật đầu.

Mà lúc này, Andy lại một lần nữa bị bắt đi, đang nằm trong một sơn động bí ẩn tại Ẩn Mãng sơn. Giống như tử cẩu, một đôi mắt màu vàng lợt mở lớn, đầu lưỡi thè ra, liếc mắt nhìn vật thực chất đống bên cạnh, liền lắc đầu nhắm mắt, ngủ khò khò.

- Andy! Ngươi tới cùng muốn thế nào? Mau trả lời vấn đề của chúng ta!

Mấy người bên cạnh Andy, cầm đầu là huynh đệ song sinh của Brockman, Adams! Hắn phẫn nộ nhìn Andy, trong lòng tức giận vì trước khi chộp Andy tới đây thì đã có dáng vẻ đại gia, xem ai cũng không vừa mắt, ai nhìn hắn cũng không vừa mắt!

Andy vẫn không nói gì, ngược lại con mắt ngắm nhìn Adams, vẫy cái đuôi, lại ngủ tiếp.

Adams thịnh nộ không ngừng, mạnh mẽ nắm lấy cổ Andy, kéo hắn lên:

- Có nghe hay không...

- Tốt lắm, Adams! Ngươi muốn chết sao?

Baru phát động đại trận ngày trước, đang chế trụ cổ tay Adams, thả Andy xuống đất, thần thái... đương nhiên là rất cung kính! Thấp giọng nói bên tai Adams:

- Ngươi tuyệt không thể thương tổn hắn, ít nhất là khi chưa biết rõ...càng huống chi, nếu Andy thật sự là... chọc giận hắn thì hậu quả sẽ thế nào, ngươi không rõ sao?

Adams phẫn hận dậm chân, cũng thấp giọng nói:



- Đáng chết, nhưng phế vật này căn bản là không xứng với chúng ta, ba ngày rồi, hắn cái gì đều không nói! Chúng ta còn không thể đánh chửi bức cung... Ai, thật... rắm thối! Sao lại găp một tên hỗn đản như vậy.

Hắn tức giận nắm chặt tay:

- Không thể tưởng được tam gia vừa nghe Francis trở về liền vội tới, đúng là vì Andy rốt cục có thể là.... gì?

Adams sửng sốt, bởi vì Andy trong tay hắn.. truyền ra tiếng lẩm bẩm.

Đúng vậy, Andy không phải bị mất, mà bị bắt cóc, bất quá, hiện tại bọn bắt cóc đang thị hầu Andy ăn cơm, nhưng nhân gia Andy còn không thèm để ý tới chè nhạt cơm chán của bọn kiếp phỉ, mơ mơ màng màng ngủ...

Andy đẹp trai mặc dù ăn ngon, mặc dù phản ứng chậm hơn trí tuệ một hai nhịp, nhưng không có nghĩa là nó ngu! Sự khác biệt là, con sói đẹp này rất thông minh...

Mấy ngày nay, ý nghĩ của Andy cũng rất sáng suốt... ngày đầu tiên, hừ hừ! Các ngươi bắt ta tới đây, còn hỏi ta loạn lên, toàn động chạm vào những vấn đề vô nghĩa, vậy chuyện rất đơn giản - các ngươi muốn từ ta biết được bí mật gì! Nhưng ta là ai? Ta là tuyết lang quý tộc có giấc mộng, có vị khẩu, Chris Andy! Muốn ta tiết lộ bí mật? Không có cửa đâu.

Ách, điều kiện là không nghiêm hình tra khảo thì không có cửa. Được rồi, bây giờ các ngươi không nghiêm hình tra khảo, ta sao lại chủ động xuất khẩu cung? Vậy thật lãng phí nước miếng, còn không bằng ngủ một giấc.

Ngày thứ hai, ý nghĩ của Andy biến đổi. Ách, bọn họ sao không nghiêm hình tra khảo ta, ngược lại cười thân thiện mà cung cấp vật thực cho ta? Còn nói chuyện phiếm, hỏi ta chuyện thường nhật trong nhà? Quên đi, không suy nghĩ, các ngươi chưa đánh ta, ta sẽ không nói, ta là ai? Ta là... khò khò...

Ngày thứ ba, đáng chết, bọn bắt cóc là quỷ sao, ta là quý tộc tuyết lang, có vị khẩu phi thường tốt! Ta phải ăn băng đường Yến Oa, ta phải ăn đường Thố Thiên Cứu Sí, ta phải ăn... dù sao ta không ăn Hắc Diện Bao do các ngươi cung cấp! Được rồi, ta thừa nhận, chịu không nổi sự “Ngược đãi” của các ngươi, ta muốn khai cung, ta muốn trở lại trong lòng chủ nhân... ân, tỉnh ngủ rồi ta lại nói chuyện với các ngươi...bây giờ đói không để ý nữa...

Đây là ý nghĩ ba ngày nay cùng với kinh nghiệm của hắn, bây giờ, Andy lại ngủ.

Adams cùng Baru vây quanh người hắn, bốn mắt nhìn nhau, tràn đầy bất đắc dĩ, Baru nói:

- Không thể tưởng tượng được, Andy hoàn toàn không có lực lượng, lại có cốt khí, bị bắt ba ngày, hắn không nói một lời, một miếng cơm cũng không ăn, cứ như vậy! Điểm này, thật ra đáng khâm phục.

Adams đồng ý gật gật đầu, lại nhíu mày nói:

- Chúng ta dựa theo mệnh lệnh của tam gia, bắt Andy tới, nhưng hắn tuyệt thực kháng nghị, dù chết đói cũng không mở miệng... tam gia lập tức sẽ tới, chúng ta nói gì với tam gia đây.

Đạp, đạp! Cửa sơn động đột nhiên vang lên tiếng bước chân, tiếp đó là một thanh âm nghi vấn, lạnh như băng, không mang theo một tia cảm tình của nhân loại.

- Adams, các ngươi còn không có tra ra chuyện của Andy sao?

Một người đi đến, hắn toàn thân mặc hắc bào của giáo sĩ, thân hình cao lớn, khuôn mặt bao phủ trong miếng vải màu đen, không rõ dung mạo, lưng hắn thẳng tắp, tựa hồ kiêu ngạo, hắn không phải cúi đầu trước bất kỳ ai.

Adams cùng Baru lập tức theo tay đứng lên:

- Tam gia.

Tam gia bước chậm vào động, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Andy đang ngủ:

- Tình huống thế nào?

Baru thấp giọng nói:

- Tam gia, Andy rất có cốt khí, bị bắt ba ngày, mặc dù chúng ta không dụng hình bức cung, nhưng hắn cũng tuyệt thực kháng nghị, một lời không nói! Chuyện ngài muốn biết, nhưng chúng ta còn không rõ.

Thanh âm tam gia mang theo kinh hãi cùng hài lòng:

- Tốt lắm, hắn nếu tùy tiện bị dọa sợ, ta thật ra xem thường hắn! Các ngươi đi ra ngoài, ta tự mình hỏi hắn.

Tam gia phất phất tay, đợi thủ hạ ra khỏi, cước bộ hắn đột nhiên trở nên chần chừ, chậm rãi, từng bước từng bước đến gần, ánh mắt đột nhiên hạ xuống đầu Andy...

Tinh quang chớp động, trong sơn động trống rỗng đột nhiên xuất hiện một thanh âm chói tai, đánh úp về phía Andy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook