Liên Hoa Bảo Giám

Chương 397: Cảnh báo của Tuyết Cơ, tác dụng của đệ tứ pháp bảo

Nghệ Sĩ Chuối

02/04/2013



Hai trăm vạn JuJu thú vây quanh cùng quỳ lạy một cái hố to, vô cùng tôn sùng, còn mang theo thanh âm tế bái đinh tai nhức óc.

Steven cười hắc hắc:

- Lão tam, đây là bằng hữu của ngươi sao? Xem ra chúng ta lần này thắng rồi.

Đỗ Trần lại bất đắc dĩ nhìn bầu trời xám xịt:

- Là chết chắc mới đúng.

- Ân?

- Dùng ánh mắt của ta mà nhìn, hy vọng có thể bình an vượt qua một kiếp này, ngàn vạn lần đừng động tay chân kích thích Thanh Biều thú này, kẻ này bây giờ có vẻ cường đại quá mức...

Đỗ Trần mắt thấy nó ăn vách tính mạng thụ, bĩu môi, có thể ăn vách tánh mạng thụ để tồn tại, con mẹ nó, “Chúng ta là trùng hại”, đây không phải là câu cửa miệng của Thanh Biều thú sao.

Theo cái đuôi to lớn của Thanh Biều thú xuất thổ, rất quỷ dị, vách tánh mạng thụ đương nhiên bị khép lại, Đỗ Trần bất lực nhìn đường lui phong kín, lắc mạnh đầu, cuối cùng một đường sống cũng không có.

Nhìn thấy toàn cảnh của Thanh Biều thú, tiếng hoan hô của JuJu thú càng điếc tai.

Thanh Biều thú bị bọn JuJu thú quỳ lạy làm cho mơ mộng trong chốc lát, đầu nhỏ đáng thương còn dập lấy dập để nhìn Đỗ Trần, la lên:

- Á Lực, ta chịu đủ tính mạng mê cung rồi, ngươi mang ta trở về đi, ta muốn tiếp tục làm tù binh của ngươi, với điều kiện... ngươi cho ta ăn.

Kẻ này còn chưa có ý thức được mình mạnh mẽ tới nước nào.

JuJu thú bị “Thần tử” làm kinh hãi trợn mắt há mồm, Chaucey hô lớn:

- Các ngươi đều nghe ta chứ? Tất cả các huynh đệ đều nghe ta chứ?

Steven ý thức được việc có chút không ổn, thấp giọng nói:

- Kẻ này thoạt nhìn ngu ngốc hồ đồ, có thể lừa hắn không?

- Ngươi nghĩ mọi người đều ngu ngốc sao?

Đỗ Trần trợn mắt nhìn hắn, nhưng lại vuốt mũi, trong lòng còn tính toán. Thanh Biều thú này thật không thể quá sức thông minh.

Chaucey lai tuyên thệ thần phục:

- Thần tử hắc dát dát, xin lãnh đạo chúng ta.

- Hắc dát dát?

- Hắc dát dát.

Được các huynh đệ xác nhận, Thanh Biều ngước đầu lên, bộ dáng đáng thương không còn tồn tại, hung dữ nhìn chằm chằm Đỗ Trần:

- Hắc dát dát giết chết bọn chúng.

Thanh Biều sẽ trợ giúp Đỗ Trần? Trừ phi vận mệnh nữ thần mẹ mìn đó bị điên rồi, Đỗ Trần lúc trước thu thập Thanh Biều thú bằng cách nào? Francis tam thiếu gia giết chết hơn mười huynh đệ tỷ muội của Thanh Biều thú, càng khiến cho đệ đệ của hắn vào trong căn cứ vong linh chịu chết, cuối cùng còn uy bức lợi dụng, bắt bược Thanh Biều thú tham gia cuộc chiến tranh với Bowness, thiếu chút nữa bị hỏa nhãn thiêu cháy...

Kẻ bị áp bức - Thanh Biều thú đáng thương hôm nay lại đắc thế. Không phản lại thu thập Đỗ Trần mới lạ.

- Đều không được nhúc nhích.

Đỗ Trần lớn tiếng quát chỉ người Brockman, kêu bọn hắn yên tĩnh, lại cười nói với Thanh Biều thú:

- Phong thủy luân chuyển.

Thanh Biều thú cười đắc ý.

Đỗ Trần ho khan một tiếng:

- Bất quá ngươi đừng quên, đệ đệ ngươi còn trong tay người của ta. Chúng ta ở đây nếu thiếu một cọng lông, huynh đệ của ngươi cũng đừng nghĩ sống nổi.

Hắn trong lòng nghĩ thầm, cái rắm a, trong khi vong linh đại bạo động, tất cả Thanh Biều thú sớm đã chết sạch, bất quá con vật trước mắt còn chưa biết thôi - hắn lúc ấy còn đang nằm trong Liên Hoa ngáy khò khò.

Thanh Biều thú lắc lắc đầu, lập tức kêu bọn JuJu thú dừng lại, đúng thế, thân đệ đệ của mình còn trong tay hắn, mình có thể giết hắn sao?

Chaucey vội la lên:

- Thần tử hắc dát dát, các huynh đệ đều sắp chết đói rồi.

Thanh Biều lắc đầu:

- Không được! Ngươi trước tiên kêu các huynh đệ bắt giữ bọn chúng, không thể giết, đệ đệ của ta còn trong tay hắn.

JuJu thú nhất thời quần tình kích phẫn, nói thầm, tiếng phản đối còn nhiều hơn tín phục, Chaucey nhìn Thanh Biều thú không khác ánh mắt dành cho Pi Liesi.

Đỗ Trần thầm nói, Pi Liesi không may táng mạng, vận mệnh quái đản lại rơi vào đầu Thanh Biều, Thanh Biều vừa chết, mình cũng đừng nghĩ sống sót. Hắn vuốt mũi, chuyển mắt, cười nói:

- Chaucey vương, ngươi xem chúng ta nơi này còn lại bao nhiêu Tử Huyết Nhân? Còn đủ cho các ngươi ăn mấy lúc? Ân? Đừng nóng vội, chẳng lẽ các ngươi ngay cả nghe ta nói mấy câu đều không được sao?

Bước chậm đi tới bên người Thanh Biều thú, vỗ vỗ thân thể cao lớn của nó, hắn cười mị hoặc nói:

- Kỳ thật, ta sớm trước kia đã có ý nghĩ, chỉ là không có biện pháp đục thủng bức vách tính mạng thụ, mới không thương lượng với các ngươi, bất quá bây giờ thần tử Thanh Biều tới, hắn có thể dẫn chúng ta xuyên thấu vách tường tánh mạng thụ, ý nghĩ của ta cũng có thể thực hiện được...

- Bớt nói nhảm.

- Đừng nóng vội! ý nghĩ của ta là... JuJu thú cùng Tử Huyết Nhân chúng ta hợp tác.

Lời nói Đỗ Trần xuất ra kinh nhân, Thanh Biều thú đầu nhỏ, não cũng nhỏ, chỉ biết lo lắng cho đệ đệ, nhưng Chaucey không ngu ngốc, hắn hỏi:

- Biện pháp hợp tác thế nào?

Đỗ Trần than vãn:

- Chaucey vương, ngài nhất định sau khi Tử Huyết Nhân chết sạch, vấn đề lương thực của JuJu thú phải lo lắng đúng không? A a, chúng ta không đủ thức ăn, nhưng tam đại lục còn có nhiều Hồng Huyết Nhân, mùi vị của bọn họ cũng không kém nha.

Chaucey con mắt sáng ngời:

- Ý ngươi là...

- Ta biết một đường nhỏ tới nhân gian, thần tử của các ngươi có thể đánh xuyên vách tường tính mạng thụ, tương lai chúng ta hợp tác không phải rất sáng lạn sao?

Đỗ Trần hai tay khua lên.

Lời này vừa xuất, người thứ nhất biến sắc đương nhiên là Mười Ba, nàng ngoác miệng chửi rủa:

- Á Lực, ngươi đương nhiên vì muốn sống mà bán đứng toàn nhân loại, đáng chết, ngươi có biết quần mãnh thú này tới nhân gian sẽ có hậu quả gì không?

Tử Huyết Nhân thật ra chả là gì, đúng vậy, Hồng Huyết Nhân sinh tử có liên quan tới bọn họ sao? Steven nhướng mày, nhưng nháy mắt hiểu được chính thức ý tứ của đệ đệ, không lên tiếng, chỉ bịt miệng Mười Ba.

Chaucey có chút động tâm, hắn cũng là JuJu thú thông minh, biết ăn sạch Tử Huyết Nhân trước mặt là bất đắc dĩ, ngày sau nhất định có đại phiền toái, cho nên hắn cũng biết, đề nghị này của Đỗ Trần có lực hấp dẫn lớn thế nào.

Đỗ Trần lại nói:

- Nghe ta đây, các ngươi áp giải ta, còn có Tử Huyết Nhân còn thừa, do thần tử mở đường, chúng ta đi tới nhân gian! Chờ khi tới nhân gian, ta lập tức giao thân nhân của thần tử cho các ngươi, các ngươi cũng thả chúng ta... đến lúc đó, chúng ta bình an, các ngươi có thực vật, thần tử có thân nhân, tất cả mọi người vui vẻ, không phải tốt sao?

Vừa nghe đệ đệ có thể bình an, Thanh Biều lập tức gật đầu:

- Hay, chủ ý hay, Chaucey đồng ý đi, ngươi đáp ứng hắn đi.

Chaucey chỉ trầm ngâm chốc lát:

- Đây là một biện pháp hắc dát dát, bất quá ta có điều kiện, đầu tiên, trên đường tới nhân gian, JuJu thú cũng phải ăn, “Thực vật” do các ngươi cung cấp.

Đỗ Trần giơ tay chỉ Tử Huyết Nhân:

- Ngoại trừ gia tộc Brockman, còn lại tùy tiện.

Trải qua JuJu thú tập kích địa bảo, giờ phút này, mười vạn Tử Huyết Nhân chỉ còn lại bốn năm vạn, chỉ có một phần mười có đeo gia huy của gia tộc Brockman, trên mặt đều thở phào nhẹ nhõm, còn có vẻ mặt cảm kích Đỗ Trần.

Đỗ Trần hừ lạnh trong lòng, đừng trách ta bán đứng các ngươi. Ai kêu các ngươi là tội phạm thứ thiệt? Người vô tội ta đã sớm cho gia nhập gia tộc Brockman rồi.

Tiếp đó, hắn thuận tay ném Mười Ba, Mười Bốn, còn có Anji cho Chaucey:

- JuJu vương, mấy người này là hiếu kính ngài.

Vốn Đỗ Trần còn định lưu người sống, thẩm vấn chuyện tổ chức thần bí kia, bất quá bây giờ xem ra chỉ có bỏ qua thôi, mượn đao giết người, diệt khẩu.

Chaucey trợn mắt, tiếp nhận lễ vật:

- Điều kiện thứ hai, trên đường các ngươi phải ở trung ương trong đại quân của ta, còn có, thê tử của ngươi đâu? Kêu nàng ra đây, các ngươi bất kỳ ai cũng không đước rời đi tầm mắt của ta, ta không cần lo lắng.

Đỗ Trần nhún vai, kéo Tuyết Cơ từ trong Liên Hoa ra, nha đầu ngốc này còn đang ngủ dưỡng thương, được cõng trên lưng.

Chaucey nói:

- Thành giao (Chấp nhận giao ước)! Thần tử hắc dát dát, chờ ta ăn mấy người này rồi đi.

Đại chiến trôi qua, Chaucey cũng thật sự đói bụng, hắn mở ra cái mồm rộng đỏ lòm, đánh về phía Anji.



- Cứu, cứu mạng a.

Anji kinh hoảng thất thố, Mười Ba nói:

- Quân nhân, phải có giác ngộ sinh tử. Chết cũng phải chết có thể diện, ngươi làm vậy còn thể thống gì nữa?

- Ta, ta không muốn chết.

Anji nhảy dựng lên, nhưng trước mặt là JuJu thú, thật là lên trời không đường, xuống đất không cửa, Chaucey bức tới gần, Anji cơ hồ tuyệt vọng dùng ra bí pháp mà Mười Ba truyền thụ cho nàng, còn chưa có thuần thục...

- Hồng Loan sát...

Lời còn chưa nói hết, một nửa thân thể của Anji đã rơi vào miệng Chaucey - Chaucey dù sao thấp hơn Đỗ Trần một bậc, đương nhiên cho Anji cơ hội trước khi chết xuất chiêu, mà không phải như Đỗ Trần một chiêu đánh cho tàn phế.

- Ân, mùi vị thật ngon.

Chaucey liếm mép, rất thỏa mãn.

Nhưng Đỗ Trần lại trợn mắt há mồm.

Là tiềm sát pháp của Hồng Loan sát trận sao? Lão thiên, là Hồng Loan sát trận của các lão tổ mẫu.

Ánh mắt hắn chớp động nhìn chằm chằm Mười Ba.

Jolie, Jolie trung tướng sao? Nghĩa muội của tổ tiên Shigeru, chủ nhân của các lão tổ mẫu, một trong những anh hùng vĩ đại của nhân loại, Vẫn Thần trung tướng Jolie?

Mắt thấy Chaucey nuốt Mười Bốn, lại nhìn Jolie, Đỗ Trần lập tức quát:

- Chờ chút.

Đón nhìn ánh mắt hồ nghi của Chaucey, cười hắc hắc:

Ách, JuJu vương hắc dát dát, ta chỉ muốn nhắc nhở ngài, đường tới nhân gian rất dài, đồ tốt, không thể ăn hết sạch một lúc.

Chaucey gật gật đầu:

- Đúng, coi giữ người này cho ta, thần tử, chúng ta có thể đi rồi.

- Tốt. A, được rồi, phạt tội chi thành hẳn còn một cự long, tên kia là một tai họa...

- 20 chiến đội đi trước theo ta tiến vào tánh mạng thông đạo, tiểu đội phía sau tìm kiếm trong phạt tội chi thành, nhìn thấy cự long lập tức cắn chết, sau đó đuổi theo đại quân.

Đỗ Trần chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, thành công, tạm thời bảo trụ tính mạng, hơn nữa thuận lợi về nhà, nhưng... mình căn bản là sống chung với hổ! Trời mới biết lúc nào JuJu thú lại nổi điên.

Thanh Biều dụng năng lực cắn xé kinh người của hắn mở ra một động lớn, sau đó đứng lên cửa động, phòng ngừa tường hợp lại, nhìn JuJu thú như thủy triều dũng mãnh tiến vào tính mạng mê cung. Đỗ Trần đi giữa đội ngũ, Czech dẫn người chiếu cố lão mẫu cùng Tuyết Cơ đang ngủ, theo sát bên người hắn, nhưng thật ra Steven cũng đoán được thân phận của Mười Ba, đi tương đối gần Chaucey, muốn nhân cơ hội quan sát Mười Ba.

Nhìn quang mang xanh thẫm trong mê cung, Czech thản nhiên thở dài, đột nhiên rơi lệ, Mười Năm rồi… gia tộc mình rốt cục cũng rời khỏi địa phương quái quỷ phạt tội chi thành này, ngoại trừ một vài thành viên cùng người hầu trong gia tộc, còn có mấy tên lớp người thứ 3 không làm nên cơm cháo, thành viên hạch tâm của gia tộc phần lớn hoàn hảo.

Nhìn lại đội ngũ JuJu thú áp giải, trải qua nhiều lần đại chiến, quân đội của gia tộc Brockman đã thu hẹp số lượng quân, hôm nay chỉ còn lại bốn ngàn người, nhưng cũng được tính là một tiểu thế lực, ít nhất tuyệt mật quân trận do tổ tiên lưu lại vẫn còn, còn có lượng lớn cơ mật của Ma tộc đều còn - đây cũng là bộ phận thu hoạch mà Đỗ Trần thu được từ phạt tội chi thành! Những Tử Huyết Nhân khác... đều là thực vật của JuJu thú rồi.

Czech đột nhiên than vãn:

- Không thể tưởng được chúng ta rời phạt tội chi thành trong tình huống này...

Đỗ Trần thấp giọng nói:

- Bây giờ không phải lúc cảm thán, chúng ta còn chịu sự khống chế của JuJu thú.

Hắn nhỏ giọng phân phó vài câu, hắn lại hỏi Đỗ Đinh đường tới nhân gian đi thế nào. Sau đó tới phía trước chỉ đường cho Chaucey.

Mà Thanh Biều dù có khả năng xuyên thấu vách như Tánh Mạng Tiệp Kính, nhưng không có kế thừa tri thức của Tánh Mạng Tiệp Kính, không biết đường đi thế nào, đây cũng là vốn duy nhất để Đỗ Trần đàm phán cùng JuJu thú.

Một đoàn đại quân khổng lồ gần như kinh khủng, hơn nữa số lượng còn không ngừng gia tăng chậm rãi di chuyển trong tính mạng mê cung, kéo dài bất tận, trong đó còn mang theo lượng lớn Tử Huyết Nhân. Đỗ Trần vẫn có nguyên tắc tự bảo vệ, mỗi ngày đều chỉ một đoạn đường, mà không nói toàn bộ cho JuJu thú, bọn chúng cũng không cách nào thoát được, cũng không quá phận bức bách, cứ như vậy, đại đoàn quân đi trong mê cung ba ngày.

Hôm nay, Đỗ Trần lúc đầu dẫn đoàn quân đi tới một thông đạo rộng lớn, Chaucey từ phía sau đuổi lên, thần tình tức giận nói:

- Á Lực, cuối cùng JuJu thú cũng rời khỏi phạt tội chi thành, nhưng cũng không có phát hiện cự long như ngươi nói! Các huynh đệ lãng phí vài ngày vô ích.

Đỗ Trần có chút sửng sốt, Constantine chạy đi đâu rồi? Hắn hỏi:

- Vậy cửa ra khỏi phạt tội chi thành có dị trạng gì phát sinh không?

- Không có.

Vậy là tốt rồi. Đỗ Trần cười lạnh trong lòng, cửa ra khỏi phạt tội chi thành chỉ có Thanh Biều thú có thể mở ra, chỉ có một đường duy nhất, Constantine không kịp thời rời đi... hừ, hắn ở ngay trong phạt tội chi thành cả đời a.

Sờ sờ mũi, Đỗ Trần lại hỏi:

- JuJu vương hắc dát dát, “Mỹ thực” kia của ngài có thể cho ta mượn một lúc, ta muốn hỏi nàng mấy câu.

Hắn chỉ Mười Ba, người rất có thể là Jolie.

Chaucey lập tức lộ ra thần sắc cảnh giới:

- Không được, nàng là thực vật tích trữ của ta.

Nói xong, hắn lạnh lùng nghi vấn hỏi Đỗ Trần:

- Á Lực, ta thật ra co chuyện thương lượng với ngươi. Theo ta đến đây.

JuJu thú vương ánh mắt âm lãnh, khiến Đỗ Trần ẩn ẩn có chút dự cảm xấu, sống lâu với hổ khác gì tự sát, nhưng lúc này còn có biện pháp gì?

Thanh Biều thú thực ra dễ lừa gạt, nhưng đại quyền của JuJu thú lại trong tay Chaucey, JuJu thú vương phản loạn đăng vị cũng không phải ngu ngốc.

Đỗ Trần theo hắn đi vào trung quân, đây là một mảnh đất trống, hằng hà sa số JuJu thú làm thành nửa vòng tròn, mà khoảng bốn ngàn thành viên gia tộc Brockman đều bị ép vào một mặt vách tường, Czech đứng đầu, thần sắc sợ hãi:

- Á Lực tiên sinh, JuJu thú, bọn chúng không chịu tuân thủ ước hẹn.

- Đúng vậy, bọn họ muốn ăn thịt chúng ta.

Có mấy người bạo gan hô to, nhưng liền đó, vô số JuJu thú phát ra tiếng rống “Hắc dát dát”, thanh thế bức người, nửa vòng tròn vây nhất thời áp súc, bức hướng Tử Huyết Nhân.

- Tất cả không lộn xộn, giao cho ta.

Đỗ Trần quay phắt lại nhìn chằm chằm Chaucey:

- JuJu vương, hiệp nghị của chúng ta không phải nói, các ngươi không thể ăn người của gia tộc Brockman sao?

Chaucey hừ lạnh một tiếng:

- Thủ hạ huynh đệ của ta số lượng hôm nay đã vượt qua ba trăm vạn, thực vật không đủ, Á Lực, ta cuối cùng không thể nhìn huynh đệ của ta chết đói, ngươi nói có đúng không? Hắc dát dát?

Bọn JuJu thú lại ép vào vài bước, tiên phong đã có thể chạm vào vạt áo của người Brockman.

- Đứng lại.

Đỗ Trần cắn răng:

- Thần tử đâu? Ta muốn gặp hắn.

Chaucey ngạo mạn nhìn xuống Đỗ Trần:

- Sao? Ngươi muốn dùng đệ đệ của thần tử để hiếp bách chúng ta sao? Nói cho ngươi, nể mặt thần tử chúng ta sẽ không thu thập ngươi cùng thân nhân của ngươi, nhưng, huynh đệ ta cần thực vật.

Oanh, cự vĩ hắn chỉ hướng người Brockman:

- Thần tử sẽ không gặp ngươi! Cho ngươi năm giờ, chọn lựa một ngàn lương thực, thời gian tới, ta tới lấy người, nếu đến lúc đó ngươi còn chưa cho ta thực vật.. Hừ hừ!

Hắn uy hiếp không nói nữa.

Con mẹ nó! Đỗ Trần trong lòng mắng thầm, nhưng hắn rõ hơn, tình thế không bằng người, chỉ có thể nhẫn nại - tánh mạng mê cung phức tạp tràn ngập JuJu thú, trừ phi Đỗ Trần có thể đánh vỡ vách tính mạng mê cung, nếu không tuyệt không thể chạy trốn.

Chaucey uy hiếp xong, quát với vòng vây JuJu thú:

- Các huynh đệ, coi sóc bọn họ, nếu bọn họ có ai dám làm chuyện hắc dát dát, ngoại trừ Á Lực, còn lại toàn bộ ăn sạch.

- JuJu vương hắc dát dát, mệnh lệnh hắc dát dát! Chấp hành.

Bọn JuJu thú rống to, cơ hồ mỗi tên hai mắt đều nhìn Chaucey tràn ngập sùng bái! Chaucey đắc ý cười, ngạo mạn rời đi...

Czech bước lên phía trước nắm tay Đỗ Trần:

- Á Lực tiên sinh, làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Từ khi biết ngươi, ngươi cả ngày chỉ nói một câu nói - làm sao bây giờ? Đỗ Trần hít vào mấy hơi thật sâu, thấy tình hình rối loạn trước mắt nói:

- Trước tiên không loạn động.

Ánh mắt hắn chậm rãi đảo qua người Brockman, cơ hồ không có một ai dám đối nhãn với Đỗ Trần - lão thiên, muốn tuyển một ngàn người từ số chúng ta làm thực vật. Á Lực đang nhìn ta, không, không phải muốn chọn ta chứ? Lúc này Czech thấp giọng nói:

- Á Lực tiên sinh, ngài xem có đúng là nên chọn một ngàn người già yếu...

- Không được.



Đỗ Trần hung dữ trừng mắt với Czech:

- Chỉ cần tiền lệ này xảy ra, hôm nay muốn một nghìn, ngày mai Chaucey có thể ăn thịt tất cả các ngươi.

- Nhưng, nhưng làm sao bây giờ?

Czech lúc này là một tráng hán bốn năm mươi tuổi, nhưng lại như một tiểu đồng không biết gì.

Đỗ Trần nhíu mày, đi vào giữa người Brockman, an ủi:

- Mọi người yên tâm, ta và các ngươi cùng một chỗ, ta nói rồi, nhất định sẽ đưa các ngươi tới nhân gian.

Lúc này đây, tình cảnh này, ai còn tin tưởng gia tộc Brockman có thể sống đi tới tam đại lục? Ai còn tin Đỗ Trần nói? Có người tuyệt vọng, chết lặng, bất quá còn nhiều người cảm kích - lúc này Á Lực còn có thể cùng bọn họ đồng cam cộng khổ, đi vào giữa bọn họ… đã là chí tình chí nghĩa rồi. Không có Á Lực, bọn họ cũng không có khả năng sống lâu như vậy, cũng không thể thấy được cảnh sắc ngoài phạt tội chi thành...

Đi tới chỗ sâu nhất trong đám người, vuốt mũi, tựa vách tường, Đỗ Trần khổ não suy tư tìm biện pháp. Ai cũng không dám quấy rầy hắn, cho hắn một mảnh đất trống.

Ngay lúc Đỗ Trần đang đau đầu, phía sau truyền đến tiếng kêu nhỏ nhẹ:

- Á Lực...

Hắn quay đầu lại nhìn, Tuyết Cơ đang đi tới, Đỗ Trần cười nói:

- Ngươi tỉnh rồi sao? Sao không nghỉ ngơi thêm?

- Tuyết Cơ không có thể tiếp tục ngủ, an tâm chữa thương.

Sắc mặt nha đầu ngốc tựa hồ lãnh đạm, có thể nói là lạnh như băng sương, một đôi mắt nhìn thẳng Đỗ Trần:

- Ta nghe người Brockman nói, biết ngươi bây giờ muốn làm gì!

Đỗ Trần cười nói:

- Ngươi yên tâm, JuJu thú còn cần ta, ta nhất định có thể đưa ngươi bình an về nhà, ta đã hứa mà.

Tuyết Cơ lạnh lùng, đột nhiên phất tay, người gia tộc Brockman hiểu ý khoách rộng khoảng đất trống lớn hơn nữa, không nghe “Phu thê” hai người nói chuyện.

Tuyết Cơ đi tới trước mặt Đỗ Trần, trước kia ngượng ngùng không dám nhìn, hai mắt giờ phút này lại chăm chú nhìn chằm chằm Đỗ Trần, chậm rãi nói:

- Á Lực, từ khi ngươi cứu ta tại Thiên Đao phong, Tuyết Cơ không dám hỏi lai lịch, không dám hỏi ngài làm gì, không dám hỏi ngài làm cái gì, thâm chí mắt thấy ngài trong mấy tháng ngắn ngủi tấn thăng từ bát cấp đấu thần lên tới phong hào đỉnh phong, cách thành thần chỉ có một bước, cũng không dám đặt câu hỏi... Tuyết Cơ chỉ sợ chậm trễ chuyện của ngài.

Đỗ Trần đột nhiên hiểu được Tuyết Cơ sao lại xa lạ như thế.

- Nhưng hôm nay Tuyết Cơ không thể không hỏi, ngươi muốn đưa ba trăm vạn JuJu thú tới nhân gian, có nghĩ tới hậu quả không?

Tuyết Cơ bình thản nói:

- Hôm nay Ma tộc phản công nhân loại, tam đại lục chiến tranh liên miên, ngươi lúc này lại mang tới ba trăm vạn mãnh thú... không, theo tốc độ phồn thực của bọn chúng, sợ rằng khi đi tới nhân gian số lượng đã đột phá một ngàn vạn! Một ngàn vạn mãnh thú, số đó đủ để trong vòng một ngày ăn sạch một tiểu quốc! Ngươi mang cỗ lực lượng này tới nhân gian, sẽ hại chết bao nhiêu người?

Ngữ khí của Tuyết Cơ cũng không nghiêm lệ, thậm chí ngoại trừ sắc mặt lãnh đạm cũng không có ý phát hỏa, nhưng Đỗ Trần nghe trong tay ngàn vạn khó chịu, thấp giọng, giải thích:

- Chỉ là kế hoãn binh thôi, nhân loại cùng gia tộc Brockman nặng nhẹ ta đều hiểu rõ...

Hắn càng nói nhỏ:

- Nếu trước khi tiến vào tam đại lục, ta còn không thể tìm ra biện pháp thoát khỏi JuJu thú, ta sẽ bỏ lại gia tộc Brockman, dẫn JuJu thú tới địa phương khác, sau đó dụng Liên Hoa mang ngươi cùng đại ca nhân tìm cơ hội đào tẩu.

Tuyết Cơ hỏi lại:

- Địa phương khác? Tính mạng mê cung khắp nơi là tử lộ, khắp nơi là đường ống, nếu JuJu thú trong tính mạng mê cung tìm được một tòa mệnh môn giết ra, vậy sinh linh sau mệnh môn sẽ chịu một hồi tai nạn hủy diệt, JuJu thú vốn không nên rời phạt tội chi thành...

Nàng sâu kín thở dài:

- Còn nhớ kỹ pháp tắc đấu thần mà thần hoàng truyền lại không?

Đỗ Trần đương nhiên nhớ kỹ, đó là hai lần đầu dò xét lúc JuJu thú, nhưng khi đó Tuyết Cơ nói được một nửa đã bị Steven cắt đứt, Đỗ Trần cũng nghe được không hết, không để trong lòng.

- JuJu thú vốn là sai lầm trong tự nhiên pháp tắc, thân là đấu thần, phải dẫn bọn họ vào pháp tắc chính xác, đưa bọn họ diệt trừ ra khỏi pháp tắc...mà không phải dẫn bọn họ tới nhân gian, phá hư vạn vật sinh linh trên tam đại lục.

Đỗ Trần động tâm, bao lâu nay đã thấy quá trình JuJu thú tiến hóa có chút xúc động, giờ phút này đạt tới đỉnh điểm, hắn tựa hồ hiểu được gì đó, cắt đứt Tuyết Cơ nói, vội hỏi:

- Nếu ta thật sự cho JuJu thú tới nhân gian, đối với nhân loại là tai nạn, đối JuJu thú là trợ giúp chúng thoát khỏi nạn diệt vong. Là trợ giúp chúng, chẳng phải là việc thiện sao?

Thiện ác tương đối, không thẹn với tâm, tiêu chuẩn của Bồ Đào chính là ý này? Nhưng bây giờ Đỗ Trần đột nhiên sinh ra nghi vấn.

Tuyết Cơ có chút sửng sốt, cúi đầu nói:

- Tuyết Cơ tuổi trẻ, không hiểu nhiều. Nhưng thần hoàng Prince bệ hạ năm đó có nói, thiên địa vạn vật đều có pháp tắc, sứ mạng đấu thần, là thủ hộ giả xúc tiến pháp tắc. Mà không phải phá hư giả, mang JuJu thú tới nhân gian, là ngươi dụng tiến hóa sai lầm, hủy diệt quy luật tự nhiên của nhân gian...

Đỗ Trần nguyên thần kích động, vội hỏi:

- Thần hoàng còn nói gì? Người đói bụng phải ăn cơm, ta cho tên khất cái đồ ăn là việc thiện. Ngược lại ta bảo vệ JuJu thú, để người khác chết đói cũng là thiện sự sao?

Chẳng biết sao, ngày đó hai vấn đề hỏi Bồ Đào bật thốt ra hỏi Tuyết Cơ.

Tuyết Cơ càng thêm sửng sốt, đáp:

- Ý tứ của thần hoàng hẳn là... người đói bụng ăn thịt là pháp tắc tự nhiên, thiên kinh địa nghĩa, không thể bỏ. Mà tên khất cái không có ăn, cho hắn ăn cũng là việc thiện.

- Nhưng việc này phải có mức độ, Tuyết Cơ nghe nói, có rất nhiều quý tộc khẩu phúc chi dục, hết sức xa hoa. Lanning từng có một đời quốc quân, vì thích phú quý, trước mặt quốc công nước ngoài dùng rượu ngon làm hồ, dùng thịt làm núi, xa hoa như thế, tiêu diệt quốc quân mới là thiện? Việc thiện, chỉ là tương đối, nhưng phải quan tâm tới một “Mức độ”! Mà JuJu thú, là quá độ.

Đỗ Trần nhìn chằm chằm Tuyết Cơ, đột nhiên bất giác cười lên:

- Nói cách khác, người ăn cơm rất bình thường, nhưng lãng phí thực vật là không tốt, thật không?

