Liên Hoa Bảo Giám

Chương 486: Cái nôi của đấu thần

Nghệ Sĩ Chuối

02/04/2013



Đỗ Trần chậm rãi cúi đầu, cười khan vài tiếng, đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, ngửa mặt lên trời cười dài.

Quẻ thứ sáu nở hết rồi, bảo giám đi được ba phần tư quãng đường rồi, mà Ma tộc, Xích Quân vẫn chưa tiêu vong. Đại dự ngôn cứu thể chủ của Wolfe vẫn đang tiếp tục, thời khắc này hoàn toàn có thể khẳng định, không cần chuyển thế luân hồi. Đời này, hắn với thân phận Francis sắp hoàn thành tu luyện bảo giảm rồi.

Liên hoa chỉ còn lại hai quẻ, Đỗ Trần phải phát tiết!

Bất quá Ngũ Ca rất không thức thời cắt đứt Đỗ Trần:

- Này, chớ kêu ngu ngốc nữa, trước tiên nhìn mông ngươi xem!

Đỗ Trần cười thản nhiên. Lúc này hắn đã không cần lợi dụng đặc thù sinh lý “lang cố ưng thị” của Francis đi nhìn mông nữa, thần niệm quét qua, tiến độ biểu đã đáp lại tới ngực. (Lang cố ưng thị - đại khái là kiểu vặn cổ nhìn được ra sau lưng )

Đỗ Trần đối với thứ bát quái này cũng không quen thuộc, chỉ có thể gọi lên được tên ba bốn quẻ trong đó. Hiện giờ hắn Nhìn thấy ba mươi sáu đóa liên hoa tạo thành tám quẻ chỉ còn hai quẻ cuối cùng - quẻ thứ tám Đỗ Trần biết, là Quẻ khôn do sáu đóa liên hoa tạo thành, quẻ thứ bảy hắn không gọi ra được tên, nhưng quẻ thứ bảy này do năm đóa liên hoa tạo thành. Đóa thứ nhất trong đó đã nở một nửa!

Đỗ Trần hơi chút gật đầu, rất vừa lòng với kết quả này:

- Bắt đầu từ quẻ thứ nhất, pháp bảo đã chia ra làm ba loại. Thủy Minh Thuẫn, Hỏa Liên Đăng. Chỉ Gian Sa, còn có bộ phận năng lực Phong Vân của quẻ thứ năm! Đỗ Tư, sau khi quẻ thứ năm tổ hợp hoàn tất là cái gì? Quẻ thứ sáu là pháp bảo gì?

Đỗ Tư lại cười trâng táo.

- Ngươi đoán xem?

Đỗ Trần cười nói:

- Bồ Đào sư phụ từng nói qua. Bốn quẻ đầu của bảo giám là để tẩy sạch tội nghiệp tiền thế cho ta- Một tội nhân. Tự nhiên không được thứ quá tốt! Ta chỉ có thể nói, pháp bảo của quẻ thứ năm tới quẻ thứ sáu nhất định hơn xa bốn quẻ trước!

Đỗ Tư giơ ngón cái lên:

- Thông minh, sau khi quẻ thứ sau nở ra, trong đầu ra thêm rất nhìều thứ - lưu ngôn của Bồ Đào, bốn quẻ đầu tiên đích xác là dùng để tẩy sạch tội nghiệt của ngươi, mấy dạng pháp bảo đó chỉ là giúp ngươi dùng làm việc thiện, chỉ có thể tính là đạo “luyện khí”! Còn sau quẻ thứ năm, ngươi bắt đầu “Tu thân”. Có được không phải là loại pháp bảo ngoài thân, mà là thân thể và nguyên thần cường hóa, bản thể mạnh mẽ!

Nói rồi. Đỗ Tư khẽ ngoắc tay. Đỗ Trần đi tới trên đài hoa nguyên thần. Ngũ ca khẽ vổ lên lưng hắn:

- Quẻ thứ năm và quẻ thứ sáu đều ở trong thân thể ngươi rồi!

Đỗ Trần đột nhiên cảm thấy sau lưng nổi lên một trận ngứa ngáy khó chịu. Theo đó trong thế giới nguyên thân đột nhiên tiếng sấm nổ gió giật nổi lên, cuồng phong thét gào, thiên lôi mạnh mẽ tràn ngập cả không gian!

Phụt phụt hai tiếng trầm muộn, sau lưng Đỗ Trần thình lình mọc ra hai cái cánh! Cái giọng già của Bồ Đào vang lên:

- Đồ nhi, Liên Hoa Thiện Pháp quyết của con đã có tiểu thành, vi sư ban cho con phong lôi song dực, nắm quyền năng biến hóa phong lôi thiên hạ. Nhất định không thể dùng nó làm ác, nếu không, vi sư dù tìm hết ba ngàn đại thế giới, cũng sẽ làm cho con thần hồn câu diệt!

Linh đài của Đỗ Trần một chút sáng rõ lòng có sở ngộ, mìm cười nói:

- Đa tạ sư phụ!

Nói rồi, trong lòng Đỗ Trần nổi lên một chút cảm giác quái dị. Kiếp trước nghe những người già nói. Lôi công trong thần thoại chính là mọc ra phong lôi song dực. Chẳng lẽ ý tứ của Bồ Đào là... Lôi Công sắp nghỉ hưu rồi. Để mình chuẩn bị thay thế?

A a chỉ là một câu nói dùa mà thôi!

Ngũ ca nói:

- Quể thứ năm, quẻ thứ sáu chính là hai cái cánh này, trong đó công năng của phong dực ngươi đã biết không sai biệt lắm rồi. Tăng tốc, thổi gió, ẩn thân, tóm lại là đều giúp ngươi chạy trốn. Bất quá trong ẩn thân còn có một công năng phụ. Chính là giúp ngươi thu lại cái cánh này. Không cần làm một người chim nhếch nhác! Còn tác dụng lôi dực quẻ thứ sáu chỉ có một câu... ngươi từ từ tìm hiểu đi!

Ngũ ca không nói rõ, cười thần bí, bất quá lôi điện còn có thác dụng gì chứ? Chẳng lẽ là dùng tim đập lại sao?

Đỗ Trần gật gật đầu,

- Ta hiểu rõ rồi, quẻ năm sáu là một thủ một công, vậy thực lực của ta bây giờ như thế nào?

- Ngũ ca ta qua chưa từng gặp qua bao nhiêu cao thủ Vẫn Thần nguyên soái, chỉ có thể đánh giá ngươi so với Andy - Ngươi dùng phong lôi song dực đủ để đánh bại Andy biến thân hoàn toàn. Nhưng một khi Andy tăng thêm ánh trăng. Ngươi chỉ có thể duy trì cục diệt bất bại!

- Vậy cũng chính là tiêu chuẩn thập tam cấp đỉnh phong! Đúng rồi, còn Alex? Con trai ta sức mạnh tựa hồ cũng là lôi điện, lôi điện của nó so với lôi dực của ta như thế nào?

- Ngươi đánh giá Alex quá thấp rồi. Tiểu gia hỏa kia chỉ nghĩ dùng lôi điện giết người đủ lắm rồi. Cho nên thích dùng một chiêu này, còn năng lực chân chính của nó... ta nhìn không ra, ngươi tự mình đi hỏi nó đi!

Đỗ Trần duỗi eo, nằm trên nguyên thần.

- Cũng được! Hiếm khi được thời gian thanh thản, ta trước tiên tránh ở trong nguyên thần thanh tĩnh một đoạn thời gian!

Đỗ Tư sủng sốt:

- Ấy! Ngươi lười...

- Được rồi. Liya còn đang ở trong quân, nàng sẽ giúp ta xủ lý tốt tất cả sự tình!

- Nhưng, nhưng ngươi không muốn truy xét cái công đức mấy trăm vạn người kia từ đâu mà đến sao?

Đỗ Trần nhướng mày lên, xoay người ngồi dậy.



- Nhìn thấy đuôi của Singh chưa? Khi rời khỏi Phạt tội chi thành ta đã nói, ta đem JuJu thú dẫn tới vực sâu dưới lòng đất, mặc kệ bọn chúng và Ma tộc ai thắng ai bại. Chúng ta đều tính là trừ bỏ cho nhân loại một lực lượng uy hiếp khủng bố. Làm cho nhân loại một việc thiện lớn bằng trời... JuJu thú hắc dát dát bị Ma tộc tiêu diệt rồi. Việc thiện này Ma tộc là chủ, ta là phó, vậy ta mò được công đực mấy trăm vạn người làm ngươi không ngờ đến.

Kỳ thực cho dù Đỗ Trần không muốn lười biếng cũng không được. Đại công đức JuJu thú diệt vong so với tất cả việc thiện hắn làm trước đó cộng lại còn nhiều hơn! Một cỗ sức mạnh khổng lồ chưa từng có tràn ngập trong thân thể. Dù là Đỗ Trần cũng khẳng định là ăn không tiêu, phải dùng một đoạn thời gian dài để tiêu hóa sức mạnh khổng lồ này!

Mà Đỗ Trần có thể thoải mãi thích ý lười biếng, thật sự là nhờ có Liya!

Sau khi Đỗ Trần hôn mê, Liya lập tức dùng thân phận đại tổng quản trước kia nắm lấy hết thảy sự vụ của Đỗ thành, mà vấn đề chủ yếu nàng gặp phải tự nhiên chính là xử trí người Kinh Ức như thế nào! Kết quả, Liya và Sát đạt thành một loạt hiệp nghị. Bởi vì tồn tại mật lệnh diệt khẩu của giáo hoàng, người Kinh Ức không thể trong một đoạn thời gian ngắn đi tới mặt đất. Cho nên Liya tìm ra trong công quốc Mickey của mình hai toà hải đảo lớn, kêu Sát với thân phận chư hầu của Francis, soái lĩnh người Kinh Ức định cư trên hai tòa hải đảo kia, dời xa hoàng đế ở trên cao, tránh xa phạm vi thế lực của giáo hoàng. Đương nhiên, thân phận bề ngoài của họ, chỉ là thành bang Tử Kinh Ức dưới quyền công quốc Mickey.

Bất quá trong đó có một việc nhỏ rất có ý tứ, Liya trong quá trình đàm phán nhạy cảm phát hiện ra, Sát cái tên người Kinh Ức này không ngờ rằng nơi nơi đều nghĩ cho Đỗ Trần. Có khi thậm chí không tiếc hi sinh lợi ích của Kinh Ức Cốc để toàn thành cho hắn! Vì sao lại như vậy chứ? Nghĩ đi nghĩ lại, nữ vương Liya của chúng ta mơ hồ hiểu được gì đó, cười cười. Nàng bắt đầu cả ngày ngắm nhìn ngực của Sát... nhìn tới mức làm Sát sắp dựng hết lông lên!

Tiếp theo, Liya còn chỉnh trang lại chuyển đổi quân đội mà Ted mang đến - Đỗ Đức vẫn là nhân vật đứng đầu của quân sự, thống soái nô quân thú tộc. Bất quá Ted được đứng độc lập. Với bảy ngàn gia binh và binh tướng Ma tộc của gia tộc Brockman làm gốc, tạo thành một vạn quân ám bộ đồn trú ở căn cứ bí mật dưới sự bảo hộ của Đỗ Đinh! Tới đây, kể cả mấy vạn quân đội vốn có của Kinh Ức Cốc, binh lực trong tay Đỗ Trần đã vượt quá độ lớn mười vạn!

Mà trong cải cách quân sự cũng phát sinh ra một việc nhỏ, bát đương gia của Kinh Ức Cốc Christian không phải là phản bội đầu kháo Đỗ Trần sao? Nhưng rất đáng tiếc, Adams khi tổ chức lại quân đội cùng Christian Trong lúc vô tình rất xin lỗi “Ai cũng không ngờ tới”, phát sinh ra một trường xung đột, kết quả, Adams thập cấp “lỡ tay” làm Christian tan thành từng mảnh...

Bởi thế, quân đội Đỗ thành phẫn nộ dị thường. Đã bày ra cách trừng phạt cực kỳ hiếm thấy đối với hung thủ Adams - phạt hắn 10 năm bổng lộc!

Có điều là hai ngày sau khi chiến thắng khao thưởng ba quân, Adams bởi vì là người đầu tiên đánh vào Kinh Ức Cốc mà bị trọng thương. Phần thưởng hai mươi vạn kim tệ cũng đủ cho hắn sống cả đời xa xỉ rồi...

Cuối cùng báo cáo lên trên lừa gạt giáo hoàng, an bài lui quân về thành, bình ổn quân tâm náo loạn khi Đỗ Trần hôn mê... Việc không cần nhiều lời, tóm lại một câu. Mười ngày sau khi Đỗ Trần mở mắt, chính đang nằm trên chiếc giường lớn tại nhà riêng ở phủ thành chủ, mà ở đầu giường đặt một văn kiện, hắn đưa bút lên, một chữ ký làm mọi việc phát sinh sau đó của Kinh Ức Cốc đều được ấn định!

Hai chữ, đơn giản!

Sáng sớm mười ngày sau. Đỗ Trần mới tiếp quản lại đại quyền ngồi ở thư phòng trong lòng ác ý suy nghĩ “Thu thập” Alex như thế nào - vừa rồi sau khi ký tên xác nhận cho những quyết định gần đây của Liya. Hắn lập tức tìm Alex tới, hỏi con trai vì sao biến thành mạnh mẽ, nhưng một câu của tiểu gia hỏa “Cao thủ, không cần lý do” làm Đỗ Trần nghẹn họng tại chỗ mà trở lại!

Có hài tử thế này thật xui xẻo a! Đỗ Trần nhếch miệng lên tràn ngập nụ cười từ phụ, ngẩng đầu nhìn ngươi ngồi trên ghế đối diện, cười nói:

- Sát, bây giờ ngươi đã là gia thần của ta rồi, không muốn gỡ mặt nạ xuống sao?

Avril cười khẽ lắc đầu.

- Đại nhân hà tất phải nhìn thấy bộ dạng của ta? Dung mạo của Sát xấu xí, nhìn không ra người!

Đỗ Trần cười cười thầm nghĩ: “Quái lạ! Sát tới nay vẫn không chịu lấy mặt thật gặp người, nhưng Liya lại cho hắn một cái đánh giá “có thể tin cậy”, còn không để mình làm khó hắn... Bỏ đi, nể mặt Liya, lần này bỏ qua cho ngươi!

- Được rồi, việc này tùy ý của ngươi!

Avril thở phào nhẹ nhõm trong lòng rất thích loại cảm giác ở sau mặt nạ trợ giúp Francis, nhưng nàng còn nghĩ tới một việc, vội nói:

- Đại nhân, khi Kinh Ức thành bị vây, ta từng bí mật ủy thác một vị bằng hữu thần bí nghĩ cách giải cứu Kinh Ức Cốc, ngày nay Kinh Ức Cốc đã trở thành lịch sử, nhưng vị bằng hữu kia có lẽ còn đang vì ủy thác của ta mà vất vả... Sát muốn nghỉ phép vài ngày đi thông báo cho vị bằng hữu kia nội tình của Kinh Ức Cốc. Để tránh cho hắn hiểu lầm đại nhân thật sự giết hết người Kinh Ức!

Người nàng nói đến chính là Ziege! Ngày đó Ziege nói trong vòng nửa tháng sẽ cho Senna một câu trả lời thuyết phục. Nhưng hôm nay đại chiến Kinh Ức Cốc đã kết thúc mười ngày rồi, lão đương nhiên không có tin tức gì!

Đỗ Trần vuốt mũi nhìn Sát đầy ý tứ cười nói:

- Ý của ngươi là... vị bằng hữu kia của ngươi nếu cho rằng ta hoàn toàn phá hủy Kinh Ức Cốc sẽ mang đến cho ta sự phiền toái không nhỏ?

Avril bị Đỗ Trần nhìn trong lòng phát hoảng, vội vàng cười nói:

- Ta chỉ không muốn vị bằng hữu kia quá lo lắng thôi! Nếu đại nhân không có ý kiến. Sát cáo lui! Ngoài ra viện nguyên lão Kinh Ức đã bí mật xử quyết Thomas, giải dược băng độc ngay ngày mai có thể mang đến...

Hai người đang nói, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa rầm rầm, Bairu sắc mặt khó coi, mặt đầy chần chờ đi tới. Bên người hắn có hai ngươi, một tự nhiên là Thomas như hình như ảnh không rời, người còn lại làm Đỗ Trần bất ngờ không thôi - một trong tam đại ngoại sự giáo phụ của giáo đình, năm đó giúp Đỗ Trần gian lận khi thi cử, giáo phụ Ferdinand!

Đỗ Trần phất tay để Sát đi ra ngoài, cười nói:

- Lần trước hai đại giáo phụ đồng thời tìm ta là vì đánh Kinh Ức Cốc! Bây giờ ba đại giáo phụ nắm tay mà đến... không phải là muốn ta giết vào Sinh Mệnh mê cung đi đánh Ma tộc chứ?

Bairu cười ngượng ngùng nói.

- Lão đệ nói đùa rồi, làm sao có thể như vậy chứ? Chúng ta vừa mới từ thánh sơn báo cáo công tác trở về. Giáo hoàng bệ hạ nghe thấy ngươi tiêu diệt Kinh Ức Cốc, kinh hỉ quá kỳ vọng...

Bairy một câu lại một câu nói về những lời hoa mỹ tán dương của giáo hoàng, có điều là Đỗ Trần liếc mắt nhìn ba người họ, lại phát hiện thần sắc của Ferdinand rất không đúng. Cảm giác này... nói thế nào nhỉ, liền giống như Ferdinand dự liệu tới Đỗ Trần khẳng định sẽ nổi giận, nhưng lại cố ép mình nói chút gì đó!

Bairy lảm nhảm lảm nhảm, lại chuyển mục tiêu, mượn Khố Luân Minh hội làm chất dẫn cười ngượng nói:

- Lão đệ, việc trên Minh hội ngươi yên tâm, vị trí đại nguyên soái thần thánh liên minh khẳng định có ngươi! Có điều... giáo hoàng bệ hạ trên Minh hội, còn bổ nhiệm Ziege miện hạ nhận vị trí đại nghị trưởng của thần thánh liên minh. Đó chính là chức vụ dưới một người, trên vạn vạn người. Còn xin ngươi, xin ngươi ủng hộ quyết định này!

Đỗ Trần trong lòng rung lên. Sự tình quả nhiên không đúng! Dựa theo ý thuyết, Ziege là sự phụ của mình, như vậy mình còn có thể phản đối lão nhân gia người đi làm đại nghị trưởng sao? Nhưng vì sao Bairu còn nói năng do dự như vậy, còn nói lảm nhảm hỏi ý kiến. Mình có nên ủng hộ hay không với quyết định có lợi ích lớn cho sư phụ này?

Đáng chết! Chẳng lẽ sư phụ được vị trí đại nghị trưởng, nhưng lại trả giá gì đó sao?

Quả nhiên, Bairu kế tiếp nói:

- Có điều căn cứ vào kết quả thương thảo giữa Ziege miện hạ và giáo hoàng bệ hạ. Ziege miện hạ khi đảm nhận vị trí đại nghị trưởng đồng thời, sẽ không kiêm nhiệm chức viện trưởng của Đấu Thần học viện nữa…

Ánh mắt sâm nghiêm của Đỗ Trần phát lạnh, cười nói:

- Như vậy ai là viện trưởng tân nhiệm của Đấu Thần học viện?

Bairu cúi đầu không đáp, tay khe khẽ đẩy Ferdinand. Ferdinand cười khổ nói:

- Ta sẽ đảm nhiệm chức viện trưởng Đấu Thần học viện, còn giáo phụ Bairu ở nguyên chức dưới tình huống không gì thay đổi, đồng thời kiêm nhiệm vị trí liên lạc giữa thánh giáo và học viện...



Đỗ Trần cười quá dị:

- Như vậy phải chăng là ta nên chúc mừng hai vị rồi?

Bairu cười khổ một tiếng:

- Lão đệ, ngươi đừng có giả bộ hồ đồ với chúng ta nữa. Ta ngươi đều hiểu rõ, giáo đinh và Đấu Thần học viện trước nay bất hòa, học viện mặc dù trên danh nghĩa là dưới quyền thánh giáo, nhưng giáo hoàng bệ hạ lại không có quyền điều động chút tư nguyên nào của học viện! Giờ đây Ziege rời khỏi nhiệm sở, ta và Ferdinand chưởng quản học viện. Điều này bằng với việc Ziege danh nghĩa là thăng chức nhưng bị ngầm giáng chức, còn giáo hoàng bệ hạ thì thôn tính Đấu Thần học viện! Ta biết, ngươi nhìn thấy tâm huyết một đời của sư phụ mình rơi vào tay bệ hạ khẳng định sẽ bất mãn. Nhưng… nhưng đừng phát hỏa hướng vào chúng ta, chúng ta vẫn còn đang hồ đồ đây!

Bairu thầm nhủ. “Nếu là sự việc khác, chúng ta cũng chẳng cần phải nói năng nhỏ nhẹ với ngươi như vậy, giáo đình còn chưa sợ Francis ngươi! Nhưng việc liên quan đến Ziege, mặc dù Francis không có cách nào thay đổi kết cục Ziege mất đi Đấu Thần đảo, mặc dù ngươi không thể làm gì với giáo hoàng, nhưng ngươi có thể ngầm thu thập ta và Ferdinand! Cho nên hai người chúng ta sau khi nghe được nhiệm vụ này liền vội vàng tới tìm ngươi, vuốt giận cho ngươi trước, tránh cho ngươi đến lúc đó ngầm xuất chiêu thu thập chúng ta...”

Thủ pháp giết người của tiểu gia hỏa Alex kia thật sự là quá khủng bố, chúng ta không muốn bị nó nhìn một cái, chọc một cái giết chiết, sau đó không còn ai có thể tra ra nguyên nhân!

Đỗ Trần nhìn chằm chằm vào bọn họ hồi lâu, thấy hai người không giống nói dối. Liền hỏi:

- Sau khi Thomas tạo ra băng độc phát nổ. Sư phụ Ziege liền rời khỏi Đấu Thần đảo đi tìm biện pháp hóa giải băng độc, vẫn không có tung tích. Làm sao đột nhiên lại đi thánh sơn, lại cùng giáo hoàng bệ hạ thương lượng ra nghị quyết như thế này?

Bairu giang tay ra:

- Ziege 13 ngày trước tìm được giáo hoàng bệ hạ. Nhưng lúc đó ta còn theo ngươi cùng thảo phạt Kinh Ức Cốc, giáo phụ Ferdinand cũng còn ở lại giáo khu Einstein - chúng ta đều không biết rõ quá trình cụ thể, chỉ biết hôm đó Ziege đột nhiên bái phỏng giáo hoàng bệ hạ, hai ngươi mật đàm cả nửa ngày. Tiếp đó, giáo hoàng bệ hạ liền hạ mệnh lệnh điều động nhân sự!

Đỗ Trần nhướng mày:

- Sư phụ Ziege hiện này còn ở thánh sơn sao?

Bairu lắc đầu nói:

- Lệnh điều động nhân sự đã công khai rồi, hiện nay Ziege đang trên đường trở lại Đấu Thần đảo, bảy ngày sau, hắn sẽ chủ trì nghi thức chuyển giao ở Ôn Tuyền sơn, đem vị trí chuyển cho chúng ta... Lão đệ, chúng ta chỉ biết có như thế thôi. Trước tiên phải nói rõ ràng với ngươi, việc này với chúng ta một chút quan hệ cũng không có, ngươi nếu có ý kiến có thể đi hỏi Ziege, có thể đi nói với giáo hoàng bệ hạ, ngàn vạn lần chớ tìm chúng ta gây phiền toái!

Đỗ Trần bật cười, xua tay:

- Cũng được, nghi thức chuyển giao nhiệm vụ của sư phụ, ta khẳng định là phải tham gia. Tới lúc đó tự ta sẽ đi hỏi sư phụ!

Tiễn ba giáo phụ đi, Đỗ Trần vuốt mũi đi tới cửa sổ trong lòng nghi vấn trùng trùng, từ ý tứ của Bairu và Ferdinand xem ra, sư phụ tựa hồ là tự nguyện đem Đấu Thần đảo tặng cho giáo hoàng! Nhưng Ziege ông già cổ hủ này vẫn luôn ghét Samar IX dối trá giảo hoạt. Người làm sao có thể cam tâm đem Đấu Thần đảo chắp tay dâng lên?

Đỗ Trần càng nghĩ càng không rõ. Phân phó:

- Harry!!! Chuẩn bị Á Long liễn. Ta muốn đi Đấu Thần đảo!

Đấu Thần đảo cùng Đỗ thành vẻn vẹn chỉ cách một khoảng biển, bất quá xa tới ba bốn trăm hải lý. Với tốc độ của Á Long liễn thì khoảng nửa ngày đã tới quảng trường Đấu Thần đảo! Nhưng ngay khi Đỗ Trần vừa mới hạ xuống không lâu, căn cứ nội thành Duerkesi lại phát sinh một việc quỷ dị!

Hậu viện phủ thành chủ, Đỗ Đinh nhìn qua chỉ là một cây đại thụ cao lớn bình thường, bất quá rễ của nó lại nhập sâu vào lòng đất, lan tràn bao trùm cả tòa thành Duerkesi, dựng lên căn cứ dưới lòng đất của Đỗ thành! Mà tầng thấp nhất của căn cứ chỉ có một căn phòng, trong đó bí mật cất dấu. Chính là Lôi Hỏa Chích Viên pháo thứ 14 mà cho tới nay Đỗ Trần còn chưa nghiên cứu rõ ràng!

- Adams đâu? Adams. Mau tới chơi với ta!

Chiếc Lôi pháo này đã có thần trí cơ bản nhất, bất quá lại không cao, chỉ bằng tiêu chuẩn của đứa bé ba bốn tuổi, lúc này trong lòng đang ôm oán hận tịch mịch:

- Đáng ghét, không có Adams, ta sắp buồn chán đến chết rồi!

Lôi pháo càng nghĩ càng buồn chán, thân thể rung lên, trên cái bụng giống như quả trứng gà mở ra một con mắt lớn màu xanh xám. Đột nhiên chớp một cái, không khí trong cả tòa mật thất đột nhiên bắt đầu vặn vẹo, tất cả nguyên tố nhất thời tất cả hội tụ về phía Lôi phảo. Nhưng... không có Adams làm người phân phối khí hấp thu. Nó chỉ có thể xem như phát ra “Pháo xịt”, liền chán nản nhắm mặt lại:

- Đáng ghét! Ta không muốn ở đây. Ta muốn ra ngoài chơi. Adams, ta muốn ra ngoài chơi!

Làm chủ nhân của Lôi pháo, Adams dễ dàng nhận ra phiền muộn của nó. Có điều nghĩ tới dặn dò của ân công về sự nguy hiểm của Lôi pháo. Hắn cắn răng làm ra vẻ không nghe thấy, mặc cho Lôi pháo hết lần này tới lần khác phóng ra “Pháo xịt” cũng không để ý tới nó!

Adams mặc dù không để ý đến nó nhưng một đại hán áo bào xanh trong tân quán của Đỗ thành lại đột nhiên run người lên, giống như lẩm bẩm với chính mình:

- Lôi Minh lão đại, ta là lão Thất. Ta đã tới địa điểm dự định - thành Duerkesi, nhưng ta ở nơi này phát hiện ra một sự tình cổ quái. Không nắm chắc, phải mời đại ca người tự thân tới xác nhận! Được rồi. Ta đang...

Chỉ nửa ngày sau, lại có một đám người tới tới gian phòng của đại hán áo bào xanh, cầm đầu là một người mặt màu hoàng kim nhạt, râu tóc cũng đều là màu hoàng kim chói mắt. Đưa mắt nhìn một cái, thấy phảng phất giống như một nhân vật từ vàng đúc ra!

- Lão Thất. Xích Quân cửu tôn chúng ta đã chia vị trí, chỉ đợi cùng nhau khai pháo phá hủy Đấu Thần đảo, ngươi vì sao khẩn trương gọi chúng ta đến?

- Đại ca! Hôm nay ta đang tìm ở tòa thành thị này vị trí thích hợp để khai pháo. Nhưng đột nhiên cảm ứng được một tiếng gọi đến từ lòng đất, thanh âm của tiếng gọi này cùng cội nguồn với chúng ta. Hơn nữa gọn ghẽ rõ ràng, thể hiện rõ là có thần trí!

Đôi mắt kim sắc của Lôi Minh liền trợn tròn:

- Không thể nào! Năm đó 14 huynh đệ chúng ta cùng sinh ra, nhưng chỉ có cửu tôn chúng ta có thần trí, các vị huynh đệ khác hoặc làm chó săn cho nhân loại, hoặc đã mất tích hay bị hủy...

Xích Quân thất tôn vội nói:

- Đại ca, tòa thành thị này được một lực lượng cổ quái bảo hộ. Ta rất khó phán định chân tướng dưới sự nhiễu loạn của cỗ sức mạnh này nên mới vội mời ngươi tự mình tới dò xét. Được, tiếng gọi vẫn tiếp tục, người nghe...

Lôi Minh nghiêng tai lắng nghe mộ hồi, ngày trước Lôi pháo của Adams chưa phát huy toàn bộ thực lực, liền đã làm cho Margaret phải chặt tay để tìm đường sống, vậy giờ đây thực lực của Lôi Minh là mức nào?

Vốn chính là kẻ mạnh nhất trong 14 Lôi pháo, lại hút cạn đấu khí của Thần Hoàng Prince, đồng thời có trí tuệ tuyệt đại của Thần Hoàng, tiếp đó lại tu luyện nghìn năm, đồng thời nắm trong tay một hạt giống của cây Sinh Mệnh. Đây chính là vốn liếng riêng của Lôi Minh!

Thần niệm xuyên thấu sự bảo vệ của Đỗ Đinh, sắc mặt của Lôi Minh mừng như điên:

- Đúng rồi, là huynh đệ của chúng ta, ha ha. Nó còn rất nhỏ, rất đáng yêu... tiểu đệ đệ của chúng ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook