Chương 226: Dĩ thiện danh, ca ngợi Đỗ Trần
Nghệ Sĩ Chuối
02/04/2013
Bác Bì chẳng những chẳng những dọa ngất Dịch Cốt, mà từ “thần” từ miệng hắn phát ra cũng khiến Đỗ Trần trắng mắt. thầm nói, tâm thiện lương! Bác Bì lão đại, sự liên tưởng của ngài thật sự quá mạnh mẽ - mặc dù lời hắn nói cùng ý của mình tương tự, nhưng bản chất tuyệt không giống nhau! Căn bản là hai chuyện a.
Mình để cho Đỗ Trần hai chữ này thay thế Da Tát, kỳ thật đã nghĩ tới mọi người sau khi làm việc thiện, mọi người còn cảm kích Da Tát thần! Càng không muốn thấy, vạn nhất một ngày Da Tát thần chính thức từ đâu chạy ra cướp đi cơ nghiệp mình đã khổ công sáng lập! Làm giảm ảnh hưởng lực của Da Tát giáo hội là bắt buộc, bây giờ ít người, nhưng tương lai nhiều người nhất định sẽ khiến cho các giáo đồ biết rằng thần trong tâm bọn họ tên là Đỗ Trần, mà không phải là cái gì Da Tát.
Để cho Dịch Cốt làm giáo chủ, cùng là thật sự muốn cho tên mình siêu thoát thế ngoại, cao cao tại thượng, khuyên người làm việc thiện theo tinh thần tín điều.
Nhưng! Nhưng!
Mục đích của mình là tao thuận lợi làm việc thiện, Bác Bì ngươi dụng một loại ánh mắt của người có dã tâm nhìn một người thiện lương sao? Chẳng lẽ làm việc thiện là sai? Tâm thiện lương a! Chính một chút dã tâm đều không có a.
Đỗ Trần bất đắc dĩ nói:
- Bác Bì nói đại khái đúng, cũng có chút cường điệu, sự tồn tại của giáo hội căn bản là dạy người hướng thiện, về phần “Đỗ Trần thần”.. cũng chỉ là một phương tiện giúp dạy người hướng thiện - dù sao bây giờ tuyệt đại đa số bình dân đối với thần mà nói là nghe được!
Hắn nhún vai:
- Hơn nữa, ta sẽ không chinh thu của tín đồ một đồng tệ cung phụng, càng sẽ không lợi dụng họ tranh vương xưng bá! Cũng có thể nói, Đỗ Trần giáo hội kỳ thật chỉ có nỗ lực, không có thu hoạch...
Bác Bì lặng lẽ nghe, đột nhiên hỏi lại:
- Ngươi cải tổ mục đích cuối cùng của giáo hội, chính là để cho càng nhiều người hướng thiện sao?
Hắn vẻ mặt có chút cô đơn ảm đạm.
Nhưng Đỗ Trần đương nhiên tỏ vẻ đồng ý gật đầu, Bác Bì phì cười, tựa hồ trào phúng ý nghĩ mới của đối phương, nhưng liền đó, hắn lại mập mờ cười, tựa hồ như sắc lang phát hiện mỹ nữ đi lạc - Francis, ngươi hơi điên một chút! Dù sao bầu trời có đôi khi cũng sẽ xảy ra chuyện bất thường, trời phù hộ ngươi thì việc này không thể kháng cự.
Ý nghĩ của Bác Bì tự nhiên Đỗ Trần không thể nào đoán được, cười cười, Đỗ Trần lại nói:
- Chúng ta đây thương lượng cụ thể một chút về kế hoạch hành động, đầu tiên, chính là tiểu quy mô dạy người hướng thiện...
Bóng đêm bao phủ đấu thần đảo, trăng sáng sao thưa trên bầu trời đêm, túc xá mười tám bên Thượng Thủy hà, Dịch Cốt biết được mình sẽ trở thành giáo chủ, giấc mộng nhiều năm được thực hiện nên tích cực không tiếc sức lực, liên tục đề xuất mấy phương pháp. Bác Bì nhìn chằm chằm Đỗ Trần, cũng đề ra nhiều ý kiến thiết thực. Tiểu bối bồi buồn ngủ, nhưng thật ra Harry lại hưng phấn hai mắt tỏa sáng - vừa rồi chủ nhân quyết định, mặc dù chỉ cho mình làm một thư ký quan của giáo hội, ha ha, nhưng mình cũng là đại nhân vật rồi.
Lặng lẽ, trong túc xá vang lên tiếng nói chuyện trầm thấp.
- Dĩ thiện danh, ca ngợi Đỗ Trần!
Đỗ Trần cùng mọi người tuyên thệ, cao giọng ngâm xướng khẩu hào mới thay cho “Lạp Mễ Mạt Đế Tố”.
- Y sơn trí mạng, tạm mai độc thừa dịp.
Mọi người đều nhẩm lại - những lời này, chỉ dùng hán ngữ nói, cho nên các đại lão thậm chí vận dụng đấu khí uốn đầu lưỡi, còn chưa có phát âm chuẩn....
Đỗ Trần cau mày dạy lại bọn họ mấy lần, sau đó thở dài, giải thích:
- Tốt, sau này các ngươi luyện tập nhiều chút, mặt khác trong giai đoạn giáo hội phát triển, các ngươi mỗi lần làm việc thiện, đều nói với người được giúp mấy lần, còn lại cái gì đều không nói ra không cần phải nói.
Làm như vậy, là không muốn cho thánh giáo nghi ngờ.
- Di sơn chí minh, tán không độ sân...
Một tiếng biến dạng hán ngữ không ngừng vang lên, chỉ có tiếu Bối Bối lè lưỡi, mất hứng nói thầm:
- Ba ba xấu, ba ba để Bối Bối thiệt đau đầu...
Mặt trời mọc, sắc trời sáng lên, Đỗ Trần mở cửa số thoáng khí, nhìn phương đông, mầy hòn đảo như bạch ngư, hít thở.
Hiện tại xác thực có ba việc cần làm, một là “Di ngôn” của Mayfair - ngày 13 tháng 5 gia tộc St. Kain sẽ phát sinh đại sự, mà chính mình phải mang mai giới chỉ đi tìm gia tộc St. Darke! Thứ hai, ứng phó thiên hạ đệ nhất sát thủ sắp tới, cuối cùng là phát triển giáo hội - đây là một đại sự lâu dài, không vội.
Bất quá trước việc này, còn một chuyện nhỏ, mà việc nhỏ này là...
- Sát khí thật nặng.
Bác Bì lắc mình xuất hiện bên người Đỗ Trần, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra phương hướng bến cảng:
- Francis, “Đau ngắn” của ngươi tới rồi.
Hắn vừa dứt lời, Đỗ Trần đã thấy cái gì là phiền toái - quản gia của gia tộc St. Tucker, Keane đã nhìn Anne từ nhỏ lớn lên tức giận trùng trùng đi tới, hơn nữa lão nhân này không chút che giấu thực lực của mình, toàn thân tản ra khí tức mạnh mẽ, rõ ràng là tới tính sổ với Đỗ Trần.
Dịch Cốt trong mắt hào quang hiện ra, thấp giọng nói:
- Thiếu gia, minh hay ám?
- Cái gì mà minh hay ám? Ngươi muốn giết hắn phải không?
Đỗ Trần xoa xoa cái trán, bất đắc dĩ nói:
- Tối hôm qua Anne khóc chạy về, hôm nay Betty cùng Keane tới tìm ta cũng trong ý liệu! Bác Bì ở chỗ này, Dịch Cốt theo ta ra ngoài.
- Francis!
Bác Bì đột nhiên gọi Đỗ Trần lại, thấp giọng nói một câu:
- Nhớ kỹ, hai chữ “Do dự” không hề thuộc về ngươi! Cảm tình là chuyện khó phân đúng sai, ngươi tự nhiên cũng không có thua thiệt Anne, nhưng Anne cũng không nợ ngươi cái gì! Hiểu chứ?
- Hiểu rồi! Cảm tình đại sư.
Vừa ra cửa, Đỗ Trần liền đón nhận ánh mắt bốc lửa của Keane:
- Francis, để mạng lại.
- Ngươi muốn mạng ta sao?
Đỗ Trần đứng nguyên bất động, nhìn chằm chằm nắm tay Keane đang đánh tới trước mặt, hốt nhiên, Dịch Cốt lắc mình chắn trước mặt Đỗ Trần, giơ tay lên, oanh một tiếng tiếp Keane một quyền.
Đặng! Đặng! Dịch Cốt lùi ra phía sau Đỗ Trần hai bước, thạch bản trước cửa lưu lại hai dấu chân sâu, mà thân thể Keane đột nhiên lắc, nguyên lai hai chân hắn không có di động, đã ấn sâu xuống đất.
- Tốt! Người có thể đánh ngang tay với ta thật sự không nhiều lắm, tiếp tục.
Keane thân hình không động, bùn đất dưới chân đưa thân thể hắn lên, tiếp tục tập kích.
Dịch Cốt hừ một tiếng, cũng muốn động thủ.
- Đủ rồi!
Đỗ Trần hét lớn, nhìn thoáng qua các đệ tử bị kinh động, không muốn để Dịch Cốt bại lộ quá nhiều thực lực trước mặt mọi người, thấp giọng nói:
- Tiên sinh Keane, ngươi tới giết ta, có thể nói cho ta biết lý do không? Hay là nói, đây là ý tứ của phu nhân Betty sao?
Keane cứng đầu cứng cổ, nhìn thấy đệ tử ở xa xa vây xem, hắn không muốn đánh mất phong độ của gia tộc Tucker, liền hung hăng nhìn Dịch Cốt, miệng nói:
- Còn phải phân phó sao? Chủ nhục phó tử, Anne tiểu thư tối qua khóc một đêm, vừa mới ngủ! Brook, nơi này nhiều người, chúng ta ra biển.
Hắn hạ chiến thư.
Đỗ Trần giơ tay quát Dịch Cốt ngưng lại, thanh âm không chế chỉ có trình độ Keane nghe được, lạnh nhạt nói:
- Chủ nhục phó tử, tốt lắm, vậy không có lệnh chủ mà làm việc loạn lên, cũng là phong cách của ngàn năm thế gia Tucker sao.
Keane bị Đỗ Trần mắng cho sửng sốt, trong lòng có chút chần chừ, đêm qua tiểu thư Anne khóc lóc đi tìm Betty tiểu thư, nhưng hết lần này tới lần khác, tiểu thư Betty uống say mềm... chính mình không thể làm gì khác hơn là chiếu cố tiểu thư một đêm, chờ khi tiểu thư ngủ đi mới lập tức tới tìm Francis tính sổ. Nhưng... nhưng còn chưa có lệnh của chủ.
Đỗ Trần cười nói:
- Tiểu thư Betty ở đâu? Ta sẽ lập tức tìm nàng, có lẽ phải nói rõ chuyện này với nàng, được rồi, tiên sinh Keane, ngươi hiểu ta lần trước nói không rõ sao?
Nghe xong câu nói cuối cùng của Đỗ Trần, Keane đột nhiên chết lặng, đúng vậy, lần trước nhân gia đã nói rất dễ hiểu, quản gia của ngàn năm gia tộc Tuker, không thể thổ phỉ như vậy, không thể không giảng đạo lý, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
- Ai nha, Keane, ta bất quá là say một đêm, ngươi lại làm loạn như vậy.
Betty cước bộ tập tễnh, vẻ mặt ửng hồng mùi rượu nồng nặc, bất quá nàng đến thật sự quá xảo hợp...
Đi tới trước mặt Đỗ Trần, Betty rất không có phong độ quý tộc ngáp dài, lại hung hăng trừng mắt với Keane:
- Ngươi thật sự là càng già càng hồ đồ rồi! Có cái gì không thể ngồi xuống thương lượng ư? Động không động lại muốn động thủ giết người, ngươi còn tưởng rằng bây giờ là năm đó ngươi thống suất mấy vạn đại quân, công thành bạt trại sao?
Keane trong lòng oán giận, Betty tiểu thư, có thể trách ta sao? Ta lúc đó chẳng phải hồ đồ sao? Anne tiểu thư khóc tới mắt sưng đỏ lên, nàng là cục cưng trong lòng lão gia tử a, từ nhỏ tới lớn từng thụ qua ủy khuất sao? Tìm ngươi? Ta, ta thật ra muốn tìm ngươi, nhưng ngươi uống rượu ngủ say, ta là một người hầu, dám đánh thức chủ nhân sao?
- Tản ra, tản ra, xem cái gì?
Betty phất tay xua tan đệ tử đang đứng xem, thân thiết tiến lên kéo Đỗ Trần đi vào túc xá mười tám, nhưng không có vào phòng, ngay trong viện tử, Betty thả tay Đỗ Trần, mà Dịch Cốt cùng Keane đều bị chắn bên ngoài.
Đỗ Trần nhìn Betty hình dáng tửu khí nông nặc lảo đảo, đột nhiên nở nụ cười:
- Minh nhân không nói ám thoại, ta đích xác biết Keane tìm ngươi phiền toái, nhưng làm bộ say xỉn mặc hắn... những tưởng cho ngươi một lý do xuống ngựa! Chuyện tối qua ta cũng biết rõ, Francis, bất luận là quy củ trên “Đạo” hay là bối phận, ngươi gọi ta một tiếng a di đúng không?
Đỗ Trần vuốt cái mũi, cười ha ha gật đầu.
- Tốt lắm, ta chỉ hỏi ngươi một câu...
Mùi rượu trên người Betty nhất thời tiêu tán:
- Ngươi nói ngươi đã có người trong lòng, hơn nữa có thân phận cách xa ngươi, nói cho ta biết, nha đầu nọ tột cùng là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.