Tuyết Cơ rất khó chịu trước câu hỏi thô lỗ của Đỗ Trần, nhưng cũng gật đầu như cũ:

- Thần hoàng nói, thiên địa có độ, chức trách của đấu thần, là thủ hộ “Độ” này, về phần thủ hộ thế nào...

Đỗ Trần đột nhiên bật cười nói:

- “Thiên chi đạo tổn hữu dư nhi bổ bất túc, giá tựu thị thủ hộ địa tiêu chuẩn” (1)? Mẹ nó, Prince lão tiểu tử này đương nhiên có thể tìm hiểu hiểu được những lời này, khó trách là vạn cổ thần hoàng.

Trong tình huống này, những lời này Đỗ Trần nói ra mấy câu hán ngữ bình sinh quen thuộc, Tuyết Cơ tự nhiên nghe không hiểu, nhưng nàng thấy Đỗ Trần liên tiếp nói ra âm tiết cổ quái, sau đó cười cuồng tiếu, cười đến miệng không hợp lại được.

Đỗ Trần càng cười, thanh âm càng lớn, Tuyết Cơ không rõ, vội hỏi:

- Á Lực tiên sinh, là Tuyết Cơ nói sai gì sao?

- Ngươi chưa nói sai cái gì, ngược lại đều nói đúng.

Đỗ Trần tâm tình kích động tới cực điểm, đột nhiên ôm lấy Tuyết Cơ, hôn lên má nàng một cái:

- Bồ Đào, ngươi con mẹ nó nguyên lai có ý này. Thiên đạo, lão bất tử nguyên lai muốn để ta lĩnh ngộ thiên đạo. Ha ha!

Đỗ Trần vẫn cười to, nhưng Tuyết Cơ...

Hắn, hắn hôn ta sao?

Cảm giác đôi môi hôn lên má, tiếp xúc thân mật, trong lòng tư vị tuyệt vời...

Tuyết Cơ sững sờ đứng tại chỗ, thậm chí ngay cả “Bồ Đào, thiên đạo”, nhưng lời nói loạn của Đỗ Trần cũng không có lưu ý.

Đỗ Trần cười chán chê sau đó đột nhiên thở ra một hơi, trong đầu nguyên thần vang lên tiếng lách tách, Liên Hoa trong cơ thể hoàn toàn kích động, đột nhiên, mông đít hắn nóng như lửa đốt, nhưng hắn vẫn cắn răng:

- Các huynh đệ quẻ thứ 4, ra đây cho ta.

Có lẽ lĩnh ngộ còn chưa đủ, có lẽ còn có hai loại chưa đủ, nhưng Đỗ Trần biết, ít nhất hắn đã đi một đường đúng đắn, mà đường này, cũng đủ cho hắn vận dụng pháp bảo quẻ thứ 4.

Dưới sự che giấu của bốn ngàn người gia tộc Brockman, Đỗ Trần không hề kiêng kỵ, tùy tâm vận chuyển nội kình, năm đóa trên quẻ thứ 4 tách thân thể bay ra, chui qua bụng, nhập vào tay, xuất hiện trong tay Đỗ Trần.

Đây là năm đóa Liên Hoa hóa ra quang mang màu vàng nhạt, chẳng biết có tác dụng gì.

Đỗ Trần thích ý cười, nguyên thần hỏi:

- Các huynh đệ, các ngươi có thể trợ giúp ta cái gì?

Đang nói, đột nhiên, năm đóa Liên Hoa chẳng biết sao bắt đầu héo tán, Đỗ Trần cả kinh, trơ mắt nhìn Liên Hoa khô đi, tâm cũng theo đó rơi xuống đáy cốc.

Đáng chết, xảy ra chuyện gì? Vừa mới có thể vận dụng pháp bảo quẻ thứ 4, bọn họ, bọn họ sao lại khô đi?

Liên Hoa biến hóa còn chưa dứt, năm đóa Liên Hoa sau khi héo tàn bắt đầu thối nát, từ đài hoa rơi ra bùn đất, trải quá gió thổi, lâu dần, biến thành đất thường... bọn chúng biến thành đất màu vàng tơi xốp.

- Bồ Đào, ngươi cho ta một đống đất cát làm cái gì?

Đỗ Trần trợn mắt há mồm.

Nhưng lúc này, Đỗ Đinh trong đài sen rống lên một tiếng:

- Đất tốt! Vứt con mẹ nó đại địa tinh hoa, thứ đó là cái rắm a, sao có thể so với thứ này.

--------------

Chú thích:

1. Thiên đạo hại thì có thừa mà bổ thì không đủ, đây là tiêu chẩn thủ hộ sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook