Liên Hoa Bảo Giám

Chương 127: Cởi quần áo! Giặt giũ! Tắm rửa!

Nghệ Sĩ Chuối

02/04/2013



Vào phòng ngủ, Đỗ Trần đem tất cả các hoa văn hoa sen có thể di động được che dấu trong nội y, sau đó cởi trường bào, cười nói:

“Thật là thú vị, không thể tưởng tượng trạm thứ nhất khi xuất môn lại gặp một tòa quỷ bảo."

"A? thật thú vị?"

Poster lẳng lặng đứng nhìn Đỗ Trần cởi áo ngoài, lộ ra thân thể cường tráng bên trong, sắc mặt ửng đỏ, cúi đầu.

Tiếp đó, hắn rất nhanh đáng giá tình hình phòng ngủ, đây là một phòng ngủ quý tộc cổ, một cái giường lớn, một bộ bàn ghế, còn có lược chải đầu.

Mấy thứ này là sao? Chẳng lẽ tối nay mình phải ngủ cùng giường với Francis?

Sao có thể, trời ạ! Không muốn!

Phải nghĩ biện pháp, mau một chút, nhất định phải nghĩ ra.

Trong lúc này, Đỗ Trần đã thay đồ ngủ, hắn chỉ vào cửa phòng vệ sinh hỏi:

“Ngươi có muốn tắm trước không? Nếu không khi ngủ sẽ rất không thoải mái!”

"Không, ta không tắm... ngươi tắm trước đi!"

Poster vốn đinh cự tuyệt, nhưng trong lòng bất đắc dĩ cực kỳ, sao có thể không tắm? Trên biển đi mấy ngày, lại ngồi xe ngựa hơn mười dặm bụi bặm bám trên người sớm đã khiến mình không chịu nổi, nghĩ vậy, hắn cúi đầu nói:

"Ngươi tắm trước đi, ta, ta ra ngoài tắm.”

"Ra ngoài? Bên ngoài có nữ quỷ, ngươi một khi thoát ra khỏi sự bảo vệ của thuyền trưởng Brook nếu gặp phải nữ quỷ thì biết làm sao?" - Đỗ Trần thuận miệng nói.

"Cái này... nhưng…. Vậy thì, vậy thì ta tắm trước!”

Poster vội vã chạy vào phòng tắm, rầm… chát…, cửa phòng tắm bị hắn khóa lại, hắn không muốn dùng phòng tắm mà nam nhân đã dùng qua.

Đỗ Trần tùy ý đánh giá cái phòng ngủ này, nơi này cũng có một bức họa, là hợp ảnh của hơn mười cô gái, bất quá vị trí vẽ rất thú vị, nó đặt ở đối diện giường lớn, tựa như nhìn người trên giường.

"Mười vị tiểu thư xinh đẹp, các ngươi khỏe chứ?"

Đỗ Trần nhìn bức họa khoát tay:

“Các ngươi đều là vong linh sao?"

Một mặt nói, Đỗ Trần một mặt phóng ra một đóa liên hoa, bức họa lung lay một chút.

Đột nhiên, vẻ mặt của mười cô gái trong bức họa thay đổi, hoảng sợ, bất an, còn có ánh mắt của các nàng đều dừng lại trên liên hoa trong tay Đỗ Trần.

Thanh âm của Đỗ Trần biến thành lạnh lẽo:

"Tặng các ngươi một chữ, Cút! Lão tử không thích trong lúc ngủ bị nữ quỷ quấy rầy!"

Hắn đè mạnh liên hoa hộ thuẫn lên bức họa.

"Ta tùy thời đều có thể dễ dàng giết chết vong linh các ngươi, cho nên, cho các ngươi thời gian một ngày suy nghĩ, muốn ở lại cổ bảo của ta vậy phải tiếp đón chủ nhân như thế nào chứ? Hừ!"

Đỗ Trần thu hồi Liên Hoa, vừa rồi hắn không phải chỉ là hù dọa nữ quỷ mà thật sự hắn có thực lực làm thế, hắn nói toàn bộ đều là thật. Là một lời nói không thể thật hơn.

Quỷ, đệ tử của 'Bồ Đào' sợ quỷ sao? Sư huynh của lão tử hủy cả Âm tào địa phủ, lão tử thu thập mấy cái nữ quỷ còn có vấn đề sao?

"Francis đồng học, ngươi nói chuyện với ai vậy?" - Poster từ phòng tắm đi ra.

"Không có, ta đang nói với bối bối. Ngươi tắm nhanh như vậy sao?" - Đỗ Trần nhìn hình dáng Poster tức cười.

Poster mặc dù đã thay áo ngủ rộng thùng thình nhưng trên khe hở của áo thấy rõ bên trong hắn còn mặc một tầng nội ý màu đen bó sát người. Bộ cánh bên trong của hắn, ngoài cổ tay cùng da tay thì tất cả đều che lại. Hơn nữa lúc Poster bỏ kính xuống lau lau, hắn mặc dù là tên mọt sách nhưng nhìn qua lại tuấn tú hơn rất nhiều. Một loại tuấn tú rất trung tính, thông dụng đối với cả nam và nữ.

"Úi, ngươi không phải ngày nào cũng mặc nội y chứ?”

Đỗ Trần tiến lên trước người hắn, nhìn nội y của hắn.

“Quần áo nhiều vậy, ngươi không nóng sao?"

Poster lập tức che cổ áo, thấp giọng nói:



"Không, không nóng, đây là một loại rèn luyện. Cái... kia.... Francis đồng học, ngươi ngủ trước đi, ta muốn đọc sách một chút."

"Tốt, ta đi tắm đây!"

Đỗ Trần vừa nói vừa cởi quần áo, Poster nhìn Đỗ Trần cởi bớt quần áo lộ ra thân thể cường tráng, đột nhiên ý thức được cái gì, giống như gặp quỷ hét lên:

“Ngươi. ngươi sao lại cởi quần áo ở đây...."

Đỗ Trần tùy ý nói:

"Đều là nam nhân, sợ cái gì?"

…….

Đỗ Trần từ trong phòng tắm đi ra vấn thấy Poster đang đọc sách, thuận miệng hỏi:

"Còn không có ngủ à, huynh đệ?"

Poster cũng thấy được toàn thân Francis cởi trần chỉ có một cái khố ngắn, lập tức thét lên chói tai:

"Ngươi sao không có mặc quần áo?"

"Ngủ như vậy mới thoải mái, đều là nam nhân ngươi không hiểu sao? Ngươi nói ngươi, chẳng lẽ sợ ta cưỡng gian ngươi sao?"

Tâm tình của Đỗ Trần khác hẳn Poster.

"Ngươi sai rồi Francis đồng học, mời ngươi mặc đồ ngủ vào, xin ngươi bảo trì phong độ của thân sĩ quý tộc!" - Poster run rẩy nói.

"Thật lắm chuyện! Được, ta nghe ngươi!"

Đỗ Trần bất đắc dĩ mặc đồ ngủ, lại hỏi:

“Ngươi còn muốn đọc sách sao?"

"Đúng vậy, Francis, mời ngươi nghỉ ngơi trước." - Poster nói.

"Vậy cũng tốt, ta ngủ trước!"

Đỗ Trần ngáp một cái rồi nằm xuống giường, con mắt hắn nhìn bức họa đối diện. Hắc hắc, nguyên lai có mười mỹ nữ đã thiếu đi một người, bây giờ trên bức họa chỉ còn lại chín vị mỹ nữ.

Thú vị!

Một đêm gió êm sóng lặng, ít nhất, bọn học sinh lúc ngủ cũng không phát hiện cái gì dị thường. Nhưng, trong một góc phòng âm u của cổ bảo, một thân ảnh kiều mỵ quỳ gối trước bức họa, nói:

“Thủ lĩnh, chúng ta có thể gặp rắc rối lớn rồi!"

Nhìn dung mạo của nàng thì đúng là thiếu nữ thiếu đi trên bức họa trong phòng ngủ của Đỗ Trần.

"Mới vừa rồi chủ nhân bây giờ của cổ bảo - Francis nhắn lời cảnh cáo tới tiểu đội thứ tư chúng ta, hơn nữa đưa ra yêu cầu giao thiệp."

"Francis có tư cách gì cùng chúng ta giao thiệp? Hừ!"

Trên vách tường truyền ra thanh âm lạnh như băng, là thanh nâm của nữ nhân:

"Bất quá đấu thần mới ra tay bắt lão tam thật sự rất cường đại, thậm chí so với ta còn cường đại hơn! Theo lời hắn nói, hắn là thành viên của thánh viêm kị sĩ đoàn Shigeru, điều này tuyệt không có khả năng. Hắn nói dối! Thánh viêm kỵ sĩ đoàn trong vẫn thần đại chiến cũng chỉ có mấy cao thủ như vậy. Bây giờ đã cách ngàn năm, hậu duệ của Shigeru đốc kỵ trung tướng sớm đã suy bại, không có khả năng có cao thủ bậc này."

Thanh âm lúc này biến thành lạnh lẽo:

“Truyền lệnh của ta, mọi người không được tùy tiện quấy nhiễu, toàn bộ tại chỗ đợi lệnh.”

"Tuân mệnh!”

Nữ quỷ nghiêm nghị trả lời, lại nói:

"Đầu lĩnh, ta đề nghị ngài cùng Francis đàm phán, bởi vì, vừa rồi hắn xuất ra trước mặt chúng ta một kiện thánh khí có uy lực vô cùng kinh khủng, khí tức của thánh khí nọ cho ta biết, Francis có thể giơ tay nhấc chân tiêu diệt chúng ta!"

"Cái gì? trong hậu duệ của Shigeru đốc kỵ trung tướng có nhân vật cỡ này sao?"

"Đúng vậy, thủ lĩnh, mạt tướng vô năng không thể phán đoán chuẩn xác khí tức nọ là cái gì, nhưng khí tức của nó quả thật thần thánh tới cực điểm! Trong tam đại lục, sợ rằng chỉ có Thấm Thủy Thánh Quang mới có thể cùng nó đứng chung. Không, mặc dù cỗ khí tức này cùng Thấm Thủy Thánh Quang rất giống nhau, nhưng nó so với Thấm Thủy Thánh Quang còn muốn thần thánh hơn nhiều. Cơ hồ không thể so sánh ngang được."

Bức họa trên vách tường thật lâu sau đều không có phát ra thanh âm gì, nữ quỷ đang quỳ cũng một mực tại chỗ.

"Sao có thể có lực lượng mạnh như vậy? Ta biết rồi! Truyền lênh, tất cả chiến đội tại nơi này tập hợp."



Sáng sớm ngày thứ hai, Đỗ Trầm sớm mở mắt nằm trên giường, mười mỹ nữ trên vách tường chỉ còn chín người, xem ra nữ quỷ kia ban đêm không có về.

Poster toàn thân co lại còn ôm một quyển sách, ngủ gật trên bàn, thật sự là một học sinh rất hiếu học.

Nhìn ngoài cửa sổ, mặt trời còn chưa có từ ngoài biển hiện lên, nhưng phương đông đã sáng, phòng ngủ không cần thắp đèn vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ. Thời gian còn sớm, Đỗ Trần nhàn nhã vô sự lấy lão ngũ "vô dụng" ra, sau đó nhìn nó lắc đầu.

“Huynh đệ à, ngươi cuối cùng có cái tác dụng gì?”

Hắn nặn nặn, nặn "lão ngũ" thành một cây gậy tròn, lại truyền liên hoa nội kính để cho nó biến lớn nhỏ.

"Ha! Sẽ không phải cái kia chứ?"

Đỗ Trần trong lòng toát ra một ý nghĩ tà ác, vô sỉ, ý nghĩ hạ lưu....

Trong chốc lát nặn ‘lão ngũ' thành cái bình, lại nặn thành các thứ khác nhau... Đỗ Trần đột nhiên phát hiện chính mình mặc dù luyện đồng tử công nhưng nội tâm lại là nam nhân rất bình thường. Đối với Poster rất tuấn tú trung tính cũng không để ý, chính mình cư nhiên có xúc động của nam nhân.

"Không phải đâu! Chẳng lẽ công pháp đáng chết thay đổi mình, tự nhiên đối với một nam hài có phản ứng. Cái này..." - Đỗ Trần sợ hãi với ý nghĩ của mình.

Poster nằm trên bàn, mau chóng tỉnh lại, Đỗ Trần lập tức dắt cây côn "lão ngũ" vào lưng, sau đó dứng dậy rửa tay rửa mặt, thuận tiện lấy lại bình tĩnh.

Mọi người gặp nhau trong phòng ăn, Demis tinh thần phấn chấn lớn tiếng nói:

“Các vị đồng học, các ngươi tối qua ngủ ngon chứ? Demis giáo thụ của các ngươi ngủ rất ngon, còn mơ thắng thật nhiều nhật nhiều tiền nữa."

Các đệ tử có chút không chú ý ngồi bên bàn, cho dù có cao thù bảo vệ nhưng ở một tòa qủy bảo có thể ngủ ngon như vậy sao.

"Tốt lắm, các ngươi một mặt ăn cơm, một mặt nghe Demis giáo thụ giao nhiệm vụ."

Demis vừa ăn vừa nói:

"Các ngươi biết ba vấn đề khó khăn của Lanning chứ?"

"Ta biết!” - Cem lập tức nói, hắn đứng trên ghế đặc ý chuẩn bị cho trẻ con, lớn tiếng nói.

"Uy hiếp của McAllen, thủy tai của sông New Zeland, còn có Ngư Nhân Nam hải quấy nhiễu."

"Đúng vậy, Cem đồng học ngươi trả lời rất chuẩn xác. mà ta muốn nói, chính là vấn đề người cá ở Nam hải."

Demis nhanh chóng nuốt thức ăn trong miệng, bắt đầu nói:

"Ngư Nhân, loại dã thú này phi thường ghê gớm, bọn họ thường xuyên thành quần kết hội quấy nhiễu duyên hải Lanning khiến cho cư dân duyên hải không thể sinh sống. Năm năm trước, vua Lanning, Bargnani bệ hạ ra lệnh cấm xâm nhập nơi Ngư Nhân quấy nhiễu nhiều nguy hiểm nhất."

Jason nhíu mày oán giận:

"Đúng vậy, cứ như vậy duyên hải không có bình dân, Ngư Nhân cũng không có thực phẩm ngon, không chịu được sẽ chuyển đến địa điểm khác. Nhưng kinh tế duyên hải của Lanning cũng chịu tổn thất phi thường lớn, hàng tuyến của gia tộc chúng ta cũng có mấy cái phải chuyển sang đường bộ!"

Anne ngạc nhiên nói:

"Lanning là một cường quốc trên tam đại lục, cao cấp đấu thần vô số, sao ngay cả bọn người cá nhỏ nhoi lại không giải quyết được?"

"Anne, ngươi ở bên trong đại lục nên không biết chuyện hải dương. Khí của người cá cùng loại cá bình thường không hề khác biệt, hơn nữa tốc độ sinh sản cực nhanh. Bọn họ du kích quấy nhiễu duyên hải, một khi có thảo phạt đại quy mô, bọn chúng sẽ lập tức trốn xuống biển sâu, dựa vào ưu thế ẩn dấu khí tức mà trốn tránh sự thanh trừng... trừ phi Lanning vương quyết tâm cùng hải tộc toàn diện chiến tranh, nếu không, cao cấp đấu thần cũng không có phương pháp truy đuổi vào biển sâu thanh trừ bọn chúng."

Demis cười nói:

"Chính thức thì các ngươi sau khi tốt nghiệp mới phải lo lắng, tốt lắm, căn cứ vào tình báo mà học viện nắm giữ, cạnh cảng New Zeland có lượng lớn Ngư Nhân tập trung, cũng là nơi thích hợp để cá ngươi rèn luyện. Bây giờ, cùng Demis sư phụ đi thanh trừ người cá! Bọn họ rất thích hợp làm đối thủ để các ngươi huấn luyện."

Đỗ Trần nghe xong nhiệm vụ này trong lòng rung động, Ngư Nhân này là dã thú, thổ phỉ, hơn nữa hung tàn lấy loài người làm thức ăn, giết chết bọn họ cũng là việc thiện không nhỏ.

Demis tràn ngập hấp dẫn lực, mà thanh âm lại có chút ấm áp. Các đệ tử thu thập một chút, tạm thời bỏ qua nghiên cứu vong linh cổ bảo chuyển tới bờ biển thanh trừ Ngư Nhân. Mỗi người giết mười tên người cá là qua một học phần! Đây chính là phần thưởng hấp dẫn đệ tử của Demis đưa ra.

Ngay sau khi bọn người Đỗ Trần rời cổ bảo, tại một căn phòng âm u dưới đất có mấy nhân ảnh.

"Demis kia có lai lịch gì? Tại sao lại dẫn Francis đi tới nơi nào đó của Ngư Nhân? Chẳng lẽ hắn không biết bí mật của Ngư Nhân tại cảng New Zealand sao?"

“Hay là mấy đệ tử này quả thực tới nơi ở của người cá để chịu chết. Bất quá, có cao thủ gọi là Brook kia thì bọn họ hẳn là có thể.... Tốt lắm, đầu lĩnh tới rồi!"

Thanh âm lạnh lẽo vang lên:

“Trước tiên không nên quản Demis kia, chúng ta bây giờ phải nghiên cứu đối đãi với Francis thế nào..."

oOo

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook