Chương 207: Đến đi, lấy trộm của ta đi.
Nghệ Sĩ Chuối
02/04/2013
Két! Cửa chính hình tứ phương bằng đồng của tiểu viện bị Harry dùng sức mở ra.
- A, Ca ngợi hết thảy chúng thần! Thần tử bá tước Brockman các hạ tôn quý, bằng hữu tốt nhất của ta, ngài rốt cuộc cũng xuất hiện trước mặt ta rồi, lần trước ngài mất tích thật sự làm cho ta lo lắng!
Cửa vừa mở, Đỗ Trần liền vội vã đi ra ngoài, y theo nghi lễ quý tộc hơi khom người, khuôn mặt tuấn lãng đầy thần sắc kinh hỉ:
Ở mê vụ sâm lâm ngài đột nhiên mất tích, ta còn cho rằng ngài… ngài đã gặp bất hạnh, dù sao, loại địa phương như mê vụ sâm lâm cũng thật là quá nguy hiểm.
Brockman âm thầm gật đầu, Francis là đứa nhỏ đơn thuần thiện lương! Trong thần sắc tràn ngập cảm khái cùng vui sướng khi gặp lại bằng hữu cũ, Brockman lại có một chút oán giận và không hài lòng nói:
- Ài, Francis các hạ, ta chính là bị ngài hại khổ! Hắn lắc lắc đầu, không một chút làm bộ.
Đỗ Trần kinh ngạc nói:
- Ngài tại sao lại nói thế? Hơn nữa, Andy của ta cũng mất tích đồng thời với ngài, không biết…
- Không, đừng nhắc đến Andy nữa, ngài có biết vì sao ta không từ mà biệt không?
Brockman đột nhiên cao giọng, phất tay nói:
- Ta bị thần sủng Andy của ngài, bắt cóc đó!
- Bắt cóc, điều này sao có thể? Andy của ta là một thứ đồ chỉ có vẻ ngoài đẹp đẽ mà chẳng có gì, ta nhớ kỹ lúc ấy đã nói rõ rõ ràng ràng cho ngày Andy kỳ thật… Ôi chao, ta nhớ ra rồi, ta còn chưa nói xong, đã bị nữ nhi của ta cắt đứt!
Đỗ Trần nhìn Brockman đầy hối tiếc.
Brockman cười khổ nói:
- Đúng thế, lúc ấy lời nói của ngài bị cắt đứt. Kết quả. Màn đêm buông xuống ta và Fassino đang ăn đêm. Andy đột nhiên xông vào doanh trướng của ta, ép cũng ta giao ra tất cả thức ăn. Còn uy bức ta và Fassino dẫn nó đi vào sâu trong mê vụ sâm lâm bắt cao cấp dị thú cho nó… cắn xé. Rất xin lỗi, nhưng ta không thể không hỏi một câu, lúc đó ngài có quá khắc nghiệt với việc ăn uống của Andy hay không?
Ý nói là, nếu ngài không quá khắc bạc, Andy cũng sẽ không bắt cóc ta!
Hai người một mặt nói chuyện một mặt đi vào trong phòng, Brockman nói đến lời trách móc này, chợt trong phòng một đập vào một con tuyết lang toàn thân màu bạc, cô ngạo bất quần, mắt lạnh uy nghiêm bộ dạng làm Brockman nhất thời cả kinh.
Bất quá con tuyết lang này cùng Andy có khác biệt lớn, không kể đến việc béo múp, hay là anh tuấn - khác nhau lớn nhất chính là móng vuốt và ánh mắt. Con tuyết lang này móng vuốt màu bạch kim, mắt có luồng sáng vàng, lóe sáng nhiếp nhân! Mặc khác, nó mặc dù tuấn lãng cô ngạo, nhưng trên khí tức là một tuyết lang bình thường!
- Gràooo!!!
Tuyết lang hung hãn nhìn chằm chằm vào Brockman, giương cổ kêu dài.
Harry lao tới, đè cổ Andy, lại dùng bản nhân chuyên đánh vào đầu, tức giận:
- Andy đáng chết, không biết à? Ngươi làm mất thể diện của chủ nhân, vị này là bằng hữu tốt của chủ nhân, thần tử bá tước tôn quý các hạ! Mày quá thất lễ rồi.
Hắn giáo huấn Andy xong, xoay người lại cười xấu hổ:
- Các hạ tôn quý, đây là thần sủng mới của chủ nhân, vì chủ nhân tưởng niệm Andy trước kia - mặc dù nó cũng không hữu dụng lắm, nên cũng đặt tên nó là Andy! Andy này đến từ núi sâu không được dạy tốt, ài, tóm lại nó quá thất lễ rồi! Ta nhất định sẽ giáo huấn nó!
- Ồ, Francis các hạ thật sự là người nhớ chuyện cũ a!
Brockman thuận lý thành chương không có nhận ra Andy, dù sao hình tượng khí thế của Andy, cũng chênh lệnh nhau quá xa.
Đỗ Trần ân hận nói:
- Thật sự rất xin lỗi! Ta xin lỗi vì những phiền phức của Andy trước kia gây ra cho ngài. Cũng xin lỗi vì Andy hiện nay thất lễ! Harry, đem nó vào chuồng nhốt lại, nhốt nó đủ ba ngày, chuẩn bị tiệc rượu chiêu đãi bằng hữu tốt nhất của ta!
Đi đến giữa phòng ngồi xuống, dưới sự truy vấn của Đỗ Trần, Brockman thở dài nói:
- Bạn tốt của ta, Andy trước kia thật sự làm ta khốn khổ! Lúc ấy cũng ta vào sâu trong mê vụ sâm lâm, không biết vì sao, đột nhiên có một nhóm người bịt mặt tập kích chúng ta - sau đó ta mới từ hành động bắt Andy của bọn họ phân tích ra, mục đích của bọn họ không ngờ lại Andy… Ài, Fassino đáng thương a. Tùy tùng trung thành của ta vì cứu ta, bị sát hại tàn nhẫn.
Hắn thần sắc buồn bã, liên tục thở dài.
Đỗ Trần trong lòng thầm kêu, trước kia có hơi đánh giá không đúng Brockman này rồi. Ít nhất, Fassino rõ ràng là do hắn tự tay giết chết - da mặt dày bậc này. Nhưng hắn lại nói một cách đau thương Fassino là vị bảo vệ chủ mà anh dũng tử chiến.
Tiếp theo, Đỗ Trần lại vì Andy trước kia “bắt cóc” Brockman mà liên tục xin lỗi, thái độ ấy, vô cùng chân thành a! Brockman nghe xong vài câu, liền buồn bã nói:
- Quên đi, chúng ta là bằng hữu tốt thân mật nhất, đúng không? Fanssino thân là đấu thần, vì lời thề bảo vệ ta mà anh dũng tử chiến, cũng là đúng chỗ. Hoàn thành sứ mạng đấu thần của hắn! Ta mặc dù đau lòng, nhưng cũng sẽ không vì cái này mà làm khó bằng hữu của mình… đây đều là nữ thần vận mệnh an bài a!
Đỗ Trần ứng phó vài câu, sau đó hai người không nhắc lại vấn đề này, tán gẫu về những vấn đề khác. Dò xét vài câu về thông tin của nhau, Đỗ Trần hoàn toàn vô ý nhắc đến Arhur… sự tình của hắn và Arthur lúc đó chỉ cần người có ý đều có thể tra ra, cũng không có gì giấu diếm được:
- Kỳ thực, bằng hữu của ta vô cùng ít, ngài là một, một người khác là Arthur, nhưng ta hiện tại thật sự có chút không mặt mũi nào mà đối diện với Arthur nữa. Bởi vì ta đáp ứng giúp hắn khai thông nhân mạch của Renault. Bảo vệ tính mạng của Leonardo tướng quân, nhưng… đáp ứng bằng hữu chuyện không làm được, ài, không nhắc đến nữa…
Câu này của Đỗ Trần là một lời nói rất thật, thật sự không có ý tứ khác ẩn chứa bên trong, chỉ là một chút cảm thán mà thôi. Nhưng người nghe Brockman lại có ý, âm thầm nghĩ đến. Mình vì Phillip đại nhân tra rõ ràng thông tin của Francis, vậy, trước tiên phải lấy được sự tín nhiệm hoàn toàn và hữu nghị của hắn, điểm thứ nhất mình gần như đã thành công rồi. Bây giờ chính là cơ hội làm “Hữu nghị” thêm sâu sắc.
Leonardo, một tướng quân nhỏ bé mà thôi, nếu có thể sử dụng một cái mạng của hắn đổi lại sự tín nhiệm hoàn toàn của Francis, làm cho hắn thiếu mình một phần nhân tình. Vậy cũng đã có thể là một sinh ý chắc chắn không lỗ rồi! Nghĩ đến đây, Brockman cười nói:
- Thế cục của Renault ta cũng nghe qua một chút, hơn nữa rất khéo, gia tộc của ta ở Thương Lan đại lục cũng có chút sức ảnh hưởng, có lẽ ta có thể giúp ngài vận động một chút!
Đỗ Trần thầm cả kinh, ngay cả thánh giáo cũng không dám tùy tiện nhúng tay. Nhưng Brockman có thể có năng lực giải quyết? Chẳng lẽ sức ảnh hưởng của tổc chức kia đã lớn tới nước này!
Brockman nói:
- Để làm cho Leonardo tướng quân phục nguyên chức thì phi thường khó khăn, nhưng giữ lại tính mạng của hắn, ta nghĩ ta có thể làm được, như thế, hôm khác ngài, ta và vị bằng hữu tốt kia của ngài Arthur bàn luận rõ một lần được không?
Có việc tốt bậc này đưa tới cửa, Đỗ Trần tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Lúc này khi Harry chuẩn bị xong tửu yến, Đỗ Trần nhìn thức ăn thịnh soạn, sờ sờ mũi, nở nụ cười.
Trước bữa ăn khi hết thảy đã được chuẩn bị sẵn sàng, Đỗ Trần đột nhiên đứng dậy, cáo lỗi nói:
- Brockman các hạ, bằng hữu của ta, ta ở nhà trước mỗi bữa ăn nhất định phải đi cầu khấn trước linh vị vong mẫu và tổ tiên, xin ngài đợi trong chốc lát được không?
Đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, thực tế, ở đấu thế giới đấu thần có rất nhiều tín đồ thành kính đều cầu khấn trước khi ăn, nhất là gia tộc thần thánh như Đỗ Trần. Brockman vội hỏi:
- Ta có thể cùng hướng tới thần Shigeru, mặt khác, có thể cùng tế bái bá mẫu hay không?
- Ồ, tất nhiên là có thể, mời ngài, phòng tế bái ở đằng sau!
Đỗ Trần đưa mắt ra dấu cho Harry, Tuyết Bỉ nhân vội vàng chạy qua, mở cánh cửa phụ của phòng sau - cũng chính là cái phòng Đỗ Trần mới bố trí.
Phòng sau không lớn, nhưng bố trí thập thần thánh điển nhã, trên đài đối diện với cửa dựng một pho tượng Shigeru cao hai xích. Mà dưới pho tượng là linh vị của Mayfair. Phía dưới còn lại là … một cái hộp thánh khí. Một hộp thánh khí bình bình thường thường, nói cách khác, chỉ cần muốn là có thể dễ dàng lấy được hộp thánh khí.
Brockman bản thân vốn là một lễ pháp đại gia, quá trình tế bài và cầu khẩn so với Đỗ Trần còn tiêu chuẩn hơn, nhưng sau khi kết thúc lễ nghi, hắn kinh ngạc nhìn hộp thánh khí kia, một bên còn có rất nhiều đồ dùng của nữ quý tộc.
- Ngài đang nghi hoặc gì vậy?
Đỗ Trần mỉm cười, rất chân thành.
Brockman cười tạ lỗi:
- Ta thất lễ rồi, chỉ là ta rất kỳ quái, ngài là một vị ưu nhã như thế. Hiểu rõ lễ nghi quý tộc, vì sao… ngài lại đem những đồ vật rất bình thường đặt bên cạnh thần, còn có linh vị bá mẫu, thế này có chút…
Hắn điểm tới là dừng, không có nói hết, Đỗ Trần cười nói:
- Cái này đích xác có chút thất lễ, hộp thánh khí này là di vật của mẫu thân ta, mà đối với ta mà nói lại có ý nghĩa phi thường trọng đại, cho nên ta mới đặt nó ở chỗ này.
Di vật của Mayfair? Thí nghiệm phẩm của Phillip đại nhân - Mayfair lưu lại thứ gì đó? Brockman trong lòng vừa động, cười nói:
- Ồ, nguyên lai là như vậy, là ta lắm miệng rồi!
Hắn thầm đánh giá hộp thánh khí. Trong lòng chợt có điều suy nghĩ, bất quá Brockman không cảm thấy Đỗ Trần đặt vật phẩm trọng yếu tại nơi rõ ràng thế này không phải quá bất cẩn hay không - vạn nhất bị người ta trộm đi làm sao? Bởi vì cái hạp này cũng là thánh khí? Với thánh khí khác có cùng nguyên lý không sợ bị đánh cắp, chỉ cần không có siêu cường lực bức thánh khí nhận chủ, vậy bị trộm mất cũng có thể tìm trở về!
Thực tế, những thánh khí cấp bậc hơi cao, những đấu thần gọi ra bên ngoài, không bao giờ sợ bị trộm mất.
Đỗ Trần phảng phất lơ đãng nói:
- Kỳ thực đồ vật này cũng là khảo nghiệm của mẫu thân với ta! Nó còn có rất nhiều tầng, hiện tại ta chỉ làm cho tầng thứ nhất nhận chủ e rằng phải đợi đến lúc ta đạt tới cao cấp đấu thần mới có thể câu thông khí hồn nhận chủ… cho nên, ta đặt nó ở chỗ này, mỗi ngày đều nhìn. Cũng là có ý muốn đốc thúc mình tiến bộ.
- Ta hiểu rồi, ngài thật là phép tắc nghiêm cẩn!
Brockman trong miệng than thở, ánh mắt cũng không tự giác nhìn hộp thánh khí kia, tứ cấp thánh khí, đương thể ngoại trừ phong hào đầu thần không ai có thể phá giải thánh khí, khó trách Francis yên tâm đặt nó ở bên ngoài... Dần dần, trong lòng Brockman nổi lên một cỗ kích động không thể áp chế - Trái tim “Nghệ thuật cao nhã” của hắn, lại bị dụ ra rồi.
Có nên tăng thêm chút lửa hay không đây? Đỗ Trần trong lòng thầm nghĩ. Brockman, ngươi trộm đi, ta hi vọng ngươi thành công trộm mất thứ bên trong, trong đây cũng không có gì, chỉ là một cái lời nguyền nhỏ, có thể đưa gia tộc tử thần bất diệt tới truy sát chủ nhân của nó…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.