Liên Hoa Bảo Giám

Chương 358: Đánh bạc ở tế điện

Nghệ Sĩ Chuối

02/04/2013



Giáo hoàng ra lệnh một tiếng, một dải Auerbach Đại Hạp cốc tới núi Amulang bắt đầu hành động.

Lúc này tố chất của quân cận vệ hoàng thất rõ ràng không thừa, khi vệ binh tầm thường còn đang kinh ngạc Ma tộc chưa bị tiêu diệt, rất nhiều người trên chỗ ngồi xem lễ đang sững sờ, bọn họ đã y theo mệnh lệnh của giáo hoàng, không chút lúng túng bắt đầu triển khai hành động quân sự.

Tyre bay đến bên người giáo hoàng, dưới chỉ điểm của hắn, quân cận vệ nhắm thẳng thánh khí pháo tới đồng cỏ thánh mộ:

- Đoàng, Đoàng…

Ánh pháo lóe lên, thảo nguyên yên bình bị bắn hơn mười hố sâu.

Mà mỗi cái hố cũng mang theo bùn đất bay lên, lộ ra một đường ngầm dẫn tới Sinh Mệnh mê cung.

Trong khoảnh khắc, cả bộ máy trộm thi thể của Ma tộc bại lộ dưới ánh mặt trời!

Ma tộc phụ trách vận chuyển thi thể của binh linh cũng phản ứng lại, một bộ phận bị bắn chết đương trường, một bộ phận khác triệt thối về Sinh Mệnh mê cung. Còn một bộ phận trong lòng sinh ác độc, Hồng Huyết Nhân, lão tử cuối cùng cũng thấy lại các ngươi rồi! Chính vì các ngươi, cha mẹ vợ con của ta mới bị chịu bao nhiêu đau khổ ở cái địa phương quỷ quái trong vực sâu dưới đất!

Ẩn nấp trong vực sâu dưới đất gần ngàn năm, trong gia đình của Tử Huyết Nhân nào lại chẳng có người thân vì không đủ lương thức mà chết đói? Có Tử Huyết Nhân nào chưa từng tự mình nhìn thấy đồng bào của mình vùi thân trong vực sâu mà chết ngang trái? Có Tử Huyết Nhân nào không vì trở lại nhân gian mà trả mồ hôi máu?

Một binh sĩ Ma tộc tuổi không lớn, cũng chỉ chừng mười bốn mười lắm tuổi may mắn vượt qua loạt oanh tạc đầu tiên, hắn không hề chạy trốn, cũng không hề lao lên phía trước, mà chỉ ngẩng khuôn mặt non nớt, không khác gì nhân loại, liều mạng mở to hai mắt!

Đúng thế! Nhân loại mở mắt dưới ánh mặt trời rất dễ dàng, nhưng thiếu niên này... đời này đây là lần đầu tiên thấy được ánh mặt trời.

- Đây là ánh mặt trời sao? Thật nóng, so với thời tiết lạnh lẽo của vực sâu nóng hơn nhiều lắm... cha ơi, mẹ ơi, em ơi, ta đã thấy được ánh mặt trời rồi! Ta đã thấy được ánh mặt trời rực rỡ trong truyền thuyết rồi!

Hắn rút đoản đao ở bên hông ra giết tới mặt đất, không ít binh sĩ Ma tộc cùng chung cảm giác, cùng chung suy nghĩ với hắn. Những người này nhanh chóng tụ họp cùng một chỗ. Giết tới mặt đất, mặc dù đây là bán mạng, nhưng trời biết bọn họ vì sao không sợ chết, có lẽ, bọn họ chỉ muốn thể nghiệm trong chốc lát sự ấm áp của ánh mặt trời? Ai mà biết được?

- Đoàng!

Thánh khí pháo lóe sáng, đám binh sĩ Ma tộc này chỉ còn lại thi thể tan nát, cận vệ hoàng thất Mc Allen nhanh chóng tiến về phía trước, chiếm lấy tất cả cửa vào đường ngầm. Sau đó đưa họng pháo ngắm ngay vào sâu bên trong đường ngầm, không ngừng phát pháo...

Rất buồn cười, trận chiến đấu tiên của nhân loại và Ma tộc, không ngờ triển khai quanh hơn mười cái cửa động nhỏ bé, những cửa động này quá bé, binh sĩ Mc Allen chỉ có thể bắn pháo vào bên trong, căn bản không thể lao vào chém giết quy mô lớn!

Mà binh sĩ của Ma tộc dù có muốn giết ra, nhưng những cửa động bé tí này một lần có thể đưa ra được bao nhiêu người?

Ở trong không gian chật hẹp này, căn bản không có cách nào triển khai chiến đấu quy mô lớn.

Đồng thời đây cũng là nguyên nhân Bowness nhất định phải được thi thể Auerbach tạo thành Sư hoàng gầm gừ - Không có thống đạo vận binh quy mô lớn, Ma tộc vô luận tạo ra được bao nhiêu binh sĩ đều là uổng phí, nếu một lần chỉ có thể tiến ra mấy trăm binh sĩ, vậy khi bắt đầu phản công nhân loại, chỉ tăng thêm kho truyện cười cho nhân loại sao?

Trên mặt đất, giáo hoàng nhanh chóng chỉ huy các đại nhân vật tại chỗ tạo thành bộ chỉ huy lâm thời, từng mệnh lệnh bắt đầu truyền ra.

Dưới lòng đất, Bowness bình tĩnh nhìn căn cứ vong linh hỗn loạn, ngẩng đầu nhìn rất nhiều lễ vật nhỏ đã được an trí trên vách tường, hướng lên trên, chính là Auerbach Đại Hạp cốc.

Bên cạnh Bowness, Brockman cởi bỏ trường bào, chùm lên Phillip bắt đầu suy yếu sau khi thánh quang xuất hiện, thần thái lo lắng, vong linh quân đoàn đại loại, nhi tử còn đang đau đầu, đại nhân gặp phải khắc tinh, phải làm sao bây giờ? Lòng hắn rối như hẹ!

Lúc này một tướng lĩnh Ma tộc loạng choạng chạy tới:

- Nguyên soái, chúng ta đã bị Hồng Huyết Nhân phát hiện, bây giờ bề mặt của bộ máy lấy xác đã bị bắn lộ rồi. Hồng Huyết Nhân đáng chết dùng thánh khí pháo nhắm chuẩn nhà máy vong linh oanh kích, binh sĩ tiền tuyến thương vong thảm trọng a… bây giờ, bây giờ Hồng Huyết Nhân đáng chết đang tập trung thánh khí oanh kích vỏ ngoài của Sinh Mệnh mê cung, một khi bọn họ bắn vỡ một đường lớn, chúng ta...

Bowness thản nhiên nói:

- Kế hoạch của chúng ta đã bại lộ, Hồng Huyết Nhân đã có chuẩn bị mới đến! Nếu không có bất ngờ xảy ra, lúc này ngoại trừ đối thủ ở trước mặt, đường lui của chúng ta cũng nhất định bị phong tỏa rồi! Ngươi dẫn binh sĩ bổn tộc dùng Thâm uyên duệ sát trận liều mở một con đường, cần phải đem càng nhiều binh sĩ tộc ta trở về càng tốt, hiểu rõ chưa?

- Rõ! Vậy nguyên soái ngài...

Bowness cười lạnh nói:

- Trước kia vì nghiệp lớn, chúng ta phải che dấu thân phận, lúc nào cũng cẩn thận! Nhưng bây giờ thân phận đã bại lộ, không phải bận tâm thêm nữa, trực tiếp cứng rắn là được! Ngươi hết sức mau chóng yểm hộ binh sĩ tộc ta rút lui, ta sẽ soái lĩnh vong linh quân đoàn cướp lấy thi thể của Auerbach, sau đó đuổi theo các ngươi!

Hắn nhìn lướt qua vong linh quân đoàn còn đang hỗn loạn, gọi Brockman:

- Nghị viên các hạ, xem ra lần này trong đối thủ của chúng ta có lực lượng chuyên môn khắc chế vong linh, ngươi yểm hộ Phillip đại nghị trưởng đi trước đi!

- Không, ta không đi, đây đều là tâm huyết của ta!

Phillip đã suy nhược tới mức không chịu nổi, nhưng vẫn kiên định, Brockman vội vàng dùng thân thể của mình che ánh sáng, Phillip lưu luyến nhìn số vong linh dần dần giảm bớt, vỗ ngực dậm chân:

- Ta vì bọn chúng bỏ ra hơn một năm tâm huyết, một năm a! Lúc này không thể bỏ chúng lại!

Brockman khuyên nhủ:

- Đại nhân, cỗ lực lượng thần thánh này quá mạnh mẽ, ngài chính là đầu tiên tránh một chút, chúng ta...

Bowness cắt đứt liễu Brockman:

- Phillip đại nghị trưởng các hạ, nơi này chỉ là một cái căn cứ mà thôi, chỉ có mười vạn vong linh, chớ quên, đã có năm mươi vạn vong linh tiến xuống vực sâu dưới đất rồi... làm một người thống soái, ngươi phải biết bỏ qua! Brockman, ngươi biết nên làm như thế nào!

Brockman cắn răng, đột nhiên ra tay đưa Phillip hư nhược lên trên lưng mình, nhi tử còn đang đau đầu, không thể chỉ đường, hắn nghiến răng nói:

- Nguyên soái yên tâm, Brockman nhất định mang đại nhân bình an trở về vực sâu!

- Ta chưa bao giờ nghi ngờ lòng trung thành của ngươi đối với Phillip. Đi đi! Các ngươi đi cả đi, chỉ cần có ta và vong linh quân đoàn ở lại đây là được rồi!

Trong căn cứ vong linh rộng lớn, chỉ còn lại Bowness, và mười vạn vong linh hỗn loạn!

Bowness ngẩng đầu nhìn lên bầu trời:

- Lão bẳng hữu, vốn chỉ định len lén mang ngươi đi, nhưng bây giờ xem ra, hậu duệ của ngươi không định cho ta cơ hội này rồi, vậy, ta cũng sẽ không khách khí với hậu duệ của ngươi nữa!

Nói rồi, hắn vuốt ve vách tường cổ quái trong Sinh Mệnh mê cung, thì thầm:

- Cây Sinh Mệnh, ngươi cho Tử Huyết Nhân hết thảy sự sống. Nhưng hôm nay, ta phải cắt đứt ngươi, một trong năm ngũ nguyên chi lực của thiên hạ này... xin lỗi!

Bowness đột nhiên biến mất tại chỗ, một khắc sau, hắn xuất hiện ở tầng đầu tiên của nhà máy vong linh, hơn mười cái cửa động đang truyền tới uy lực của thánh khí pháo, nhưng Bowness như không hề nhìn thấy, quang mang thánh khí mưa rơi không ngờ chẳng hề thưởng tổn hắn chút nào!

Bowness từ từ đưa tay lên, một đoàn hắc, lam, hồng, hoàng bốn loại quang mang hội tụ trên tay hắn, hình thành một đoàn quang đạn kỳ dị lớn nhỏ bằng trứng ngỗng, tiếp đó trên quang đạn xuất hiện một đạo quang mang, kém mãnh liệt hơn bốn đạo ánh sáng trước, chính là màu lục!

Khe khẽ vung tay lên...

Không có một chút tiếng động, một chút dấu hiệu cũng không nhìn thấy, một chút dị thường cũng chưa từng phát sinh!

Nhưng trên nhà máy vong linh mọi thứ toàn bộ biến mất, lớp vỏ của cây Sinh Mệnh trong miệng Bowness cũng không thấy nữa. Bùn đất dày đặc cũng không thấy nữa, nhà máy trộm xác công kinh binh sĩ Mc Allen trong đường ngầm cũng không thấy nữa... vốn là khoảng đất trống trăm thước dưới Đại Hạp cốc, nghênh đón ánh mặt trời!

Trên đại thảo nguyên hình thành một cái hố sâu rộng chừng Auerbach Đại Hạp cốc! Đồng thời nó cũng là một thông đạo vận binh đủ rộng.

Ngày đó, Dịch Cốt dốc hết toàn lực, cũng không thể thương tổn một tấc da thịt của lớp vỏ cây Sinh Mệnh a!

Âm thanh của Bowness truyền đến:

- Các vong linh binh sĩ, giết đi, giết hết sạch đi!

Cái miệng của vong linh hỗn loạn rốt cục tìm được thứ xoa dịu, như thuỷ triều từ căn cứ vọt tới nhà máy, theo Bowness từ thông đạo được khai thông rộng rãi hướng mặt đất giết tới.



Nhưng Bowness lại không thấy nữa!

Một khắc sau, hắn lại một lần nữa xuất hiện tại căn cứ vong linh, mắt nhìn vách tường phía trên, khẽ thở ra một hơi lớn:

- Già rồi! Ài, ta không cầu vĩnh sinh bất tử, chỉ nguyện trời cao cho ta mười năm thọ mệnh...

Hắn lẳng lặng nhìn vị trí thi thể Auerbach phía trên, đang tự phục hồi đấu khí tổn hao quá nhiều, vừa như là đang đợi cái gì.

Trên mặt đất, mộ chôn dưới đất đột nhiên biến mất không vết tích, vô số vong linh lũ lượt giết ra, tình hình này nhất thời làm cho bộ chỉ huy lâm thời rơi vào hoảng loạng.

Giáo hoàng trấn tĩnh nói:

- Không có gì, chỉ là Bowness tới mà thôi! Mọi người trấn tĩnh, Lôi Hỏa Chích Viêm pháo của ta sớm đã “làm nóng” rồi!

- Bê hạ đưa cả Lôi Hỏa Chích Viêm pháo tới?

Thú Hoàng Barasaba hung hăng nện vào ngực.

Giáo hoàng khẽ cười nói:

- Vong linh đã xuất hiện, nhưng Bowness không hiện thân, ta dám khẳng định hắn giờ phúc này nhất định đang chờ thời cơ cướp lấy thi thể của thần Auerbach, cho nên trận quyết chiến của chúng ta và Bowness sẽ phát sinh tại Auerbach Đại Hạp cốc!

Giáo hoàng nhìn khắp mọi người:

- Vì đảm bảo giết chết Bowness, ta cần một đội cảm tử thực lực đủ mạnh, những người này có thể sẽ cùng Bowness đồng quy vu tận, cùng gánh chịu uy lực của Lôi Hỏa Chích Viêm pháo!

Barasaba vừa muốn mở miệng, Hawkins cướp lời:

- Bệ hạ cùng gia chủ thân kiêm trách nhiệm, không thể mạo hiểm! Chuyện tống tử này giao cho ta và hồng y lăng vệ được rồi!

Gia chủ của St. Barton, Long Barton lạnh lùng nhìn Đỗ Trần một cái:

- Ta cho rằng, người của Đỗ Trần thần giáo càng hợp với nhiệm vụ này!

- Hắc! Lão tử đắc tội với ngươi sao? Không phải là vì mật hội với lão bà lẳng lơ của ngươi hai lần chứ?

Hắn cười nói:

- Long Barton gia chủ, đối phó với Bowness ta vì nghĩa không từ!Nhưng ta còn có nhiệm vụ trọng yếu hơn!

- Có cái gì nhiệm vụ gì trọng yếu hơn Bowness?

Long Barton lớn tiếng quát hỏi.

Đỗ Trần cười, xa xa vong linh đang lũ lượt giết tới:

- Các ngươi đi đối phó với Bowness, còn ta sẽ theo Đỗ Trần thần của ta đối phó với vong linh này!

- Hừ, nói đùa, chẳng lẽ chỉ bằng vào mấy người các ngươi cũng muốn tiêu diệt mười vạn vong linh?

Sự việc hôm nay quá đột nhiên, Long Barton còn chưa có thời gian biết thương nghị của Đỗ Trần và giáo hoàng.

Giáo hoàng thấy hai người tranh chấp, khẽ nhắm hai mắt, không hề phát biểu ý kiến.

Đại chiến đang tới gần, Long Barton lại thiển cận, giáo hoàng đây là muốn mượn tay mình làm hắn nghe lời hơn a! Đỗ Trần thầm bĩu môi:

- Gia chủ không tin sao? Có muốn đánh cuộc không?

Long Barton hầm hừ:

- Đánh cuộc thì đánh cuộc! Nếu như ngươi thua...

Hawkins nắm lấy tay đại ca, tức giận nói:

- Đại ca! Bây giờ không phải lúc hẹp hòi tranh hơi!

- Ngươi tránh ra, mấy người bọn chúng có thể đối phó với mười vạn người, hắn tưởng rằng Đỗ Trần thần có năng lực của chí cao phụ thần Auerbach sao?

Long Barton hùng hổ ép người, nhưng cũng không phải là không có lý do, việc của cảm tử đội, cũng cần có dũng khí chịu chết! Tại đây có thực lực làm đội cảm tử, chỉ có thủ hạ của giáo hoàng, thú nhân nhất hệ, còn có người của Đỗ Trần thần giáo.

Trong ba đồng bọn này muốn chọn ra một phải chết, vậy Long Barton không chọn Đỗ Trần còn có thể chọn ai? Cấp trên của hắn là Giáo hoàng, hay là thân đệ của hắn Hawkins? Đáp án chỉ có thể là Đỗ Trần!

Mặt Đỗ Trần trầm tư:

- Long Barton gia chủ, ngươi đang hoài nghi thần uy của thần ta sao, báng bổ thần uy của thần ta! Bất qua thần của ta chính là hảo hữu chí thân của thần Auerbach, ta sẽ thay thần của ta tha thứ cho ngươi!

Long Barton thốt nhiên biến sắc, chí cao phụ thần, cái xưng hô này đủ nói lên địa vị của Auerbach trong măt thú nhân, trừ hắn ra, còn có ai có tư cách thêm từ “Tha thứ” trên đầu thú nhân?

Hawkins hiểu quá rõ đại ca của mình, dùng sức giữ tay Long Barton, vội la lên:

- Giáo hoàng bệ hạ, ngài ra lệnh đi, ta và hồng y lăng vệ ngàn chết không từ! Đại ca, nhiệm vụ đội cảm tử ta đã mở miệng nhận rồi. Chẳng lẽ ngươi muốn kêu ta đem việc chịu chết này đùn đẩy cho người bên cạnh, để tên tuổi bị mắng chửi là khiếp đảm sao?

Long Barton cũng quá hiểu rõ đứa em của mình, việc đã đến nước này, hắn biết không thể vãn hồi, nhưng âm lãnh nhìn chằm chằm vào Đỗ Trần:

- Được! Hawkins vì chí cao phụ thần mà chiến, vô luận thắng bại, ngươi cũng không thẹn với tiếng là hậu duệ của chí cao phụ thân! Nhưng Francis ngươi, ta vẫn còn hoài nghi năng lực của Đỗ Trần thần của các ngươi, hừ, nếu muốn đánh cược, ta sẽ phụng bồi!

Đỗ Trần sờ mũi, tựa hồ chính mình còn có danh hiệu đổ thần nữa? Tựa hồ chưa bao giờ cái từ đổ thần này chuyển cho ngươi khác!

- Vậy cứ quyết định thế, nếu như thần của ta đánh được mười vạn vong linh, vậy ngươi phải giúp ta làm một việc không trái với giáo nghĩa của chí cao phụ thần!

Long Barton vỗ tay với Đỗ Trần:

- Nếu ngươi chết trong mười vạn vong linh trước mắt, hừ hừ, vậy để thành Duerkesi của ngươi làm cho ta một việc không trái với giáo nghĩa của Đỗ Trần thần!

- Xin giáo hoàng bệ hạ làm chứng!

Hai người nhìn nhau, một nghiêm lạnh, một khó lường.

Giáo hoàng bình tĩnh nhìn hai người:

- Nếu đã như vậy, vậy Francis ngươi và Đỗ Trần thần đối phó với vong linh ở thánh mộ dưới đất, còn thú nhân và tất cả quân đội theo ta tới Auerbach Đại Hạp cốc kích sát Bowness! Song phương vô luận là ai chiến thắng trước. Ngay tức khắc giết vào Sinh Mệnh mê cung, phối hợp với cao thủ ta bày bố trước hai mặt giết Ma tộc!

- Tuân lệnh!

Bộ chỉ huy lâm thời lập tức chia ra làm hai bộ phận, chủ lực dưới sự soái lĩnh của giáo hoàng hiệu lệnh quân cận vệ Mc Allen bỏ qua việc bao vây tiêu diệt vong linh, từng bước củng cố, từ từ vây chặt Auerbach Đại Hạp cốc.

Còn Đỗ Trần, dẫn theo hai vị lão tổ mẫu cùng Dịch Cốt đi tới hướng bắc, đi tới mộ dưới đất, trực diện với mười vạn vong linh đang ùn ùn giết tới.

Trên đường, Đỗ Trần gọi ra Đỗ Tư, lệnh tự biến đổi thành bộ dạng của mình, còn bản thân mình ngồi ngay ngắn trên đài sen, Thuỷ Minh Thuẫn dựng sau người, quang mang vạn trượng hỏa liên đăng xoay tròn trước măt, từng đốm lửa như ánh sáng ngọc chói mắt.

Lần này, Đỗ Trần muốn tự mình làm Đỗ Trần thần. Mà Đỗ Tư, lại giả mạo Francis!

- Brook, ngươi và hai vị tiểu thư tiến vào Liên Hoa của ta! Andy, ra đi! Thời gian tiếp tới thuộc về chúng ta!



Vong linh hỗn loạn vốn không hề có trật tự, hôm nay khó khăn lắm mới tìm được một cái để xoa dịu miệng, lập tức cùng rú vang ùn ùn tiến đến, thông đạo Bowness đánh vỡ đích xác đủ lớn, mười vạn vong linh trong thời gian ngắn ngủi lập bộ chỉ huy lâm thời, ra quyết định, cơ hồ đã toàn bộ giết lên mặt đất.

Quân cận vệ của Mc Allen vì một kích của Bowness tổn thất thê thảm, nhưng lập tức bổ sung vào, vây giết vong linh, nhưng tình cảnh lại không tốt lắm...

Song phương quấn lấy nhau ở một chỗ, uy lực to lớn của chiến tranh thánh khí không thể tùy ý thì triển, chỉ có thể dựa vào đao kiếm trong tay, chiến giáp trên thân thể liều chết đối chiến, một quan quân Mc Allen gầm rú vung song phủ, như gió lốc cuốn quanh, lưỡi búa hàn quang lấp lánh, trong chớp mặt một vòng bên người, mười mấy vong linh ngã xuống đất!

- Ha ha! Cái đám gia hỏa này quá yếu! Các huynh đệ, vì chí cao phụ thần mà chiến!

Quan quân nâng búa điên cuồng hét lên!

Đột nhiên, mười mấy vong linh ngã xuống kia bò lên như tia chớp, quan quân còn chưa kịp phản ứng, “Hô! Hô! Hô...” mười mấy cái miệng lớn như chậu máu cắn xé họ thành xương cốt đầm đìa máu thịt.

Tiếp đó, xương cốt của quan quân cũng bỏ lên, đại phủ còn ở trong tay, nhưng hai mắt mê mang - trong tiến trình chế tạo vong linh, còn có một bước là hắt lên chất lỏng màu xanh đen, chúng còn chưa trải qua bước này, cho nên vẫn chỉ là một vong linh cuồng loạn, mà không phải là quân sĩ của binh đoàn vong linh do Phillip chế tạo ra!

Nhưng như vậy cũng đã đủ rồi, xương cốt của quan quân sau khi mờ mịt bò dậy nhìn quanh, chỉ cảm thấy nhưng vong linh âm trầm khủng bố bên người hết sức thân thiết, còn thú nhân thân thể cường tráng chính là... hương vị ngọt ngào.

Hắn gia nhập hàng ngũ ngấu nghiến nhân sĩ thú nhân.

Tình hình như thế phát sinh tại khắp các ngõ ngách của chiến trường, một khi có thông đạo đại quy mô vận chuyển tới đủ số lượng vong kinh, những thứ lực lượng vốn không nên thuộc về nhân gian như thế liền hoàn toàn phát huy ra uy lực của chúng.

Binh sĩ Mc Allen càng ngày càng ít, vong linh càng đánh càng nhiều.

Nhưng chính tại lúc này, bộ chỉ huy truyền ra mệnh lệnh - quân cân vệ Mc Allen lưu lại một sư đoàn phong tỏa mộ, phòng ngừa vong linh chạy thoát gây nguy hại cho bình dân, phần còn lại, toàn bộ chi viện cho Auerbach Đại Hạp cốc.

- Đáng chết, đây là mệnh lệnh gì? Một sư đoàn có thể ngăn cản thế nào?

- Sao? Bọn vong linh càng ngày càng nhiều sao có thể để chúng ta an tâm chi viện cho Đại Hạp cốc!

- Bớt nói nhảm đi! Không nghe được mệnh lệnh sao? Nhất định là mộ của chí cao phụ thần trong Đại Hạp cốc bị tập kích loạn lên rồi, chúng ta dù có chết, cũng phải chết bên cạnh bên người chí cao phụ thần!

- Đúng vậy, chí cao phụ thần... chúng ta liều thôi, mặc kệ vong linh phía sau, đi bảo hộ chí cao phụ thần!

Binh sĩ Mc Allen bắt đầu triệt thối, nhưng lúc này, một đạo kim liên thánh quang ập vào mặt, trên đài sen ánh sáng ngọc phát ra kim quang chói mắt, tranh sắc cùng ánh mặt trời rực rỡ, mà người trên đài sen sau lưng lại phát ra lam quang nhu hòa, chiếu rọi khắp nơi, như bàn tay ôn nhu của người mẹ vuốt ve vết thương, phủ lên đứa con bị thương...

- Đúng, chính là người lần trước thu phục hung thú kia...

- Chẳng lẽ, chẳng lẽ là chí cao phụ thần lần nữa hiển linh?

Có binh lính của Mc Allen nhận ra. Lúc này tiếng gió “Ù, Ù” rung động phía chân trời, một con hung thú từ trên trời lao xuống, mười hai ô kim long dực kích động cuồng phong, đầu hổ gầm gừ dữ tợn nhe nanh, bờm bạc của Bỉ Mông bọc lên thân thể hung tợn hết sức tự nhiên, tiếng Thân Uyên thiết giáp và chiếc đuôi gai như mác sắt chạm nhau vang lên không ngớt bên tai...

- Chính là hung thú kia, nó lần trước bị chí cao phụ thần thu làm thần sủng, chí cao phụ thần hiển linh rồi!

Lập tức liền có thú nhân quỳ bái tại chỗ!

Đỗ Trần ngồi trên đài sen, kim vụ quấn quanh dung mạo y như lần trước xuất hiện tại Auerbach Đại Hạp cốc, âm thanh thần thánh truyền đi khắp nơi:

- Ta không phải là huynh trưởng Auerbach, ta là Đỗ Trần, người anh em chí cốt của Auerbach!

- Đỗ Trần?

Thú nhân sững sờ.

Đỗ Trần tiếp tục thần dụ trang nghiêm:

- Không cần bái lạy ta, Ma tộc tái hiện nhân gian, lăng mộ huynh trưởng bất an, các ngươi nhanh đi thủ vệ hài cốt của huynh trưởng ta, những vong linh tà ác không nên thuộc về nhân gian này đã có ta tịnh hóa!

Một mình ngươi muốn khiêu chiến mười vạn vong linh?

Thú nhân không tin.

Nhưng quân lệnh phía trước, vong linh phía sau, quân cận vệ tinh nhuệ của Mc Allen không dám dừng bước.

Vong linh còn muốn truy kích những “mỹ thực” khoái khẩu, nhưng Đỗ Trần từ trên đài sen nhẹ nhàng ném ra Thủy Minh thuẫn và Hỏa Liên đăng, một trên trời một dười đất, từng vầng thủy quang của Thủy Minh Thuẩn chặt đứt con đường truy kích thú nhân của vong linh, còn Hỏa Liên đăng chiếu sáng chói mắt, như mặt trời chói chang tịnh hóa vong linh!

- Xèo, Xèo!

Hai màu ánh sáng của nước và lửa làm vong linh bắt đầu bị hòa tan, bọn chúng nhạy cảm phát giác ra, quang mang kia so với thánh quang vừa rồi dẫn tới hỗn loạn còn thần thánh hơn vạn lần.

Đương nhiên, đó là Đỗ Trần tự mình tạo ra!

Vong linh ngơ ngẩn rồi, bọn chúng chỉ nghĩ tới nơi nào có thể chạy thoát chết.

Nhưng lúc này Đỗ Trần mở ra Hỏa Liên đăng, bấc đèn như một dải màu đỏ trải dài, ở gần thành mộ nó cuốn một vòng, không ngờ đem tất cả vong linh quấn lại. Mà Thủy Minh thuẫn mở rộng ngàn vạn lần, bao chùm ngăn lấy thông đạo vận binh Bowness đánh ra kia!

Vong linh đã không con đường lui, chỉ có thể chờ... tịnh hóa!

Đỗ Trần cao cao tại thượng, phân phó:

- Thần sủng của ta, tăng tốc để cho những kẻ đáng thương không nên tới nhân gian, trở về hình thái thích hợp của chúng đi!

Andy hơi gật đầu, vũ động long dực, giết vào đám vong linh hỗn loạn.

Tới đây, một mặt chiến trường này đã không còn chút gì lo lắng nữa!

Đỗ Trần thở phào nhẹ nhõm, từ trong Liên Hoa bế nữ nhi và nhi tử ra bắt đấu xem náo nhiệt, con mẹ nó, một lần tịnh hóa vong linh vẫn cần phải cố hết sức a! Trong đấu hồn hắn nói với Andy:

- Andy, chú ý tới hình tượng một chút, nhất định phải để những người nhìn thấy tin tưởng, thực lực của ngươi chính là tổ hợp dị thú ngày đó, mà không phải là gần ăn tươi được nửa Hoàng Kim Bỉ Mông, chỉ là tên gia hỏa có thực lực cửu cấp đỉnh phong!

- Ta, Chris Andy, sủng nhi của Nguyệt chi nữ thần, là quý tộc tuyết lang có giấc mộng! Chủ nhân, mộng tưởng của ta cần ngài cắm vào một cái cánh để bay lượn!

- Ừm, sau khi trở về ta bảo Harry ( Harry Harry) cho ngươi vây cá Nam Hải nhắm rượu!

- Grào! Vì mộng tưởng của ta! Hàn Long cụ phong trận! Thâm Uyên Thức giáp thuật! Tư niệm của nữ thần mặt đất... hắc hắc, chủ nhân ngài thấy hai chiêu của ta thế nào?

Đỗ Trần không đáp lời Andy, hắn một tay vuốt mũi, một tay sờ mông, cười rất vui vẻ!

Siêu độ mười vạn vong linh, đây là việc thiện lớn nhường nào a!

Đây chính là một việc thiện thật lớn, hành động của vong linh tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy, nếu mặc cho bọn chúng tràn tới giữa bình dân, vậy đó sẽ là tai họa cỡ nào? Tại họa này không chỉ nhằm vào loài người, hơn nữa là ải nhân, thú nhân, bán thú nhân, sơn địa nho (địa tinh???), tinh linh... Mọi người ai cũng không thoát được!

Đóa Liên Hoa thứ mười bốn đã rất lâu chưa từng phóng ra bắt đầu rục rịch muốn động. Thời khắc này thực lực của Đỗ Trần chưa đủ, còn chưa thể trong khoảnh khắc tịnh hóa mười vạn vong linh, nhưng quang mang thần thánh chậm rãi tỏa xuống như cũ, dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ dung hòa vong linh, làm cho chúng từ hung thú nhân gian biến thành một làn khói đen.

Đỗ Trần chìm đắm trong niềm vui sướng do hoa nở, âm thanh của Đỗ Tư truyền đến:

- Francis, một tin tức tốt, một tin tức xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước!

Đỗ Trần đang vui vẻ, không nhịn được ôm nỗi oán giận nói:

- Ngươi có thể đổi cách nói khác được không? Lần nào cũng cái kiểu này, ta nghe phát ngấy rồi!

Đỗ Tư vẫn nói:

- Vậy được, trước tiên nói cho ngươi tin tốt, sau khi vong linh biến mất một phần ba, lão Thập Tứ nở rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook