Liên Hoa Bảo Giám

Chương 420: Cuộc chiến vì đảo Borg - Người trên tháp Linh Lung

Nghệ Sĩ Chuối

02/04/2013



Đây là một vấn đề Đỗ Trần khó có thể mở miệng trả lời. Dưới ý thức, hắn nhớ lại lời nói dối năm đó, nhưng lúc này Anne chuyển tới trước mặt hắn, một đôi mắt mang theo chút đau thương và thê lương mà nhìn.

Một lúc lâu, Đỗ Trần mới gian nan mở miệng:

- Thứ lỗi, năm đó là ta nói dối...

Anne nở nụ cười, phong tư nhu mì, phong độ của tiểu thư quý tộc khiến lòng người say đắm, nàng xoay người, váy áo như dải màu bay múa, mặt hướng biển rộng khẽ giang hai tay, hít một hơi gió biển:

- Cám ơn ngươi, ba năm rồi, ngươi cuối cùng cũng cho ta một lời nói thật lòng! Hôm nay mùi vị gió biển thật sự rất khác biệt!

Nàng chỉ có một câu nói này, còn về phần sau khi biết lời nói năm đó của Đỗ Trần là nói dối thì nàng tức giận, hay là thương tâm, hoặc là mờ mịt, tất cả Anne che giấu ở trong lòng.

Phảng phất, nàng chỉ nghĩ muốn một câu nói thật lòng của Đỗ Trần...

Đỗ Trần cúi đầu trầm mặc, hắn thật sự không biết nên nói thế nào mới tốt, nhưng Đỗ Trần của ba năm sau cũng không còn là thiếu niên không hiểu chuyện nữa, không còn là kẻ đối với tình cảm do do dự dự, lời cự tuyệt chỉ nín ở trên mồm không dám nói ra nữa.

Anne không biết trong lòng nghĩ gì, nhưng Avrill khổ sở chờ đợi ba năm, ta phải cho nàng một câu trả lời thuyết phục rõ ràng.

Nha đầu ngốc kia chớ đợi nữa!

Đỗ Trần ngẩng mạnh đầu lên, mỉm cười nói:

- Nếu như gặp được Avril, xin giúp ta chuyển cáo tới nàng ấy, ba năm trước ta đích xác là nói dối! Bất quá ba năm sau... trong tim ta đã không thể chứa được bất kỳ người nào khác được nữa!

Anne đang hít thở gió biển kinh ngạc quay đầu lại:

- Ngươi bây giờ thật sự có người trong lòng rồi?

Đỗ Trần mau lẹ dứt khoát gật đầu.

Anne cười nói:

- Lời này của ngươi là cho Avrill, đồng thời cũng là nói cho ta sao?

Một câu nói, khiến Đỗ Trần xấu hổ không thôi, ngược lại Anne rộng rãi nói:

- Ta rất vui, mặc kệ thế nào ngươi rốt cuộc chịu nói thật với ta rồi! Francis, có thể lại nói cho ta một câu thật lòng nữa được không?

- Nàng muốn hỏi cái gì?

- Nếu... ta nói chỉ là nếu. Bây giờ trong lòng ngươi không có nữ nhân khác, ta và ngươi, còn có thể không?

Đỗ Trần kinh ngạc nhìn Anne, chẳng lẽ nha đầu này còn chưa từ bỏ ý định?

Anne xua xua tay, cười thoải mái:

- Chớ hiểu lầm, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, ta chỉ là hồi tưởng lại chuyện cũ muốn hỏi một giả thuyết thôi!

Đỗ Trần suy nghĩ một trận, “Trừ phi nàng có thể giống nữ nhân khác kia, hứa hẹn chờ ta một ngàn năm!”

Tuyết Cơ sở dĩ có thể chiếm cứ được địa vị duy nhất trong tâm trí của Đỗ Trần như hiện nay, chính là bắt đầu từ một câu “Ta có thể đợi ngươi một ngàn năm!” Một câu uy hiếp ác độc của Bồ Đào, khiến Đỗ Trần còn có thể làm sao? Lòng có ý, nhưng thân bất do kỷ, nhìn khuôn mặt trước mắt lặng lẽ nuốt lệ. Chỉ có thể ở trong góc chán nản than một tiếng, chửi một câu “Bồ Đào, lão tử đánh bạc với cuộc đời làm việc thiện!”...

Trừ thế này ra, hắn còn có thể làm thế nào? Chẳng lẽ muốn hại người ta làm quả phụ sống cả đời sao?



Có đôi khi, một câu nói chính là bắt đầu một đoạn tình cảm, dù là nó có thể không có kết cục...

- Trừ phi...

Anne nhẩm lại ý tứ câu này của Đỗ Trần, gật gật đầu, không hề nói gì, Nàng xoay người nhìn ra mặt biển, nhìn thấy thuyền lớn trước mắt thừa gió phá sóng, một dài đất đã xuất hiện trong tầm mắt. Đêm trước khánh điển trên đường biển của thành Emerald náo nhiệt phi thường, chốc lát lại có thuyền vang tiếng lễ pháo của thuyền đi qua, nhìn thấy tình hình này, Anne đột nhiên vạn phần uể oải thở dài một tiếng.

- Lại phải về nhà rồi... Francis, trước khi ta về nhà, có thể mượn bờ vai của ngươi một chút được không?

Đỗ Trần kinh ngạc ngẩn người.

Hải lộ từ đảo Borg đi tới thành Emerald bất quá hơn trăm hải lý, với tốc độ đi biển của Beierkesi, cũng chỉ cần hai ba giờ là đã tới.

Nhìn hòn đảo xanh biếc trước mắt, Đỗ Trần xấu hổ nói:

- Anne tiểu thư, đã tới hải vực nhà nàng rồi...

Anne từ đầu vai Đỗ Trần ngẩng lên, vành mắt có chút sưng đỏ, nhưng nhanh chóng khôi phục lại nghi thái phong phạm quý tộc ngàn năm, cười hối lỗi nói.

- Xin lỗi, gần đây ta thật sự là quá mệt mỏi.

Dứt lời, Anne phi thân trở về trên thuyền lớn, đứng thẳng ở đầu thuyền, quát nhẹ:

- Thông báo cho bến tàu ven bờ phía trước, bắn pháo lễ, hoan nghênh sứ giả Đỗ Trần thần giáo giá lâm!

- Như người mong muốn, Anne tiểu thư!

Người hầu ứng thanh vâng lời, pháo lễ ầm ầm vang lên, Beierkesi tiến vào bến tàu. Một tòa thành trên đảo đầy màu cây cọ xanh biếc hiện ra ở trước mặt Đỗ Trần.

So độ lớn với Duerkesi, thành Emerald có vẻ nhỏ hơn một chút, bất quá mật độ dân cư phồn hoa lại hơn xa, một tòa thành thị ngàn năm không hề trải qua khói lửa chiến tranh, phát tán ra không khí yên lặng độc đáo, nhất là toà đăng tháp tựa như kiến trúc màu xanh biếc ở trung tâm thành thị, làm Đỗ Trần nhớ tới tháp truyền hình ở tiền thế, đều là cột trụ cao lớn thẳng đứng, mặt phẳng bên trên đặt một vòng tròn...

Nếu dùng một câu nói khái quát về ấn tượng đầu tiên thành Emerald cấp cho Đỗ Trần, đó chính là... “Hiện đại”. Vô luận là “Tháp Truyền Hình”, hay là đường lát đá hai chiều, hoặc là các toàn nhà chung cư, đều hiện ra một cảm giác “Hiện đại”, cùng với việc giảng cứu lễ tiết kiểu cổ của gia tộc Tucker có vẻ không tương hợp với nhau.

- Một tòa thành thật là xinh đẹp nha!

Tiểu Bối Bối là người đầu tiên chạy xuống khỏi boong thuyên, theo đó là Dịch Cốt, Andy, còn có Alex, Đỗ Trần đi ở sau cùng, tranh thủ làm khô một mảng nước mắt trên đầu vai.

Anne mang theo người hầu tiến lên nghênh đón chính thức, còn chưa nói chuyện, ngoài khơi đã vang lên một chuỗi cười to điên điên khùng khùng:

- Ha ha, Francis, ngươi chạy thật nhanh nha! Ta còn muốn theo cùng ngươi đổ vài ván ở trên đường đi đó!

Đây là dấu hiệu của tiếng cười “Đấu thần hệ thực vật kích tố vặn loạn”... không cần nói, Đại di của Anne tới rồi!

Đỗ Trần quay đầu lại cười to:

- Phu nhân Betty, ta đã ba năm không đổ, kỹ thuật đã sớm thối bộ rồi!

- Được rồi, chớ lảm nhảm nữa! Bà cô ta còn chưa từng nghe qua đổ thuật còn có thể thối bộ, ngươi ba năm không đổ, đó là không ai dám đổ với ngươi nữa!

Betty không nói chuyện lễ tiết, nhảy xuống mặt biển chạy tới trước mặt Đỗ Trần, còn may là Hải Hoàng mà nàng nghênh tiếp cũng là người không giảng cứu lễ tiết, mỉm cười theo phía sau.

Mọi người nói mấy câu khách sáo với nhau rồi cùng vào thành Emerald.

Hải Hoàng và Đỗ Trần đi cùng một chỗ, thấp giọng hỏi:

- Ngươi thật sự không định trở lại đảo Borg nữa?



Đỗ Trần nện vào ngực Hải Hoàng:

- Đúng vậy, mấy ngày này nhờ có bệ hạ ngài trượng nghĩa, đàm phán phi thường thuận lợi, ta nếu quay lại... Bệ hạ ngài chẳng phải là lại phải gánh chịu sợ hãi sao?

Hải Hoàng cười ha ha:

- Nói thật, ngươi ở trên đảo một ngày, ta lại lo lằng bí mật của ta không được bảo hiểm một ngày! Ngươi cút đi là tốt rồi, ha ha, sau này nếu cần đại quân Hải tộc, nói một câu, Sainz ta tuyệt không cau mày.

Đỗ Trần thầm nhủ, Hải Hoàng này... mẹ nó, có đôi khi hào khí làm người ta muốn uống cạn một chén lớn cùng hắn, nhưng nghĩ tới việc hắn làm sau lưng của hắn... đao hai lưỡi, thật sự là một quái nhân.

Betty giương mắt kiêu kỳ xen lời:

- Ái chà, hai người các ngươi từ lúc nào đã trở thành huynh đệ thân thiết rồi!

- Là việc mấy ngày nay…

Hải Hoàng vui vẻ nói còn chưa dứt lời, đột nhiên nhíu mày, ánh mắt dừng ở “Tháp Truyền hình” trung tâm thành.

Đỗ Trần cũng cảm ứng được, ngay ở thời khắc Đỗ Trần và Hải Hoàng tiến vào trung tâm, một cỗ sát ý ngập trời đã tập trung vào đoàn người.

Hải Hoàng xéo mắt nói:

- Phu nhân Betty, xem ra trong tháp Linh Lung có người muốn giết chết ta đó!

Betty có chút vui trên tai họa của người khác cười nói:

- Ai bảo cừu nhân của ngươi đầy đất? Lần này bên trong khách nhân của nhà ta có không ít người muốn thu thập ngươi!

Dừng một chút, nàng nghiêm chỉnh nói:

- Bệ hạ, còn có Francis nữa. Lần tế điện này là đại sự ngàn năm của gia tộc chúng ta, lão gia tử lên tiếng rồi, ân oán bên ngoài chớ mang vào thành Emerald, cho đến trước ngày lễ điển kết thúc, ai để thành Emerald thấy máu, Lôi Đình quân lập tức cho hắn tung huyết.

Đỗ Trần mìm cười gật đầu, Betty nói ra loại lời hung hãn này, nhưng so với người khác dưới khuôn mặt tươi cười chính là chủy thủ thì còn dễ tiếp nhận hơn rất nhiều.

Hải Hoàng ngược lại khinh thường cười mỉa, quay đầu hỏi:

- Không thấy máu là được, Đúng không?

Betty thống khổ che trán:

- Lão thiên a, cái tên cuồng quyết đấu nhà ngươi không phải lại muốn làm việc gì đó chứ? Nói cho ngươi, ngàn vạn lần đừng để vấy máu, nếu không lão gia tử thật sự nổi giận ai cũng không ngăn được!

Từ mấy câu ngắn ngủn có thể nhìn ra, quan hệ giữa gia tộc Tucker và Hải Hoàng không phải chỉ là tốt bình thường -Betty dám cùng hắn nói chuyện một cách tùy tiện, Sainz càng không hề có một chút tư thái Hải Hoàng.

- Hiểu rồi!

Hải Hoàng hét một tiếng quyết đoán, đột nhiên bay sang ngang, nhằm vào hướng tháp Linh Lung:

- Tên gia hỏa nào không khách khí như vậy, Sainz ta vừa mới vào thành đã khóa chặt ta rồi?

Đỗ Trần cũng hiếu kỳ, người này rốt cuộc là ai... rồi mỉm cười ôm hài nhi đi xem náo nhiệt.

Đỉnh tháp Linh Lung vang lên một tiếng cười vang sắc lạnh:

- Sainz, ta cùng ngươi tranh đấu ba tháng rồi, hôm nay cuối cùng gặp được chân dung Hải Hoàng, món lẽ mọn nhỏ nhoi không đủ nói lên thành kính ý, xin vui lòng thu nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook